Không nhiều thứ quan trọng - Chương 011
Viết Quân chỉ nắm thật chặt tay con bé. Hắn không biết làm gì hơn trước vẻ mặt đau khổ của nó. Nó cứ luôn miệng:
“Dượng ơi! Tha cho con! Con sẽ ngoan mà! Đừng đánh con nữa! Con sẽ ngoan mà!”
“Mẹ! Đừng bỏ con.”
“Ba ơi! Anh Bon ơi! Chờ Bun với!”
“Billy! Wake up! Wake up, please!” (“Bill! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi! Em xin anh đấy!”
“Mama, don’t die! Don’t leave me!” (“Mẹ! Mẹ đừng chết! Mẹ đừng bỏ con!”)
“Jim, help me! Jim! It’s cold! Jim! Cold! Cold!” (“Jim, cứu em với! Jim! Trời lạnh quá! Jim! Lạnh! Lạnh!”)
Hắn bất lực trước sự đau khổ của nó. “Linh Như, tỉnh lại đi! Linh Như!”
Hắn cố lay lay nó, nhưng không được. Chuông điện thoại của con bé kêu.
Hắn chẳng có tâm trí mà nghe, nhưng liếc qua dòng chữ: “Jim is
calling…”, mắt hắn … sáng rực lên.
- Alo! Anh là anh Jim ạ?
- Ơ… ừ! Ai thế? Gi… à không Linh Như đâu? Người ở đầu dây bên kia nói giọng hốt hoảng.
- Em là Viết Quân, bạn của Linh Như. Anh về đây ngay đi! Linh Như đang
ốm và kêu tên anh liên tục. Em không biết phải làm sao nữa. Đầu dây bên
này, Viết Quân cũng hoảng hốt không kém.
Qua điện thoại, Jimmy có thể cảm nhận được những tiếng gọi đầy sợ hãi của em gái. Cố nén một tiếng thở dài đầy lo lắng…
- Anh… có thể tin Viết Quân chứ?
- Anh! Em là bạn Linh Như mà! Với lại giờ chỉ có mình em thôi! Anh về mau đi. Làm sao bây giờ? Em lo quá!
- Ừm… Vậy thì… Em hãy… có thể là không đúng với tính cách người Việt Nam cho lắm nhưng…
- Anh nói nhanh đi! Em chỉ cần Linh Như không sao thôi.
- Ừm. Vậy em hãy bế nó lên và… ôm nó thật chặt vào nhé! Anh biết là sẽ
khó xử cho em nhưng ngoài cách đó ra thì anh cũng không còn cách nào
đâu. Anh đang ở xa lắm, không thể bay về ngay bây giờ được. Hãy cứ giữ
nó thế cho đến khi nó tỉnh…Được không Quân? Anh tin ở em.
- Dạ… Hắn ấp úng.
- Con bé hơi yếu! Các em giúp anh chăm sóc nó với nhé! Nó ở một mình anh cũng không yên tâm.
- Vâng! Anh yên tâm! Hắn dứt khoát làm cho nỗi lo lắng trong Jimmy ổn định phần nào.
Tắt
máy. Hắn lưỡng lự một chút trước khi nâng nó lên. Hắn không muốn nó như
thế. Làm theo ý Jim, hắn ôm chặt nó. Qủa nhiên, con bé dần chìm sâu vào
giấc ngủ, không la hét nữa, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên má. “Rốt
cuộc em đang chịu những gì hả Linh Như? Ba, mẹ, dượng, anh, Bill, mama.
Tiếng Việt tiếng Mĩ lẫn lộn”. Hắn có thể cảm nhận được sự đau đớn của
nó. “Những gì em đang chịu đựng kinh khủng lắm đúng không? Em có thể nói
cho anh mà! Em có thể nói ra, anh sẽ chịu cùng em mà! Có lẽ anh đã hiểu
được phần nào ánh mắt luôn lãnh đạm sau cặp kính của em! Em có thể luôn
là chính em, ít nhất là trước mặt anh! Em đâu cần cố cười như thế? Sao
em luôn tự mình bước đi mà không muốn dựa vào ai như thế? Em có biết sẽ
rất mệt không?” Hắn nói thành lời những suy nghĩ đó với nó. Hôn nhẹ lên
giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó. “Mặn! Mình biết nước mắt có vị
mặn nhưng đây là lần đầu tiên mình thử cái vị mặn đó. Ừm… Vị rất lạ!”
Hắn chợt bật cười cho những cái suy nghĩ vớ vẩn đó. Vấn đề quan trọng
bây giờ là nó ra sao cơ mà. Con bé đang gục đầu vào hắn. Khi ngủ ai
chẳng như một thiên thần. Con bé cũng vậy. Một thiên thần đang ở trước
mặt hắn với hàng lông mi cong vút còn đọng giọt nước mắt. Khẽ xiết chặt
tay hơn: “Ngủ đi em nhé! Anh sẽ canh chừng giấc ngủ cho em!” Lướt nhẹ
môi hắn qua môi nó. Hắn ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Ở một đất
nước mang hình dáng cái ủng nhanh hơn Việt Nam 6 giờ đồng hồ, tức là nửa
đêm, một người con trai chừng 10, 21 tuổi đang đứng lặng bên cửa sổ.
Kí ức.
Jimmy vẫn chẳng thể quên ánh mắt đau đớn của Ginny khi bà Jenny Trịnh
bế nó đi còn nó vẫn hướng đôi mắt về phía con đường đen kịt chỉ còn là
bóng tối.
Một thời gian sau…
- Linh Như đâu em? Ông John hỏi vợ.
- Em vừa cho nó ngủ rồi anh ạ! Tội nó quá! Không lúc nào không bị ám
ảnh cả. – Bà Jenny rơm rớm nước mắt – Sao người bà đó có thể bỏ nó lại
một mình chứ? Bà ta có còn là người nữa không? Anh à, tội con bé quá!
Mỗi lần nhìn nó là em chỉ muốn khóc thôi. Mới chỉ có 5 tuổi đầu mà…- Bà
bật khóc.
- Ba! Con nghĩ nhà mình cần làm gì đó đi chứ?
Bé ra thế này là do lỗi của hai anh em con mà! Ba! Mẹ! Con biết là dù
có làm gì cũng không hàn gắn được vết thương lòng của bé nhưng… Billy
nguời lớn.
- Đúng đó ba mẹ. Có lẽ em hận anh em chúng con lắm. Jimmy tiếp lời anh.
- Ba mẹ cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Nhưng ba mẹ chỉ sợ Linh Như đang hoảng loạn nên không muốn nói với nó.
- Ba mẹ định…?
- Một con nguời mới! Con gái nhà Wilson – Ông John dứt khoát – Cháu gái duy nhất của dòng họ Wilson.
Như chỉ chờ có thế, hai anh em cùng nhảy cẫng lên vui sướng, chạy thẳng
lên phòng Linh Như không quan tâm con bé vừa mới ngủ, à không, lúc này
nó đang ngồi bệt trên sàn nhà.
- Linh Như à! Em làm em gái bọn anh nhé! – Jimmy láu táu – Nhé! Làm em gái bọn anh nhé!
- Thôi nào Jimmy! – Billy khẽ gạt tay thằng em trai ra ôm lấy con bé –
Em nghe này! Từ giờ em sẽ là em gái anh! Là em gái của Billy Wilson và
Jimmy Wilson. Được không?
Đôi mắt con bé cho thấy nó đã chú ý đến những gì hai thằng nói chứ không dửng dưng nữa.
- Linh Như, con nghe này! Ta đã quyết định rồi, từ giờ con sẽ là con
gái ta, con gái của nhà Wilson – Ông John và vợ quỳ xuống cạnh nó – Ta
luôn mong có con gái, nhưng ta chỉ có hai thằng quỷ này thôi.
Con bé vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì đã xảy ra, giờ lại thêm
những chuyện này nữa. Dường như những nỗi đau khổ ấy đã làm cho một con
bé 5 tuổi như trưởng thành hơn thật nhiều. Một nụ cười thoáng lướt qua
con nhỏ.
- Mọi người thương hại con mồ côi hay vì việc
mẹ con đã cứu hai anh? Ba mẹ con mất, anh trai con mất! Con hiểu nỗi đau
khổ ấy. Nếu như mẹ con không cứu hai anh, cô chú chắc cũng sẽ đau khổ
như con. Mẹ con là một bà tiên mà! Mẹ nói thế đấy! Trong truyện con được
nghe, bà tiên luôn mang đến cho con người một cuộc sống ấm no hạnh phúc
rồi tan biến. Mẹ con cũng thế. Mẹ con sống đúng như một bà tiên. Con tự
hào về những gì mẹ con làm. Cô chú không có gì áy náy cả đâu. Còn con…
Co chú cứ làm theo lời bà, trả con về nơi bà đã bỏ con lại đi! Con sẽ
không bỏ trốn nữa.
- Không! – Bà Jenny khẽ rên lên –
Không! Con gái! Con không phải trẻ mồ côi, con là con gái của John và
Jenny, cón cũng có một gia đình như bao người khác. Vì vậy, con sẽ không
quay lại nơi đó nữa.
- Anh Jimmy không cho em quay lại đó đâu. Anh Billy nói gì đi chứ. – Jim lắc lắc tay Billy.
- Đúng! Anh cũng sẽ không cho em gái anh quay lại nơi đó.
- Ta không cho phép con từ chối, Linh Như. Dù con có không đồng ý, con vẫn là con gái ta. John Wilson chưa bao giờ nói hai lời.
Quay lại Việt Nam.
3h sáng.
“Ai? Ai đang ôm mình? Là ai?” Nó cố cựa mình ra khỏi vòng tay ai đó
nhưng khó quá, kéo nhẹ cái khăn đang đặt trên trán ra. Là Viết Quân. Nó
như không tin vào mắt mình nữa.
- Á á á á á á á á á á á á á á ……………!!!!!!!!!!!!!!!
Nó hét lên làm Viết Quân tỉnh giấc theo, con bé vùng ra lăn xuống giường.
- Sao… sao… anh làm cái quái gì thế? Mặt nó dần đỏ ửng.
- Nói bé thôi. Để cho mọi người còn ngủ. Tại cô cứ hò hét ầm ĩ nên tôi mới phải làm thế. Hắn nói trong khi còn đang ngái ngủ.
- Tôi…? Tôi đã hét những gì? Con bé lúc này thực sự hoang mang. Nó tự biết nó đã hét những gì! Chắc chắn vẫn là những câu đó.
- Cô đã gọi tên rất nhiều người: ba, mẹ, dượng, anh trai…
- Anh đã nói gì với Jim phải không?
- Không! Anh ý chỉ là nghe những gì cô hét qua điện thoại thôi. Mà sao cô biết?
- Không dưng anh lại… ôm tôi thế này? Con bé ngượng chín cả mặt – Đã làm phiền anh nhiều rồi. Xin lỗi anh nhé!
- Đâu có gì đâu? Bạn bè cả mà.
- Ừ, anh đói chưa? Tôi muốn ăn gì đó.
- Ừm – Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nó và thở phào nhẹ nhõm – Đỡ rồi! Thật hồi nãy cô làm tôi lo muốn chết.
Nó mỉm cười vu vơ nhớ đến câu nói hồi nãy của hắn: “Linh Như, đừng làm anh sợ” Anh em á? Hì hì!
Thực ra con nhỏ không đói mà chỉ muốn tránh ánh mắt dò xét của Viết
Quân thôi. Hai đứa lúi húi trong bếp. Một điều không nói thì ai chẳng
biết là nó là đầu bếp chính còn Viết Quân chỉ là chân phụ việc lăng xăng
mắm muối? Còn một điều không nói thì chẳng ai biết, đó là một kế hoạch
đang được hình thành trong cái đầu của một thằng con trai ngốc nghếch
kia?
- Hix! Cô đang bệnh vậy mà tôi lại để cô vào bếp thế này…
- Còn hơn anh vào bếp rồi để cái bếp nhà tôi thành chiến trường mai thu dọn còn ốm thêm ý.
- Hì! Con trai mà! Cô phải thông cảm chứ.
- Cảm ơn! Nó buông một câu cụt ngủn khi hai đứa đứng ở ngoài ban công.
- Đừng ở đây nữa, cô sẽ chưa hết ốm đâu.
- Không sao. Tôi quen rồi. Có một việc…
- Ừm, cứ nói đi.
- Làm ơn đừng nói cho ai những gì anh nghe thấy. Có được không? Điều kiện gì cũng được.
- Ừ, cô nghĩ Viết Quân là ai nào?
- Là con bò.
- Còn giỡn à?
- Hì.
- Cô cười là tốt rồi. Hì! Còn điều kiện gì á? Tạm thời tôi chưa nghĩ ra. Khi khác vậy.
- Ừm. Anh nghĩ tôi có nên về thăm ông không? Mọi người nói sẽ rất nguy
hiểm … tôi không nên về… – Nó nhìn thẳng vào mắt Viết Quân khi hỏi điều
đó đủ biết đây là vấn đề quan trọng thế nào.
- Cô có
thể coi nhẹ bản thân cô. Đối với cô, ông rất quan trọng, nhưng đối với
người khác, cô cũng rất quan trọng. Trên đời này không nhiều thứ quan
trọng đâu. Hãy học cách gìn giữ tất cả. Thay vì làm cho ông cô và mọi
người lo lắng thêm, cô nên chọn cách nào đó để ông yên tâm dưỡng bệnh ý.
Thực chất thì tôi cũng không biết nói sao cả. Xin lỗi. Tôi không biết
an ủi người khác. Tôi không tâm lý như Khánh Nam … – Hắn bỏ dở câu nói.
- Anh là Viết Quân mà, Viết Quân đâu thể là Khánh Nam được. Nhưng dù
sao anh nói đúng. Trên đời này không nhiều thứ quan trọng. Tôi hiểu rồi.
Con bé cười thật tươi trước khi đóng của ban công lại.
- Vào ngủ đi chứ? Anh mệt vì tôi nhiều rồi mà! Anh ngủ ở phòng tôi nhé. Tôi sẽ ngủ ở phòng anh tôi.
- Sao không để tôi ngủ ở phòng đó cho?
- Không được! He he!
Bước vào phòng ngay kế phòng nó, phòng này nó chuẩn bị cho Jimmy, ở
trong đó còn có những khung ảnh kỉ niệm gia đình nó, anh em nó nữa. Con
bé nhìn tất cả một lượt. Nó đã biết nó nên làm gì rồi. Viết Quân nói
đúng.
Sáng hôm sau hắn dậy chỉ còn tờ giấy trên bàn cùng chùm chìa
khóa: “Bữa sáng trong nhà bếp! Khi nào về khóa phòng giùm tôi. Have a
nice day!”
“Hmm, đang ốm mà đi đâu thế không biết?” Hắn
nói sau khi đọc xong tờ giấy nó để lại. Nhưng hắn vẫn thấy vui vui. Có
lẽ nó đã tìm ra cách giải quyết rồi. Hôm nay là chủ nhật, hắn chẳng có
kế hoạch gì cho một buổi sáng đẹp trời thế này cả. Vì thế hắn quay lại
phòng nó ôm con *** bông (tất nhiên là cũng của nó) ngủ tiếp. Bó tay!
Những gì nó nói trong giấc mơ tối qua vẫn bám theo hắn. Tự nhiên đưa tay
lên môi, hắn bất giác mỉm cười.
Chiều. Tập trung tại biệt thự nhà Khánh Nam.
- Sao mãi Linh Như chưa đến nhỉ? Cả con Bò kia nữa. Khánh Nam nhìn ra cổng nhấp nhổm.
- Nó mà biết mày gọi nó là Bò nó kill mày sớm đấy.
- Tao học Linh Như chứ. Mày gọi cho hai đứa đi. Tao lo cho Linh Như quá.
- Gọi nhưng có được đâu. Mà Viết Quân đến rồi kìa.
Hai thằng lao nhanh ra cửa.
- Linh Như đâu? Khánh Nam và Khương Duy đồng thanh.
- Khóa cửa. Chưa về. Viết Quân cụt ngủn.
- Hôm qua mày đi với nó cơ mà. Vậy nó làm sao rồi? Khánh Nam lo lắng.
- Tao đi với nó hôm qua chứ có phải hôm nay đâu? Tao đưa nó ra biển
nhưng mà… hmm, ngồi im cả mấy tiếng như vậy. Nó chỉ khóc, nhưng không
thành tiếng.
- Hai đứa tao đuổi theo nhưng mà không kịp hai đứa mày. Thiệt tình mày cứ đi với tốc độ đó thì chết sớm đấy.
- Thế tao đi chậm cho cái đám vệ sĩ kia đuổi kịp à? Phải cắt đuôi chứ! Không thì bà tao lại làm ầm lên. Viết Quân thanh minh.
- Trong những kiểu khóc thì… theo tao biết khóc không thành tiếng là
khổ nhất. Khánh Nam im lặng một lúc, không quan tâm đến cái lý do Viết
Quân đưa ra. Không liên lạc được với nó, tao lo lắm. Vậy hôm qua mày đưa
nó về rồi sao? Tao gọi điện cho cả hai đứa mãi mà không được.
- Ừm… cũng chẳng có gì. Thì tao về nhà chứ sao.(Đúng là nói dối trắng trợn mà).
Thiệt tình Khánh Nam ghét nhất Viết Quân cái kiểu ngố ngố này. Đang lo
lắng hết cỡ thì chớ, nói với thằng này chỉ thêm tức. Cái nhìn tức giận
của Khánh Nam dành cho Viết Quân lúc này ngay cả Khương Duy cũng phải
run sợ.
- Ê, Khánh Nam, Viết Quân, có mail của Linh Như nè! Khương Duy reo lên cạnh cái máy tính.
Tại một xứ sở chậm hơn Việt Nam ba giờ đồng hồ.
- Alo.
- Giám đốc của các cô sang chưa?
- Ngài Jimmy vừa mới sang thưa cô.
- Nối máy cho tôi.
- Cô có hẹn trước chưa ạ? Nếu không thì…
- Sẽ không ai đảm bảo được việc làm cho cô đâu.
- Vâng! Tôi sẽ làm ngay.
1 phút sau…
- Ginny phải không? Một giọng con trai hốt hoảng.
- Hì hì, đúng là anh trai em có khác.
- Còn cười được à? Em đang bệnh đấy! Ăn gì chưa? Uống thuốc chưa? Em
đang ở đâu đấy? Sao anh không liên lạc được? Em có biết anh lo lắm
không? Nói gì đi chứ. Mà em học ở đâu cái cách dọc nạt nhân viên đấy?
- Anh xem anh nói một lèo từ nãy đến giờ thì anh bảo em nói được cái
gì. Anh hỏi em học cách dọa nạt nhân viên ở đâu á? Học từ anh chứ ai.
- Được rồi! Em nói đi xem nào. Bệnh tình sao rồi?
- Em hết bệnh rồi. Ăn rồi. Uống thuốc rồi. Anh không liên lạc với em vì em không mang theo di động. Còn em ở đâu á? He he…
- Em hết bệnh là anh đỡ lo rồi. Nhưng em đang ở đâu đấy? Nói nhanh lên.
- Sydney Australia.
- Cái gì? – Jimmy hét lên làm nó tưởng chừng như sắp thủng cả màng nhĩ – Ginny! Em đừng có đùa nữa!
- Ai đùa với anh? Anh nghĩ em học hành 10 năm nay để làm gì? Cũng đến lúc em cần phải sử dụng chúng rồi chứ?
- Nhưng James Frank…
- Ông ta nghĩ em sẽ sang Aus không? Hay chỉ nghĩ em sẽ chạy một mạch về
Milan thăm ông? Đối với ông ta, em chỉ là một con bé thiếu suy nghĩ
thôi anh à. Em không quan tâm anh có ******** hay không, nhưng trong kế
hoạch hợp tác lần này em sẽ tham gia. Đã hơn hai năm em khống xuất hiện
rồi. Anh không nghĩ em im lặng như thế là quá lâu à? Anh yên tâm, xong
việc hợp tác lần này em sẽ lại về Việt Nam.
- Ginny…
- Anh à! Em không thể hiểu được cái ông James đó có gì ghê gớm và em
cũng không thể hiểu được tại sao mỗi đường đi nước bước của em từ sau
khi mẹ qua đời lại bị theo dõi gắt gao đến thế. Em biết anh ủng hộ cái
quyết định rời xa gia đình của em không phải vì cái lý do anh em mình
giận ba đúng không? Em hiểu anh không đi Việt Nam cùng em vì anh phải
thay Billy rất nhiều. Nhưng tại sao mỗi khi em muốn về thăm nhà đều
không được? Trước đây em vẫn luôn bị nguy hiểm nhưng đâu đến nỗi này? Em
luôn luôn theo ý anh mọi chuyện mà em không cần lý do vì em biết anh và
mọi người chỉ muốn tốt cho em thôi. Nhưng giờ thì ông đang bệnh. Việc
duy nhất em có thể làm là giúp ông yên tâm dưỡng bệnh thôi anh! Đừng
ngăn cản em. Nếu anh muốn tốt cho em thì cử người đến sân bay đón em đi.
Em mệt lắm rồi.
- Anh sẽ tự đi đón con bé cứng đầu như em. Hừ!
- He he, em biết ngay mà.
Sân bay:
- Hix! JimJim! JimJim! Hix hix!
Một con bé nước mắt ngắn nước mắt dài ôm anh trai khóc thút thít.
- Em nhớ anh lắm! Em nhớ JimJim của em lắm!
- Thôi nào! Nước mũi mà dính vào áo anh thì em biết tay đấy. Xấu mặt
quá mất! Em làm anh xấu mặt quá! Thôi nào! Nín đi nào! Anh em mình vẫn
hay nói chuyện đấy thôi.
- Hix! 5 tháng rồi đấy! 5 tháng rồi em không được gặp anh rồi. Hu hu!
- Rồi rồi! Anh xin em! Người ta cười cho kìa! Em có còn bé nữa đâu.
Jimmy vừa dỗ dành con em gái đang tu lên khóc vừa quay ra nhìn người đi
qua đi lại cười cười ngượng nghịu. Anh biết rồi, biết rồi mà. Thôi nào!
- Hix hix!
- Thôi nào! Em đã xấu thì chớ, khóc còn xấu hơn đấy. Thiệt tình càng nhìn em càng xấu đấy. Nhìn tóc tai em này…
- Hix! Ai tự tay thiết kế kiểu tóc và cái kính này cho em? Hả?
- Anh biết ngay mà, chê em xấu là y như rằng… Jimmy khẽ cười nhìn con
em gái vừa ẩy mình ra phũ phàng. Dường như đi bên em gái, chẳng ai nghĩ
anh là một Jimmy lạnh lùng nữa.
- Thiệt tình hôm qua em làm anh lo lắm đấy!
- Em xin lỗi mà. Ai biết là sẽ ốm đâu.
- Em cũng ngốc lắm cơ. Anh đã bảo mọi chuyện để anh lo rồi cơ mà. Vậy mà còn…
- Hì hì, anh em mình cùng gánh vác không hơn à? Em cũng đâu có kém đâu anh?
- Anh biết! Xem các mẫu thiết kế của em là anh biết rồi. Em là con cháu của ai nào? He he… Mà Viết Quân không hỏi gì chứ?
- Tên đó không nhiều chuyện đâu. Hừ, anh bảo hắn… ôm em làm em xấu hổ quá.
- Vậy còn cách nào đâu? Thế anh mới bảo em về nhà chú ở chứ?
- Chẳng nói với anh nữa. Dù sao Viết Quân cũng không nói cho ai đâu. Hắn trọng chữ tín lắm cơ mà.
- Em tìm cái gì đấy? Xe anh không có đồ ăn đâu.
- Hừ ai tìm đồ ăn? Laptop của anh đâu?
- Bên này cơ mà. Đây, em định làm gì thế?
- Không tìm thấy em và cũng không liên lạc được anh nghĩ mấy tên đó và
Phương Linh không làm toáng lên mới lạ. Em phải gửi mail cho mọi người
cái đã.