Con quỷ gỗ - Chương 05-06

Chương 5

Khi Trán Dô đến trước cửa ngôi nhà, Trán Dô nhận ra
trong nhà đèn sáng trưng. Giữa nhà kê một chiếc bàn gỗ cổ. Trên bàn bày la liệt
bánh trái và nước ngọt. Một chiếc bánh gatô ba tầng cắm những ngọn nến nhỏ cháy
lung linh. Ông già Tửu ngồi ở giữa. Xung quanh ông là những con búp bê gỗ to nhỏ
các loại. Trán Dô nhận ra chàng Thư Sinh và nàng Tóc Xoăn. Họ ăn mặc đẹp đẽ.
Trán Dô len lén đến sau chiếc cánh cửa. Ông già Tửu rót một thứ nước màu mận
chín vào từng chiếc cốc pha lê xinh đẹp cho những con búp bê còn ông thì rót
cho mình một cốc rượu. Ông già Tửu cầm cốc rượu lên và nói từng tiếng một:

“Hôm nay là sinh nhật của Thư Sinh, ta nâng cốc chúc
mừng cháu. Xin tất cả hãy nâng cốc”.

Tất cả những con búp bê vui vẻ nâng cốc và nói: Chúc
mừng sinh nhật. Trán Dô hét vang lên: Chúc mừng sinh nhật. Sau tiếng hét của
Trán Dô, ông già Tửu và những con búp bê ngơ ngác. Rồi những con búp bê đồng loạt
lên tiếng: Ai nói thế nhỉ? Trán Dô chạy từ sau cánh cửa ra và nói to:

“Tôi đây, Trán Dô đây mà”.

Những con búp bê gỗ nhìn về phía Trán Dô. Nàng Tóc
Xoăn ôm lấy cánh tay ông già Tửu v

“Ôi, sợ quá, con Quỷ gỗ”

Chàng Thư Sinh chạy lại bên ông già Tửu nói:

“Ông ơi, con Quỷ gỗ đến kìa”.

Ông già Tửu cầm một cây nến bước đến soi lên mặt
Trán Dô. Mặt Trán Dô lấm lem bụi bặm trong nhà kho. Ông già Tửu nhìn Trán Dô một
lúc lâu rồi khẽ nói:

“Mày đúng là một con quỷ thật rồi”

“Không! - Trán Dô gào lên: - Cháu là con búp bê gỗ của
ông. Cháu là Trán Dô”.

Ông già Tửu dằn giọng:

“Cút đi, nếu mày không muốn tao chẻ ra từng mảnh nhỏ
và tống vào bếp. Mày không thấy những con búp bê xinh đẹp đang sợ run lên đấy
à. Đi đi và đừng bao giờ trở lại thế giới của những con người xinh đẹp. Mày có
thấy ai xấu xí như mày không. Tao đã nói rồi, chỗ của mày là cái nhà kho tối
tăm và ẩm mốc ấy”.

Ông già Tửu nói xong quay trở lại ghế ngồi và rót nước
cho những con búp bê gỗ. Ông già Tửu nói:

“Uống đi các cháu. Đừng sợ. Con quỷ con ấy không làm
gì được các cháu đâu”.

Nghe ông già Tửu nói vậy, Trán Dô quay người, bỏ chạy.
Trán Dô băng qua sân lao vào khu vườn. Trán Dô bước đến một gốc cây và ngồi xuống.
Trán Dô ngửa mặt lên trời, mặt đầm đìa nước mắt. Cái cây bỗng cất tiếng từ vòm
lá vọng xuống:

“Không được k chàng trai”

Trán Dô lau nước mắt và hỏi:

“Ai đang nói với tôi vậy?”

“Ta đây, ta là cái cây con đang ngồi tựa lưng vào
đó. Con có biết con sinh ra từ đâu không?”

“Tôi không cần biết nữa”.

“Con là một chàng trai búp bê gỗ và con sinh ra từ một
cái cây”. - Cái cây rì rào nói.

Trán Dô đứng dậy, ngước nhìn vòm lá lớn từ trên lưng
trời và hỏi:

“Nếu con sinh ra từ cây, hãy cho con trở về với cây.
Con muốn là cây. Con không muốn làm một thằng búp bê gỗ”.

Cái cây nói:

“Con đã trở thành một chàng trai búp bê gỗ, nhưng
con vẫn mang trong mình nguồn gốc của cây. Bản lĩnh của những cái cây thật cao
cả và dũng cảm. Con hãy xứng đáng với nguồn cội của con. Hãy trở về cái nhà kho
tối đen ấy. Rồi từ đó con sẽ tìm thấy thế giới ánh sáng của con. Đi đi, con
trai yêu dấu của ta. Chẳng lẽ con lại là chàng trai hèn yếu hay sao?”.

Trán Dô lắng nghe tiếng thì thầm ấm áp của cái cây vọng
xuống. Trán Dô lau nước mắt và bước về phía nhà kho.

Trong nhà kho tỏa ra một thứ ánh sáng lành lạnh.
Trán Dô bước vào và nhận thấy nhà kho chen chúc những chuột, gián, rết, nhện,
muỗi và hàng trăm những ngọn đèn nhấp nháy. Một lúc lâu, Trán Dô mới nhận ra những
ngọn đèn lạnh lẽo kia là bầy đom đóm. Một con gián khoác bộ lễ phục là thẳng ly
đến trước Trán Dô cúi chào kiểu

“Xin mời quý ngài ngồi vào chỗ của mình, tất cả đang
chờ ngài để bắt đầu đại tiệc”.

Trán Dô thấy thức ăn, đồ uống bầy la liệt trong nhà
kho với đầy đủ các món ăn như chuối, lạc, ngô, cơm nguội, một chiếc bánh mì
nham nhở vết gặm một khúc cá rán thò ra những chiếc xương nhọn, một miếng bánh
gatô dính đầy bụi, một cái cánh gà, mấy quả trứng, những chiếc kẹo bọc giấy màu
sặc sỡ và nhiều thứ khác. Lúc đó Trán Dô lại nhớ đến ngôi nhà và bữa tiệc sinh
nhật chàng Thư Sinh do ông già Tửu tổ chức.

“Thế này là thế nào?” - Trán Dô hỏi.

Con gián cúi đầu đáp:

“Hôm nay, đại vương Lông Trụi, con người cao quý nhất
của Vương quốc bóng tối mở tiệc để chào đón ngài”.

Trán Dô cau mặt:

“Ta không phải là bạn của các ngươi. Hãy nói với thằng
Lông Trụi như thế”.

Con gián vẫn cúi đầu trước Trán Dô và nói:

“Thưa Hiệp sĩ Trán Dô kính mến, dù ngài không chấp
nhận Vương quốc bóng tối của chúng tôi, nhưng với lòng kính trọng ngài, Đại
vương Lông Trụi đã mở đại tiệc để tỏ lòng ngưỡng mộ ngài”.

Trán Dô hỏi:

“Sao ngươi lại gọi ta là Hiệp sĩ?”.

Con gián xoa xoa

“Bởi Vương quốc bóng tối chúng tôi thấy ngài oai
phong và có ý chí phi thường, khác hẳn những con búp bê yếu đuối và diêm dúa
trong tủ kính của lão già Tửu ạ”.

Nghe con gián nói, Trán Dô tự nhiên thấy xúc động và
một chút kiêu hãnh nữa. Trong đầu Trán Dô lại hiện lên giấc mơ mà Trán Dô đã thấy
trong giấc ngủ. Thấy Trán Dô im lặng, con gián đến gần Trán Dô hơn và nói:

“Sau bữa tiệc này, ngài có thể ở lại Vương quốc của
chúng tôi hay ra đi thì tùy ngài. Đại vương Lông Trụi của chúng tôi không hề
ép”.

Trán Dô không nói gì, phẩy tay đi về phía góc nhà
kho và ngồi xuống mệt mỏi.

Con gián bước đến bên Lông Trụi nói gì đó. Lông Trụi
gật gù. Sau đó con gián nói to:

“Đại vương Lông Trụi ra lệnh các ngươi nâng cốc chúc
mừng Hiệp sĩ Trán Dô. Hãy nâng cốc và hát ca về Hiệp sĩ của chúng ta”.

Cả nhà kho huyên náo tiếng bầy chuột. Tất cả những kẻ
có mặt trong nhà ko tranh nhau ăn uống. Lũ đom đóm kết đèn lấp lánh. Bầy gián
rung râu hả hê. Những con rết độc vẫn im lìm như bản tính của chúng. Chúng là
những kẻ luôn chứa trong mình nọc độc và sự thù hận. Trán Dô chưa bao giờ thấy
cảnh tượng như thế. Bầy muỗi xòe xiêm áo mỏng như tơ, lượn từng vòng và hát:

Xứ sở bóng tối có chàng Hiệp sĩ

Tên chàng là Trán Dô

Chàng có sức mạnh phi thường

Không ai có thể địch nổi chàng>

Khi chàng khoác áo giáp và cầm gươm

Chàng đẹp và dũng mãnh làm sao

Với thanh gươm trong tay

Những kẻ chống lại bóng tối

Chàng có lòng bác ái bao la

Chàng rất thương yêu chúng ta

Những chuột, những muỗi và gián, rết

Chúng ta hát ca ngợi chàng

Hiệp sĩ của Vương quốc bóng tối.

Trán Dô ngồi im lặng và quanh Trán Dô bầy đom đóm kết
đèn hoa lấp lánh. Chúng lượn từng vòng quanh Trán Dô. Những con chuột mang thức
ăn đến chất đầy trước Trán Dô. Bầy gián vươn đôi râu dài và múa những điệu múa
duyên dáng. Lúc đầu Trán Dô cảm thấy khó chịu, nhưng dần dần Trán Dô thấy có một
cái gì đó nao nao trong ngực. Đèn, hoa, thức ăn, những lời ca ngợi và sự cung
kính của những kẻ trong bóng tôi làm Trán Dô nhớ tới những lời dè bỉu của những
con búp bê trong tủ kính và việc ông già Tửu đã mấy lần đuổi Trán Dô ra khỏi
ngôi nhà. Trán Dô vừa thấy tủi thân vừa thấy tức giận.

Những kẻ trong Vương quốc bóng tôi ăn uống nhảy múa
đến gần sáng. Khi chúng biến vào những xó xỉnh lăn ra ngủ, Trán Dô thấy buồn vô
hạn. Trán Dô cảm thấy hoang mang. Mèo Cụt vẫn lang thang trên mái nhà và thi
thoảng lại gào thảm thiết. Trán Dô nằm không ngủ nhìn qua cửa sổ nhà kho. Phía ấy
có một khoảng trời nho nhỏ nhấp nháy những vì sao. Trán Dô lại nhớ đến ngôi nhà
có lửa ấm áp. Trán Dô muốn ở trong ngôi nhà đóng già Tửu và những con búp bê gỗ
xinh đẹp. Nhưng ông già Tửu và những con búp bê anh em đó đã không chấp nhận
Trán Dô. Bỗng Trán Dô vụt ngồi dậy. Trán Dô vừa nghĩ đến một người. Đó là cậu
bé Nghĩa. Trán Dô sẽ đến gặp cậu bé Nghĩa để xin cậu nói với ông già Tửu cho
Trán Dô ở lại ngôi nhà. Bây giờ cậu bé Nghĩa đã ngủ say. Sáng mai Trán Dô sẽ trở
về ngồi nhà để gặp cậu bé Nghĩa. Nghĩ vậy, Trán Dô thấy bồn chồn.

Mèo Cụt trở về, lặng lẽ đến bên Trán Dô và nằm xuống.
Bộ lông của Mèo Cụt ướt sương đêm. Trán Dô hỏi nhỏ:

“Ông lang thang trên mái nhà để làm gì?”.

“Tôi không ngủ được. Tôi cảm thấy có gì đó đang thay
đổi trong máu của tôi”.

Trán Dô băn khoăn:

“Trong máu à? Cái gì ở trong máu?”.

Mèo Cụt cất tiếng trầm trầm:

“Tổ tiên tôi vốn là loài thú hoang. Sau đó được con
người đưa về nuôi dưỡng. Chúng tôi sống đã lâu với con người và hiểu được tiếng
người và giúp đỡ con người bắt chuột. Và sau bao ngày bị ông già Tửu hắt hủi,
tôi phải sống chui lủi trong bóng tối lạnh lẽo, máu trong con người tôi dần dần
chảy về thời hoang dã của tổ tiên tôi. Tôi bỗng thấy thèm xé xác những con chim
bồ câu mà trước kia tôi yêu mến chúng”.

Nghe Mèo Cụt nói vậy, Trán Dô kêu lên:

“Ông không được giết chết những con bồ câu”.

Mèo Cụt buồn bã nói:

“Tôi cố gắng để không làm điều

Trán Dô ôm lấy Mèo Cụt, giọng Trán Dô dịu dàng:

“Ngày mai cháu sẽ đi gặp cậu Nghĩa. Cháu sẽ nói với
cậu Nghĩa về chúng ta. Cậu Nghĩa là cháu nội của ông già Tửu. Ông già Tửu sẽ
nghe theo lời khuyên của cậu Nghĩa. Ông già Tửu sẽ không xua đuổi chúng ta nữa.

Mèo Cụt thấy hào hứng:

“Cậu Nghĩa là niềm hy vọng cuối cùng của chúng ta.
Tôi tin cậu sẽ thuyết phục được cậu ấy”.

 

Chương 6

 

Những buổi sáng của kỳ nghỉ hè cậu bé Nghĩa thường dậy
rất muộn. Cả ngày cậu dong chơi với những đứa trẻ cùng xóm trong cái công viên
nhỏ của thị xã. Thi thoảng cậu lại dùng tiền ăn sáng bố mẹ cho tiêu vào những
trận chiến đấu nẩy lửa của trò chơi điện tử. Ngoài ra cậu thường lang thang qua
một số cửa hiệu bán đồ chơi để mua những con rôbốt mới. Đội quân rôbốt của cậu
mỗi ngày một đông. Nhưng cậu vẫn cho Hiệp Sĩ Mặt Đen làm thủ lĩnh của đội quân
rôbốt kỳ dị. Cậu thường mê ngủ thấy những trận đấu kiếm đẫm máu giữa những con
rôbốt. Cậu la hét và kêu giết làm mẹ cậu tưởng cậu bị một gã thanh niên lêu lổng
nào đó ngoài phố dọa nạt. Đã gần hai tháng hè rồi mà cậu không hề sờ đến sách vở.
Khi Trán Dô leo được lên giường thì Nghĩa vẫn chưa ngủ dậy. Bên cạnh Nghĩa, Hiệp
Sĩ Mặt Đen cũng đang ngủ nhưng tay vẫn lăm lăm một thanh gươm. Và chiếc giường
của cậu như một bãi chiến trường. Những con rôbốt kỳ dị nằm ngổn ngang cùng với
xe tăng và các loại súng ống, gươm đao. Khi Trán Dô đang quan sát đội quân của
Hiệp Sĩ Mặt Đen thì Nghĩa tỉnh dậy. Trán Dô cười và nhanh nhẩu chào Nghĩa:

“Em chào anh Nghĩa

Nghĩa hỏi:

“Mày là đứa nào thế nhỉ?”

Trán Dô trả lời:

“Em là Trán Dô”.

Nghĩa kêu lên:

“Hóa ra mày chính là con Quỷ gỗ”.

“Em không phải là quỷ! - Trán Dô khẽ kêu lên. - Em
là Trán Dô”

Tất cả bọn búp bê trong nhà tao đều gọi mày là Quỷ gỗ.
Chúng nó đứa nào cũng sợ mày. Ông ta đã quẳng mày đi tận đâu rồi cơ mà”.

Trán Dô buồn bã nói:

“Ông già Tửu vứt em vào nhà kho. Em van xin ông già
Tửu mấy lần cho em được sống trong ngôi nhà này, nhưng ông cứ đuổi em đi. Ông
già Tửu cũng gọi em là con Quỷ gỗ”.

Nghe Trán Dô nói, Nghĩa cười ngặt nghẽo:

“Nhìn mày cũng xấu như một con quỷ. Tại sao mày
không ở trong nhà kho mà mò đến đây làm gì?”.

Trán Dô vội vàng nói:

“Trong ấy tối đen và nhiều chuột lắm. Em không muốn ở
trong đó. Anh cho em ở lại đây

Nghĩa trợn tròn mắt:

“Ở lại đây à? Ngăn kéo của tao đã chật rồi. Hơn nữa
nhìn mày chán lắm, phải oai phong như bọn rôbốt mới được. Thôi đi đi”.

Nói xong, Nghĩa định bỏ đi. Trán Dô chạy lại ôm lấy
một ngón tay của Nghĩa và mếu máo:

“Anh cho em ở lại đây. Anh bảo em làm gì em cũng
làm”.

Nghĩa bĩu môi:

“Mày thì làm được trò trống gì?”.

“Em làm được mà”.

“Mày biết võ không?”.

Trán Dô ngơ ngác rồi nói:

“Em không biết”.

“Mày biết đấu gươm không?”.

Trán Dô ấp úng:

“Không ạ”.

Nghĩa tỏ vẻ bực bội:

“Hỏi gì mày cũng không biết. Tao nghe ông tao và bọn
búp bê nói về con Quỷ gỗ, tao nghĩ mày phải ghê gớm lắm, tao cũng định tìm mày
để nhập vào đội quân của tao. Nhưng mày như thế này thì chẳng làm được trò trống
gì. Vậy mày nên trở về cái nhà kho của mày đi”.

Lần này thì Nghĩa bỏ đi thật. Cậu ta mở tủ lấy ra một
hộp bánh và ăn. Trán Dô lại tìm cách đến trước Nghĩa. Nghĩa chìa một chiếc bánh
về phía Trán Dô và nói:

“Mày đói à, ăn đi”.

“Em không đói”.

“Thế mày muốn gì?”

“Em muốn ở lại đây. Anh cho em ở lại trong ngôi nhà
này”.

Nói xong Trán Dô khóc. Nghĩa nhìn Trán Dô một lúc và
nói:

“Nếu mày muốn ở lại đây thì mày phải chấp nhận một
điều kiện”.

Trán Dô vội vàng kêu lên:

“Em xin chấp nhận mọi điều kiện”.

Nghĩa bĩu môi:

“Mày tưởng dễ lắm đấy à, đừng tưởng bở”.

“Anh cứ nói xem, em xin chấp nhận mà”.

Nghĩa thủng thẳng nói:

“Tao chỉ ra một điều kiện. Đó là mày phải đấu võ với
Hiệp Sĩ Mặt Đen. Nếu mày Hiệp Sĩ Mặt Đen thì tao cho mày ở lại tham gia đội
quân của tao. Nếu mày thua thì đừng có xin xỏ gì nữa, chấp nhận không?”.

Trán Dô lưỡng lự:

“Nhưng em không thích đánh nhau”.

“Không thích thì đi đi, về cái nhà kho của mày mà ở”.

Nói xong Nghĩa đứng dậy định bỏ đi. Trán Dô kêu lên:

“Em chấp nhận”.

“Được rồi, nhưng không phải hôm nay. Sáng mai mày đến
đây để thi đấu, nhớ chưa?”.

Nghĩa nói rồi bỏ đi. Trán Dô đứng trên mặt chiếc bàn
ăn, lòng rối bời. Từ lúc sinh ra đến giờ, chưa bao giờ Trán Dô đánh nhau với
ai. Ngày mai Trán Dô phải thi đấu với Hiệp Sĩ Mặt Đen. Gã đúng là một tên sát
thủ. Lần đầu tiên nhìn thấy gã, Trán Dô đã sợ run lên rồi. Gã to lớn lừng lững,
cơ bắp nổi cuồn cuộn, mặt lì lợm và lạnh như tiền. Nhưng Trán Dô muốn ở lại
trong ngôi nhà ấm cúng này. Và Trán Dô chấp nhận điều kiện của Nghĩa đưa ra.
Lúc này Trán Dô nghĩ tới ông Mèo Cụt. Trán Dô sẽ nhờ ông Mèo Cụt dạy cho Trán Dô
mấy đường võ cơ bản. Ông Mèo Cụt đã một thời gian là một võ sĩ lừng danh. Ông
Mèo Cụt có thể giúp Trán Dô chiến thắng gã Hiệp Sĩ Mặt Đen. Nghĩ vậy, Trán Dô
nhảy từ bàn xuống đất và lao về nhà kho.

Nhà kho lúc nào cũng tối om. Trán Dô nghe tiếng ngáy
của Mèo Cụt mới có thể tìm đến nơi Mèo Cụt đang ngủ. Trán Dô đánh thức Mèo Cụt.
Mèo Cụt tỉnh dậy vươn vai mệt mỏi. Trán Dô nói:

“Sao ông ngủ nhiều thế?”.

Mèo Cụt ngá

“Tôi còn việc gì ngoài ngủ và lang thang trong đêm nữa
đâu”.

Trán Dô nói:

“Ngày mai cháu sẽ thi đấu với thằng Hiệp Sĩ Mặt
Đen”.

Nghe Trán Dô nói vậy, Mèo Cụt nhỏm dậy:

“Có chuyện gì vậy? Sao cậu lại thi đấu với thằng Hiệp
Sĩ Mặt Đen? Cậu không biết nó là một tên sát thủ à?”.

Trán Dô nói nhỏ:

“Cháu có biết, nhưng cháu muốn trở về sống trong
ngôi nhà mà cháu sinh ra. Anh Nghĩa nói nếu cháu muốn sống trong ngôi nhà cùng
những người khác, cháu phải thi đấu với Hiệp Sĩ Mặt Đen. Chỉ khi cháu thắng,
cháu mới được quyền trở về ngôi nhà”.

Mèo Cụt kêu lên:

“Cậu bé Nghĩa hư hỏng quá rồi. Cậu làm sao mà thắng
được Hiệp Sĩ Mặt Đen. Đấy là thằng rôbốt hung bạo nhất thị xã này”.

“Cháu biết - Trán Dô nói - Chính vì thế cháu muốn nhờ
ông giúp đỡ”.

Mèo Cụt thở dài:

“Tôi bây giờ chẳng giúp gì được cậu đâu. Cậu nên từ
bỏ trận đấu này. Tôi lo cho cậu lắm”.

Trán Dô vẫn hồ hởi:

“Cháu muốn ông dạy cho cháu vài đường võ để chiến thắng
thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen”.

Mèo Cụt nói:

“Ngày mai cậu phải thi đấu rồi. Dù tôi có dậy cậu cả
ngày nay cũng làm sao kịp được. Võ thuật phải có một quá trình học dài lâu mới
có thể sử dụng được. Như tôi đây, dùng võ bao nhiêu năm, thế mà mới bỏ một thời
gian, chân tay đã trở nên lóng ngóng. Bây giờ đến một con chuột nhắt tôi cũng
khó mà thắng nổi. Tôi thành thật khuyên cậu tránh thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen là thượng
sách”.

Trán Dô bỗng nổi cáu:

“Ông không giúp cháu thì thôi chứ đừng làm cháu nhụt
khí. Cháu phải trở về sống trong ngôi nhà ấy. Cháu không chịu nổi đời sống
trong thế giới nhà kho tối đen này. Cháu phải chiến thắng”.

Nói xong, Trán Dô đùng đùng bỏ đi. Mèo Cụt nhìn theo
thở dài và lo lắng.

Đêm ấy khuya lắm Trán Dô mới ngủ được. Trong giấc mơ
Trán Dô thấy mình trở về ngôi nhà. Mọi người trong ngôi nhà nồng nhiệt đón chào
Trán Dô. Những con búp bê gỗ xinh đẹp múa hát quanh Trán Dô. Ông già Tửu vừa uống
rượu vừa gật gù nhìn Trán Dô. Cậu Nghĩa đã đuổi gã Hiệp Sĩ Mặt Đen ra khỏi nhà
và phong cho Trán Dô là Hiệp sĩ ánh sáng. Nàng Tóc Xoăn ôm một bó hoa hồng đến
tặng Trán Dô. Trán Dô xúc động và hạnh phúc vô cùng. Lúc đó Trán Dô nhìn thấy
Mèo Cụt lấp ló từ xa nhìn vào ngôi nhà. Trán Dô chạy ra cửa gọi to: “Ông Mèo Cụt,
ông Mèo Cụt, vào đây, vào đây”. Tiếng gọi trong mơ làm Trán Dô tỉnh giấc. Trán
Dô ngơ ngác và nhận ra Trán Dô đang ở trong nhà kho tối đen và hôi hám. Từ lúc
đó cho tới sáng, Trán Dô không thể nào chợp mắt được nữa.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3