Đức Phật và Nàng - Hoa sen xanh (Tập 2) - Chương 44 - Phần 02
Kháp Na bước lại, nắm chặt bàn tay Bát Tư Ba:
- Đại ca, vậy ra huynh đã sắp đặt chu toàn mọi việc cho đệ. Cảm ơn huynh!
Bát Tư Ba quan sát em trai thật kĩ:
- Kháp Na, đệ có biết sắc mặt của đệ giờđây hồng hào, rạng rỡ trở lại, ánh mắt ngập tràn hạnh phúc không? Bao năm qua, đây là lần đầu tiên ta được thấy đệ thanh thản, thư thái như vậy. Đó là niềm an ủi lớn nhất đối với ta.
Chàng đặt tay mình lên tay em trai, nắm chặt, nhìn em trai đầy yêu thương:
- Đệ muốn nghỉ ngơi bao lâu cũng được, muốn bao giờ trở về cũng được. Hãy tận hưởng hạnh phúc lẽ ra đã là của đệ từ lâu rồi mới phải. Đừng bận tâm chuyện ởđây, cũng đừng bận tâm chuyện nhà vợ. Ta sẽ lo liệu tất cả.
Sống mũi tôi cay sè vì xúc động. Bát Tư Ba suy xét thấu đáo mọi sự, chỉ vì muốn dành cho chúng tôi một khoảng trời riêng yên bình.
- Lam Kha, ta biết nói điều này là thừa… - Chàng quay sang tôi, ánh mắt lúc đầu khá phức tạp nhưng ngay lập tức đã chuyển thành vẻđiềm nhiên thường thấy. - Hãy chăm sóc Kháp Na!
Tôi gật đầu chắc nịch.
Mùa xuân năm 1266, khi trời còn tờ mờ, Kháp Na đã cởi bỏ y phục sang trọng, khoác lên người chiếc áo choàng bằng len pulu[11] màu lam dệt từ lông cừu mà các thường dân người Tạng hay mặc, rồi tự mình đánh xe ngựa, lặng lẽđưa tôi rời khỏi Sakya. Trước lúc lên đường, Kháp Na chỉ âm thầm nói với Kunga Zangpo rằng, chàng phải đi xa một thời gian. Kunga Zangpo muốn theo hầu hạ nhưng lẽ dĩ nhiên Kháp Na kiên quyết từ chối.
[11]. Loại đồ bằng len được sản xuất ở Tây Tạng.
Sau khi ra khỏi địa hạt Sakya, tôi làm phép giấu đi mái tóc màu lam để cùng chàng đánh xe ngựa. Trong mắt người đi đường, chúng tôi chẳng khác nào một cặp vợ chồng son rỗi. Chúng tôi rong ruổi khắp nơi, không vội vã, đến những nơi có phong cảnh tuyệt sắc sẽ cắm trại ở lại vài ngày. Kháp Na từ nhỏđã quen với cuộc sống no đủ, chăn ấm, đệm êm, người hầu kẻ hạ nên kiến thức về cuộc sống thường nhật rất hạn chế. Chàng không biết dựng trại, không biết nấu cơm, không biết trải đệm, cũng không biết đốt lửa, nhưng chàng vẫn kiên nhẫn, cần mẫn học làm những công việc bình dịấy, nỗ lực hết mình để tìm cách sinh tồn.
Cũng may là tôi biết phép thuật nên thường lén hỗ trợ chàng, giúp cho nhu cầu ăn ở, đi lại của chúng tôi trên đường xa không đến nỗi quá bi đát.
Một buổi chiều muộn của hơn một tháng sau đó, chúng tôi đã đến được hồ Yamdrok-tso. Mặt hồ lấp lánh ánh bạc dưới bóng tịch dương, trong làn gió nhẹ, màu nước chia tách thành nhiều tầng bậc rõ rệt. Ven bờ là màu lam nhạt, tiếp đến là màu xanh lam, ra xa thêm chút nữa là màu lam trầm và đến giữa hồ thì chuyển thành màu ngọc bích thăm thẳm. Hồ nước này quả nhiên là hồ thiêng trên tiên giới lạc xuống nhân gian! Mặt hồ hẹp và dài cho cảm giác mênh mông, bất tận, giống một dòng sông rộng rãi hơn là một hồ nước. Những dải núi đồi trùng điệp ven hồ tựa những đường nét mềm mại, uốn lượn, tô điểm cho hồ thiêng. Trời vừa vào hạ, cỏ cây tươi tốt, xanh non mơn mởn, hoa cánh bướm đua nhau khoe sắc, những sắc màu rực rỡ, tươi đẹp khiến du khách chẳng thể khép mắt.
- Thích không?
Chàng ôm lấy vai tôi, dịu dàng hỏi. Tôi gật đầu lia lịa. Bàn tay chàng cuồng nhiệt kéo tôi vào lòng, để tôi tựa lưng vào vòm ngực của chàng, cùng chàng thưởng thức khung cảnh hồ thiêng buổi hoàng hôn, đẹp đến mê hồn. Chốc chốc, vài tiếng chim lảnh lót lại cất lên trên cao, xa xa là đàn bò, dê đang thủng thẳng gặm cỏ. Cảnh đẹp ngập trong mắt tôi, còn tôi ngập trong mắt chàng.
Buổi tối, chàng một mình dựng trại, thổi cơm, không cho tôi làm cùng. Lúc nhóm củi, gương mặt chàng đỏ gay đỏ gắt vì khói bụi, tôi vội vàng biến phép, đốt lên một ngọn lửa, thế là chàng giận dỗi. Chúng tôi ngồi bên đống lửa, uống canh thịt hầm và nhệu nhạo nhai nuốt những miếng thịt bò Yak còn chưa nhừ. Tôi thở dài:
- Kháp Na, vì sao không để em giúp chàng?
Chàng chau mày, nhè ra miếng thịt bò khô đét vì không nhai nổi:
- Tiểu Lam à, ta biết mình vụng về, lóng ngóng, những công việc đơn giản như vậy cũng không biết làm. Nhưng ta rất muốn rèn luyện, ta muốn học hỏi để làm được những việc mà hầu hết đàn ông trên thế gian này đều biết làm. Nếu để em giúp thì ta sẽ mãi mãi chỉ là một cậu ấm, ngay cả việc dựng trại cũng không biết.
Tôi lè lưỡi:
- Nhưng chàng có rất nhiều kẻ hầu người hạ kia mà, chàng đâu cần tự mình làm những việc này.
- Ta cố gắng học cho bằng được là vì sau này ta không muốn có bất cứ người hầu kẻ hạ nào ở bên mình nữa.
Chàng đan tay mình vào tay tôi, lửa trại bập bùng, soi rọi gương mặt tuấn tú của chàng, khóe môi chàng nở một nụ cười tuyệt mỹ:
- Tiểu Lam, em đã từng nghĩ về cuộc sống tương lai của chúng ta chưa?
Tim tôi bỗng nhiên đập rộn:
- Còn chàng thì sao?
- Tiểu Lam, em là vợ ta, ta sẽ không để em cứ mãi phải ẩn mình như hiện nay. Chờ khi ta giúp đại ca hoàn thành ước nguyện thống nhất đất Tạng, ta sẽđưa em đi thật xa. Chúng ta sẽ mai danh ẩn tích ở một thôn làng hẻo lánh nào đó, sống cuộc sống giản dị của hai ta, em có muốn vậy không?
Sống mũi cay sè, tôi nhẹ nhàng tựa vào bờ vai chàng:
- Em muốn chứ. Nhưng liệu chàng có sẵn sàng từ bỏđời sống vinh hoa, phú quý ấy không?
- Zhuoma không nề hà từ bỏđịa vị cao sang đểđược ở bên Kunga Zangpo. Ta vô cùng khâm phục lòng dũng cảm của chịấy khi chịấy chặt đứt ngón tay mình. Lẽ nào ta không làm được như chịấy ư?
Chàng trỏ tay vào vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, trách yêu:
- Ta chăm chỉ rèn luyện như thế, lẽ nào em không nhận ra quyết tâm của ta ư? Ta muốn sau này sẽ trở thành trụ cột trong gia đình của chúng ta. Ta muốn chiều chuộng em tới mức em không muốn xa ta dù chỉ một ngày. Những năm tháng còn lại của đời mình, ta muốn ở bên em mọi khoảnh khắc.
Ánh mắt chàng tràn đầy niềm tin vào tương lai tươi sáng, giọng chàng ấm nồng, mê đắm. Niềm hy vọng mãnh liệt nơi chàng đã truyền sang tôi khiến tôi bất giác mơ về cuộc sống điền viên bình dị: chồng cày cuốc, vợ dệt vải.
- Nếu không vì đại ca thì từ lâu ta đã muốn giũ bỏ cuộc sống trói buộc trong chiếc lồng sơn son thiếp bạc ấy rồi. - Chàng chăm chú ngắm nhìn ngọn lửa bập bùng, vẻ mặt tư lự. - Ta vẫn còn một nghĩa vụ nữa phải hoàn thành: chúng ta phải để hai con trai ở lại giáo phái. Làm trọn trách nhiệm này, ta mới có thể yên lòng rời khỏi Sakya, để cùng em chung hưởng đời sống tự do tự tại của chúng ta.
Tôi đỏ mặt, đập nhẹ vào người chàng:
- Hai con trai ư? Một đứa còn chưa thấy bóng dáng đâu, chàng nghĩ gì mà xa xôi thế!
Chàng chớp chớp mắt, trêu chọc tôi:
- Thế nên ta mới phải cố gắng!
Chàng luồn tay qua đầu gối tôi rồi bế bổng tôi lên. Tôi chưa kịp kêu lên thì môi chàng đã áp xuống môi tôi. Nụ hôn cứ thế mạnh bạo dần, ồn ào, nóng bỏng. Nụ hôn của chàng khiến tôi đê mê, ngây dại, không biết trời đất gì nữa. Chàng đã đặt tôi lên chiếc chiếu mềm trải trong lán tự lúc nào. Cơ thể chàng phủ lên người tôi, hai tay chống cao, chàng chăm chú nhìn vào mắt tôi, nụ cười rạng rỡ. Chàng khẽ thì thào bên tai tôi:
- Tiểu Lam, sinh cho ta một chú nhóc nhé!
Hai má tôi nóng ran, cánh mũi lấm tấm mồ hôi, tôi gõ nhẹ vào ngực chàng:
- Con gái thì không được à?
Chàng cười khúc khích, tim đập rộn, hơi thở gấp, những nụ hôn nóng bỏng ào ạt sa xuống như thể muốn cảm nhận cho bằng hết mỗi tấc gang da thịt của tôi.
- Được chứ! Những đứa bé do em sinh hạ, dù là trai hay gái ta đều yêu thương.
Không muốn nói thêm nữa, vì đôi đồng tử sáng trong của chàng đã trở thành quả cầu lửa, chàng hối hả muốn đưa tôi đến thiên đường. Trong cơn rên rỉ của khoái cảm chẳng thể kìm nén, từng đợt sóng bồng bềnh nối nhau trào dâng, cuồn cuộn hết lớp này đến lớp khác, cứ thếđẩy tôi lên đỉnh cao. Tôi chưa từng nghĩ rằng chuyện này lại kỳ diệu đến vậy. Nước mắt tôi trào ra khi hồn phách đi hoang. Tôi thật sự lưu luyến cảm giác về sựđụng chạm của da thịt chàng.
Chúng tôi bịđánh thức bởi tiếng lục huyền cầm[12] và giọng ca cao vút đặc trưng của người Tạng từ xa vọng lại. Kể từ khi chung sống với chàng, độ mẫn cảm của tôi đã giảm đi rõ rệt và tôi thường thức dậy rất muộn. Tôi vươn vai, xoay người, ngắm nhìn đôi mắt trong veo của chàng. Chàng thơm vào đầu mũi tôi:
- Phu nhân ơi, dậy thôi nào!
Gió mát nắng ấm, nước chảy êm đềm, mặt hồ xanh trong tưởng như có thể nhìn thấy cảđáy. Nơi đây chính là vùng đất Sambala[13] huyền bí, cách biệt với thế giới con người. Tôi đứng bên hồ, khoan khoái hít một hơi thật sâu, đón nhận bầu không khí trong lành, tinh khiết, ngập hương hoa. Bỗng có tiếng ngựa hí vang rền, một đôi nam nữ phi ngựa như bay trên bãi cỏ trước mặt, chàng trai cười vang, cưỡi ngựa đuổi theo cô gái.
[12]. Lục huyền cầm: một loại đàn guitar gồm sáu dây của người Tạng. (DG)
[13]. Sambala còn gọi là Shambala, hay Shamballa, trong Phật giáo Tây Tạng, đây là một vương quốc huyền bí ở một nơi nào đó ở Trung Á. Độc giả có thể tìm đọc cuốn sách Trong vòng tay Sambala của tác giả Ernst Muldashev để hiểu thêm vềđịa danh này. (DG)
Kháp Na giật mình, vội kéo tôi nấp vào một gốc cây đại thụ. Hai chúng tôi lén thò đầu quan sát. Đôi trai gái vẫn tiếp tục cười đùa, họ xuống ngựa, người con trai ôm lấy cô gái, rồi cả hai cùng lộn vòng trên thảm cỏ, giữa những khóm hoa cánh bướm ngát hương, rực rỡ sắc màu. Sau đó, họ hôn nhau mải miết. Đôi nam nữấy ăn vận rất giản dị nhưng niềm hạnh phúc ngập tràn trên gương mặt họ khiến chúng tôi chạnh lòng.
Cảnh tượng hoang dại khiến người ta sục sôi. Tôi gắn chặt mắt vào cặp đôi trẻ tuổi đang hôn nhau đắm đuối trước mắt, cảm nhận được hơi thở khó khăn của Kháp Na ngay sau lưng mình. Tôi quay đầu lại, thấy mặt chàng đỏ như gấc chín, mím chặt môi trong vô thức. Lúc chạm phải ánh mắt tôi, đôi đồng tử của chàng lấp lánh lạ thường.
Kháp Na dắt ngựa, rón rén kéo tôi rời khỏi nơi đó, tìm đến chỗ không người. Đến đây, chàng mới than thở:
- Họ thật đáng ngưỡng mộ, muốn yêu là yêu, thích làm gì là làm cái đó. Không biết đến khi nào chúng ta mới được sống cuộc đời vô ưu như họ?
Tôi nắm tay chàng, khẽ bảo:
- Kháp Na, chúng ta đã rời khỏi Sakya, vì vậy đừng trói buộc mình vào những suy nghĩ chán nản ấy nữa. Ởđây, chàng có thể làm tất cả những gì chàng muốn kia mà!
- Tất cảư? - Chàng nháy mắt tinh nghịch, liếm môi, chuẩn bị nhào đến. - Ta muốn hôn em!
Tôi vội vàng né tránh, cười ranh mãnh, vừa đáp lại vừa chạy đi thật xa:
- Chim nhỏ vỗ cánh, chuẩn bị bay lên trời cao, nếu chàng là đại bàng, hãy đuổi theo để bắt được em trước lúc mặt trời khuất dạng nơi đỉnh núi phía đông kia.
- Em nói đấy nhé!
Chàng nhảy phốc lên lưng ngựa, thúc ngựa đuổi theo tôi. Đuổi đến nơi, chàng cúi xuống, vòng tay qua eo, xốc tôi lên. Trong lúc tôi còn chưa hết ngỡ ngàng, chàng đã nhanh chóng đặt tôi lên yên ngựa, vòng tay ôm gọn tôi, thúc ngựa phi như bay. Chàng xưa nay vốn nho nhã, điềm đạm nên đây là lần đầu tiên tôi được thấy mặt “hoang dã” của chàng. Cởi bỏ hết những lễ tiết phức tạp của giới quý tộc, chỉ còn lại bản chất chân chất rất thật của mình. Loài thú chúng tôi cũng tìm bạn đời theo cách hết sức tự nhiên ấy. Không còn thân phận, địa vị, không còn được mất, sang giàu, con đực cứ mặc nhiên thể hiện vẻ quyến rũ trước mặt con cái.
Nhiều năm sau, tôi vẫn thường hồi tưởng lại buổi chiều mùa hạđó, Kháp Na cùng tôi trên lưng ngựa, phi như bay trên thảo nguyên. Vó ngựa khua vang, gió mát ào ạt, hương hoa ngào ngạt hòa quyện với hương đất nồng nồng. Gió cuộn làn tóc xõa, tà áo bay phần phật, xa xa là những rặng núi xanh thẫm, là nước hồ lăn tăn, lấp lánh, cảnh đẹp như trong mộng!
Đó là bức tranh tuyệt diệu nhất, là bảo bối được tôi cất giữ trong tim, mãi mãi.
*
Chàng trai trẻ ra khỏi giường, đi lại, vận động xương cốt. Cậu ta vừa làm vài động tác thể dục vừa đặt câu hỏi: - Tôi khá tò mò vềđiều này. Với vị thế là giáo phái lớn nhất ở Tây Tạng, Sakya được quyền sở hữu bao nhiêu đất đai và dân cư?
Tôi mỉm cười:
- Bát Tư Ba rất giàu có. Vì chàng là pháp vương của Sakya nên tất cả cư dân Lad của Sakya đều thuộc về chàng. Ngoài ra, chàng còn sở hữu rất nhiều thái ấp, vốn là lễphẩm do Hốt Tất Liệt ban tặng trong nhiều năm, phần lớn những thái ấp này đều không ởđất Tạng, mà nằm rải rác ở các vùng Thanh Hải, Cam Túc.
Tôi xòe tay ra nhẩm tính:
- Lấy ví dụ nhé, chàng có một trang viên ở Reburka, thuộc Hà Châu, một trang viên ở Thành Tường Căn gần Trung Đô và một trang viên khác tên gọi Điển Khang, cách chỗ này không xa. Những trang viên này đều là đất phong do Hốt Tất Liệt ban tặng thượng sư của mình, không phải chịu bất cứ khoản sưu thuế nào, các hộ dân sinh sống trên mảnh đất này cũng không cần liệt kê vào hộ tịch. Tất cảđều là tài sản cá nhân của Bát Tư Ba.
Chàng trai trẻ tròn mắt sửng sốt:
- Trời! Nói theo ngôn ngữ bây giờ thì ngài đúng là đại gia đẹp trai, giàu có điển hình.
Tôi gật đầu:
- Nói vậy cũng đúng. Nhưng chàng rất tiết kiệm, ngoài những khoản chi tiêu nhằm đáp ứng nhu cầu sinh hoạt tối thiểu cho bản thân và những người hầu cận thì phần lớn tài sản có được chàng đều đem về Sakya. Nhờ vậy mà người đời sau mới có được ngôi đền Sakya nguy nga, lộng lẫy đó chứ!