Để em cưa anh nhé! - Chương 22 - Phần 1

Chương 22: Mối tình đầu của chúng ta

Sau khi rời khỏi thư viện, Long có ý mời tôi đến nhà
để xem phim “con heo”, tôi bỗng giật nảy cả mình, lùi lại ba bước, giơ tay lên
ngang mặt nói.

- Điên à? Dở hơi à? Heo heo cái gì mà heo!!!

Trước vẻ mặt vô cùng sợ hãi của tôi, Long chợt phá
lên cười, rồi chỉ thẳng vào mặt tôi mà chế giễu.

- Ha ha ha! Tưởng thế nào! Suốt ngày bày đặt viết
truyện người lớn, hóa ra đến xem phim con heo cũng không dám.

- Bệnh hoạn! Người ta chỉ xem một mình thôi.

Cuối cùng thì vẫn không phải là phim con heo, nghĩ đến
đây lòng lại hơi dậy lên một niềm thất vọng nho nhỏ, vừa cảm thấy may mắn, lại
vừa cảm thấy có xíu tiếc nuối. Chúng tôi trở về nhà Long sau khi đi ăn tối ở
nhà hàng Lotte ngay đầu đường Kim Liên Mới, tôi vẫn còn nhớ rõ cái vẻ mặt của
cô nhân viên bán hàng khi nhìn thấy hai người một cao, một thấp, chênh nhau đến
hai cái đầu bước vào mà không khỏi ngớ người, khiến tôi nóng bừng cả mặt. Phải
chi tôi cao thêm được chục phân nữa…

Ở nhà, Long đã chuẩn bị rất đầy đủ đồ đạc để chiếu
phim, phòng ngủ của anh ấy có một khoảng tường rất rộng và trống, vừa đủ để làm
màn hình lớn, ngay đến rượu và cốc cũng đã được đặt một cách rất ngay ngắn ngay
trên chiếc bàn cạnh giường, tôi vừa bước vào phòng, nhìn thấy cảnh này thì
không khỏi bủn rủn cả người, tim đập thình thịch. Sao Long lại rủ tôi về nhà
xem phim? Xem ở đâu không xem sao lại phải xem ở trong phòng ngủ? Tại sao trong
phòng ngủ còn có hoa, rượu và ánh đèn vàng yếu ớt mờ nhạt… Tại sao lại phải xem
phim trên giường, đã thế lại còn là phim con heo nữa. Trời ơi! Tại sao? Hắn có
ý đồ xấu xa gì? Tôi phải thật cẩn thận mới được. Vừa nghĩ, tôi vừa ôm chặt chiếc
túi xách luôn để sẵn dao găm trong đó trên tay, e dè ngồi xuống bên cạnh Long,
mặc dù là xem trên giường nhưng suốt cả bộ phim tôi vẫn cố gắng ngồi thẳng
lưng, ngẩng thẳng mặt lên phía màn hình, nhiều lúc mỏi quá tưởng chừng cổ sắp gẫy
mà vẫn không dám ngả mình ra một lát… chỉ sợ sai một ly lại đi cả dặm. Trong
khi tôi vô cùng căng thẳng, ngồi xem phim mà như đánh trận, hai tay cứ ôm chặt
chiếc túi xách như sợ ai giật mất đến nơi không bằng thì Long lại vô cùng thoải
mái, hết ngửa người ra sau lại lăn sang trái, rồi lăn sang phải, ly rượu đầy ụ
trong tay thấm thoát đã vơi gần nửa. Thỉnh thoảng, tôi vẫn cố tình đánh mắt
sang nhìn trong vài tích tắc rồi lại nhanh chóng quay mặt về phía màn hình, mồ
hôi nhỏ giọt lấm tấm trên vầng trán cao mặc dù nhiệt độ trong phòng đang ổn định
ở mức hai mươi ba độ C. Không gian càng lúc càng yên ắng, không một tiếng động,
chỉ có tiếng rót rượu róc rách, tiếng những nhân vật trong phim đối thoại với
nhau, tiếng Long thỉnh thoảng hỏi tôi vài câu như là: “Sao lại căng thẳng thế?”
và tôi chỉ đáp một cách khách sáo là: “Có gì căng thẳng đâu!” mà thôi.

Bản thân tôi cũng không thể hiểu nổi tại sao mình lại
phải tỏ ra căng thẳng như thế này, nhưng… nói thật là… nói thật là cả đời tôi
chưa bao giờ nằm trên giường, ở trong phòng ngủ một thân một mình với một người
khác giới mà không phải em trai mình bao giờ. Đã vậy, đây còn là người con trai
tôi đang mang trong lòng rất nhiều tâm tư nữa, vì vậy, không thể tránh khỏi xấu
hổ, khuôn mặt không hề uống rượu cũng đỏ ửng lên trông thấy.

Bỗng nhiên, một tiếng chuông điện thoại vang lên như
phá vỡ bầu không khí im lặng đến nghẹt thở, khiến tôi giật nảy mình, lại có cơ
hội để tranh thủ duỗi người thở phào nhẹ nhõm một lát. Trong lúc Long đang tập
trung nghe điện thoại thì tôi cũng tiện tay tự rót cho mình lấy một ly rượu,
đưa lên môi nhấp thử một chút… cảm giác nhẹ nhẹ bay bay, hương vị không quá ngọt
cũng không quá cay của loại rượu vang này nhanh chóng chiếm được cảm tình của
tôi ngay từ lúc vừa chạm vào đầu lưỡi. Vì thế, tôi liền nâng cằm uống liền một
mạch rồi lại hí hoáy rót thêm cho mình một ly rượu đỏ trong veo nữa, cầm lên lắc
lắc, nhoẻn cười ngây dại. Đúng lúc đó, Long cũng đồng thời cúi mặt xuống, chau
mày, khẽ chẹp miệng một cái rồi tỏ ý muốn đưa điện thoại cho tôi nghe, tôi chỉ
hơi căng mắt lên hỏi lại rồi cũng cầm lấy chiếc điện thoại xem là ai đang nói
chuyện với Long.

Ồ! Thì ra lại là Ly. Sao cô gái này cứ bám dai như đỉa
vậy trời!

- Là cô đấy à?

Giọng của Ly từ đầu dây bên kia vang lên chua ngoa,
tôi cũng chẳng ngại gì mà trả lời lạnh ngắt, còn Long, anh chỉ lặng im bình
tĩnh ngồi nhìn nét mặt bình thản đang tây tây của tôi, vẻ mặt đỏ ửng vì rượu giống
y như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau từ nửa năm về trước. Tôi thấy Long khẽ ngẩn
người mỉm cười.

- Ừm. Sao?

- Cô đang ở đâu?

- Trong phòng ngủ nhà Long.

Có lẽ nếu như chưa có chút hơi rượu vào thì bản thân
tôi chắc chắn không có đủ dũng khí để mà khiêu khích con nhỏ đanh đá ấy như vậy,
nhưng lời đã lỡ nói ra rồi thì đành đâm lao theo lao thôi, thấy đầu dây bên kia
bỗng yên im lặng hồi lâu, tôi đang định cúp máy thì cô ta đột ngột lên tiếng.

- Khi nào xong thì gọi lại cho tôi.

- Sao tôi phải gọi lại cho cô?

- Tôi muốn nói chuyện riêng với cô.

- Giữa chúng ta làm gì có chuyện gì để nói?

- Có đấy. Khi nào xong nhớ gọi lại cho tôi.

Nói rồi, cô ta liền thẳng thừng cúp máy, tôi không bận
tâm, chỉ khẽ nhún vai một cái rồi trả lại điện thoại cho Long, trên mặt chẳng gợi
một chút cảm xúc bất thường, xong xuôi lại quay trở về với bộ phim “Yêu lại từ
đầu” của mình. Sau khi nhấp chút rượu vào người, tôi bỗng cảm thấy đầu óc thoải
mái vô cùng, sự căng thẳng cũng từ từ trôi theo cổ họng mà dần biến mất. Thấy
Long vẫn đang ngồi ngẩn người, tay cầm điện thoại suy nghĩ đăm chiêu gì đó, tôi
liền chủ động rót cho anh ấy một cốc rồi nâng ly lên, tỏ ý muốn chạm ly. Trong
giây lát, Long liền quay trở lại thực tại, anh ném điện thoại sang một bên rồi
bất ngờ quay sang nói với tôi một cách rất chân thành.

- Xin lỗi huynh.

- Xin lỗi vì cái gì?

- Đệ không thể kiểm soát được hành động của Ly, cô ấy
có nói gì quá đáng không?

Có lẽ lúc này, chính Long lại đang rơi vào tình trạng
căng thẳng không đáng có của tôi ban nãy, vì thế, tôi liền cắn môi suy nghĩ một
lát rồi bật cười xua tay nói.

- Đệ nghĩ cô ta đáng để huynh bận tâm sao?

Tôi vừa nói, vừa khẽ nhếch môi cười khẩy, rồi lại
nâng ly nên làm một hơi đầy tư lự khiến Long không khỏi lắc đầu suy nghĩ.

- Thật sự nhiều lúc, đệ chẳng thể hiểu rút cục huynh
là người như thế nào. Đệ hỏi thật, huynh có phải là người đa nhân cách?

- Đa nhân cách? Ha ha ha! Đệ có hiểu người đa nhân
cách là thế nào không?

Tôi chợt phá lên cười trước câu hỏi đậm chất nghi vấn
nhưng cũng không kém phần ngớ ngẩn của Long, như tôi mà đòi làm người đa nhân
cách? Sao có thể chứ. Sau đó, tôi liền trầm ngâm giải thích cho đệ ấy.

- Huynh không phải người đa nhân cách, nhưng đệ có
thể coi huynh như một con tắc kè. Trong bóng tối huynh có thể ẩn mình đen đúa,
nhưng khi ra ngoài ánh sáng lại có thể phủ màu vàng lấp lánh. Đừng hỏi huynh là
ai, chỉ cần huynh muốn, thì huynh có thể là bất cứ ai cũng được.

Dứt lời, tôi liền khẽ nâng cằm làm một hơi hết sạch
ly rượu với vẻ trầm ngâm hiếm thấy. Nghe xong, Long chỉ đưa tay lên xoa trán, lắc
đầu suy nghĩ một lát rồi cũng cạn ly ngay sau đó, anh ấy nói.

- Trước nay không hề biết tửu lượng của huynh lại
khá như vậy đấy! Chắc huynh uống rượu từ sớm lắm.

- Sớm á? Đệ biết huynh uống rượu lần đầu tiên là lúc
nào không?

- Lúc nào?

- Lớp mười.

- Sao lại thế?

- Để huynh kể cho đệ nghe một câu chuyện.

Nói rồi, tôi liền nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống trên mặt
bàn, rồi từ từ đi vào câu chuyện xưa cũ riêng của mình.

“Lần đầu tiên huynh uống rượu cũng là lần đầu tiên
huynh chia tay mối tình đầu của mình. À! Người đó cũng tên là Hải Long đấy.
Nguyễn Hải Long. Chỉ khác đệ một chữ “Vũ”. Hôm đó huynh uống nhiều lắm, cũng chẳng
biết đã uống hết bao nhiêu, chỉ biết con bạn ngồi cạnh cứ cố chuốc cho rõ say để
moi thêm thông tin. Thế nhưng miệng huynh lại cứ như ngậm hạt thị, cuối cùng
chúng nó chẳng khai thác được gì. Thật ra hồi đó huynh và đứa bạn thân cùng đâm
đầu vào yêu cái anh Long ấy. Đau khổ lắm! Rồi lúc về nhà thì bị lên cơn co thắt,
sau này mới biết là do cơ thể bị rút nước dẫn đến đau hết cả vùng lưng, thế mà
hồi đấy lại cứ tưởng là vì chia tay người yêu nên đau tim, xong chỉ biết chạy
vào phòng tắm, ôm tim mà khóc, vừa khóc lại vừa nghĩ ‘thì ra thất tình nó đau
khổ thế này… đau cả thể xác lẫn tinh thần… từ sau chừa không dám yêu đương gì nữa
đâu’.”

- Ha ha ha haaaaa!!! Đau tim! Ha ha haaaaa!!!

Chẳng để tôi kể hết chuyện, Long đã ngã ra giường mà
cười, tôi tức quá, liền vớ lấy cái gối bông, nhoài mình đuổi theo đập bùm bụp
vào mặt anh ta, thế nhưng không ngờ trong lúc đập lại bị mất đà, cả người ngã
nháo nhào vào người Long, khiến cả hai đột nhiên rơi vào tình thế khó xử. Lại một
lần nữa, hai đứa vô tình nằm trên người nhau, nhưng lần này không phải là trên
ghế, mà là trên giường, một nơi vô cùng nhạy cảm. Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt,
mùi nến tỏa ra dìu dịu, hương rượu vang vẫn còn phảng phất đâu đây nghe say nồng,
tiếng hai nhân vật chính thốt ra lời thoại: “Chúng ta làm lại từ đầu nhé?” khiến
tim tôi bỗng nhiên đập thình thịch, ở một cự ly gần như thế, khi bàn tay tôi
đang đè lên ngực anh ấy, tôi có thể cảm nhận rõ ràng được rằng, chúng tôi đang
cùng chung một nhịp đập.

Khi không khí xung quanh như đang ngưng lại, tức cảnh
sinh tình, hơi rượu ban nãy khiến cho cả người tôi nóng ran, suýt nữa thì ngả
vào người Long, anh ấy cũng vội vàng đưa tay ra đỡ lấy, cuối cùng cục diện lại
bất ngờ thay đổi, Long như đang nằm đè lên người tôi, chiếc mũi thật dài và thẳng
của anh ấy gần như chạm vào đầu mũi của tôi, tạo nên một cảm giác vô cùng kích
thích… Trái tim tôi như mách bảo “mau nhắm mắt lại”, còn lí trí thì không ngừng
cảnh giác “đẩy hắn ra”, cuối cùng, chúng tôi chỉ còn cách nằm im bất động nhìn
nhau, để từng hơi thở ấm nồng hồi hộp phả lên cơ thể nhau, ngây dại.

Đúng lúc đó, một tiếng chuông gọi cửa đột ngột vang
lên, như đánh vào tiềm thức của cả hai người, khiến chúng tôi vội vàng ngồi bật
dậy, xấu hổ chỉnh lại quần áo rồi luống cuống chạy ra ngoài phòng khách. Vì quá
xấu hổ nên tôi chỉ muốn chạy ngay ra bên ngoài, tránh mặt Long càng nhanh càng
tốt, vì thế, tôi liền chủ động chạy ra mở cửa nhà giúp anh. Khi cánh cửa gỗ được
sơn màu trắng sứ ấy từ từ mở ra, khuôn mặt người con gái đứng đằng sau bất ngờ
xuất hiện khiến tôi như bất động, vẻ mặt của cô ấy không lấy gì làm ngạc nhiên,
dường như đã tự liệu trước được mọi chuyện, Ly chỉ lầm lì lên tiếng.

- Cô… Chúng ta… Nói chuyện riêng một lát được không?

Tôi bỗng ngưng lại vài giây để suy nghĩ, rồi như nhớ
lại được những gì Ly đã nói trong cuộc điện thoại ban nãy, có lẽ cô ấy muốn nói
chuyện nghiêm túc với tôi thật, vì vậy tôi liền bảo Ly đứng đợi một lát để mình
vào trong lấy áo khoác. Lúc nào nhà, tôi không tránh khỏi việc chạm mặt Long,
lúc ánh mắt tôi bắt gặp ánh mặt của anh ấy, hai má tôi lại bỗng nóng ran lên, đỏ
ửng. Tôi nói lại với Long vài câu rồi vội vàng tạm biệt anh ấy, bỏ lại Long
trong căn phòng đầy ánh nến, mùi rượu vang phảng phất, những giọt mồ hôi ngượng
ngùng vẫn vương vấn trong căn phòng, để theo Ly đến một quán cafe không ở gần
đó, cô ấy đưa tôi đến một nơi khá xa, yên tĩnh và vắng vẻ, sau đó chúng tôi
bình tĩnh ngồi xuống, gọi hai cốc café cho riêng mình rồi bắt đầu đi vào câu
chuyện.

Chín giờ mười bảy phút, tại một quán café ven hồ
Tây, bình yên và lộng gió. Tiệm café này có lẽ là quán quen của cô ấy, bởi vậy
nên khi Ly vừa mới bước vào, nhân viên trong quán liền chào cô rất nhiệt tình rồi
dẫn thẳng Ly lên tầng ba, đưa chúng tôi đến một bàn đôi ngồi ngay sát ban công,
ngăn cách với bên ngoài bằng một lớp cửa kính có dây leo bám thưa thớt, đủ để
không che hết tầm nhìn rộng và đẹp xuống toàn cảnh xung quanh. Mặt hồ về đêm
nhìn từ góc độ này rất mênh mông, những ánh đèn lấp loáng ngả mình trên mặt hồ
gợn sóng dập dềnh như trôi nổi đến tận chân trời, những dãy nhà xa xa xuất hiện
trong tầm mắt tôi lúc này chỉ giống như những đốm sáng li ti bé tí xíu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3