Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 21 phần 1

Chương 21:

Tuyết sơn A Ni Mã Khanh

 

 

1

_Chiếc Jeep Cherotce chạy vé phía đường quốc lộ phía tây, chẳng
mấy chốc họ đã nhìn thấy bóng dáng tuyết sơn A Ni Mã Khanh hùng vĩí. Tuyết sơn
A Ni Mã Khanh là ngọn núi cao nhất so với mực nước biển ở khu vực đầu nguồn
sông Hoàng Hà, và cũng bao gồm cả dải băng lớn nhất đầu nguồn sông Hoàng Hà, được
mệnh danh là tháp nước của Trung Quốc. "A Ni" trong tiếng Tạng của
khu vực An đa có nghĩa là "ông lão" còn "Mã Khanh" nghĩa là
ngọn núi to nhất đầu nguồn sông Hoàng Hà."

Không biết từ bao giờ, trời bỗng đổ mưa, mưa đông lạnh buốt.
Nước mưa và nước tuyết tan vào nhau, chảy ngang dọc trên thảo nguyên, khiến con
đường trở nên lầy lội. Đi tiếp lên phía trước, hóa ra đến cả đường đi cũng
không có, chiếc Jeep Cherokee giống như ngựa hoang tuột mất dây cương, tự do
lao vun vút trên thảo nguyên.

Mưa mỗi lúc một to, trên thảo nguyên không thấy bóng người.
Bầu trời bị đám mây đen che kín, tầng mây rất thấp, dường như đang ở ngay trên
đỉnh đầu mọi người, thấp đến nỗi gần như sắp sập xuống tới nơi. Hàn Giang phụ
trách lái xe nhìn ra ngoài cửa sổ, bất giác càu nhàu: "Hai hôm trước vẫn
còn đẹp trời, sao đúng hôm chúng ta xuất phát thì trời lại đổ mưa nhỉ?"

Đường Phong cũng cảm thấy kì lạ: "Đúng vậy! Trên thảo
nguyên mà mưa to thế này, vốn rất hiếm thấy. Mùa này mà mưa to như vậy càng bất
thường hơn".

Hàn Giang quay đầu nhìn nhìn Makarov phía sau. Ông lão này
hay thật, mặc cho bên ngoài mưa gió ầm ầm, ông chỉ lo ngủ. Hàn Giang bất giác bật
cười: "Cậu xem người ta kìa, lão Mã trâu thật đấy, lên xe cái là nằm
ngay".

"Tôi thấy ông ấy như vậy rất phù hợp với thói quen của
người cao tuổi. Năm tháng thôi thúc người ta lão hóa, tất nhiên sức khỏe cũng
không ổn rồi" -Đường Phong bất giác cảm thông.

Mấy người đang nói chuyện, đột nhiên, chiếc xe bỗng lắc mạnh
một cái, sau đó đứng im. Hàn Giang khẽ nói:

"Chết! Tịt rồi".t

Anh khởi động lại chiếc Jeep Cherokee, động cơ xe khởi động
rồi nhưng xe vẫn không động đậy. Hàn Giang lập tức hiểu ra, khả năng đây không
đơn giản là động cơ bị tịt.

Anh đạp chân ga lên mức cao nhất, thân xe lắc một cái nhưng
vẫn đứng im. "Thật là đen đủi, xe bị sa lầy rồi" -Hàn Giang rút cuộc
đã thốt ra cái điều mà mọi người đều lo lắng.

Đường Phong và Từ Nhân Vũ nhảy xuống khỏi xe, đội mưa kiểm
tra, phát hiện ra thảo nguyên vốn yên tĩnh lúc này đã biến thành một thế giới của
đầm lầy, chỗ trũng, do nước mưa tuôn chảy, tụ thành những dòng suối nhỏ, khiến
cho bánh sau của chiéc Jeep cherokee cũng không thể tránh khỏi bị sập xuống hố
bùn trũng.

Đường Phong than thở: "Những năm gần đây, vùng thảo
nguyên này bị hủy hoại nghiêm trọng quá, do chăn thả gia súc quá đà, do lạm dụng
thu lượm đông trùng hạ thảo dẫn tới đồng cỏ bị hoang hóa, cứ mưa to một cái là
lại biến thành đầm bùn lầy".

"Thôi đi, giờ không phải là lúc để cậu nghiên cứu đâu,
nhanh chóng đến đẩy xe đi" -Hàn Giang gào lên với Đường Phong.

Tiếng gào của Hàn Giang đã khiến cho Makarov đang ngủ say
cũng choàng tỉnh. Ông lão mở đôi mắt nhập nhèm ra nhìn, lập tức hiểu ra có chuyện.
Không chút do dự, ông nhảy xuống xe, cùng Từ Nhân Vũ, Đường Phong ra phía sau đẩy
xe. Hàn Giang khởi động lại lần nữa, dồn hết công suất, ba người Đường Phong, Từ
Nhân Vũ, Makarov cùng dốc sức đẩy đằng sau, nhưng ngoài bị bùn bắn khắp người
ra thì chẳng có gì tiến triển.

Đường Phong đứng trong mưa gió nhất thời không biết phải làm
thế nào; cuối cùng vẫn là Hàn Giang nhớ ra chiếc xẻng mà họ mang theo, chiếc xẻng
này vốn để khi nào phát hiện ra Hắc Đầu Thạch Thất thì mới dùng tới không ngờ
lúc này lại phát huy công dụng. Hàn Giang nhảy xuống xe, lôi chiếc xẻng sắt từ
thùng xe ra, cật lực đào xuống hố bùn mà bánh sau sập xuống. Sau đó, anh để Đường
Phong lái xe, còn mình và Lão Mã, Từ Nhân Vũ, lại lần nữa dồn lực rồi cuối cùng
cũng đẩy được chiếc xe ra khỏi hố bùn. Thế nhưng họ không có lấy một chút vui mừng
nào khi chiến thắng được khó khăn này, bởi vì ba người từ đầu đến chân đã dính
bùn đất.

Mọi người lại lên xe, Đường Phong khởi động lại chiếc Jeep
cherokee, anh bật đèn pha, cẩn thận hơn, rón rén từ từ lao về hướng tây.

 

2

_Ba tiếng đồng hồ sau, họ bỏ lại mưa dông phía sau lưng, tiến
vào lòng tuyết sơn A Ni Mã Khanh. Ở đây trời quang tạnh trời xanh vạn dặm, tuyết
sơn nằm ở phía không xa có thể thấy rõ mồn một, quả là khác biệt hoàn toàn với
thời tiết ban nãy.

"Khí hậu trên cao nguyên thật là biến đổi đa dạng, ban
nãy vẫn còn mưa gió ầm ầm, giờ đã lại trong xanh thăm thẳm", Đường Phong
phàn nàn.

"Đây chính là phía đông mặt trời mọc, phía tây trời đổ
mưa" -Từ Nhân Vũ cười nói.

"Hai cậu nghỉ ngơi chút đi nhé, đợi lúc nữa e rằng đến
cả sức nói chuyện các cậu cũng không có đâu." -Makarov

phía sau xe vừa đang chìm trong mộng đột nhiên mở miệng nói,
khiến Đường Phong và Từ Nhân Vũ đều giật bắn mình.

Hàn Giang nói: Lão Mã nói rất có lý. Hai cậu lẽ nào không cảm
thấy độ cao so với mực nước biển ở đây càng lúc càng cao sao? Các cậu tiết kiệm
sức lực đi, đợi lúc nữa tôi bảo các cậu nói chuyện, có khi các cậu cũng không
thốt lên lời.

Nghe thấy những lời này, Đường Phong và Từ Nhân Vũ rõ ràng
cũng cảm thẫy không khí ở đây mỗi lúc một loãng hơn, vậy là, hai người ngoan
ngoãn.

Trong xe không còn ai nói chuyện nữa, địa hình càng lúc càng
cao, trước mặt chiếc Jeep Cherokee xuất hiện một con dốc cao lớn. Đường Phong
thử lái xe leo lên con dốc này nhưng đã thất bại. Độ cao và độ dốc của con dốc
này đều đã vượt qua giới hạn của chiếc Jeep Cherokee. Đường Phong lùi xe lại, cầm
bản đồ và GPS, đối chiếu tìm thấy đường mà họ vừa đi qua. Chắc không sai!"
-Đường Phong nhìn chằm chằm vào kinh vĩ độ hiện trên GPS lẩm bẩm.

Anh cất bản đồ đi, nói với mọi người: "Tôi vừa kiểm tra
rồi, tuyến đường mà chúng ta đi chính xác, ở đây đã tiếp cận với khu vực A mà
chúng ta đã xác định. Con dốc này xe không qua được, chúng ta phải đi bộ vào
núi thôi".

Xem ra thời khắc thực sự thử thách chúng ta đến rồi đây -Hàn
Giang nói xong, và cũng là người đầu tiên khoác xong ba lô nhảy xuống xe.

Vừa mới xuống xe, họ lập tức cảm nhận được sự lạnh giá và
không khí loãng toẹt ở đây. Bốn người họ không ai nói năng gì mà thực hiện theo
kế hoạch đã định từ trước, Hàn Giang đi đầu, Đường Phong bám sát phía sau,
Makarov đi thứ ba, Từ Nhân Vũ đi cuối cùng. Bốn người mang theo đầy đủ trang
thiết bị, bắt đầu tiến vào trong lòng A Ni Mã Khanh.

Vượt qua con dốc này, phía dưới dốc là một rừng vách đá trần
trụi đen kịt. "Đây là dấu tích của khí hậu trái đất đất nóng dần lên, vách
đá trần trụi trước đây, vốn cũng là một phần của núi tuyết băng sơn, giờ lại lộ
hẳn ra ngoài"

Đường Phong vẫn không sao kìm chế được, thốt ra lời nhận xét
của mình.

Hàn Giang chỉ về phía trước, nói: "Không sai! Căn cứ
theo tài liệu của ủy ban Lãnh thổ Quốc gia thì ở đây đều là một phần của núi
tuyết băng sơn, nhưng đây chỉ là một ngọn núi có độ cao so với mực nước biển thấp
hơn, không phải là núi tuyết quanh năm tuyết phủ. Đáng lẽ ra vào mùa này, ở đây
phải có tuyết rơi từ lâu rồi, nhưng năm nay vẫn chưa có tuyết, đây có lẽ là do
biến đổi khí hậu trái đất nóng dần lên như cậu nói! Khà khà, không có tuyết rơi
ngược lại đối với chúng ta là việc tốt. Nếu như tôi phán đoán không nhầm thì
khu vực A mà chúng ta muốn tới chắc là phía sau ngọn núi này, đây là con đường
ngắn nhất để thông tới khu vực A.

Bốn người đi theo hàng dọc, vẫn được coi là thuận lợi, hơn một
tiếng đồng hồ sau, họ đã vượt qua ngọn núi không được tính là cao lắm này. Đúng
như dự đoán của họ trước đây, dưới núi là một khe núi lớn, ngọn núi mà họ vượt
qua chính là ngọn thấp nhất trong những ngọn núi xung quanh, ba mặt còn lại đều
là dốc cao dựng đứng, quanh năm tuyết phủ. Ba người từ từ tiến vào khe núi, lúc
này mới nhìn rõ, vùng đất có địa hình bằng phẳng trong khe núi là một đồng cỏ
đã bị hoang hóa nghiêm trọng.

 

3

_Đồng cỏ trong khe núi vốn là một vùng cỏ xanh tuyệt đẹp,
nhưng hiện giờ mặt đất tuy vẫn còn không ít dấu vết của cỏ, nhưng những tảng đá
to màu đen trần trụi và đá dăm càng lại. Bốn người cẩn thận rón rén đi xuống
phía dưới núi, quan sát xung quanh, không có người, cũng chẳng có gia súc, đồng
cỏ thoái hóa im lìm đến mức khiến người ta phát sợ. Bốn người đi loanh quanh
trong khe núi, không phát hiện thấy hang động nào ở đây mà chỉ thấy những tảng
đá nhô lên nhiều hơn.

"Lẽ nào đây không phải là khu vực A ? Sao không phát hiện
thấy gì nhỉ ? -Đường Phong nghi ngờ hỏi.

Hàn Giang so sánh kinh vĩ độ, rồi khẳng định chính là khu vực
A mà trước đây chúng t xác định, không thể sai được, chúng ta tìm kĩ lại xem
sao."

Đường Phong cẩn thận tìm kiếm lại lần nữa mà vẫn không thu
hoạch được gì, nhưng anh đột nhiên phát hiện ra một số thứ kỳ lạ bên cạnh một tảng
đá lớn trần trụi, tiến lên quan sát tỉ mỉ, hóa ra là một di tích kiến trúc mà
con người tạo nên. Đường Phong mừng rỡ kêu lên: "Các anh, mau lại đây, tôi
phát hiện ra di tích kiến trúc này."

Sau khi Hàn Giang tiến lại gần và quan sát kĩ lưỡng, rồi trước
đó vừa mới vui mừng kinh ngạc, sau đã lại thất vọng nói: "Đây là di tích
kiến trúc, nhưng lại là di tích kiến trúc cận đại, nhiều nhất cũng không thể vượt
quá ba mươi năm

"Điều này ít nhất cũng cho thấy: đã từng có ngứời xây
nhà ở đây, thậm chí còn từng sống ở đây" -Đường Phong vẫn muốn lấy lại
chút thể diện cho phát hiện củua mình.

Hàn Giang nhìn xung quanh, trên cao nguyên trời tối sớm, sắc
trời lúc này đã có chút âm u, anh cương quyết ra lệnh:

"Mọi người lấy chỗ này làm trung điểm, hai người một
nhóm chia thành hai đầu lục soát, nỗ lực lần cuối cùng. Bất luận phát hiện ra
điều gì thì nửa tiếng sau nhất định phải quay lại đây, chúng ta bắt buộc phải
lên xe trước khi trời tối".

Trong lòng mọi người đều hiểu rằng: nếu như buổi tối không
đi được ra khỏi đây và quay lại xe, thì cũng đồng nghĩa với việc họ đem tính mạng
của mình giao nộp toàn bộ cho tuyết Sơn A Ni Mã Khanh.

Đường Phong và Hàn Giang một nhóm, Makarov và Từ Nhân Vũ một
nhóm, bốn người chia thành hai đầu tìm kiếm. Đường Phong và Hàn Giang tìm khắp
các ngóc ngách, khe núi, nhưng không thấy một chút di tích nào liên quan tới Hắc
Đấu Thạch Thất trong truyền thuyết. Ngược lại, Hàn Giang lại tìm thấy một đống
xương trắng ngay ngắn trên đồng cỏ. Hàn Giang nhìn cái đã phát hiện ra ngay,
đây vốn không phải là xương người mà là xương của một loài động vật to lớn nào
đó. Nơi này có thể có loài động vật to lớn nào nhỉ? Sau khi Đường Phong kiểm
tra, anh đoán: "Hay là xương của bò lông?"

Sau khi Đường phong nhắc nhở, Hàn Giang cẩn thận xem xét lại
bộ xương trước mặt, nói: "ừm, chắc là bò lông, nhưng ở nơi hoang vu thế
này, sao tự nhiên lại xuất hiện một bộ xương bò lông chỏng chơ như vậy nhỉ
?"

Đường Phong không thể đoán ra, anh quan sát xung quanh thêm
lần nữa. Đột nhiên, một trận cuồng phong thổi qua cuốn tung rất nhiều đất đá
cát bụi khiến Đường và Hàn Giang không tài nào mở mắt ra được. Trận cuồng phong
đi qua, Đường Phong chỉ cảm thấy ở đây có nhiều điều bất thường hơn, vậy là anh
đề nghị với Hàn Giang: "Hay là chúng ta về sớm chút đi. Ở đây e rằng không
phát hiện thêm được gì đâu!"

Nửa tiếng đổng hồ sau, Đường Phong và Hàn Giang quay lại nơi
đã hẹn mọi người. Từ Nhân Vũ và Makarov đã quay về đúng giờ, họ cũng không phát
hiện được manh mối có giá trị nào.

Đường Phong đứng trên di tích kiến trúc, nói: "Nhưng
chúng ta cũng không phải không thu hoạch được gì. Bây giờ tôi có thể đoán ra bí
mật của khu kiến trúc này".

"Bí mật của kiến trúc?" -Câu nói của Đường Phong lập
tức thu hút được sự hứng thú của mọi người.

 

4

_Đường Phong thở một hơi dài, giải thích: "Đúng vậy, bí
mật của kiến trúc. Tôi phát hiện đá ở chỗ này trần trụi, trên mặt đất chỉ còn lại
cỏ và đất cùng rất nhiều những hang thỏ. Đây chính là hang thỏ cộc thường thấy
trên đồng cỏ cao nguyên, thân hình của chúng to lớn, khả năng sinh sôi nảy nở rất
mạnh, sức phá hoại đồng cỏ cũng rất lớn, các anh xem mọi người nhìn theo hướng
tay Đường Phong chỉ thì nhìn thấy một con thỏ cộc to lớn thò đầu ra khỏi hang:
Các anh xem đồng cỏ cách chỗ chúng ta đứng không xa, một mét vuông đồng cỏ mà
đã có hơn cả chục hang thỏ, thật sự là tôi không dám tưởng tượng tổng cộng sẽ
có bao nhiêu hang thỏ trong khe núi và trên đồng cỏ đã bị hoang hóa nghiêm trọng
này!"

Cái đó thì có liên quan gì tới di tích căn nhà này?"
-Nhân Vũ hỏi.

Căn cứ theo niên đại và hình dáng của kiến trúc của căn nhà
mà phán đoán: mấy căn nhà này chắc là do dân du mục xây nên, sau đó do chăn thả
gia súc quá độ, lạm dụng hái lượm đông trùng hạ thảo, đã dẫn đến nạn thỏ cộc
hoành hành, đồng cỏ bị thoái hóa nghiêm trọng. Bởi vậy dân du mục bắt buộc phải
di cư khỏi đây và hôm nay chúng ta mới có thể tìm thấy di tích kiến trúc
này." -Đường Phong trả lời.

Xem ra khu vực A mà chúng ta suy đoán là sai lầm. Chúng ta
đã bị di tích căn nhà này giác ngộ rồi. Nhưng những dân du mục này cũng kỳ lạ
thật đấy, chăn thả gia súc lại vào tận trong khe núi này chăn thả. Ở đây vừa lạnh,
lại xa bên ngoài, cho dù là đồng cỏ có tốt thế nào chăng nữa, cũng không nên chạy
đến đây làm gì!" -lời nói của Từ Nhân Vũ chứa đựng đầy sự thất vọng và
không hiểu biết.

Xem ra Từ Nhân Vũ ở nước ngoài lâu quá rồi, nên anh không hiểu
chốn này, cũng không hiểu dân du mục ở đây. Cuộc sống của họ thật sự rất khó
khăn. Chắc là họ cũng không còn cách nào khác nên mới tìm đến đây, nhưng sự có
mặt của họ đã phá hoại môi trường vốn suy yếu này" Đường Phong đang nói tới
đây, đột nhiên một con thỏ cộc to lớn bò lên chân anh. Đường Phong sợ đến nỗi
hét toáng lên. Hàn Giang đang định giúp Đường Phong đuổi con thỏ cộc này ai ngờ,
một con thỏ cộc khác có thân hình còn to lớn hơn bò lên đùi anh ta...

Chính trong lúc thỏ cộc bò lên người Đường Phong và Hàn
Giang, thì đồng thời thỏ cộc cũng bò lên người Từ Nhân Vũ và Makarov. Đường
Phong dồn hết sức, đạp cho con thỏ cộc trên người một cái. Hàn Giang thì lại
rút dao găm ra, đâm con thỏ cộc đang bò trên người mình. Dao găm không sai
không lệch, đâm đúng lên người con thỏ cộc to béo. Lúc này, càng lúc càng nhiều
thỏ cộc chui ra khỏi hang, vây quanh lấy bốn người. Thấy mình sắp bị hàng nghìn
hàng vạn con thỏ cộc bao vây, Hàn Giang quyết hét lên: nhanh rút lui về phía
bên kia dốc".

Đường Phong và Hàn Giang rút súng ra. Pằng! Pằng! Pằng! Bắn
liên tiếp vài phát. Vài con thỏ bò tới cạnh chân đã bỏ mạng, nhưng từng đàn thỏ
vẫn lũ lượt kéo đến. Bốn người cố gắng nhảy qua vòng vây thỏ cộc, lao lên dốc.

Makarov và Từ Nhân Vũ đã lao lên dốc, Đường Phong và Hàn
Giang vừa chống trả vừa chạy phía sau. chẳng mấy chốc Đường Phong đã bắn hết
băng đạn. Anh đổi một băng đạn khác, tiếp tục bắn tỉa, nhưng anh bắn rụng đằng
trước thì đằng sau lại có càng nhiều thỏ cộc xông lên. Đạn trong băng lại sắp bắn
hết rồi, lúc này, Hàn Giang phải mò một quả lựu đạn trong người ra, khẽ quăng
đi. Một tiếng nổ vang lên, hàng trăm con thỏ cộc nhảy loạn xạ bị nổ bắn khắp
nơi. Đường Phong và Hàn Giang nhân cơ hội đó cũng lao lên dốc. Nhưng khi hai
người quay đầu lại nhìn thì phát hiện bầy thỏ cọc đói khát đó đang dẫm đạp lên
xác đồng loại, vẫn tiếp tục leo lên dốc...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3