Khi thiên thần mất đi đôi cánh, Chương 28-29

CHƯƠNG 28 SỰ LỰA CHỌN?

Chiếc Lexus mui trần
đứng yên trước căn phòng trọ đã gần bốn tiếng, Minh Anh chưa phút giây nào rời
mắt khỏi cánh cửa màu trắng im lìm.

Vì sao anh lại tới đây?
Vì sao anh muốn nhìn thấy nó? Vì sao anh muốn chạm mắt vào hình hài người con
gái đã biết bao lần anh làm tổn thương? Vì sao chưa lúc nào anh muốn gần nó như
bây giờ? Hành động mà anh đang thực hiện đây đâu có phù hợp với "một đứa
con ngoan".

" Con ngoan, phải
rồi." Anh nhủ thầm, khoé môi như bị một lực kéo vô hình chạm vào chế tác
thành nụ cười hoàn mĩ.

Trong đầu anh chằng chịt
bởi sự thật, sự thật chồng đè lên sự thật. Người con gái anh yêu là con của kẻ
đã giết chết bố anh; người mẹ anh luôn xem là hình mẫu cho sự chuẩn mực lại
chính là người đứng sau tất cả, mưu mô, thủ đoạn, toan tính. Dường như cái từ
giản đơn ấy đang rút kiệt sức sống của anh, chúng như những con đỉa bám rịt
lấy, không ngừng hút máu cho tới khi anh chỉ còn là một cái xác khô, còn anh
chẳng cách nào khiến chúng biến mất. Minh Anh bất lực, đôi bàn tay anh bấu chặt
tay lái.

Anh muốn nhìn thấy Vi để
lòng anh được lắng lại, anh muốn chạm mắt vào hình hài nó bởi anh muốn cái nhìn
trong veo của Vi gột sạch tâm can mình, anh muốn gần nó để khắc cốt một từ
" bình yên ". Giá như sinh mạng này không phải của bố anh ban tặng
mới tồn tại tới bây giờ, anh đã ào đến bên nó và ôm nó trong vòng tay mình. Anh
yêu nó điên cuồng nhưng chỉ có thể nín thinh, con dao hai lưỡi luôn cứa vào anh
trước khi chạm được đến nó.

- Này, cậu gì ơi?- Người
phụ nữ lạ mặt gõ cửa xe.

Không buồn ngoảnh sang ,
dù biết hành động đó của mình là bất lịch sự, Minh Anh im lặng đợi người ấy
tiếp lời.

- Cậu muốn thuê căn
phòng đó hả? Tôi thấy cậu đứng đây lâu rồi mà chỉ nhìn mãi nó. Cậu đúng là biết
nhìn nhà đấy, căn phòng vừa rộng rãi, thoáng mát lại sát mặt đường. Tôi lấy rẻ
cho, 4 triệu một tháng, giá này là hợp lí lắm rồi nhé!- Nói liền một mạch như
thể mấy câu này được người phụ nữ học thuộc lòng, suốt cả đoạn mà không vấp một
lỗi nào, bác ấy chăm chú như chỉ chực chờ cái gật đầu của Minh Anh.

- Căn phòng đó không
phải có người thuê rồi sao?

Giọng anh vẫn lạnh tanh,
đôi mắt cứ dõi vô định, điểm nhìn là cánh cửa trắng đã bị dịch chuyển.

- À, lúc sáng, cô gái ở
phòng đó đã trả chìa khoá, tôi cũng ưng ý bé ấy lắm nhưng không thuê nữa thì
biêt làm thế nào được.

- Trả phòng?

- Cậu đừng hiểu lầm,
chất lượng phòng trọ của tôi tốt lắm, cô gái đó chuyển đi là vì cô ấy và mẹ
sang Anh định cư chứ Tường Vi bảo tôi là bé rất thích đấy. Mà cậu có định thuê
không?- Giải thích một hồi chán chê, người phụ nữ chốt câu cuối.

- Không! Cảm ơn!

Nhờ sự thật thà và nhiều
chuyện quá mức bình thường của chủ nhà mà giờ anh được biết, Vi đã chẳng còn ở
Việt Nam, cô ấy đi rồi...Một sự lựa chọn thông minh! Thoát khỏi nơi địa ngục
này, cô ấy mới có thể hạnh phúc!

Nhấn ga, chiếc xe lao đi
với tốc độ kinh hoàng, nó như muốn xé toạc màn đêm, hất bay mọi vật cản. Anh
cầm tay lái như một kẻ mù tốc độ, thách thức với Tử thần chẳng có mắt.

Gió thốc mạnh, nửa như
vuốt ve, nửa như muốn thổi bay tất cả, mơn trớn rồi lại xoáy nhẹ từng tiểu tiết
trên gương mặt toàn bích. Nơi đuôi mắt anh, chất lỏng trong như pha lê cứ dồn
tới, ra xa rồi lại dồn tới, là gió hay là trái tim anh đã lôi kéo chúng, như là
hệ quả tất yếu, một giọt nước lăn xuống.

Tin...Tin..Tin...

Ketttttt...

Ầm...Ầm...

News Hot!!!

Chủ
tịch tập đoàn NW, bà Trần Thiên Thi đã bị cảnh sát bắt đi vào sáng nay với tội
danh mưu sát chồng - nguyên chủ tịch tập đoàn NW 11 năm trước.

Được
biết đoạn băng làm chứng cho tội ác của người phụ nữ này gửi đi từ một người
nạp danh. Phía bên cảnh sát đã chứng thực độ tin cậy của cuộn băng.

Thông
tin trên đã đưa mức cổ phiếu của NW xuống mức thấp chưa từng thấy trong lịch sử
.

Sunday

Tối
qua, ngày 5-8, một vụ giao thông nghiêm trọng đã xảy ra trên tuyến đường cao
tốc, một chiếc ô tô được nhận định là của vị tổng giám đốc trẻ tuổi NW- Hàn
Minh Anh.

Nạn
nhân đã chết trong khi đưa vào viện cấp cứu với khuôn mặt không thể nhận dạng
vì bị bỏng nặng. Người điều khiển chiếc ô tô còn lại đang mất tích và không thể
có thông tin gì bởi chiếc xe này chưa đăng kí biển số. Người ta vẫn đang tìm
kiếm giấy tờ tuỳ thân trong chiếc xe nát vụn.

Nguyên
nhân của vụ tai nạn là do hai chiếc xe phóng quá tốc độ quy định và chiếc không
mang biển số đi ngược chiều.

Sóng
gió đang liên tiếp ập tới tập đoàn này, sáng nay chủ tịch NW cũng vừa bị bắt
với tội danh mưu sát...

Hi!
Việt Nam.

Con
gái chủ tịch tập đoàn NW- Hàn Minh Trang dưới sự giúp đỡ của J.A và cổ đông đã
lên vị trí điều hành thay thế cho mẹ và anh.


đã đưa ra một thông tin cực shock ngay ngày đầu tiên nhận chức: chuyển nhượng
toàn bộ số cổ phần cho tập đoàn J.A, lợi nhuận thu về sẽ quyên góp tất cả cho
quỹ từ thiện.

Hàn
Minh Trang đã từ chối trả lời mọi câu hỏi về quyết định này.

Thời
gian qua, NW đã gây chấn động dư luận với một loạt scandal...

Để mấy tờ báo sang một
bên, bàn tay Uyển Nhi gõ nhẹ lên kết quả xét nghiệm, Minh Anh đã từ bỏ chặng đua
này quá sớm.

- Có kết quả xét nghiệm
ADN chưa bác sĩ?

Chàng trai bước vào
phòng nhanh và nhẹ tới mức Nhi không phát hiện ra sự có mặt cho đến khi anh lên
tiếng.

- Cậu là Thiên Anh?

- Vâng.

- Cậu ngồi đi!- Để ngửa
bàn tay với ý mời, Nhi dứt mình ra khỏi những suy nghĩ và xúc cảm đang sắp
thành hình.- Ừm, kết quả đã có rồi.

- ...

- Nạn nhân đưa vào viện
hôm thứ hai chính là Minh Anh.

- ...

- Tối qua đã hoàn thành
xong việc xét nghiệm...

Đôi bàn tay chàng trai
buông thõng, câu nói của cô như rơi vỡ trong không khí, từng mảnh cứa vào sợi
dây hi vọng mỏng manh của người đối diện.

- Tôi không biết phải
nói điều này với Trang như thế nào. Tôi vẫn sợ cô bé không chịu nổi, chuyện này
thật quá sức tưởng tượng và bất ngờ...

- Nhưng sớm hay muộn
cũng phải nói, phải không?

Thiên Anh tiếp lời cô
một cách mạch lạc.

- Có lẽ bây giờ không ai
thích hợp ở bên Trang hơn cậu.

- ...

- Đôi mắt con người là
thứ khó nói dối nhất, và tôi tin nó đã tường minh tình cảm của cậu dành cho em
ấy. Hãy động viên và an ủi Trang.

Đón lấy tập hồ sơ, Thiên
Anh đứng dậy toan rời đi nhưng rồi cậu quay lại, bờ môi mấp máy như muốn nói
điều gì đó.

- Chiều nay, ngay khi
hết giờ làm tôi sẽ tới thăm Trang. Hẹn gặp cậu!

Uyển Nhi mớm lời, cứu
nguy cho sự lúng túng của Thiên Anh.

- Hẹn gặp chị chiều này.
Chào chị!

Đan hai bàn tay lại với
nhau, Nhi khẽ tựa cằm mình lên, không khỏi thú vị. Tình yêu là vạn phép thần
thông, nó có thể đưa ta tới giới hạn của mọi cảm xúc, nó biến những người có vẻ
như rất cao, rất xa, tưởng chừng thật sự khác biệt bởi trí thông minh và ánh
hào quang trở nên ngây dại và vụng về. CEO, siêu sao ca nhạc, ...? Bất kì ai
cũng không thể cưỡng lại trước nó, tình yêu là niềm vui, là nhớ nhung, là hạnh
phúc, nhưng cũng chính nó phát sinh ra bao nỗi đau cho nhân thế; thù hận, ghen
tuông, ích kỉ chẳng phải bắt nguồn từ nó sao? Vậy mà người ta vẫn lao vào như
những con thiêu thân bị thu hút bởi ánh sáng. Chính cô cũng bị nó khống chế,
các phép tính luôn chính xác tới từng dấu phẩy của cô đã bị sai lệch từ ngày
gặp lại Bảo Anh.

Chồng chưa cưới ra đi
đột ngột, vậy mà không một giọt nước mắt nào rơi ra từ khuôn mắt dù là giả tạo;
đối với Nhi, thứ ướt át ấy luôn là một cái gì đó xa xỉ. Và Minh Anh, là người
cô luôn dành một niềm ngưỡng mộ đặc biêt vì vậy nên chỉ có thể lặng ở trong
lòng chứ không cho phép sự giả tạo vấy bẩn lên nó.

Liệu Minh Anh đã lựa
chọn cái chết cho riêng mình hay đơn giản đó chỉ là một vụ tai nạn?

Nhấn nút send trên
laptop, Uyển Nhi ngả người ra sau...

*******

" Chào em, Tường
Vi!

Chắc giờ này em đã sang
tới bên đó và ổn định. Chị nghĩ em sẽ sớm thích nghi với môi trường cũng như
nhịp sống ở Anh thôi, đúng không?

Chị không định phá bĩnh
niềm vui của em bằng bức email này nhưng chị nghĩ em cần biết:

Minh Anh đã mất ngày thứ
hai vừa rồi, chính cái ngày em rời đi, cũng là ngày đính hôn khi đang trên đườn
vào viện cấp cứu vì tai nạn xe. Tang lễ sẽ được tổ chức vào ngày mai.

Mọi chuyện cũng đã xảy
ra, chị mong em bình tĩnh và đừng kích động!

Yêu em,

Uyển Nhi "

- Vi ơi, con làm sao thế
này? Vi ơi! Vi...!

Người phụ nữ lay mạnh
đôi vai của đứa con, hồn vía bay đi đâu mất khi thấy con gái nằm im lìm bất
động ngay cạnh laptop.

- Mai, em mau gọi xe cấp
cứu...Vi bị ngất rồi, nhanh lên!

Em
không tin vào định mệnh,

Em
không tin bất kì ai có thể ngăn cách được hai chúng ta

Xin
người đừng bỏ em một mình

Hãy
mang em đi cùng

Con
tim em đang chảy máu vì người

Nước
mắt đang rơi

Em
đang đau đớn

Hãy
nói tất cả chỉ là một trò đùa nghiệt ngã

Hãy
xuất hiện trước mắt em

Hãy
giải thoát em khỏi nỗi đau này...

 

CHƯƠNG 29 TRỞ VỀ

5 năm sau...

Quý
khách đang ở trên chuyến bay X của hãng hàng không VnA...
 Thôi nhìn ra phía
ngoài cửa sổ, Vi âu yếm nhìn con trai đang say giấc nồng.

- Mom.

- Jesse quên lời mẹ dặn
rồi sao?

Hơi giật mình khi con
bất chợt tỉnh ngủ, nó nhanh chóng trấn tĩnh nở một nụ cười.

- Con nhớ mà. Hi. Jesse
đang nói tiếng việt đây.

Chỉnh lại cổ áo cho con,
nó trìu mến:

- Con không ngủ nữa à?
Có đói không?

Đưa ngón trỏ ra lắc lắc,
thằng bé chu miệng lên, hướng cái nhìn trong veo về phía nó.

- Lát nữa gặp bố, lỡ
Jesse buồn ngủ thì làm sao đi chơi với bố được?

- Mẹ yên tâm, con không
buồn ngủ đâu, nếu buồn ngủ, con sẽ làm thế này này.- Đưa đôi bàn tay nhỏ xinh
lên mắt, thằng bé che hờ- vậy là bố sẽ không biết con đang buồn ngủ. Hi.

Nhéo má con, nó phì
cười:

- Thôi được rồi, giờ con
ngồi yên một lát nhé, sắp tới nơi rồi đấy.

- Hi, vâng ạ. Sắp được
gặp bố rồi! Hi.- Chạm những ngón tay nhỏ xinh vào lòng bàn tay nó, thằng bế
nghiêng đầu trông rất yêu.

- Jesse của mẹ ngoan
thật đấy nhỉ!^^

******

- A! Bố!

Vi vừa làm xong thủ tục
check out, quay sang đã thấy thằng bé reo ầm ĩ, chạy ào về phía anh Michael.

Kéo hành lí theo bước
chân lon ton cua con, nó tháo kính.

- Jesse của bố!- Bế bổng
thằng bé, anh cầm vali hộ nó, mỉm cười- Em mệt không?

- Hi. Không mệt lắm ạ!-
Đưa mắt xung quanh một lúc, nó tiếp tục- Thế chị dâu đâu hả anh?

- Cô ấy đang ở khách
sạn. Lúc sáng bị trật chân nên không ra đón em được.- Anh Michael lúng túng
thấy rõ.

- Có thật không đây? Hay
là...ai đó lại làm chị dâu giận dỗi?- Vi háy mắt cùng câu nói lấp lửng.

- Bố Jesse lại làm mẹ
Nikki giận rồi.

Chẳng biết thằng bé có
hiểu gì không, chêm thêm vào làm khuôn mặt thanh tú của anh họ nó dần chuyển
sang màu đỏ.

- Đâu có đâu. Jesse đừng
nghe lời mẹ đỡ đầu.

- Hihi. Em trêu thôi mà.
Anh và Jesse về trước đi kẻo chị dâu đợi.

- Em không về luôn sao?

- Em muốn tới nơi này
một lát! Anh và chị không cần chờ em đâu vì chắc em sẽ về muộn đấy ạ.- Hôn thật
nhẹ lên trán Jesse, nó nhoẻn cười. - Mẹ đi nhé Jesse!

- Chào mẹ!

Đưa tay tạm biệt thằng
bé, nó bước nhanh ra khỏi sân bay và vẫy taxi.

- Phiền anh đưa tôi tới
địa chỉ này.

Đẩy tờ giấy cho lái xe,
nó khép chặt mi, ngả người ra phía sau.

Thời gian vốn chưa bao
giờ biết ngừng lại dù chỉ là một tích tắc, bản năng của nó là gõ nhịp và cuốn
tất cả trôi cùng mình, nó lấp liếm những vết thương, hong khô những giọt nước mắt
và thổi bay những miền kí ức xưa cũ về vô cực khiến những mảng đen đớn đau của
quá khứ không thể ngăn bước chân bất kì một ai.

Năm năm đã trôi qua kể
từ ngày nó rời Việt Nam, năm năm nó trốn chạy trong lịch học dày đặc và làm
việc không ngơi nghỉ, năm năm không phải là thời gian quá dài nhưng cũng đã kịp
phủ lên trái tim nó một lớp mặt nạ mỏng tang khó bay biến.

Vài ngày trước, khi cầm
trên tay tấm thiệp mời của Thiên Anh và Trang nó biết rằng giờ cũng đã tới lúc
nó cần trở về.

- Cô ơi tới nơi rồi!

- Cảm ơn anh!

Trả tiền, Vi mở cửa xe
bước xuống, những xúc cảm xen lẫn nhau đang dần thành hình từ sâu bên trong.
Nắng vuốt nhẹ lên mi nó như một sự an ủi, mong bước chân đang di chuyển của Vi
đừng ngừng lại.

Anh đang ở rất gần
nó...5 bước...4 bước...3 bước...2 bước...một bước...

Lớp mặt nạ mỏng tang khẽ
siết lấy tim, để nước mắt dù muốn cũng vô phương trào ra, để khoé môi nó dịch
chuyển mỉm cười trước khi đối diện với anh.

- Chào anh! Lâu quá rồi
phải không?

Bên ngoài khu nghĩa
trang, một ánh nhìn thôi theo Vi, một nụ cười trong bởi phép tính toán không bị
sai lệch.

" Em đã về rồi sao
Vi? "

Uyển Nhi thả một câu hỏi
trôi trong gió trước khi nhấn ga mất hút.

******

Bàn tay Vi miết nhẹ lên
cửa xe, áp sát làn da trắng mịn vào tấm kính để mong hơi lạnh có thể đông cứng
mọi cảm xúc. Nó đã diễn trước anh, nó muốn cho anh biết nó là một cô gái mạnh
mẽ, nó vẫn có thể mỉm cười lạc quan và bước tiếp kể cả khi không có anh, nó
muốn anh biết nó có thể ghim chặt những kí ức về anh để chúng không cách nào
bung ra. Vi sẽ hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình nếu nụ cười của anh không
mãi hiển hiện trước mắt, nụ cười thân thương mà nó luôn cấm đoán bản thân nghĩ
tới dù chỉ là trong giấc mơ. Phút chốc, tấm mặt nạ như bị một chiếc dao vô hình
rạch nát, để từng mảnh kí ức đâm xuyên vào tim Vi đau nhói.

" Vì sao? Vì sao số
phận lại bất công tới thế? Đã tham lam lấy đi mọi thứ từ nó sao còn mang anh
đi?"

Năm ngón tay nó nắm
chặt, nước mắt vô thức đong đầy khuôn nhưng tuyệt nhiên không một giọt nào rơi
ra.

Chiếc taxi cứ chầm chậm
lăn bánh, ánh vàng từ những ngọn đèn đường hắt từng mảng sáng vào khuôn mặt của
vị khách trẻ tuổi ngồi bên trong ngay sau khi tấm kính được kéo xuống. Gió nhẹ
thổi, vuốt ve đôi mắt trong veo đã nhuốm màu u buồn, khiến tàn tích cuối cùng
vương trên mi bốc hơi vào không khí.

Sáng, ngày mới đón chào
nó bằng một cơn mưa rào.

Đẩy tấm cửa kính sang
một bên, Vi đưa bàn tay ra hứng những giọt mưa vội vã. Nó yêu lắm cách mà cơn
mưa bất chợt ào đến, không báo trước, không dai dẳng nhưng ấn tượng và dễ chịu
lạ lùng.

Bước vào phòng khi cơn
mưa vừa dứt, nó bắt đầu check lịch làm việc đồng thời hoàn thành xong phút chạm
môi với cốc cà phê nghi ngút khói.

Hôm nay nó cần...

- Mom! Mom! Mom!

Đặt cốc cà phê xuống, Vi
bước ra cửa.

- Hi. Jesse dậy sớm thế?

Cúi xuống véo má thằng
bé, nó cười tươi.

- Chị nói với Jesse hôm
nay sẽ dẫn thằng bé đi chơi, rồi tối cả nhà sẽ cùng về Anh thế là nó nằng nặc
sang đây chào mẹ đỡ đầu đấy, em bỏ bùa gì mà Jesse yêu vậy nhỉ?- Chị Nikki đứng
ngay phía sau Jesse, mái tóc vàng ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp, cố phát âm chuẩn
từng từ trong câu nói.

- Mẹ, hôm nay Jesse sẽ
đi chơi với bố và mẹ Nikki, tối Jesse phải về mất rồi, Jesse sẽ nhớ mẹ lắm. Mẹ
không về với Jesse ạ?

- Hi, Jesse à, khi nào
về con vãn có thể gọi điện cho mẹ mà. Jesse đi chơi vui vẻ nha! Mẹ cũng sẽ nhớ
Jesse lắm!- Hôn lên má thằng bé, Vi đứng thẳng dậy.- Em mong là chị và anh đã
có một kì nghỉ vui vẻ ở Việt Nam. Rất xin lỗi vì tối nay em không thể ra sân
bay tiễn anh chị và Jesse.

- Hi. Không sao đâu, lúc
nào rảnh thì hãy sang Anh thăm anh chị nhé! Jesse đi nào!

Nó vẫy tay chào lại
thằng bé rồi đóng cửa. Sắp xếp nốt tài liệu cần thiết trên bàn, Vi đắn đo cân
nhắc những lựa chọn cho buổi ra mắt đầu tiên ở công ti.

Một ý nghĩ chớp nhoáng
lướt xẹt qua đầu, Vi tự mỉm cười với bản thân trước khi rời căn phòng.


 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3