Phượng - Chương 02

Chương 02

Người con gái tẳn mẳn ngồi lặt từng cọng rau muống. Buổi
trưa oi bức, căn nhà tôn như một lò lửa, nhưng nhờ vào chiếc quạt máy cũ kỹ dựng
ở góc nhà thổi ra những luồng gió nhẹ, tuy yếu ớt nhưng cũng đỡ. Hoa hát nho nhỏ:

- Trả lại em yêu mối tình vời vợi, ngôi trường thân xưa bạn
bè cũ mới đường buồn anh đi bao giờ mới tới.

Giọng cô bé cao và trong. Bài hát của Phạm Duy này Hoa thích
nhất nên thỉnh thoảng ngồi buồn một mình Hoa vẫn hát nho nhỏ. Chiều nay cả nhà
đi vắng hết trơn, cả anh Thành cũng có giờ thực tập đằng Khoa học nên chỉ còn
mình Hoa. Cô bé đang nhặt rau muống để luộc, làm cơm buổi chiều.

Ánh nắng thổi lung linh mấy tàng cây chùm ruột sau nhà. Hoa
thấy nóng hơn lệ thường, cô xách rổ rau lên, tắt quạt máy và ra ngồi tựa lưng
vào một gốc cây chùm ruột. Ở ngoài này mát hơn, và gió lồng vào mái tóc cô gái,
thổi phồng những sợi tóc mây bay phất phới. Hoa thấy thật vui. Hồi sáng này vừa
phát xong kết quả kỳ thi lục cá nguyệt. Hoa đứng đầu lớp. Cô nghĩ chiều nay anh
Thành về thế nào cũng phải khoe. Nhiều khi Hoa thấy mình trẻ nít ghê, mười bảy
mười tám rồi mà hở chút gì cũng thích mang khoe anh hết! Hoa nhớ đến Tuyết. Dạo
sau này, Tuyết đã trở thành người yêu của anh Thành. Đó là đều làm Hoa sung sướng
nhất. Dạo mà anh Thành còn theo đuổi Phượng, Hoa thật buồn. Không phải cô ghét
gì Phượng, cũng không phải cô trách cứ gì anh mình, nhưng Hoa thấy tính tình
Phượng không hợp với nếp sống gia đình mình. Còn Tuyết, Tuyết cũng gia đình khá
giả như gia đình Phượng nhưng tính của Tuyết bình dân và dễ chịu. Do đó, Hoa
nghĩ là Tuyết sẽ sống được trong gia đình mình. Sự nhu thuận nơi người con gái
là một điều tối cần thiết.

Có tiếng chân bước xoay nghiêng trên nền xi măng trước cửa
nhà và tiếng động của một sự hiện diện. Hoa buông cọng rau đang lặt dở trên tay
và chạy vụt ra. Hùng. Anh đứng đó! Trong ánh nắng chưa tàn phai của một buổi
chiều thật nóng. Trong sự lem luốc lếch thếch của cô bé vừa chạy từ nhà sau
lên, Hùng mỉm cười nhìn Hoa khi cô bé ngạc nhiên kêu lên:

- Anh Hùng!

- Phải, anh đây, làm gì mà Hoa ngạc nhiên thế.

Hoa lúng túng:

- Hoa… ơ… dạ không.

Rồi cô đứng trân trân nhìn Hùng. Từ một lần gặp gỡ, người
con trai đột ngột biến thành niềm mơ ước trong tâm hồn cô gái trẻ. Nhưng đó chỉ
là ảo vọng. Hoa đã nhiều lần tưởng như thế. Vì Hùng chỉ có thể tìm đến những cô
gái cao sang, đầy đủ, ít ra là Phượng, thì mới có quyền mơ ước đến việc kết hôn
với Hùng. Và thế là ngay trong ý tưởng manh nha, Hoa đã giết chết niềm yêu đầu
đời. Tại sao bây giờ Hùng lại đến đây? Có chuyện gì? Chuyện gì? Cả ngàn câu hỏi
quay cuồng trong đầu óc Hoa, và sự hồi hộp làm tay chân cô gái luống cuống. Hoa
cảm tưởng như mình vừa sống trong mơ. Hùng là vị hoàng tử đến nhà cô bé lọ lem.
Hoa không mong chờ gì một cuộc gặp gỡ nữa vì cô biết, cô nghĩ là nó không xảy
ra. Vậy mà nó lại đến… Tiếng Hùng vang nhẹ bên tai:

- Kìa Hoa, làm gì mà ngẩn ra nhìn anh vậy? Bộ Hoa không mời
anh vào nhà sao?

Hoa choàng tỉnh một cơn mê. Cô ấp úng:

- Dạ, mời anh Hùng vào nhà chơi.

Hùng bước theo chân cô gái vào gian nhà nhỏ. Bộ bàn ghế gỗ
bày biện thật đơn sơ, tất cả là sự giản dị của một gia đình nghèo. Ngay cả Hoa
nữa, Hoa cũng là thể hiện của một sự nghèo túng. Chiếc áo bà ba màu trắng hơi
cũ và quần đen. Nhưng trong nét mộc mạc đó, Hùng nhìn thấy cả một sự dịu dàng
thuần hậu. Hùng thuộc loại người con trai đã sống nhiều, đã ăn chơi phung phá
dù anh chưa lập gia đình, anh mới hai mươi ba. Hùng không còn mê thích những gì
thiên hạ cho là cao sang. Những thứ ấy anh đã có. Hùng khinh thường những cô
gái chạy theo mình. Hùng thấy mình được ưu đãi và đôi khi đó chính là điều khổ
tâm. Hùng không bằng lòng được với cuộc sống bao giờ.

Rồi Hùng gặp Hoa, chỉ một lần, một cô gái nhà rất nghèo, học
chăm ngoan và mang một vẻ mặt, một nhân dáng như đã nằm sẵn trong đầu óc Hùng từ
kiếp nào xa lắc xa lơ. Hùng cố gắng vui chơi để quên, nhưng cuối cùng, anh đã
phải hỏi địa chỉ để tìm đến. Một cách khéo léo, Hùng phải hỏi Trâm địa chỉ của
cả bốn cô ngồi cùng bàn hôm dự sinh nhật vì Hùng không muốn Trâm nghi ngờ này nọ
trước khi Hùng thực hiện xong việc mình muốn.

Hoa ngồi đối diện Hùng, mặt cúi gầm xuống. Cô không biết nói
gì và làm gì, cô cảm thấy tay chân mình thừa thãi quá. Hùng nói:

- Buổi trưa nắng quá Hoa nhỉ?

Câu nói bâng quơ của Hùng lôi kéo Hoa nhớ lại hiện thực -
căn nhà quả thực là nóng - và mình nghèo.

- Vâng ạ, trưa nay nóng quá.

- Hoa ở nhà buổi chiều không đi chơi đâu sao?

Hoa lắc đầu:

- Dạ không. Buổi chiều Hoa ở nhà trông nhà.

- Ông cụ bà cụ đâu hết Hoa? Anh chào chứ.

- Dạ không. Ba má Hoa vắng nhà.

Hùng à một tiếng. Anh chuyển hướng câu chuyện:

- Trong lớp, chắc các bạn mến Hoa lắm?

Hoa tròn mắt ngạc nhiên, cử chỉ thật đáng yêu:

- Dạ đâu có…

- Có mà, anh nghe Trâm nói. Với lại anh nghĩ, một cô bé dễ
thương như Hoa thì ai mà không mến!

Hoa cắn môi. Buổi chiều vẫn nắng. Và nắng hình như còn nhảy
múa trong tâm hồn cô gái dậy thì.

***

Vừa bước chân vào lớp, Trâm đã chạy lại bên bàn Phượng.

- Ê, hôm qua anh tôi có tới nhà bồ không?

Phượng ngạc nhiên:

- Không, có ai đâu, mà tại sao bồ hỏi vậy?

Trâm gật đầu:

- Ồ, hỏi chứ. Tại hôm qua ổng năn nỉ tôi xin địa chỉ của mấy
bồ. Tôi nghi ổng tìm đến thăm bồ.

Một niềm hy vọng chợt bừng lên làm hồng đôi má cô gái trẻ. Ừ
nhỉ, tại sao không? Rất có thể là Hùng chưa đến. Và nếu Hùng xin địa chỉ, thì
chỉ có Phượng là người xứng đáng nhất để Hùng đến thăm thôi. Phượng biết như vậy
một cách chắc chắn.

Từ ngày gặp Hùng, ngồi cạnh Hùng và nói chuyện thân mật, Phượng
nhen nhúm trong tâm hồn một nỗi ước mơ. Cô bé nghĩ, với Hùng, có lẽ không còn
gì và còn ai lý tưởng hơn. Từ trước, tất cả những kẻ đã theo đuổi, tán tỉnh Phượng
đều coi thường, vì dù nếu có học khá đi nữa thì họ vẫn nghèo lắm, lếch thếch,
lôi thôi, như Thành chẳng hạn. Khi Thành không theo đuổi mình nữa mà tìm lại với
Tuyết, Phượng thấy mình như rảnh nợ đồng thời với một cách hậm hực và tiếc nuối
thế nào ấy. Chính Phượng cũng thầm ngạc nhiên chính mình. Đó là một sự phi lý,
không thích người ta thì họ phải tìm kẻ khác chứ? Thế nhưng sự ích kỷ của cô
gái xui Phượng buồn vẩn vơ. Phượng an ủi mình rằng hạng con nhà nghèo như Thành
rồi cũng chả ra sao. Và cô vui nhiều với câu an ủi đó. Suốt buổi học Phượng lo
ra hoài. Bao giờ thì Hùng đến thăm đây? Chắc là mai, hay chiều nay cũng có thể.
Chuông tan trường vừa reo lên, Phượng thu vội vã mấy món cần thiết vào cặp rồi
đứng lên. Trâm nhìn qua Phượng:

- Ê, chiều rảnh không?

- Chi vậy?

- Tôi đến chơi.

Phượng gật đầu:

- Rảnh chứ. Nhớ đến nha.

Trâm vừa xách cặp ra song song với Phượng vừa nói:

- Anh Hùng tôi cứ hỏi thăm bồ mãi.

Phượng nghe niềm vui rộn lên:

- Vậy hả? Cho mình gởi lời thăm anh ấy nhé.

- Dĩ nhiên.

Họ đã đến cổng. Trâm chợt chỉ tay về phía chiếc xe hơi mầu
trắng đậu kế cổng trường:

- Ủa, ông Hùng kìa. Sao bữa nay lại đến đón tôi nhỉ?

Phượng nhìn theo hướng tay chỉ của Trâm và thấy Hùng đang tựa
người trước mũi xe nhìn về phía cổng trường. Tự dưng bước chân Phượng như vấp
vào nhau. Trâm bảo Phượng:

- Tôi đưa bồ về luôn nhé.

Phượng lắc đầu cho có lệ:

- Thôi bồ về đi. Mình về xe cyclo được mà.

Trâm kéo tay bạn:

- Phượng kỳ ghê đi.

Hai cô gái tiến lại. Hùng dõi mắt tìm bóng Hoa. Anh thấy cô
bé đang đứng với một người con trai gần bên chiếc xe gắn máy và Hoa leo lên ngồi.
Máu nóng chợt bừng lên hai bên thái dương Hùng. Anh cũng không hiểu tại sao.
Nhưng Phượng và Trâm đã đến bên cạnh Hùng. Trâm đong đưa chiếc cặp:

- Sao bữa nay anh đi đón em?

Hùng hỏi lại, giọng hơi cáu:

- Bộ không được sao? Anh rảnh.

Trâm lắc lắc mái tóc trên bờ vai:

- Tại ít khi thấy anh chịu khó. À, anh đưa Phượng về nhà trước
rồi hãy về nhà sau nhé.

Hùng hỏi bâng quơ:

- Mấy cô bạn em về hết rồi à?

Trâm gật đầu:

- Tụi nó có anh em chở hết trơn.

Hùng nghe nhẹ nhõm. Ừ nhỉ, có lẽ người thanh niên lúc nãy là
anh của Hoa. Tại sao lại không chứ? Hùng nghe vui với ý nghĩ đó. Trưa nay anh đến
đón Trâm mục đích là muốn nhìn Hoa, nhưng cô bé đã về quá lẹ. Hùng mở cửa xe mời
Phượng:

- Phượng lên đi. Anh xin được hân hạnh đưa về.

Trâm cười phá lên:

- Hôm nay trời sắp mưa to rồi. Ông anh tôi đóng cải lương.

Hùng vừa ngồi vào xe vừa đáp:

- Chứ sao. Lâu lâu cải lương một lần.

Cánh cửa đóng sập lại và chiếc xe lao đi.

Phượng mang niềm vui thật lớn bước vào nhà.. Bà Thoa nhìn
con gái, bà thấy con gái mình đẹp thật. Buổi trưa ăn cơm có cả chị Thục.Chị về
nhà đóng hụi cho mẹ rồi ở chơi. Hai chị em còn lại sau cùng trong bữa ăn. Chị
Thục hỏi:

- Dạo này thấy em vui dữ hả?

Phượng mỉm cười nhìn chị:

- Vui gì đâu chị!

- Có ai chưa đó cô?

Phượng hình dung đến Hùng nhưng cô gái không dám nói. Chị Thục
bảo:

- Hồi trưa ai đưa em về nhà vậy?

Phượng không ngờ chị Thục thấy. Một chút hãnh diện làm má cô
bé đỏ hồng.

- Anh Hùng đó chị.

Chị Thục kêu lên:

- Hùng nào? Cô nói thế thì tôi chịu thôi.

Phượng thấy cái đoảng của mình:

- Chết, em quên.. Anh ấy là anh ruột của nhỏ Trâm đó chị.

- Trâm nào, Trâm nhà thật giàu đó hả?

- Đúng rồi chị.

- Sao anh ta đưa cô về?

Phượng bẽn lẽn:

- Dạ, tại anh Hùng đến đón Trâm, nhân tiện thấy em nên đưa về
luôn.

Chị Thục không hỏi nữa nhưng với kinh nghiệm của một người
đàn bà, chị đã đoán được những gì đang xảy ra trong tâm hồn cô em của mình.

Một sự xây đắp rất lớn đang hình thành trong Phượng. Cô thấy
mình xứng đáng để có một người theo đuổi cỡ như Hùng. Mang tâm trạng tự tôn từ
rất lâu, Phượng cảm giác như Hùng đang chạy theo cô. Phượng, rất ngây thơ làm
sao biết được đôi khi cảm giác đánh lừa cả chính người có nó cũng nên.

***

Đăng soạn mấy chồng cours dầy cộm. Chàng nghĩ đến ngày lại
phải đi dạy thử - giờ thực tập - lại lớp cũ tuần trước. Đăng chắt lưỡi. Lớp gì
mà toàn con gái nhà giàu và xinh. Mình vào dạy cũng thấy khớp. Căn nhà tôn toả
sức nóng hầm hập làm người Đăng toát mồ hôi như tắm. Đăng cởi phăng chiếc áo
mai-dô đang mặc ra, ngả người trên ghế bố tìm một giấc ngủ trưa. Chưa chợp mắt
được bao lâu thì có tiếng chân rầm rập lên cầu thang. Đăng lẩm bẩm “lại thằng
quỷ nào đây” và một người con trai ló đầu vào:

- Ê, ngủ hả mày?

Đăng ậm ự:

- Buồn ngủ muốn chết.

Bạn Đăng, Thành, anh của Hoa cũng chính là người con trai,
ngồi xuống mép giường bố đưa tay lật lật mấy chồng cours.

- Bữa nay có thực tập không?

Đăng lắc đầu:

- Không - nhưng mai thì có.

- Ở đâu?

- Vẫn trường cũ.

Thành dùng tay vẽ nhè nhẹ xuống mặt vải ghế những hình thù
vô nghĩa.

- Kỳ tuần qua mày dạy ở lớp em tao, nó về kêu trời như bọng.

- Hoa hả? Nó kêu gì?

- Không phải một mình em tao kêu đâu. Cả lớp đó. Tụi nó than
mày mới tập tễnh mà hách xì xằng và khó quá trời.

Đăng giơ hai tay lên trời, than:

- Chúa ơi! Tao hiền khô.

Thành búng mẩu thuốc ra khỏi cửa sổ.

- Ừ, mày hiền quá mà.

Đăng kêu lên:

- Ê, mày búng thuốc ra ngoài coi chừng cháy nhà à.

Thành bước đến cửa sổ. Anh thấy bên dưới là những tàng cây
xanh.

- Yên chí đi. Không cháy nhà đâu mà lo.

Và cả hai trở lại câu chuyện. Đăng nói:

- Lớp Hoa học, học sinh xuất sắc lắm. Lại xinh. Tao thấy cô
nhỏ nào cũng dễ thương.

Mắt Thành chợt trở nên mơ màng. Anh nhớ đến Phượng nhưng chỉ
thoáng qua. Anh nghĩ cô gái kiêu kỳ quá. Những thằng sinh viên nghèo đói như
anh, như Đăng chắc đừng bao giờ mong tới cô bé. Và từ sau này, Thành đâm ra mến
Tuyết. Nói đẹp thì Tuyết thua Phượng nhưng Tuyết thùy mị và kín đáo. Tuyết lại
tế nhị. Bao nhiêu đó đủ rồi. Thành nghĩ, mình sẽ tìm được sự thoải mái bên Tuyết
hơn là sự đau khổ hoài vọng bên Phượng - và Thành đã làm đúng.

Đăng lăn mình qua một bên, bảo Thành:

- Nằm không?

Thành lắc đầu:

- Nhăn áo hết, em tao ủi tội nghiệp.

Đăng nhớ đến khuôn mặt bầu bĩnh dễ thương của người em gái
Thành. Đăng nhớ, lần nào mình đến chơi cô bé cũng lo lắng từng tí một.

- Sau này ai lập gia đình với cô em mày là có phước.

Thành gật đầu xác nhận:

- Tao cũng nghĩ như vậy. Nó đảm đang.

Đăng thêm:

- Đảm đang và biết an phận. Như vậy là nhất rồi mày. Tao
ghét loại con gái kiêu lắm.

Thành cười:

- Coi chừng à mày. Ghét của nào trời trao của ấy.

Đăng bĩu môi:

- Tao hả? Còn lâu. Cô nào kiêu hãnh cho lắm thì càng chết sớm.
Tao ghét người kiêu hãnh.

Thành mơ màng:

- Vậy mà tao đã gặp mới đau chứ.

- Cô bạn bây giờ đó hả?

- Không - cô này khác. Tuyết hiền lắm. Trước khi thương Tuyết
tao có theo đuổi một cô. Cô ấy kiêu không tưởng được mày. Dưới mắt cô ta dường
như không người con trai nào xứng đáng. Mà mày biết sao không? Tiêu chuẩn của
cô ấy là phải giàu có. Môn đăng hộ đối mà.

Thành nói một thôi. Đăng nhướng mày:

- Giàu lắm hả?

Thành gật đầu:

- Tương đối thôi. Nhưng ở đời mà mày. Được voi thì phải đòi
tiên chứ. Ai không tham vọng? Đã giàu là cứ muốn giàu thêm.

Đăng rít hơi thuốc thở một vòng khói tròn.

- Chịu! Tao chê. Mày theo lâu không?

Thành gật nhẹ:

- Cũng hơi lâu. Sau thấy vô ích. Mình nghèo nên chẳng ai coi
ra gì.

Đăng cười khẩy:

- Bộ nghèo là một cái tội sao?

- Đôi lúc!

- Vậy sao bây giờ mày nghèo mà cô Tuyết nào đó vẫn mến mày đấy?

Thành không trả lời bạn, nói:

- Thôi tao về, ghé mày lấy mấy cuốn này đây. Vừa nói Thành vừa
lục tìm hai cuốn sách cầm tay.

- Để tao về báo động cho nhỏ Hoa nó học bài dữ lên. Mai mày
dạy mà.

Đăng cười thành tiếng và Thành nhảy ba bực một xuống nhà.
Chiếc cầu thang ọp ẹp dường như chỉ muốn đổ sập xuống dưới sức nặng của Thành.
Thành huýt sáo một bản nhạc vui và rồ máy chiếc xe cũ kỹ rẽ ra con đường lớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3