Con trai thần Neptune - Phần 50

L. PERCY

HỌ, KHÔNG CÒN NGHI NGỜ GÌ NỮA, là cứu viện kỳ lạ nhất
trong lịch sử quân sự La Mã. Hazel cưỡi Arion, vừa mới hồi phục đủ để mang theo
một người với tốc độ của một con ngựa bình thường, dù nó cứ chửi rủa mãi về những
cái móng guốc đang đau nhức trên suốt đoạn đường xuống chân đồi.

Frank biến thành một con đại bàng đầu trọc – điều mà
Percy vẫn cho là hoàn toàn bất công – và sải cánh phía trên họ. Tyson chạy xuống
đồi, vung vẩy cây dùi cui và hét lớn, “Những tên ngựa pony xấu xa! LÊU LÊU!”
trong khi Ella bay quanh cậu ấy, trích dẫn những sự kiện trong cuốn Niên Giám Của
Người Chủ Trang Trại Cũ.

Còn về Percy, cậu cưỡi O’Leary vào trận với một chiến
xa đầy nhóc đồ trang bị bằng vàng kêu lách ca lách cách và leng ca leng keng đằng
sau, cột cờ đại bàng vàng của Quân đoàn Mười hai lên trên cao.

Họ men theo vành đai của trại và đi qua cây cầu ở cực
bắc bắc qua Tiểu Tiber, xông thẳng vào Cánh đồng Thần Mars ở rìa tây chiến trường.
Một đám Cyclops đang nã liên hồi vào các trại viên của Đội quân Số Năm, những
người đang cố giữ những cái khiên gắn chặt vào nhau chỉ để bảo toàn mạng sống.

Nhìn thấy họ gặp nguy khốn, trong lòng Percy dâng
lên cơn giận dữ mang tên bảo hộ. Đó là những đứa trẻ đã tiếp nhận cậu. Đó là
gia đình của cậu.

Cậu hét lên, “Đội quân Số Năm!” và tông mạnh vào tên
Cyclops gần nhất. Thứ cuối cùng mà con quái vật tội nghiệp đó nhìn thấy là răng
con O’Leary.

Sau khi tên Cyclops bị rã ra – và tiếp tục bị phân hủy,
nhờ c

ó Tử Thần – Percy nhảy xuống khỏi con chó ngao địa
ngục và chém dữ dội vào các con quái vật khác.

Tyson tấn công thủ lĩnh các Cyclops, Ma Gasket, chiếc
áo đầm bằng các vòng kim loại của bà ta lấm đầy bùn và được điểm trang bằng những
ngọn giáo gãy.

Bà ta đần mặt ra nhìn Tyson và dợm nói, “Ai...?”

Tyson đánh mạnh vào đầu bà ta, bà ta quay tròn và
ngã chổng mông.

“Quý Bà Cyclops Xấu Xa!” cậu ấy gầm lên. “Tướng
Tyson nói BIẾN ĐI!”

Cậu ấy lại đánh bà ta lần nữa, và Ma Gasket tan biến
thành b đất.

Trong khi đó Hazel tả xung hữu đột khắp nơi trên
lưng ngựa, vung thanh trường kiếm spatha chém hết tên Cyclops này đến tên khác,
Frank dùng vuốt làm mù mắt kẻ thù.

Mỗi một khi tên Cyclops nào trong vòng bốn mươi lăm
mét bị biến thành tro bụi, Frank lại đáp xuống trước mặt đội quân của mình và
biến thành con người. Huy hiệu đội trưởng và Vương miện Thành sáng lập lòe trên
chiếc áo khoác mùa đông.

“Đội quân Số Năm!” cậu ấy thét lớn. “Đến lấy vũ khí
bằng vàng Imperial ở ngay đây!”

Các trại viên lấy lại tinh thần sau cơn choáng váng
và kéo nhau đến chỗ chiến xa. Percy cố hết sức để đưa các trang bị bằng tốc độ
nhanh nhất.

“Đi thôi, đi thôi!” Dakota giục, cười toe toét như một
tên điên khi anh ta nốc ừng ực nước uống Kool-Aid màu đỏ từ bình đông của mình.
“Các bạn của chúng ta cần giúp đỡ!”

Đội quân Số Năm nhanh chóng được trang bị các loại
vũ khí, khiên và mũ giáp mới. Nhìn chẳng có chút quy củ nào. Họ trông như thể
đang đi mua sắm ở khu hàng thanh lý của Vua Midas vậy. Nhưng họ bỗng nhiên là đội
quân hùng mạnh nhất trong quân đoàn.

“Đi theo con đại bàng!” Frank ra lệnh. “Ra trận
nào!”

Các trại viên reo hò. Percy và con O’Leary tấn công
về phía trước, toàn bộ đội quân nối đuôi theo sau – bốn mươi chiến binh mạ vàng
sáng bóng gào thét chém giết.

Họ tập kích bầy nhân mã man rợ đang tấn công Đội
quân Số Ba. Khi các trại viên của Đội quân Số Ba nhìn thấy cờ đại bàng, họ hét
lên điên cuồng và chiến đấu với nỗ lực đã hồi phục lại.

Các nhân mã không có lấy một cơ hội. Hai đội quân
đánh tan chúng như một gọng kìm. Rất nhanh sau đó, chẳng còn gì sót lại ngoài
các đống bụi đất, móng guốc và sừng đủ loại. Percy hy vọng bác Chiron sẽ tha thứ
cho cậu, nhưng những tên nhân mã này không giống với Những Chú Ngựa Pony Thích
Tiệc Tùng mà cậu đã gặp trước đây. Chúng thuộc giống loài khác. Chúng phải bị
tiêu diệt.

“Xếp thành hàng!” các đội trưởng hô lên. Hai đội
quân cùng nhau tiến đến, việc dành cho quân sự được phát huy. Những cái khiên
móc vào nhau, họ hành quân vào tham chiến với Thứ-được-sinh-ra-từ-đất.

Frank hét lên, “Lao móc pilum!”

Một trăm ngọn giáo dựng đứng lên. Khi Frank hô,
“Ném!”, chúng bay vèo trong không khí – một làn sóng chết chóc đâm xuyên qua lũ
quái vật sáu tay. Các trại viên rút kiếm và xông xáo lao đến trung tâm trận chiến.

Ở bên dưới chân cầu dẫn nước, Đội quân Số Một và Số
Hai đang cố bao vây Polybotes, nhưng họ đang phải hứng chịu những cú đấm hung bạo.
Những tên Được-sinh-ra-từ-đất còn lại ném đá và bùn hết đợt này lại đến đợt
khác. Các yêu tinh ngũ cốc karpoi – những tên Cupid ăn thịt người nhỏ bé ghê tởm
– đang chạy lăng xăng khắp đồng cỏ cao bắt cóc các trại viên ngẫu nhiên nào đó,
kéo họ ra khỏi hàng. Bản thân tên khổng lồ đang lắc những con tử xà ra khỏi mái
tóc. Bất cứ lúc nào một con rắn đáp xuống đất, các lính La Mã lại hoảng sợ và bỏ
chạy. Theo đánh giá từ những cái khiên mòn vẹt và những túm lông chim bốc cháy
trên mũ giáp, chắc chắn họ đã nhận biết rõ về chất độc và lửa của các con tử xà
đó.

Reyna bay liệng phía trên tên khổng lồ, lao xuống và
dùng thương tấn công mỗi khi hắn ta chú ý đến các đội quân trên mặt đất. Chiếc
áo choàng màu tía của cô tung bay trong gió. Bộ giáp bằng vàng sáng chói.
Polybotes thọc cây đinh ba và vung lưới, nhưng con Scipio nhanh nhẹn gần bằng
Arion.

Rồi Reyna nhận ra Đội quân Số Năm đang tiến đến hỗ
trợ với con đại bàng. Cô ta sững sờ đến nỗi tên khổng lồ suýt thì quật cô ta
rơi xuống đất, nhưng con Scipio đã kịp né cú tấn công đó. Reyna nhìn Percy chăm
chăm và cười thật tươi với cậu.

“Hỡi binh lính La Mã!” Giọng cô ta vang vọng khắp
cánh đồng. “Hãy di chuyển về phía con đại bàng!”

Các á thần và quái vật đều cùng nhau quay lại và trố
mắt ngơ ngác khi Percy lao lên trước trên lưng con chó ngao địa ngục.

“Đây là cái gì thế?” Polybotes hỏi. “Đây là cái gì
thế?”

Percy nhận thấy một luồng năng lượng đang truyền đi
khắp thân cờ. Cậu giơ con đại bàng lên cao và hét lớn, “Quân Đoàn Mười Hai Sấm
Chớp!”

Tiếng sấm ầm vang lên rung chuyển cả thung lũng. Con
đại bàng phát ra một tia chớp chói lòa, và một ngàn tia chớp lóe ra từ đôi cánh
vàng của nó – tạo nên các cung lửa điện trước mặt Percy như các nhánh của một
cây khô khổng lồ, đánh trúng các tên quái vật gần nhất, phóng từ tên này sang
tên kia, hoàn toàn bỏ qua đội quân La Mã.

Khi tia chớp ngừng lại, Đội quân Số Một và Số Hai đối
mặt với một tên khổng lồ có vẻ mặt ngạc nhiên và vài trăm đống tro bụi đang bốc
khói. Hàng ngũ trung tâm của kẻ thù đã bị đốt thành than, chẳng ai nhớ đến sự
hiện diện của chúng.

Vẻ mặt của Octavian thật khôi hài. Ngài đội trưởng
trân mắt nhìn Percy với vẻ choáng váng, sau đó là oán hận. Thế rồi, khi các đội
quân của anh ta bắt đầu hò reo, anh ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc
cùng tham gia: “La Mã! La Mã!”

Tên khổng lồ Polybotes ngập ngừng lùi lại, nhưng
Percy biết rằng cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Đội quân Số Bốn vẫn còn bị các Cyclops bao vây. Thậm
chí chú voi Hannibal cũng đang gặp khó khăn khi tấn công vì có quá nhiều quái vật.
Chiếc áo giáp Kevlar đen bị xé toạc, vì thế tên hiệu của nó chỉ còn sót lại chữ
CON KIẾN[30].

Các cựu binh và các Lar ở cánh phía đông đang bị dồn
về phía thành phố. Tháp công thành của lũ quái vật vẫn đang ném những quả cầu lửa
màu xanh lục gây nổ vào đường sá. Hai ả gorgon đã vô hiệu hóa được các con đại
bàng khổng lồ và giờ đang bay tự do phía trên đội nhân mã và Thứ-được-sinh-ra-từ-đất
còn sót lại của tên khổng lồ, cố tập hợp chúng lại.

“Giữ nguyên vị trí nào!” Stheno hét lên. “Ta có các
mẫu thử miễn phí đây!”

Polybotes rống lên. Mười hai con rắn mới toanh rơi
khỏi tóc hắn, nhuộm cỏ thành màu vàng đầy chất độc. “Ngươi nghĩ làm vậy có thể
thay đổi tất cả sao, Percy Jackson? Ta không thể bị tiêu diệt! Tiến lên nào,
con trai Neptune. Ta sẽ cho ngươi nếm mùi!”

Percy leo xuống. Cậu trao cây cờ cho Dakota. “Anh là
đội trưởng thâm niên của đội quân. Hãy ngó chừng nó nhé.”

Dakota chớp mắt, rồi anh ta đứng thẳng người lên với
vẻ hãnh diện. Anh ta thả bình Kool-Aid xuống và nhận lấy con đại bàng. “Anh sẽ
mang nó bằng cả danh dự.

“Frank, Hazel, Tyson,” Percy nói, “đến giúp Đội quân
Số Bốn. Tớ phải đi giết tên khổng lồ kia đã.”

Cậu giơ thanh Thủy Triều lên, nhưng trước khi cậu kịp
tấn công, tiếng tù và vang lên ở các dãy đồi phía bắc. Một đội quân khác xuất
hiện trên đỉnh đồi – hàng trăm chiến binh trong bộ đồ lính màu đen và xám, được
vũ trang đầy đủ với giáo và khiên. Rải rác giữa hàng ngũ của họ là mười hai chiếc
xe nâng dùng trong chiến tranh, bộ răng sắc bén của chúng sáng lấp lánh trong
ánh chiều tà và những mũi tên lửa ngắn được lắp vào ná.

“Các chiến binh Amazon,” Frank nói. “Tuyệt.”

Polybotes cười phá lên. “Ngươi thấy rồi chứ? Quân cứu
viện của bọn ta đã đến! La Mã sẽ sụp đổ trong hôm nay!”

Các chiến binh Amazon hạ thấp ngọn giáo và ùa xuống
đồi. Những chiếc xe nâng lăn nhanh vào trận chiến. Đội quân của tên khổng lồ hò
reo – cho đến khi các chiến binh Amazon đổi hướng và tiến thẳng đến chỗ cánh
quân các tên quái vật còn nguyên vẹn ở phía đông.

“Các chiến binh Amazon, tiến lên!” Đứng trên chiếc
xe nâng lớn nhất là một cô gái, trông giống bản sao già dặn hơn của Reyna, mặc
bộ giáp chiến màu đen với đai lưng bằng vàng lấp la lấp lánh quanh eo.

“Nữ hoàng Hylla!” Hazel nói. “Cô ấy còn sống!”

Nữ hoàng Amazon ra lệnh: “Đến hỗ trợ cho em gái ta!
Tiêu diệt lũ quái vật!”

“Tiêu diệt!” Tiếng hô từ các đội quân của cô ấy vang
vọng khắp thung lũng.

Reyna điều khiển con pegasus của mình đi đến chỗ
Percy. Đôi mắt cô ta ngời lên. Nét mặt cô ta như muốn nói: Tôi có thể ôm cậu
ngay bây giờ. Cô ấy hét lớn, “Các binh lính La Mã! Tấn công!”

Chiến trường trở nên hỗn loạn. Các chiến binh Amazon
và đội quân La Mã di chuyển về phía kẻ thù như họ chính là Các Cánh Cửa Của Tử
Thần vậy.

Nhưng Percy chỉ có một mục tiêu duy nhất. Cậu chỉ thẳng
vào tên khổng lồ. “Ngươi. Ta. Kết thúc

Họ đụng độ nhau ở cầu dẫn nước, bằng cách nào đó vẫn
còn tồn tại cho đến tận bây giờ. Polybotes đã phá vỡ điều đó. Hắn ta quật cây
đinh ba và đập vỡ nhịp cầu bằng gạch gần nhất, hình thành nên một thác nước.

“Đến đây nào, con trai của Neptune!” Polybotes chế
giễu. “Cho ta thấy sức mạnh của ngươi nào! Nước có nhận mệnh lệnh của ngươi
không? Nó có chữa lành cho ngươi không? Nhưng ta được sinh ra là để chống lại
Neptune.”

Tên khổng lồ thọc tay vào dòng nước. Khi dòng nước
xiết chảy xuyên qua kẽ tay hắn ta, nó biến thành màu xanh lục đậm. Hắn ta vẩy một
ít vào chỗ Percy đang đứng, cậu, theo bản năng dùng ý chí làm chệch hướng đi của
nó. Chất lỏng rơi lộp độp trên mặt đất trước mặt cậu. Với một tiếng kêu xì kinh
tởm, cỏ khô héo và bốc khói.

“Chỉ cần ta chạm vào, nước sẽ biến thành chất độc,”
Polybotes nói. “Hãy xem chuyện đó sẽ có tác dụng thế nào với máu của ngươi!”

Hắn ta ném lưới về phía Percy, nhưng Percy lăn ra khỏi
chỗ đó. Cậu chuyển hướng thác nước thẳng vào mặt tên khổng lồ. Trong khi
Polybotes không nhìn thấy gì, Percy tấn công. Cậu đâm ngập thanh Thủy Triều vào
bụng tên khổng lồ rồi rút ra, bật người tránh xa, để lại tên khổng lồ đau đớn
gào thét.

Cú tấn công đó sẽ làm phân hủy bất cứ tên quái vật
nào kém hơn, nhưng Polybotes chỉ loạng choạng nhìn xuống máu thánh màu vàng của
mình – máu của những người bất tử – đang tràn ra từ vết thương. Vết cắt đang
khép lại.

“Cú đó được đấy, á thần,” hắn ta gầm gừ. “Thế nhưng
ta vẫn sẽ đập vỡ mặt ngươi đấy.”

“Phải bắt được ta trước đã,” Percy nói.

Cậu quay người lại và lao đi như bay về hướng thành
phố.

“Gì chứ?” tên khổng lồ hét lên với vẻ hoài nghi. “Ngươi
bỏ chạy sao, đồ hèn nhát? Đứng yên đó và chờ chết đi!”

Percy không có ý định làm thế. Cậu biết mình không
thể một mình kết liễu Polybotes. Nhưng cậu đã có kế hoạch

Cậu chạy ngang qua con O’Leary, đang tò mò nhìn cậu
với một ả gorgon ngọ ngoậy trong miệng nó.

“Tao ổn!” Percy hét lên khi chạy vù qua nó, cùng với
tên khổng lồ đang la hét đuổi theo đòi giết chết cậu.

Cậu nhảy qua một cái máy ném đá mini đang bốc cháy
và cúi thấp người xuống khi con Hannibal ném một tên Cyclops bay ngang qua hướng
cậu chạy. Qua khóe mắt, cậu nhìn thấy Tyson đang nện một tên Được-sinh-ra-từ-đất
xuống đất như trò đập chuột chũi. Ella đang bay vòng quanh trên đầu cậu ấy, né
tránh các vật được ném lên và chỉ dẫn thật rành rọt: “Háng. Háng của các tên Được-sinh-ra-từ-đất
rất nhạy cảm.”

BỤP!

“Tốt. Phải đấy. Tyson đã tìm thấy háng của nó.”

“Anh Percy cần giúp đỡ à?” Tyson gọi lớn.

“Anh không sao!”

“Chết đi!” Polybotes hét lên, rút ngắn khoảng cách.
Percy tiếp tục chạy.

Ở phía xa xa, cậu nhìn thấy Hazel và Arion đang
nhanh nhẹn di chuyển khắp trận chiến, hạ gục các nhân mã và karpoi. Một tên yêu
tinh ngũ cốc hét tướng lên, “Lúa Mì! Ta sẽ cho ngươi lúa mì!” nhưng Arion đã giẫm
lên người nó, biến nó thành một đống ngũ cốc ăn sáng. Nữ hoàng Hylla và Reyna hợp
quân lại, xe nâng và pegasus song hành cùng nhau, làm tan biến những vong hồn
màu đen của các chiến binh bại trận. Frank biến thành một con voi và giẫm chúi
nhủi vài tên Cyclops, Dakota giương cao con đại bàng vàng, phóng tia chớp vào bất
cứ con quái vật nào dám tấn công Đội quân Số Năm.

Tất cả đều rất tuyệt, nhưng Percy cần một kiểu giúp
đỡ khác. Cậu cần một vị thần.

Cậu liếc nhìn ra sau và nhìn thấy tên khổng lồ gần
như ở trong tầm tay. Để có thêm thời gian, cậu nấp sau một cột cầu dẫn nước.
Tên khổng lồ vung đinh ba lên. Khi cây cột sập xuống, Percy lợi dụng dòng nước
được giải phóng dẫn đường cho đống đổ nát đó – mang theo vài tấn gạch đổ lên đầu
tên khổng lồ.

Percy chạy trốn vào khu vực

“Terminus!” cậu hét lên.

Bức tượng thần gần nhất còn cách cậu mười tám mét.
Đôi mắt đá của ông ta bật mở khi Percy chạy về phía ông.

“Hoàn toàn không chấp nhận được!” ông ta than phiền.
“Các tòa nhà đang bốc cháy! Lũ xâm lược! Đuổi chúng ra khỏi đây, Percy
Jackson!”

“Tôi đang cố,” cậu nói. “Nhưng có một tên khổng lồ,
Polybotes.”

“Đúng, ta biết! Chờ đã – Xin lỗi vui lòng chờ ta một
lát.” Terminus nhắm mắt lại tập trung cao độ. Một quả đạn thần công màu xanh lục
cháy phừng phực bay vèo qua đầu ông ta và thình lình bốc hơi. “Ta không thể
ngăn hết các vật ném ra,” Terminus than vãn. “Sao chúng không tỏ ra văn minh và
tấn công chậm hơn nhỉ? Ta chỉ là một vị thần.”

“Giúp tôi giết chết tên khổng lồ đó,” Percy nói, “và
tất cả chuyện này sẽ chấm dứt. Một vị thần và một á thần phải sát cánh bên nhau
– đó là cách duy nhất để tiêu diệt hắn ta.”

Terminus khịt khịt. “Ta bảo vệ các đường ranh giới.
Ta không dây dưa gì đến bọn khổng lồ. Việc đó không nằm trong mục miêu tả công
việc của ta.”

“Terminus, thôi nào!” Percy bước lên trước thêm một
bước và vị thần rít lên một cách căm phẫn.

“Ngừng ngay tại đó, anh bạn trẻ! Không được mang bất
cứ loại vũ khí nào vào bên trong Vành Đai Thánh!”

“Nhưng chúng ta đang bị tấn công.”

“Ta không quan tâm! Quy tắc là quy tắc. Khi ai đó
không làm theo quy tắc, ta sẽ rất, rất tức giận đấy.”

Percy cười cười. “Cứ giữ ý nghĩ đó đi.”

Cậu chạy lùi lại về phía tên khổng lồ. “Này, tên xấu
xa kia!”

“Grào!” Polybotes bật lên từ đống đổ nát của cầu dẫn
nước. Nước vẫn đổ xuống đầu hắn ta, biến thành chất độc và tạo thành một lầy bốc
hơi quanh chân hắn.

“Ngươi... ngươi sẽ chết một cách từ từ đấy,” tên khổng
lồ cam đoan. Hắn nhặt lấy cây đinh ba, giờ đang ướt đẫm chất độc màu xanh lục.

Xung quanh họ, trận chiến đang hạ nhiệt. Khi các tên
quái vật cuối cùng bị quét sạch, những người bạn của Percy bắt đầu tập trung lại,
tạo thành một vòng tròn bao vây tên khổng lồ.

“Ta sẽ bắt ngươi làm tù binh, Percy Jackson,”
Polybotes gầm gừ. “Ta sẽ tra tấn ngươi dưới biển. Hằng ngày nước sẽ chữa lành
cho ngươi, và ta cứ thế cho ngươi chết dần chết mòn.”

“Lời đề nghị dễ thương đấy,” Percy nói. “Nhưng ta
nghĩ thay vì thế ta chỉ việc giết ngươi mà thôi.”

Polybotes giận dữ gầm lên. Hắn ta lắc lắc đầu, và
thêm nhiều con tử xà nữa bay ra khỏi đầu hắn ta.

“Lùi lại!” Percy cảnh báo.

Một đợt hỗn loạn mới lan ra khắp các hàng. Hazel
thúc Arion đứng chắn giữa bầy rắn và các trại viên. Frank biến hình – co rút lại
thành thứ gì đó gầy còm và có lông thú... một con chồn chăng? Percy nghĩ Frank
hẳn đã mất trí, nhưng khi Frank tấn công lũ rắn, chúng hoàn toàn khiếp sợ cậu ấy.
Chúng tháo chạy với Frank trong hình dáng con chồn bám theo ráo riết.

Polybotes chĩa cây đinh ba và chạy về hướng Percy.
Khi tên khổng lồ đến được Vành Đai Thánh, Percy nhảy sang một bên như một người
đấu bò. Polybotes cứ thế chạy qua luôn ranh giới của thành phố.

“LÀ THẾ ĐÓ!” Terminus gào lên. “Như thế LÀ CHỐNG LẠI
LUẬT!”

Polybotes cau mày, rõ ràng là bối rối vì bị một bức
tượng rầy la. “Ngươi là cái gì vậy?” hắn ta càu nhàu. “Câm mồm lại!”

Hắn ta đẩy ngã bức tượng và quay ra sau nhìn Percy.

“Giờ ta NỔI ĐIÊN đây!” Terminus rít lên. “Ta sẽ bóp
chết ngươi. Có cảm thấy điều đó không? Hai bàn tay đó của ta đang siết lấy cổ
ngươi, đồ du côn to xác kia. Lê mông đến đây! Ta sẽ cụng đầu ngươi mạnh

“Đủ rồi!” Tên khổng lồ giẫm lên bức tượng và làm
Terminus vỡ thành ba mảnh – phần đế, cơ thể và phần đầu.

“Ngươi KHÔNG ĐƯỢC NHƯ THẾ!” Terminus hét lên. “Percy
Jackson, ta chấp nhận lời đề nghị của ngươi! Hãy cùng nhau giết tên mới nổi
này!”

Tên khổng lồ cười ngặt nghẽo nên không nhận ra Percy
đang tấn công mình cho đến khi đã quá muộn. Percy nhảy lên, bắc cầu từ đầu gối
tên khổng lồ và đâm thẳng thanh Thủy Triều xuyên qua một cái miệng kim loại
trên giáp che ngực của Polybotes, ấn lút cán thanh kiếm làm từ đồng Celestial
vào ngực hắn. Tên khổng lồ loạng choạng lùi lại, trượt chân lên phần đế bức tượng
Terminus và ngã chỏng vó xuống đất. Trong khi hắn đang cố ngồi dậy, rút thanh
kiếm ra khỏi ngực, Percy đã nhấc bổng đầu bức tượng lên.

“Ngươi sẽ không bao giờ thắng được ta!” tên khổng lồ
rên rỉ. “Ngươi không thể một mình đánh bại ta.”

“Ta đâu có một mình.” Percy nâng đầu tượng bằng đá lên
trên mặt tên khổng lồ. “Ta muốn ngươi gặp bạn của ta, Terminus. Ông ấy là một vị
thần!”

Đã quá trễ, ý thức và sự sợ hãi hiện rõ trên khuôn mặt
tên khổng lồ. Percy đập đầu bức tượng xuống mạnh đến nỗi cậu có thể chui luôn
vào mũi Polybotes, và tên khổng lồ bị phân hủy, tan vỡ thành một đống tảo biển
đang bốc hơi, lớp da bò sát và một vũng nhớp nhúa đầy chất độc.

Percy lảo đảo tránh ra, hoàn toàn kiệt sức.

“Ha ha!” cái đầu Terminus nói. “Điều đó sẽ dạy cho hắn
ta biết cách tuân theo luật La Mã.”

Trong một lúc, chiến trường lặng ngắt như tờ, ngoại
trừ tiếng lách tách của các đám cháy và tiếng gào thét hoảng loạn của vài con
quái vật đang rút lui.

Một vòng tròn gồm các binh lính La Mã và chiến binh
Amazon xơ xác tả tơi đứng bao quanh Percy. Tyson, Ella và con O’Leary cũng ở
đó. Frank và Hazel cười toe toét với cậu đầy hãnh diện. Con Arion đang nhai
nhóp nhép một chiếc khiên vàng thật thỏa mãn.

Các binh lính La Mã bắt đầu hô vang, “Percy! Percy!

Họ lao đến chỗ cậu. Trước khi cậu nhận thức được thì
họ đã nâng cậu lên một cái khiên. Tiếng hô vang thay đổi, “Pháp quan! Pháp
quan!”

Reyna cũng có mặt trong đám đông đó, cô ta với tay
lên và nắm chặt tay Percy chúc mừng. Rồi đám đông binh lính La Mã reo hò đó
khiêng cậu đi quanh Vành Đai Thánh, cẩn thận tránh xa các đường ranh giới của
Terminus và đưa cậu trở về Trại Jupiter.

Báo cáo nội dung xấu