Khoảng cách tình yêu - Chương 02 - Phần 1
2
Sinh mạng lần nữa được cứu
Thời
gian thấm thoát đã hai năm trôi qua từ lúc Bảo Nam ra đi. Bảo Nam từng hứa: “Nếu em để anh đi thì anh hứa sẽ về thăm em khi rảnh, còn nếu không thì
anh sẽ đi luôn không bao giờ gặp mặt em nữa”. Vậy mà đã hơn hai năm trời
không hề có một tin tức gì của cậu cả. Bảo Phương từ mất mát này đến mất mát
khác càng trở nên trầm lặng hơn bao giờ. Cô sống khép kín, niềm hứng thú duy
nhất là võ thuật, dường như cô phát tiết hết nỗi lòng vào trong từng động tác
của mình.
Trí Lâm
nhìn cô luyện tập giống như điên thì rất lo lắng, cậu hết lời khuyên bảo nhưng Bảo
Phương cứng đầu không nghe, Trí Lâm bất lực lắc đầu, đành để mặc cô. Nhưng dần
dà, chẳng ai dám làm đối thủ khi họ nhanh chóng bị bại trong tay cô. Trí Lâm
đành phải làm đối thủ cho cô luyện tập. Tìm được đối thủ Bảo Phương càng luyện
tập hăng hơn nữa, đến độ người giỏi nhất là Trí Lâm cũng phải chào thua.
Trí Lâm
đành ghi danh cho Bảo Phương theo học thêm ở một lớp Judo. Nhưng chỉ hai ngày
quan sát và học hỏi Bảo Phương đã có thể đánh ngã ngay đối thủ đầu tiên của
mình trong lần tập dợt. Cả hai huấn luyện viên đều hướng cô đến con đường tuyển
thủ quốc gia nhưng cô đều từ chối. Mục đích của cô là thi vào ngành cảnh sát.
Không ai
trong nhà ông Văn Lâm có thể hiểu được lí do mà Bảo Phương cứ khăng khăng đòi
vào ngành cảnh sát, họ chỉ thấy cô ngày đêm hết học rồi lại đến luyện võ. Mọi
hứng thú vui chơi ở lứa tuổi như cô đều không có. Ngoài Trí Lâm ra thì hầu như
cô không có lấy một người bạn thân nào cả.
Thói
quen mở đèn khi ngủ của cô cũng biến mất, Bảo Phương tập ngủ với bóng tối, làm
bạn trong đêm tối của cô chính là chiếc vòng ngọc lục phát sáng kia. Không bao
giờ Bảo Phương rời nó trừ những khi luyện tập ra.
Bảo
Phương hiện giờ đã là cô nữ sinh trung học 16 tuổi, ngày ngày cắp sách đến
trường. Cô có gương mặt rất xinh, mái tóc dài đen mượt, làn da trắng mịn màng
nhưng lại lạnh lùng vô cảm. Bàn tay nõn nà lúc nào cũng đeo chiếc vòng lục ngọc
càng tăng thêm sức hút. Đã không biết bao nhiêu nam sinh ngỏ lời với cô, nhưng
chỉ nhận được một từ lạnh lùng là: “Xin lỗi!” rồi quay lưng bỏ đi của cô.
Như
thường lệ, Bảo Phương leo lên xe buýt để về nhà, sau khi xuống trạm cô đi thêm
một đoạn thì bắt gặp một cảnh trái tai gai mắt.
- Này em
gái, em trông dễ thương quá, đi chơi với bọn anh đi! Em thích gì tụi anh cũng
chiều. - Hai tên du côn, mặt mày nhìn nham nhở đáng ghét đang chặn đường một nữ
sinh bận đồng phục trường cô.
- Tôi
không quen các anh. - Cô bạn đó sợ sệt lắp bắp nói.
- Trước
lạ sau quen mà, cứ đi chơi với tụi anh, bảo đảm em sẽ thích cực kì. - Vẫn cái
giọng cợt nhả đến buồn nôn của mấy tên này.
Vốn
chẳng quan tâm, Bảo Phương định đi thẳng nhưng tiếng kêu của cô bạn khiến Bảo
Phương dừng bước.
- Đừng
mà…
Bảo
Phương quay phắt lại thì thấy một tên nắm tay kéo cô bạn lại, một tên thì giơ
tay sờ soạng cơ thể. Mặt cô bạn đó xanh xám sợ hãi không còn một giọt máu. Cô
ấy đưa mắt tìm kiếm người giúp đỡ nhưng nhìn con hẻm vắng đó chỉ có một mình Bảo
Phương đi tới. Cô gái đó mấp máy môi vài cái rồi im lặng chịu đựng mấy bàn tay
bẩn thỉu của bọn kia. Nước mắt bắt đầu rơi ra vì sợ nhưng lại không kêu cứu.
Thấy cô
bạn đáng thương lại thấy mấy tên khốn này được nước làm tới thì tức giận vô
cùng. Cô cúi người nhặt hai hòn đá to lần lượt ném chính xác vào từng tên,
khiến cả hai kêu lên rền rĩ. Chúng tức giận quay lại nhìn kẻ nào cả gan dám ném
đá chúng với ánh mắt dữ tợn như muốn ăn gan nuốt sống người ta.
Nhưng
vừa nhìn thấy Bảo Phương thì ánh mắt dịu lại và bắt đầu trở nên vẩn đục. Chúng
bỏ tay khỏi người cô bạn nhưng không cho cô ấy bỏ đi. Một tên tiến tới nhìn
chằm chằm Bảo Phương với ánh mắt thèm khát. Hắn ta cười nham nhở để lộ hàm răng
đen xì vì hút quá nhiều thuốc nói:
- Anh
tưởng thằng nào to gan dám ném đá vào anh hóa ra là cô em xinh đẹp đây. Trông
em còn xinh hơn cô bạn cùng trường của em. Đi chơi với tụi anh đi em! Hai đứa bọn
em cùng với hai thằng bọn anh, chúng ta sẽ làm thành hai cặp vui vẻ, em thấy
thế nào?
Bảo
Phương nãy giờ im lặng để mặc tên này muốn nói gì thì nói, cô chỉ đứng im không
nhúc nhích. Tên này cứ ngỡ Bảo Phương đang sợ thì khoái chí tiến lại gần rồi
đưa tay định sờ mặt cô, cười nói:
- Sao
cưng? Đi với tụi anh nha…
Nhưng
hắn chưa kịp nói hết câu thì Bảo Phương đã chụp lấy tay hắn ta bẻ ngoặt ra đằng
sau khiến hắn đau quá phải kêu cứu thất thanh, tên còn lại thấy vậy vội lao đến
định giải cứu nhưng không ngờ Bảo Phương lại hất tên này về phía hắn làm cả hai
tên té ngã lăn cù mèo luôn.
Hai tên
lồm cồm bò dậy, tức giận phun nước bọt cái phèo xuống đất, nghiến răng nhìn vẻ
mặt lạnh lùng, ánh mắt khinh thường của Bảo Phương chửi thề:
- Mẹ kiếp,
con khốn này mày muốn chết à?!
Cô bạn
sợ xanh cả mặt, vội vàng ôm lấy cánh tay của một tên òa khóc nói:
- Anh
ơi, anh ơi, tha cho bạn ấy đi! Em sẽ nghe lời anh mà, anh bảo gì em cũng sẽ
làm, tha cho bạn ấy đi!
- Không
cần cầu xin bọn chúng. - Bảo Phương lạnh lùng lớn tiếng nói.
- Xem ra
hôm nay, không dạy cho cô em một bài học thì anh đây không phải là người. - Một
tên làm động tác bẻ tay bẻ cổ như chuẩn bị cho một trận đánh lớn.
- Đừng
mà! - Cô bạn bưng mặt khóc nức nở.
Trái lại
Bảo Phương vô cùng điềm tĩnh, đứng yên tại chỗ, cô nhếch môi cười khinh bạc
bảo:
- Còn
chưa biết là ai dạy ai đâu.
Một tên
liền đưa tay định tát Bảo Phương một cái để thị uy. Nào ngờ cánh tay còn chưa
kịp chạm tới người Bảo Phương thì đã bị cô xoay người đá một cước vào giữa
bụng, hắn hự lên một cái rồi sùi bọt mép ngã xuống đất nằm rên la.
Bảo
Phương từ từ thu chân lại rồi hạ xuống, cô nhếch mép cười nhìn tên còn lại,
ngón tay đang cung lại bỗng hở ra ngoắc ngoắc tên đó lại gần. Tên này thấy bạn
mình nằm bẹp dưới đất chỉ với một cước đã nằm gục luôn thì sợ hãi nuốt nước bọt
cái “ực”. Hắn đã biết Bảo Phương không phải hạng tầm thường, nhất là khi thấy
điệu bộ tung cước cực đẹp của cô thì càng khẳng định lập luận của mình.
Cô phì
cười trước bộ dạng khúm núm run sợ của hắn ta, bèn tiến lên một bước đe dọa.
Tên này hoảng hốt vội vã lùi lại, Bảo Phương không nhịn được nữa trước bộ dạng
hèn nhát của hắn ta cô phá ra cười hỏi:
- Sao
hả, có đánh không?
- Ông
đây không đánh nhau với đàn bà. - Tên này dù sợ đến nỗi muốn đái ra quần nhưng
vẫn nói cứng.
- Không
đánh thì cút đi! - Bảo Phương nhếch môi cười ta lệnh.
Hắn vội
vàng quay lưng định bỏ chạy thì Bảo Phương đã kêu giật lại:
- Khoan
đã!
Hai chân
hắn ta run cầm cập sợ hãi quay lại, mặt cắt không còn chút máu, lấm lét nhìn Bảo
Phương. Cô hất đầu chỉ xuống đất nói:
- Đem
cục thịt này biến luôn!
Hắn ta
vội vàng chạy đến đỡ bạn mình dậy rồi nhanh nhanh bỏ chạy.
Cô bạn
nãy giờ lo sợ bưng mặt khóc không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng như vậy thì há hốc
miệng nhìn, khi hai tên kia đi xa, cô bạn chạy như bay lại trước mặt Bảo Phương
tấm tắc reo:
- Không
ngờ bạn lại giỏi như vậy, chỉ một cú đá đã có thể đuổi được hai kẻ xấu xa đó
đi. Mình cám ơn bạn rất nhiều. Nếu không có bạn, mình chẳng biết sẽ gặp phải
chuyện gì.
Nhưng Bảo
Phương không đáp lời, cô lặng lẽ quay lưng đi về nhà. Cô bạn liền chạy theo tự
giới thiệu về mình:
- Mình
là Thục Quyên, học lớp 10A2. Còn bạn? Nhìn đồng phục chắc là bạn cũng là học
sinh mới như mình, bạn học lớp 10 mấy?
Bảo
Phương không đáp, cô bước nhanh hơn một chút. Nhưng cô bạn không bỏ cuộc, chạy
nhanh đến trước mặt nhìn phù hiệu gắn trên áo của Bảo Phương reo lên:
- Thì ra
bạn học lớp 10A1, vậy chúng ta là hàng xóm rồi. Sau này chúng ta có thể làm bạn
không?
- Không.
Tôi không thích làm bạn với ai hết. - Bảo Phương lạnh lùng đáp, bước đi nhanh
hơn.
Vẻ mặt
tươi cười hớn hở của Thục Quyên bỗng méo xẹo, cô mím môi đứng lại cúi đầu nhìn
dưới đất, bộ dạng buồn bã khiến Bảo Phương cũng có chút áy náy. Sau đó cô chợt
nghĩ đến một việc bèn đứng lại quay người về phía sau.
Thấy Bảo
Phương quay người lại, Thục Quyên mừng rỡ ngẩng đầu hớn hở chạy lại gần trước
mặt Bảo Phương xém chút nữa là đụng vào người cô rồi. Thục Quyên mở to mắt nhìn
Bảo Phương với vẻ chờ đợi, làm Bảo Phương liên tưởng đến việc chú cún con đang
chờ đợi chủ thưởng quà liền khẽ bật cười, sau đó cô hít một hơi lên tiếng hỏi:
- Tại
sao lúc nãy thấy mình mà bạn lại im lặng không kêu lên nữa, cũng không cầu cứu?
Thục
Quyên nghe Bảo Phương nói chuyện có vẻ hơi thất vọng nhưng cũng thành thật trả
lời:
- Mình
không kêu lên là vì mình sợ bạn sẽ chú ý đến việc mình đang bị bọn xấu ức hiếp.
Bảo
Phương nhíu màu tỏ vẻ khó hiểu, Thục Quyên liền giải thích:
- Minh
thấy đường vắng như vậy, ngoài bạn ra chẳng có ai. Nếu mình kêu lên bạn sẽ chú
ý, có thể bạn sẽ chạy đến giúp mình, như vậy không chừng bạn cũng bị liên lụy
theo.
Bảo
Phương không ngờ câu trả lời lại như vậy. Cô chớp mắt nhìn kỹ Thục Quyên.
Cô bạn
này có hai lúm đồng tiền rất dễ thương, làn da tuy không trắng nhưng lại rất
đẹp. Dáng người gầy gầy nhưng nụ cười luôn rạng rỡ, lại có vài chấm tàn nhang
càng khiến cô bạn trông đáng yêu hơn. Trông có vẻ hơi ngờ nghệch nhưng rất thật
thà và tốt bụng. Trong lúc bản thân bị nguy hại mà còn có tâm trí lo lắng cho
người không quen là cô.
Tuy cô
không đáp lời làm bạn của Thục Quyên nhưng đã cười đáp lại nụ cười của cô ấy.
Cô không nói gì chỉ lặng lẽ quay lưng ra về. Thục Quyên cũng không nói gì nhảy
chân sáo theo cô, cười nói:
- Mình
cũng về đường này, sau này chúng ta cùng nhau đi học nha!
Có lẽ
cánh cửa lòng của Bảo Phương lần nữa mở ra để đón nhận một người bạn mới.
Một
chàng trai ăn bận cực kì sang trọng đứng ở một góc lặng lẽ nhìn theo bóng dáng
hai cô gái thì khẽ nhếch môi cười.
Đột
nhiên từ sau lưng cậu, một người đàn ông có gương mặt sẹo bước đến nói với vẻ
cung kính:
- Cậu
chủ, chúng ta về thôi!
- Được!
- Cậu khẽ đáp rồi ung dung quay người nhẹ nhàng bước đến chiếc xe đen sang
trọng đang mở cửa chờ.
Cậu ngồi
vào xe, ánh mắt hấp háy niềm vui, khóe môi nhếch lên thành nụ cười ấm áp. Một
tay gác lên thành cửa, miệng nhẹ huýt sáo. Người đàn ông mặt thẹo nhìn cậu khẽ
hỏi:
- Cậu
chủ, có gì vui sao?
- Phải,
tôi tìm được viên kẹo ngọt của mình rồi, chẳng những vậy còn chứng kiến được
một cảnh khá thú vị. Xem ra lần chuyển trường này là có ý nghĩa nhất.
Người
đàn ông mặt thẹo hơi ngạc nhiên trước biểu hiện của chàng trai, chưa bao giờ
cậu có biểu hiện này.
Bất giác
cảm thấy có chút tò mò nhưng ông không hỏi tiếp mà chỉ nói:
- Dù
sao, cậu cũng phải cẩn thận một chút, lần này bọn chúng càng tăng cường nhiều
hơn lần trước.
- Tôi
biết rồi. - Cậu đáp, ánh mắt hờ hững nhìn ra bên ngoài, bầu trời chiều nay sao
mà thấy dễ chịu đến vậy.
Bảo
Phương thích dậy sớm đón chuyến xe buýt sớm đến trường không cần phải chật vật
chen lấn khổ sở, lại còn có thể chọn cho mình một chỗ ngồi thoải mái và yên
tĩnh. Đang đứng đợi ở trạm xe thì đột nhiên thấy vai mình bị ai đó vỗ từ phía
sau. Bảo Phương giật mình quay mặt lại nhìn thì thấy nụ cười rạng rỡ như hoa
mới nở của Thục Quyên.
- Chào!
Mình chờ bạn lâu lắm rồi.
Bảo
Phương không hiểu ý của Thục Quyên bèn nhíu mày nhìn cô thắc mắc.
- Mình
muốn cùng đi học chung với bạn… - Thục Quyên vội giải thích, rồi như sợ Bảo
Phương từ chối bèn nói thêm - Vì chúng ta là bạn mà.
Bảo
Phương chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận Thục Quyên như một người bạn, cô không thích
tiếp xúc với người lạ, càng không cần bất kì một tình bạn nào. Nhưng cũng không
nhẫn tâm từ chối Thục Quyên với đôi mắt long lanh, nụ cười đầy vui vẻ kia. Cô
hờ hững quay người. Thục Quyên có vẻ thất vọng, trầm mặt xuống, nụ cười bỗng
trở nên gượng ngạo. Đầu cúi xuống buồn bã nhưng lại nhanh chóng ngẩng lên nở
một nụ cười như hoa.
Đứng một
lúc thì Thục Quyên bỗng ngáp một cái, đôi mắt bị gió thổi qua cay xòe, cô đưa
tay che miệng kìm nén cơn buồn ngủ. Thầm liếc khẽ Bảo Phương, hai chân nhấp
nhổm đứng không yên.
Bảo
Phương vốn không định để ý nhưng thấy bộ dạng của Thục Quyên khá là buồn cười,
lại nhìn ánh mắt chờ đợi đến đáng thương đành miễn cưỡng hòa hợp.
- Đêm
qua không ngủ được à?
Nghe Bảo
Phương hỏi, hai mắt của Thục Quyên trở nên sáng quắc, cô nhoẻn miệng cười đáp:
- Ừm… mình
vui lắm, trước giờ mình chưa thấy người bạn nào lại tốt bụng như bạn, chịu ra
tay giúp đỡ mình. Mẹ mình bảo, người nào giúp đỡ mình trong lúc hoạn nạn thì
người đó mới thực sự là bạn tốt của mình. Cho nên bạn đúng là người bạn tốt
nhất của mình. Tối qua mình vui đến nỗi không ngủ được. Sáng nay lại cố tình
thức dậy sớm để đợi bạn vì mình không biết bạn đi chuyến xe nào.
Bảo
Phương không ngờ quan niệm bạn bè của Thục Quyên lại khiến cô nhớ đến lời ba
từng nói: “Người đồng đội thật sự là người có thể cùng ta vào sinh ra tử”. Đột
nhiên trong lòng thấy xúc động, ánh mắt vốn lạnh băng khi nhìn mọi người bỗng
có chút ấm áp khi nhìn Thục Quyên.
- Chúng
ta làm bạn tốt nha! - Thục Quyên nhìn Bảo Phương cười rồi chìa tay ra trước mặt
cô chờ đợi.
Bảo
Phương nhìn bàn tay chìa ra của Thục Quyên rồi nhìn vào ánh mắt chân thành và
đầy nhiệt của cô ấy do dự.
Cô không
muốn có sự ràng buộc thân thiết, bởi vì cô sợ sự mất mát và rời xa. Chẳng thà
khép kín bản thân lại sẽ không có đau lòng và thương tổn nữa, cô chọn cách sống
lạnh lùng rời xa. Nhưng mà sự chân thành của Thục Quyên khiến cô bối rối.
Bảo
Phương mím môi nhìn những ngón tay tròn trĩnh mềm mại và nõn nà kia - móng tay
được mài giũa tỉ mỉ, chứng tỏ đây là một bàn tay chưa từng trải việc nặng - cuối
cùng cũng rụt rè đưa tay ra bắt lại. Ánh mắt của Thục Quyên một lần nữa rộ lên
niềm vui sướng.
- Cho
mình biết tên bạn đi? - Thục Quyên bèn nhân cơ hội đó hỏi tên.
- Bảo
Phương! - Cô đáp gọn, rồi nhanh chóng quay lưng đưa mắt tìm kiếm xe buýt.
Thục
Quyên nhìn hộp cơm mà mẹ cô chuẩn bị cho, thì vui vẻ nói:
- Mình
không thích ăn cơm ở trường, dở chết đi được. Cho nên sáng nào mẹ mình cũng dậy
sớm làm cơm cho mình đem lên trường ăn.
Bảo
Phương nghe vậy thì cười nhạt, trong nụ cười đó là cả một sự đau đớn. Cô không
có mẹ, từ nhỏ cô chưa từng nếm trải cái cảm giác có mẹ yêu thương là như thế
nào. Khi sinh cô ra, mẹ cô vì thể trạng yếu mà mất đi. Rồi ba cô cũng qua đời,
anh trai cũng bỏ đi mà không một lần trở về. Cô không biết hiện tại anh thế
nào, sống hay chết. Tất thảy những người thân yêu của cô đều rời bỏ để lại cô
một mình cô độc trên thế gian này.
- Bạn có
bảo mẹ bạn làm cơm theo không? - Thục Quyên vô tình hỏi.
Xe buýt
cùng lúc vừa trờ tới, Bảo Phương lạnh lùng bước lên xe rồi trả lời:
- Tôi
không có mẹ!
Từ đằng
xa một chiếc xe đen bóng loáng và đầy sang trọng cũng bắt đầu lăn bánh theo
chiếc xe buýt. Ánh mắt của chàng trai ngồi trong xe luôn hướng về phía cô gái
ngồi bên cửa sổ, một tay đặt trên cửa tì đầu vào, trên tay cô là một chuỗi vòng
ngọc lục sáng bóng.
Khi tất
cả học sinh đều tập trung trước sân trường để kiểm tra tác phong trước khi về
lớp thì thấy một học sinh nam trong trang phục áo trắng tinh, chiếc quần tây
xanh may khéo léo được là ủi kỹ lưỡng không có lấy một vết nhăn, một hạt bụi.
Nam sinh đó có gương mặt cực đẹp, ánh mắt nghiêm nghị,
mũi cao dọc dừa, đôi môi hoàn hảo đầy sức hút. Làn da đẹp, mái tóc bồng bềnh
suôn mượt phất phơ trước trán, dáng người cao đĩnh đạc bước đi đầy oai phong.
Theo sau cậu ấy có hai người đàn ông mặc vest đen rất nghiêm trang nhưng cử chỉ
cung kính đối với cậu nam sinh kia.
Cậu đi
không hề hé mắt nhìn về phía sân trường nơi có rất nhiều nữ sinh đang reo ầm ĩ
khi thấy cậu.
- Trời
ơi! Bạn ấy đẹp trai quá, là học sinh mới sao?!
- Là lớp
nào vậy?
- Cầu
trời là lớp mình!
Trong
tiếng hò reo của mọi người, Bảo Phương đang cúi đầu đọc sách trong lúc chờ đợi
giờ lên lớp, khẽ liếc mắt nhìn về phía trước nhưng chỉ thấy phất phơ vạt áo
trắng bị phủ kín bởi hai người áo đen to lớn kia. Họ tiến đến văn phòng của
thầy hiệu trưởng.
Bảo
Phương cũng nhanh chóng thu lại ánh nhìn của mình, tiếp tục chăm chú vào quyển
sách, không quan tâm đến tiếng xì xào xung quanh mình nữa.
Thục
Quyên đứng ngay bên cạnh cứ lấm lét nhìn về phía cô môi mấp mấy, ánh mắt tràn
đầy nỗi ân hận vì đã nhắc đến chuyện buồn của bạn. Sợ cô giận, muốn xin lỗi
nhưng lại không biết bắt đầu thế nào. Bảo Phương cảm nhận được sự ân hận đang
tạo thành hơi thở dồn dập của người kế bên, cô gập sách lại quay sang nhìn Thục
Quyên nói:
- Mẹ
mình mất đã lâu rồi, mình không còn buồn nữa. Mình cũng không giận bạn.
Nói xong
cô theo hàng bỏ đi thẳng đến lớp. Thục Quyên nghe Bảo Phương nói không giận
mình thì vui vẻ định đuổi theo nhưng chợt nhớ lớp mình vẫn chưa đi đành ngậm
ngùi đứng lại.
Không
khí trong lớp vẫn ồn ào đầy tiếng rì rầm, Bảo Phương vẫn ngồi lặng lẽ nhìn qua
cửa sổ phong cảnh bên ngoài. Bỗng cả lớp đồng loạt im lặng, cho thấy giáo viên
chủ nhiệm đã vào lớp, Bảo Phương cũng sửa lại tư thế, ngồi ngay ngắn nhìn lên
bục giảng. Sau khi cùng mọi người đứng lên làm nghi thức chào giáo viên, lục
tục ngồi xuống, nhìn lên Bảo Phương mới phát hiện ra trong lớp có một nam sinh
đang đứng im lặng trên bục giảng, ánh mắt hờ hững nhìn bên dưới, vẻ mặt lạnh
tanh trước những nụ cười hí hửng và chỉ trỏ thì thầm của các nữ sinh.
Bảo
Phương không quan tâm cho lắm đến màn tự giới thiệu của bạn ấy nên quay mặt
tiếp tục nhìn cảnh trí tĩnh lặng bên ngoài, càng không nghe rõ bạn nam ấy nói
gì cho tới khi bên cạnh mình có người ngồi xuống. Bảo Phương quay mặt nhìn lại
bóng dáng với màu áo trắng tinh khiết đó. Bốn mắt họ giao nhau, đó là một đôi
mắt màu hổ phách rất đẹp, rất sáng, người đó mỉm cười nói:
- Xin
chào!
Bảo
Phương chớp mắt một cái rồi quay mặt nhìn lên bục giảng, không màng đến cảm xúc
của người ta. Trong suốt giờ học Bảo Phương chưa lần nào quay mặt nhìn kỹ người
bạn bên cạnh nhưng lại cảm giác một ánh mắt đang chăm chú soi trên người mình,
cô khó chịu quay đầu nhìn người đó thì thấy ánh mắt cậu ta không phải nhìn mình
mà đang tập trung vào bàn tay trái đang để trên mặt bàn của cô. Bàn tay đang
đeo sợi dây ngọc lục rất đẹp kia, bàn tay trái khẽ nhúc nhích một chút, quả
nhiên đã cắt đứt ánh nhìn của người đó.
Nam sinh kia quả thấy mình có chút kì cục bèn cười với vẻ
hối lỗi nói:
- Xin
lỗi! Vì sợi dây này rất giống sợi dây mẹ mình từng có… - Rồi cậu ta bổ sung
thêm. - Bạn đeo nó rất hợp.
- Cảm ơn!
- Bảo Phương hờ hững đáp một tiếng rồi quay mặt đi tiếp tục nghe giảng, không
để ý gì thêm đến người bên cạnh.
Học xong
hai tiết, đến giờ ra chơi, trong khi các bạn nữ ríu rít tụm lại định hỏi chuyện
cậu ta thì cậu ta lạnh lùng buông ra một câu:
- Xin
lỗi! Tôi không có hứng nói chuyện.
Câu nói
này khiến các bạn nữ bị hụt hẫng vô cùng, vừa giận vừa buồn bỏ đi. Bảo Phương
quay đầu chăm chú nhìn cậu ta, dù rằng cô không thích nói chuyện với người khác
nhưng cũng không dùng cách từ chối trực tiếp như thế.
Cậu ta
nhanh chóng phát hiện Bảo Phương đang nhìn mình thì quay mặt lại cười với cô,
nụ cười tuyệt đẹp. Bảo Phương lạnh lùng quay đi như thể cô chưa từng nhìn, càng
không có hứng thú tiếp nhận nụ cười của cậu ta.
Vốn dĩ,
ngồi cùng Bảo Phương có một bạn nam tên là Nhật Minh, bình thường ngày nào cậu
ta cũng đi học không bỏ buổi nào nhưng hôm nay không thấy đến. Cứ tưởng cậu ta
nghỉ, không ngờ giữa giờ chơi lại thấy cậu ta hớt hải chạy vào.
Vừa vào
lớp, cậu ta sửng sốt nhìn vào chỗ ngồi của mình đã bị một nam sinh lạ mặt rất
khôi ngô chiếm lấy. Nhật Minh hắng giọng mấy cái bèn nói:
- Bạn
này… ưm… đây là chỗ ngồi của tôi.
- Vậy
thì sao? - Người đó ngước đầu lên nhìn Nhật Minh lạnh lùng đáp lại.
Nhật
Minh nghe giọng điệu khinh thường của người này thì tức điên lên. Cậu hít một
hơi thật sâu rồi nói:
- Đề
nghị bạn trả chỗ cho tôi!
- Đã
không còn là của bạn nữa rồi. - Nam
sinh kia bèn đáp, rồi nói thêm - Bắt đầu từ hôm nay nó là chỗ của tôi.
- Cậu… - Nhật Minh tức giận muốn đấm cho cậu ta một
đấm nhưng trước mặt Bảo Phương nên phải nén xuống.