Con quỷ gỗ - Chương 03-04

Chương 3

 

Trán Dô bước ra sân. Chiếc sân gạch rộng mênh mông mờ
mờ ánh trăng. Ngôi nhà vẫn sáng đèn rảo bước về phía cửa mở. Trán Dô nép mình
vào cánh cửa nhìn vào bên trong. Ngôi nhà im ắng. Ông Tửu không có nhà. Từ khi
ông bỏ nghề làm búp bê gỗ, cứ tối đến ông lại mò ra phố uống rượu, khuya mới trở
về nhà. Chỉ có ngọn đèn treo lơ lửng giữa nhà tỏa ra ánh sáng vàng đục. Trán Dô
trèo qua bậc cửa bước vào nhà. Trán Dô ngơ ngác nhìn xung quanh. Trán Dô phát
hiện một chiếc tủ kính để ở góc nhà. Trong chiếc tủ kính là một đám đông búp bê
gỗ đang thì thầm với nhau. Trán Dô vui mừng chạy lại và cất tiếng:

“Chào các bạn!”.

Những con búp bê ngừng nói chuyện nhìn ra và cùng hỏi:

“Ai vừa nói ấy nhỉ?”.

Trán Dô huơ huơ hai bàn tay.

“Tôi đây mà. Tôi là Trán Dô đây!”.

Những con búp bê gỗ lại hỏi:

“Ai thế? Ở đâu mà chúng tôi chẳng nhìn thấy gì cả?”.

Bởi vì chiếc tủ cao quá, cho nên những con búp bê gỗ
không nhìn thấy Trán Dô. Trán Dô suy nghĩ một lúc rồi kê chiếc ghế vào trèo
lên. Khi Trán Dô leo lên được mặt ghế thì tất cả những con búp bê gỗ trong tủ ồ
lên. Trán Dô nhìn thấy nhiều búp bê gỗ quá. Trán Dô mừng rỡ kêu lên: “Chào các
bạn. Tôi là Trán Dô”. Một chàng búp bê gỗ người dong dỏng cao, tóc chải bồng,
đeo một cặp kính cận, vẻ mặt lúc nào cũng nghiêm trọng mà mọi người trong nhà đều
gọi với cái tên: Chàng Thư Sinh, nhìn Trán Dô một lúc lâu và nói:

“Chúng tôi biết cậu rồi!”.

“Làm sao mà các bạn biết tôi. Tôi chưa gặp các bạn
bao giờ cơ mà?

Nghe Trán Dô nói xong, những con búp bê gỗ phá lên
cười:

Trán Dô ngơ ngác hỏi:

“Sao lại cười tôi?”.

Chàng Thư Sinh e hèm và nói:

“Có chuyện gì ở trong ngôi nhà này mà chúng tôi
không biết chứ”.

Những con búp bê gỗ lại cười.

Chàng Thư Sinh bỏ cặp kính cận ra lau và đủng đỉnh
nói:

“Ông già Tửu say rượu suốt ngày. Trong lúc sau ông
nói hết mọi chuyện và thế là chúng tôi nghe được. Cậu là con búp bê gỗ được
sinh ra sau cùng. Lẽ ra cậu phải gọi chúng tôi là anh, là chị. Nhưng không quan
trọng. Vì ông già Tửu coi như không có cậu trên đời này”.

Trán Dô kêu lên:

“Tại sao lại không có tôi trên đời này?” Tôi đang đứng
trước các bạn đây. Tên tôi là Trán Dô”.

Nghe Trán Dô nói vậy, những con búp bê gỗ lại cười
phá lên. Chúng cười mãi tưởng không thể nào ngừng lại được.

Một chàng búp bê gỗ tóc xoăn trong bộ áo váy diêm
dúa bước đến sát mép cửa tủ. Người ta gọi nàng là Tóc Xoăn vì nàng luôn luôn uốn
sấy cho mái tóc của mình xoăn tít. Nàng vươn cái cổ bé và dài như một chiếc bút
chì nhìn về phía Trán Dô, rồi che tay lên miệng cười rinh rích. Mãi sau nàng
nói:

“Khi làm ra cậu, ông già Tửu đã vô cùng bực tức vì
ma xui quỷ khiến thế nào mà cậu lại xấu xí như thế cơ chứ”.

Trán Dô gào lên:

“Tôi mà xấu à?”.

Nàng Tóc Xoăn thẽ thọt nói:

“Xấu quá đi chứ. Trán Dô này, mũi hếch này, mà lại
lùn nữa chứ... Thật chẳng ra làm sao. Cậu nhìn chúng tôi đây này. Xinh đẹp làm
sao. Chẳng thế mà ông già Tửu có cho chúng tôi đi xa đâu. Ông giữ chúng tôi lại
để khi có khách đến chơi thì mang chúng tôi ra khoe với khách. Chúng tôi là niềm
kiêu hãnh của ông già Tửu. Ngôi nhà này là thế giới của những người đẹp. Ông Tửu
không cho cậu ở đây đâu”.

Nghe nàng Tóc Xoăn nói vậy, Trán Dô giận tái mặt. Vừa
lúc đó có tiếng chân ông già Tửu bước vào. Trán Dô vội đu mình từ trên ghế xuống
đất. Ông già Tửu đi liêu xiêu từng bước một đến chiếc ghế và ngồi xuống. Trán
Dô vội bước đến trước mặt ông và cất tiếng chào:

“Cháu chào ông ạ!”.

Ông già Tửu giương đôi mắt đeo kính nhìn Trán Dô. Vẻ
mặt ông thoáng ngạc nhiên. Ông phẩy nhẹ tay và nói:

“Mày đến đây làm gì, đi đi!”.

Trán Dô bước gần ông già Tửu hơn nữa và nói:

“Cháu là Trán Dô đây, ông ạ”.

Ông già Tửu tỏ vẻ rất khó ch

“Biết rồi, biết rồi. Tao đã để mày ở trong nhà kho
sao mày lại mò về đây”.

“Cháu không thể ở trong nhà kho được. Trán Dô nói
như sắp khóc - Trong đó tối lắm và toàn bọn chuột.

“Nhưng tao không muốn nhìn thấy mày ở đây. Mày phải
trở về nhà kho của mày. Đừng làm tao nổi giận, tao ném mày vào bếp lửa đấy!”.

“Ông cho cháu ở lại đây như các bạn ấy!”.

Ông già Tửu tròn mắt nhìn Trán Dô:

“Các bạn nào?”.

“Các bạn búp bê gỗ ở trong tủ đấy”.

“Á à... - Ông già Tửu khẽ kêu lên - Thằng quỷ này
ghê thật. Nhưng đấy là những con búp bê gỗ xinh đẹp, cứ như tiên cả. Còn mày chả
khác gì một con quỷ. Mà có lẽ không phải tao làm ra mày, chắc là ma quỷ làm ra
mày thì mày mới xấu xí và giống như một con quỷ”.

Ông già Tửu nói đến đó thì Trán Dô òa khóc. Trán Dô
nức nở mãi không thôi. Ông già Tửu rót một chén rượu ngửa cổ uống rồi gắt:

“Đừng làm điếc tai tao. Mày đi đi”

Trán Dô cầm tay ông già Tửu nói như van xin:

“Ông ơi, ông cho cháu ở lại đây với ông với các bạn
búp bê gỗ

Ông già Tửu bĩu môi:

“Chẳng đứa nào chịu nhận mày làm bạn đâu!”.

Nói xong ông quay về phía tủ đựng những con búp bê gỗ
mỹ miều và hỏi:

“Có đứa nào nhận thằng này làm bạn không?”.

Chàng Thư Sinh thủng thẳng:

“Đấy đâu phải là một con búp bê. Đấy chỉ là một con
quỷ con”.

Nàng Tóc Xoăn nói theo:

“Chỉ nghĩ tới lúc phải ngồi bên cạnh một đứa xấu xí
như thế tôi đã thấy ghê cả người”.

Ông già Tửu ngửa cổ cười khoái trá:

“Đấy nhé, có ai muốn chơi với mày đâu. Thôi đi đi”.

Trán Dô khóc và nói:

“Họ nói không đúng. Cháu là Trán Dô. Ông cho cháu ở
lại đây. Cháu sợ cái nhà kho tối đen ấy lắm”.

Ông già Tửu bỗng nổi giận đùng đùng. Ông tóm cổ Trán
Dô và đi xuống nhà kho. Ông ném Trán Dô vào trong chiếc nhà kho tối om.

Trán Dô nằm trên nền kho ẩm mốc và hôi hám. Trán Dô
khóc rất lâu. Rồi Trán Dô ngửi thấy mùi tanh tưởi xộc vào mũi. Lông Trụi bước đến
bên Trán Dô và cười khùng khục:

“Thế nào, bị lão già ấy đánh cho một trận nhừ xương
chứ gì. Tao bảo thật nhé: mày ở lại đây. Tao sẽ cho mày nhập vào thế giới của
chúng tao. Chúng tao chẳng phải làm gì mà vẫn ăn uống sung sướng”.

“Câm mồm đi. Lũ chuột chúng mày chỉ là một lũ ăn cướp.
Chúng mày suốt đời chỉ sống trong bóng tối”.

“Bóng tối là thế giới của chúng tao. - Lông Trụi nói
và đi lại vênh vang. - Mày chưa quen đấy thôi. Khi quen rồi, mày mới thấy bóng
tối lý tưởng đến nhường nào”.

Trán Dô lại thét to hơn:

“Tao sinh ra để sống dưới mặt trời, chứ không phải
chui rúc như chúng mày”.

Lông Trụi nhếch mép cười và nói:

“Mày cứ kêu to nữa đi. Chẳng có ai nghe thấy tiếng
mày đâu. Hơn nữa, lũ người sống dưới mặt trời nóng bỏng kia cũng chẳng ai chấp
nhận mày. Tao thấy mày là một thằng nhóc nên tao không cắn nát mày ra. Mày cứ sống
đi rồi mày sẽ hiểu mọi điều”.

Mói xong Lông Trụi lững thững bước đi. Trán Dô ngồi
tựa vào tường, nước mắt giàn giụa. Một cơn mưa mùa hạ ập đến. Mưa kéo dài rất
lâu. Không khí trong nhà kho trở nên mát mẻ. Trán Dô mệt quá nằm xuống nền nhà.
Bỗng Trán Dô nghe thấy tiếng mèo gào trên mái nhà. Trán Dô chợt nhớ đến Mèo Cụt.
Trán Dô chui qua một mảng tường thủng ra ngoài. Bầu trời đầy mây đen trôi nhanh.
Trăng sau mưa tỏa ánh sáng nhàn nhạt xuống khu nhà. Và trên mái nhà, Trán Dô
nhìn thấy Mèo Cụt đi lang thang và thi thoảng dừng lại gào lên thảm thiết. Trán
Dô cất tiếng gọi Mèo Cụt. Nhưng Mèo Cụt không nghe thấy tiếng của Trán Dô. Tiếng
Mèo Cụt trong đêm trăng buồn bã vô cùng. Trán Dô thẫn thờ và vụt chạy về ngôi
nhà. Trán Dô muốn chạy đến bên ông già Tửu và cộng đồng những con búp bê gỗ
xinh đẹp. Đứng trước cửa ngôi nhà đã đóng chặt một hồi lâu, Trán Dô lê từng bước
về Trán Dô chui vào nhà kho và nằm xuống, Trán Dô nhắm mắt nhưng không ngủ được.

 

Chương 4

 

Một đêm nữa lại đến trong cái nhà kho tối đen. Trán
Dô buồn bã nằm trên một chiếc chổi cũ. Suốt cả ngày hôm đó Trán Dô đứng trong
nhà kho nhìn ra ngoài qua bức tường thủng. Trán Dô thèm khát cuộc sống ở bên
ngoài nhà kho. Nhưng tất cả mọi người đều từ chối Trán Dô: ông già Tửu, những
con búp bê gỗ xinh đẹp và cả cậu bé cháu ông già Tửu tên là Nghĩa nữa. Cũng giống
như nhiều cậu bé ở thị xã Đông này, trước kia Nghĩa rất yêu thích những con búp
bê gỗ hiền lành và ngộ nghĩnh. Nhưng từ khi thị xã tràn ngập bọn khủng bố làm bằng
chất dẻo thì Nghĩa không còn nhớ đến những con búp bê gỗ mà ông cậu ta làm ra.
Trong ngăn kéo chiếc bàn học của Nghĩa chứa đầy bọn khủng bố các loại. Cứ đi học
về là Nghĩa cho bọn khủng bố đấu võ với nhau. Trán Dô chưa một lần nào nói chuyện
với Nghĩa. Nhưng Trán Dô tin rằng Nghĩa sẽ chẳng thèm ngó mắt tới Trán Dô. Đang
nghĩ miên man bỗng Trán Dô nghe thấy những tiếng hát từ ngoài sân vọng vào.
Trán Dô vội ngồi dậy và đến bên tường thủng nhìn ra sân. Trán Dô kinh hoàng nhận
thấy một đàn chuột đông vô kể đang ngồi ngả nghiêng giữa s và hát:

Thế giới bóng tối là của chúng ta

Ánh trăng lạnh lẽo mới tuyệt làm sao

Chúng ta căm ghét mặt trời, căm ghét loài người

Chúng ta sẽ cắn nát tất cả

Chúng ta muốn thành phố này

Vĩnh viễn chìm trong bóng tối

Trở thành vương quốc của chúng ta

Ôi vương quốc bóng tối

Rộng ra... rộng ra... rộng ra

Chúng ta sẽ làm cho những đôi mắt thích nhìn ánh
sáng

Trở thành những đôi mắt mù

Chúng ta thích những xác chết

Và thù ghét những bông hoa

Kẻ nào chống lại cuồng vọng của chúng ta

Chúng ta sẽ cắn nát

Và chúng ta sẽ mang dịch hạch đến cho con người

Ôi dịch hạch, dịch hạch

Đấy là sức mạnh lớn nhất của chúng ta.

Bầy chuột vừa hát vừa bước đi chậm chạp vòng quanh
nhau. Trán Dô rùng mình. Giọng hát của bầy chuột nằng nặng. Một con chuột dừng
lại ngước nhìn con Lông Trụi và hỏi:

“Thưa đại vương, tại sao chúng ta lại không tấn công
mặt trời? Bóng tối thật quá ngắn ngủi. Chúng ta chưa kịp cắn xé và tàn phá hết
thị xã này thị mặt trời lại lên”.

Lông Trụi xoa xoa bụng, nhìn lên vầng trăng:

“Và chúng ta sẽ tiêu diệt tất cả. Nhưng trước khi tấn
công mặt trời chúng ta phải biến toàn thị xã này thành ổ dịch hạch của chúng
ta. Các ngươi có biết xứ sở bóng tối của chúng ta vừa có thêm một ai không?”.

Nghe Lông Trụi hỏi, bầy chuột nhao nhao:

“Ai vậy? Ai vậy?”.

Lông Trụi nói:

“Một thằng búp bê gỗ”.

Một con chuột băn khoăn hỏi:

“Nó đến xứ sở của chúng ta để làm gì? Đại vương hãy
ra lệnh, chúng tôi sẽ cắn gãy cổ nó r

Lông Trụi thủng thẳng đáp:

“Nó bị lão già Tửu đuổi ra khỏi nhà. Ta đã rủ rê nó
nhập vào xứ sở bóng tối của chúng ta, nhưng nó đòi sống dưới ánh sáng mặt trời”.

Một con chuột khác quỳ xuống trước mặt Lông Trụi:

“Xin đại vương hãy ra lệnh. Chúng tôi sẽ kết liễu đời
nó ngay bây giờ”. Lông Trụi xua xua tay:

“Không được giết nó. Ta muốn biến nó thành nô lệ của
ta. Ta căm thù bọn búp bê gỗ xinh đẹp. Ta muốn chính nó quay lại tiêu diệt đồng
loại của nó. Những kẻ sống dưới mặt trời không muốn nó có mặt ở đó vì nó quá xấu
xí. Đến một ngày gần đây thôi, nó chẳng có nơi nào trú ngụ ngoài Vương quốc
bóng tối của chúng ta. Và nó sẽ chấp nhận Vương quốc bóng tối”.

Nghe bầy chuột bàn tán, Trán Dô thấy máu trong người
sôi lên. Trán Dô lao ra sân về phía bầy chuột và thét lên:

“Ta sẽ tiêu diệt tất cả bầy chuột hôi hám và độc ác
chúng mày”.

Những tên chuột vệ sĩ vây lấy Trán Dô. Chúng tung ra
những cú đấm vào mặt Trán Dô. Vừa đánh Trán Dô chúng vừa kêu rít lên. Trán Dô
không làm sao tránh được trận đòn của những tên chuột vệ sĩ. Chỉ sau mấy phút,
Trán Dô đã bị bọn chuột vệ sĩ của Lông Trụi đánh gục. Sau khi đánh gục Trán Dô,
bầy chuột đã đến giờ tấn công vào các ngôi nhà. Chúng bỏ Trán Dô nằm sóng soài
trên sân và biến vào bóng tối.

Khi Trán Dô tỉnh dậy đã thấy mình đang nằm trong góc
nhà kho. Trán Dô mở mắt và nhận ra Mèo Cụt đang ngồi im lặng bên cạnh. Mèo Cụt
nhìn Trán Dô, thở dài và nói:

“Tôi lang thang trong đêm và thấy cậu nằm trên sân,
tưa cậu về đây. Cậu đừng động vào lũ chuột ấy, chúng độc ác lắm, mà sức cậu thì
yếu”.

Trán Dô ngồi dậy hỏi:

“Vậy cứ để chúng nó muốn làm gì thì làm ư?”

Mèo Cụt thở dài. Trán Dô sờ vào những chiếc móng cứng
và sắc của Mèo Cụt và nói:

“Những chiếc móng của ông cứng lắm lũ chuột làm sao
mà địch nổi”.

Mèo Cụt im lặng một lúc lâu mới cất tiếng buồn bã:

“Cậu nói đúng móng vuốt ta còn cứng và sắc lắm, còn
dùng tốt lắm, nhưng ý chí của ta đã suy sụp. Khi tinh thần trong con người suy
sụp thì vũ khí của anh ta trở nên vô dụng. Nhưng tôi tin sẽ có một hiệp sĩ xuất
hiện và tiêu diệt những tên độc ác trong bóng tối”.

Trán Dô vội vàng hỏi:

“Ai vậy? Chàng hiệp sĩ ấy ở đâu?”.

“Hiệp sĩ đó chính là cậu. Cậu là người có ý chí và
biết căm thù bóng tối”.

Trán Dô ngơ ngác:

“Cháu ấy à? Cháu sẽ thành hiệp sĩ à?”.

Mèo Cụt đáp:

“Đúng. Cậu chính là chàng hiệp sĩ ấy. Bây giờ cậu là
một thằng bé, nhưng tôi tin cậu sẽ trở thành chàng hiệp sĩ

Đêm ấy, Trán Dô thao thức mãi không ngủ được. Trán
Dô nằm và suy nghĩ mãi về câu nói của Mèo Cụt. Gần sáng Trán Dô ngủ thiếp đi.
Trong mơ Trán Dô thấy mình vụt lớn lên. Trán Dô mặc áo giáp trắng, cầm một
thanh gương tỏa những tia sáng, nhảy lên một con ngựa trắng và xông vào xứ sở
bóng tối. Và Trán Dô đã chiến thắng. Ông già Tửu chạy tới và ôm lấy Trán Dô.
Trán Dô thét lên gọi ông già Tửu.

Sau tiếng kêu ấy, Trán Dô tỉnh giấc. Trán Dô thấy
mình đang nằm trong nhà kho tối đen. Trán Dô nghe thấy xung quanh mình đầy nước
tiếng huyên náo. Trán Dô căng mắt nhìn. Một lúc sau Trán Dô nhận ra những kẻ ngự
trị bóng tối đang ăn uống linh đình. Xung quanh Lông Trụi là hàng trăm con chuột
lớn bé. Chúng đang ăn uống cùng những gì chúng vừa cướp được. Cùng ăn uống với
chúng là những con gián khoác lễ phục màu đen, những con rết lừ lừ nhưng luôn
chứa trong miệng một thứ nọc độc có thể giết chết những kẻ khác, và cả một đám
mây muỗi khổng lồ vừa bay lượn vừa hát một bài hát thật kinh hãi:

Chúng ta bay liệng trong bầu trời đen

Chúng ta sẽ thèm hút máu bọn hai chân

Chúng ta sống bằng máu của kẻ khác

Không có máu chúng ta không tồn tại

Chúng ta là những con chim của bóng tối

Chúng ta căm ghét bồ câu

Những con bồ câu trắng bay trong nắng thật đáng ghét

Chúng ta căm thù bồ câu

Chúng ta sẽ hút kiệt máu của thế giới này.

Trán Dô cảm thấy cái thế giới bóng tối vô cùng khủng
khiếp và chứa đầy tội ác. Trán Dô lao như điên ra khỏi nhà kho. Trán Dô quyết định
đi tìm ông già Tửu.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3