Đức Phật và Nàng - Hoa sen xanh (Tập 1) - Chương 34 - Phần 01
Chương 34
Linh khí phản ngược
“Phẩm cách cao thượng
của bậc trí giả sẽ được hiền nhân truyền tụng;
Mùi thơm của gỗ đàn
hương trên núi Moroje sẽ được gió ngàn đưa đến muôn nơi.”
(Cách ngôn Sakya)
Dường như ai đó đang thì thào bên tai tôi, tiếng nói nhẹ bẫng,
mênh mang như vọng lại từ miền không gian xa lắc. Tôi muốn mở mắt nhưng không
sao nhấc nổi mí mắt nặng như chì của mình, chỉ cảm nhận được vài tia sáng mờ mờ
ảo ảo và bóng hình mơ hồ như sương khói của ai đó. Muốn nhìn cho rõ, muốn giơ
tay ra để chạm tới thì như thể vừa chạm tay vào bóng mình dưới mặt nước, chiếc
bóng vỡ ra thành từng mảnh, cơn gió ào tới, bóng hình tan biến, không để lại dấu
vết.
Không biết mất bao lâu tôi mới lấy lại được chút sức lực
nhưng đầu óc vẫn nặng nề, quay cuồng, cử động được mí mắt nhưng không sao mở mắt
nổi. Tôi nghe thấy tiếng mưa tí tách ngoài trời và tiếng gió nhè nhẹ, xào xạc,
mùi nồng nồng, ẩm thấp của không khí ngày xuân lan tỏa trong không gian, xen giữa
hương thơm thoang thoảng của mùi gỗ đàn hương còn vương vất đâu đây trong căn
phòng.
- Vẫn chưa tỉnh sao? Xem ra cô đã tiêu hao quá nhiều linh
khí. - Giọng phụ nữ quen thuộc, người đó ghé sát vào tai tôi, thở dài. - Thôi
được, ta làm phúc thêm một lần nữa vậy!
Đầu ngón tay của người đó chạm nhẹ vào trán tôi, một luồng
hơi ấm truyền vào ấn đường rồi lan tỏa khắp cơ thể tôi. Luồng chân khí ấy giúp
tôi mở mắt, tôi nhận ra người phụ nữ ăn vận quý phái đang ngồi bên cạnh mình.
- Là cô ư, Khabi?
Tôi thốt lên kinh ngạc, gượng ngồi dậy, nhìn ngó xung quanh.
Đó là căn phòng lạ lẫm, không có đồ dùng gì ngoài chiếc giường đơn sơ tôi đang
nằm. Giọng tôi khô đắng:
- Sao tôi lại ở đây?
Khabi bình thản khép tay áo lại, chỉnh cho tư thế thật đoan
trang, xinh đẹp:
- Ta vừa bỏ tiền mua lại căn nhà này. Cô đừng lo, ở đây
không có ai đâu.
Đầu tôi vẫn đau như búa bổ. Tôi khổ sở ôm đầu, nhăn nhó hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Điều duy nhất tôi còn nhớ là Chân Kim đã bế tôi lên, sau đó
thì sao? Chân Kim đã đi đâu? Vì sao Khabi lại xuất hiện?
- Ta đang muốn hỏi cô đây! - Cô ấy hầm hè một tiếng, vẻ mặt
dữ dằn như viên quan đang xét xử phạm nhân. - Cô đã hứa không bao giờ để Chân
Kim gặp lại cô kia mà?
Đầu tôi như muốn vỡ tung, tôi làu bàu:
- Chỉ là vô tình thôi mà!
Nếu tôi không kiệt sức thì đời nào Chân Kim bắt được tôi!
Khabi cau mày, trách móc:
- Cô xem, thật không ai như nó! Vợ sắp sinh đến nơi rồi mà
nó mất dạng. Ta phải tra khảo mãi người hầu của nó mới chịu khai sự thật, rằng
nó tình cờ gặp một cô gái tóc xanh trước cổng chùa Khánh Thọ rồi như bị trúng
tà, nó ôm cô gái đó đến trốn biệt ở nhà riêng.
- Cậu ta đưa tôi về nhà riêng ư?
Tôi vỗ đầu mình, cố nhớ lại nhưng không nhớ ra bất cứ chi tiết
nào, rồi bất giác sợ toát mồ hôi:
- Cậu ta chưa làm gì tôi đấy chứ?
Khabi cốc cho tôi một cái đau điếng, khịt mũi khinh bỉ:
- Cô nghĩ con trai ta tệ đến thế sao? Thường ngày nó chẳng
thiết trêu hoa ghẹo nguyệt, một lòng yêu vợ thương con. Lúc Khoát Khoát Chân
mang bầu, nó cũng không hề ra ngoài tìm của lạ, chỉ riêng điểm này thôi, nó đã
hơn đứt ông bố của nó rồi. Làm sao nó có thể ra tay với một cô gái đang hôn mê
kia chứ! Nó càng yêu thích cô thì càng không bao giờ làm trò hạ lưu đó.
Cũng phải. Hốt Tất Liệt muốn Chân Kim kế thừa đại nghiệp
không chỉ đơn thuần vì cậu ta là con của vợ cả. Trong số các hoàng tử thì Chân
Kim là người chính trực, ngay thẳng, hòa nhã và khiêm nhường nhất. Bên cạnh đó,
cậu ta lại chịu sự ảnh hưởng của Nho giáo từ nhỏ nên không giống các quý tộc
Mông Cổ khác chỉ biết cung kiếm, khiên đao. Cậu ta rất được lòng các đại thần
người Hán trong triều.
Khabi thở dài:
- Ta dùng phép ẩn thân lẻn vào phòng nó, thấy nó đang ngồi
ngơ ngẩn ngắm nhìn cô, nụ cười rạng rỡ trên môi. Ta thật không ngờ nó say mê cô
đến thế, niềm hạnh phúc hiển hiện trên gương mặt nó không gì có thể che giấu.
Khi ấy, ta đã nghĩ, hay là cứ cho nó được thỏa nguyện.
Tôi hoảng hốt, nắm lấy tay áo cô ấy:
- Cô từng nói Chân Kim không thích hợp với tôi kia mà!
Hàng lông mày xinh đẹp xô lại, cô ấy gạt tay tôi ra, chuốt lại
nếp nhàu trên tay áo:
- Tất nhiên là ta biết cô muốn gì. Cô không có chút tình cảm
nào với con trai ta thì ta đâu thể để nó tiếp tục lún sâu vào mối tình này được.
Tôi chợt hiểu ra:
- Nên cô đã lén đưa tôi trốn khỏi nhà riêng của cậu ta?
- Ta làm sao mà ra mặt làm việc đó được! Nó mà biết chuyện,
nó hận ta cả đời mất.
Khabi trừng mắt lườm tôi, ngón tay búp măng ngọc ngà của cô ấy
gõ vào vết sẹo hình hoa sen trên trán tôi, cất giọng “mát mẻ”:
- Ta sai tên hầu cận thân thiết của nó đến thông báo rằng
Khoát Khoát Chân sắp sinh, Đại hãn và Hoàng hậu đang cho người tìm kiếm nó khắp
nơi. Nó là đứa hiểu chuyện nên đã lập tức về cung. Nhưng trước khi đi, nó không
quên căn dặn bọn đầy tớ phải trông chừng cô thật cẩn thận. Nếu cô tỉnh lại, phải
khéo léo khuyên nhủ, chăm sóc, cơm nước cho cô đầy đủ nhưng tuyệt đối không được
thả cô đi. Và còn dặn thêm rằng, nó sẽ về ngay.
Tôi hậm hực:
- Rõ ràng là cậu ta muốn năm thê bảy thiếp đây mà!
Nhác thấy ánh mắt hình mũi tên đang xoáy vào tôi, tôi vội
vàng bịt miệng lại. Ai mà dám nói nửa câu không phải về cậu con trai yêu quý của
cô ấy chứ!
- Sau khi nó đi khỏi, ta đã làm phép khiến những người trong
phòng lịm đi, sau đó đưa cô đi khỏi. Ta bỏ tiền mua ngay căn nhà này để tạm gửi
cô lại đây. Ta cũng không quên mượn danh cô, để lại cho nó một tờ giấy, ghi rằng:
“Chúng ta không có duyên, xin Hoàng tử đừng nhọc lòng tìm kiếm.”
Cô ấy vừa kể lại chi tiết vừa lấy khăn chấm miệng, có vẻ khá
đắc ý:
- Như thế nó sẽ nghĩ là cô không chịu ở lại, khiến đám người
hầu bị hôn mê rồi lẳng lặng bỏ đi.
Được thôi, đó là cách ổn thỏa nhất. Tôi thở phào nhẹ nhõm,
kéo chăn ra, định rời khỏi giường:
- Cảm ơn cô. Tôi phải về thôi. Mất tích cả đêm thế này, Bát
Tư Ba chắc sẽ rất lo lắng.
Nào ngờ, cô ấy nở một nụ cười đầy ẩn ý, thong thả nói:
- Bát Tư Ba biết cô đang ở đây.
Sao kia? Tôi muốn ra khỏi giường nhưng đầu óc choáng váng, lại
ngã nhào trở lại. Cô ấy mỉm cười nham hiểm, tôi vừa thở dốc vừa nhìn cô ấy, dò
xét.
Biết tôi đang rất thắc mắc và sốt ruột, nhưng cô ấy cố tình
chuyển đề tài:
- Khoát Khoát Chân vừa sinh cho Chân Kim một thằng cu nữa,
Chân Kim đặt tên cho nó là Đáp Lạt Ma Bát Lạt. Khoát Khoát Chân thật có phúc, mỗi
năm sinh một đứa, lại toàn là con trai. Hốt Tất Liệt ưng nàng dâu này lắm.
Tự nhiên lại chuyển sang đề tài con dâu, tôi bực mình ngắt lời
cô ấy:
- Cô nói đi chứ, vì sao Bát Tư Ba biết tôi ở đây? Cô đã làm
gì?
Không nhịn được, cô ấy lại bật cười, vẻ đắc ý:
- Đêm qua, lúc Khoát Khoát Chân sinh xong là khoảng nửa đêm.
Ta đã đi tìm và đưa Bát Tư Ba đến đây.
Tôi quên cả cơn chóng mặt, túm lấy tay áo Khabi:
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, ta giúp cô một việc mà cô muốn làm nhất trong đời
nhưng lại không dám. - Cô ấy vừa nhạo báng vừa trêu chọc tôi. - Ta nói rằng,
hôm nay, lúc ở cổng chùa Khánh Thọ, vì muốn giúp cậu ta, cô đã sử dụng một
trong số những phép thuật cấm kỵ nên giờ đây linh khí của cô bị phản ứng ngược
trở lại, cô sẽ phải chịu cơn đau đớn tột cùng, linh khí tiêu tan, trở lại
nguyên hình, sau đó sẽ bị đày xuống địa ngục Vô gián, muôn kiếp không được đầu
thai.
Tôi sợ hãi, vội biện bạch:
- Tôi có sử dụng phép thuật bị cấm nào đâu, sao linh khí có
thể bị phản ứng ngược được?
- Ta biết chứ, nhưng ta cứ muốn dọa cậu ta. Thấy cô hôn mê
mãi không chịu tỉnh lại, cậu ta đã tin.
Cô ấy bật cười ha hả, chẳng còn đâu vẻ đoan trang, thùy mị
lúc trước.
- Cậu ta rất sợ hãi, ta chưa từng thấy Bát Tư Ba mất bình
tĩnh như thế bao giờ. Cậu ta lo lắng, cuống cuồng như kiến trên chảo nóng, gạn
hỏi ta mãi làm thế nào để hóa giải. Cậu ta còn khảng khái bảo rằng sẽ làm mọi
thứ, kể cả phải đổi bằng tính mạng cũng không sao.
Tôi ngẩn ngơ, sống mũi cay sè, không ngờ trong lòng chàng,
tôi lại quan trọng nhường vậy.
Khabi ghé vào tai tôi, thì thào:
- Ta đã nói với cậu ấy, cách duy nhất có thể hóa giải là phải
nhờ vào tinh khí của đàn ông.
Phải mất một lúc lâu tôi mới hiểu ra ý đồ của Khabi, tôi bật
dậy, mặt đỏ như gấc, chỉ tay nạt nộ:
- Cô… cô nói bậy! Sao chàng có thể… có thể…
Tôi không biết phải nói tiếp thế nào, trong lòng bộn bề lo sợ.
Với tính cách của chàng, lần đầu tiên nghe thấy chuyện này, chắc chắn sẽ vô
cùng khó xử và xấu hổ, chỉ e chàng sẽ lập tức bỏ trốn.
Cô ấy bắt tréo chân, chống hai tay lên giường, đung đưa, thủng
thẳng:
- Vì ta muốn giúp cô. Với tính cách của cậu ta, cộng thêm
thân phận nhà sư không cho phép cậu ta phá giới thì cô em có chờ đợi đến mạt kiếp
cũng không cải tạo được khúc gỗ ấy đâu. Ta làm thế là muốn tác thành cho hai
người. Sau khi vượt qua chướng ngại này, cậu ta mới có thể thương yêu cô hết
lòng được.
Tôi tròn mắt, không biết phải nói sao, đầu óc quay cuồng, rối
bời. Khabi tủm tỉm cười, bước lại gần tôi:
- Nhưng mà, ta cũng đã đặt ra cho cậu ta một vài trở ngại.
Chắc chắn rồi. Không lẽ để cậu ta có được cô dễ dàng vậy ư?
Tôi cứ ngây người đứng bên cửa sổ, mưa vẫn đang rơi, những hạt
nước trong veo như ngọc lan tràn trên lá biếc, từng giọt tí tách rơi. Tôi nghẹn
ngào hỏi:
- Cô đã làm gì nữa thế?
Cô ấy cười rung rinh:
- Ta bảo cậu ấy rằng, nếu muốn cứu cô, phải đánh đổi mười
năm tuổi thọ của mình để ngăn chặn luồng khí độc đang trỗi ngược trở lại trừng
phạt cô.
Đầu tôi đau buốt đến nỗi tôi chỉ muốn tìm một khe hở nào đó
và ấn nó vào:
- Vì sao cô lại nói vậy?
Khabi thôi cười, vẻ mặt nghiêm túc:
- Để kiểm chứng tình cảm của cậu ấy dành cho cô. Làm gì có
người đàn ông nào bằng lòng đánh đổi mười năm tuổi thọ của mình chỉ để lấy một
đêm ân ái? Nếu cậu ấy chỉ thèm khát cô, chắc chắn sẽ không nhận lời.
Tôi giật thót tim, quay lại nhìn Khabi:
- Vậy, chàng… chàng bảo sao?
- Không nói gì cả, chỉ ngồi bất động ngắm cô đang chìm trong
giấc ngủ mê mệt.
Khabi xòe hai bàn tay, ra điều cô ấy cũng không biết gì hơn:
- Sao ta có thể ở lại trong tình huống ấy chứ? Sau khi nói
xong, ta đã về cung, để cậu ấy ở lại với cô.
Tôi dõi mắt nhìn làn mưa loang loáng lướt qua khung cửa, ra
sức kêu gọi trí nhớ. Nhưng dù đã cố gắng chắp ghép những mảnh vụn, cũng không
sao ghép nổi một khung cảnh hoàn chỉnh. Rốt cuộc… rốt cuộc... chàng có…
Do dự hồi lâu tôi mới ấp úng hỏi:
- Hôm nay, khi cô quay lại đây, có thấy…
Khabi nhún vai:
- Lúc ta đến thì không thấy ai cả. Cô vẫn nằm yên trên giường,
quần áo vẫn gọn gàng, không hề suy suyển.