Không nhiều thứ quan trọng - Chương 022
Khánh Nam, Viết Quân và Khương Duy nhìn theo nó. Bọn hắn biết nó
sẽ chẳng đủ sức mà chạy được hết giờ đâu. Bình thường chạy cự li 100m
mà nó đã thở hồng hộc rồi mà. Có lẽ Khương Duy và Viết Quân không để ý
nhưng Khánh Nam vẫn không hiểu tại sao một đứa như nó lại có chuyện để
đồ linh tinh làm mất giày, và cả việc nó ra tập trung muộn nữa…
Viết Quân đứng “ngơ ngơ” nhìn theo nên không biết việc Khánh Nam đang
cho lớp khởi động. Hắn không nghi ngờ như Khánh Nam nhưng hắn lo cho cái
chân của nó, bình thường nó đã yếu thì chớ, lại thêm việc hồi nãy bị
ngã thế nữa…
Việc Viết Quân đứng im không khởi động đã
gây chú ý cho thầy. Thật là một cơ hội tốt cho việc phạt Viết Quân mà!
Thầy cười thầm.
Đừng ai nghĩ thầy “độc ác” đấy. Thực ra
thì năm ngoái, Viết Quân hay “mắc lỗi” trong giờ Thể dục của thầy nên
hắn hay bị thầy phạt chạy quanh trường lắm. Vì thế khi tham gia thi
chạy, hắn luôn quán quân. Bị phạt nhiều cũng có cái lợi nhỉ? Và việc
thầy phạt hắn, ai cũng hiểu là một hình thức “huấn luyện” đặc biệt.
Nhưng từ khi lên lớp 11, hắn ngoan hẳn, thầy không thể tìm ra được một
cái tội nhỏ nào để mà bắt “học trò cưng” chạy nữa. Điều này thật khiến
thầy lo lắng về tốc độ của hắn. Thế mà hôm nay, khi hi vọng phạt hắn của
thầy trở nên mỏng manh lắm rồi thì hắn lại mắc một tội vô cùng… không
nghiêm trọng: “Không khởi động!” Tốt quá! Tốt quá! Còn chần chừ gì nữa
mà thầy lại không phạt hắn chạy quanh trường nhỉ? Tất nhiên thầy không
rộng rãi thời gian và quãng đường như với Linh Như, phải ra hạn một
khoảng thời gian nhất định để hắn hoàn thành quãng đường chứ. “Em chạy
10 vòng quanh trường cho tôi. Nếu hoàn thành trong khoảng thời gian….”
Thầy vừa nói đến đó thì hắn đã bốc hơi từ lúc nào. Không hề nghi ngờ
“mục đích” của hắn, thầy còn gật đầu đắc ý vì thấy “học trò cưng” còn…
nhanh hơn năm ngoái.
Thật chẳng khó khăn gì để bạn Thỏ nhà ta đuổi kịp bạn Rùa đang bò ì ạch và buông một vài câu mỉa mai, đại loại như:
- Ề, cô chậm như con rùa ý. Tôi chạy sau mà còn nhanh hơn.
- Kệ tôi. Anh từ đâu chui lên vậy?
- Chẳng biết. Tự nhiên thầy phạt chạy thì chạy thôi.
Đột nhiên bạn Rùa ngừng bò, quay sang bạn Thỏ:
- Vậy thì anh biến lên trước đi. Tôi bực mình khi chạy cùng anh lắm.
- Không! Tôi chạy với cô cho vui cơ.
- Anh không cần phải lo cái chân tôi hồi nãy ngã có sao không đâu. Tôi ổn.
- Nhưng tôi cứ thích chạy cùng cô cơ, chạy một mình không buồn à?
Nó thở dài. Cứ thế này sớm muộn gì hắn cũng phát hiện ra chân nó “không
bình thường” cho xem. Thôi nào! Bình tĩnh. Hôm nay là cái ngày quỉ quái
gì không biết? Gặp toàn chuyện bực mình.
Bạn Thỏ vẫn
thản nhiên đi bộ một cách thoải mái mà vẫn nhanh hơn bạn Rùa. Tất nhiên,
bạn Thỏ sẽ chẳng thế biết bạn Rùa đang phải nỗ lực nhiều thế nào để
nhấc được cái chân lên một cách bình thường.
Mỗi bước
chạy của nó trở nên khó khăn hơn. Mỗi lần mũi giầy miết xuống đất là mỗi
lần những ngón chân trở nên run rẩy hơn. Nhưng nó không thể dừng lại.
Viết Quân vẫn thong thả đi bên cạnh.
Bàn chân nó ướt ướt.
- Linh Như, sao mặt cô tái thế?
- Tái đâu mà tái? – Nó cố tỏ ra tự nhiên hỏi lại Viết Quân.
- Thật mà.
- Hờ, lắm chuyện, việc anh chạy thì cứ chạy đi xem nào.
Đã được hơn nửa vòng đầu tiên.
Nó cảm giác cái nhìn nghi ngờ của Viết Quân đang chiếu vào mình.
- Anh nhìn gì?
- Nhìn cô chạy.
- Hay lắm sao mà nhìn? Biến lên trước đi.
- Ừm… Mặt cô tái thật ý. Dừng lại nghỉ đi.
- Anh muốn dừng thì dừng đi.
Bất ngờ nó vấp phải viên đá. Lần này thì tan tành mọi cố gắng rồi, đúng vào cái chân bị thương mà.
- Á…
Không có Viết Quân đỡ kịp thời chắc nó đã đo đường mất rồi.
- Ừm cảm ơn, tôi không sao.
Viết Quân như không nghe thấy gì, hắn ấy nó ngồi xuống ngay cái bồn hoa cạnh đấy và nhìn thẳng vào mắt nó.
- Gì?
- Cô bị đau ở đâu đúng không?
- Ở đâu là ở đâu?
- Viên đá bé tẹo thế kia mà cũng làm mặt cô trắng bệch ra. Lúc nãy… tôi kéo mạnh… làm cô đau à?
- Không! Tôi bảo không sao mà.
- Vậy cô đứng lên đi bình thường tôi xem nào.
- Nãy giờ tôi chạy có sao đâu?
- Mau lên.
Nó cười hì hì rồi cũng đứng lên. Viết Quân chết tiệt! Sao không biến đi đâu cho khuất mắt chứ?
Hình như nó tự tin hơi quá vào sức mình thì phải.
- Đúng là cô bị đau chân mà. Đứng cũng không vững nữa. Tôi xin lỗi, tôi sẽ không hành động như thế nữa.
Đầu Viết Quân cúi xuống ra vẻ hối Hắn chỉ vết máu trên giày của nó.
“Thôi chết! Lúc nãy mình không để ý là máu cũng rớt cả ra đây.” Nó bặm
môi lại.
- Ai biết.
Không thèm hỏi ý kiến nó, hắn tháo ngay bên giày có vết máu ra. Và…
- Linh Như!
Viết Quân quát lên.
- Sao cô không nói cho tôi? Hả?
Lần này thì đến lượt nó cúi đầu xuống nhưng nhắm tịt mắt lại để khỏi
nhìn vào chân. Hắn nhìn chân nó kinh hãi, vừa tức mà vừa thương nó. Cả
một bàn chân loang lổ máu.
- Cô bị sao thế này? Từ bao giờ? Linh Như?
- Do tôi sơ ý thôi mà. Anh đừng nói cho ai được không? Tôi không muốn mọi người lo.
Nó kéo áo hắn năn nỉ, nhưng có lẽ không được.
- Đi thôi.
- Đi đâu?
- Lên phòng ý tế. Trước hết phải băng lại đã.
Hắn dìu nó quay lại sân thể dục.
Nó nhăn mặt khi bị cả lớp vây quanh. Đáng sợ nhất là Khánh Nam. Có lẽ Khánh Nam sẽ giết nó mất. Thầy giáo cũng rối cả lên.
- Linh Như, thế này là sao?
Viết Quân trả lời thay:
- Thầy, chân bạn ý đau nhưng vẫn cố băng lại để chạy nên mới thế ạ!
- Tôi xin lỗi, nếu em trình bày lý do thì… – Thầy lúng túng.
- Em không sao đâu ạ! Thầy đừng lo.
- Không sao đâu mà không sao? Nhìn lại cái chân em xem.
Khánh Nam đã khôi phục lại giọng nói dù nét mặt vẫn chưa có dấu hiệu bình tĩnh trở lại.
- Linh Như, em giỏi lắm, giấu cả anh. – Cậu thì thầm trong khi đỡ lấy
nó từ tay Viết Quân mà không quên ném cho thằng bạn cái nhìn cảnh cáo –
Để tao đưa nó lên phòng y tế được rồi.
- Không, mày là lớp trưởng, ở lại đi, tao đi được rồi.
“Thầy ơi bạn Hoài Trang bị choáng!”
“Hoài Trang bị bệnh tim, chắc không chịu được khi nhìn thấy máu!”
Lớp lại nhốn nháo cả lên. Nó bám lấy tay Khánh Nam.
- Khánh Nam đưa mình lên phòng y tế được rồi, Quân ở lại coi Hoài Trang
có bị sao không đi. (Đang có mặt thầy nên ăn nói tử tế gớm). – Nó hất
tay Viết Quân ra và đưa mắt nhìn về phía Hoài Trang.
- Ừ, mày ở lại với Hoài Trang đi, không cần mày quan tâm.
- Tao không quan tâm mà được đấy – Rồi hắn quay sang phía Hoài Trang,
nhưng không phải lo lắng cho Hoài Trang mà là tìm thầy giáo – Em thưa
thầy, thầy cho em và Linh Như xin nghỉ để…
- Được được! Hai em đi đi.
Không thèm nhìn cái mặt phừng phừng lửa của Khánh Nam, Viết Quân quay sang nó.
- Mình đi thôi.
Nhưng Khánh Nam chặn lại:
- Mày ở lại với Hoài Trang đi, tao không muốn Khương Duy đổ lỗi cho tao và Linh Như đã làm Hoài Trang buồn.
- Mày tránh ra.- Viết Quân hầm hè.
Bực mình, nó hất tay cả hai ra.
- Em tự đi được. Em chỉ bị thương nhẹ, chưa đến nỗi không nhấc nổi
chân. Hai anh quay lại chỗ chị Hoài Trang đi, bệnh của chị ý nguy hiểm
lắm đấy. Với lại em không thích hai anh cãi nhau chỉ vì cái chuyện cỏn
con này. Bỏ em ra.
- Linh Như…
- Em nói rồi, em tự đi được. Hai anh đang làm em khó chịu thêm đi.
Viết Quân nhanh như cắt phóng lên trước Khánh Nam và nhấc bổng nó lên:
- Anh làm trò gì vậy? Thả tôi xuống.
- Cô im lặng đi. Đang ở trường đấy. Khánh Nam, coi như mày nhường tao vậy.
Khánh Nam tròn mắt nhìn Viết Quân đưa nó đi mà không nói được câu nào thì bị thầy hiệu trưởng gọi.
- Linh Như bị sao vậy?
- Dạ… chân Linh Như bị xước hết thầy ạ. Em cũng chưa rõ nguyên do. Nhưng mà như kiểu bị cứa vào dao …
- Được rồi. Cảm ơn em.
Hiệu trưởng không nói gì, bước trở lại văn phòng và cho gọi một cậu học sinh lên gặp mình.
Cạch! Cậu học sinh hơi cúi đầu.
- Chú!
- Linh Như vừa bị một bạn học nào đó chơi xấu. Ta muốn con điều tra.
- Đó là nhiệm vụ của con mà chú.
Cậu học sinh ngồi xuống cái ghế đối diện hiệu trưởng một cách thoải mái.
- Ma Vương nói bên phía nhà Franks dạo này đang ra sức tìm kiếm công chúa khắp nơi.
- Vậy nên chúng ta càng phải cảnh giác hơn. James Frank là một con cáo
già, có thù thì nhất định sẽ trả. Vả lại… Billy… người Ma Vương lo lắng
nhất là Billy, nó không biết nó là ai nữa rồi. Vì thế ta hi vọng tới đây
con có thể làm tốt nhiệm vụ của mình hơn.
- Chú, đừng hi vọng vào con quá! Con nghĩ nhiệm vụ này nếu chú nhờ Khánh Nam, Viết Quân hay Khương Duy thì…
- Con nói sao? – Tiếng hiệu trưởng bắt đầu tức giận.
- Nhưng… con không ở cạnh công chúa suốt như bọn họ được. Con lo… – Cậu học sinh lí nhí.
- Ta hiểu áp lực của con khi phải cố gắng giữ an toàn cho Ginny. Nhưng
thân phận của nó càng ít người biết càng tốt. Và… ta không muốn thấy con
thiếu tự tin như thế.
- Vâng! Con xin lỗi. lỗi. Và đó cũng là lúc hắn phát hiện ra …
- Cô bị thương ở đâu à?
- Không! – Nó chối – Tôi có bị gì đâu.
- Vậy vết máu này…
Mày sai rồi! Tao không thích…mà là…yêu nó!
Chúng ta nên quay lại xem Viết Quân lôi Khánh Nam đi đâu chứ nhỉ?
- Mày điên à? Vào lớp rồi còn định lôi tao đi đâu? Bỏ tay tao ra, tao tự đi được.
- Thầy bận. Tiết này nghỉ.
Cuối cùng thì Viết Quân cũng chịu bỏ tay Khánh Nam ra khi hai thằng đã
đến hồ nước. Chỗ này cách xa lớp học, cũng là chỗ mà hôm trước Minh
Phương ngồi khóc ý.
- Được rồi. Mày nói đi.
- Nói gì là nói gì?- Khánh Nam ngơ ngác.
- Mày còn giả vờ à? Chiều nay mày sẽ làm gì? Hả?- Viết Quân quát lên.
- Làm gì là làm gì?- Khánh Nam vẫn chưa hiểu.
- Tại sao mày không tham gia party được? Mày và Linh Như bận đi đâu?
Khánh Nam có vẻ đã hiểu câu hỏi nhưng lại nghĩ Viết Quân nổi giận vì
Linh Như và Khánh Nam không tham gia party để chào đón Hoài Trang, làm
Hoài Trang buồn chứ không nghĩ là có lý do khác. Vì thế tự nhiên cậu
cũng nổi giận lây.
- Có liên quan đến mày không? Tao và Linh Như đi đâu là việc của hai đứa tao, chẳng cần phải nói cho mày biết.
Câu trả lời của Khánh Nam như “đổ dầu vào lửa” cho sự tức giận của Viết Quân.
- Mai Chi và Tuấn Vũ định giúp mày tỏ tình với nó ý gì? Tao không tin
mày lại chỉ coi nó là em gái. Từ cách mày nhìn nó, nói chuyện với nó,
cười với nó… Mày thích nó rồi chứ gì? Tao nói đúng không? Hả? Vậy nên
mày giấu tao và thằng Duy về việc chiều nay? Đúng không? Hừ! Bạn thân.
Bạn thân mà thế này đây! – Hắn nói một thôi một hồi.
Cuối cùng thì Khánh Nam cũng hiểu rõ được suy nghĩ của Viết Quân. “Chắc
hồi nãy Mai Chi và Linh Như có nói gì làm cho thằng dở hơi này hiểu lầm
đây mà!” Cậu bật cười thú vị nhưng vẫn muốn trêu Viết Quân thêm một
chút, hoặc chí ít cũng làm gì đó để trả đũa Viết Quân vì đã để cho Linh
Như chuyển đi chỗ khác chẳng hạn.
- Kệ tao. Tao không nghĩ là việc này can dự gì đến mày, Viết Quân ạ!
- Mày… – Viết Quân đang nói thì Khánh Nam cắt ngang.
- Đợi đã.
Nói rồi Khánh Nam đến sát cái gốc cây to đùng gần đấy “lôi ra” một em
lớp 10 tóc đỏ đỏ khá ấn tượng đang lén lén lút lút như nghe trộm.
- Cho anh hỏi em đang làm gì ở đây được không? Nguyễn Hồng Nhung 10B11?
- Ơ … dạ… dạ… em… em chỉ định chụp ảnh hai anh thôi ạ!
- Thế chụp được chưa Hồng Nhung?
Khánh Nam cười rõ tươi trong khi ánh lên những tia nhìn đáng sợ và nhẹ nhàng đỡ lấy cái máy di động trong tay “em ý”.
- Em hình như chưa chụp được kiểu nào nhỉ? Nhưng mà ghi lại giọng nói
của bọn anh hơi bị nhiều đấy. Em vui lòng cho anh “xin lại” giọng nói
của mình chứ? Anh rất thích được người khác quay phim và chụp hình,
nhưng không phải lén lút thế này. Hồng Nhung cho anh xin lỗi nhé.
Khi được hội phó Hội học sinh gọi tên một cách “thân mật” thế này thì
ai cũng tự nhủ là nên cẩn thận kẻo lại rước họa vào thân. Đã thế còn
thêm cái mặt trông như mặt… con gà trống của Viết Quân bên cạnh nữa. Eo
ôi!
Đợi cho em Hồng Nhung đi khỏi, Khánh Nam nhìn sang Viết Quân.
- Nào, quay lại chủ đề của tao với mày. Cứ cho là tao không coi nó là
em gái, thậm chí là thích nó như mày nói đi. Đúng thế thì sao? Mày có tư
cách xen vào à?- Khánh Nam nhìn Viết Quân hết sức dửng dưng lạnh lùng.
Như không chịu được nữa, Viết Quân lại quát lên:
- Mày đừng lợi dụng lúc Hoài Trang đột nhiên xuất hiện mà xen giữa tao với nó…Mày không… ơ…
Mặt Viết Quân đột nhiên đỏ bừng. Vẻ tức giận của hắn biến đâu mất.
- Mày nói thế… chẳng nhẽ mày thích nó?- Khánh Nam nhìn thẳng thằng bạn
lúc này lại đang cúi mặt xuống đất. Trong một phút nóng giận, hắn đã… lỡ
lời mất rồi.
- Ơ… tao… tao…- Viết Quân lắp bắp.
- Mày sao?
- Không… ý tao là… à… thì… là …
Khánh Nam cố nhịn cười để có thể đi đến tận cùng cuộc nói chuyện.
- Cứ cho là mày lỡ lời đi – Cậu giải thế bí cho thằng bạn dở hơi – Vậy mày lôi tao ra đây làm gì?
- À… – Biết không thể giấu Khánh Nam chuyện gì, hắn đành khai thật –
Tại vì hồi nãy chị Mai Chi nói chiều nay chị ý, anh Tuấn Vũ và hai đứa
mày có việc quan trọng gì đấy mà không có mày và Linh Như thì không thể
được. Nên tao…
Khánh Nam “à” lên một tiếng. “Chị Mai
Chi thật là… Đã biết Viết Quân hay nghĩ lung tung mà lại nói vậy thì nó
biểu hiện thế này cũng là dễ hiểu thôi mà.
- Vậy nên mày nghĩ tao và Linh Như có chuyện gì đó với nhau?
- Ừ.- Viết Quân thật thà.
- Vậy sao mày không nghĩ là Tuấn Vũ với Linh Như hay Tuấn Vũ với Mai Chi nhỉ?
- Không, tao đã phân tích và loại trừ được hai trường hợp đấy rồi, và
khi nói tự nhiên chị Mai Chi lại… nháy mắt với tao nữa… thế nên tao nghĩ
chỉ còn mỗi trường hợp mày…chiều nay sẽ… tỏ tình với nó thôi.
Khánh Nam không nhịn được nữa nên phá lên cười.
- Ha ha ha, vậy là mày nổi máu “ghen” rồi lôi tao ra đây à?
- Ghen gì mà ghen? Cái thằng này… – Mặt Viết Quân càng đỏ.
- Vậy sao mày bảo tao “đừng lợi dụng lúc Hoài Trang đột nhiên xuất hiện mà xen giữa mày với nó”?
- Tao…- Viết Quân lại ấp úng.
Cái thái độ đó làm Khánh Nam khó chịu.
- Mày không nói được một câu mày thích nó à? Hay mày không chịu thừa
nhận? Hay là mày luôn nghĩ đối với mày nó chưa bao giờ sánh được bằng
Hoài Trang? Hay mày luôn nhớ đên bé Gin? Hoặc… trong mày, nó chỉ đáng
một thứ để cho mày đùa cợt thôi hả Quân ?
Câu cuối của Khánh Nam như xoáy sâu vào hắn. Hắn vội đưa tay lên:
- Dừng lại!
- Sao? Mày muốn nói gì?
- Mày nói sai rồi, Khánh Nam ạ.
- Tao nói sai? Vậy… hóa ra nó chẳng là gì trong mày?
- Không! Mày sai rồi! Tao không thích… mà là…yêu nó!