Khi thiên thần mất đi đôi cánh, Chương 30-34

CHƯƠNG 30 CMO – CFO

Công ti M.P.A

- Không biết giám đốc
mới của công ti mình là ai nhỉ? Dạo này trụ sở chính toàn cử người mới về.

Cô gái đặt tài liệu
xuống, quay ghế sang thắc mắc, âm điệu đủ lớn để cả phòng nghe thấy.

- Cậu quan tâm làm gì,
dù sao cũng không ảnh hưởng tới mình cơ mà. À này, cậu thấy CFO của công ti ta
rồi chứ?

- Chưa.

- Trời ạ, ở bên phòng
cái Mai ấy, ảnh hồ sơ thôi mà cùng làm người ta điêu đứng rồi, điển trai dễ sợ.
Nghe bảo nhân viên nữ bên ấy ai cũng tranh nhau đi làm sớm để gặp được CFO đấy.

- Thế á?

- Thôi thôi, mấy cô có
định làm việc không đây? Muốn bị cắt hết tiền thưởng sao? - Trưởng phòng lên
tiếng khiến tất cả im re.- Hôm nay, CMO- giám đốc phụ trách marketing, cấp trên
của chúng ta sẽ tới ra mắt, mong các cô các cậu làm việc cho nó nghiêm túc một
chút dùm.

- Vâng, trưởng phòng!

Cốc...cốc...cốc...

- Mời vào!

Đẩy xe chở đầy những
khay cà phê vào, cô nhân viên phục vụ mỉm cười:

- Anh chị cần dùng cà
phê không ạ?

- Lại nhân viên mới à?

- Hình như phòng mình
không có gọi cà phê?

Trưởng phòng cũng khó
hiểu tiến lại gần.

- Đây là chế độ mới của
công ti hay sao ấy nhỉ?

Câu hỏi rụt rè của
trưởng phòng làm tất cả đều phì cười.

- Hi. Vâng ạ!^^

Nhoẻn miệng cười thật
tươi, câu trả lời của nó làm cả phòng ai cũng vui vẻ hẳn, không dưng được phục
vụ cà phê tận nơi.

- Cho chị một tách nhé!

- Tôi nữa!

- Cả chị nữa!

Để từng tách lên bàn làm
việc của tất thảy mọi người xong, cô nhân viên tháo chiếc tạp dề trắng ra
ngoài, gắn chiếc bảng tên nhỏ xinh lên áo rồi cúi chào:

- Rất vui được làm quen
với mọi người. Tôi là Thái Nguyễn Tường Vi- CMO mới của công ti.

Xoảng...

- Ôi trời!

Phản ứng đúng như nó
mong đợi, Vi đánh rơi nụ cười ra khỏi môi nhưng giọng nói vẫn nhẹ bẫng.

- Chế độ mới chỉ phục vụ
tận nơi một tách thôi nhé mọi người!

Sự ngạc nhiên xen lẫn
ngại ngùng bỗng bay biến chỉ trong phút chốc.

Ra mắt ấn tượng, đưa mọi
người đi từ trang thái cảm xúc này sang trạng thái cảm xúc khác theo ý mình,
thân thiện, dễ gần nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận rõ quyền năng. Vị giám
đốc marketing trẻ tuổi hoàn thành xong màn chào hỏi nhân viên cấp dưới với một
mũi tên trúng ba đích.

- Mong là mọi ngưòi sẽ
có một buổi sáng tốt lành cùng cà phê. Anh chị làm việc tiếp đi ạ. Vi xin phép!

Ngay khi cánh cửa vừa
đóng, cả phòng chụm lại tranh nhau nói.

- Xinh thật đấy!

- Có khi sếp còn trẻ hơn
mình ấy nhỉ?! Xinh quá!

- Thôi đi mấy ông, mấy
ông không nhìn thấy cái nhẫn chứng nhận đã kết hôn nằm chình ình trên ngón tay
mĩ nhân à?

- Từ rày về sau phải làm
việc cho cẩn thận, sếp trẻ nhưng trông khó tính đấy.

- Ừ, lúc nãy nghe bảo là
giám đốc marketing làm tớ suýt nữa đánh đổ cốc cà phê.

Kết luận cuối cùng là:
CMO mới của M.P.A đích thực họ hàng nhà "Cáo".

******

Được tổng giám đốc thông
qua, nó hài lòng với những nhận định mình đọc được qua mắt của nhân viên. Thời
gian du học và thực tập ở Anh quả thật giúp nó rất nhiều, không những hoàn
thiện hơn về kiến thức mà cả kĩ năng sống cũng như ứng xử.

Giờ chỉ còn giám đốc tài
chính, không muốn mói quan hệ đồng nghiệp sau này vì bản chất công việc mà căng
thẳng, nó cần chuẩn bị một chút trước khi gặp mặt.

Bước ngang qua sảnh lớn,
Vi hơi giật mình lúc chạm mắt vào bản thân trước gương. Đây là nó? Trong suy
nghĩ không còn chỗ cho sự giản đơn và ngây thơ trước kia nữa, nó đang bị cuốn
đi.

" Từ khi
nào...?" . Vi dứt ánh mắt ra khỏi gương, bước tiếp.

Nó vừa vào thang máy,
một dáng người lướt xẹt qua mắt khiến tim nó ngưng đập vài giây. Lắc đầu, Vi
phủ nhận hình ảnh vừa đập vào tâm trí, dạo này nó còn mắc thêm chứng ảo giác
nữa sao?!

 

CHƯƠNG 31 VÁY CUỚI

" Mẹ thật sự xin
lỗi con Trang à. Mẹ không đủ tư cách để cầu xin con hay mong con tha thứ cho
tất cả lỗi lầm mà mẹ đã gây ra. Dù vậy nhưng mẹ mong con hiểu rằng mẹ rất yêu
hai con. Xin lỗi vì đã làm tổn thương hai con. Mẹ đã mất Minh Anh, chỉ còn mình
con. Mẹ chẳng biết nói gì, giờ mẹ chỉ có thể chúc phúc cho con mà thôi, hãy
sống hạnh phúc bên người con yêu thương. Như vậy là mẹ đã mãn nguyện lắm
rồi."

Chỉnh lại chiếc vương
miện nhỏ xinh đang nằm duyên dáng trên mái tóc, Trang quay người lại ngay khi
tấm rèm được kéo sang một bên, giấu nhẹm những tâm sự vào sâu trong đáy mắt.

- Vẫn biết cô gái nào
trước ngày cưới cũng sẽ rất rạng ngời nhưng mà phải thú nhận rằng, quả thực em
là một cô dâu xinh đẹp! Chị bắt đầu hối hận khi để Thiên Anh đi cùng rồi, em
xem, tới giờ mà chưa thốt được lời nào kìa.

Uyển Nhi mỉm cười ẩn ý,
hướng ánh nhìn về phía Thiên Anh. Thấy anh cứ đứng trân nhìn mình, nó nghĩ chắc
phải gỡ cho anh thôi.

- Em lạ lắm à? Sao anh
cứ nhìn mãi thế?

Đưa tay ra giúp nó
xuống, anh lắc đầu, dịu dàng:

- Chỉ là vì anh thấy cô
dâu của anh xinh đẹp quá thôi!- Nói đoạn, anh lại nhìn sâu vào mắt nó như muốn
nó đọc được niềm hạnh phúc vô bờ từ anh.

Hai gò má nó chợt hồng
lên, khoác tay mình vào tay anh, Trang nghe tim mình đang rung lên những nhịp
đập hạnh phúc nhất. Nó thật may mắn vì đã tỉnh táo nhận ra tình cảm của anh
dành cho mình. 

- Cười lên nào!

Tách! Tách! Tách!

Hạ máy ảnh xuống, Uyển
Nhi hài lòng với những bức vừa mới chụp được, cười tươi:

- Chàng và nàng may mắn
lắm đấy nhé! Cặp vợ chồng duy nhất được Uyển Nhi chụp ảnh cưới, lại còn miễn
phí nữa.

- Hi. Em rất muốn mình
có cái diễm phúc ấy đây, chị có thích không? Để em và anh Thiên Anh đỡ phải tới
studio. Mai là bắt đầu.

Trang kéo váy lên cao
một chút để độ dài của nó không ảnh hưởng tới việc di chuyển, háy mắt đề nghị.

- Hì. Chỉ cưới một lần
duy nhất thôi, phải làm cho nó lung linh chứ, mấy bức này chị chụp nháp và giữ
lại làm của riêng mà.- Cất máy ảnh vào trong túi, Uyển Nhi tiếp- Lát nữa nếu
không bận thì mời hai em dùng bữa tối với chị nhé?

- Tối nay ạ? Hi, em có
hẹn với bố mẹ anh Thiên Anh mất rồi. Em vào trong thay đồ một lát!

Phòng thay đồ đóng lại,
bên ngoài chỉ còn Thiên Anh và Uyển Nhi.

- Còn một tuần nữa là
tới ngày kết hôn. Hi. Cậu chuẩn bị xong hết rồi chứ?- Nhấp chút cà phê, Nhi hỏi
mà không nhìn.

- Vâng.

Trước khi không khí kịp
chùng xuống trong im lặng Trang đã thay đồ xong bước ra.

- Em rất thích bộ váy
cưới này, ưng ý nó tới từng đường chỉ, hai người có thể cho em biết ai là người
đã thiết kế không?

Cố im lặng một cách ẩn
ý, Uyển Nhi gõ nhịp trong đầu chờ sự xuất hiện của người đặc biệt.

- Tớ đã nhờ bạn thiết
kế.

Vi xuất hiện ngay sau
khi Nhi đếm đến ba.

- Vi!

Nó gần như là mừng rỡ
chạy đến, ôm chầm lấy cô bạn, nó cứ nghĩ là Vi sẽ không về, nó cứ nghĩ là cô
bạn không thể tới dự đám cưới hay gặp nó như thế này?

- Sao cậu lại bảo bận
không về được hả cái đồ đáng ghét? Cậu có biết tớ buồn thế nào không?

Vỗ vỗ vai nó, Vi cười:

- Tớ xin lỗi, xin lỗi.

Thả Vi ra, nó ngắm cô
bạn từ đầu đén chân ( dễ đến cả phút):

- Mèn ơi! Cậu khác quá
Vi à! Xinh hơn! Hàng mi thưa ngắn và đôi mắt đen láy của cậu đâu mất tiêu rồi?

- Hì. Tại thời tiết bên
Anh khác bên mình mà.

Giải thích cho nó xong,
cô bạn quay sang chào hỏi mọi người.

***

- Chào mừng em đã trở
về!

Thiên Anh sau một hồi
bất ngờ lại vui vẻ như thường.

- Rất vui vì được gặp
lại anh!

Giờ chỉ còn một người im
thin thít từ lúc nó xuất hiện:

- Hi. Chào chị Nhi!

- Lâu lắm rồi mới gặp
em!- Uyển Nhi vòng tay qua ôm nó một cái thật chặt.

- Muốn có thời gian nói
chuyện với cậu nhiều hơn nhưng mà giờ tớ phải đi rồi, cho tớ địa chỉ khách sạn
cậu ở với phone đi, để tối tớ tới!

Lôi một cuốn sổ nhỏ bằng
lòng bàn tay ra, Trang chăm chú chờ nó đọc địa chỉ.

- Phòng 408- khách sạn
H.G. Số điện thoại của tớ là 0165 *******. Hi. Sẵn sàng đón tiếp quý cô mọi lúc
mọi nơi nhé!

- Okay. Hihi. Cậu cứ
chuẩn bị nha, tớ đi đây!- Quay sang kéo tay anh Thiên Anh cô bạn mỉm cười- Chào
mọi người.

Vẫy tay qua cửa cho tới
khi chiếc xe lăn bánh đi mất, Trang khiến nó thật sự thấy vui, đã bao lâu rồi
mà cô bạn của nó vẫn dễ mến như ngày nào.

- Cô nương có cho tôi
vinh hạnh được mời cô về nhà chơi không đây? Anh Bảo Anh sẽ vui lắm khi thấy
em.

Lấy túi xách, chị Uyển
Nhi háy mắt với nó:

- Hi. Vinh hạnh đó đáng
lẽ ra là của em mới đúng chứ ạ!^^

Đóng cửa xe, nó cài dây
an toàn.

- Em về luôn chứ? Còn
bác gái, bác ấy có khoẻ không?

Nhấn ga, chị Nhi quay
sang hỏi nó đầy quan tâm.

- Vâng, em về hẳn luôn.
Hi. Cảm ơn chị, mẹ em vẫn khoẻ.

- Công việc của em thế
nào? Nghe bảo em đã hoàn thành xong bằng thạc sĩ đại học Oxford. Hi. Thành tích
rất đáng nể nhé!

- Em thi tuyển bên trụ
sở chính của M.P.A nên được điều về làm CMO chi nhánh Việt Nam.

- M.P.A?- Nhắc lại tên
công ti của nó, khoé môi chị Nhi như mỉm cười thích thú.

- Sao thế ạ?

- À, không có gì. Hi.
Cho chị gửi lời khen tới chiếc nhẫn trên ngón áp út của em, nó rất đẹp.

Vi đưa bàn tay trái lên
chạm nhẹ chiếc nhẫn, đẩy nhanh sự lúng túng và tích tắc đôi mắt nó biến chuyển
đi. Và hình như hành động ấy không thể qua được mắt của chị Uyển Nhi.

- Vật phẩm xinh xắn ấy
chỉ có thể đánh lừa những chàng trai nhút nhát mà thôi, nó không đủ quyền năng
để ngăn cản ai đó khi họ thật lòng với em, bất kể dù em đã kết hôn hay chưa?!

- Em biết.

- Em khác trước đây
nhiều. Hi. Thời gian tuyệt vời thật!

Dừng xe, chị nhoẻn cười
nhìn nó chuyển chủ đề:

- Tối nay, chọn món gì
để chị phục vụ tận nơi nào?

***

Sau một hồi đi dạo lòng
vòng quanh Hồ Tây, nó đón chuyến xe bus cuối cùng trong ngày khi màn đêm tĩnh
mịch bao trùm lên tất cả.

Đã lâu lắm rồi giờ nó
mới tiếp tục thói quen gần như bị rơi vào quên lãng này. Bước lên, Vi chọn vị
trí cuối cùng sát cửa sổ, nó là hành khách duy nhất trên xe. Xem ra từ chối lời
đề nghị đưa nó về nhà của anh Bảo Anh là một sự lựa chọn không tồi, vì cái tin
nhắn thông báo không thể đến thăm nó tối nay của Trang mà Vi đã nán lại hơi lâu
so với dự định ban đầu. Nếu là nó, nó cũng sẽ không vui lắm khi thời gian của
mình và người ấy bị san sẽ thế nên Vi không muốn bản thân là kì đà cản mũi cho
hai người dù chị Nhi bảo rằng muốn anh Bảo Anh có thể nói chuyện thoải mái với
nó.

Hà Nội về khuya không
quá ồn ào, nó yêu mùi hoa sữa thoảng quanh trên những chặng xe bus qua, yêu cái
không khí mát lạnh dễ chịu khiến bàn tay chỉ muốn đưa ra mãi qua cửa kính, yêu
khoảnh khắc yên bình mà nó chẳng cần suy nghĩ hay toan tính, yêu phút giây nó
vững vàng và tĩnh để nhịp sống hối hả vô phương cuốn đi hay chạm vào.

Ipod nó vang đều từng
giai điệu của Fox rain, một bản ballad buồn...từng giai điệu gõ nhẹ vào trái
tim đang khép chặt của nó, ngăn cửa nhỏ xíu mở ra, thả cho kí ức Vi chôn chặt
bay lượn và làm sống lại không khí ngày hôm ấy, ngày cô sinh viên năm nhất
thích thú pha lẫn ngạc nhiên ngắm nhìn gương mặt một chàng trai đang say ngủ
tựa vào vai mình, ngày mà sau này anh nói với nó rằng: "Hôm ấy anh đã làm
một điều lạ lùng mà tới giờ anh cũng chẳng thể lí giải".

Tim nó tê nhức, hình
dáng anh cũng vừa kịp tan thành ảo ảnh, nhạt dần rồi mất hút, Vi cười, nó đang
nhớ anh, rất nhiều!

 

CHƯƠNG 32 NGHI NGỜ

- Đây này, thấy chưa?
Hôm trước tớ còn chụp được từ bàn tay của cả hai người mà.

Đưa điện thoại ra, cô
nhân viên đắc thắng.

- Sao lại có thể như
thế? Thật khó tin, rõ ràng CFO của tụi mình du học ở Mĩ, về trước ngày CMO ra
mắt ba tuần, với lại giám đốc marketing du học bên Anh cơ mà, cô ấy chẳng thi
tuyển ở trụ sở chính của tập đoàn còn gì? Chồng Mĩ, vợ Anh á? Không thể nào!

- Này nhé, nếu không
phải vợ chồng thì thứ giống nhau đâu ra cái thứ giống nhau đó hả? Nhân viên nữ
bên kia lại được phen đau tim rồi, ai chứ phu nhân mà là CMO thì hết đường hi
vọng. Hic. CFO đẹp trai của tôi.

- Đoán già đoán non.
Mệt. Vào hỏi CMO của mình là biết ngay thôi à?! Nghe bảo cậu phải gửi thông báo
họp tới các bộ phận thì phải mà? Giờ vẫn ngồi ung dung thế hở cô thư kí?

- Sắp xong rồi, chỉ còn
bộ phận chăm sóc khách hàng nữa thôi. Yên tâm. Nè, việc nhà người ta mình nhiều
chuyện có khi lại đi tong đấy nàng phó phòng ạ.

- Thế mới càng phải hỏi,
mắc công người ta lại nghi ngờ hai vị lãnh đạo sáng chói nhà mình. Vả lại tớ
phải nộp cái này.

Giơ tập tài liệu lên, cô
nhân viên thở dài tiến về phòng cấp trên.

*

Cốc...Cốc...Cốc...

- Mời vào!

Nó ngước lên, nhoẻn
cười:

- Có chuyện gì thế chị?

- Bản kế hoạch về việc
thay đổi giao diện trang chủ của công ti, sử dụng công nghệ web mà chúng ta đã
thảo luận trước đó và người đại diện. Giám đốc xem qua thế nào. Trưởng phòng
nghỉ phép, nếu để tới mai thì gấp quá nên tôi nạp hộ.

- À, vâng. Chị đợi em
một lát!

Cất tài liệu vào ngăn
kéo, nó bắt đầu xem bản kế hoạch.

- Về vấn đề người đại
diện, chỉ cần đáp ứng đủ các tiêu chuẩn của chúng ta là có thể ứng tuyển, tuy
nhiên xét mọi phương diện về mức độ phù hợp lại chỉ có bốn gương mặt tiềm năng.

- Đây là dòng sản phẩm
mĩ phẩm hoàn toàn mới hướng tới độ tuổi tầm 20 đến 25, những người trẻ năng
động vì vậy không nhất thiết phải chọn gương mặt quá nổi tiếng hay xinh đẹp,
mức độ vừa đủ nhưng có thể cho thấy tối đa hiệu quả sản phẩm, làm tôn công dụng
của dòng sản phẩm mới là ổn nhất. Nếu không có gì thay đổi, mai chúng ta sẽ họp
bàn về vấn đề này.

Thấy nó nói xong rồi mà
chị nhân viên vẫn cứ đứng yên, mắt không rời bàn tay nó, Vi thấy lạ:

- Còn gì nữa sao chị?

- À...ờ...- Chị nhân
viên lúng túng.

- Có gì chị cứ nói ạ.

Đưa cốc cà phê lên, nó
khuyến khích:

- Thật ra cũng không có
gì, chỉ là, mấy hôm nay công ti đang ầm lên thông tin giám đốc và giám đốc tài
chính là vợ chồng.

Suýt chút nữa là nó chết
bỏng, ngụm cà phê vừa uống cũng chỉ thiếu nước trào lên mũi vì sặc.

- Giám đốc không sao
chứ?

- Em không sao.

- Tai...tại...CMO và CFO
cùng đeo chiếc nhẫn kết hôn giống y chang nhau nên...

Rõ ràng lúc nó mua, nhân
viên bán hàng bảo chỉ có một cái duy nhất mà nhỉ? Trùng hợp tới khó tin! Lấy
lại bình tĩnh, nó trấn an:

- Có thể là do ngẫu
nhiên thôi! Không có chuyện đó đâu ạ. Em vẫn chưa gặp giám đốc tài chính của
công ti mình. Hi.

- Vậy xin phép giám đốc!

- Chào chị!

Khẽ lắc đầu, nó biết
tỏng chị ấy đang sướng run vì chứng nhận xong một thông tin sốt dẻo, cảm tưởng
như muốn chắp thêm cánh để bay ra ngoài. Nếu thế thì cái người đó quả là có sức
hút không nhỏ, ít nhất là đối với nhân viên nữ trong công ti bởi đã kết hôn rồi
mà vẫn được chị em săn đón nhiều đến vậy. Nó nên đợi tới ngày mai sau buổi họp
hay qua chào hỏi người kia bây giờ nhỉ?

Lau vệt cà phê lem nơi
khoé miệng, list công việc cần làm chi chít trong sổ tay dập ngay cái suy nghĩ
dở dở ương ương vừa mới loé lên trong đầu Vi.

Trước sau gì chẳng gặp,
sao nó cứ phải lăn tăn về cái chuyện này nhỉ??? Ghét quá!!! Vấn đề của nó bây
giờ là đưa ra một phương án toàn diện mang lại thành công lớn cho dòng sản phẩm
mới của công ti về tất cả các mặt đồng thời thuyết phục làm sao để CFO chấp
nhận rút kinh phí. Chỉ thế thôi! ( chỉ thế thôi mà cũng cả khổi việc, đủ đè bẹp
nó nếu sơ sẩy. Khổ thân. ==')

Tinh ...Tinh...Tinh...

Suýt nữa thì nó quên
khuấy đi một chuyện cực- kì- quan- trọng: làm phù dâu cho Trang?!+.+

Sms: Trang

" Tối nay cậu rảnh
không?"

" Hiện thì ngoài
việc định tăng ca ra tớ chưa có lịch gì. Sao thế?"

" À. Hì. Tối nay,
anh Thiên Anh, anh Bảo Anh và tớ sẽ cùng hợp tác với nhau cho ra một liveshow
hoành tráng chào mừng cậu trở về. Hihi. ^^ "

" Lại định dìm hàng
gì tớ đấy hả? ==' "

" Đâu đâu. Nói chơi
thế chứ, cũng không hoành tráng lắm, chỉ special thôi, đi nhé?^^. Mọi người mất
công chuẩn bị mà. Hi. Năm năm rồi cậu mới ló mặt về chứ ít ỏi gì?! Hôm chị Nhi
và anh Bảo Anh kết hôn cậu cũng chỉ gửi lời chúc mừng chứ có về tham dự đâu? Sẽ
rất vui đấy, đảm bảo cậu mà không bất ngờ là tớ bỏ tình yêu dành cho shopping."

" =), tớ chỉ trêu
thôi mà. Ừ, tớ đi. Mấy giờ và ở đâu thế hở nàng? Dạo này nàng thi hành chính
sách tiết kiệm đấy à? Nhắn tin...+.+. Lâu chết đi được ấy."

Tinh...Tinh...Tinh...

- Alo?

- Giờ thì vừa ý nhá? Tớ
gọi hẳn hoi này, không lại mang tiếng keo kiệt. 8 giờ, ở nhà hát...

- Rồi, rồi.- Nó ghi địa
chỉ cô bạn đọc vào tờ giấy.

- Hẹn gặp cậu vào tối
nay! Bye.

- Bye!

Mỉm cười, Vi đặt tờ giấy
sang một bên. Hôm nay lại phải "gương mẫu" về đúng giờ nữa rồi, kế
hoạch tăng ca thế là phá sản.

 

CHƯƠNG 33 “ĐỪNG KHÓC…”

Tám giờ năm phút tối, nó
có mặt tại nhà hát trong một chiếc váy ngắn ôm eo tôn lên dáng người vốn dĩ đã
rất chuẩn, đôi môi mềm dịu ngọt mùi của hoa oải hương. Vi kéo túi xách lên cao
và bước vào.

Nó chỉ tới sớm hơn năm
phút nhưng sao chẳng thấy ai cả, nhà hát mở thế mà tuyệt nhiên không xuất hiện
một bong người, sáng choang nhưng lạnh lẽo khiến niềm háo hức về một liveshow
bất ngờ tan biến, mất thêm 10 phút chờ đợi, Vi rút máy gọi điện cho Trang. Đôi
chân nó thoăn thoắt tiến tới sân khấu chính.

“A lô! Tớ tới rồi, cậu
đang ở đâu đấy?”

“Hì, xin lỗi cậu, tớ với
mọi người đang bị tắc đường, tắc một tiếng rồi đấy, bực ghê cơ!”

“Thế giờ tớ về nhé?”

Nó chán nản đưa ra giải
pháp duy nhất hiện lên trong đầu.

“Ấy, đừng vậy mà, cậu
chịu khó đợi chút xíu được không?” –Cô bạn cất giọng nài nỉ, không cần nhìn nó
cũng tưởng tượng được ánh mắt khẩn thiết của Trang-vũ khí tối tân mà cô nàng
chuyên môn dung. “Cậu đã đặt chân vào trong phòng chưa vậy?”

“Tớ đang ở ngoài, thôi
được rồi, tớ sẽ đợi cậu và mọi người ngay đây. Vụ này tớ sẽ bắt ai đầu têu đền
bù nhé? Ai đời khách mời mà lại bị đối xử như vầy không hả?”

“Okay okay. Vào đi, lúc
sang bọn tớ đã chuẩn bị sơ sơ rồi, cậu sẽ ngạc nhiên cho xem, cứ ngắm cho thoả
thích tới khi nào tớ và mọi người đến ha?”

Trang bắt đầu mô tả tình
trạng của cô nàng từ khi xuất phát tới khi bị tắc ra sao, cô nàng và mọi người
đang thê thảm thế nào giữa một rừng xe cộ. Nó phải công nhận rằng bạn nó rất ư
là có khiếu dẫn dắt sự việc khiến nó dù đang đứng chơ vơ muốn buồn cũng chẳng
buồn nổi vì Trang cứ liến thoắng ở đầu dây bên kia. Cơ mặt dãn ra dễ chịu, Vi
quay người buớc vào phòng xem cái món quà bất ngờ mà mọi người đã dày công
chuẩn bị là những gì?

“Tách… Tách… Tách…”

Toàn bộ khu vực ghế ngồi
sang ngập trong ánh đèn, chỉ duy khu vực sân khấu bị rèm đen che lại. Dọc con
đường dẫn xuống là muôn vàn những đoá hoa oải hương, tất cả như một phép màu
trong chuyện cổ tích, nó ngạc nhiên tới mức không nói lên được lời nào. Ngước
mắt lên, bao quanh khắp căn phòng là… chân dung của nó… những bức hình này… Vi thấy
tim mình rung lên dữ dội…

“Vi! Cậu vẫn nghe máy
chứ?”

“Tớ… tớ…”

Chiếc điện thoại trên
tay nó rơi thẳng xuống đất vì không còn lực níu giữ, Vi đưa bàn tay lên ôm chặt
lấy bờ môi mấp mắy chẳng nên câu ngay sau khi những âm thanh êm ái của piano từ
sân khấu chính vang lên…giai điệu này…

“Không…không thể nào…
Thôi đi Vi, mày đừng tự huyễn hoặc bản thân nữa, đây chỉ là trùng hợp mà thôi…”

Vi trấn an cơn đau đang
vùng lên nhức nhối, bàn tay nó run run nắm chặt lấy thành ghế gần nhất. Nó phải
rời khỏi nơi này, phải rời khỏi đây trước khi tim nó bị kí ức đâm nát…

“…Nếu như anh không gặp
em liệu trái time m có thương tổn…”

-Lần đầu tiên hát cho
riêng mình em nghe mà anh chọn bài buồn so vậy sao? -Vi nghiêng đầu, muốn nở
một nụ cười nhưng chẳng thể.

Anh nhìn nó dịu dàng

-Bài hát nới của Four A
nên anh muốn em là người đầu tiên được nghe, giờ thì anh đổi ý rồi, nó làm đông
cứng cảm xúc của em, anh sẽ dành tặng nó cho riêng mình em.

Đung đưa đôi bàn chân để
những ngọn cỏ lau mơn nhẹ vuốt ve mình, nó tựa đầu vào vai anh yên bình trong
tiếng đập khẽ của con tim, trong ánh hoàng hôn êm dịu của buổi chiều tà.

-Em sẽ bị ám ảnh mất
thôi!

“…Nếu như tình yêu không
tồn tại… Anh đã không khiến em khổ đau trong đợi chờ… Người anh yêu, anh mãi
yêu em và cần em…”

Xúc cảm nó cố ghìm chặt
bỗng chốc bung ra, nước mắt thi nhau rơi, ướt đẫm khuôn mắt nó, khôngg một âm
thanh, không một tiếng nấc, Vi khóc trong câm lặng, đôi mắt dõi thẳng vào tấm
rèm đen.

Giai điệu cuối cùng kết
thúc, sân khấu bừng sáng, tấm rèm được kéo sang hai bên, nó kiếm tìm chiếc đàn
piano. Đây là giấc mơ hay ảo giác?

Anh đứng thẳng dậy và
bước về phía nó, Vi thấy anh đang ngày càng gần mình. Hình dáng anh, khuôn mặt
anh, đôi mắt anh…

Một buớc chân, nó cảm
nhận rõ cả mùi hương quen thuộc từ anh, nó gằn mình không được để ảo giác mê
hoặc, không được phép để lí trí nuông chiều trái tim, nó chỉ cần sơ sẩy một
chút, nó sẽ vĩnh viễn không thể vực dậy được nữa…nhưng…anh gần nó quá…

Anh lặng thinh ngắm Vi
trong chốc lát rồi gần như ngay lập tức phá tan mọi nghi hoặc, giằng xé của nó
bằng một chiếc ôm, một chiếc ôm chặt, một chiếc ôm đong đầy tình yêu và nỗi nhớ
mà anh luôn giữ suốt năm năm qua, giọt nước mắt thanh khiết trào ra khỏi mi
mắt, lăn xuống. Giọng anh ấm và nhẹ:

- Đừng khóc! Anh về với
em rồi đây!

Mỉm cười mãn nguyện,
Trang hạnh phúc nhàn anh trai và Vi, nó vẫn không thể tin được, anh Minh Anh
còn sống, mọi thứ cứ như một giấc mơ.

-Mình về thôi em! –Thiên
Anh nắm lấy bàn tay nó, anh nói nhỏ.

-Vâng!

Quay sang anh Bảo Anh,
nó cảm kích:

-Cảm ơn anh rất nhiều!

-Không có gì, em mệt rồi
thì nên về nghỉ ngơi sớm đi. Hai ngày nữa là tới lễ kết hôn, Thiên Anh nhớ chăm
sóc em gái tôi cho tốt nhé!

Nói một câu bông đùa,
anh cùng hai người ra ngoài.

-Hình như chị Nhi vẫn
chưa biết chuyện này phải không ạ! Anh hãy nói cho chị ấy biết nha! Em về đây!
Chúc anh ngủ ngon!

Đóng cửa xe, Trang vẫy
tay chào tạm biệt. Chiếc xe hoà vào dòng luân chuyển tấp nập trên đường rồi rất
nhanh mất dạng.

Đút tay vào túi quần,
Bảo Anh đưa mắt lên trời ngắm nhìn những vì sao, ánh sáng lấp lánh từ chúng bất
giác khiến anh mỉm cười. Anh đang vui.

Ngày nhận kết quả xét
nghiệm AND, anh đã luôn cố nghĩ rằng tất cả chỉ là nhầm lẫn dù cho Uyển Nhi là
vị bác sĩ có năng lực nhất bệnh viện và máy móc rất khó sai sót. Chính bởi niềm
tin le lói ấy, anh bắt đầu kiếm tìm Minh Anh, kiếm tìm dù biết hi vọng là vô
cùng mong manh.

Rồi tới khi mọi thứ gần
như đi vào ngõ cụt, trong chuyến công tác sang Mĩ cách đây hơn một tháng, anh
đã gặp lại người bản thân của mình với vai trò đối tác kí kết hợp đồng.

Không một lời kể về sự sống
sót kì diệu của Minh Anh, anh cũng nghĩ mình chẳng nhất thiết phải biết, điều
quan trọng là Minh Anh vẫn hiện diện trên cõi đời này. Thế là đủ.

Vậy là anh cất công thu
xếp cho cuộc tái ngộ giữa Minh Anh và người anh yêu quý.

“Em sẽ hạnh phúc, Tuờng
Vi à!”

Nhìn đồng hồ, anh mở cửa
xe, tới giờ anh trở về với mái ấm của mình rồi.

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3