Không nhiều thứ quan trọng - Chương 045
Đấy là một đoạn hội thoại giữa Việt Thế và Linh Như mà Viết Quân
đã nghe được khi hai người đi qua bàn hắn. Hừ! “Anh em mình”! Thân mật
gớm.
Khương Duy ngồi nhìn chằm chằm Viết Quân từ đằng sau. Và bây giờ cậu cũng đã ngộ ra một sự thật: “Hoài Trang dai như đỉa”.
Viết
Quân vẫn hậm hực “vểnh tai” lên nghe lén những gì Việt Thế và Linh Như
đang nói ở cuối lớp(bàn Việt Thế và bàn Linh Như ngang nhau), hắn quyết
định đi xuống dưới đó ngay khi Linh Như bước ra khỏi lớp để gặp Mai Chi.
Khá
nhanh nhạy, có khi còn hơn Khánh Nam, Việt Thế nhận ngay ra nguy cơ
mình phải đối mặt và nhanh chóng tỏ ra “đon đả” với Viết Quân.
- Khánh Nam đi có lâu không? Bao giờ về?
- Khoảng 3, 4 ngày gì đấy. Mà cậu…
-
Chà! – Việt Thế vờ như không để ý đến việc Viết Quân đang nói dở – Hay
là tôi nhờ cậu và Khương Duy nhỉ? Dù sao mấy người cùng là bạn thân.
- Nhờ gì cơ?
- Linh Như ấy mà, cậu nghĩ sao khi tôi thích Linh Như?
Câu hỏi thẳng thắn của Việt Thế làm cho Viết Quân shock.
- Việt Thế, cậu có….
- Vậy nhé, hai cậu giúp tôi nhé! – Việt Thế tỏ ra khá là vui vẻ.
- Tôi kh…
Một lần nữa cố gắng của Viết Quân lại bị Việt Thế chặn lại.
- Hay là sáng nay tôi xin cô ngồi cạnh Linh Như nhỉ? Dù sao thì Khánh Nam cũng nghỉ mấy ngày cơ mà.
Viết
Quân toan định nói tiếp nhưng Việt Thế cứ liên tục cướp lời hắn hết lần
này đến lần khác, huyên thuyên đủ chuyện cho đến khi trống báo vào lớp
và hắn bất đắc dĩ phải về chỗ với tâm trạng tồi tệ.
Linh Như thoáng nhìn thấy vẻ cau có của Viết Quân và sự hả hê của Việt Thế, nó đoán ngay ra sự việc.
- Anh lại trêu Viết Quân nữa à?
-
Ừ. – Việt Thế tỏ ra thích thú – Kể ra có thằng bạn như nó, khi nào buồn
mang ra nói chuyện một tí cũng giải tỏa được bao nhiêu.
- Anh nói cái gì mà vẻ mặt anh ấy khó coi vậy?
-
Em biết đấy, lý do duy nhất từ trước đến nay khiến Viết Quân có thể nổi
giận chỉ có mình em thôi mà. Anh chỉ bảo nó rằng nó thấy thế nào khi
anh thích em, thế là mặt nó cứ từ từ biến thành mặt con gà trống.
Việt
Thế đang nói dở thì cô chủ nhiệm bước vào. Viết Quân tiếp tục quay
xuống nhìn Việt Thế. Và ngay khi Việt Thế có xu hướng định giơ tay lên
thì hắn vội vàng đứng bật dậy nhanh đến nỗi Khương Duy nghi ngờ khả năng
nhận biết ánh sáng của mắt mình.
Việt Thế đưa tay lên mặt xem cái
mụn mới nặn hồi sáng có còn chảy máu không và nhìn Viết Quân một cách
chăm chú: “Sao tự nhiên nó giật đùng đùng vậy nhỉ?”
- Em thưa cô hôm nay Khánh Nam nghỉ, cô cho em chuyển xuống bàn cuối được không ạ?
À,
ra đấy là lý do. Việt Thế cố gắng nhớ lại xem hành động của mình có tí
nào giống giơ tay không. Nhưng cậu cũng chẳng quan tâm nữa mà phải cố
gắng nín cười vì cái vẻ mặt đắc thắng một cách trẻ con của Viết Quân khi
xách cái balo xuống chỗ Linh Như, và đặc biệt là ánh mắt tức giận của
con cáo kia.
Linh Như đang mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ. Vì thế nó giật thót khi tự nhiên có tiếng động bên cạnh mình.
Nhìn sang.
- Hì!
Gãi đầu tự hỏi: “Cái con người này ở đâu chui ra vậy?”
Nó nhìn Viết Quân thêm một lúc nữa rồi nhìn lên chỗ Hoài Trang, cả lớp vẫn chưa thôi “Ồ” với “À”.
Tiếp tục quay sang nhìn Viết Quân, rồi lại nhìn lên chỗ Hoài Trang.
-
Hệ thống thần kinh định vị của anh có vấn đề à? Hay trí nhớ tổn thương
sau khi bị Khánh Nam đạp cho một phát bay khỏi giường hôm kia? – Nó vừa
nói vừa đưa mắt nhìn lên chỗ trống cạnh Hoài Trang ngơ ngác.
- Mọi thứ vẫn tốt và hoạt động bình thường, trừ dây thần kinh cảm giác. – Hắn tỉnh bơ lấy vở ra.
- Khương Duy này – Linh Như đưa tay kéo áo Khương Duy rồi chỉ chỉ trỏ trỏ sang Viết Quân.
- Ừ? – Khương Duy quay lại với một nỗ lực không nhỏ để giữ bộ mặt nghiêm túc.
- Sao anh ấy lại ở đây?
- Không nghe giảng là vấn đề lớn nhất của em lúc này đấy.
Đấy,
trở về chỗ quen thuộc thoải mái thế này cơ mà. Ít ra thì không bị ai
nhắc: “Sao anh không lấy sách ra?/ Sao anh không lấy vở ra?/ Anh không
nghe giảng à?/ Thầy bảo làm bài vào vở kìa!…etc… hoặc là có hôm nào quên
sách(ví dụ như hôm nay) thì có thể xem chung với người ngồi cạnh thay
vì quay xuống bàn dưới giật phắt lấy quyển sách của Khương Duy rồi cuối
tiết lại bị Minh Phương nện. Ôi! Thoải mái! Thoải mái!
- Anh có thôi việc lục lọi cặp của em không thì bảo?
- Anh lấy sách chứ có lục đâu? Đấy nhá, còn tốt bụng lấy hộ quyển vở với cái bút nữa nhá. Lợi quá còn gì?
- “Lợi thì có lợi nhưng răng chẳng còn”.
Chắc
do đang trong giờ Văn nên Việt Thế “tức cảnh sinh tình”, ngâm nga câu
ca dao xưa một cách đầy xúc động. Nhưng Viết Quân cũng chẳng để tâm làm
gì cho mệt. “Ta thắng rồi nhé! Hà hà!”
=
Hồi đầu thấy Viết
Quân ngoan ngoãn ngồi yên cạnh Hoài Trang, nó cứ nghĩ hắn bỏ được thói
quen cựa quậy liên tục trong giờ rồi cơ, hóa ra cũng chẳng hơn gì trước
cả.
- Ô, bút chì mới à? Anh ghét màu này, sao không mấy màu đen ý?
- Không liên quan đến anh.
- Mà hết ngòi rồi này, đưa anh thay ngòi cho.
Và để thay được một cái ngòi bút chì cho Linh Như, Viết Quân đã không ngần ngại mà… bẻ gãy gần như nửa hộp ngòi.
- Anh nhìn lại sản phẩm của mình đi.
- Anh có biết đâu? Tại nó cứ gãy ý chứ.
- Không biết thay thì nói luôn, bày đặt.
- Thước kẻ cũng mới à? Có vẻ cứng cáp đấy.
Tạch!
- Viết Quân! – Nó gắt lên nhìn cái thước kẻ đã gãy đôi trong tay hắn.
- Anh có định bẻ đâu? Là nó tự gãy mà. Chậc! Nhìn chắc chắn thế này mà… – Hắn tặc lưỡi.
Viết Quân tự cho mình cái quyền lục tung đống sách vở của Linh Như lên xem có cái gì… mới mẻ.
- Con này là con chó hay con mèo vậy? – Hắn rút được cái hộp bút của nó ra và nhìn chằm chằm vào bức ảnh dán bên ngoài.
- Là bò đấy.
-
Bò à? – Viết Quân dường như không để ý đến giọng điệu “bất thường” của
Linh Như cho lắm nên vẫn tập trung phân tích xem cái hình kia là con gì –
Lạ nhỉ? Bò gì mà nhìn lạ nhỉ?
Có vẻ như chỉ có chuyển xuống ngồi
cạnh Linh Như cũng chẳng làm cho Hoài Trang buông tha Viết Quân được. Đã
bắt đầu giờ nghỉ trưa, Viết Quân vội vàng chụp tay Linh Như định kéo đi
nhanh chóng nhưng cũng chẳng thoát được Hoài Trang.
- Anh Quân!
“Không kịp rồi!” – Viết Quân lẩm bẩm.
Linh
Như đã chán phải nhìn cái màn co kéo này của Hoài Trang lắm rồi, và
thực ra thì… thấy… tủi thân sao ý. Vậy nên nó nhân cơ hội hất tay Viết
Quân ra và đi xuống canteen… một mình. Việt Thế cũng bước đi đằng sau
như trêu ngươi Viết Quân.
- Khương Duy, mày có thể gỡ Hoài Trang
ra khỏi tao được không? – Viết Quân bực tức quát lên làm cho tất cả
những ai còn ở lại trong lớp đều chú ý, vì thế, tất nhiên, mặt Hoài
Trang đỏ bừng vì xấu hổ. Nói gì đến Hoài Trang, ngay cả Khương Duy còn
xấu hổ thay cho em họ nữa là.
Ngay khi bàn tay Hoài Trang vừa nới
lỏng ra một chút, Viết Quân đã bỏ đi một cách phũ phàng. Chứ sao, không
nhanh chân là cái thằng vô duyên kia nó lại nẫng tay trên mất. Nhưng
trái với suy nghĩ của Viết Quân, Việt Thế đang ngồi với mấy thằng bé lớp
10 cùng trong đội bóng đá. Thế thì Linh Như đâu nhỉ? Hắn đã sục sạo
khắp trường tìm kiếm nhưng trở thành công cốc, cho đến khi Hội học sinh
có lệnh họp thì hắn mới thấy mặt nó.
- Em đã ở đâu vậy?
- Ở chỗ Bảo Đông và Ngọc Hưng.
Viết Quân quắc mắt lên nhìn sang Bảo Đông.
- Biết đâu? Đang ngồi trên cây thì tự nhiên nó từ đâu chui ra rồi đòi trèo lên ngồi cùng bọn anh chứ. – Bảo Đông trả lời.
Ngọc Hưng khẽ lắc đầu nhìn Viết Quân ngán ngẩm.
- Chú em cứ cái tình trạng này thì thất bại thảm hại đấy. Lúc đấy thì tội lỗi cứ đổ lên đầu Khương Duy nhá!
Tuấn Anh vẫn đang hứng thú tâng cầu liên tục trong phòng.
- Mày có tâng mãi cũng chẳng ăn được anh đâu.
Đăng Thành chộp lấy quả cầu ngay trước mũi Tuấn Anh.
- Tao xin! Vào vấn đề chính đi.
Hiếm khi cả lũ nghiêm túc quây quần ngồi lại cái bàn thế này.
- Vấn đề gì đây? – Viết Quân nhún vai.
- Thử giọng chứ sao.
Thử
giọng tức là Viết Quân và Linh Như sẽ phải xướng lên một vài câu hát
ngẫu hứng nào đấy để đánh giá xem tài năng của mình đến đâu. Viết Quân
thì không vấn đề gì(dù sao thì hồi nhỏ hắn cũng từng là ca sĩ nhí nổi
tiếng của Hàn Quốc). Nhưng Linh Như thì khác.
- Cậu hát hay là con vịt kêu vậy? Chẳng ra đọc mà cũng chẳng ra… – Lê Dũng ngừng câu nói đột ngột, tỏ vẻ ngậm ngùi.
- Giọng tôi trời sinh đã thế. Ngay từ đầu đã bảo không có tài năng gì rồi, thế mà cứ bắt đi thi. Dở hơi.
Tuấn Anh hơi nhăn trán.
-
Cậu hát tuy dở nhưng cũng không… tệ lắm. Vậy chắc là phải trông chờ vào
tài đánh đàn của anh Quân thôi. Với lại để anh ấy hát nhiều hơn cậu
cũng được mà. Thêm vào đó, tôi sẽ chú ý đến trang phục và phong cách cho
hai người để ăn điểm.
- Nói cứ như chuyên gia ấy.
- Hơ, thì em mà.
Tuấn
Anh vênh mặt lên và lôi Linh Như ra khỏi ghế. Cậu bắt đầu đi quanh nó
và nhìn theo kiểu dò xét, tay vẫn đang vung vẩy cái thước dây. Cậu lẩm
bẩm.
- Chiều cao 1m68, thân hình đẹp, ngoại hình tạm… vòng 1… ừm…
Vòng một của cậu bao nhiêu vậy Linh Như? – Tuấn Anh đột ngột ngẩng đầu
lên hỏi và cũng không quên đưa cái thước lên ước lượng.
- Thôi ngay cái kiểu nhìn của cậu đi Tuấn Anh. – Linh Như quát lên, mặt đỏ lựng.
- Hỏi mỗi cái vòng một, có gì đâu mà…
- Cậu còn dám nói à? Tôi còn chưa tính đến cái váy khiêu vũ hôm trước đâu.
-
Không nói thì thôi, gì mà nóng thế. – Tuấn Anh làu bàu rồi tiu nghỉu đi
về chỗ ngồi – Mà tôi nói trước, hai người chọn bài nào có thể ăn mặc…
tự do, tôn vẻ ngoài lên một tí.
- Không biết! Anh Ngọc Hưng chọn bài “Khúc yêu thương” rồi.
-
Thảo nào hồi nãy thấy hát đoạn đầu bài đấy. Nhưng mà cái bài đấy hát về
học sinh nên ăn mặc không được… mát mẻ cho lắm nhỉ? – Tuấn Anh lại nghĩ
ngợi.
- Cậu lại muốn gì đây? – Linh Như hầm hè – Lại định bắt tôi mặc một bộ như hôm trước à?
-
Có gì đâu? – Tuấn Anh tỉnh bơ – Chân cậu đẹp thế còn gì, người cũng
chuẩn nữa, cậu phải biết là hôm đấy ối thằng trường mình chết vì cậu.
- Thôi đi! Tuấn Anh. – Nó quát lên một lần nữa.
- Rồi rồi, biết rồi.
Tập
trung quanh bàn như là hội thảo gì đó quan trọng lắm, thế mà rốt cục
cũng chẳng đưa ý tưởng đi được bao xa. Vì thế quyết định cuối cùng là
kéo nhau sang phòng nhạc cụ… thực hành luôn. Vậy là có thể yên tâm về
phần này đôi chút. Ít ra thì khả năng đánh đàn và hát của Viết Quân có
thể đỡ được năng khiếu cho Linh Như. Đáng lo bây giờ là chuẩn bị trang
phục sao cho hợp và cách biểu diễn sao cho tự nhiên.
Linh Như cũng
chẳng hiểu Khánh Nam nghĩ gì khi mà cứ liên tục gọi Việt Thế là “cái
thằng hỗn láo” nhưng lại đặt toàn bộ “niềm tin” vào Việt Thế nữa.
-
Nó bảo anh là em mà mất sợi tóc nào thì nó cạo đầu anh đi đấy! – Việt
Thế tỏ vẻ chán nản – Anh cũng khuyên nó là cứ sang Mĩ đặt mấy con dao
sắc sắc về mà cạo, tiện thể chuẩn bị luôn cỗ quan tài nào tốt tốt dự
phòng, kẻo nó vừa đưa dao lên đầu anh thì đã có người dí súng vào trán
nó ý chứ.
- Suy đi tính lại thì em cũng chẳng hiểu hai anh làm sao
mà không thể làm bạn thân nữa. Có mỗi cái lý do đấy mà cũng… – Linh Như
kéo dài từ “cũng”.
- Cũng không hẳn đâu. Nhưng… bọn anh… ừm… em
cũng có thể hiểu là hai đứa bọn anh ở hai phía bất lợi cho một tình bạn
mà. – Việt Thế tỏ vẻ khó diễn đạt – Với lại nếu anh chơi thân với Khánh
Nam, anh dám cá là anh sẽ thân với hai thằng kia. Mà anh thì… sẽ không
tử tế như Khánh Nam nếu trong tay có hai “đứa bé” đáng yêu thế đâu. Nhất
là Viết Quân. – Tự nhiên cậu bật cười một mình, có lẽ là đang nhớ về
một chuyện gì đấy.
- Linh Như!
Một giọng con trai hét lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện của Linh Như và Việt Thế.
- Vừa nhắc đã thấy đến. – Việt Thế khẽ mỉm cười – Nó sẽ đưa em về à?
-
Ừm… Khánh Nam giao nhiệm vụ. Thật là vớ vẩn. Em chẳng nghĩ sẽ có ai làm
gì em trên đường về nhà đâu. Chẳng qua chỉ là tạo cơ hội thôi. – Linh
Như làu bàu.
Nó đứng lên đi về phía Viết Quân. Chắc hắn vừa tập bóng chuyền với đội xong nên mồ hôi mồ kê nhễ nhại.
- Anh có thể nghỉ ngơi một lúc mà. – Nó đề nghị.
Viết Quân liếc mắt nhìn Việt Thế giờ đây đang chạy ra sân bóng đá rồi mới chịu gật đầu và ngồi xuống.
Người
ta cũng chỉ cấm đi xe đạp dàn hàng ba thôi nên ta có thể dàn hàng 4 hay
hàng 5, hàng 6 gì đấy tùy ý, miễn là không trùng con số 3. Ấy thế mà
Viết Quân hôm nay tỏ ra rành về luật lắm, chỉ cho xe chạy hàng hai thôi,
bất kể những con kì đà mang mã số từ ba trở lên sẽ bị out ngay lập tức.
Nhưng dù sao thì hắn cũng ghét việc vừa đi vừa nói chuyện thế này, còi
xe cứ tít tít, điếc tai lắm. Mà không nói thì… Vậy nên khi vừa rẽ vào
một đoạn đường yên tĩnh, hắn lên tiếng ngay, nhưng giọng thì cũng có vẻ
trầm trầm như con đường.
- Anh chưa thấy em đeo sợi dây… anh tặng…
- Sợi dây?
- Ừ.
- À… em… – Linh Như ấp úng – chẳng qua là…
- Sinh nhật Khương Duy em đeo nhé. – Viết Quân đề nghị.
- Sinh nhật Khương Duy?
-
Ừ – hắn gật đầu dù nó chẳng nhìn sang – Nếu em… đeo nó thì coi như đồng
ý, còn nếu không… em hiểu mà. – Hắn khó khăn khi nói tiếp vế sau và cố
lẩm bẩm nốt câu cuối – Tất nhiên anh chẳng hi vọng rơi vào trường hợp
sau.
*
* *
Căn nhà to lớn cuối cùng chỉ có mình nó. Chẳng nhẽ qua kia ở với bà nội? Mặc dù bà luôn hất mọi cố gắng của nó đi.
Có
vẻ thích nghi với không khí ồn ã trong một căn nhà nhanh hơn là sự yên
tĩnh bao trùm. Tất nhiên. Tình cảm gia đình là thứ thiêng liêng ấm áp
mà. Hồi đầu khi mới về Việt Nam, nó cũng từng rất vất vả để làm quen với
4 bức tường vắng lặng. Mãi rồi cũng quen, thế mà khi chuyển về đây sống
thì thích nghi nhanh lắm. Rồi hôm nay lại ở một mình. Thật là buồn
chán. Đi ra đi vào, đi vào đi ra. Ba mẹ anh Tuấn Vũ mới về, lâu lâu nhà
người ta mới được quây quần đông đủ nên nó chẳng muốn làm phiền anh ấy.
Còn Phương Linh thì… Thật là nan giải khi sắp tới sẽ phải trả lời câu
hỏi là chọn Phương Linh hay… Viết Quân. Chọn bạn thân hay người bạn
thân… thích. Dùng từ “thích” vì Khánh Nam bảo chưa thể kết luận là
“yêu”.
Lâu lâu rồi cũng chẳng kiểm tra mail nữa. Bận tối mắt tối
mũi với cái kế hoạch mở rộng kinh doanh. Nhưng dù sao thì cũng chẳng có
nhiều thư mới cho lắm. Một vài tin rác, một vài tin quảng cáo, một vài
tin kết bạn, và cuối cùng là một tin của Viết Quân. Ngày gửi lâu lắm
rồi. Chắc cũng khoảng ba tuần trước. Nó lướt qua nội dung thư và chợt
mỉm cười. Hình như hôm đó nó đổi số điện thoại mà chưa cho Viết Quân
biết nên hắn mới gửi email thế này thì phải. Có vẻ những tin nhắn tử tế
nhất mà Viết Quân có thể gửi chỉ là trích trong bài “If one day…”
“If one day…
You want to run away,
Don’t be afraid to call me.
I don’t promise to ask you stop…
but I can run with you…”
Hình
như được gửi sau hôm nó có ý định… tự tử. Có vẻ như chuyện của hai đứa
nó cứ dần dần đi vào những vần thơ của “If one day…”. Nó nghĩ được như
thế nhưng lại không nhớ được hết những câu còn lại của bài thơ này. Có
thể báo trước một điều gì chăng?
Kể ra lời đề nghị của Viết Quân
cũng… có lý. Về việc đeo sợi dây ấy mà. Linh Như nằm dài ra giường, đưa
tay mân mê cái mặt dây chuyền trên cổ… con gấu bông. Có nên đeo không
nhỉ? Kể ra thì… thực ra thì… đeo hay không đeo có gì khác nhau? Cái kết
của cả hai đứa… làm gì thay đổi được? Quả là khó hiểu thật. Nhưng nó có
nên thành thực hơn với bản thân mình một chút không? Không nhìn vào cái
kết ấy nữa… mà nhìn vào chính tình cảm của mình… Vậy thì nó có nên đeo
không? Và không biết vô tình hay hữu ý… bàn tay nó tự nhiên tháo cái mắc
ở sợi dây rồi… đưa lên cổ mình.
*
* *
Chiều nay ba và
Khánh Nam từ Mĩ về. Và tối nay thì là sinh nhật Khương Duy. Mọi chuyện
vẫn ổn cả. Còn bây giờ thì Linh Như đang có hẹn với Phương Linh trong
khi Viết Quân và Khương Duy đã bị Hoài Trang lôi tuốt đi ngay sau giờ
học.
- Sẽ không sao chứ? – Việt Thế lo lắng hỏi.
- Không sao
thật mà, em chỉ đi ăn với Phương Linh thôi, với lại tối nay đã tổ chức
sinh nhật rồi, không sao thật đấy, Khánh Nam cũng sẽ về mà.
- Ừ…
Việt
Thế đứng nhìn theo Linh Như một lúc rồi mới quay lại sân bóng đá. Cậu
cảm thấy rất lo lắng. Hoài Trang đã cố tình đưa Viết Quân và Khương Duy
về trước. Rõ ràng… Như không yên tâm, cậu lục lọi cái balo tìm điện
thoại và gọi cho Linh Như.
- Em sẽ ở quán nào?
- <Phương Linh vừa nhắn lại là ở quán Bằng Lăng. Anh biết chỗ đó không?>
- Ừ, anh biết.
= =
Quán
Bằng Lăng có vẻ rất ngon, phải nói là ngon tuyệt về các món bánh của
nó. Như bánh tôm, bánh bột lọc, bánh giò, bánh xèo … Nhưng vấn đề ở chỗ
bà chủ quán khó tính quá, mà chỗ này cũng chẳng yên tĩnh mấy, ngay sát
đường ầm ĩ lắm. Vì vậy nên hai đứa ít khi ăn ở đây. Chẳng hiểu sao hôm
nay Phương Linh lại hẹn ở đây nữa, mà lạ là lại nhắn tin chứ. Có thể là
do thấy lớp nó phải ở lại điền phiếu thăm dò lâu quá, Phương Linh đã đi
lòng vòng trước và dừng lại ở quán này, sau đó nhắn tin lại.
Quán
này gọi là Bằng Lăng vì nấp sau hai cây Bằng Lăng xum xuê ở hai bên, đâm
ra nhìn cũng… kín đáo. Quán cũng khá rộng, nơi ăn uống chia làm hai
phòng, thông vào phía trong với nhau bởi một cửa nhỏ(mà tất nhiên chẳng
bao giờ cửa này đóng) và một cửa sổ tuy có rèm nhưng cũng chẳng bao giờ
buông xuống. Thường thì Phương Linh thích ngồi bên ngoài hơn, thế mà hôm
nay chẳng thấy ngồi ở ngoài này, chắc là bên trong rồi. Mà hôm nay quán
có vẻ ít khách, bằng chứng là bên ngoài có ai đâu cơ chứ. Linh Như bắt
đầu có linh cảm không tốt. Tại sao cửa thông giữa hai phòng lại mở hé?
Tại sao rèm cửa lại buông kín thế kia? Và tại sao… không khí lại yên ắng
thế này?
- Chào princess. Người cậu muốn tìm đang ở đây.
Cánh
cửa đột nhiên được mở rộng để cho Linh Như bước vào và có thể nhìn thấy
Phương Linh đang nằm bất tỉnh dưới sàn. Như hiểu ra mọi chuyện, nó bình
tĩnh nhìn lên thủ lĩnh của hội.
- Tôi hi vọng các cậu không phủ nhận việc mình là thành viên của Night?
-
Tất nhiên rồi! Đó là một niềm tự hào cơ mà. Quả không hổ danh princess
của học viện, cậu nhanh nhạy đấy. – Đứa con gái đứng đầu nhếch mép trả
lời.
- Thế tóm lại mấy người muốn tôi làm gì mới thả Phương Linh đây?
- Một việc không hề khó, princess ạ! – Đứa lùn nhất hội tiến lên phía Linh Như – Tôi thích cách làm việc của cậu.
- Nhưng tôi không hề ưa thủ đoạn của các cậu. Vào vấn đề chính đi.