Làm Dâu Nhà Ma - Chương 39
Chương 39: Dẫn dụ
“Cậu
đã khỏe chưa đó?” – Vừa bước vào thấy Du Hạo
đứng trong vườn hoa thì Song Song đã hỏi ngay.
“Cậu
đến rồi à? Tớ khỏe rồi, cậu không cần lo!” –
Du Hạo xoay mặt qua.
“Vậy
sao. Mà tôi trông sắc mặt cậu cũng khá hơn hôm qua một chút. À, sáng tôi ra
ngoài vội quá nên quên mang theo áo khoác trả cậu rồi, để mai nhé!”
Du
Hạo lắc đầu, nhẹ nhàng:
“Không
sao. Nếu thích cậu cứ giữ cái áo ấy cũng được, xem như tớ tặng.”
“Ai
nói tôi thích chứ! Nhưng có phải cái áo ấy cũ rồi, cậu muốn vứt đi nên mới giả
vờ tặng tôi không?”
“Cậu
lại thế nữa. Sao chẳng bao giờ cậu nói câu nào nghe đàng hoàng hết vậy?”
Song
Song nhún vai, bình thản:
“Tính
tôi là vậy, cậu phải chấp nhận đi. Thế cậu
có định đến Hội Nhật Hoàng nói cho các bác biết quyết định của mình?”
“Tất
nhiên, tớ đang chờ cậu cùng đến đó đây.”
***
Phòng
trà của Hội Nhật Hoàng, Phùng Đỉnh sửng sốt khi nghe Du Hạo nói về việc chấp
nhận luyện thuật phong ấn:
“Con
suy nghĩ kỹ rồi à? Con sẽ luyện phép từ Phong ấn thuật?”
“Vâng,
ngày hôm qua con đã nghĩ rất nhiều chuyện: quá khứ, hiện tại và cả chuyện sau này
cùng những hậu quả sẽ xảy ra. Sau cùng con chọn lựa sẽ trở thành người niêm
phong quyển sách cấm kỵ!”
Song
Song lại thấy nét buồn trên gương mặt cậu bạn. Vương Đại bảo:
“Bác
thật không biết nên vui hay nên buồn nữa. Để quyết định như thế ắt hẳn con cũng
khổ tâm lắm.”
“Đau
lòng đến mấy con cũng phải làm vì đó là lựa chọn tốt nhất!”
Phùng
Đỉnh với Vương Đại nhìn nhau, lắc đầu. Còn Kim Ban, cất giọng ồm ồm:
“Ừm,
nếu đã quyết định chắc chắn như vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu việc luyện phép. Ba
bác sẽ cố gắng giúp con nâng cao trình độ ma thuật trong thời gian sớm nhất. Sau
đó để con luyện phép từ quyển Phong ấn thuật sách cấm kỵ. Cần mau chóng kết
thúc quá trình này trước khi cái cậu AJ kia gây ra chuyện không may!”
Du
Hạo đứng dậy:
“Dạ,
con muốn bắt đầu ngay bây giờ! Con cần luyện xong thuật phong ấn trước AJ, nhất
định phải như thế!”
“Được,
bây giờ con đi theo các bác vào phòng luyện phép! Đây là quyển Phong ấn thuật
con cứ giữ để xem qua. Điều này sẽ dễ dàng cho con hơn trước khi bắt đầu vào
luyện.”
Đón
lấy sách từ tay Kim Ban, Du Hạo nhìn quyển sách trên tay với ánh mắt đầy quyết
tâm.
Vương
Đại chợt hỏi: “Còn cháu thế nào, Song Song?”
“Dạ,
cháu cũng sẽ ở lại đây giúp Du Hạo!”
Hai
đứa trẻ ngạc nhiên khi thấy hai ông Đỉnh và Đại cười cười. Bên cạnh, Kim Ban
thì vuốt râu, gật gù ra vẻ hài lòng việc gì đó.
***
Tiệm
mì Tân Quản, ở ngoài sân, AJ chăm chú nhìn mấy chiếc xe đẩy bằng sắt nhỏ: “Yến
Phi à, cái này dùng để làm gì thế?”
“Cái
đó gọi là xe đẩy. Chú Quản mua vài chiếc để thỉnh thoảng tớ, Diễm Quỳnh hay
Song Song có việc cần dùng đến!”
“Ra
vậy! Thế có thể dùng để chở người không?”
Yến
Phi bật cười:
“Cũng
được nhưng chắc nó chỉ chịu được khối lượng của một em bé thôi.”
AJ
gãi gãi đầu. Chợt cậu đưa mắt nhìn cô bạn đang lúi húi xếp mấy cái thùng giấy
theo thứ tự, một ý nghĩ trêu đùa bỗng nhiên xuất hiện.
Yến
Phi giật mình khi ai đó nhấc bổng mình lên. Chưa kịp hiểu gì thì nó đã được đặt
ngồi vào xe đẩy.
“Sao,
hết hồn hả?” – AJ cúi nhìn cô gái, cười toét miệng.
Yến
Phi bối rối, dùng tay che mặt lại:
“Cậu
làm gì kỳ thế, mau thả tớ xuống đi! Người ta thấy thì ngại lắm!”
“Có
gì đâu mà ngại. AJ muốn thử xem Yến Phi nhẹ thế nào! Hóa ra nhẹ y như búp bê. Ngồi
thế trông Yến Phi đáng yêu thật.”
“Đáng
yêu gì! Tớ không ngồi trong xe đẩy đâu, mắc cỡ chết! Thả tớ xuống!”
AJ
lắc đầu liên tục. Những người xung quanh hiếu kỳ liền đưa mắt nhìn vào.
“AJ!
Trời ạ, ngượng quá!” – Yến Phi vuốt vuốt tóc,
mặt quay đi vì ngại.
Thích
thú trước điệu bộ khép nép của người yêu, AJ xoay bàn tay:
“Nào,
bây giờ để xem Yến Phi hết mắc cỡ không nhé!”
Yến
Phi há hốc mồm khi AJ đẩy chiếc xe chạy quanh vòng sân. Vừa đẩy cậu chàng vừa
hét to: “Yến Phi ngồi xe đẩy này!”
Yến
Phi, tay nắm thành xe đẩy, cố ngăn anh chàng quá khích kia:
“AJ,
dừng lại đi! Ối trời! Chẳng còn mặt mũi đâu cả!”
Trong
khi cả hai mải đùa vui thì trên tán cây, có ánh mắt dõi theo chúng.
***
Chân
Đen nhíu mắt, có vẻ như không tin điều vừa mới nghe:
“Cái
gì? Mày nói gã chủ nhân chơi đùa cùng với một cô gái? Và đó chính là vợ sắp
cưới của tên Du Hạo lúc trước?”
“Đúng!”
– Linh Tinh dứt khoát –
“Chính mắt tao nhìn thấy, không thể nhầm lẫn! Gã chủ nhân cùng cô ta chơi rất
vui, xem ra họ có tình cảm với nhau.”
“Ái
chà chà, tin này hay đó ngen!” – Xù Xì trêu
lên thật to vì khoái chí.
“Mày
nhắc tao mới để ý. Dạo gần đây chẳng biết từ lúc nào, tao không còn thấy cô vợ
của thằng Du Hạo ở trong nhà họ Du nữa. Chắc đã xảy ra chuyện gì đó rồi. Bây
giờ cô ta lại cùng gã chủ nhân chơi đùa bên nhau, cái này không phải bình thường.”
– Lông Xám nhớ lại.
Linh
Tinh liếc mắt lên nghĩ ngợi:
“Mà
tao thấy cả hai cười rất vui, nhất là gã chủ nhân. Thường ngày mỗi lần gặp
chúng ta gã rất dữ tợn và độc ác nhưng lúc nãy thì hoàn toàn khác. Gã cười
nhiều lắm, trông hiền lành vô cùng. Gã nhìn cô gái kia bằng ánh mắt rất tình
cảm. Cô gái kia cũng vậy. Giống như… giống như… người yêu! Đúng, hai từ này con
người hay dùng nè!”
Chân
Đen quay phắt lại, cố nhả ra từng chữ:
“Người
yêu ư??? Chẳng lẽ, gã chủ nhân… Hà, cái gì thế này! Buồn cười thật! Người như
hắn mà cũng yêu à? Ha ha ha ha ha!”
Ba tên
nọ trố mắt trước tràng cười điên dại của gã ma xương đen. Chợt:
“Có
gì bọn mày vui thế?”
Tất
cả quay qua thấy Access vỗ cánh phành phạch bay lơ lửng trên cao.
***
Lúc
này, vừa mới trở về nhà gỗ, Du Hạo đã vặn vẹo người:
“Chà,
không ngờ luyện phép quá nhiều trong một giờ lại mỏi người đến thế.”
“Tất
nhiên rồi. Nhưng sao cậu lại hăng quá mức như thế, đòi các bác truyền dạy thật
nhiều phép cùng một lúc!”
“Tớ
muốn nhanh chóng học qua thuật phong ấn.”
“Tôi
biết cậu rất nóng lòng nhưng cái gì cũng phải từ từ.”
“Song
Song nói đúng đấy!”
Cả hai
xoay lại, là Du Phương. Cô chị hay đùa đến gần hai đứa trẻ.
“Em
đến Hội Nhật Hoàng hả? Chắc là em đã có quyết định của mình?”
Du
Hạo mỉm cười gật đầu. Du Phương thở ra, giơ tay vỗ đầu em trai:
“Dù
em quyết định thế nào chị cũng sẽ ủng hộ em. Chị tin em luôn đúng!”
“… Một người chị, điều quan trọng là
lòng tin chứ không phải kết tội em trai mình vô căn cứ như vậy!”
Không
hiểu sao câu nói mạnh mẽ của AJ mười năm trước lại xuất hiện trong đầu cô gái
trẻ. Đúng lúc, Du Thanh và Du Thiện chạy vào, chúng đồng thanh hỏi: “Anh Du Hạo,
anh đã khỏe chưa?”
“Anh
khỏe rồi, hai đứa đừng lo nữa nhé. Anh
nghe nói mẹ đã về?”
“Sáng
nay mẹ mới về là qua nhà gỗ tìm anh ngay nhưng anh mất biệt ở đâu cả buổi sáng
làm mẹ lo muốn chết!”
Trong
khi Du Hạo cùng hai đứa em nói chuyện thì Du Phương nghiêng đầu quan sát Song Song.
Nó cứ mãi nhìn Du Hạo với một ánh mắt dịu dàng, có thể thấy được sự quan tâm lo
lắng qua cái nhìn ấy. Cái nhìn bao dung và ấm áp, đầy tình cảm. Du Phương khẽ
đưa tay lên môi, cười.
***
Ở bãi
đất trống, Access khoanh tay, một mắt nhắm, một mắt mở:
“Sao bọn
mày lại biết về cô gái tên Yến Phi?”
“A
dạ, tình cờ Linh Tinh bay ngang qua tiệm mì nên thấy chủ nhân chơi đùa với cô gái
đó. Nhưng có thật cô ta là vợ trước của tên Du Hạo không? Bộ chủ nhân thích cô
ta sao?” – Lông Xám nói cà lăm.
Access
liếc xéo, giọng đầy bực bội:
“Sao
bọn mày nhiều chuyện vậy? Nếu đúng là vợ của tên Du Hạo thì thế nào, bọn mày
định đến làm dâu nhà họ Du hả? Đừng có nhắc tên cô gái đáng ghét đó nữa. Tao
chả ưa cô ta, suốt ngày cứ bám theo AJ, phiền phức!”
Mấy
tên ma liền đưa mắt nhìn nhau. Chân Đen lại ranh ma hỏi:
“Ủa,
vậy là Access huynh đây không thích cô gái Yến Phi gì đấy ư?”
“Đúng,
chỉ vì cô ta mà AJ đã ném ta vào tường. Lúc trước hắn có bao giờ đối xử như thế
với tao đâu! Càng nhắc càng bực! Mà sao tao lại phải cho bọn mày biết thế nhỉ!
Tao tiện đường nên ghé qua thăm hỏi thôi, giờ tao về!”
Access
đứng dậy, phủi phủi mông quần. Đám Dạ Ma vờ cúi chào cung kính. Sau khi tên tiểu yêu bay mất dạng thì Xù
Xì đã nói ngay:
“Mày
thấy sao Chân Đen?”
“Tao
đang thấy buồn chán vì không biết phải làm gì tiếp theo vậy mà tên hạt tiêu đó
xuất hiện và cho tao vài thông tin cực kỳ thú vị!”
“Sao,
mày lại nghĩ ra quỷ kế gì nữa?” – Linh Tinh
huýt vai.
Chân
Đen giơ ngón tay lên cười nham nhở:
“Mày
nói đúng. Tao vừa nghĩ ra một trò chơi đảm bảo vô cùng tuyệt vời!”
***
Trưa
hôm đó, Yến Phi phải ra ngoài vì cần mua vài thứ cần thiết cho tiệm mì. Trên
đường đi, nó cầm tờ giấy xem lại những thứ gì cần mua khi đến siêu thị. Phía
sau, có người đang bám theo nó.
“Phải
cô gái đó không?”
“Đúng
rồi, là cô ta! Tao nhớ mặt cô ta rất rõ!”
“Vậy
thì hành động thôi!”
Yến
Phi rảo bước qua con đường vắng, chỉ một đoạn nữa thôi là đến siêu thị. Đột
nhiên, hai con Dạ Ma xuất hiện trước mặt nó. Đó là Xù Xì và Linh Tinh. Đôi mắt
Yến Phi mở to rồi một vùng tối đổ ập xuống bao phủ hết tất cả.
***
Khi
đó, AJ mang mấy cái thùng nặng trịch ra để ngoài sân sau tiệm mì. Cậu nhăn mặt,
đấm vai vì mỏi. Ngày nào cũng phải mang vác mấy cái thứ nặng nề này, oải thật!
Đứng một lúc AJ toan bước vào trong thì Vèo! Cậu nhanh chóng né đầu sang bên
đồng thời ngón tay giữ được vật vừa bay đến. Là một chiếc lá. AJ liền đưa mắt
nhìn lên mấy lùm cây, một cái bóng đen bay vút đi.
“Cái
gì vậy? Lẽ nào là bọn Dạ Ma lần trước?”
Ngay
lập tức AJ tức tốc đuổi theo.
***
Ở căn
phòng gỗ, Access nằm vắt vẻo trên thành ghế sofa cũ và buồn chán vì chẳng có gì
để chơi đùa. Bỗng, có tiếng động vang lên ngay cửa sổ. Access ngồi dậy, ngạc
nhiên thấy một mảnh giấy nhỏ kẹp vào kẹt cửa.
Khu
rừng cuối phố Hoa Đạo lúc nào cũng âm u dù đang là giữa trưa. Access bay là đà
dọc theo mấy nhánh cây đầy lá xum xuê. Tên tiểu yêu vừa bay vừa quan sát xung
quanh có vẻ như muốn tìm cái gì đó nhưng vẫn chưa thấy gì cả. Bay được một lúc thì
mệt lử, cổ khát khô, Access đành dừng lại đậu lên một cành cây, nghỉ mệt. Vừa
lau mồ hôi hắn vừa lầm bầm:
“Quái,
cô gái Yến Phi đang ở đâu nhỉ? Ai bắt cô ta chứ? Lẽ ra mình không nên đến đây
nhưng vì AJ quan tâm cô ta nên mình mới…”
Access
chợt ngừng nói, rướn người lên nhìn qua kẽ lá. Ngay phía gần gốc cây to ở xa
xa, trên đống lá khô có ai đó nằm bất động. Access
không chần chừ vỗ cánh bay đến đó ngay. Khi đến chỗ gốc cây thì hắn
ngạc nhiên thấy Yến Phi nằm nhắm mắt, ngay cổ có vài vết cào xước rướm máu. Chưa
hết khi tên tiểu yêu đưa mắt nhìn xuống phần bụng dưới của cô gái thì một dòng
máu đỏ trào ra. Có vẻ như ai đó đã làm Yến Phi bị thương. Access đáp lên người
cô gái, cất tiếng gọi khẽ:
“Này,
Yến Phi! Cô bị sao thế? Có nghe tôi gọi không? Nè, đừng chết chứ!”
Đưa
tay chạm vào vết thương ngay bụng Yến Phi, Access nuốt
nước bọt vì máu đỏ lòm cả bàn tay nhỏ xíu của hắn.
Còn
chưa biết làm sao thì đột nhiên có tiếng bước chân chạy dồn dập về phía này,
Access xoay mặt lại, cùng lúc là AJ xuất hiện.
“AJ?…
Sao… sao cậu lại đến đây?”
“Acc,
mi làm gì…” – AJ chưa nói hết câu thì đôi mắt
mở to bàng hoàng khi thấy kế bên, Yến Phi nằm bất động với dòng máu trào ra
ngay bụng.
Chạy
vội đến đỡ cô gái dậy, AJ sợ hãi gọi to:
“Yến
Phi! Trời ơi! Yến Phi bị gì thế này! Máu, sao lại có máu? Ai?
Ai đã làm Yến Phi bị thương? Là ai?”
AJ
dừng lại, từ từ đưa mắt sang Access đang bay lơ lửng với gương mặt chẳng biết
chuyện gì. Cậu siết chặt tay, nghiến răng:
“Là
mi sao Acc? Mi đã làm Yến Phi ra thế này à?”
“Không!
Không phải đâu! Cậu hiểu lầm rồi AJ! Tôi không làm Yến Phi bị thương. Có một
mảnh giấy bảo tôi…” – Access cố gắng giải
thích.
“Im
ngay!” – AJ gào lên. Chưa bao giờ cậu nhìn tên
tiểu yêu với ánh mắt giận dữ như vậy – “Tại
sao vậy, Acc? Mi biết Yến Phi rất quan trọng với ta! Mi không thích cô ấy cũng
không sao nhưng vì sao mi làm thế?”
“AJ…
nghe tôi nói… Tôi không làm… Cậu hiểu lầm rồi…”
“Hiểu
lầm à? Ở đây chỉ mỗi mình mi nếu mi không làm thì ai làm? Chẳng lẽ Yến Phi tự làm
mình bị thương sao? Chưa kể, bàn tay của mi nhuốm đầy máu! Là máu của Yến Phi!
Mi còn chối gì nữa chứ?”
“Máu
là do tôi chạm vào vết thương của…”
“Đừng
nói gì nữa! Im ngay!” – Thét lớn, AJ
cố kìm cơn giận dữ dâng trào trong long – “Acc!
Mi đi đi! Ta không muốn thấy mặt mi! Không muốn!…”
Access
sững người trước câu nói tàn nhẫn đó. Tên tiểu yêu lắp bắp:
“A…
AJ à… cậu nói không muốn thấy tôi nữa hả… cậu…”
“Ta
không muốn thấy mặt mi lần nào nữa! Lẽ ra mi không nên làm thế! Nếu mi đã ghét Yến
Phi đến vậy thì mi đi đi!”
Access,
đôi mắt mở to. AJ lại thốt ra câu nói ấy một lần nữa. Đầu óc tên tiểu yêu trống
rỗng. Dù thường ngày não hắn cũng chả chứa cái gì nhưng ngay lúc này bộ não đó
lại trắng xóa. Chỉ một màu trắng.
Access
siết chặt hai bàn tay, liền quay mặt đi. Dù rất nhanh nhưng đôi mắt đó đã đỏ
hoe. Hắn lập tức vỗ cánh bay nhanh lên cao.
AJ,
bế lấy Yến Phi, lặng người khi biết Access cuối cùng cũng bay mất. AJ nhắm mắt
lại vì không ngờ tên tiểu yêu ấy lại làm Yến Phi bị thương. Không muốn nghĩ
ngợi gì nhiều, điều quan trọng là phải cứu cô gái. Thế là AJ đưa Yến Phi nhanh
chóng rời khỏi khu rừng.
Bóng
AJ vừa khuất thì đám Dạ Ma hiện hình, Lông Xám cười hắc hắc:
“Thành
công rồi! Kế hoạch chia rẽ của mày đã thành công mỹ mãn!”
“Tất
nhiên, tao đã ra tay thì khỏi chê!”
“Khâm
phục! Tao phục mày quá Chân Đen!” – Xù Xì chắp
tay vái.
Linh
Tinh ngừng cười, hỏi: “Thế tiếp theo nên làm gì?”
Chân
Đen rờ rờ cái cằm, ánh mắt lúc nào cũng chứa toàn mưu mô:
“Tiếp
theo à? Thì đi an ủi Access đáng thương chứ sao! Sau đó thì chờ xem
hắn sẽ trả đũa gã chủ nhân thế nào!”
***
Buổi
tối, AJ trở về căn phòng gỗ. Cậu mệt lả người nên thả phịch xuống chiếc ghế sofa.
Đầu ngước lên trần nhà, cậu nhắm mắt lại, tay gác lên trán…
“Không có gì nghiêm trọng lắm. Cô ấy chỉ
bị vài vết xước ngay cổ, còn phần bụng thì chẳng bị gì cả.”
AJ ngạc nhiên trước lời của vị bác sĩ:
“Bụng không bị gì? Nhưng tôi thấy máu
trào ra!”
“À, là cái này.” – Vị
bác sĩ giơ lên một túi máu bị đâm thủng – “Ai
đó đã đặt túi máu vào bụng cô ấy chứ không phải bị thương đâu! Mọi người yên tâm.”
Diễm Quỳnh thở phào. Song Song đưa mắt
sang bác sĩ:
“Vậy là tình hình không nghiêm trọng?”
Bác sĩ cười, gật đầu: “Vâng, cô ấy chỉ
cần nghỉ ngơi vài ngày là ổn!”
Ba người nọ cúi người chào khi bác sĩ
đi. Ông chủ Quản bảo:
“May quá, hóa ra là túi máu giả.”
Diễm Quỳnh đến gần đẩy mạnh AJ, chống
hông:
“Này, chuyện gì thế? Sao Yến Phi lại bị
thương? Còn túi máu giả là sao?”
AJ im lặng không trả lời, cứ mặc cho cô gái
tra hỏi . Song Song khoanh tay, xoay đi lòng rất tức tối.
“Mình
hiểu lầm Acc rồi. Mình quá nóng giận và không kịp suy nghĩ. Lẽ ra mình không
nên nói thế!”
“Ta không muốn thấy mặt mi lần nào nữa!
Lẽ ra mi không nên làm thế! Nếu mi đã ghét Yến Phi đến thế thì mi đi đi!”
AJ
bật người ngồi dậy, vùi mặt vào lòng bàn tay vì không biết phải làm gì để tìm
Access trở về. Chợt, cậu thấy một mảnh giấy nhỏ nhăn nhúm nằm trên ghế sofa ở
ngay bên cạnh chỗ mình đang ngồi. AJ liền lấy lên xem. Đó là dòng chữ viết hơi
cẩu thả “Yến Phi đang gặp nạn trong rừng, mi hãy mau đến đó ngay”. Cái quái gì
thế này? Vậy là có ai đó đã cố lừa tên tiểu yêu.
Nhưng
kẻ đó là ai? Mục đích của hắn là gì?