Em Yêu Anh Nhưng Mình Chia Tay Nhé - Chương 04

Chap 4:

Điều kiện thứ hai là gì?

Hắn và tên Bảo phóng xe đi, nó cũng chẳng thèm ờ lại đó làm cái gì nên vẫy vẫy
tay ra hiệu chào rồi đi về trong khi nhiều thằng mê gái còn tiếc nuối nhìn nó.
Nó về nhà với vết thương đau rát và chảy máu cũng khá nhiều, nó không dám gọi
vú May vì sợ bà lo nên nó đang tự băng lại vết thương. Haiz ………nó thở dài vì
vết thương ở ngay vai nên nó đâu với tới mà băng lại lên đành băng qua lại cho
cầm máu thôi. Nó thiếp đi sau khi lau chùi sạch sẽ chỗ máu vương ở sàn. Sáng
nay nó dậy rất sớm và chuẩn bị đồ ăn sáng

- Trời hôm nay chắc có bão quá, tiểu thư của tôi hôm nay dạy sớm hơn mọi người
nữa ư – Vu May nhìn nó ngạc nhiên nhưng vẫn không quên nói vài câu nói đua cợt

- Vú này chọc con hoài …..hihihiih – nó ôm vú rồi hôn cái chóc ngay má rồi chạy
lên thay đồ đi học.

Khi nó bước xuống ai cũng ngạc nhiên khi thấy nó không mang bộ mặt xấu xí nữa
mà là một khuôn mặt xinh đẹp dạng ngời, ngay cả vú May cũng bất ngờ khi nó như
thế.

- Hôm nay tiểu thư không đeo kính và mang bộ tóc xù dày cộm sao…..tiểu thư thay
đổi làm vú vui quá ….hay là tình yêu làm tiểu thư của vú thay đổi như thế…..ta
phải tìm gặp anh chàng đó để cảm ơn quá - vú May vừa nói vừa cười làm nó vừa
giận vừa xấu hổ

- Hổng dám đâu….tại vì con không thích mang bộ mặt khác thôi….. ai mà thích con
chắc người đó cũng tàn mạc quá hhahahaha…….- nó cười rồi chạy đi học không thì
lại bị chọc nữa.

- Tiểu thư đã trưởng thành rồi có lẽ cũng đã đến lúc để……- Ông Hai lúc này đến
bên bà May lên tiếng

- Không được….chưa đến lúc để tiểu thư một mình…ông bà chủ cũng chưa yên tâm
lắm….hay đợi qua ngày đó đi rồi tính…..- vú May chen ngang khi nghe ông hai
tính nhắc đến một chuyện.

Nó chạy xe đến trường mà không quên gọi
cho nhỏ bạn thân

- Alo…..người đẹp dậy chưa – nó cười rồi chọc nhỏ bạn

- Trời, hôm nay tai tao có bị gì không…mày…mày dậy sớm vậy sao – Hân bật ngờ
đến lọt giường

- Xuống lẹ đi tao đang chờ mày trước cổng là ….cho mày mười phút – Nó gắt lên
trong điện thoại rồi cúp cái rụp làm nhỏ Hân chưa kịp ú ớ gì.

- Ái chà cô nương nhà ta hôm nay chịu bỏ mặt nạ à lại còn vi vu xe Lamborghini
Aventador J tới đưa tôi đi học chứ - nhỏ Hân nhìn nó cười xòa rồi nhảy vào
trong xe

Nó nhìn Hân rất vui vì nó biết con bạn nó rất thích xe đua chung sở thích với
nó nhưng ngược lại Hân lại không biết đua xe chỉ đi theo nó xem nó đua thôi. Nó
và nhỏ Hân tới trường trước sự ngờ ngàng của hàng trăm con mặt bởi trước mặt
tụi đó là hai con nhỏ đẹp tựa thiên thần cộng thêm cái siêu xe nữa càng làm
thêm vẻ đẹp của tụi nó. Hàng ngàn con mắt nhìn tụi nó đấy vẻ ngưỡng mộ và trầm
trồ khen ngợi ao ước mình là người đi bên cạnh hai nàng. Nó kêu hân lên lớp
trước giả vờ như không quen, nó muốn làm một chuyện vui trong ngày ấy mà. Nhỏ
hân lên lớp nhưng không hiểu lắm nhưng vì cũng thích coi chuyện vui lên đi lên
lớp trước, một lúc sau nó đảo qua một vòng trường thì hàng loạt con trai trường
Rex thằng nào thằng đó đứa thì ngơ ngác, đứa thì xịt máu mũi, đứa thì quên
không ngậm miệng làm nước miếng chảy chắc ngập trường quá …... Nó vừa bước chân
vào lớp thì hàng trăm con mắt ngày hôm qua cười nó giờ cũng là những con mắt ấy
nhưng những con mắt ấy là những con mắt đắm đuối có, say mê có, ganh tỵ có, và
viên đạn cũng có, nó nhìn sơ qua nhưng không thấy hắn và tên Bảo nên bước tới
chỗ bàn rồi nằm ngủ mà không quên ra hiệu cho Hân vẫn tiếp tục im lặng. Nhỏ Hân
thì một phần chẳng hiểu nó đang làm gì, một phần thì đang mải cười mấy đứa
trong lờp nhìn nó mà tròng mắt mún rớt ra ngoài.
Đến tiết học thì cả hai tên mới lên vì đứng ở cổng trường đợi nó mà không biết
nó vào nãy giờ cả buổi, tên Bảo háo sắc không gặp được nhỏ buồn rũ rượi. Hắn
thì bực mình vì theo suy tính hắn đã đến sớm cùng với thằng Bảo để coi nó có
giữ lời hứa không, ai ngờ lại bị leo cây, hắn tức nên quanh cái túi làm
cái
Bụp…..
Lúc này nó nghe được tiếng động mạnh lên mới vươn vai ngồi dậy nhìn xem ai phá
giấc ngủ ngàn thu của nó
- Ai vậy… ngủ cũng bị phá đám nữa bộ đui sao không thấy……..- nó đang nói nhưng
quay sang bên cạnh thì thấy hắn đang nhìn chằm chằm, còn tên Bảo thì đơ người.

- Ơ sao bạn lại vào được đúng lớp tụi này vậy……hay là do duyên số nên đôi ta
mới gặp nhau- tên Bảo chớp chờp mắt nhìn nó nói

- Hứ là cô sao con vịt xấu xí ….- hắn đã đoán được, và thấy hơi quê quê khi
đứng ngoài cổng chờ nó còn nó thì ngang nhiên vào nằm ngủ ngon lành.

- ……….- nó im lặng

- Không phải chứ bé xinh thế này…bé đẹp thế này….sao có thế là con vịt xấu xí
hôm qua được đúng không người đẹp.- tên Bảo vẫn rơi vào mu muội.

- Á aaaaaa………… đang nói thì bị Hân đánh một cái vào đầu làm cậu ta la lên vì
chẳng hiều sao bị đánh.

- Nhốt bớt mấy con dê của cậu lại….ai là con vịt xấu xí hả - Hân nói rồi lấy
tay tính ký vào đầu Bảo cài nữa làm cho ku cậu nhà ta ôm đầu mà xin.

- Haizzzz……hình như hổng vui lắm ….thì tôi chỉ làm theo đúng điều kiện của anh
thôi….có gì không hài lòng sao- giờ nó mới lên tiếng

Hắn chẳng nói gì nhưng vẫn thắc mắc tại sao cô ta phải làm cho mình xấu đi và
những thông tin liên quan đến cô ta, thân thế cô ta là gì, ba mẹ cô ta là ai,
không có chút manh mối của cô ta, không ai tìm kiếm được mặc dù hắn cho bao
nhiều người tìm, chịu chi một khoảng lớn để tím về bản thân cô ta nhưng nhận
lại được chỉ là con số 0, hắn nghĩ nó rất lạ và cũng tò mò về nó
Thấy hắn không phản ứng gì nó cũng lấy làm lạ tại hắn có phài là người chịu để
yên cho người khác đâu nó quay sang hắn hỏi chuyện
- Điều kiện thứ hai là gì…..? nói lun đi
- Chưa nghĩ ra chừng nào nghĩ ra thì nói, điều kiện vô thời hạn mà
- Lằng nhằng quá...
- Cô đâu được cãi từ từ sẽ có mà gấp gáp chi
- Vậy tùy…………..

Rồi cả hai quay lại trạng thái chẳng thèm nói chuyện với nhau, đang trong
trạng thái trầm tư nó nhận được một tin nhắn.

Hắn cũng
hơi tò mò nên quay sang nhìn thì thấy dòng chữ trong máy “ dạ đã tìm thấy một
người”, nó thấy hắn nhìn vào máy điện thoại của nó, nó hơi khó chịu rồi quay đi
như không có chuyện gì. Còn hắn thì thấy lạ tại sao khi nhìn thấy dòng chữ đó
sắc mặt của nó thay đổi như thế vẻ mặt tức giận + thêm đôi mắt nảy lửa, hắn
không muốn nghĩ mà vẻ mặt đó và tin nhắn đó cứ luẩn quẩn quanh đầu hắn, hắn cũng
hiểu tại sao lại để ý đến hành động của nó.

- Anh thôi làm cái trò đó đi đầu anh có chí thì ra góc lớp mà gãi…..ghê quá đi
- Cô nói cái quái gì vậy
- Anh coi lại anh coi giờ giống con người hay con khỉ
Nó nhìn sang hắn rồi chỉ lên trên đầu hắn, hắn lúc này mới tỉnh ra vì mải suy
nghĩ mấy cái chuyện liên quan đến nó mà hắn đã lấy hai tay bò đầu bứt tóc, lúc
nay hắn mới thấy quê thật sự khi ngước lên nhìn thấy bao nhiêu là cặp mắt nhìn
hắn “trời ơi, nhục ơi là nhục không để đâu cho hết cai nhục được, tự nhiên suy
nghĩ đến con vịt đó làm gì giờ làm mất hình tượng quá” bây giờ nhìn hắn ngố cực
chất, đầu tóc thì như ổ quạ. Đang chẳng biết làm sao với ánh mắt và nhưng tiếng
cười rúc rích của mấy đứa trong lớp đang cười hắn, thì tiêng chuông reng lên cứu
vớt đời họ nhục tên nhã của một kẻ lúc nào cũng bóng nhoáng và tài năng như hắn
chưa bao giờ có một hành động xấu hồ nào mà bây giờ vì nó mà hắn thành ra thế
này, chạy nhanh vào WC để tút lại.
Nó nhìn theo hắn rồi cười vì cái hành động khùng khùng điên điên của hắn. Nó
lên chỗ Hân ngồi rồi cả hai cùng bung tiết vì chán quá học cũn không vào. Tên
Bảo thì nay giờ chạy theo hắn nên không đễ ý khi hai tên quay lại lớp thì tụi
nó cũng ra khỏi trường rồi.Không thấy tụi nó lên hắn với Bảo cúp lun.
Nó và Hân tới một khu công viên nhỏ nhìn mấy đứa bé đang nô đùa với nhau nó nhớ
lại quá khứ của nó, chưa bao giờ nó đưa ba mẹ cho đi công viên, cho đi khu vui
chơi giải trí, tuổi thơ nó không có màu hồng như những đứa trẻ khác, chợt
- Hân này…………. – nó nghẹn lại
- Sao hôm nay bà khách thế có chuyện gì sao – Hân thắc mắc khi thấy hôm nay nó
rất lạ
- Tôi hỏi bà cái này nha..
- Trời nhỏ này hôm nay khách sao dữ ta….ùm hỏi đi… mày làm tao hồi hộp quá
- Nếu một người thân của mày mất đi mày có buồn không
- Nhỏ này hôm nay mày sao thế tất nhiên là tao buồn chứ nhưng sao mày lại hỏi
vậy
- Và nếu như mày biết người thân của mày bị người ta hại chết, mày có trả thù
không…
- Yến à….tùy tao chưa gặp tình huống đó bao giờ…nhưng tao sẽ trả thù ngay kể cả
với mày…….
- Cô bạn ngốc của tôi ơi….tao biết mày đang suy nghĩ về chuyện gì nhưng dù mày
có làm gì hay quyết định như thế nào tao cũng ủng hộ mày, nhưng mày làm gì phải
nói cho tao biết, đừng có chuyện gì cũng chịu đựng một mình…mày mà để tao biết,
tao giận mày suốt đời luôn
- Hàhà cô mới là ngốc đó ai cho mày giận tao suốt đời…phải cho mày yêu tao suốt
đời chứ
HAHAHAHAHAHAHA ……………nó và hân ôm nhau cười và nó cũng thầm cảm ơn ông trời cho
nó một người bạn tốt như hân. Hai đứa đang ôm nhau tự nhiên
- HAI NGƯỜI LÀ BẠN HAY LÀ BỒ VẬY…..GIỮA THANH THIÊN BẠCH NHẤT MÀ ÔM CỨNG NGẮT.

Thì ra tiếng đó là do hắn phát ra, còn tên Bảo
thì đang ngẩn tò te mắt thì chớp chớp như không tin vào mắt mình hai đứa con
gái trong công viên ôm nhau còn cười vui vẻ nữa chứ.

- Bộ hai người chưa thấy bạn bè ôm nhau sao mà ngạc nhiên…..- Hân lên tiếng
mắng vốn lại câu nói vô duyên đó
- Hai người không học sao ra đây chi …- nó ngước lên nhìn hai thằng đang đứng
trước mặt.
- Không ….chán…đi ngang qua đây tình cờ thấy hai con ngốc đang ngồi ôm nhau -
hắn nhún vai rồi trả lời nó
- Vậy anh thì sao một tên tâm thần dẫn theo một thằng bệnh trốn trại…..hứ - nó
lườm lườm hắn
Grrrrrrrrrrrrrrrrrrr……………. Hắn tức lắm nhưng chẳng làm gì được có nói qua nói
lại thì cũng thế làm trò cho thiên hạ cười lên hắn chẳng đáp lại nó câu nói,
thằng Bảo với con Hân thì nhìn tụi nó rồi lắc đầu chẳng hiểu cãi nhau cho đã
giờ đứng như chờ chồng. Nó với hắn thì chẳng hiểu mỗi lần gặp mặt là hai đứa
chẳng bao giờ giữ được bình tĩnh nữa cứ choảng nhau như chó với mèo.
Cả bốn đứa cứ ngồi nhìn xung quanh chẳng ai lên tiếng cả mặc dù Bảo nhà ta đang
ngứa miệng lắm nhưng tình hình đang căng thẳng nên im luôn cho đẹp trời không
lại bị ăn mắng nữa.
Bộpppppp. …. Áaaaaaa…… cả bốn đứa quay lai chỗ có tiếng hét
- Làm ơn …..làm ơn…….. đừng dẫm nát hoa của tôi…..….tôi không….không…. có tiền
đưa cho mấy ông đâu – một đứa bé chừng 14-15t nước mắt đang chảy van xin mấy
thằng cô hồn
- Này thì hoa này, tao nói cho mày biết con khốn ở đâu cũng có luật mày bán ở
đây thì phải đưa tiền “kê” cho tao nếu không thằng em mày và cả mày tao cho ốm
đòn- một thằng to con chắc là cầm đầu tụi kia túm áo con bé nhấc lên nói đe
dọa, rồi vất con bé xuống với sức của thằng đó ném con bé xuống cũng đủ biết
con bé đau đớn lắm.
Tụi nó theo dõi mọi chuyện thì thấy một thằng khác đi tới tay xách một thằng
nhóc ăn mặc rách rưới tầm khoảng 5-6t khuôn mặt hốc hách, lộ rõ vẻ sợ sệt.
Thằng đó vất thằng bé xuống, nó chạy tới chỗ chị nó đang nằm khóc sướt mướt. Nó
thấy cảm thấy ở mắt nó có gì chảy xuống là nước mắt sao, là nước mắt của nó
sao mười năm qua đây là lần đầu tiên nó khóc, nó khóc vì trước mặt nó đang tại
hiện lại cảnh nó nhìn chị nó và nó bị người ta đánh đập sao. Hắn tình cờ nhìn
thấy nó khóc, trong lòng hắn thấy khó chịu khi nhìn nước mắt của nó rơi, nó
thấy hắn nhìn nó rồi vội lau nước mắt đi lúc này hắn mới sực tỉnh quay sang chỗ
khác mặt hắn hơi đỏ vì ngượng nhưng chỉ được 2s lại trở lại khuôn mặt băng ngày
nào. Hai anh chia kia thì mải xem nên không để ý kế bên có hai con người mang
hai cảm xúc và khuôn mặt khác.
- Mấy người muốn ……muốn…..làm gì …làm gì …tôi….cũng được…..nhưng…nhưng….đừng
đánh….em….em….tôi- con bé tuy đau lắm nhưng vẫn cố gượng dậy nói với mấy tên đó
Áaaaaaaaa…….tên cầm đầu trong đó hét lên,thì ra là thằng nhóc vì thấy chị nó
bị đánh nên đã cắn cho tên cầm đầu làm hắn bât ngờ và đau quá lên la lên.
- Thằng nhóc chết tiệt này, tụi bay đánh chết hai đứa nhóc này cho tao – thằng
cầm đầu một tay chỉ về tụi nhỏ, một tay thì vẩy vẩy cho đỡ đau.
Một tên đang tính dơ tay đánh thì
Áaaaaaa…………..
- Uả….ai giống con Yến quá vậy – Hân chỉ chỉ về phái nó đang đứng
- Bậy nào Yến cỏn đứng đây mà mắt cậu sao thế - Bảo lên tiếng chỉ sang kế
bên

- Ủa ….ủa...ủ…….đâu mất tiêu rồi – Bảo tròn mắt
nhìn một chỗ trống rồi kế bên nữa là hắn.
Cốp! Cốp…..Bảo bị hắn và Hân ký vào đầu vì tội ngu
- Ông có tin tôi vạch trong má ông không………đui nó vừa thôi chứ….ra chỗ con Yến
thôi – Hân nói rồi lôi Bảo đi mặc cho anh ta lớ ngớ chẳng hỉu sao bị đánh.
- Hứ một lũ người to lớn lại đi ăn hiếp hai đứa con nít, tụi bay không biết xấu
hổ sao – nó cau mày nhìn mấy thằng côn đồ.
- Mày là đứa nào xía vào chuyện của tao…..khôn hồn thì biến ra chỗ khác- tên mà
bị nó cầm tay nói
- Được là tụi bay tự chuốc khổ vào thân – nó bây giờ cơn giận đã lên
Rắc……!
Nó bẻ gãy cánh tay của thằng đó làm tụi kia xanh mặt, tên cầm đầu tức tối vì bị
một con oắt như nó cản đường lại còn đành người của mình, hắn(tên cầm đầu) ra
hiệu cho tụi kia xông vào thì lúc này hắn,Bảo và Hân đã ra tay giúp nó, nó
rảnh tay rồi thì cúi xuống bế hai đưa bé dậy thì cũng là lúc hắn,Bảo và Hân
đánh xong rồi nhanh gọn lẹ. Hắn thấy lạ vì sao nó lại giúp hai đứa nhỏ dù chằng
quen chằng biết,đã thế còn nhặt lại nhưng bông hoa lyly đã bị dập gần hết. Hắn
tiến lại chỗ ghế đã thấy Bảo và Hân đã đi mua bánh và nước cho hai đứa nhỏ, còn
nó thì đang lau với băng lại chỗ bị dơ và trầy sước cho hai đứa nhỏ, nó vuốt
đầu hai đứa cười, một nụ cười thật sự. Hắn rất ngạc nhiên khi thấy nó cười một
nụ cười rất đẹp, nụ cười làm người khác thấy hạnh phúc và ấm áp.
“ không thể, không thể nào có thể giống như thế được, cô ta chỉ có nét giống Ái
Hy thôi, không phải là cảm giác này, cô ta cho mình cảm giác thân quen, cảm
giác dễ chịu. Nhưng cô ta không phài Ái Hy….tại sao…tại sao” hắn đang nghĩ thì
bị Bảo đập lên vai làm cho ba hồn bảy vía chở lại vị trí cũ
Hắn đi qua chổ tụi nó, đứng sau lưng hắn thấy áo của nó có vết đỏ thấy lạ nên
lấy tay vỗ vào vai nó kêu nó chùi đi, ai ngờ
Áaaaaaa………..nó ôm vai nhăn nhó quay lại nhìn hắn, lực hắn đánh lên vai nó chẳng
nhẹ tý nào.
-Ya……anh làm cái gì vậy- nó nhăn nhó quay lại hắn la lên
- Tại sao cô lại bị thương – Hắn tò mò hỏi nó
- Ah……chuyện đó….. – nó ấp úng trả lời
- Gì ….sao lại bị thương …đâu đâu – Hân với Bảo đồng loạt lên tiếng
- Sao cậu lại nói giống tôi – lần hai
Cốp…..cốp….

Bị nó và hắn đánh nên Hân và Bảo thôi không gườm
nhau nữa.
- Thì hôm qua đó, lúc kính bị vỡ do lực mạnh quá với lại gần với nó lên bị thôi
– nó trả lời thản nhiên
- Mày đua xe nữa à…..có bao giờ mày bị vậy đâu….mà lần này đua với ai – Hân hỏi
liền tù tỳ làm nó chóng cả mặt
- Đây này……..- nó chỉ về phía hắn
- Trời…..cậu vũ phu quá đi làm nó bị thương mà giờ giả bộ hỏi……ghét- Hân nhìn
qua hắn và Bảo chừng mắt tay chống nạnh
- Thôi không có gì đâu chỉ là ngoài ý muốn mà………..- nó lên tiếng làm cho Hân thôi
không bắn lửa bằng mắt với hai ông đó nữa.
- Nhưng cô…….- hắn đang tính lên tiếng thì
Like I’m the only girl in the world
Like I’m the only one that you’ll ever love
Like I’m the only one who knows your heart
Only girl in the world
-Alo…….nó dơ tay xin một phút nói chuyện
- Dạ thưa tiểu thư đã tìm thấy một người trong hội RED…! – là giọng của một
người đàn ông
- Có đúng là hắn không, một trong ba tên
- Dạ chắc chắc thưa tiểu thư, hắn đã bị người ta bắt và đang ở chỗ cũ
- Được rồi cứ ở đó đi, tối nay tôi sẽ ghé
-Chào tiểu thư…
Nó quay lại chỗ tụi hắn đang ngồi nó nhanh tay lấy cái túi rồi quay sang hai
đứa nhóc khi nãy
- Hai đứa nghe chị nói này….hai em mà còn bán hoa ở đây thì mấy thằng đó cũng
tìm hai em thôi…còn cậu nhóc này nữa sức khỏe không có tốt….hai đứa có muốn
được đi học và có ban bè không- nó vuốt vuốt đầu hai đứa rồi hỏi
- Dạ muốn nhưng tụi em nghèo lắm lấy tiền đâu ra học, ba mẹ tụi em mất rồi nên
em phải kiếm tiền lo cho em trai của em – con bé trả lời nó rồi quay sang nhìn
thằng em trai mình.
- Vậy chị muốn giúp hai đứa, hai đứa thấy sao- nó hỏi và nhìn vào mắt của con

- Em cám ơn chị vì lúc nãy chị cứu chị em em…nhưng đi học và chữa bệnh cho em
trai em cần nhiều tiền lắm….em không có gì để trả hay đổi cho chị hết.- con
nhóc cúi đầu trả lời nó
- Chị đâu cho không ai cái gì mà không có lợi cho mình chứ - nó cười rồi nhìn
xem sắc mặt của con bé
- Em biết chứ tụi em nghèo nên lúc nào cũng chỉ mơ ước có một cô tiên hiện ra
chữa khỏi bệnh cho em trai em và giúp tụi em được đến trường như bao bạn bè
khác, nhưng hồi trước ba mẹ em có nói trên đời này không ai cho không ai cái gì
– con bé trả lời nó rất là chân thật
- Vậy em có thích hoa không?
- Ơ sao chị lại hỏi vậy …!
- Thì trả lời chị đi….!
- Dạ em thích lắm…em thích nhất là lyly và còn biết rất rõ ý nghĩa từng màu sắc
của nó nữa- nó vưa nói vừa cười
- Vậy điều mang lại lợi cho chị là em rồi, chị đùa em thôi chị sẽ đưa hai đứa
tới một nơi ở đó sẽ giúp em trai em trị bệnh và cho hai đứa đến trường như
những đứa trẻ khác, nhưng với một điều kiện hàng ngày em phải đến nhà chị để lo
cho vườn hoa lyly của chị…chịu không – nó xoa đầu con bé cười
- Thật…..thật…..không chị….em trai em được chữa bệnh và hai chị em em được đi
học hả chị……- nó lắp bắp nói
- Ùm chẳng lẽ chị đi gạt con nít sao
- Huhuhuhu ………….chị là cô tiên ông trời ban cho tụi em…….em cám ơn chị nhiều
lắm
- Chị không phải cô tiên hay bà tiên gì đó của em, chị là Hoàng Kim Yến là chị
của hai đứa hiểu chưa, thôi giờ chị có chuyện phải làm, anh này sẽ đưa em đến
chỗ đó- nó nói sua đó đặt tay qua hắn
- Ơ sao lại là tôi, tôi không làm đâu – hắn liếc nó rồi nói
- Giúp tôi hen tôi có việc bận phải làm rồi bữa sau tôi sẽ hậu tạ sau, cám ơn
trước hihihihi – nó nói rồi chạy mất tiêu
- A Lâm Gia Bảo cậu đưa Hân về giúp mình nha….cám ơn……bye bye – nó cắm đầu chạy
sợ bị giữ lại
Ơ…..ơ…….ơ
Ba người ngờ ngác chưa kịp phản ứng còn hai đứa bé thì chưa kịp chào nó đã biến
mất tiêu. Hắn đành đưa hai đứa đến địa chỉ mà nó ghi vào giấy cho hai đứa bé.
Con Bảo thì đưa Hân về, hắn(Bảo) toàn nói linh tinh nên bị đánh te tua và cũng
vì câu hỏi ngốc nên càng thê thảm hơn
- Bạn Hân xinh đẹp ….hềhềhề….bạn có thể nói cho Bảo biết vạch vô trong mã là gì
không
- A Bảo thân mến muốn biết sao
- ừ ừ
Chátttttttttttttttttttttt ……
- Đó …..đó là vả vô trong mặt ông đó, hahahahahaha..đồ ngốc
- Đồ….đồ…. dám lừa tôi sao cho cô biết tay này
Bảo rượt Hân làm nhỏ chạy té khói, vừa được một đoạn thì nó thấy Bảo đã nắm
được tay nhỏ và đẩy mạnh vào tường làm mặt nham hiểm, Bảo tiến lại gần áp mặt
gần với nhỏ làm nhỏ đỏ cả mặt
- Sao còn chạy nữa không…..bây giờ thì chịu trận đi …..hà hà hà hà hà
- Còn lâu chết này ……
Áaaaaaaa…………….. nhỏ ….nhỏ ……con khỉ đê tiện kia đứng lại
- Lêu lêu lêu….ngu sao tôi đứng lại cho ông làm thịt tôi a………….hahahha ….tôi về
trước đây – Hân dùng hết lực dẫm lên chân Bảo làm hắn đau quá ôm đất luôn, còn
Hân thì chay đi trước khi bị Bảo bắt được.
Còn hắn thì đang chở hai đứa nhỏ tới chổ mà nó ghi, thì ra đó là một ngôi
trường cũng là một nhà tình thương dành cho người già và trẻ em “trời phải
không đó nó còn to và đẹp hơn khu nghĩ dưỡng ở bên Mỹ nữa” hắn nghĩ rồi khen
ngợi về cấu trúc ở đây rất đẹp. Hắn và hai đứa nhỏ đi theo sự hướng dẫn của một
sơ đến gặp một người thì ra người đó là một cha xứ đã già nhưng rất đẹp lão.
Cha sứ nở nụ cười thánh thiện đón nhận hai đứa bé vì trước khi đến nó đã gọi
cho cha xứ rổi, hắn cúi đầu chào rồi ra về, từ lúc gặp nó hắn tò mò nhiều hơn,
tại sao nó lại làm những hành động kỳ lạ, gia đình nó là như thế nào, nó có
nhưng bí mật gì, tại sao nó lại thích hoa lyly khi bông hoa đó dập nát nó cũng
thích

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3