Đạo phi thiên hạ - Phiên ngoại 3: Yểu điệu như thế nào (phần 1)
Phiên ngoại 3 - Yểu điệu như thế nào 1
Dạ
Vô Yên đang cầm một chiếc hộp gấm tự mình trở về Tĩnh cư . Vừa vào
phòng liền cầm chiếc hộp đựng thuốc dán trong tay ném xuống đất, một
tiếng “Bịch” vang lên, may mà hiện tại hắn không thể dùng nội lực, nếu
không chiếc hộp kia nhất định sẽ vỡ tan tành.
Hoa
Tai đang ở trong phòng quét dọn, bị tiếng vang bất thình lình làm cho
kinh ngạc nhảy dựng lên, tính tình chủ thượng cũng không phải bạo ngược,
mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng chưa bao giờ thấy hắn như vậy. Hôm nay
chuyện này là sao vậy?
“Chủ thượng, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hoa Tai chạy nhanh tới, giọng kinh ngạc hỏi.
Dạ
Vô Yên không biết Hoa Tai đang ở trong phòng, liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt
kinh ngạc của nàng, hàng mi thanh tú nhíu chặt lại, hiển nhiên đã bị
kinh sợ không nhẹ. Đôi mắt phượng của hắn cau lại, rồi dường như không
có việc gì giãn mi mà cười.
“Không
có việc gì! Ta chỉ thử xem chiếc hộp này rắn chắc hay không thôi! Hoa
Tai, ngươi đi ra ngoài đi, không có việc gì đừng vào quấy rầy!” Dạ Vô
Yên lẳng lặng nói, khuôn mặt điềm đạm nhìn không ra biểu tình gì.
“Vậy
sao…Vâng!” Hoa Tai lên tiếng trả lời rồi lui ra ngoài, ra đến ngoài
cửa, vẫn cảm thấy có chút bất an. Nàng đã theo Dạ Vô Yên vài năm, biết
chủ thượng càng bình tĩnh thì chỉ sợ là sự tình càng không ổn. Hơn nữa
nàng không tin Dạ Vô Yên lại nhàm chán đến mức đi thử xem chiếc hộp kia
rắn chắc hay không. Vì thế Hoa Tai ném cái chổi đi, chạy nhanh đi tìm
Vân Kinh Cuồng và Phượng Miên.
Dạ
Vô Yên thấy Hoa Tai ra khỏi phóng, sắc mặt liền trầm xuống, nhấc chân
dẫm lên chiếc hộp tinh xảo đẹp đẽ kia. Hai mảnh chiếc hộp bị dẫm lên,
hoàn toàn tan thành từng mảnh, lộ ra tấm lụa trắng bên trong.
“Thuốc dán này tên Phong Nhũ *dán ngực* , chính là bí quyết cung đình, lần nào cũng đúng.” Mấy chữ to này hiện lên trước mắt Dạ Vô Yên.
Chậm
rãi cụp hàng mi cong, bên môi hiện lên nụ cười chua xót. Hắn vươn tay
nhặt miếng dán lụa trắng lên, châm lửa đem tấm lụa đốt thành tro tàn.
Thứ này ngàn vạn lần không thể để người khác nhìn thấy, nếu không thanh
danh một đời của hắn sẽ bị phá hủy.
Hắn tựa mình trên ghế, hàng mi nhíu lại.
Từ
sau khi gặp lại Sắt Sắt, hắn vẫn chưa từng nhìn thấy Sắt Sắt kích động
như thế, nhưng đây dường như cũng không phải không tốt.
Đôi
mắt phượng sâu thẳm như có một vì sao xẹt qua chút ý cười, chỉ là nay
nàng muốn đuổi hắn ra khỏi phủ, vậy phải làm sao mới tốt đây?!
Phượng
Miên và Vân Khinh Cuồng vội vã chạy vào phòng, nhìn thấy Dạ Vô Yên miễn
cưỡng nằm tựa trên ghế, nhìn qua sắc mặt vẫn như thường, chỉ là đôi mắt
ẩn chứa vẻ u sầu.
Vân
Kinh Cuồng chậm rãi đi đến trước mặt Dạ Vô Yên, không chớp mắt bắt mạch
cho hắn, cuối cùng mặt giãn ra cười nói: “Chủ thượng, gần đây khôi phục
không tệ, còn khoảng gần nửa tháng nữa tay chân của chủ thượng có thể
khôi phục như trước. Nhưng mà trước đó, vẫn nên cố gắng tránh hoạt động
nhiều, nếu không làm động đến gân cốt sẽ không thể khôi phục tốt.”
Dạ
Vô Yên hơi hơi nhíu mày, bờ môi nhếch lên mỉm cười, hai tròng mắt sâu
thẳm lóe sáng, hắn chỉ vào mảnh vỡ chiếc hộp trên mặt đất nói với Hoa
Tai: “Hoa Tai, ngươi thu dọn thứ này bỏ đi.”
Hoa
Tai lên tiếng trả lời rồi xoay người thu dọn tất cả, Vân Kinh Cuồng
chậm rãi bước đến, vươn tay lấy từ trong mảnh vỡ chiếc hộp ra một miệng
thuốc dán, hỏi: “Chủ thượng, người đi ra ngoài mua thuốc?”
“Thì sao.” Dạ Vô Yên thản nhiên trả lời.
“Chủ
thượng, người thế nhưng lại đi mua thuốc dán Phong Nhũ? Không phải là
tặng cho phu nhân chứ?!” Vân Kinh Cuồng duỗi ngón tay vuốt miếng thuốc
dán, nụ cười nghẹn lại nửa ngày, rốt cuộc không thể nhịn được bật cười
hỏi.
Hàng
mi của Dạ Vô Yên nghiêm trọng, hắn hình như đã quên tên Vân Kinh Cuồng
này y thuật cao minh, cái mũi so với chó còn linh hoạt nhạy cảm hơn, chỉ
cần là thứ có liên quan đến thuốc, hắn chỉ cần vừa ngửi thấy liền biết
được thuốc này là dùng loại thảo dược nào chế thành. Hôm nay cái mũi chó
của hắn đã nhanh chóng phát huy tác dụng, ngửi ra thành phần của thuốc
dán này, biết được thuốc này dùng để làm gì. Không chỉ có cái mũi linh
mẫn, miệng cũng rất nhanh, không cần nghĩ ngợi đã nói ra.
Chân
mày Dạ Vô Yên nhanh chóng nhíu chặt lại, sắc mặt u ám, cuối cùng hắn
chỉ nghe tai này lọt qua tai kia vuốt cằm mỉm cười, vẻ mặt tươi cười
rạng rỡ như ánh mặt trời ngày đông.
“Đúng
vậy, nhưng phu nhân lại không cần, Hoa Tai, ném nó đi!” Hắn thản nhiên
nói, tâm tình nhàn nhã, sắc mặt thản nhiên, giọng điệu bình tĩnh không
gợn sóng.
Nụ
cười không nhịn được của Vân Kinh Cuồng nhất thời thu trở về, khóe môi
Phượng Miên vốn đã gần nhếch lên, nhìn thấy biểu tình bình tĩnh như
không có gì của Dạ Vô Yên, cùng nháy mắt nhìn Vân Kinh Cuồng, mang theo
Hoa Tai nhanh chóng rút lui khỏi hiện trường tuyệt đối sẽ có mưa gió
bùng nổ này.
Chuyện
Dạ Vô Yên tặng thuốc, cũng không biết là nha hoàn nào nghe trộm được
truyền ra ngoài, lén lút lan truyền trong hầu phủ, cuối cùng ngay cả Dạ
Vô Nhai ở trong hoàng cung cũng biết.
Thanh danh một đời của Dạ Vô Yên!!!!!!!!
***
Thời tiết hơi âm u, gió lạnh phất qua cành liễu vừa mới nảy mầm, giống như bị bao phủ bởi sự non mềm.
Sấm
mùa xuân đánh rầm một tiếng, một giọt, hai giọt, ba giọt…tiếng mua rơi
nhẹ nhàng vang lên, làn mưa bụi tí tách giống như một chiếc lưới bao phủ
bầu trời.
Tất
cả hoa cỏ đều đang hoảng hốt trong cơn mưa, nghiêng ngả, mông mông lung
lung giống như cảnh trong mơ. Sắt Sắt ngồi dưới hành lang, làn mưa trút
xuống như sương mù gần trong gang tấc, ngón tay nàng không ngừng, tiếng
đàn du dương hòa quyện vào tiếng mưa theo đầu ngón tay thong thả truyền
ra.
Hai
ngày nay Dạ Vô Yên không tới chỗ của Sắt Sắt, đình viện phồn hoa to lớn
như vậy nhìn qua có chút vắng vẻ, rồi đột nhiên trở nên trong trẻo
nhưng lạnh lùng tịch mịch. Nếu như ngày trước Dạ Vô Yên không đến nơi
này, nàng sẽ đến chỗ hắn để thăm hắn. Nhưng hôm nay, nàng vẫn có chút
ngượng ngùng không dám đến.
Hắn
thế nhưng lại tặng nàng thuốc dán Phong Nhũ, dĩ nhiên chê bai nàng,
việc này thật sự làm cho người ta rất đau lòng, thật làm cho người ta
xấu hổ giận dữ, hắn tự nhiên muốn nàng dùng thứ thuốc dán Phong Nhũ kia,
còn là cái gì bí quyết cung đình, cũng không biết hắn tìm đâu ra cái bí
quyết này.
Không
được, nói thật ngày đó nàng hình như có chút kích động, sau khi tỉnh
táo nghĩ lại, hắn lê thân thể ốm yếu, tự mình ra khỏi phủ mua quà tặng
cho nàng, tấm lòng này cũng rất quý. Nàng còn muốn hắn chuyển ra khỏi
phủ, nhưng mà cũng may hắn cũng không chịu chuyển đi. Chỉ là hai ngày
nay cũng không đến chỗ nàng.
Như thế có chút làm cho người ta cảm thấy kì quái, hay là hắn xảy ra chuyện gì?
“Tử
Mê, ngươi đến Tĩnh cư một chuyến, hỏi thăm bệnh tình của Minh công tử
một chút!” Sắt Sắt nói thản nhiên, trong lòng thực tại cũng hơi lo lắng
Tử
Mê thấy Sắt Sắt có vẻ không yên lòng, hé miệng cười cười, nói: “Tiểu
thư, em đi ngay đây.” Lập tức cầm lấy ô, chỉ chốc lát sau đã biến mất
trong màn mưa bụi.
Sắt
Sắt ngồi trong hành lang, bàn tay mềm mại vô thức vuốt vuốt đàn. Người
sầu mưa xuân tí tách rơi trên bậc thang, giọt mưa rơi xuống tạo tiếng
vang, nghe qua làm người ta sầu muộn dị thường.
Tử
Mê làm việc rất nhanh, chỉ chốc lát sau đã trở lại, nói là đang đi được
nửa đường thì đụng phải Linh Lung, nghe nói tối hôm qua Dạ Vô Yên bị
nhiễm phong hàn, trước mắt bị ốm nằm trên giường.
Sắt
Sắt nghe thấy nhất thời cảm thấy đau lòng và áy náy, thân thể hắn vốn
vẫn chưa khỏe lại, nay lại bị nhiễm phong hàn. Tuy nói có một thầy y như
Vân Kinh Cuồng bên cạnh, nhưng nàng hiện tại vẫn rất lo lắng. Rốt cuộc
không thể ngồi yên được nên đứng dậy sai Tử Mê cầm ô, liền chạy đến Tĩnh
cư.
Sắt
Sắt ở nội viện, Dạ Vô Yên ở trong cư Tĩnh cư là phòng dành cho khách ở
viện trước, cho nên đi qua cũng chỉ một đoạn không xa. Ra khỏi nội viện,
vừa đến viện trước, liền nhìn thấy mấy chiếc ô như những đóa hoa đang
nở rộ trong làn mưa bụi, người bung dù là một thị vệ cùng vài tiểu thái
giám, xem ra đang muốn rời đi.
Trong
lòng Sắt Sắt có chút buồn bực, ngày mưa như thế này, vài công công lại
đến phủ làm gì? Chẳng lẽ Dạ Vô Nhai lại tới nữa? Nhưng xem ra không
giống, Vô Nhai đến hầu phủ bình thường đều cải trang, tiểu thái giám
cũng sẽ không mặc cung phục. Có lẽ là có ý chỉ gì đây, phỏng chừng là
truyền cho phụ thân, Sắt Sắt cũng không để ý nữa, mang theo Tử Mê đi đến
Tĩnh cư.
Tĩnh cư.
Dạ
Vô Yên ở trong Tĩnh cư nhưng cũng không hề thản nhiên, hắn thật sự
nhiễm phong hàn, thời tiết hôm qua rất lạnh, mưa xuân kéo dài, hắn không
cẩn thận bị dính chút mưa nên buổi tối liền bị sốt. Cả đêm đều khổ sở,
Vân Kinh Cuồng nấu một chén thuốc, bên trong ước chừng bỏ thêm thuốc
ngủ, hắn vẫn ngủ thẳng đến lúc này mới tỉnh lại.
Bị
dính chút mưa cũng có thể bị cảm, thân thể hắn từ khi nào thì yếu ớt
như vậy, sau khi chân tay khôi phục, phải luyện công thật chăm chỉ. Hắn
nằm trên giường, có thể là do hắn bị cảm vậy nên màn che chung quanh
giường đều buông xuống. Hắn đang muốn đứng dậy, mơ hồ nghe được tiếng
nói chuyện nho nhỏ của Vân Kinh Cuồng và Phượng Miên ở bên ngoài cùng
tiếng mưa rơi lặng yên truyền tới.
“Cũng
không biết chủ thượng nghĩ như thế nào mà lại đưa phu nhân loại thuốc
dán đó?! Phu nhân sao có thể dùng thứ thuốc như vậy được!” Vân Khinh
Cuồng cúi đầu nói.
Giọng nói ôn hòa tao nhã không mang theo gợn sóng của Phượng Miên khe khẽ “Vậy sao” một tiếng.
“Thật
ra thì nữ nhân cũng không cần ngực lớn, dáng người mới là quan trọng
nhất. Chủ thượng thế nhưng lại chê bai phu nhân, thật không hiểu người
nghĩ gì nữa. Theo ý ta dáng người của phu nhân có thể nói là cực phẩm.
Phu nhân là người luyện võ, thắt lưng yểu điệu thon dài, tinh tế lại mềm
mại, bộ ngực rất kiều diễm. Mặc vào chiếc váy có thắt lưng, nhìn xinh
đẹp tuyệt mĩ. Chỉ có người không có hiểu biết mới có thể cho rằng ngực
lớn là đẹp. Ta vẫn cho rằng chủ thượng rất hiểu biết, nhưng mà, aizz…”
Vân Kinh Cuồng có chút đau lòng kịch liệt thở dài, “Hình như chủ thượng
của chúng ta nhiều năm không gần nữ sắc nên đã trở nên không hiểu biết
như thế!”
Tên
nhóc Vân Kinh Cuồng này, luôn luôn cà lơ phất phơ không bao giờ đứng
đắn, trước đó cho Dạ Vô Yên uống thuốc ngủ, nghĩ rằng Dạ Vô Yên ngủ sâu
cho nên ăn nói không thèm kiêng dè gì.
Phượng Miên hơi hơi chớp mắt, nói nhỏ: “Ngươi đừng nói vậy, ngay cả phu nhân ngươi cũng dám đùa cợt!”
Sắc
mặt Vân Kinh Cuồng nghiêm trọng, nói nhỏ: “Ta nào dám đâu, ta cùng lắm
chỉ nói thật mà thôi, chẳng lẽ ngươi không biết phu nhân yểu điệu thướt
tha thế nào sao?”
“Đúng
như ngươi nói, dáng người phu nhân đúng thật là tuyệt hảo vậy sao?”
Phượng Miên dừng lại một chút, rốt cuộc nhịn không được thật cẩn thận
nhỏ giọng hỏi. Khuôn mặt không tự chủ được dần dần ửng đỏ.
“Tất
nhiên là vậy, ta nào dám lừa ngươi!” Vân Kinh Cuồng cười nhạt nói, hắn
chỉ chỉ hai mĩ nhân xinh như hoa kia, nhíu mày nói, “Ngươi xem thánh
thượng vừa mới ban cho hai mĩ nhân, thật đầy đặn nhưng mà nhìn qua có
yểu điệu như phu nhân? Có đẹp như phu nhân không?”
Phượng
Miên liếc mắt đánh giá hai mĩ nhân kia từ trên xuống dưới một lượt, đôi
đồng tử lóe sáng, vuốt cằm nói: “Quả thật là như thế! Quả nhiên không
bằng phu nhân!”
Hai
mĩ nhân nghe vậy thì khuôn mặt ngọc nhất thời đen lại, trước đó các
nàng vẫn luôn thấy tự hào nhất là khuôn ngực đầy đặn của mình, nhưng mà
lại trơ mắt ra nhìn hai tên nam nhân này chê bai không hề kiêng nể gì.