Cuộc đời và những cuộc phiêu lưu của Santa Claus-Chương 04-05-06
Chương bốn
Claus
Ngày hôm sau, nhà Necile trở thành địa điểm đông khách nhất
rừng. Các nữ thần rừng vây quanh nàng với em bé nằm ngủ yên trong lòng, ai nấy
đều tò mò và vui sướng. Vô số lời ca ngợi lòng tốt của Ak vĩ đại khi cho phép
Necile được giữ lại em bé và chăm sóc em. Thậm chí nữ hoàng cũng đến để nhìn
ngắm gương mặt bé bỏng và ngây thơ kia, đỡ lấy những ngón tay nắm chặt mũm mĩm
cần được bảo vệ trong lòng bàn tay đẹp đẽ của bà.
“Chúng ta sẽ gọi nó thế nào đây, Necile?” nữ hoàng hỏi và
mỉm cười. “Nó phải có một cái tên, em biết đấy.”
“Hãy gọi em bé là Claus,” Necile trả lời, “vì cái tên này
cũng có nghĩa là ‘một đứa trẻ’.”
“Hay là Neclaus(1),” nữ hoàng đáp lời, “vì cái tên này có
nghĩa là ‘đứa trẻ của Necile’.”
Các nữ thần rừng vỗ tay chúc mừng, và Neclaus đã trở thành
tên của em bé, mặc dù Necile thích nhất được gọi bé bằng cái tên Claus, và
trong những ngày sau, rất nhiều chị em của nàng cũng theo gương nàng.
Necile lấy về những thảm rêu mềm nhất trong rừng cho Claus
nằm, và trong ngôi nhà của mình, nàng tự làm một chiếc giường cho em. Về thức
ăn mà nói thì không thiếu. Các nữ thần rừng đi tìm những quả vú sữa hình
chuông, mọc trên cây goa và khi mở bên trong chứa đầy sữa ngọt. Những kẻ tốt
bụng khác cũng luôn sẵn lòng chia sẻ một phần sữa của mình để giúp đỡ sinh vật
bé nhỏ xa lạ này, trong khi sư tử cái Shiegra vẫn thường rón rén bò vào nhà
Necile, gầm gừ dịu dàng khi nằm xuống bên cạnh em bé và cho em bú.
Vì vậy em bé ngày qua ngày lớn phổng và cứng cáp, còn Necile
thì dạy em cách nói, cách đi và cách chơi.
Lối suy nghĩ và ngôn ngữ của em cũng ngọt ngào và dịu dàng,
bởi các nữ thần không làm điều ác bao giờ, trái tim của họ tinh khiết và đầy
tình yêu thương. Em đã trở thành sinh vật cưng của cả khu rừng, sắc lệnh của Ak
đã cấm tất cả thú vật và bò sát không được làm phiền em, nên em có thể đi lại
thoải mái tới bất cứ chỗ nào em thích.
Giờ thì tin tức đã tới tai các thần tiên khác, rằng đám nữ
thần rừng Burzee nhận nuôi một em bé con của loài người, và hành động này lại
được Ak vĩ đại phê chuẩn. Do vậy rất nhiều người trong bọn họ đã đến thăm sinh
vật bé nhỏ xa lạ kia, nhìn em đầy thích thú. Đầu tiên là các Ryl, đám chị em họ
gần gũi nhất của các nữ thần rừng, mặc dù họ được tạo ra theo một cách hoàn
toàn khác. Các Ryl có nhiệm vụ trông nom hoa và những cỏ cây nho nhỏ, trong khi
các nữ thần cai quản các cây lớn trong rừng. Các Ryl đi khắp thế giới, tìm thức
ăn cần cho rễ của những loài hoa, còn màu sắc rực rỡ của những bông hoa mãn
khai là nhờ thuốc nhuộm mà Ryl đưa vào trong đất, để rồi được hút lên qua những
mao mạch nhỏ trong rễ và thân cây khi cây thực sự trưởng thành. Đám Ryl luôn
luôn bận rộn bởi những bông hoa của họ cứ nở rồi tàn liên tục, nhưng họ vẫn
luôn vui vẻ và nhẹ nhàng, và họ cũng rất được ưa thích trong giới thần tiên.
Tiếp theo là đám Knook mà nhiệm vụ của họ là trông nom thú
vật của thế giới, cả lành lẫn dữ. Các Knook rất vất vả, bởi rất nhiều thú vật
không thể thuần phục được và nổi loạn chống lại những ràng buộc, câu thúc.
Nhưng rốt cuộc họ cũng biết cách để cai quản chúng, và bạn sẽ thấy rằng, một số
điều luật của Knook đã được tuân thủ, ngay cả với những thú vật dữ tợn nhất.
Những mối lo trong công việc đã khiến cho các Knook trở nên già nua, mệt mỏi,
lưng còng cả xuống, và bản tính của họ cũng trở nên thô ráp do thường xuyên
phải ở bên những sinh vật hoang dã; tuy nhiên họ rất có ích đối với loài người
và với cả thế giới nói chung, bởi thú vật trong rừng chỉ chịu tuân theo những
luật của họ, bên cạnh những điều luật của Thần R
Kế tới là các tiên đồng, có nhiệm vụ bảo vệ loài người, họ
đều rất quan tâm đến việc nhận nuôi Claus, bởi chính luật của họ cũng cấm họ
được chăm sóc loài người. Đã ghi lại được một vài trường hợp các tiên đồng hiện
hình ra trước loài người, thậm chí còn nói chuyện với loài người; mà lẽ ra
nhiệm vụ của các tiên đồng phải là bảo vệ cho cuộc sống của loài người một cách
không ai thấy, không ai biết, và nếu có yêu thích ai đó hơn những kẻ khác thì
cũng là do kẻ ấy rất xứng đáng, còn các tiên đồng phải thật công bằng và không
được thiên vị. Nhưng ý tưởng nuôi nấng một đứa con của loài người chưa bao giờ
xuất hiện trong đầu họ, bởi vì điều đó đi ngược hoàn toàn với luật lệ của họ;
vì thế họ rất tò mò muốn được ôm ấp sinh vật bé nhỏ xa lạ này, do nữ thần
Necile và các chị em của nàng nuôi.
Claus ngước nhìn các thần tiên đang vây kín quanh mình với
ánh mắt không chút sợ hãi và đôi môi mỉm cười. Em cười vang khi cưỡi trên vai
của đám Ryl vui vẻ, em láu lỉnh kéo bộ râu xám của hội Knook thô kệch; em tự
tin ngả mái đầu xoăn tít của mình vào bộ ngực xinh đẹp của chính bà chúa tiên.
Và các Ryl yêu thích tiếng cười của em; các Knook thích sự dũng cảm của em; các
tiên đồng thích sự ngây thơ của em.
Cậu bé đã làm bạn với tất cả bọn họ, và học để biết tường
tận về mọi điều luật của họ. Em không bao giờ dẫm nát một bông hoa nào trong
rừng, vì điều đó sẽ làm cho các Ryl thân thiện của em phải đau buồn. Em không
bao giờ giao du với đám thú vật trong rừng, vì điều đó sẽ khiến cho các Knook
trở nên giận dữ. Bầy tiên đồng thì em rất yêu quí, nhưng vì không biết gì về
loài người, em không thể hiểu được rằng có mỗi mình em là được phép giao lưu
một cách thân thiện với họ, trong khi cả loài người thì không.
Thực vậy, Claus đã nghĩ rằng em là duy nhất, vì trong tất cả
các tạo vật của rừng, không có ai giống em và cùng trang lứa với em. Đối với
em, khu rừng này là cả thế giới. Em không biết rằng có hàng triệu người đang
tồn tại mà vật lộn trong vất vả, nhọc nhằn.
Thế là em hài lòng và hạnh phúc.
__________
1. Một số người đã đánh vần tên này thành Nickclaus, người
khác gọi là Nicolas, đây cũng là lí do mà ở một số vùng ngày nay người ta vẫn
gọi Santa Claus là St. Nicolas (thánh Nicolas). Nhưng, tất nhiên Neclaus vẫn là
tên đúng và Claus là biệt hiệu do mẹ nuôi, nữ thần rừng Necile xinh đẹp, đặt
cho.
Chương năm
Thần rừng
Năm tháng trôi nhanh trong khu rừng Burzee, các nữ thần cũng
không cần phải để ý tới thời gian làm gì. Thậm chí hàng thế kỉ cũng không gây
ra thay đổi nào ở những tạo vật xinh đẹp này; mãi mãi họ vẫn như thế, bất tử và
không thay đổi.
Tuy nhiên Claus, vì là một con người, lại mỗi ngày mỗi
trưởng thành. Giờ thì Necile có hơi phiền, vì em đã quá lớn để mà ngồi trong
lòng nàng, rồi em lại muốn ăn những món khác chứ không phải chỉ có sữa. Đôi
chân cứng cáp đưa em đi sâu vào tận giữa rừng Burzee, tại đó em có thể nhặt quả
hạch và quả mọng, cùng nhiều loại rễ cây ngọt ngào và rất lành, chúng hợp với
dạ dày của em hơn là mấy quả vú sữa hình chuông kia. Em ít về nhà Necile hơn,
dần dần thói quen của em là chỉ về đó để mà ngủ.
Nữ thần Necile, người yêu quí em hết mực, đâm ra bối rối
không hiểu được sự thay đổi bản tính này của em, và nàng đã vô tình thay đổi cuộc
sống của chính mình để chiều theo ý thích của em. Nàng sẵn lòng đi theo em qua
những nẻo đường rừng, và rất nhiều chị em của nàng cũng vậy, vừa đi vừa giải
thích cho em về những điều thần bí của khu rừng khổng lồ, về thói quen và bản
tính của những tạo vật sống bên trong đó.
Claus hiểu được rõ ràng ngôn ngữ của thú vật; nhưng em không
bao được tính khí ảm đạm và buồn rầu của chúng. Dường như chỉ có bọn sóc, chuột
và thỏ là có bản tính vui vẻ, dễ chịu; nhưng Claus không thể cười vang khi con
báo gầm lên, và cũng không thể vuốt ve bộ lông bóng bẩy của gấu khi loài này
gầm gừ và nhe răng ra hăm dọa. Những tiếng gầm đó không phải dành cho Claus, em
biết điều này rất rõ, vậy thì chúng để làm gì?
Em có thể hát những bài hát của loài ong, có thể đọc thuộc
lòng bài thơ của những bông hoa gỗ và biết rành tiểu sử của từng con cú trong
rừng Burzee. Em giúp đỡ các Ryl nuôi nấng cây, giúp các Knook giữ trật tự cho
loài vật. Những loài bất tử nhỏ bé này coi em là một nhân vật đặc biệt, được nữ
hoàng Zurline cùng các nữ thần của bà bảo vệ chu đáo, và được đích thân Ak vĩ
đại ưu ái.
Rồi đến một ngày, thần rừng quay về rừng Burzee. Trước đó
ngài đã đi thăm, lần lượt, tất cả các khu rừng của mình trên toàn thế giới, rất
nhiều và rất rộng.
Trước khi bước vào trảng đất nơi nữ hoàng cùng các nữ thần
của bà đang tụ tập để nghênh đón, ngài vẫn nhớ tới đứa trẻ mà ngài từng cho
phép Necile được nhận nuôi. Thế rồi ngài thấy, ngồi tự nhiên giữa vòng những
tạo vật bất tử dễ thương kia, một chàng trai trẻ vạm vỡ với bờ vai rộng, chàng
trai ấy, khi đứng lên thì đã cao tới ngang vai của chính ngài.
Ak ngừng lại, im lặng và tư lự, hướng cái nhìn xuyên thấu
vào Claus. Cặp mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt ngài, và vị thần rừng thở phào
nhẹ nhõm khi nhìn thấy ở đó sự trầm tĩnh cũng như đọc được ở đó một trái tim
trong sáng và dũng cảm. Tuy nhiên, khi Ak ngồi xuống bên cạnh nữ hoàng xinh
đẹp, với chiếc ly vàng đựng đầy rượu tiên nhấp trên môi, ngài lại trở nên trầm
lặng và dè dặt một cách kỳ lạ, vuốt râu suy nghĩ rất lâu.
Đến sáng, ngài gọi Claus đến, một cách chân tình, ngài nói:
“Chào tạm biệt một thời gian Necile và các chị em của nàng
đi con; bởi vì con sẽ cùng ta làm một chuyến vòng quanh thế giới.”
Claus thích chuyến đi lắm, cậu biết rõ được đồng hành với vị
thần rừng của c thế giới mới vinh hạnh làm sao. Nhưng Necile thì khóc, lần đầu
tiên trong đời, và ôm chặt cổ Claus như thể không chịu được việc phải rời xa
cậu. Nữ thần, người đã làm mẹ nuôi của chàng trai trẻ vạm vỡ này, vẫn thanh
nhã, quyến rũ và xinh đẹp như cái ngày nàng dám đối mặt với Ak cùng đứa bé sơ
sinh nằm gọn trên ngực; tình yêu của nàng cũng không giảm đi chút nào. Ak nhìn
hai kẻ đang ôm chặt lấy nhau, trông như là chị với em, và một lần nữa ngài trở
nên trầm tư suy nghĩ.
Chương sáu
Claus phát hiện ra loài người
Đưa Claus tới một khoảng trống nhỏ trong rừng, vị thần rừng
nói: “Đặt tay con lên thắt lưng ta và giữ chặt trong khi chúng ta sẽ bay trên
bầu trời; chúng ta sẽ đi vòng quanh thế giới và ngó xuống rất nhiều căn nhà của
những người mà từ đấy con sinh ra.”
Những từ này khiến cho Claus kinh ngạc, bởi vì cho tới lúc
này cậu luôn nghĩ rằng bản thân mình là tạo vật duy nhất của loài người có trên
mặt đất; nhưng Claus vẫn im lặng bám chặt lấy thắt lưng của Ak vĩ đại, sự kinh
ngạc đã khiến cậu không thốt nên lời.
Sau đó cả khu rừng Burzee rộng lớn dường như tuột khỏi chân
họ, và chàng trai trẻ thấy mình vụt lướt lên không, tít trên cao thật là cao.
Chẳng bao lâu đã thấy những ngọn tháp xuất hiện bên dưới,
thấp hơn nữa là các ngôi nhà với đủ mọi hình thù, màu sắc. Đó là thành phố của
loài người, và Ak, giảm tốc độ để đáp xuống, đưa Claus tới một khu đất. Vị thần
rừng nói:
“Miễn là cứ nắm chặt lấy thắt lưng ta thì con sẽ là tàng
hình trước cả loài người, trong khi con lại có thể thấy họ rất õ. Nếu bỏ tay ra
con sẽ vĩnh viễn xa rời ta và nhà của con ở Burzee.”
Một trong những điều luật đầu tiên của rừng là vâng lời, và
Claus thậm chí còn không nghĩ đến chuyện làm trái ý Ak. Cậu bám chặt vào thắt
lưng Ak và cứ thế tàng hình.
Sau đó, mỗi khoảnh khắc trôi qua trong thành phố lại khiến
sự kinh ngạc của chàng trai trẻ lớn lên thêm. Một kẻ ngỡ đâu được sinh ra khác
với tất cả những kẻ khác thì nay lại thấy mặt đất ngập tràn toàn những tạo vật
cùng loại với mình.
“Đúng đó,” Ak nói, “thần tiên bất tử thì ít; con người hữu
tử thì nhiều.”
Claus tha thiết ngắm nhìn đồng loại của mình. Có những gương
mặt buồn, có những gương mặt vui tươi vô tư lự, có gương mặt thư thái, có gương
mặt lo âu, có gương mặt chân thành, tất cả trộn với nhau theo một trật tự rối
rắm và phức tạp. Có những người làm những việc tẻ nhạt; có những kẻ đi lại vênh
vang; có người lo lắng, u sầu, trong khi kẻ khác dường như lại hạnh phúc và mãn
nguyện. Khắp nơi là con người với đủ mọi bản tính, và Claus thấy có bao nhiêu
thứ làm mình buồn cũng như khiến mình vui.
Nhưng cậu đặc biệt chú ý đến trẻ con - đầu tiên là tò mò,
sau đó háo hức, rồi yêu thương. Những em bé quần áo rách rưới lăn lộn bụi bặm
trên đường phố, chơi với những mảnh vụn đồ chơi và đá sỏi. Những đứa trẻ khác,
ăn mặc rực rỡ, được nâng niu chiều chuộng và ăn những viên kẹo bi. Tuy nhiên,
theo Claus thì dường như những đứa trẻ con nhà giàu này lại không hạnh phúc hơn
những đứa đang chơi trong cát bụi và sỏi đá kia.
“Tuổi thơ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của con người,”
Ak nói, theo mạch suy nghĩ của chàng trai trẻ. “Chính những năm tháng vui vẻ
ngây thơ này là khoảng thời gian mà những đứa trẻ không phải lo nghĩ gì hết.”
“Hãy nói cho con biết,” Claus nói, “tại sao các em bé lại
không được sống trong hoàn cảnh giống nhau?
“Bởi vì chúng được sinh ra từ cả nhà tranh và cung điện,” vị
thần rừng đáp lời. “Sự khác biệt về tài sản của cha mẹ đã tạo nên số phận của
đứa trẻ. Một số em được bọc trong nhung lụa; những em khác lại bị bỏ rơi trong
đói nghèo và rách rưới.”
“Nhưng dường như tất cả đều đẹp và ngọt ngào ngang nhau,”
Claus nói một cách sâu sắc.
“Khi chúng còn là những em bé thì đúng thế,” Ak đồng ý.
“Niềm vui của chúng là được sống, và chúng không phải dừng lại để suy nghĩ.
Nhiều năm sau, khi số phận bất hạnh của loài người bắt đầu đổ xuống đầu, chúng
nhận ra mình phải nỗ lực và lo lắng, phải làm việc và buồn phiền, để với tới
được sự giàu sang là thứ mà trái tim loài người luôn tha thiết. Những điều đó
không có trong khu rừng mà con vừa mới rời đi.”
Claus im lặng một lúc. Rồi cậu hỏi:
“Tại sao con lại ở trong rừng, giữa những thứ không cùng
giống nòi với con?”
Thế là Ak, với giọng nói rất nhẹ nhàng, đã kể về câu chuyện
thuở sơ sinh của cậu: về việc cậu đã bị bỏ rơi ở rìa rừng và trở thành con mồi
của thú hoang như thế nào, về việc nữ thần Necile yêu quí đã cứu cậu và nuôi
cậu trưởng thành dưới sự bảo vệ của thần tiên ra sao.
“Nhưng con vẫn không thuộc về họ,” Claus nói đầy đăm chiêu.
“Con không phải là họ,” vị thần rừng đáp lời. “Vị nữ thần,
người đã chăm sóc con như một người mẹ, giờ nhìn đã như một người chị của con;
và theo thời gian trôi đi, lúc con đã già rồi, nàng sẽ trông như một đứa con
gái của con. Thêm một khoảng thời gian ngắn nữa, khi con không còn là gì nữa
ngoài kỉ niệm, thì nàng vẫn mãi là Necile.”
“Nếu loài người phải chết đi như vậy, thì tại sao họnh ra?”
cậu bé chất vấn.
“Tất cả đều lụi tàn, trừ chính thế giới này và những người
trông coi nó,” Ak trả lời. “Nhưng trong khi còn, thì tất cả mọi thứ trên trái
đất này đều có giá trị của nó. Những kẻ khôn ngoan tìm cách để trở nên có ích
đối với thế giới, bởi vì chắc chắc những gì có ích rồi sẽ được sống lại.”
Claus không hiểu hoàn toàn câu nói trên, nhưng trong tâm
trí, cậu đã có ước muốn được trở nên hữu ích cho đồng loại, và cậu trở nên u
ám, trầm tư trong khi họ tiếp tục cuộc hành trình.
Họ đến thăm rất nhiều nơi ở của con người tại nhiều nơi trên
thế giới, quan sát những người nông dân làm việc vất vả trên đồng ruộng, những
chiến binh lao thẳng vào những trận đánh tàn bạo, và những thương gia trao đổi
hàng hóa để lấy về những mẩu kim loại màu trắng với màu vàng. Và ở bất cứ nơi
đâu thì cặp mắt của Claus cũng hướng về những em bé với tình yêu và lòng thương
cảm, vì ý nghĩ về thuở sơ sinh không nơi nương tựa của bản thân luôn dai dẳng
trong lòng và cậu khát khao được giúp đỡ những sinh linh bé nhỏ đồng loại của
mình, như cậu đã được vị nữ thần rừng tốt bụng cứu giúp.
Ngày qua ngày, vị thần rừng và học trò của ngài đi vòng
quanh trái đất, Ak hiếm khi nói chuyện với chàng trai trẻ đang bám chặt vào
thắt lưng ngài, thay vào đó, ngài đưa cậu tới tất cả những nơi có thể giúp cậu
hiểu hơn về cuộc sống của loài người.
Và cuối cùng họ cũng trở về khu rừng già Burzee rộng lớn,
tại đó Ak đặt Claus xuống giữa vòng tròn của các nữ thần rừng, lẫn trong đó có
Necile đang hồi hộp chờ đợi cậu.
Vầng trán của Ak giờ đây đã trở nên êm ả và bình yên; nhưng
trán của Claus thì hằn xuống với bao nhiêu là suy nghĩ. Necile thở dài buồn bã
khi thấy sự thay đổi ở đứa con nuôi, kẻ mà từ trước đến giờ vẫn luôn vui vẻ và
hay cười. Và rồi một ý nghĩ xuất hiện trong đầu nàng, rằng sau cuộc hành trình
với nhiều sự kiện này, cuộc đời cậu bé sẽ không bao giờ trở lại như xưa nữa.