Quá Yêu - Chương 09-10

Chương 9: An ủi

Ngô Nhân Kì ngồi
vào xe, mệt mỏi cúi đầu lên tay lái. Cô khóc khàn cả giọng. Chẳng lẽ
đây chính là điều mình theo đuổi sao? Là điều hai mươi mấy năm nay mình
theo đuổi sao? Một cuộc hôn nhân như vậy, một sự khởi đầu như vậy,
nghĩa là gì? Chẳng lẽ, cả đời mình sẽ phải như vậy sao?

Không
biết khóc bao lâu, cô chậm rãi ngẩng đầu, lấy điện thoại trong túi ra,
theo thói quen gọi đến một dãy số, “Dương Dương, có thời gian không?”
Giọng cô khàn khàn.

“Kì Kì, em sao vậy?” Hạ Dương ở đầu dây bên kia phát hiện cô có gì đó không ổn, giọng nói khàn khàn, tinh thần uể oải.

Ngô
Nhân Kì cười giễu, lúc cô không vui, vĩnh viễn chỉ có mình Hạ Dương
phát hiện được. Tại sao người cô yêu không phải là anh, nếu đúng như
thế, mọi chuyện có phải đều đơn giản rồi không?

“Ha
ha, không có gì, em có thể làm sao chứ? Em rất ổn, vô cùng ổn.” Ngô
Nhân Kì không ngừng thì thào tự nói, không ngừng cười ngây ngô si ngốc
khiến Hạ Dương lòng như lửa đốt.

“Kì Kì, em ở đâu, nói đi, đang ở đâu?” Hạ Dương lo lắng hỏi lớn.

“Anh lớn tiếng như thế làm gì. Điếc tai em mất.” Ngô Nhân Kì kinh ngạc trách móc.

“Ở
đâu? Anh tới đón em.” Hạ Dương mặc kệ cô trách móc, tiếp tục hỏi. Ngô
Nhân Kì lặng lẽ rơi nước mắt. Người cô yêu không cần cô, người cô không
yêu lại quan tâm cô. Từ nhỏ đến lớn, dường như Hạ Dương luôn ở bên cạnh
cô, nghe cô nói về tình yêu cô dành cho Lâm Tây Canh, lau nước mắt cho
cô, nhiều lần an ủi cô “Đừng khóc”, “Không cần khóc vì tên họ Lâm kia”.
Vì cô, biết bao lần Hạ Dương trở mặt với Lâm Tây Canh, vài năm gần đây
họ thậm chí còn không nhìn mặt nhau. Còn nhớ trước đây ba người bọn họ
vui vẻ như vậy, nhưng rồi cuộc vui nào cũng có lúc tàn. Ngô Nhân Kì
thật muốn quay trở lại thời thơ ấu, trở lại Phong Đình.

Quê
nhà Phong Đình là một vùng quê đẹp. Cổ thụ tỏa bóng, cầu nhỏ bắc ngang
sông, dưới ánh hoàng hôn càng thêm rực rỡ. Ngô Nhân Kì nhớ tới biệt thự
nhà họ Lâm, nằm cạnh dòng sông nhỏ uốn lượn, trên sông còn có vô số cầu
đá cong cong. Cô đi theo sau Lâm Tây Canh và Hạ Dương, lon ton trên
những tảng đá lót đường. Mỗi khi bị hai người họ bỏ xa phía sau, thì
dứt khoát không chạy nữa, chỉ ngồi xổm trên mặt đất, một lát sau, trước
mặt liền xuất hiện một đôi chân, “Tiểu ngu ngốc, sao không chạy?” Cô sẽ
giương mắt lên nhìn anh, anh quay lại tìm cô, cô cười láu cá, vươn đôi
tay về phía anh, “Không chạy nữa, Dương Dương, cõng.”

Luôn
luôn là Hạ Dương, luôn luôn chỉ có anh quay đầu lại nhìn cô, còn Lâm
Tây Canh sớm đã đi mất hút. Anh ngồi xổm xuống, cô cố ý nhảy thật mạnh
lên lưng anh, đem hết giận dỗi với Lâm Tây Canh trút lên người anh. Mặt
trời ngả dần về tây, hai chiếc bóng ngả dài trên con đường. Cuối cùng
bọn họ cũng lớn lên, không thể quay về thời thơ ấy vô tư hồn nhiên được
nữa.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hai
chiếc xe đỗ trước của một quán bar. Hạ Dương kéo Ngô Nhân Kì vào trong,
đây là quán bar của Lưu Ỷ Nguyệt. Nữ chủ nhân đương nhiên không ở nơi
này, anh vẫy tay về phía Nhị Hắc, “Nhị Hắc, mang đến đây mấy món.”

Ngô
Nhân Kì lặng lẽ quan sát không gian nho nhỏ của quán. Không đông khách
lắm, tốp năm tốp ba ngồi ở góc sáng. Trang trí cũng rất đơn giản, thậm
chí còn có chút đơn sơ. Cô nghi hoặc bĩu môi, nơi đây không giống như
những nơi Hạ Dương hay tới.

“Anh rất thân với chủ quán, có thể thoải mái ăn uống ở đây.” Anh thấy Ngô Nhân Kì có vẻ thắc mắc, nháy mắt nói.

“Thật
không cần tiền sao?” Ngô Nhân Kì nhỏ giọng nói. Người nào lại hào phóng
như vậy? Chỉ có điều, Lưu Ỷ Nguyên không phải vì thân quen với Hạ
Dương, mà là không dám thu tiền chủ nợ thôi.

“Đương nhiên là thật. Anh sao có thể lừa em được.” Hạ Dương khoát tay.

Chỉ
chốc lát sau, Nhị Hắc bưng đĩa thức ăn nóng hổi lên. Hạ Dương đưa thìa
cho Ngô Nhân Kì, “Ăn đi. Cơm thịt lợn hầm tiêu đen của Nhị Hắc không
phải ai cũng được ăn đâu.”

Ngô Nhân Kì nhìn đĩa thịt hầm trước mắt, xúc một miếng bỏ vào miệng. Hạ Dương nhìn chằm chằm ánh mắt cô.

“Ừm, ngon thật!” Ngô Nhân Kì nuốt xong miếng thứ nhất, vội vàng xúc tiếp miếng thứ hai, lần này xúc đầy một muôi.

Hạ Dương vừa cẩn thận xé thịt lợn vừa nói với Ngô Nhân Kì, “Ăn chậm một chút, kẻo nghẹn.”

“Em
đói lắm.” Ngô Nhân Kì cười khổ. Cả chiều chờ đợi ở Lâm thị khiến cô
thật mệt mỏi. Hạ Dường dừng tay, ánh mắt sắc bén nhìn cô, không cần
hỏi, khiến Ngô Nhân Kì thành như vậy chỉ có một người, là tên Lâm Tây
Canh đáng ghét, hèn hạ kia. Cho cô một tia hy vọng, nhưng lại hết lần
này đến lần khác khiến cô thất vọng.

“Kì
Kì, lần này anh nhất định không buông tay. Anh nhất định không để Lâm
Tây Canh thắng.” Hạ Dương nắm chặt bàn tay, âm thầm thề, vẻ mặt càng
thêm âm trầm.

“Đừng hỏi em gì cả.” Cuối cùng Ngô Nhân Kì cũng có chút sinh lực, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Hạ Dương liền nói.

“Hừ, còn phải hỏi sao? Không cần hỏi anh cũng biết.” Hạ Dương đáp.

“Vậy
cũng tốt, em cũng không muốn nói đến chuyện này. Không cần đả kích em
nữa. Hôm nay em thực mệt mỏi.” Ngô Nhân Kì ngừng ăn, buông thìa xuống.

“Không ăn nữa sao?” Hạ Dương chỉ chỉ đĩa thức ăn còn rất nhiều. Ngô Nhân Kì gật gật đầu, “Không ăn nữa, ăn không vô.”

Hạ Dương cầm thìa lên, xúc phần thừa trong đĩa.

“Đó
là phần ăn của em.” Ngô Nhân Kì kêu lên, muốn ngăn lại nhưng không kịp.
Cô ngơ ngác nhìn Hạ Dương ăn một thìa lớn, hơn nữa cái thìa đó còn là
thìa cô vừa dùng, chỉ biết trợn mắt há mồm.

“Anh
không chê em. Trước đây cũng ăn không ít nước miếng của em.” Hạ Dương
cười tươi. Lúc này Ngô Nhân Kì mới nhớ, khi còn nhỏ, bà nội Lâm gia
không cho bọn họ để lại cơm thừa, mỗi lần đều là Hạ Dương dồn phần của
cô vào bát anh, sau đó ăn sạch sẽ.

“Nhưng
bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành.” Ngô Nhân Kì nói nhỏ như muỗi
kêu. Anh tình nguyện ăn cơm thừa của cô, là trước đây không hiểu
chuyện, hiện tại đâu còn như thế nữa? Cô nhíu mày, lần đầu tiên nghiêm
túc nhìn anh, không chớp mắt, trái tim đột nhiên đập sai mấy nhịp,
chẳng lẽ? Không phải, cô lắc đầu. Tuyệt đối không phải. Cô không ngừng
phủ định suy nghĩ trong đầu. (Sa: Thôi yêu Hạ Dương đi! Haizz…)

“Dương
Dương.” Ngô Nhân Kì không nhịn được, khẽ gọi tên anh. Chỉ có cô mới gọi
anh như thế, giọng nói mềm mại khác hẳn những người khác. Cô sắp kết
hôn, sắp trở thành người lớn, chính mẹ đã từng nói như vậy, “Kì Kì, khi
kết hôn chính là người lớn, đừng đùa giỡn như trẻ con.” Gần đây mẹ luôn
nói với cô như vậy.

“Hả? Có việc
gì?” Hạ Dương ngẩng mặt nhìn cô. Ngô Nhân Kì cười cười, “Xem anh đi.
Cũng không chú ý hình tượng, để cô nào nhìn thấy có phải mất điểm rồi
không?” Cô đưa tay lấy hạt cơm dính trên mép cho anh xem. Hạ Dương ngây
người, cười khúc khích.

Khi còn nhỏ
Hạ Dương gầy tong teo, được đưa đến nhà cũ của Lâm gia. Anh không ngờ,
anh muốn ở cùng mẹ, nhưng không hiểu vì sao mẹ lại nhẫn tâm bỏ rơi anh.
Anh trầm mặc không nói, không ăn, lặng lẽ phản đối, thật khiến bà nội
Lâm gia lo lắng.

Trong một gian
phòng u ám, lần đầu tiên Ngô Nhân Kì nhìn thấy Hạ Dương, anh gầy như
vậy, giống như gió thổi sẽ bay, một mình trốn bên cạnh tủ quần áo. Ngô
Nhân Kì muốn biết anh đang làm gì, thế nên cô ngồi xổm xuống, đối diện
với anh, đôi mắt to đen láy chăm chú nhìn anh. Ánh nắng chậm rãi chạy
qua cửa kính, từ đông sang tây, mãi đến khi mặt trời khuất sau ngọn
núi. Ngô Nhân Kì cứ như vậy cùng anh trải qua một buổi chiều, mãi đến
khi người lớn phát hiện, hai đứa nhỏ đã ôm nhau tựa vào tủ ngủ say sưa.

Hạ
Dương nhớ lại, có lẽ mình đã yêu Ngô Nhân Kì từ ngày ấy. Cô không nói
lời nào, đôi mắt đen sáng lấp lánh, ngồi xổm ở đó nhìn anh. Qua một lúc
lâu, cô dường như không ngồi được nữa, cơ thể hơi lay động. Hạ Dương
liền đưa tay ôm lấy, cô mơ màng dựa vào người anh, mi mắt dần sụp
xuống, thở đều đều. Hạ Dương không dám quấy rầy cô, để cô dựa vào người
mình. Trên người cô dường như thoang thoảng vị ngọt, không ngừng tiến
sâu vào lòng anh, dần dần, anh cũng nhắm hai mắt lại.

Nghĩ đến đây, Ngô Nhân Kì bật cười vui vẻ, như có cơn gió mát thổi qua, “Nghĩ gì mà cười vui vẻ thế?” Hạ Dương hỏi.

“Nghĩ đến chúng ta hồi còn nhỏ, ở Phong Đình.” Ngô Nhân Kì trả lời.

“Đừng
nói chuyện Phong Đình nữa, đều là chuyện đã qua lâu lắm rồi. Nghĩ đến
làm gì chứ?” Sắc mặt Hạ Dương khẽ thay đổi. Phong Đình, đó là nơi anh
không muốn nhớ đến nhất. Nếu khi đó không có Ngô Nhân Kì, thật không
dám tưởng tượng anh đã làm ra chuyện kinh thiên động địa nào.

“Được
rồi. Không nói nữa. Anh khó chịu gì chứ? Mời em uống rượu đi.” Ngô Nhân
Kì chuyển sang chuyện khác. Phong Đình là nỗi đau trong lòng Hạ Dương.
Bị người thân yêu nhất bỏ rơi, một đứa trẻ như vậy phải chịu biết bao
nhiêu tổn thương chứ? Mặc dù, sau này Hạ Dương vẫn quay về bên mẹ,
nhưng nỗi đau ấy cũng không thể quên, không thể thay đổi được.

“Uống rượu? Ai nói cho em uống rượu?” Hạ Dương nhướng mày hỏi.

“Vậy
anh đưa em đến quán bar làm gì? Chẳng lẽ để uống nước? Thà em về nhà
uống còn hơn. Nhị Hắc, đến đây.” Ngô Nhân Kì mặc kệ anh phản đối, tự
mình ngoắc tay gọi Nhị Hắc.

“Thôi
được, để anh.” Hạ Dương thấy Ngô Nhân Kì không giống đùa, đành phải tự
đứng lên. Anh sợ để Ngô Nhân Kì gọi thì sẽ không dừng lại được.

Ngô
Nhân Kì vẫn uống rất nhiều. Lảo đảo nắm tay Hạ Dương ra ngoài, đôi mắt
mơ màng, cả người nóng bừng. Hạ Dương ôm chặt cơ thể mềm mại của cô, vị
ngọt kia không ngừng len sâu vào mũi. Cả người anh nhất thời nóng bừng.

“Đó là xe của em.” Ngô Nhân Kì đưa ngón tay chỉ vào chiếc xe yêu quý ven đường, chạy nhanh về phía đó.

“Em
không thể lái xe. Anh đưa em về.” Hạ Dương vội vàng giữ chặt cô. Ngô
Nhân Kì nghe vậy chỉ ngoan ngoãn gật đầu, “Được, nhưng xe của em làm
sao bây giờ?”

“Mai tới lấy. Anh nhờ
Nhị Hắc trông coi giúp em, không sao đâu. Ngoan! Đi thôi!” Hạ Dương vừa
nói vừa dìu Ngô Nhân Kì vào xe anh, sau đó xoay người thắt dây an toàn
cho cô. Ngô Nhân Kì thấy Hạ Dương khom người, nhẹ nhàng nói, “Dương
Dương, anh thật tốt!”

“Tốt cũng vô dụng.” Hạ Dương nghe vậy, chỉ nói thầm một tiếng.

Khi
xe chạy đến cửa nhà họ Ngô, Ngô Nhân Kì đang dựa vào cửa xe ngủ ngon
lành. Hạ Dương yên lặng nhìn cô, hai mày nhíu chặt, đôi môi nhỏ nhắn
mím lại, dường như ngay cả trong mơ cũng tức giận với Lâm Tây Canh.

Chỉ
có lúc này anh mới có thể say mê nhìn cô như vậy, ở gần cô như vậy, gần
đến nỗi cảm nhận được hơi thở của cô. Đến khi kịp định thần lại, anh
dường như chỉ cách cô vài mi li mét, “Kì Kì” Anh thì thầm.

“Ưm.” Ngô Nhân Kì mơ màng đáp lại anh. Cô khẽ nhúc nhích, hoàn toàn xóa bỏ khoảng cách giữa hai người.

Chương 10: Vọng Nguyệt

Ngô Nhân Kì
rời đi, Lâm Tây Canh trầm mặc ngồi trước bàn làm việc. Đống tài liệu
trên bàn bỗng nhiên mất đi sức hút. Nước mắt Ngô Nhân Kì khiến anh có
chút áy náy. Anh cũng như cha thôi, cho cô một đám cưới, nhưng không
cho cô một tình yêu. Thì ra, mình lại tàn nhẫn như thế, tàn nhẫn giống
như cha, phải chăng, anh và ông cùng là một loại người.

Anh
nhấc điện thoại, gọi cho Lưu Ỷ Nguyệt bên ngoài, “Thư kí Lưu, vào phòng
tôi một chút.” Lâm Tây Canh nói xong mới nghi hoặc tự hỏi, anh gọi cô
vào làm gì?

“Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước bàn làm việc của Lâm Tây Canh.

Lâm Tây Canh hoài nghi ngẩng đầu, “Hủy bữa tối đi cho tôi.” Anh nói.

“Vâng.”
Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu. Cô yên lặng đứng đó chờ chỉ thị tiếp theo của Lâm
Tây Canh. Nhưng anh chỉ ngẩn người, không ngờ anh lại có thể ngẩn người.

Ánh
mắt Lâm Tây Canh không biết dừng lại nơi nào, đầu óc đột nhiên trống
rỗng. Tiếp theo mình muốn làm gì? Anh nghĩ không ra, tạm thời ngơ ngác.

“Lâm
tổng, Lâm tổng.” Lưu Ỷ Nguyệt cúi đầu gọi, cô không thể tiếp tục đứng ở
đây như con ngốc được, sắp hết giờ làm rồi, dù sao vẫn không thể đứng
đây mắt to trừng mắt nhỏ mãi được.

“Hả?” Lâm Tây Canh đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt dừng lại trên người Lưu Ỷ Nguyệt, “Cô có thể tan ca rồi.” Anh nói.

“Dạ. Lâm tổng, ngày gặp lại.” Lưu Ỷ Nguyệt xoay người đi về phía cửa.

Lâm
Tây Canh nhìn bóng cô rời đi, tóc búi gọn gàng, áo váy màu xám, rất hợp
với đôi guốc da đen. Đôi chân thon dài, mịn màng như nước. Ngay khi vạt
áo màu xám kia sắp khuất sau khe cửa, anh vội vàng gọi theo, “Thư kí
Lưu, tối nay rảnh không?”

Lưu Ỷ Nguyệt dừng chân, chần chừ quay đầu lại, trầm ngâm nhìn người đàn ông trong phòng. Là anh nói sao? Anh gọi cô lại sao?

“Có.” Lưu Ỷ Nguyệt nhỏ giọng nói.

“Tôi
mời cô ăn cơm.” Lâm Tây Canh đứng lên, trầm tư nói. Chính anh cũng
không biết mình làm sao, vì sao tự nhiên gọi cô, lại vì sao mời cô ăn
cơm.

“Được.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu, không ngừng cười thầm, cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Lâm
Tây Canh tự mình lái xe, Lưu Ỷ Nguyệt ngồi ở ghế phụ. Xe chạy ra đường
lớn, Lâm Tây Canh quây đầu hỏi: “Cô muốn ăn gì?” Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc
nhìn anh. Mời cô ăn cơm, nhưng lại chưa nghĩ trước địa điểm, chẳng lẽ,
bình thường anh cũng vô tâm với vợ chưa cưới như thế sao?

“Gì cũng được.” Lưu Ỷ Nguyệt thuận miệng nói. Thật ra ăn gì không quan trọng, quan trọng là vì sao anh lại mời cô ăn cơm.

“Gì
cũng được sao?” Lâm Tân Canh nhíu mày. Anh chưa chuẩn bị trước, mà cô
lại nói sao cũng được, khiến anh đâm lao đành phải theo lao, nhưng mà
đi đâu đây? Anh trầm ngâm suy nghĩ.

Lưu
Ỷ Nguyệt thầm bực mình, khẽ thở dài thay anh. Đáng tiếc cho gương mặt
tuấn mỹ này, đi cùng phụ nữ lại không biết phải làm thế nào. Chỉ một
câu “Gì cũng được” cũng có thể khiến anh khó xử. Thế nên, cô đành phải
gỡ rối giúp anh, “Đến bờ sông đi, tôi biết một nhà hàng ở đó, vừa ngon
vừa rẻ.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ chỉ đường ra bờ sông.

Lâm
Tây Canh đi theo hướng dẫn của cô, lái xe chạy đến bờ sông. Gió đêm
thoảng qua, hai bên bờ ánh đèn lung linh in bóng, có mấy quán nhỏ chạy
dọc bờ sông. “Ở đây.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ vào một bảng hiệu nói. Lâm Tây
Canh giương mắt nhìn lên, “Vọng Nguyệt quán.” Anh thấp giọng thì thầm,
không ngờ tiệm cơm nhỏ này lại có cái tên thơ mộng như vậy.

Hai
người vừa ngồi xuống, phục vụ liền mang lên một ấm trà và thực đơn. Lưu
Ỷ Nguyệt rót trà cho Lâm Tây Canh, “Ở đây không có phòng riêng, Lâm
tổng chịu khó vậy.”

Lâm Tây Canh
không nhớ rõ bao lâu rồi mình chưa ngồi ăn trong một quán ăn rộng như
vậy. Nhiều nhất là hồi học đại học, anh không bao giờ nói đến xuất thân
của mình, thoải mái cùng bạn học chen chúc trong căn tin đông nghịt.

“Trà lúa mạch, có tác dụng giải nhiệt.” Lưu Ỷ Nguyệt bưng chén trà lên trước mặt, nói với Lâm Tây Canh.

“Sao cô biết tôi nóng trong người?” Lâm Tây Canh cười nhạo hỏi, nhưng vẫn bưng chén trà thô ráp lên, chậm rãi nhấp một ngụm nhỏ.

“Thời
nay ai chả nóng trong người. Đầy một bụng mỡ, lại không vận động.” Lưu
Ỷ Nguyệt không nhanh không chậm uống trà, nói xong, từ từ quay đầu ra
cửa sổ. Dưới mái hiên, đèn lồng lắc lư trong gió. Trên mặt nước, gợn
sóng sáng lấp lánh ánh đèn.

Lâm Tây
Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt ngồi đối diện, một thân âu phục dựa lưng trên
ghế, áo len màu xanh bên trong, cổ tay đeo một cái đồng hồ cũ kĩ, nhìn
không rõ nhãn hiệu, dây da màu cà phê dường như sắp hỏng, trên mặt kính
có thể thấy rõ những vết xước nho nhỏ.


đang yên lặng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, gương mặt có chút mệt
mỏi, sắc môi cũng trở nên nhợt nhạt, đôi mắt như mặt hồ lặng sóng. Lâm
Tây Canh chợt nghĩ, không biết nếu ném viên đá vào, mặt hồ ấy liệu có
lăn tăn.

“Chiều nay, thật xin lỗi
cô.” Lâm Tây Canh đập tan không khí yên lặng giữa hai người. Lưu Ỷ
Nguyệt quay đầu lại, mím môi: “Anh đang nói với tư cách trong tám giờ,
hay ngoài tám giờ?” Cô hỏi.

“Là ý gì?” Lâm Tây Canh khó hiểu câu hỏi của cô.

“Trong
tám giờ, chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, anh trách tôi không
sai, tôi cần phải khéo léo xử lý những người anh không muốn gặp. Lời
xin lỗi của anh tôi không dám nhận. Còn ngoài tám giờ, chúng ta xem
như…” Lưu Ỷ Nguyệt đắn đo suy nghĩ, có nên nói tiếp hay không, nói tiếp
liệu anh có tức giận không? Chỉ sợ, anh nổi giận, lập tức đá bay con cá
mực là cô.

Lâm Tay Canh thản nhiên, trên mặt dường như có ý cười, yên lặng chờ Lưu Ỷ Nguyệt nói tiếp.

Lưu
Ỷ Nguyệt nhìn Lâm Tây Canh như vậy, đâm lao đành phải theo lao, liền
cắn răng nói tiếp: “Ngoài tám giờ, chúng ra cơ bản xem như người xa lạ.
Người xa lạ đối xử không khách khí với tôi, nếu xin lỗi tôi có thể miễn
cưỡng chấp nhận, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Thế đó!”

Yên lặng một thoáng, Lâm Tây Canh đột nhiên bật cười ha hả, “Cô thật là!” Anh vừa cười vừa lắc lắc đầu.

“Tôi làm sao?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi tới.

“Không
sao, không sao.” Lâm Tây Canh xua xua tay. Một lát sau, anh ngừng cười,
“Ý kiến của cô trong và ngoài tám giờ tôi đều nhận.”

“Cảm ơn.” Lưu Ỷ Nguyệt cúi người, nghiêm trang trả lời.

Hai
người nhìn nhau cười. Lưu Ỷ Nguyệt gọi đồ ăn lên, bù lại những giây
phút tẻ nhạt. Cần tây xào cá, lá cải cúc trộn, thịt kho tàu, còn có một
bát canh chua, hai chén cơm tẻ.

Đồ
ăn bày trên những đĩa gốm cũ. Lâm Tây Canh gắp một miếng thịt kho tàu,
lập tức mềm tan trong miệng, lưu lại vị ngọt tự nhiên, hòa quyện với
cơm tẻ dẻo mềm, thật là một thú vui trong đời. Anh vui vẻ gắp từng gắp
lớn.

Lưu Ỷ Nguyệt không có hứng thú với bát thịt kho tàu, chỉ chăm chú an cải cúc và cần tây.

“Cô
không ăn thịt?” Lâm Tây Canh đã lửng dạ, mới phát hiện một bát thịt kho
tàu đều bị mình ăn sạch, còn Lưu Ỷ Nguyệt chỉ ăn “rau cỏ” trên bàn.

“Tôi
không thích ăn, một năm không động đến cũng không muốn ăn. Đừng để ý
đến tôi, anh ăn hết đi.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn mấy miếng thịt còn sót lại,
nói.

“Giảm béo? Cô đâu có béo.” Lâm
Tây Canh nhìn cô. Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, “Không phải, không phải giảm
béo. Tôi thật sự không ăn, anh xem, tôi còn có một bát cơm đầy, có ai
giảm béo lại ăn nhiều cơm như vậy.”

“Vậy
tôi không khách khí.” Lâm Tây Canh gắp một miếng thịt lên, “Món này làm
tôi nhớ đến món thịt kho tàu của bà nội trước đây, đúng là món ngon
trong đời.” Anh bỏ miếng thịt vào miệng, nói.

Lâm
Tây Canh lúc này không còn vẻ nghiêm túc như khi làm việc, nhìn món
thịt kho tàu, thích thú như một đứa trẻ, rất nhanh ăn hết một bát cơm.
“Anh ăn nữa chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng hỏi.

“Được, thêm một bát nữa.” Lâm Tây Canh gật đầu. Lưu Ỷ Nguyệt gọi người phục vụ mang lên thêm một bát cơm.

Một
bàn đồ ăn nhanh chóng hết sạch. Lúc trả tiền, Lâm Tây Canh còn nhướn
mày ngạc nhiên, đúng như Lưu Ỷ Nguyệt nói, vừa ngon vừa rẻ.

Bước ra khỏi quán, Lâm Tây Canh quay đầu nhìn lại bảng hiệu, “Sao lại gọi là Vọng Nguyệt quán?”

“Anh
nhìn đi!” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ tay lên trời. Lâm Tây Canh nhìn theo tay cô,
giữa nền trời đen như mực, chênh vênh một mảnh trăng sáng treo cao. Hai
bên bờ sông không có nhà cao tầng, ánh trăng như trải dài vô tận.

“Đi
dạo một chút không?” Lâm Tây Canh nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đang say sưa ngắm
trăng, mở lời mời. Đôi mắt cô sáng lấp lánh dưới ánh trăng, lúc này mới
nhớ, tên cô là Ỷ Nguyệt.

“Được.” Lưu Ỷ Nguyệt thu hồi tầm mắt, gật đầu đồng ý.

Hai
người chậm rãi đi dọc bờ sông, lướt qua từng tốp năm tốp ba người tản
bộ. Có những nhóm bạn bè,cũng có cặp vợ chồng trẻ dắt theo con nhỏ,
nhưng nhiều nhất chính là những ông lão bà lão, gắn bó suốt đời.

“Tên cô có chữ Nguyệt, có phải cô sinh vào ban đêm không?” Lâm Tây Canh tò mò hỏi.

Lưu Ỷ Nguyệt cười khì khì, “Không phải.” Cô lắc đầu.

“Không phải?” Lâm Tây Canh nghĩ thầm, chẳng lẽ mình đoán sai sao?

“Tôi sinh vào tháng một, Ỷ Nguyệt chính là đồng âm với tháng một.” Lưu Ỷ Nguyệt cười nói.
(*) Ỷ Nguyệt và Tháng Một trong tiếng Trung phiên âm là “Yi Yue”

“Ha ha, đúng rồi!” Lâm Tây Canh cũng cười theo.

Đứng
trên bờ sông, Lưu Ỷ Nguyệt khép hờ hai mắt, đưa tay tháo búi tóc sau
đầu, để gió nhẹ nhàng thổi tóc quệt qua hai má. Lâm Tây Canh nhìn nụ
cười trên mặt cô.

“Nơi này khiến tôi nhớ đến con sông ở quê.” Lưu Ỷ Nguyệt mở to hai mắt, nhìn dòng sông thì thầm.

“Con
sông ấy trong veo thấy rõ đáy, lẳng lặng như không chảy. Mỗi ngày tôi
đến bờ sông vo gạo, mấy con cá nhỏ sẽ bơi tới, ăn nước gạo trắng đục.
Tôi liền muốn bắt lấy chúng, nhìn chúng nó không nhúc nhích, nhưng đến
khi tay tôi vừa vươn ra, chúng đều bơi đi hết, không còn lấy một con.”
Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi nói xong, trong mắt như tràn ngập những hình ảnh
của thời thơ ấu.

“Bây giờ thì sao?” Lâm Tây Canh nhỏ giọng hỏi.

“Không biết, rất nhiều năm rồi tôi chưa trở về, có lẽ cũng bị ô nhiễm rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc lắc đầu.

“Sao cô không quay về?” Lâm Tây Canh lại hỏi.

Lưu
Ỷ Nguyệt trầm mặc, vì sao cô không quay về? Bởi vì không quay về được,
không ai cho cô quay về. Còn nhớ, ánh mắt giận dữ của cha, cha lớn
tiếng mắng mỏ, “Tao không có đứa con gái như mày. Về sau cấm không được
xuất hiện trước mặt tao. Tao coi như mày chết rồi.”

“Trời
ơi, mình à, không cần tức giận. Không cần vì loại con gái như nó mà tức
giận.” Mẹ kế ngồi một bên sung sướng khi người gặp họa. Cha càng thêm
giận dữ, không hy vọng bà ta có thể nói đỡ cho cô, nhưng làm ơn đừng
thêm dầu vào lửa.

“Ba, ba, con sai
rồi, con biết con sai rồi, ba đừng giận con.” Còn nhớ cô vừa khóc vừa
quỳ trên mặt đất, cầu xin cha, cầu xin cha đừng nổi giận, đừng không
cần cô. Mẹ đã bỏ rơi cô rồi, cô chỉ còn cha. Bây giờ, nếu cả cha cũng
không cần cô nữa… Cô thật sự sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

“Bây
giờ biết sai rồi hả? Sao không sớm biết hơn đi! Hừ! Lúc nào cũng ra vẻ
ngoan ngoãn, không ngờ thật ra lại là người như vậy, có khác gì mẹ mày
không? Chả trách người xưa lại nói trứng rồng lại nở ra rồng, liu điu
lại đẻ ra dòng liu điu.” Mẹ kế bĩu môi than thở, không quên thêm dầu
vào lửa.

Trên mặt cha nổi rõ gân xanh, hai tay run lên. Ông hất văng chén trà xuống đất, “Cút! Cút!” Chỉ vào cánh cửa, rống lên với cô.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3