Ở lưng chừng nhìn xuống đám đông - Chương 10 (phần 1)
Pattaya, đến, đi, trở lại và mất hút
1.
Atthakor sống với trong một căn hộ ở ngoại ô Băngkok.
Hai
năm trước, chồng Atthakor mắc bệnh ung thư lưỡi và chết ở độ tuổi 43,
rất trẻ so với tuổi thọ trung bình được thống kê vào thời điểm đó ở nước
Thái.
Góa
chồng, không như nhiều phụ nữ trăng hoa khác mà cô biết, họ sớm bước
qua giai đoạn đau buồn và thích nghi nhanh với những chuyến phiêu lưu
tình dục mới, Atthakor biết mình mắc chúng rối loạn cảm giác. Khi gần
đàn ông, cô thường bị ký ức về hình ảnh về cơn hấp hối của chồng trở về
phá bĩnh, làm mất khả năng rung động.
Năm
chồng Atthakor mất, nước Thái không có sóng thần, nhưng trải qua một
trận hạn kinh khủng. Thời tiết chính trị cũng chẳng khá hơn. Các băng
đảng bắt đầu rục rịch làm những cuộc lật đổ chính quyền đương nhiệm;
khởi đầu của một cuộc khủng hoảng chính trị kéo dài cho tới thời điểm
truyện ngắn này được viết ra. Người ta dần dần thích nghi với không khí
rối loạn đó. Thành ra đôi lúc những tin tức chính biến cũng không làm
cho đời sống trở nên bất an hơn.
Nhưng,
như đã xác định từ đầu, một phụ nữ như Atthakor thì đàn ông còn chưa
thể là mối quan tâm hay thèm muốn hàng đầu, nói chi đến những ưu tư dành
cho chính trị.
Hằng
ngày Atthakor phải lái xe vào Bangkok để làm cho một văn phòng của công
ty xuất nhập khẩu nhỏ. Mọi việc bắt đầu từ tám giờ sáng và thường kết
thúc vào bảy giờ tối. Không có gì thay đổi. Nếu có sự chệch choạc xảy ra
về giờ giấc, thì có lẽ là do những sự cố kẹt xe lặt vặt, không đáng kể,
Chồng Atthakor chết đúng sáu giờ tối, miệng anh sùi đầy máu nhưng trên tay cầm một mảnh giấy có ghi vài dòng chữ nắn nót, mà về sau cô đoán đó có thế
là địa chỉ của một cô gái ngoại quốc nào đó đang sống ở Pattaya. Dường
như anh muốn nói một điều gì đó nhưng đã muộn. Ngực anh bật lên những
tiếng gào thét dữ dội. Nhưng vòm miệng lại chật cứng bởi máu, mủ và
chiếc lưỡi sưng tấy. Anh quằn quại như một con cá dính mồi, vừa bị gỡ
chiếc lưỡi câu móc xuyên qua mang, chỉ còn giẫy đạp bất lực rồi co giật
và lịm dần.
Sáu
giờ tối, đó cùng là giờ mà cô thích đứng từ khung kiếng của văn phòng
làm việc ở tầng bốn mươi chín, cô vẫn thường đứng nhìn xuống khúc sông
Chao Phraya vòng quanh hoàng cung, chảy trôi với hình dáng uốn lượn điệu
đàng mà thành kính như một nét hoa văn phụ trên tấm thảm của điện thờ
phật.
Từ
lâu, cô mất thói quen nhìn vào chi tiết các sự việc (chẳng hạn xác định
trên sông đang có mấy con tàu, chúng đang đi về đâu, hai bên những ngôi
nhà, hàng cây có mảy may chuyển động, hay vì sao những đám mây trên bầu
trời ở hoàng cung thường hực lên một màu vàng đến khó thở..) mà chỉ thả
cái nhìn mơ hồ về tổng thể. Mọi thứ diễn ra trước mắt theo một chiều
hướng mất nét, nhòa lẫn và ngưng đọng. Với cái nhìn đó, cô nhận ra dòng
trôi Chao Phrava gần như là bất động. Trôi như bị đóng đinh vào mặt đất.
2.
Anh
ấy đã dùng một con dao bén đưa lên vòm miệng đang sưng tấy, đôi mắt
trợn tròng, đỏ rực và đẫm nước. Nước toàn thân anh tỏa hơi mặn cả không
gian chật chội của căn hộ. Đôi mắt vẫn nhìn trừng trừng vào cô vừa tuyệt
vọng vừa quyết liệt. Chiếc lưỡi không ngừng đầy lên trong miệng khiến
anh trề vùng miệng sủi đầy bọt. Không thể gào thét, những tiếng ự ự bật
thoát khó nhọc từ lồng ngực. Anh ngậm đầy cơn đau trong vòm miệng nghẹn ứ
như một con thủy quái mạnh dưới dòng Chao Phraya đang ngậm phải vết
thương từ một chiếc lưỡi câu tẩm độc, chỉ còn cách cố hủy hoại mình để
thoát đi,
tìm một kiếp sống khác. Anh quằn quại bốn giờ đồng hồ và chấp nhận ra
đi. Máu từ vòm họng anh bết đầy mọi ngóc ngách của ngôi nhà. Những bụm
máu sủi bọt nhuộm đỏ và cô lập cô mãi mãi trong căn nhà đó, đóng dính cô
vào buổi chiều đó.
Tôi không tin rằng anh ấy đã tự cắt đi chiếc lưỡi đang sưng tấy trong vòm họng của mình? - người tình của Atthakor nói.
Đúng. Chẳng ai tin được. Nhưng điều đó chẳng có ý nghĩa gì - Atthakor nói, giọng buồn bã,
Vì sao cô không cản ngăn?
Không. Tất cả là quyết định của anh ấy. Tôi đã phụ giúp anh ấy trong việc tự quyết định cuộc sổng...
Phụ giúp?
Đúng. Em đã giúp anh ấy giải quyết dứt khoát cái khối u bằng một lưỡi dao bén.
Cô
vẫn đứng nhìn dòng Chao Phraya bên dưới trước khi kéo những tấm cửa ắt
mỏng và tắt đèn. Những tiếng rèn rẹt của lèn kéo siết lên khe cửa khiến
gã đàn ỏng lạ mặt thoáng rùng mình.
Nhưng
thanh âm ấy lại gọi trong tâm trí cô tiếng gào thét đuối lả trên khuôn
mặt đớn đau, đôi mắt trợn tròng, mái tóc rũ rượi và tiếng lưỡi dao bén
buông miết lên sàn nhà. Cả tiếng ậm ực thoát lên từ lồng ngực cùng với
máu tươi lai láng. Cô vẫn nhớ toàn thân anh nảy lên và rơi xuống, giãy
giụa trong điên loạn; đầu tóc bết lại như những đám rong khô, miệng chà
xát vào nền nhà và hai tay bấu vào khoảng không trước mặt.
Bầu trời sụp tối.
Bên ngoài, những cơn giông rền rĩ, bầu trời bưng kín không bật nổi một giọt mưa.
Đường phố nóng hực hơi động cơ. Những đám mây nặng chùng thấp càng làm cho thời khắc cuối ngày thêm bí bức.
Các phe đảng đối lập đang chuẩn bị cho những cuộc vận động biểu tình.
3.
Cô bước qua những con ngõ chật chội và nháo nhác hàng quán của phố đi bộ.
Mùi hương hoa quyện nhang trầm từ những bệ thờ Phật chật chội ở những góc phố bội thực và ngột ngạt bởi những lời nguyện cầu.
Cô đi tìm con người đó. Trong trống rỗng và không chút hy vọng. Đi như là phải đi.
Trong
cô, cái khuôn mặt gầy, khổ hạnh, ánh mắt sụp đổ thất vọng đang dần dần
phai nhạt. Cô đang cố giành lấy những mảy may sót lại của những chi tiết
đó trong trí nhớ. Đôi chân mày cao và rậm như hai mảng đậm dán lên đó
đồi gọng kính tròn đổi mồi rộng làm cho những nét thanh tú khổ hạnh trở
nên thâm trầm và xưa vắng. Nụ cười sáng. Và giọng nói trầm ấm phát ra
một thứ tiếng Anh mất chuẩn.
Cả
câu chuyện vội vàng trên chuyến tàu điện chiều mưa hôm trước chỉ cung
cấp cho cô một dữ liệu duy nhất về anh: một người quốc tịch Việt Nam;
một kẻ phóng đãng, sống lêu bêu như một đám rêu trôi, không căn cước và
quê x
Và
hôm nay, con người ấy đã cúi xuống sát cô, hơi thở phủ vây lấy cô, hơi
nóng từ những xung động ban đầu đủ sức phá vỡ những tảng băng dày đông
cứng trong cô suốt hai năm dằng dặc.
Cô
vẫn ở tư thế ngồi. Tay đặt lên những chồng giấy ngổn ngang, vẻ mặt
nghiêm nghị lãnh cảm bỗng bị phá tan bởi bàn tay cuống quýt vội vàng và
táo bạo. Sức quyến rũ đến từ những hành động. Trong khi cô lại nghĩ phải
đến từ lời nói. Trái tim cô bị đánh gục tức thời, không kịp phản ứng.
Cô ở vào một tư thế không hẳn tự nguyện đón chờ cũng không hẳn bị cưỡng
bức.
Cô
choáng váng trong vòng tay ấm áp từ phía sau và hơi nóng tỏa ra từ đôi
gọng kính đồi mồi tì lên bờ vai run rẩy. Và bây giờ, thành trì cuối cùng
sẽ sụp đổ. Vấn đề là chọn hình thức nào để dọn dẹp những di chỉ ký ức
đang đeo đẳng bên dưới những đồ vụn vỡ. Cô đã buông mình vào trong mê lú
của một nụ hôn và sau đó là cơn bùng phát dại cuồng của xung năng thể
xác. Cô nhắm mắt. Hơi ấm choàng xuống toàn thân. Cô nghe vị ngọt, hương
thơm của chocolate trên môi. Cô mở rộng vòng tay đón nhận những ve vuốt
cuồng nhiệt. Và môi cô ngậm chặt làn môi kẻ lạ. Từ trong vùng tối, khi
hai bàn tay bắt đầu vò nắn trên vai, lưng, bụng, eo,.., một đầu lưỡi
nóng bỏng trườn vào miệng cổ, phong kín vòm họng cô. Cỡ trợn mắt. Mồ hôi
túa ra nồng nã. Hốc miệng chật cứng, mọi lời phản kháng đã bị khóa
cứng. Hai tay cô nắm lấy vai người tình và đẩy ra mạnh. Dù chân cô đã mở
toang như đôi cánh cửa hớ hênh vô ý trước mắt một tên trộm giàu kinh
nghiệm. Cô vẫn giữ chặt vai người tình và kháng cự quyết liệt. Mùi mồ
hôi tỏa mặn cả căn phòng. Mùi tóc. Mùi máu của cái đám rong ký ức trồi
lên trong cô. Gương mặt đau đớn của chồng cô hiện về. Với vòm miệng chật
cứng bởi sự quằn quại của lưỡi. Với tiếng thét bật lên từ vòm ngực. Cô
giãy đạp cương quyết. Hắn, trong vai tên trộm, trong tư cách người tình
đã bị bật tung vào góc phòng, qườ quạng tìm kiếm chiếc gọng kính đồi mồi
bị rơi gãy làm đôi mảnh trên sàn nhà.
Em đã nhìn chồng mình tự cắt đứt chiếc lưỡi?
Đúng vậy. Và em không thể làm gì hơn là giúp anh ấy trong quyết định cuối cùng của cuộc đời.
Anh sẽ đợi cho ký ức ấy chìm xuống...
Không.
Em không chắc tất cả sẽ ngủ yên. Mỗi buổi chiều từ cửa sổ này nhìn về
dòng sông rồi từ công ty trở về nhà, đâu đâu em cũng thấy khuôn mặt khổ đ
của anh ấy. Anh ấy ở trong mọi mặt người, mọi giọng nói, mọi hình hài
đàn ông trên mặt đất này. Như một đám rong không thể chìm xuống.
Người
tình của cô ra đi dưới cơn mưa chiều muộn, đèn dãy đèn cao áp ven sông
hực lên hình một đám cháy, dòng Chao Phraya trở màu đỏ thẫm quấn quanh
hoàng cung như một dải huyết lụa, có lúc lại như một dòng máu đông cứng.
Cô
đi qua những hành lang ẩm ướt. Váy ướt quấn chặt vào da thịt nóng hổi
như một khối than cháy rán rần từ bên trong. Cô đi mãi, tìm mãi trong vô
định. Cho đến khi đám lửa bên trong kia ngún tắt và những cọng rêu dưới
vùng tối kịp phân rã, tản mát trong vùng tối của thời gian.
Phải vài tháng nữa những cuộc biểu tình chính trị, những vụ cài bom và đốt phá mới diễn ra trên thành phố này. Những cuộc đấu khẩu của các chính trị gia vẫn diễn ra hàng đêm trên truyền hình. Dân chúng cũng đã quen.
4.
Trận Muay(1) cuối cùng đã quật ngã anh. Nhưng lại với cô là một cơ duyên.
Cô
thấy người đàn ông thất bại bị khiêng đi qua đám người. Anh ta nằm rũ
rượi trong khi kẻ chiến thắng vạm vỡ đang vung tay che khuất một phần
ánh sáng cái chụp đèn bên trên đang chao đảo vì những cơn mưa pháo tay
và tiếng la ó rầm trời
Vào phút thứ hai của hiệp đấu thứ ba(2) anh cảm giác bất ổn. Sau cú tung đòn cước đầu tiên thì anh mất đà lao về phía góc võ đài, đối thủ đã lao đến vòng quặp hai cánh tay lực lưỡng, kẹp chặt đầu từ hai bên thái dương, những cơ bắp cứng bám siết và ép chặt khiến đầu anh muốn bục vỡ; tiếp đó hắn ra hai cú giật gối vào ngực khiến anh chao đảo, thở dốc, không còn trụ vững. Ánh đèn trên nóc khán đài nhòe nhoẹt, run rẩy và chung ching vẽ nên một vệt sáng chói gắt. Đầu óc quay cuồng. Anh ngã đổ. Mọi thứ tắt phụt. Miệng anh bầm tím. Một cú đấm mạnh tiếp tục nện vào anh từ bên ngực trái ở chỗ trái tim đang thoi thóp khiến anh bật bung ra và rơi xuống sàn đấu. Một vạt máu đỏ từ hốc miệng tím tái bắn ra giữa không gian và bết vào những sợi dây văng màu đỏ lớn. Hình như có ai đóđỡ lấy anh sau màn knock-out và lôi anh ra khỏi sàn đấu vội vàng.
1.
Là một môn võ thuật cổ truyền đồng thời là một môn thể thao phổ thông
của Thái Lan, Người phương Tây gọi môn này là quyền anh Thái (Thai
boxing), tuy nhiên nó khác nhiều so với môn quyền anh của phương Tây là
trong thi đấu, võ sĩ được dùng chân đá, song phi, đầu gối và chỏ tay để
hạ đối phương.
2. Một trận Muay Thai chuyên nghiệp thì thông thường có 5 hiệp, mỗi hiệp 3 phút và giữa mỗi hiệp có 2 phút nghỉ.
Bốn người vận đồ trắng khiêng anh đi ngang cổ như khiêng một cái xác sắp vào phòng khâm liệm.
Chiếc vòng mongkon(3) được một người gắn tạm bợ lên đầu anh và miếng mouthpiece(4) trệu sùi trên miệng méo xệch lẫn trong đám bọt máu chảy thốc tháo. Cô nghe
tim mình thắt lại trước sự suy kiệt của người đàn ông xa lạ. Tiếng
trống dồn, tiếng kèn oboa và tiếng reo mừng dậy lên như một sự cưỡng bức
tinh thần, khiến cô chao đảo, kiệt quệ, cố bằng mọi cách len qua rừng
người cuồng nhiệt để thoát ra bên ngoài, theo hướng chiếc cáng khiêng
người đàn ông chiến bại.
3.
Các võ sĩ chuyên nghiệp của Muay Thái khi ra sân khấu thường đeo trên
đầu một chiếc vòng vải mongkon là biểu tượng cho môn võ truyền thống
này. Sau nghi thức bái tổ trên sàn đấu gọi là Wai Khra, vị đại diện ban
tổ chức trận đấu hoặc huấn luyện viên của đấu thủ sẽ tháo gỡ chiếc vòng
này ra và trận đấu bắt đầu.
4. Miếng đệm bảo vệ răng miệng mà các võ sĩ thường ngậm để bảo vệ răng.
Người đàn ông vẫn nhắm nghiền mắt. Không biết vì còn tủi hổ hay bởi sự chua chát của cuộc chơi tàn khốc này.
Ngày
hôm qua, đã có lúc anh từng ngập tràn trong hào quang; anh từng đứng ở
vị trí của kẻ chiến thắng kia và vung lên trời những nắm đấm thách thức
mùi hồ hôi anh đã tỏa ra cùng mùi dầu dược thảo, làm ngây ngất đám đông cuồng loạn kia; đuôi tóc anh rung lên như một con gà trống kiêu hãnh bất khuất; cơ bắp anh phô trương những đường nét sung mãn; và trên da thịt anh, mồ hôi động từng chuỗi hột sáng lên dưới ánh đèn; thời gian đã từng ngưng đọng, cả vũ trụ đang quay cuồng dưới sự vạm vỡ khỏe mạnh; anh đã xoay chuyển cả bầu trời và mở ra cái thế giới náo nhiệt đầy thanh âm
phấn khích như một nhạc trưởng chìm trong thế giới của thanh âm tuyệt
vời của dàn nhạc lốn đang tấu khúc khải hoàn, ngại ca vinh quanh...
Nhưng
bây giờ, anh đang nằm nhắm nghiền mắt. Bóng tối đang phủ vây lấy anh.
Im lặng và hiu hắt. Tủi nhục và lãng quên. Đau đớn và trống rỗng.
Dường
như hai bắp tay khỏe mạnh với những cơ bắp căng cứng và man dại của đối
phương vẫn đang gò siết trên đầu anh, siết chặt và vặn vẹo cốt nhục của
anh. Hắn muốn vắt anh ra từng nhúm tro bụi và vẩy tung lên trời để trang điểm cho hào quang của mình. Còn anh, lại đang kề cận gần nhất với một cuộc chuyển hóa, một cuộc di trú trong chuỗi hành trình thăm thẳm không điểm đừng.
Và, lúc này, ở đây, cánh cửa của cái chết đang mở toang và hấp lực phía sau cánh cửa đang níu anh dạt về phía ấy.
Người ta chỉ thực
sự lo sợ khổ đau mà cái chết mang lại khi nghĩ về nó nhưng sẽ vô cảm
trước nó khi thực tại đã đem đến những trải nghiệm ê chề và khắc khoải
chất ngất, đến một lúc nào đó, người ta nhận ra cái chết không còn gắn
với nỗi âu lo nữa, mà chính thức trở thành một cánh cửa để giải thoát
khỏi khổ đau. Anh đang tiến về phía đó với bước chân chậm rãi của một kẻ
chiến bại muốn trốn khỏi thế giới đầy những lời lăng nhục và tiếng hò
reo xưng tụng. Anh nhích dần, nhích dần và cố dứt bỏ từng
mẩu ký ức về cuộc sống để chọn cuộc ra đi thanh thản nhất, không hân
hoan cũng chẳng muộn phiền. Làm sao có thể dứt bỏ đời sống như cách
người ta cởi một tấm áo.
Tiếng kèn oboa vẫn cất lên vừa như một lời ca tụng vừa như một khúc xướng ca bi thiết, não nùng mang theo những hơi thở dài của các linh hồn phiêu dạt. Điệu kèn vẽ ra trong anh hình hài của những nẻo đường chập chùng hư ảo.
Anh lặng nghe tiếng lao xao của chùm đuôi rua đỏ của chiếc vòng mongkon trật xệch bên thái dương mà ai đó đã vội vàng đeo vào và tiễn anh rời sàn đấu,
Khi trở dậy ở một kiếp sống khác, mình sẽ đi về đâu?
Sẽ quay mặt về phía mặt trăng lên và trở về miền quê trong tâm thức của
Ram Muay hay quay lại nơi những vị thần đang chờ đợinghi thứcWai Khru(5)?
5.
Trước khi vào trận đấu, hai vỗ sĩ Muay Thai thường quay mặt về hướng
quê hương mình để lạy tạ (nghi thức này gọi là Ram Muay) sau đó thì lạy
thần linh của võ đài (gọi là Wai Khru).
Anh
nhắm mắt trong nỗi tủi nhục. Anh không muốn một aỉ nhìn thấy mình rơi
vào cái tình cảnh bi đát như lúc này. Anh lờ mờ nhận ra, một chút nữa
thôi, khi linh hồn đã bỏ mình ra đi, thì đôi mắt anh chắc vẫn nhìn về
sàn đấu, nhìn vào cái đời sống bị nhuộm đỏ bởi một mảng máu đang đọng
bầm trên mắt.
Người đàn bà len qua đám đông hỗn loạn.
Họ vẫn chưa thấy nhau. Họ vẫn bị ngăn cách giữa những hàng rào điên đảo.
Và lúc này trên đường phố, những cuộc biểu tình của phe áo đỏ bắt đầu diễn ra. Nhưng chưa có lệnh giới nghiêm.
5.
Anh lưu trú ở một khách sạn rẻ tiền ở khu Walking Street của Pattaya với một cô gái Nga tìm được từ hộp đêm Diamond.
Tóc vàng, ngực mở rộng và tròn chắc, eo thon và rắn, mông có nốt ruồi và cặp đùi dài thăm thắm.
Những
gì xảy ra trong đêm đó, trong căn phòng sặc nồng nùi nước hoa Chanel 5
xuất xứ Thẩm Quyến sặc nồng đến buồn nôn. Mùi xa hoa phù phiếm ấy càng
giúp cho anh nhận ra một Pattaya tạm bợ, rẻ rúng và vội vã. Nơi cung ứng
sự cuồng nhiệt và trắng trợn, có thể san phăng mọi ham muốn bằng cách sẵn sàng đáp ứng trên cả thỏa mãn.
Sau
khi chốt cửa, cô gái đã không nói một từ tiếng Anh hay tiếng Nga nào,
chỉ mở một nụ cười rộng và cởi tất cả mọi thứ trên mình. Anh đi vào một
bài thực hành tình dục đầy sốt ruột với những ngón thủ thuật và bí quyết
mà cô ta là người khơi mở, hướng
đạo, Anh chỉ là kẻ ngoan ngoãn thi hành như một kẻ tôi tớ trong trò
chơi mê lú này. Cái giới vật của anh trở thành một phương tiện làm khuấy
động không khí trò chơi một cách ầm ĩ và chóng vánh - Nó bỏ bên ngoài ngần ngại hay nỗi tự vấn nào.