Không nhiều thứ quan trọng - Chương 027

 

Chưa bao giờ nó lại muốn cười nhiều như lúc này. Và có lẽ nó
thật ngớ ngẩn khi cứ cười mãi như thế, nhưng nó không biết cách nào để
không cười cả. Có lẽ cười cũng là một thói quen khó chữa.
- Mấy đứa… – Tuấn Vũ đang định nói thì lại bị nó chặn lại.
- Anh và chị Mai Chi không cần nói gì cả đâu.
Khánh Nam giữ nó trong vòng tay mình như một sự che chở.
- Hoài Trang, anh cũng có chính kiến riêng của mình mà không cần ai phải chỉ bảo cách suy nghĩ.
- Nghĩa là anh không tin em? – Giọng Hoài Trang uất ức.
Đến lượt Khánh Nam bật cười.
- Anh đã nói anh tin em lúc nào à?
Hà Ly như không chịu được nữa.
- Khánh Nam! Nam đừng để Linh Như qua mặt nữa, cô ta không tốt như Nam nghĩ đâu.
- Vậy Ly nghĩ là Ly tốt sao? – Rồi Khánh Nam quay sang Viết Quân và Khương Duy, nhếch mép.
Khánh Nam và Phương Linh đưa Linh Như đi rồi, chỉ còn Tuấn Vũ và Mai Chi đứng đó.
Mai Chi tiến tới gần cả bọn.
- Nghe này những thằng ngốc: Người gọi Hoài Trang ra đây là chị, người
đánh Hoài Trang là chị và người đỡ Hoài Trang dậy là Linh Như, nhưng
không may bạn Hoài Trang “yếu ớt dịu dàng” của các em đã tự buông tay
Linh Như ra, vậy nên có một số người lợi dụng chuyện này cho mục đích
riêng, như là kế hoạch trả thù cho một thằng ranh bị tống vào trại thanh
thiếu niên từ khi học lớp 9 chẳng hạn.
- Chị im đi – Hoài Trang ngắt lời Mai Chi – Chính Linh Như đã đẩy tôi xuống.
- Hừm, cái đó chỉ có cô biết thực hay giả mà thôi.
Nó tựa đầu vào Khánh Nam mệt mỏi và níu chặt tay Khánh Nam như sợ sẽ
đánh mất tất cả. Không! Ít ra thì nó còn Khánh Nam, Phương Linh, Mai Chi
và anh Tuấn Vũ mà. Nó muốn nhắm mắt lại yên tĩnh một lát, nhưng có lẽ
bây giờ không thể được.
Cảm giác muốn khóc, muốn chạy cho nhanh khỏi đây, muốn rời bỏ mọi thứ…
Nhưng… nó vẫn nở nụ cười. Với mọi chuyện mà nó từng phải chịu, với
những bài học từ các anh nó, nó biết cách để luôn mỉm cười… dù cho có ở
hoàn cảnh nào đi nữa.
Khánh Nam lấy chân đẩy cánh cửa phòng nhạc cụ và đặt nó xuống cái ghế bên cây dương cầm.
- Cảm ơn mọi người! Nhưng nhẽ ra, Khánh Nam, anh nên tin Hoài Trang mới phải.
Khánh Nam nhìn nó một lúc.
- Em đang nói gì vậy?
- Linh Như! – Phương Linh chen ngang lời Khánh Nam – Tôi đã nói rồi,
hội bọn họ, trừ anh Khánh Nam ra, bà cứ coi như người qua đường đi, đừng
để ý làm gì, mệt lắm. Họ tiếp xúc với bà được mấy ngày mà dám kết luận
gì về bà? Tôi chơi với bà hơn hai năm rồi cơ mà. Họ đã không hiểu gì về
bà thì cứ kệ đi, những người như thế không đáng để làm bạn bà đâu.
- Linh Như! – Khánh Nam đã kiếm được cơ hội cắt ngang lời Phương Linh –
Sao em không giải thích cho Khương Duy và Viết Quân hiểu? Nếu em giải
thích thì…
- Họ đâu có để Linh Như giải thích hả anh
Nam? – Phương Linh giận dữ – Viết Quân đã đẩy ngã Linh Như đó thôi, anh
cũng thấy đấy.
- Phương Linh. – Nó đã chịu lên tiếng – Khánh Nam, sao anh nghĩ là em không như Hoài Trang nói?
Khánh Nam cúi xuống bên nó.
- Không phải em vẫn coi anh là anh trai sao? Sao lại hỏi anh như thế?
Vừa lúc Tuấn Vũ và Mai Chi bước vào.
- Vậy mà anh cứ nghĩ mấy đứa bên phòng họp Hội học sinh cơ đấy, tự nhiên vòng qua bên kia tìm, rõ tốn thời gian mà.
Tuấn Vũ xoa xoa đầu Khánh Nam.
- Thằng em anh giỏi lắm.
Khánh Nam hất tay Tuấn Vũ ra.
- Em không phải trẻ con cho anh xoa đầu đâu. Kể em nghe xem hồi nãy có chuyện gì đi!
Mai Chi thở dài tường thuật lại mọi chuyện.
- Đấy, đầu đuôi là như thế đấy. Không ngờ con bé đấy nó cáo già vậy.
Chắc nó đã bày mưu từ trước. Mà Khánh Nam, sao em lại có mặt ở trường,
còn Hoàng thị thì sao?
Khánh Nam ngả người ra sau, dựa vào tường.
- Thấy ba nói họ đang định mang ra tòa thì ông Michael gọi điên sang ra
lệnh cho đại diện GMR ở Singapore không làm rùm beng chuyện này lên
nữa. Đối tác Singapore cũng nhận một phần trách nhiệm mà. Mọi chuyện sẽ
từ từ bàn bạc và giải quyết theo hướng ôn hòa nhất. Em nghĩ sẽ êm thấm
thôi. Họ không đòi kiện nữa. Xong chuyện em đến trường luôn, vừa lúc có
người vào báo cho tụi em là Hoài Trang bị chị lôi ra sau trường làm gì
đấy nên em cũng chạy ra theo. – Cậu quay sang Linh Như – Cũng may anh
đến kịp, không thì…
Tuấn Vũ vẫn đăm đăm chiêu chiêu.
- Nhưng anh vẫn không hiểu sao bên phía GMR lại thay đổi quyết định đột ngột như thế, ban đầu họ nhất quyết đòi kiện cơ mà?
- Cái đó em cũng chịu. Nhưng nếu kiện thì Hoàng thị nguy to.
Điện thoại nó lại rung lên. “Zeus is calling…”
Chết thật! Thần Dớt gọi thì không nghe không được, nó bước ra ngoài, tìm một nơi khá xa phòng nhạc cụ.
- He he, Con chào ông ạ! Nay ông thức khuya thế ông? Bên đó cũng nửa đêm rồi mà?
- <Ta vẫn chưa xong việc, mà ở chỗ con đang giờ ăn trưa hả>?
- Vâng! Nhưng con vẫn chưa ăn gì nè! Con cảm ơn ông đã không kiện Hoàng thị!
- <Thì thằng con nhà đấy nó đã giúp đỡ con nhiều, ta làm việc này
như để cảm ơn họ thôi mà. Với lại… con đã có lời nhờ chẳng nhẽ thần Dớt
như ta lại không giúp? Vậy đã có ai biết con là cháu ta chưa?>
- Hì hì, ai mà tưởng tượng được ông chủ Michael Wilson của GMR nhìn như
thế mà lại có được một đứa cháu gái vừa giỏi vừa xinh như con hả ông? –
Nó phá lên cười.
- <Thôi con cho ông xin! Con mà nói nữa là ông mắc bệnh tim giống ông nội con đấy.>
Sau một hồi luyên thuyên đủ chuyện với ông Michael(tức là em trai ông
nội nó), nó chợt nhớ ra còn hội bạn đang ở trong phòng nhạc cụ. Vội chào
tạm biệt ông, nó định quay trở lại phòng nhạc cụ…
Bất ngờ…
- Cháu gái Michael Wilson?
Thì ra, hội Mai Chi, Tuấn Vũ, Khánh Nam và Phương Linh đã đứng sau lưng nó từ lúc nào.
- Trả lời đi! Em là ai? Hả?
- Tuấn Vũ… Mọi người nghe được từ chỗ nào?
- Từ chỗ… bà là cháu gái ngày Wilson.
Nó sững người lại. Vậy là nó đã bị lộ rồi.
Khánh Nam lắp bắp:
- Ra… em là người… đã cứu Hoàng thị… sao?
- Nói đi, Linh Như… à không, nói xem em tên thật là gì? Và… em là ai! – Mai Chi sững sờ.
Nó thừ người ra một lúc. Khi Viết Quân và Khương Duy hiểu lầm nó hồi
nãy, nó đã có ý định chuyển trường… Nhưng khi Khánh Nam và Phương Linh
đến bên nó, cái ý định ấy chợt tiêu tan. Nhưng giờ… có lẽ không phải là
chỉ là chuyển trường, mà là chuyển hẳn đến một nơi khác hoàn toàn xa lạ.
Nó khó khăn cất lên những tiếng nói đầu tiên.
- Linh Như… cũng là tên em, là cái tên khai sinh của em. Còn bây giờ… em là ai ư?
Nó lại im lặng một lúc nữa rồi sau đó dứt khoát.
- Ginny Wilson! Chính là em!
Cái gì? Nó vừa nói gì vậy? Gin… Ginny Wilson ư? Cô công chúa bé bỏng
của nhà Wilson ư? Tất cả sững sờ sau câu nói của nó. Đã khá lâu mà chưa
ai nói được lời nào. Khánh Nam yếu ớt phá vỡ cái không khí ấy.
- Anh… ở bên em vì anh coi em như em gái… không phải vì em là cháu gái của nhà Wilson… em… không cần làm thế như để trả ơn anh…
- Không! Khánh Nam! Chính vì chúng ta là anh em nên khi anh gặp khó
khăn em sẽ giúp đỡ hết sức mình, nếu Viết Quân và Khương Duy có thể, họ
cũng sẽ làm thế thôi, và giả sử nếu anh là em, anh có là thế không? Với
lại… ngay từ đầu anh đã không biết em là ai rồi mà? Khánh Nam! Anh không
nên suy nghĩ nhiều như thế! Việc vi phạm hợp đồng của Hoàng thị chỉ là
một sự cố thôi mà, khi ông Michael đã đồng ý hợp tác với một tập đoàn
nào đó thì hẳn tập đoàn này phải rất trọng chữ tín. Em hi vọng Hoàng thị
và GMR có thể thiết lập một mối quan hệ vững bền. Anh nhớ đừng nghĩ
nhiều nữa, coi như đây là món quà chia tay của em, em… không thể ở lại
được nữa.
Câu cuối của nó như làm cho tất cả thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn.
- Linh Như?
- Em xin lỗi vì đã giấu mọi người về gia đình em, nhưng em muốn được
đối xử như một người bình thường chứ không phải là một công chúa. Chí ít
những gì xảy ra hôm nay ít nhiều cũng làm em bị shock. Em không có
quyền ngăn cản mọi người nói ra sự thật về em. Mọi người giận em cũng
được. Em xin lỗi! Em phải đi rồi! Nếu em còn ở lại, e rằng không những
nguy hiểm cho em mà còn nguy hiểm cho mọi người nữa.
Nó quay đầu bước xuống cầu thang với một bên chân khập khiễng.
- Linh Như!
Khánh Nam gọi giật nó lại.
- Anh không muốn em đi!
Nó nhìn vào đôi mắt biểu lộ một sự chắc chắn tuyệt đối của Khánh Nam một hồi như bị thôi miên.
- Anh không muốn em đi. – Khánh Nam nhắc lại một lần nữa.
Nó lắc đầu rồi cười buồn, tiếp tục bước. Nhưng cả bốn nhanh chóng vây quanh nó.
- Nghe này, nếu bọn anh giữ bí mật thì sao? Nếu bọn anh không nói ra việc em là Ginny Wilson thì sao?
- Ừ, nếu bọn anh không nói thì em có thể ở lại không? – Tuấn Vũ tiếp lời của Khánh Nam.
- Đúng đó, tôi đã khó khăn lắm mới xin chuyển lên đây học cùng bà được, nhưng bây giờ bà chuyển đi, tôi biết làm sao bây giờ?
- Linh Như! Em không cần đi đâu cả, coi như hôm nay chưa có gì xảy ra, được không? – Chị Mai Chi đặt tay lên vai nó.
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Khánh Nam đưa nó ra xe.
- Đi về nhớ mua quà cho bọn anh nhé.
- Tất nhiên, em nhớ mà.
Nó đang mở cửa xe thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
- Cô đi đâu vậy? Chưa hết buổi học mà.
Là Viết Quân.
- Mày…
- Khánh Nam – Rồi nó quay sang Viết Quân – Tôi về nhà, xin hiệu trưởng nghỉ sớm mấy ngày.
- Nhưng còn kế hoạch Tết?
- Sẽ không có tôi.
- Không có tao nữa. – Khánh Nam thêm vào.
Hắn đứng lặng nhìn cái xe còn mờ vệt khói rồi cũng rút điện thoại ra.
- Chú đặt vé giúp cháu. Cháu sẽ về Hàn Quốc ngay chiều nay.
- Viết Quân? – Khánh Nam nhìn thằng bạn.
- Nó không tham gia, mày không tham gia, tao còn ở lại đây đón Tết làm gì?
Nói rồi hắn bước theo hướng vào văn phòng nhưng Khánh Nam chặn lại.
- Vậy sao mày lúc nãy…
Viết Quân thở dài đứng lại kể cho Khánh Nam nghe cuộc nói chuyện của mình và Minh Phương 15 phút trước.

Khương Duy đã đưa Hoài Trang vào phòng y tế trong khi Viết Quân lẳng lặng rẽ sang hướng khác.
- Viết Quân! – Minh Phương đuổi theo Viết Quân.
- Sao Phương không vào với Trang đi?
- Không! Mình muốn nói chuyện với Quân một chút.
Viết Quân và Minh Phương ngồi xuống cái ghế đá.
- Chuyện gì cơ?
- Ý Phương là chuyện Linh Như vừa rồi.
- Ừ?
- Quân có nghe chị Mai Chi giải thích như thế nào không?
- Có!
- Ừ, Phương là chị em với chị Chi cũng 5, 6 năm rồi, Phương hiểu tính chị ý.
- Ý Phương là sao?
- Phương thần tượng chị Chi vì những nét tính cách của chị ý. Khi chị
Chi đã bảo vệ một người, mình chắc chắn đó phải là người tốt. Hơn nữa,
chị Chi thích Tuấn Vũ nên càng không có chuyện thiên vị,nói tốt cho Linh
Như. Vì thế Phương tin những gì chị Chi đã nói. Linh Như bị hiểu lầm
rồi.

- Khánh Nam! Tao xin lỗi, nhẽ ra tao nên nhìn nhận kĩ mọi
việc hơn một chút thì đã… Với lại khi đó, Hoài Trang nói Linh Như đã có
Tuấn Vũ… nên tao…
- Thôi được rồi, tao hiểu, mày lên gặp hiệu trưởng đi.
Cuối cùng Khánh Nam cũng biết tại sao Viết Quân lại xử sự như thế: GHEN!

Sân
trường thật vắng vẻ vì đã vào tiết học đầu tiên của buổi chiều. Thầy
giáo vẫn chưa lên. Viết Quân không quan tâm vẻ mặt lạnh lùng của mình
đang là tâm điểm của sự chú ý, hắn lẳng lặng xuống bàn Khánh Nam đưa tay
với lấy cái balo của nó.
- Mày định làm gì? – Khánh Nam giữ tay thằng bạn lại.
- Mang cặp nó về chứ sao? Mày không nhìn thấy à?
- Tao tường hết buổi học mày mới về?
- Không, tao về luôn, đáng nhẽ theo lệnh của bà thì sang nay tao đã phải có mặt ở Hàn Quốc rồi.
Hắn quay lại bàn mình lấy cặp.
- Viết Quân? Anh đi đâu vậy? – Hoài Trang vẫn còn ươn ướt ở mắt.
- Viết Quân! Mày làm gì thế? Định đi đâu bây giờ? – Khương Duy cũng đứng lên ngăn hắn lại.
- Tao không nghĩ là phải báo cáo với bất cứ ai ngoài hiệu trường về
việc bây giờ tao sẽ đi đâu. À, còn nữa, kế hoạch Tết không có tao tham
gia đâu.
Viết Quân bước thằng ra cửa. Nhưng đột nhiên
hắn quay lại bàn Khánh Nam, không cần nhìn vào ngăn bàn mà chỉ đưa tay
lấy mũ nó ra. Minh Phương thì thầm.
- Giỏi thật! Không cần nhìn vào cũng biết Linh Như quên mũ.
Khương Duy phá lên cười.
- Đấy là Phương không biết đấy thôi, ngày nào mà Viết Quân chẳng phải
chạy từ lán xe lên đây lấy mũ cho Linh Như, chạy nhiều thành quen thôi
mà.
Nhưng rồi Khương Duy vội ngậm chặt miệng lại. Bạn thân và em họ, biết ủng hộ bên nào bây giờ?
Hoài Trang nhìn theo Viết Quân nhếch mép: “Một thằng ranh không biết
suy nghĩ như mày sớm muộn gì cũng rơi vào bẫy thôi. Chẳng qua hôm nay có
Khánh Nam về giữa chừng phá hỏng kế hoạch. Nhưng không sao, đây mới chỉ
là áp thấp nhiệt đới. Rồi trước sau gì áp thấp cũng mạnh dần lên thành
bão. Một cơn bão sẽ phá hỏng mọi thứ của bọn mày! Rắc!”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3