Phượng - Chương 01 part 01

Chương 01

Phượng ngước nhìn vị bác sĩ, chờ đợi. Khuôn mặt ông mang một
nét hiền từ và dễ mến. Mắt ông nhìn Phượng rồi lướt trên bàn giấy. Phượng hỏi
khẽ:

- Thưa bác sĩ, cháu có sao không ạ?

Bác sĩ Tuấn lắc đầu nhè nhẹ:

- À… cũng không có gì đâu cháu. Để bác kê toa cho cháu đi
mua thuốc.

Phượng dường như đọc thấy trong mắt ông một sự dối trá. Phượng
cũng tự lượng được tình trạng của mình. Những cơn mệt bất thần kéo đến đã làm
Phượng thêm chán ngán. Những chai thuốc vơi hoài, những ống tiêm cứ cắm sâu vào
da thịt mà mãi đến nay, mọi sự vẫn không có gì thay đổi. Chứng lớn tim là một
căn bệnh mà Phượng hiểu là không phải dễ dàng gì để chữa trị được dù y khoa nước
mình tân tiến và dù gia đình Phượng đủ điều kiện chữa chạy. Mặc cảm bệnh tật cứ
ám ảnh ngày đêm trong Phượng như một nỗi ám ảnh kinh hoàng ngày này qua ngày
khác.

Sáng nay khi ngủ dậy, Phượng thấy trong người mệt lạ lùng,
Phượng thở không muốn nổi, cổ nghèn nghẹn như có cả ngàn cân không khí dồn lại
trong đó. Trong một khoảnh khắc, Phượng tưởng mình có thể ngất đi nhưng rồi cửa
phòng mở và mẹ Phượng bước vào. Bà vực con gái trên đôi tay, một lúc sau Phượng
mới cảm thấy đỡ mệt. Sáng nay Phượng phải bỏ buổi học chỉ vì đau, và mẹ Phượng,
bà Thoa, đã buộc con gái phải đi bác sĩ ngay.

Phượng là một thiếu nữ mười bảy, con út trong một gia đình rất
khá giả. Ba Phượng mất từ năm Phượng lên tám, bà Thoa đã tiếp tục coi sóc
pharmacie của gia đình để nuôi bốn đứa con. Phượng có một người chị, chị Thục,
đã có chồng và hai con, chồng chị Thục là một thiếu tá thuộc binh chủng Không
quân, anh Toàn. Phượng cũng có hai người anh trai: Anh Nhân, hai mươi ba tuổi
đang học Cao học ở phân khoa Khoa học và anh Nghĩa, hai mươi, học ở Cao đẳng
Nông nghiệp.

Phượng sống bình thường trong tình yêu thương của gia đình
như vậy, từ bao nhiêu ngày tháng. Vốn được trời ban một khuôn mặt thật dễ
thương, lại thêm sống trong gia đình khá giả nên đôi lúc, Phượng vướng phải một
tính mà đa số con nhà giàu đều mắc phải: Phượng hơi tự kiêu. Điều đó cũng khá dễ
hiểu. Năm nay, ở lứa tuổi của Phượng, sắc đẹp của người con gái đương trên đà phát
triển. Dáng người Phượng mảnh mai ưa nhìn. Tất cả toàn bộ con người Phượng là một
vẻ lôi cuốn dễ thương, và chính vẻ đó đã làm nhiều người phải theo đuổi tán tỉnh
Phượng.

Nhưng đối với cô gái, đó không phải là điều quan trọng. Điều
quan trọng đối với Phượng bây giờ là sự học. Thật vậy, Phượng học rất giỏi
trong lớp, lúc nào cũng đứng hạng cao. Và một lần nữa, Phượng không chú ý đến bọn
con trai theo đuổi tán tỉnh mình, một phần nữa cũng vì Phượng kiêu hãnh. Cô gái
cho rằng không ai xứng đáng với mình. Trong gia đình cũng hiểu tính Phượng
nhưng bà Thoa vì cũng chìu con nên không nói ra. Chỉ có chị Thục, thỉnh thoảng
bắt gặp những kiêu hãnh của em mình, chị có nói xa nói gần cho Phượng hiểu về
những hậu quả đó. Nhưng Phượng làm lơ như không nghe thấy gì và vẫn sống cho
mình.

Giọng bác sĩ Tuấn vang lên làm cô gái giật mình.

- Nhớ chích cho đủ thuốc nhé. Cứ trốn như mấy lần trước thì
tôi cũng chịu đấy.

Phượng cười gượng đón tờ giấy trên tay bác sĩ Tuấn. Ông rất
quen thuộc với Phượng vì cả gia đình đều là thân chủ của ông mỗi khi có thần
đau ốm đến viếng. Phượng hỏi một câu như níu kéo một tình trạng mà mình đã thấy
rõ sự bi đát:

- Cháu… không sao hở bác sĩ?

Bác sĩ Tuấn lắc đầu:

- Bác đã bảo mà, cháu cứ yên tâm về mua thuốc theo đúng toa
và một thời gian là cháu thấy khá ngay.

Phượng nhếch môi, bao nhiêu lần như vậy, bao nhiêu câu an ủi
như vậy đã được thốt ra mà rồi bệnh vẫn hoàn bệnh. Không có gì khả quan. Phượng
mân mê cái toa trong tay rồi thật nhanh, cô gái cúi đầu chào vị thầy thuốc bước
ra khỏi cửa phòng mạch.

Con đường Yên Đỗ buổi chiều nắng chạy dài trên mặt đường nhựa
loang loáng những vũng nước mưa còn đọng lại từ chiều hôm qua. Phượng đến bên
hàng rào của phòng mạch, nơi có dựng chiếc xe Honda của một ai vừa để và đứng dừng
lại. Tự dưng cô thấy hơi chóng mặt. Một cơn gió thoảng nhẹ, Phượng ân hận hồi
chiều đã không để cho mẹ đưa đi. Phượng nhất định đòi đi bác sĩ một mình và bà
Thoa vì quen chìu ý con nên đã để cô gái đi… Sức nóng ba giờ trưa làm rát mặt,
Phượng đưa tay lên sờ làn da má trơn nhẵn, làn da xanh xanh và trắng mướt. Tự
dưng cô gái muốn khóc. Chưa bao giờ Phượng thấy mặc cảm bệnh hoạn lại đến mạnh
trong tâm hồn mình như lần này. Có lẽ thể xác cô chỉ còn là một sự hủy hoại dần
dần thôi sao? Và đời sống, như thế thì còn gì để gọi là ý nghĩa nữa? Người ta
ham mê sống, tranh đấu sống là chỉ vì người ta còn có một cuộc đời dài để hưởng
thụ. Còn Phượng, Phượng làm gì có một cuộc đời như thế để sống giống với mọi
người? Phượng chán nản nhìn mặt đường. Vũng nước được ánh mặt trời chiếu, in phẳng,
soi những cụm mây trôi lãng đãng trên nên trời xanh và nắng. Bóng nắng chiếu thật
đẹp. Phượng nhón chân chồm người cho bóng mình in trong vũng nước. Chợt một chiếc
lá từ trên cây cao rơi xuống, chiếc lá nhẹ và mong manh cũng đủ tác động làm
cho mặt nước bị xao động. Phượng thấy bóng mình lung linh vỡ và sau lưng bóng
cô gái, mặt trời cũng chao đi và hình dáng những cụm mây nghiêng lệch. Phượng
thẫn thờ bước ra ngoài xa khỏi chỗ cũ. Một chiếc cyclo đạp chạy vượt qua, Phượng
vẫy lại, ngồi vào. Bác tài xế già chồm người tới trước nhẹ nhàng hỏi:

- Đi đâu đây cô hai?

Phượng chỉ tay phía trước:

- Qua Hai bà Trưng đi bác.

Chiếc xe chạy chầm chậm. Phượng ngồi lặng nhìn hai bên đường.
Vạt áo dài trắng khép vạt trên cặp đùi thon dài. Một chiếc xe PC chạy qua mặt
chiếc cyclo đạp, hai người con gái chở nhau bằng trạc tuổi Phượng. Chợt một cô
quay nhìn vào cyclo và kêu lên:

- Ê, Phượng!

Phượng nhìn ra và cũng mừng rỡ:

- Tuyết, đi đâu vậy?

Cô gái tên Tuyết nói khẽ với người chở, và chiếc xe rà chạy
chậm lại bên chiếc cyclo. Ra là Liên. Cùng là bạn học cùng lớp với nhau cả. Tuyết
hơi nghiêng người vào xe, hỏi Phượng:

- Sáng nay bồ nghỉ học hả?

Phượng gật đầu:

- Ừ sáng nay tôi nghỉ.

- Sao vậy?

- Đi bác sĩ, đau! Trong lớp có gì lạ không?

Tuyết lắc đầu:

- Không, chả có gì lạ.

Hai chiếc xe, một chiếc cyclo đạp và một PC chạy song song
nhau. Liên vừa lái xe vừa hỏi:

- Bây giờ mày về nhà hả Phượng?

Phượng gật đầu, đáp lời bạn:

- Ừ, tao về.

- Hồi sáng có chuyện lạ mà tại con Tuyết nó không nhớ đó.

Tuyết hích tay vào người Liên:

- Xạo mày, chuyện gì đâu.

Liên cười. Phương tò mò:

- Gì vậy tụi mày?

Liên lạng một tay làm chiếc PC chao đi. Tuyết kêu lên:

- Ẩu vậy mày, chạy cẩn thận coi.

Liên nói với Phượng:

- Hồi sáng mày nghỉ, lớp mình có thầy mới.

Phượng ngạc nhiên:

- Ủa, đổi thầy hả?

- Không, nhưng có ông thầy đi thực tập.

Phượng “à” lên một tiếng. Tưởng gì chứ chuyện thầy đi thực tập
là chuyện thường. Trường Phượng là một trường nữ trung học lớn nhất thủ đô
Sàigòn nên những sinh viên của Đại học Sư phạm thường được gởi đến thực tập tại
đó. Thường thường vào tháng năm, tháng sáu, nhưng thỉnh thoảng trong năm vẫn
có. Những chuyện đó tụi Phượng ít khi nào để ý lắm. Sao hôm nay Liên lại bảo là
chuyện lạ? Phượng bị tính tò mò khêu gợi, hỏi lớn:

- Thầy thực tập thì có gì lạ mày?

Liên cười khẩy:

- Ở đó mà không lạ. Ông thầy này khó thấy mồ. Dân đi thực tập
mà vào lớp làm phách dễ ghét, mày.

Phượng biết Liên ngổ ngáo và nghịch ngợm. Chỉ cần ông thầy
có vẻ đạo mạo một chút là cũng đủ cho nó “lên án” rồi. Nhưng Tuyết xác nhận:

- Ừ, ông này sao khó quá mày.

Câu chuyện vui vui với bạn làm Phượng quên cơn bệnh.

- Ổng làm sao mà tụi bay bảo khó.

Liên chép miệng:

- Làm sao, còn làm sao nữa! Ổng quay cả lớp như chong chóng,
không đứa nào thoát khỏi mày ơi!

- May mà tao thoát..

Tuyết cười hinh hích. Phượng ngạc nhiên:

- Sao mày thoát mày?

Liên giải thích:

- Này nhé, ổng gọi tên theo vần mà. Tao vần L dính ngay gần
đầu. Con Tuyết nó mãi vần T nên ổng chưa gọi đến tên nó thì đã hết giờ.

Giọng cười pha lê của tuổi nhỏ đã làm Phượng quên đi trong
thoáng chốc nỗi khắc khoải của nàng. Đến ngã tư Trần Quang Khải Hai bà Trưng,
Tuyết bảo:

- Thôi tụi tao đi nghe Phượng.

Phượng gật đầu chào hai bạn. Chiếc cyclo quẹo phải. Chợt Phượng
nhớ ra cô phải ghé lên Sàigòn. Ngày mai sinh nhật Trâm, Phượng đã nhận được thiệp
mời mà Phượng chưa mua gì để biếu bạn cả. Phượng quay đầu nói với bác cyclo:

- Bác chạy quẹo lên Sàigòn dùm đi bác.

Ông cyclo kéo cần thắng, chiếc xe xiết bánh trên mặt đường
nhựa rồi dừng lại. Ông lão thò đầu ra trước:

- Cô nói sao?

- Bác chạy lên Sàigòn dùm cháu đi. Cháu có việc cần. Lát
cháu gởi thêm bác.

Ông lão uể oải xoay chiếc xe hướng về trung tâm thành phố…
Phượng trả tiền xe bước vào Tax. Giờ này thương xá đông nghẹt người là người.
Những ngày sắp tết thiên hạ đua chen nhau đi phố dữ quá. Phượng chần chừ đứng
phía ngoài, Phượng sợ mình chen vào chỗ đông người rồi cơn bệnh lên bất tử thì
nguy, nhưng sau cùng cô bé chặc lưỡi bước vào.

Phượng dừng chân trước tủ kính bày một con búp bê bằng hàng
nỉ làm rất khéo. Nhưng giá tiền ghi ở dưới làm cô bé chùn bước. Tới hai ngàn lận,
Phượng nhẩm tính, còn có chừng hai ngàn bạc, thôi lựa thứ nào cho “nhè nhẹ” một
chút dễ xài hơn. Chợt Phượng có cảm tưởng một ánh mắt đang nhìn mình chăm chăm.
Phượng quay phắt lại thật nhanh, và bắt gặp người con trai. Đó là một thanh niên
quãng chừng hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Khuôn mặt chàng trai mang một vẻ
khó đăm đăm nhưng vẫn tiềm ẩn nét dịu dàng đáng mến. Thanh niên bất ngờ bị bắt
gặp, dường như ngượng nên chàng ta quay đi, lảng sang những gian hàng xa hơn.

Một niềm kiêu hãnh, như từ bao giờ dâng lên trong Phượng. Gì
chớ mấy chuyện đó đối với Phượng thì thường quá. Một nhan sắc trời cho đẹp sẵn
là một cái đích cho mọi người nhìn ngắm và chiêm ngưỡng. Và như bao nhiêu lần,
Phượng khẽ bĩu môi nhẹ quay đi. Sự kiêu hãnh hầu như đã là một cố tật trong tâm
hồn thiếu nữ ngây thơ.

***

Phượng bước vào lớp. Giờ này cũng còn hơi sớm nên học sinh
chưa đi học đông lắm. Nhưng ở bàn đầu của Phượng thì đã đầy đủ cả. Hoa, ngồi cạnh
bên Phượng, vừa nhìn vào cuốn vạn vật dò bài vừa hỏi Phượng khi cô chưa kịp cất
cặp:

- Sao hôm qua nghỉ bồ?

- Tôi đau.

Phượng chuồi cặp vào ngăn bàn rồi ngồi cạnh Hoa. Hoa rời mắt
khỏi cuốn tập nhìn Phượng. Giọng Hoa đầy lo lắng:

- Ừ, thấy bồ xanh đó.

Phượng cười cho bạn yên tâm. Hoa ngập ngừng một chút rồi
nói:

- Anh Thành tôi gởi lời thăm bồ.

Phượng nhướng mắt làm một cử chỉ như đang cố nhớ rồi giọng
cô bật ra khô khan:

- Cám ơn.

Thành là anh ruột của Hoa. Anh là một thanh niên đáng mến với
vẻ mặt chân thật nhưng duyên dáng. Phải nói là Thành khá đẹp trai và hiện anh
đang theo học tại Phân khoa Khoa học. Thành học khá dù đời sống chật vật chi phối
anh rất nhiều. Một lần, nhân đến trường đón em, Thành gặp Phượng và từ đó Thành
thường gởi lời hỏi thăm Phượng qua em mình và thỉnh thoảng đến đón em, Thành
chào Phượng và làm quen bằng những câu đơn sơ nhưng Phượng hầu như không để ý.
Phượng thừa hiểu sự theo đuổi tán tỉnh của Thành, nhưng Phượng có một chút khó
chịu. Điều mà Phượng nghĩ là một cái “tội” nơi Thành, đó là Thành nhà nghèo.
Phượng đã từng thấy Hoa mặc chiếc áo không mấy lành lặn đến trường, và do đấy,
trong tâm hồn Phượng nẩy sanh một mối khinh thường gia đình bạn. Phượng ngạc
nhiên không hiểu sao Hoa vui sống được khi mà cuộc đời Hoa từ nhỏ chỉ là sự chật
vật túng thiếu. Sinh trưởng trong gia đình nghèo, Hoa phải quán xuyến tất cả
công việc trong nhà để thời giờ cho mẹ cô lo việc buôn bán. Vậy mà Hoa vẫn học
thật giỏi, và Hoa luôn luôn tươi cười và đối tốt với tất cả mọi người. Trong lớp
ai cũng mến Hoa, mến vì tính ngay thẳng và thật thà, mến vì tài học của Hoa nữa.

Hoa biết anh mình rất mến Phượng và muốn theo đuổi, nhưng
hơn ai hết, Hoa hiểu Phượng. Phượng đặt sự kính trọng và thương yêu người khác
phái trên căn bản vật chất. Phượng không bao giờ có thể đi yêu một người mà tầng
lớp giai cấp thua kém cô. Hoa đã nhiều lần khuyên anh là nên lui về, đừng mất
thời giờ ném hòn đá đi mà đợi chờ trở lại. Nhưng Thành rất bền tâm, và Thành vẫn
mong là cảm tình chân thành và tha thiết của mình sẽ lay chuyển được tâm tính
và làm thay đổi quan niệm cùng chiều hướng sống của người con gái. Nhưng đã từ
ngày này qua ngày khác Thành mất bao nhiêu thời giờ và lo toan mà thành công vẫn
chưa ló dạng.

Hôm nay cũng vậy, tiếng cám ơn ngắn ngủi phát ra từ cửa miệng
Phượng đã làm Hoa cúi mặt nhìn xuống. Cô gái khẽ thở dài, nhìn vào cuốn vạn vật
và im lặng dò bài. Tự nhiên Hoa ân hận đã nói với Phượng và cô nghe thương anh
mình thật nhiều. Những buổi trưa nắng chang chang đứng chờ em gái ngoài cổng
trường, cũng chỉ để nhìn mặt người con gái cùng lớp. Nhưng với Phượng thì có lẽ
Thành sẽ thất bại hoài.

Lớp càng lúc càng đông. Phượng quay sang nói chuyện với những
cô bạn khác. Mấy bạn gái đang chụm đầu bàn tán về sinh nhật của Trâm tối mai..
Trâm mời cả lớp không thiếu ai hết, và vì Trâm là một cô gái rất dễ thương, nên
cả lớp không ai từ chối. Trâm nhà rất giàu nhưng bản tính lại bình dân, và cởi
mở chứ không câu nệ và hơi kiêu hãnh như Phượng. Trâm tổ chức lần sinh nhật thứ
17 thật lớn. Và cả lớp, đang bàn chuyện mua quà. Thôi thì đủ thứ đủ kiểu và câu
chuyện kéo dài cho đến lúc chuông vào lớp vang lên, lúc bấy giờ Phượng mới muộn
màng quay sang Hoa:

- Bồ mua gì cho Trâm chưa?

Hoa lắc đầu. Mặc dầu ngồi cạnh nhau nhưng Hoa và Phượng vẫn
không thân, vẫn khách sáo vì Phượng không muốn thân với những cô con gái nhà
nghèo…

Ra chơi, Trâm đến bàn Phượng ngồi xuống, bá vai Phượng:

- Đau hả Phượng, tao nghe Liên nói.

Phượng gật đầu cảm động. Phượng rất thích Trâm vì Trâm ăn mặc
“mốt” nhất và lại nhà giàu. Tuy không nhờ vả gì nhưng tự nhiên khi chơi với con
nhà giàu Phượng thấy yên tâm vì ít ra không ngại họ nhờ vả mình. Trâm trò chuyện
với Phượng một hồi rồi quay sang Hoa:

- Hoa, ngày mai bồ nhớ đến mình nghe.

Sở dĩ Trâm phải dặn Hoa nhiều lần là vì Trâm biết tính Hoa,
Hoa không ưa những vụ như vậy. Hơn nữa, nhà Hoa nghèo. Chắc gì Hoa có được một
bộ đồ đẹp để mặc đi dự? Nhưng Trâm nhất định không thể thiếu Hoa, vì Hoa giỏi
nhất lớp và Trâm thương tính chịu đựng của bạn cùng khuôn mặt nhu thuận của
Hoa. Thấy Hoa cười cười không đáp lời mình, Trâm lập lại:

- Nhớ đến nha, Hoa.

- Sợ ngày mai, mình hơi bận…

- Thôi mà, bận gì cũng ráng đến mình một lần đi. Không có
Hoa mình buồn lắm đó.

Mải năn nỉ Hoa, Trâm không nhìn thấy vẻ khó chịu của Phượng.
Phượng ngạc nhiên không hiểu sao Trâm lại chịu khó đi năn nỉ Hoa như vậy. Nếu
là Phượng thì chắc Phượng không bao giờ thèm mời nữa chứ đừng nói gì đến năn nỉ.
Chuông vào học lại vang lên và các nữ sinh trở lại bàn mình, tiếng ồn ào không
dứt cho đến lúc cô giáo bước vào lớp.

***

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3