Huyền của Ôn Noãn - Chương 03 - Phần 1

Chương 3

Chọn ai, manh mối

Chiếc đèn chùm pha lê lớn rủ xuống từ trần tầng hai. Tầng
trên, tầng dưới nối liền với nhau bởi cầu thang hình xoắn ốc. Cả phòng tiệc bố
trí theo phong cách sân vườn màu trắng, phía ngoài còn có hoa viên nhỏ. Đồ
trang trí trong phòng xa hoa, dụng cụ dùng bữa làm bằng bạc, dưới ánh đèn lung
linh càng tôn thêm vẻ sang trọng.

Ôn Noãn mỉm cười bước sau Chiếm Nam Huyền, thấy anh ra hiệu
bằng ánh mắt, cô mới bước đến, khẽ nhắc những người bắt tay với anh là ai, ở
công ty nào. Thỉnh thoảng Chiếm Nam Huyền cũng giới thiệu một số thành viên hội
đồng quản trị hay tổng giám đốc mà anh quen với cô.

Chào hỏi một lượt đến giữa căn phòng, hai người đàn ông có
tướng mạo giống nhau đi về phía bọn họ. Đi được ba bước đã nghe thấy tiếng vị
hơn bốn mươi tuổi cười ha hả: “Chiếm Tổng, cửa hàng mới của chúng tôi sắp khai
trương, đến lúc đó không biết có thể mời phu nhân của cậu đến cắt băng khánh
thành được không?”

Chiếm Nam Huyền khẽ cười: “Được Phan Tổng để mắt như vậy,
tôi xin thay mặt Nhất Tâm cảm ơn trước. Lại đây, tôi giới thiệu với mọi người,
đây là thư ký mới của tôi, Ôn Noãn.” Rồi anh quay sang nói với Ôn Noãn: “Hai vị
này là Tổng giám đốc Phan Duy An và Phó tổng giám đốc Phan Duy Ninh của Ích
Chúng. Ích Chúng phát triển rất mạnh, sắp tới dự tính trình làng hệ thống quản
lý kinh doanh và tiêu dùng mới nhất, vụ làm ăn này có thể giúp đỡ chúng ta.”

Ôn Noãn cười quyến rũ: “Sau này mong hai vị chỉ bảo nhiều.”

Phan Duy Ninh khá trẻ, xấp xỉ ba mươi, ánh mắt dừng trên
khuôn mặt Ôn Noãn. Anh ta nắm tay cô, nửa đùa nửa thật nói: “Tên của Ôn tiểu
thư thật đặc biệt, Chiếm Tổng quả nhiên kiếp trước luyện được phúc khí, chẳng
những bạn gái dung mạo tựa thần tiên, ngay cả thư ký cũng đẹp như Điêu Thuyền.”

Ôn Noãn mỉm cười, rụt tay lại: “Phan Phó tổng thật biết nói
đùa. Ai chẳng biết vẻ đẹp của phu nhân tương lai của tổng giám đốc chúng tôi là
thiên hạ vô song, kẻ dong chi tục phấn[7] như tôi sao có thể sánh được.”

[7] Có nghĩa là khuôn
mặt bôi son trát phấn, ý muốn nói vẻ đẹp tầm thường, không sánh được vẻ đẹp
thanh tao, thần tiên kia.

Ánh mắt đang cười của Chiếm Nam Huyền lướt qua mặt Ôn Noãn rồi
nhìn về phía hai người kia: “Xin lỗi hai vị vì không thể tiếp chuyện, tôi phải
ra chào hỏi Dương Tổng một tiếng.”

Phan Duy An nói: “Đi đi, cậu cũng vội mà, lát nữa chúng ta bớt
chút thời gian nói chuyện về dự án kia, được chứ?”

“Không thành vấn đề, một giờ sau tôi tới tìm Phan Tổng.”

Sau khi gật đầu với hai người kia, anh đưa Ôn Noãn rời đi,
cáchmột khoảng xa rồi mới hờ hững nói: “Cách tên tiểu nhân đó xa một chút.”

Ôn Noãn cười, không nói lời nào.

Vất vả mãi mới đi hết một vòng làm quen xã giao với hơn trăm
vị nhân sĩ đứng đầu giới thượng lưu. Thừa dịp Chiếm Nam Huyền bị vị thiên kim
tiểu thư nào đó cuốn lấy, cô lui về phía cửa sổ không người, chậm rãi uống nước
trái cây, sau đó nhìn thấy Chu Lâm Lộ dẫn theo bạn gái từ cửa tiến vào.

Cùng lúc anh cũng nhìn thấy cô, nhếch miệng cười.

Cô nhấc ly nước trái cây trên tay, hướng về phía anh.

Sau khi nói nhỏ với cô bạn gái vài câu, Chu Lâm Lộ đi tới chỗ
cô. Đến khi anh đứng trước mặt, cô vẫn dựa bên cửa sổ không nhúc nhích, chỉ mỉm
cười: “Hi!”

Chu Lâm Lộ làm động tác quen thuộc gẩy gẩy tóc mai của cô.

“Anh thích dáng vẻ của chúng khi buông xuống.”

Cô ung dung làm bộ lơ đãng nhìn qua bạn gái của tất cả những
người trong phòng, nói: “Sao anh may mắn thế? Đẹp không kém Bạc Nhất Tâm.”

Chu Lâm Lộ cười hì hì: “Có đẹp cũng không bằng em. Nếu anh
biết em tới, dù có là tiên nữ cũng không dẫn theo.”

“Nói còn hay hơn hát, bảo sao em không thể nào tìm thấy
anh.”

“Anh đi Florida đàm phán một hạng mục đầu tư, mới về lúc
trưa.” Anh liếc mắt nhìn Chiếm Nam Huyền đằng xa. “Chuyện Lãnh Thị lần trước hắn
không gây phiền toái gì cho em chứ?”

Ôn Noãn thở dài: “Quả nhiên là anh cố ý. Sao lại vội vã đẩy
em vào nơi nước sôi lửa bỏng thế hả?”

Anh nhướn mày: “Đương nhiên! Trước kia, mấy vụ thế này anh
nói thế nào em cũng không chịu tới, thế mà bây giờ lại đi dự cùng hắn.”

Ôn Noãn cười, cũng không để ý đến lời anh, hỏi: “Vụ làm ăn với
Lãnh Thị bị mất có ảnh hưởng lớn tới Đại Trung không?”

“Đương nhiên là lớn.”

Cô nhíu mày: “Vậy tại sao rõ ràng anh biết anh ấy thận trọng
như thần mà lại đổi bìa hồ sơ dự thầu?”

Trong đôi mắt đen tinh xảo của Chu Lâm Lộ hiện lên sự đắc ý:
“Anh cố ý vứt con mồi này ra để dụ hắn, cái anh thả là mồi lâu dài, chỉ chờ hắn
mắc câu.”

Cô ngẩn ra: “Anh bẫy anh ấy?”

“Đương nhiên! Nếu không, sao anh phải lao tâm khổ tứ theo
Lãnh Như Phong diễn trò?”

Anh cầm tay cô, khẽ vuốt ve chiếc nhẫn mà một năm trước anh
đeo cho cô. “Lâu rồi không khiêu vũ với em.” Vừa nói anh vừa đưa tay tháo chiếc
trâm cài tóc trên đầu cô xuống.

Không ngờ anh lại có hành động này. Ôn Noãn khẽ nói “này” một
tiếng, những sợi tóc đen mềm mại như nước rủ xuống, thu hút những ánh mắt chăm
chú xung quanh.

Chu Lâm Lộ nhìn bộ âu phục chỉnh tề của cô, ngao ngán lắc đầu:
“Sớm biết thế này anh đã bảo người mang một bộ lễ phục đến.”

Trong đại sảnh không có tiếng nhạc khiêu vũ, chỉ có vài nhóm
người tụm năm tụm ba nói chuyện. Đột nhiên anh phất tay về hướng nào đó, sau đó
điệu waltz vang lên trong không gian thanh tĩnh. Anh khom người, chìa tay về
phía cô mời vẻ lịch sự.

Những người bên cạnh lập tức tránh sang, mỉm cười cổ vũ hai
người.

Anh bị mất một vụ làm ăn nhưng trước mặt mọi người anh lại
biến thư ký của Chiếm Nam Huyền thành của mình, cũng coi như có thể thu hút ánh
mắt của người khác. Trong cái vòng luẩn quẩn này, ai thắng ai thua, còn quá sớm
để luận bàn.

Đây là tình cảnh Ôn Noãn thích sao? Không phải.

Đây là tình cảnh cô ghét sao? Cũng chưa chắc.

Đối với cô, không có gì là quan trọng. Giàu có và hoa lệ thế
này cô cũng không muốn, cho dù là Ôn Nhu hay Chu Lâm Lộ, chỉ cần bọn họ thích
thì thế nào cũng được.

Cô phối hợp với Chu Lâm Lộ tạo ra vô vàn bước nhảy tuyệt đẹp,
ngón chân dịch chuyển như nước chảy mây trôi cuốn hút người xemđứng xung quanh,
những tiếng vỗ tay vang lên như sấm. Điệu nhảy vừa kết thúc, Chu Lâm Lộ kéo cô
ra phía sau trong dư âm của tiếng nhạc.

Trong hoa viên, anh liên tục hôn lên mặt cô.

“Đi theo anh”, anh nói.

Cô không nhịn được cười: “Trước bỏ trốn đến chân trời góc bể,
dù có chết tình cũng không thay đổi.”

Anh thất vọng bóp cổ cô: “Nói! Em có yêu anh không?”

Cô tròn mắt kinh ngạc, cái này còn cần hỏi sao? Cô giơ tay
trái lên lần thứ một nghìn không trăm linh một, đáp: “Em thề, đến khi sông cạn
đá mòn.”

Trong mắt anh bốc lên mấy ngọn lửa nhỏ, suýt nữa giật tay cô
xuống, hận đến nghiến răng: “Giữa anh và Chiếm Nam Huyền, nếu nhất định phải chọn
một người, em sẽ chọn ai?”

“Điều kiện tiên quyết là gì?”

“Điều kiện tiên quyết là anh thực - sự - không - thích -
không - muốn em ở bên cạnh hắn.”

“Em cũng không thích ngày nào anh cũng thay bạn gái, em muốn
anh ở bên cạnh em, anh muốn không?”

“Nằm mơ!” Anh lập tức cự tuyệt, vênh mặt nhìn cô bằng nửa
con mắt. “Có ngu mới vì một cái cây mà bỏ cả rừng.”

Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đứng nép sau cánh cửa, cô mỉm
cười: “Này, rừng rậm của anh đang đợi anh kìa.”

Thở dài một tiếng, môi anh dừng lại thật lâu trên trán cô,
sau đó xoay người rời đi. Khi đi tới cửa, anh bỗng quay đầu lại, chỉ thẳng vào
cô, trong mắt dường như hiện lên một lời cảnh báo lạnh lùng: “Về sau đừng tùy
tiện hỏi vấn đề ngu xuẩn này, kẻo có một ngày anh gật đầu, đến lúc đó em hối hận
cũng không kịp đâu.”

Cô không nói, mỉm cười nhìn anh đi vào, thân mật ôm cô gái
kia, cho đến khi bọn họ biến mất khỏi tầm mắt cô.

Hoa viên dưới bầu trời đêm mùa hè im lặng đến mức có thể
nghe thấy tiếng côn trùng chuyện trò, một giọng nam thầm rơi xuống chỗ cô đang
đứng: “Cô chọn ai?”

Cô ngẩng đầu. Chiếm Nam Huyền đứng trên ban công tầng hai,
hai tay nắm chặt, cúi người xuống thành lan can chạm khắc tinh xảo nhìn cô.

“Điều kiện tiên quyết là gì?”

Tia sáng trong đôi mắt đen thẳm vô tận của anh như chợt lóe
lên: “Không có điều kiện tiên quyết.”

“Không có điều kiện tiên quyết thì chọn thế nào?”

“Nhất định phải có điều kiện tiên quyết?”

“Đương nhiên, ví dụ như nói chọn anh em, hiển nhiên sẽ là
Chu Lâm Lộ, chọn bạn bè thì anh lại hơn, nếu chọn người yêu thì cả hai người đều
tuyệt hảo, nếu chọn chồng...” Cô khẽ cười, ánh mắt trong veo. “Hai người đều
không thích hợp.”

Cần hay không, buông hay không... bất cứ sự lựa chọn nào đều
có điều kiện tiên quyết.

“Người cô muốn lấy...” Bàn tay bỗng chống lên lan can, nhảy
vụt xuống dưới. Khi lời nói còn đang phấp phới giữa không trung, dáng vẻ như ma
quỷ của anh đã chắn đường cô đi: “Là ai cũng có thể, hay là chỉ Chu Lâm Lộ?”

Động tác lỗ mãng của một đứa bé hơn mười tuổi cũngchẳng giống
hành động của một người đàn ông chín chắn như anh, nhưng anh vẫn làm. Trong chớp
mắt nhảy xuống, không hề lo lắng, hành vi không tương xứng với thân phận này của
anh khiến trong lòng cô dâng lên một cảm giác kỳ lạ, muốn nhẹ nhàng thoái lui
nhưng lại bị anh nắm chặt đằng chuôi.

Cô đành chống chế: “Lâm Lộ là bạn trai của tôi.”

Câu này nói lên một điều, anh và cô thân mật là chuyện đương
nhiên.

“Tôi là ông chủ của cô... cho nên thế này trở thành... quấy
rối?” Anh giễu cợt, ngón tay khi nói chuyện luôn quấn quanh lọn tóc đen của cô
đột nhiên giật lại.

Đầu chợt đau dữ dội khiến cô không thể không dựa vào anh, cụp
mắt xuống, chỉ nhìn cổ áo anh. Thật ra, cô không nên biết, nhưng trong lòng lại
hiểu rõ, sự tức giận của anh là vì chính sự lựa chọn của cô. Chu Lâm Lộ là bạn
trai của cô, mà anh, đến tận lúc này cô vẫn cung kính coi như thần thánh.

Rất lâu anh không lên tiếng, lâu đến mức cô đành ngẩng lên.

Hai đồng tử lọt vào tầm mắt cô như mặt hồ đang gợn sóng, chứa
đựng sự mông lung mê hoặc lòng người, tựa như nhiều năm biệt ly cách trở sông
dài biển rộng chưa từng tồn tại, cuối cùng, cô vẫn đứng trước mặt anh. Thời
gian vẫn kéo hai người lại gần, nhưng cũng chính thời gian đã kéo hai người đến
hai bờ đại dương, ngoảnh đầu lại trong hai nghìn năm trăm đêm tối, cho tới bây
giờ anh cũng chưa nhìn rõ diện mạo của cô, ngay cả hình bóng để hoài niệm cũng
không có.

Cô cúi đầu xem giờ: “Năm phút nữa anh nên đi gặp Phan Tổng của
Ích Chúng.”

Anh chậm rãi buông tóc cô, cảm xúc đã trở lại bình thường:
“Cô quả là một thư ký tận tâm.” Ngữ khí lạnh nhạt làm người khác không đoán được
anh đang khen ngợi hay châm chọc.

Cô cười, đi lướt qua anh, đẩy cửa đi vào, đột nhiên cảm thấy
mệt mỏi giữa những ánh đèn rực rỡ, lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn bỏ về giữa chừng.

Một bóng người lẻ loi vẫn đứng trong hoa viên, đầu ngón tay
lơ đãng sờ chóp mũi, mùi thơm như có như không, giống như thái độ ôn hòa của cô
đối với anh, giống như mơ hồ có chút gì đó, nhưng anh lại không thể nắm bắt bởi
vì tốc độ lẩn trốn của cô còn nhanh hơn cả dự đoán của anh.

Chẳng qua đây là lần cuối cùng.

Ngẩng đầu nhìn vòm trời xa trong màn đêm tối, thật lâu sau,
đôi môi anh mới nhếch lên thành một nụ cười nhạt, lạnh đến ghê người.

Hai năm, mất hai năm anh mới chuẩn bị xong cho cô một bình đựng
di cốt, lớn đến mức... đủ để kiếp này cô vĩnh viễn không thể siêu sinh.

Liên tục mấy ngày, Phan Duy Ninh của Ích Chúng đều gửi hoa tới
tầng sáu mươi sáu của Thiển Vũ.

Buổi sáng là một bó hoa bách hợp lớn, trưa là hoa thiên điểu
caođến nửa người, chiều là hoa tulip màu xanh, nhờ cái miệng nhỏ của mấy cô lễ
tân tận tình phát thanh, chẳng mấy chốc mọi người trong cả tòa nhà lớn đều biết,
ngay cả bác lao công trên tầng sáu mươi sáu cũng cười mờ ám nhìn Ôn Noãn, ánh mắt
dường như có thâm ý khác.

Có ngày, Chiếm Nam Huyền nhìn thấy nhân viên tới chuyển hoa
nhưng chỉ nhếch mép vẻ mỉa mai, dường như tình huống này đã sớm nằm trong dự
tính của anh. Anh không nói gì, đi vào phòng làm việc của mình.

Phan Duy Ninh tặng hoa vẻ vô cùng kiêu ngạo, ngoại trừ việc
bỏ thiệp vào trong bóa hoa thì người chưa từng xuất hiện, ngay cả điện thoại
cũng không gọi một cú, làm cho Đinh Tiểu Đại suốt ngày gặng hỏi Ôn Noãn cũng
không tìm ra nguyên cớ nên cô ấy vô cùng ngạc nhiên.

Chỉ có Ôn Noãn thầm than trong lòng, vị Phan Phó tổng kia chắc
không hiểu, kẻ chết vì màn tấn công lãng mạn bằng hoa chỉ có những nữ sinh ngây
thơ mới bước vào đời, lòng khao khát tình yêu thôi, còn trong mắt bà cô già như
cô đây chỉ là một trò đùa nực cười, không hơn.

Lúc nghỉ trưa, thừa dịp Chiếm Nam Huyền không ở văn phòng,
Đinh Tiểu Đại lại ôm mỳ tôm tiếp tục cậy miệng Ôn Noãn.

“Ngất bình thường như em đây này, cho dù tận đáy lòng tràn đầy
sự ngưỡng mộ nhưng tự biết lượng sức mình, chỉ nhìn từ xa, không dám lại gần.
Còn ngất tương đối chính là Trương Đoan Nghiên của bộ phận Kế hoạch. Nữ sinh khắp
thiên hạ có ai không hâm mộ Vương Tử[8]? Biết rõ là mộng nhưng vẫn không thể khống
chế được mà cuồng dại, cũng không có chút dũng khí nào, cho nên chỉ có thể thầm
thương trộm nhớ.”

[8] Ca sĩ trẻ nổi tiếng
của Đài Loan.

“Nói không những hay mà còn sâu sắc. Thế ngất nặng là thế
nào?”

Đinh Tiểu Đại bĩu môi: “Ngất nặng là loại em không thích nhất,
ỷ mình có một chút nhan sắc mà đầy dã tâm, mơ tưởng có một ngày trèo cao hoặc
được làm mỹ nhân sống trong nhà lầu, đúng là không biết tự lượng sức mình, chỉ
biết si tâm vọng tưởng, Đỗ Tâm Đồng thuộc bộ phận Kỹ thuật chính là điển hình.”

Ôn Noãn cười: “Chỉ cần Chiếm Tổng chưa lập gia đình, cô ta muốn
cạnh tranh cũng không có gì đáng để chỉ trích.”

Đinh Tiểu Đại nhanh như chớp liếc nhìn tứ phía, chắc chắn tầng
sáu mươi sáu không còn ai rồi mới thấp giọng nói: “Chị Ôn, chị đừng nói giúp
con mụ ấy. Em nói cho chị biết, mụ ta từng nói xấu chị ở bộ phận Kỹ thuật đấy.”

“Ồ!”

Đinh Tiểu Đại vô cùng đắc ý nói nửa chừng, chỉ chờ Ôn Noãn mở
miệng hỏi, ai ngờ Ôn Noãn chỉ “ồ” một tiếng rồi không nói gì nữa. Dường như bị
mất hứng, cô nói với vẻ thất vọng: “Chị không muốn biết mụ ta đã nói gì sao?”

Ôn Noãn làm bộ trầm tư: “Nói chị không biết xấu hổ?”

Đinh Tiểu Đại cười khúc khích: “Đoán đúng rồi! Mụ ta nói chị
chẳng qua là dựa vào mối quan hệ giữa Chiếm Tổng và chị gái nên mới ngồi vào được
vị trí này.”

Ôn Noãn cực kỳ kinh ngạc: “Cô ta lợi hại như vậy sao? Biết cả
mối quan hệ của chị gái chị và Chiếm Tổng?”

Đinh Tiểu Đại ngạc nhiên: “Thì ra chị gái chị thực sự quen
Chiếm Tổng?”

Ôn Noãn nghiêng đầu, nói với vẻ oan ức: “Quen là quen, nhưng
ngay cả chị cũng không biết chị ấy và Chiếm Tổng rốt cuộc có quan hệ gì.”

Đinh Tiểu Đại tức giận vươn tay đánh cô: “Uổng công em đối với
chị thật lòng, chị lại trêu em.”

Cô cười khanh khách né tránh, Đinh Tiểu đại càng tức, liên tục
đánh tới. Cô vội vã chạy ra khỏi bàn, kết quả bị truy đuổi, chạy khắp tầng sáu
mươi sáu, vừa trốn vừa cầu xin: “Bà cô à, chị sai rồi. Đại nhân em có phao cứu
sinh cỡ lớn mà.”

Đinh Tiểu Đại hét chói tai: “Cái “eo ong vô cùng chuẩn” của
em mà chị dám nói là phao cứu sinh. Hãy xem đòn mông giáng thập bát chưởng của
ta đây!”

“Trời ơi! Chị xin em, em trẻ con đừng giận chị người lớn...
Á! Chị sai rồi, em không phải là trẻ con, em là phụ nữ. Em là nữ đại hiệp có
đòn Như lai thần chưởng vô địch thiên hạ, em tha cho chị đi!”

“Không được! Chờ bản hiệp nữ phát xong liên hoàn chưởng cùng
cái mông tôn quý rồi nói sau.” Đinh Tiểu Đại hưng phấn, máu bốc phừng phừng,
bàn tay nóng lòng muốn tỷ thí giơ cao, từng bước tiến đến. Ôn Noãn liên tục hét
lên vẻ sợ hãi: “Cứu tôi với! Mọi người ơi! Tôi không sống được mất!” Trước tình
thế nguy cấp, cô hoảng sợ không biết trốn vào đâu, chui tọt vào thang máy vừa mở
ra.

Chiếm Nam Huyền chỉ thấy bóng dáng xinh đẹp thoáng qua,
không kịp suy nghĩ, theo bản năng kéo cô vào lòng, đồng thời nắm chặt lấy cổ
tay Đinh Tiểu Đại.

Đinh Tiểu Đại lập tức kêu thảm thiết: “Đau quá!”

Lúc này Ôn Noãn mới có phản ứng, hoảng loạn kéo ống tay áo
anh: “Nam Huyền, bọn em chỉ đùa thôi.”

Anh ngẩn người, không biết là vì lời của cô hay vì cách xưng
hô của cô rồi bình tĩnh nhìn gương mặt như cánh hoa đào của cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt anh không hề che giấu như thế,
giống như lốc xoáy nước sâu hút lấy cô không hề buông ra vì lo lắng, sợ hãi.

Đứng bên cạnh Chiếm Nam Huyền, Đỗ Tâm Đồng đang trong cơn hỗn
loạn và khiếp sợ phản ứng đầu tiên, cất giọng quát chói tai: “Các cô đang làm
gì thế? Đây là công ty, không phải khu vui chơi! Muốn đánh, muốn ồn ào thì về
nhà. Thật không ra gì!” Vừa nói cô ta vừa kéo tay Ôn Noãn, lôi ra khỏi lòng Chiếm
Nam Huyền với tâm địa độc ác.

Ôn Noãn không hề phòng bị nên bị cô ta làm cho lảo đảo, Chiếm
Nam Huyền nhanh chóng buông tay Đinh Tiểu Đại, đưa tay đỡ cô, nhưng cô còn chưa
đứng vững đã bị Đinh Tiểu Đại nhanh tay kéo ra khỏi thang máy.

Đinh Tiểu Đại cúi cúi người trước thang máy: “Thật xin lỗi!
Chiếm Tổng, thật xin lỗi, đều tại tôi đuổi chị Ôn chạy tới chạy lui nên mới va
vào anh.” Nói xong, cô vội nắm tay Ôn Noãn vẫn còn đang choáng váng chạy đi.

Thấy Ôn Noãn bị kéo suýt ngã, anh nhíu mày.

Đỗ Tâm Đồng “hừ” một tiếng: “Một kẻ quá bình thường mà không
biết xấu hổ, một kẻ ôm ấp yêu thương... Thảo nào có tặng hoa thôi mà cũng rêu
rao như vậy.” Nói đến đây, cô ta cố ý dừng lại, người thông minh nên biết dừng
lại đúng lúc, phải biết để ý cấp trên mà giữ chút phong độ và sự rụt rè.

Chiếm Nam Huyền thản nhiên cười, không đáp. Anh vừa ở lầu phụ
dùng cơm trưa xong, đang quay về văn phòng. Khi chờ thang máy, anh tình cờ gặp
Đỗ Tâm Đồng. Cô ta cầm tập tài liệu, do dự một chút rồi kiên quyết đi thẳng về
phía anh, nói Quản Dịch không ở đây, cô ta không hiểu vài chỗ trong dự án với
Ích Chúng, hỏi có thể thỉnh giáo anh không, đúng lúc thang máy đến, không chờ
anh trả lời, cô ta không nói gì đã tiến vào, một người hỏi một người trả lời,
đi thẳng đến tầng sáu mươi sáu.

Đẩy cửa lớn của văn phòng, anh quay đầu hỏi người vẫn nhắm mắt
theo sau: “Thư ký Đỗ còn chỗ nào không rõ?”

“A, vâng...” Có chút hoảng loạn, cô vội thu lại ánh mắt đang
nhìn anh chăm chú, vội vàng mở ra tập tài liệu. “Còn chỗ này...”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3