Không nhiều thứ quan trọng - Chương 021

 

Khánh Nam tròn mắt hết cỡ.
- Gì cơ?
- Tao ghét phải nói lại điều này, mày biết đấy.
- À, không không – Khánh Nam xua tay – Không phải tao không nghe rõ những gì mày nói, mà là cái từ “yêu” của mày. Chắc chứ?
Viết Quân nhìn Khánh Nam chằm chằm rồi thở dài.
- Thế mà tao cứ nghĩ mày hiểu tao nhất trên đời cơ đấy. Thất vọng quá!
- Chính vì tao hiểu mày nhất trên đời nên tao mới thấy lạ là một thằng
dở hơi hạng nặng như mày lại có thể phân biệt được giữa “thích” với
“yêu” chứ. – Khánh Nam có vẻ thích thú trong khi Viết Quân lại tiếp tục
thở dài.
- Haizz, mày làm ơn hãy nhớ cho: Sự thật là
tao hơn mày một tuổi và hiện tại tao đang là học sinh lớp 11, cũng là
một trong những học sinh xuất sắc có mặt trong Hội học sinh!
- Mày hãy thôi việc tự “lăng xê” bản thân đi và nên quay lại thực tại
“đau khổ”: “Mày là một thằng dở hơi mà chưa có thuốc nào chữa trị được!”
Viết Quân tỏ ý bực bội:
- Tao đang nghiêm túc đấy.
- Ừ thì tao cũng đang nghiêm túc chứ.
Mặt Khánh Nam nghiêm nghị lại, đủ để Viết Quân hiểu chuyện hắn “yêu”
Linh Như quan trọng thế nào đối với Khánh Nam. Khánh Nam nói tiếp.
- Mày có chắc là mày “yêu” chứ không phải “thích” Linh Như không?
- Khánh Nam, nó là đứa con gái đầu tiên làm tao “mất ngủ” nhiều đến
thế. Thứ tình cảm tao dành cho nó khác với dành cho bé Gin và chị
Cherin, tao biết mà.
Khánh Nam gật gù đợi Viết Quân nói tiếp:
- Khánh Nam này! Cho tao đấm mày nhé!
- Cái gì? – Khánh Nam lại trợn mắt lên.
- Đi mà – Viết Quân năn nỉ – Tao đang vô cùng là bực bội nên muốn kiếm
ai đó đấm cho đỡ bực. Tao mà đấm Khương Duy thì thể nào cũng bị Minh
Phương “bắn chết”. Vậy nên chỉ còn mình mày thôi.
- Trước khi cho mày đấm tao thì tao cũng nên được biết lý do tại sao mày bực chứ?
Viết Quân thở dài lần thứ 3:
- Tao cũng chẳng biết nữa.
- Vậy thì mày nói hết tất cả những gì mày đang nghĩ trong đầu ra tao xem nào.
- Tao nghĩ là mày cần đợi tao một chút.
Lần này thì Viết Quân đến cái gốc cây hồi nãy và lại lôi được em tóc đỏ ra.
- Nguyễn Hồng Nhung 10B11. Tên hay đấy cô bé. Có muốn anh giúp cô bé “có nhiều thời gian hơn” để chụp ảnh bọn anh không?
Khánh Nam tiến lên, và một lần nữa lại rút cái di động trong tay con bé đấy.
- Em muốn được Hội học sinh “quan tâm” nhiều đến thế cơ à Hồng Nhung?
Bé tên Hồng Nhung rơm rớm nước mắt trước khi nhận lại cái điện thoại
rồi đi khỏi, nhưng cũng đủ nằm trong tầm nghi ngờ của Khánh Nam. Biết
thế đã. Cậu sẽ điều tra sau.
- Bé Hồng Nhung này làm
chúng ta mất thời gian quá, mày nói đi, nói tất cả những gì làm cho một
thằng dở hơi như mày bực bội ý. Tao đủ kiên nhẫn để nghe đấy.
- Tao cũng không biết nói thế nào nữa. Tao sẽ nói những gì đang hiện diện trong đầu tao vậy. Nhưng sẽ rất lộn xộn đấy.
- Yên tâm, bao nhiêu năm chơi với mày là bấy nhiêu năm tao được rèn luyện mà.
- Ừ, cũng phải. Đầu tiên là việc cái gì nó cũng nói cho mày, không nói
cho tao. Cái hôm Tuấn Vũ tỏ tình với nó ý, nó đã lên sân thượng, tao đi
theo và thấy nó đứng sát bên mày… hôm Haloween, mày và nó đi cạnh nhau
vui vẻ, lần đầu tiên tao thấy hai đứa mày cười tự nhiên đến thế… rồi…
nói chung là bất cứ cái gì nó cũng kể cho mày… Cả hôm trước, Tuấn Vũ
khoác vai nó đi nữa. Lúc đó tao chỉ muốn đấm cho Tuấn Vũ một cái. Tức
muốn chết. Rồi hôm nay, nó tỏ ra vui vẻ hết sức khi được chuyển đến ngồi
cạnh mày, cách nó nhìn mày và mày nhìn nó rất ấm áp… lúc gặp cô bé gì
gì bạn thân nó ý, nó lại còn cầm tay mày lôi đi nữa… mà chẳng hề gọi tao
với Khương Duy đi cùng… À còn việc nó rất thản nhiên trêu tao với Hoài
Trang nữa chứ, rồi first kiss của nó… hmm hmm… Khánh Nam, cho tao đấm
mày đi, không thì tao chết vì bực mình mất. – Viết Quân nói một thôi một
hồi.
- Ừ, mày đến đây.
Tưởng Khánh
Nam đồng ý thật nên Viết Quân lao đến. Nhưng hắn chưa kịp giơ tay lên
thì đã ăn trọn một cú đấm vào bụng từ Khánh Nam.
- Khánh Nam? Mày làm gì vậy? Là tao đấm mày chứ?
- Trước khi mày muốn đấm tao hay ai khác thì mày nên đấm chính mày đi
thì hơn. Mày có tư cách giơ nắm đấm ra với tao sao, Viết Quân? Tao đấm
mày cho mày tỉnh ra. Cái kiểu không dứt khoát như mày thì chẳng bao giờ
làm nó chú ý đến mày đâu. Thế mày muốn khi cô chuyển nó đi, nó không
tươi cười thì phải khóc lóc xin mày hãy giữ nó ở lại à? Mày trách nó sao
mày không nghĩ mày quá vô tâm? Hay mày là một đứa vô dụng chỉ biết nhìn
xuống nền nhà trốn tránh cái nhìn của nó. Mày còn lạ gì nó? Lúc nào nó
cũng cố đè nén cảm xúc cho tất cả yên tâm. Nếu tao không đứng lên sắp
xếp lại chỗ ngồi thì nó sẽ như thế nào? Hả? Mày không muốn mất nó nhưng
lại lo Hoài Trang buồn. Rốt cuộc mày cũng chẳng xứng đáng để nói “yêu”
nó đâu.
- Nhưng Hoài Trang yếu từ nhỏ, lại nhút nhát… – Viết Quân nói yếu ớt.
- Mày đã nói thế thì coi như mày đã có lựa chọn cho mày rồi, tao xin
lỗi vì đã lớn tiếng chỉ trích những hành động của mày. Tao không nên
đứng đây vì tao chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Khánh Nam quay lưng định bước về lớp nhưng Viết Quân ngăn lại.
- Tao xin lỗi! Nhưng tao không biết cách nhìn nhận mọi thứ tốt như mày. Hãy giúp tao.
Khánh Nam hơi dịu lại.
- Tao sẽ chẳng giúp được gì cho mày ngoài việc lắng nghe. Quyết định là
ở mày. Yêu và thương hại là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Mày hãy
nhớ thế. Còn giờ tao phải vào lớp đây. Linh Như sẽ rất buồn khi phải
ngồi một mình mà. He he!
- Mày liệu hồn đấy.
- À, còn nữa, Viết Quân. Linh Như là em gái tao. Tao sẽ không tha thứ cho bất kì ai làm tổn thương đến nó.
- Cảm ơn mày, tao nhớ!
- Alo.
- Chị bình tĩnh nhé. Em biết đang có Khương Duy ở đấy nên chị chỉ cần
nghe thôi. Nhưng chị phải hết sức bình tĩnh đấy. Khánh Nam đã xóa tất cả
những gì em ghi âm được nhưng em nhớ hết… Anh Quân… anh Quân nói… anh ý
yêu Linh Như… Chị ổn chứ?
- Ừm…
- Em đã bảo chị phải bình tĩnh mà.
- Ừm… Thế à? Ngày mai chị bận rồi em ạ! Hôm nay đi em nhé. Có gì chị sẽ
gọi lại cho em sau. Cảm ơn em nhé. Ừ chị cũng nhớ em nhiều.
Cuộc gọi kết thúc… người nghe khẽ nhếch mép trong khi người gọi vội vàng tiếp tục một cuộc gọi nữa:
- Đại tỉ ra lệnh làm ngay trong hôm nay.
- OK.
“Hôm nay đi em nhé.”
Đó là một chỉ thị hành động.

Hết
tiết rồi mới thấy Viết Quân bước vào với cái mặt… vẫn là mặt của con gà
trống ( trong khi Khánh Nam đã vào trước đó bao lâu). Hoài Trang với nụ
cười thiên thần vội vàng hỏi:
- Anh Quân! Anh đi đâu cả tiết vậy?
Vừa thu dọn hết sách vở, Viết Quân bực tức trả lời vì bị làm phiền:
- Anh đi đâu cũng phải báo cáo với em à? Có liên quan đến em không?
- Ơ… anh Quân? Em chỉ hỏi thế thôi mà… – Hoài Trang rơm rớm nước mắt – Sao anh nặng lời với em thế?
Hình như Hoài Trang không biết một sự thật hiển nhiên luôn đúng đó là
Viết Quân chẳng hề bị lay động bởi việc khóc lóc của lũ con gái, mà khéo
hắn nhìn thấy khóc thì càng bực hơn ý chứ. À tất nhiên nếu là “người
hắn yêu” khóc thì đó lại trở thành một “sự thật hiển nhiên chưa bao giờ
đúng”. Vì thế hắn mới vô tình mà đáp lại Hoài Trang:
- Em dễ xúc động nhỉ? Chẳng có gì mà cũng khóc. Đúng là bọn con gái. Vớ vẩn.
Nói rồi hắn khoác balo lên vai.
- Khánh Nam tao về đây. Xin cho tao nghỉ.
Viết Quân chủ ý gào to lên cho nó nghe nhưng… nó ngủ thì phải.
- Viết Quân, mày bị sao à? Sao lại nghỉ?- Khương Duy hỏi.
- Không! Tao chán học. Thế thôi.
Khương Duy hơi nhíu mày vì cái việc mà Khánh Nam và Viết Quân có vẻ như đang giấu cậu.
Đi được mấy bước, Viết Quân quay lại chỗ nó và ra hiệu cho Khánh Nam ra
ngoài. Khánh Nam chợt bắt gặp cái nhìn lạ lùng mà Hoài Trang đang dành
cho Linh Như lúc này, nhưng Hoài Trang vội quay mặt đi nhanh khi thấy
cậu.
- Mày xuống đây làm gì vậy?
- Kệ tao. Nhường chỗ cho tao cái. hai phút thôi.
Khánh Nam miễn cưỡng đứng dậy.
- Khoai Tây! Dậy bảo cái này.
- …z…z…
- Dậy!
- …z…z…
- Dậy! – Hắn lay mạnh và lần này thì nó chịu đáp lời hắn.
- Anh biến về chỗ đi. Ngủ cũng không yên!
Tự nhiên nó lại nhắc đến chuyện chỗ ngồi làm hắn tức khí đứng lên lôi mạnh nó ra khỏi chỗ:
- Tôi bảo cô ngồi dậy một chút cơ mà.
- Ưm…
Hành động phũ phàng của hắn vừa giờ có tác dụng mạnh đấy. Nó đã tỉnh.
- Viết Quân, mày làm cái quái gì vậy?- Khánh Nam đẩy Viết Quân ra một bên và đỡ lấy nó.- Linh Như, em không sao chứ?
Hắn lôi quá mạnh làm nó theo đà lao về phía trước( không phanh kịp). Nó
ngã. Đầu gối đập mạnh xuống đất. Đồng phục trường lại là váy nữa. Tỉnh
ngủ hẳn.
- Linh Như! Đứng lên nào.
Nó bám vào người Khánh Nam đứng lên, vẫn không có lấy một chút biểu hiện của việc bị đau.
- Linh Như, cô không sao chứ? – Mặt hắn tái mét.
- Không! Tôi ổn. Bị anh lôi thế này nhiều lần nên tôi quen rồi, không sao đâu.
Khánh Nam trừng mắt.
- Em không sao thật mà Khánh Nam – Nó thì thầm, quả thực thì chân nó
cũng … chẳng gọi là đau lắm, chỉ một chút. Bình thường thì nó đã làm
toáng lên và cãi nhau một trận tưng bừng với hắn rồi đấy. Nhưng hôm nay…
nó không thích gây lộn với hắn nữa. Thế thôi. Tất nhiên là nó đã kịp
nhìn qua cái nụ cười “thiên thần” của Hoài Trang.
Chợt nó nhìn thấy cái cặp của hắn trên bàn.
- Sao cặp anh ở đây?
- À… tôi định…
Khánh Nam ngăn câu nói của Viết Quân lại hầm hè:
- Tao cấm mày bùng. Chân nó mà có làm sao, mày hiểu đấy!
- Tao cũng không có ý định bỏ nó lại với cú ngã vừa rồi đâu.

Tiết Hóa trôi qua nhanh chóng. Chân nó đã có một chút cảm giác của việc bị đập xuống sàn.
- Nếu chân em làm sao thì nhớ phải nói ngay với anh nhé. – Khánh Nam nhắc nó.
- Em biết rồi. Anh nói lần thứ mấy rồi anh biết không?

Kế
là tiết Thể dục. Nó rất ghét cái tiết này. Nhưng không hiểu ông trời, à
không, là cái ông bộ trưởng bộ giáo dục sắp xếp làm sao mà mỗi tuần có
những hai tiết. Ôi, phải thay đồ thể dục, rồi thay giày nữa.
Trong khi cả lũ con gái ra ngoài hết rồi thì nó vẫn còn đang loay hoay với cái tủ riêng của mình.
“Tại sao tủ của mình lại bị lục tung lên thế này? Ai đã động vào đồ của mình? Ai đã có chìa khóa tủ của mình?”
Cũng may nó chỉ để đồ thể dục ở đây, nhưng tất cả đều không có gì mất
cả. Biết đã vào giờ nên nó tạm gác chuyện này qua một bên và đi thay đồ.
Còn đôi giày nữa. “Sao giày mình hôm nay nhìn… lạ lạ!” Vì trễ mất mấy
phút rồi nên nó xỏ giày một cách khá là bạo lực mà không để tâm nữa.
“Chút nữa học xong tính sau.”
Sau 5s, nó hiểu đó là một
suy nghĩ dại dột. Lẽ ra nó nên kiểm tra mấy cái vết xám xám như kiểu bị
ướt ở phía trên giày trước khi đi mới đúng.
Cơn đau
nhanh chóng kéo đến. Nó vội rút chân ra. Máu đã thấm ướt phần đầu cái
tất mỏng dính. Nó khẽ nhắm mắt lại và hít thật sâu khi nhìn thấy cái màu
đỏ ấy. Tay run run đưa ra phía trước… Nó không đủ dũng cảm để động vào
thứ chất lỏng kia. Máu bắt đầu nhỏ giọt xuống đôi giày thể dục màu
trắng. Mấy lưỡi dao lam được ai đó khéo léo gắn vào một chiếc giày đã
cứa mạnh chân nó.
Máu!
Máu!
Máu!
Mình ghét máu!

Khánh Nam kiểm diện sĩ số và thấy thiếu nó nên nhờ người vào gọi. Nghe thấy tiếng Hà Ly ngoài cửa, nó vội vàng đáp:
- Chị cứ ra trước đi, em sẽ ra ngay mà.
Nó tháo nốt chiếc tất từ chân kia và nhắm mắt lại băng tạm thời quanh
mấy đầu ngón chân và lòng bàn chân rồi xỏ tạm vào đôi giày mà nó đi từ
nhà, không quên lau vết máu trên sàn và cất đôi giày thể dục với một vài
chấm đỏ vào trong tủ.

Đã ra đến sân tập thể dục.
Ra muộn, không có giày đúng quy định, nó bị phạt chạy cả tiết.
Nó hiểu, nếu nó nói ra cái việc bị gắn dao vào giày thì nó sẽ không
sao. Nhưng có lẽ là nên im lặng. Trong tủ có một hạt như hạt ngọc trai
rơi ra… Nó đã thấy hạt đó trên găng tay của một người…chỉ duy nhất một
người trong lớp mang kiểu găng tay ấy hôm nay mà thôi.

Vả lại, nếu làm toáng lên, nó biết chú Hiệu trưởng và Hội học sinh sẽ xử
lý ra sao. Nhất là chú Hiệu trưởng. Điều đó sẽ khiến mọi người nghi ngờ
về thân phận thực sự của nó. Với lại Khánh Nam nữa…
Tốt nhất là im lặng…
Đau. Cái cảm giác ấy làm cho nó thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Có
thể không đau khi cả bàn chân mình bị dao cứa không? Đôi giày nó đang đi
nữa… khá cứng … không thích hợp cho việc chạy bền… Đầu gối hồi nãy bị
đập mạnh xuống đất cũng đang bắt đầu “dở chứng”… Nó cắn chặt môi để chịu
đựng. Vẫn đang trong phạm vi sân thể dục nên chỉ một hành động lạ của
nó dù là rất nhỏ, Khánh Nam cũng có thể nhận ra. Nó phải cố gắng, chỉ
còn mấy bước nữa là thoát khỏi cái tầm nhìn của thày giáo cũng như tất
cả những ai đứng ở sân thể dục. Cố lên nào!

Khánh Nam, Viết Quân
và Khương Duy nhìn theo nó. Bọn hắn biết nó sẽ chẳng đủ sức mà chạy được
hết giờ đâu. Bình thường chạy cự li 100m mà nó đã thở hồng hộc rồi mà.
Có lẽ Khương Duy và Viết Quân không để ý nhưng Khánh Nam vẫn không hiểu
tại sao một đứa như nó lại có chuyện để đồ linh tinh làm mất giày, và cả
việc nó ra tập trung muộn nữa…
Viết Quân đứng “ngơ
ngơ” nhìn theo nên không biết việc Khánh Nam đang cho lớp khởi động. Hắn
không nghi ngờ như Khánh Nam nhưng hắn lo cho cái chân của nó, bình
thường nó đã yếu thì chớ, lại thêm việc hồi nãy bị ngã thế nữa…
Việc Viết Quân đứng im không khởi động đã gây chú ý cho thầy. Thật là
một cơ hội tốt cho việc phạt Viết Quân mà! Thầy cười thầm.
Đừng ai nghĩ thầy “độc ác” đấy. Thực ra thì năm ngoái, Viết Quân hay
“mắc lỗi” trong giờ Thể dục của thầy nên hắn hay bị thầy phạt chạy quanh
trường lắm. Vì thế khi tham gia thi chạy, hắn luôn quán quân. Bị phạt
nhiều cũng có cái lợi nhỉ? Và việc thầy phạt hắn, ai cũng hiểu là một
hình thức “huấn luyện” đặc biệt. Nhưng từ khi lên lớp 11, hắn ngoan hẳn,
thầy không thể tìm ra được một cái tội nhỏ nào để mà bắt “học trò cưng”
chạy nữa. Điều này thật khiến thầy lo lắng về tốc độ của hắn. Thế mà
hôm nay, khi hi vọng phạt hắn của thầy trở nên mỏng manh lắm rồi thì hắn
lại mắc một tội vô cùng… không nghiêm trọng: “Không khởi động!” Tốt
quá! Tốt quá! Còn chần chừ gì nữa mà thầy lại không phạt hắn chạy quanh
trường nhỉ? Tất nhiên thầy không rộng rãi thời gian và quãng đường như
với Linh Như, phải ra hạn một khoảng thời gian nhất định để hắn hoàn
thành quãng đường chứ. “Em chạy 10 vòng quanh trường cho tôi. Nếu hoàn
thành trong khoảng thời gian….” Thầy vừa nói đến đó thì hắn đã bốc hơi
từ lúc nào. Không hề nghi ngờ “mục đích” của hắn, thầy còn gật đầu đắc ý
vì thấy “học trò cưng” còn… nhanh hơn năm ngoái.
Thật chẳng khó khăn gì để bạn Thỏ nhà ta đuổi kịp bạn Rùa đang bò ì ạch và buông một vài câu mỉa mai, đại loại như:
- Ề, cô chậm như con rùa ý. Tôi chạy sau mà còn nhanh hơn.
- Kệ tôi. Anh từ đâu chui lên vậy?
- Chẳng biết. Tự nhiên thầy phạt chạy thì chạy thôi.
Đột nhiên bạn Rùa ngừng bò, quay sang bạn Thỏ:
- Vậy thì anh biến lên trước đi. Tôi bực mình khi chạy cùng anh lắm.
- Không! Tôi chạy với cô cho vui cơ.
- Anh không cần phải lo cái chân tôi hồi nãy ngã có sao không đâu. Tôi ổn.
- Nhưng tôi cứ thích chạy cùng cô cơ, chạy một mình không buồn à?
Nó thở dài. Cứ thế này sớm muộn gì hắn cũng phát hiện ra chân nó “không
bình thường” cho xem. Thôi nào! Bình tĩnh. Hôm nay là cái ngày quỉ quái
gì không biết? Gặp toàn chuyện bực mình.
Bạn Thỏ vẫn
thản nhiên đi bộ một cách thoải mái mà vẫn nhanh hơn bạn Rùa. Tất nhiên,
bạn Thỏ sẽ chẳng thế biết bạn Rùa đang phải nỗ lực nhiều thế nào để
nhấc được cái chân lên một cách bình thường.
Mỗi bước
chạy của nó trở nên khó khăn hơn. Mỗi lần mũi giầy miết xuống đất là mỗi
lần những ngón chân trở nên run rẩy hơn. Nhưng nó không thể dừng lại.
Viết Quân vẫn thong thả đi bên cạnh.
Bàn chân nó ướt ướt.
- Linh Như, sao mặt cô tái thế?
- Tái đâu mà tái? – Nó cố tỏ ra tự nhiên hỏi lại Viết Quân.
- Thật mà.
- Hờ, lắm chuyện, việc anh chạy thì cứ chạy đi xem nào.
Đã được hơn nửa vòng đầu tiên.
Nó cảm giác cái nhìn nghi ngờ của Viết Quân đang chiếu vào mình.
- Anh nhìn gì?
- Nhìn cô chạy.
- Hay lắm sao mà nhìn? Biến lên trước đi.
- Ừm… Mặt cô tái thật ý. Dừng lại nghỉ đi.
- Anh muốn dừng thì dừng đi.
Bất ngờ nó vấp phải viên đá. Lần này thì tan tành mọi cố gắng rồi, đúng vào cái chân bị thương mà.
- Á…
Không có Viết Quân đỡ kịp thời chắc nó đã đo đường mất rồi.
- Ừm cảm ơn, tôi không sao.
Viết Quân như không nghe thấy gì, hắn ấy nó ngồi xuống ngay cái bồn hoa cạnh đấy và nhìn thẳng vào mắt nó.
- Gì?
- Cô bị đau ở đâu đúng không?
- Ở đâu là ở đâu?
- Viên đá bé tẹo thế kia mà cũng làm mặt cô trắng bệch ra. Lúc nãy… tôi kéo mạnh… làm cô đau à?
- Không! Tôi bảo không sao mà.
- Vậy cô đứng lên đi bình thường tôi xem nào.
- Nãy giờ tôi chạy có sao đâu?
- Mau lên.
Nó cười hì hì rồi cũng đứng lên. Viết Quân chết tiệt! Sao không biến đi đâu cho khuất mắt chứ?
Hình như nó tự tin hơi quá vào sức mình thì phải.
- Đúng là cô bị đau chân mà. Đứng cũng không vững nữa. Tôi xin lỗi, tôi sẽ không hành động như thế nữa.
Đầu Viết Quân cúi xuống ra vẻ hối lỗi. Và đó cũng là lúc hắn phát hiện ra …
- Cô bị thương ở đâu à?
- Không! – Nó chối – Tôi có bị gì đâu.
- Vậy vết máu này…

Cơn
đau nhanh chóng kéo đến. Nó vội rút chân ra. Máu đã thấm ướt phần đầu
cái tất mỏng dính. Nó khẽ nhắm mắt lại và hít thật sâu khi nhìn thấy cái
màu đỏ ấy. Tay run run đưa ra phía trước… Nó không đủ dũng cảm để động
vào thứ chất lỏng kia. Máu bắt đầu nhỏ giọt xuống đôi giày thể dục màu
trắng. Mấy lưỡi dao lam được ai đó khéo léo gắn vào một chiếc giày đã
cứa mạnh chân nó.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3