Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 17 phần 1

Chương 17:

Người Đảng Hạng cuối cùng

 

 

1

_Cả đêm im lặng, khi Đường Phong tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã
là một thế giới trắng muốt. Đường Phong giật mình đẩy cửa phòng thì nhìn thấy
Hàn Giang và Makarov đang đứng trước khoảnh sân của căn nhà gỗ ngắm nhìn tuyết
trắng.

Hàn Giang quay lại nhìn thấy Đường Phong liền hỏi: "Sao
rồi? Nghỉ ngơi khỏe chưa?"

Đường Phong thẫn thờ gật gật đầu, coi như trả lời Hàn Giang,
nhưng vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Thật là quá đẹp! Đây…" -Đường Phong há nửa
miệng, ngạc nhiên nhìn chăm chăm về cảnh vật bọc trong tuyết trắng, hồ nước trắng,
những rặng núi tuyết trắng, đại tuyết sơn phía xa xa càng thêm trang nghiêm
tĩnh mịch…

"Không ngờ nửa đêm tuyết lại rơi nhiều như vậy, đây có
lẽ là trận tuyết đầu mùa ở đây năm nay" -Hàn Giang nhìn về phía tuyết sơn
xa xa, tự mình lẩm bẩm.

" Đúng vậy! Quả là một trận tuyết to" -Makarov
nói.

"Mọi người xem…" -Đường Phong đột nhiên chỉ về ngọn
núi tuyết phía xa xa, thốt lên kinh ngạc. Hàn Giang và Makarov nhìn theo hướng
ngón tay Đường Phong chỉ: "Mọi người nhìn, nhìn thấy chưa?"

" Nhìn thấy gì ?" -Makarov không hiểu hỏi.

"Tuyết sơn, đỉnh đại tuyết sơn, đỉnh tuyết sơn rút cuộc
cũng lộ ra rồi" -Đường Phong phấn khích hét lên kinh ngạc.

Hàn Giang và Makarov gần như cùng lúc cũng đã nhìn thấy, đỉnh
núi tuyết vốn luôn bị mây khói bao phủ, không chịu lộ diện, rốt cuộc cũng đã lộ
ra diện mạo của nó.

"Hùng vĩ quá, ngọn núi tuyết này tên là gì nhỉ?"
-Hàn Giang không thể không thốt ra lời ca ngợi.

"Nó tên là A Ni Mã Khanh!" -Phía sau lưng mọi người
bỗng nhiên vang lên giọng nói dịu dàng của Hắc Vân. Mọi người quay đầu lại nhìn
thì thấy Hắc Vân đang chầm chậm bước tới. Đường Phong càng thêm kinh ngạc:
"Cô nói ngọn núi tuyêt này tên là gì cơ?"

"A Ni Mã Khanh.!" -Hắc Vân nhắc lại lần nữa.

"A Ni Mã Khanh? Cô nói là A Ni Mã Khanh! Ở đây có thể
nhìn thấy núi tuyết A Ni Mã Khanh? Thật là không thể tưởng tượng được!"
-Đường Phong lập tức nghĩ ngay tới núi tuyết A Ni Mã Khanh ở mãi tận trong lãnh
thổ Thanh Hải.

Hắc Vân thấy vẻ kinh ngạc của Đường Phong liền cười hinh híc
đáp: "Tuy ở đây anh có thể nhìn thấy núi tuyết A Ni Mã Khanh, nhưng thật
ra núi tuyết cách đây rất rất xa" -Hắc Vân dừng lại một lúc rồi tự thốt
lên: "Đây là một ngọn núi thần, mỗi khi có ai nhìn thấy ngọn núi tuyết này
thì sẽ bị sự thanh khiết, diễm lệ của nó chinh phục. Theo như những người cao
tuổi nói lại thì, người nào có thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của A Ni Mã
Khanh, họ sẽ hạnh phúc một đời, vận may sẽ thường ở bên người đó. Vậy nên những
người thành kính thường đứng đó rất lâu, chờ đợi mây khói tản đi, hy vọng có thể
nhìn được dung mạo thật sự của A Ni Mã Khanh. Vậy mà, mọi người đều hết lần này
đến lần khác thất vọng, bởi vì A Ni Mã Khanh giống như một thiếu nữ tính khí đỏng
đảnh, những lúc tức giận đều trốn nấp trong mây khói..."

"Nói như vậy thì chúng tôi may mắn quá rồi!" – Đường
Phong ngắt lời Hắc Vân.

"Đúng vậy, các anh rất may mắn, vừa mới tới đây mà đã
có thể nhìn thấy diện mạo thật sự của A Ni Mã Khanh" –Hắc Vân gật gật đầu
đáp.

"May mắn? Khà khà, kể từ sau khi tôi bị cuốn vào sự việc
này, cái từ may mắn đã rời bỏ tôi ra đi rồi; gặp phải trận tuyết to thế này,
tôi thấy chỉ khiến chúng ta càng thêm đen đủi." -Makarov vốn im lặng hồi
lâu giờ đã cất lời.

"Ý ông nói tuyết lớn phong tỏa núi, chúng ta càng không
dễ để ra ngoài đúng không?" -Đường Phong nghi hoặc nhìn Makarov.

Makarov nặng nề gật gật đầu, lòng Đường Phong và Hàn Giang
cũng trĩu nặng.

Ba người quay vào trong căn nhà gỗ. Khi đi qua cửa gian Phật
đường, Đường Phong phát hiện, cửa chính Phật đường vẫn đang đóng im ỉm, Đại Lạt
ma đâu? Ông ấy còn ở trong đó không? Đường Phong trong lòng đầy nghi ngờ cố ăn
hết bữa sáng mà Hắc Vân chuẩn bị cho họ, sau đó đến phòng của Lương Viện. Thuốc
mà Đại Lạt ma hôm qua cho Lương Viện uống quả nhiên công hiệu, cô đã hết sốt,
chỉ có điều là vẫn hôn mê bất tỉnh.

Đường Phong ở lại phòng Lương Viện, đợi cô gái tỉnh dậy.
Nhưng anh chưa đợi được Lương Viện tỉnh lại thì đã nhận được lời triệu lên của
Đại Lạt ma. Đường Phong thấp thỏm bất an đi theo Hắc Vân, rồi lại đi vào gian
Phật đường bí ẩn đó. Trước gian thờ Phật, Đại Lạt ma vẫn ngồi khoanh chân như
cũ, nhắm mắt tịnh tâm, phía bên kia, Hàn Giang và Makarov đã ngồi đó chờ đợi
khá lâu rồi.

 

2

_Đợi Đường Phong ngồi yên vị, Đại Lạt ma đột nhiên mở mắt,
đôi mắt như hai ngọn đuốc, uy nghiêm nhìn khắp một lượt những người trong lễ đường.
Sau đó ông lại cụp mắt xuống, xoay tràng hạt xương người, đọc một đoạn kinh
văn, Đường Phong, Hàn Giang và Makarov nghi hoặc nhìn nhau, không biết Đại Lạt
ma sẽ làm gì ngay sau đây?

Đọc xong một đoạn kinh văn, Đại Lạt ma cuối cùng cũng mở miệng
hỏi: "Các vị, có thể nói cho ta biết sự việc đêm qua không?"

"Cái gì?" "Sự việc đêm qua?" -Trong lòng
Đường Phong, Hàn Giang và Makarov đều kinh ngạc. Đại Lạt ma ám chỉ việc ba người
tranh giành kệ tranh ngọc trên vách núi đêm qua sao? Nhưng... nhưng ông luôn ở
trong, Phật đường đóng kín này thì sao lại biết về việc trên vách núi đó được?

Đường Phong định thần lại, thử hỏi thăm dò: Việc đêm qua?
Đêm qua xảy ra chuyện gì vậy? Tôi ngủ một mạch rất ngon mà".

"Chàng thanh niên, lẽ nào còn cần tôi phải nhắc nhở cậu
sao? Cậu phải biết rằng, ở đây, nhất cử nhất động của các cậu đều không lọt qua
được mắt tôi đâu, đêm qua, trên vách núi...

"Đúng! Tôi thừa nhận, đêm qua trên vách núi chúng tôi
có xảy ra một chút hiểu lầm nho nhỏ, nhưng hiện giờ chúng tôi đều đã giải quyết
xong rồi" -Đường Phong Đại Lạt ma đã biết chuyện đêm qua, nên không đợi Lạt
ma nói xong liền cướp lời.

"Ba người các cậu không phải cùng một đường" – giọng
Đại Lạt ma sang sảng.

"Không sai, chúng tôi vốn không phải cùng một đường,
nhưng hiện giờ chúng tôi đều đang bị người ta truy sát, thế nên.."

"Nói chính xác hơn, các người cùng vì một mục đích nên
mới đi cùng nhau" -giờ thì đến lượt Đại Lạt ma ngắt lời Đường Phong.

Ba người lại giật thót tim, Đường Phong nghĩ trong bụng: xem
ra Đại Lạt ma đã nhìn thấu mọi chuyện, không cần thiết phải tiếp tục che giấu nữa,
ngược lại còn khiến Đại Lạt ma nghi ngờ trong lòng, sẽ bất lợi cho mình. Nghĩ tới
đây, anh nhìn Hàn Giang, Hàn Giang gật gật đầu với anh, vậy là Đường Phong nói
với Đại Lạt ma: "Không sai, chúng tôi cùng một mục đích, đến đây là vì một
báu vật của vương triều Tây Hạ!"

Khi Đại Lạt ma nghe thấy hai từ "Tây Hạ", lông mày
ông khẽ động đậy. Đây là một cử động rất nhẹ nhưng đã bị Đường Phong nhìn thấy,
tức khắc, anh gần như có thể đoán đinh, Đại Lạt ma chắc chắn biết chút gì đó ?
Và những gì Đại Lạt ma biết nhất định là thứ mà họ hứng thú.

Đường Phong tiếp tục nói: "Đó là một báu vật đến từ
vương triều Tây Hạ một nghìn năm trước, kệ tranh ngọc nổi gân cổ chạm châu
báu…"

Đường Phong nói tới đây, Đại Lạt ma lại lần nữa mở to đôi mắt
như hai ngọn đuốc, nhìn thẳng vào con ngươi của

Đường Phong, khiến Đường Phong sợ tới nỗi nuốt lời lại.

" Kệ tranh ngọc Tây Hạ ? Nói như vậy thì các người bị
truy sát cũng không có gì lạ. Nếu như tôi nói không sai, thì trong ba lô của
các người có một tấm kệ tranh ngọc phải không" -Đại lạt ma vẫn nhìn Đường
Phong chằm chằm như thế.

Đường Phong bất giác gật đầu, nói: "Đúng vậy, trong tay
chúng tôi có một tấm".

"Các người còn muốn đoạt được mấy tấm còn lại ?"
-Đại Lạt ma nói một câu trúng phóc, khiến ba người kinh ngạc tới nỗi không thốt
nên lời.

Đại Lạt ma lại nói tiếp: "Để ta nói, tấm kệ tranh ngọc
mà các người có trong tay chính là tấm mà Kozlov đào được tai cổ thành Hắc Thủy.
Trong bốn tấm kệ tranh ngọc thì chỉ có kệ tranh đó là có khả năng bị các người
đoạt được".

"Sao ông lại biết?" -Đường Phong ngạc nhiên hỏi,

"Bởi vì chỉ có kệ tranh đó mới từng xuất hiện trên thế
giới".

"Nói như vậy thì ba tấm kệ tranh còn lại chưa từng rời
khỏi vị trí mà chúng vốn được cất giấu ở đấy?" – Đường Phong tò mò hỏi.

"Không! Theo như tôi biết, còn có một tấm đã rời khỏi vị
trí vốn cất giấu nó".

"Ồ! Là tấm nào vậy?" -Hàn Giang truy hỏi.

"Cụ thể là tấm nào tôi không !" -Đại Lạt ma nói tới
đây, dừng lại một lúc, nhìn mọi người trong phòng một lượt, sau đó mới hạ giọng
xuống nói: "Các người đã từng nghe tới Hắc Lạt ma chưa?"

"Hắc Lạt ma? Hắc Lạt ma nào ? Lạt ma của các ông còn
phân thành Hắc Lạt ma và Bạch Lạt ma ư?" -Hàn Giang lắc đầu mụ mị nhìn Đại
Lạt ma.

"Ý ông nói về Hắc Lạt ma, thủ lĩnh thổ phỉ từng uy danh
thiên hạ vùng đại sa mạc Tây Bắc những năm 20,30 thế kỷ trước?" -Với học
thức uyên bác của mình, Đường Phong đột nhiên nhớ lại Hắc Lạt ma được nhắc đến
trong truyền

thuyết cuộc thám hiểm miền tây của Marc Aurel Stein, Sven
Anders Hedin... mà mình đã từng đọc.

"Không sai, người mà tôi nói chính là Hắc Lạt ma này.
Nghe nói, vào những năm 20, 30 của thế kỷ trước. Tiếp theo nhà thám hiểm người
Nga Kozlov sau khi phát hiện ra một kệ tranh ngọc tại thành cổ Hắc Thủy, lại có
người phát hiện ra một tấm kệ tranh ngọc khác. Tấm kệ tranh ngọc đó được phát
hiện ở đâu, phát hiện như thế nào, tình hình cụ thể hiện giờ vẫn chưa được khám
phá, nhưng có truyền thuyết nói rằng, sau này kệ tranh ngọc đó đã rơi vào tay Hắc
Lạt ma".

"Rơi vào tay Hắc Lạt ma? Với thực lực của Hắc Lạt ma
lúc đó, hoàn toàn có khả năng này? Nhưng, tôi còn nhớ, do luôn đối kháng với
chính quyền ngoại Mông nên sau này Hắc Lạt ma đã bị chính quyền ngoại Mông và
nhân viên đặc công được Liên Xô phái tới, đánh chết rồi. Nếu như trong tay HắC
Lạt ma có tấm kệ tranh ngọc, vậy sau khi Hắc Lạt ma chết thì kệ tranh ngọc trong
tay ông đi đâu mất?"

"Kệ tranh ngọc đó đi đâu mất không ai biết. Người thì
nói nó bị thuộc hạ của Hắc Lạt ma lấy đi, cũng có người nói nó bị đặc công Liên
Xô đoạt lấy, còn có người nói, kệ tranh ngọc đó đã bị Hắc Lạt ma cất giấu ở một
nơi mà không ai

biết, vì nơi cất giấu báu vật đó chỉ có một mình ông ta biết
mà thôi. Sau khi ông ta chết đột ngột thì cũng không còn ai có thể biết được
tung tích của kệ tranh ngọc đó nữa".

"Nhưng có người cho rằng Hắc Lạt ma đó chưa chết, người
mà bị chính quyền ngoại Mông đánh chết vốn không phải là Hắc Lạt ma thật, mà chỉ
là thế thân của ông ta" -Đường Phong tiếp tục hỏi.

"Đúng vậy, hành động đột kích Hắc Lạt ma lần đó của
chính quyền ngoại Mông tuy rất thành công, nhưng nhiều người vẫn tin rằng Hắc Lạt
ma chưa chết, mà người bị đánh chết chỉ là một người thế thân. Nếu đúng như thế,
vậy thì, rất có khả năng Hắc Lạt ma đã đem theo kệ tranh ngọc cao chạy xa bay,
vĩnh viễn biến mất rồi. Tóm lại, kể từ tử thư Tầy đó trở đi, mọi tin tức và
truyền thuyết của kệ tranh ngọc này đều chấm dứt tại đó".

"Thật không ngờ lại phức tạp như vậy. Nhưng, điều mà
tôi càng hứng thú hơn là, ông, một người xuất gia sao lại hiểu biết nhiều như vậy?"
-Hàn Giang đổi chủ đề câu chuyện, đột nhiên hỏi.

Đại Lạt ma bị Hàn Giang đột ngột hỏi vậy, sau chút sững sờ
liền cười lớn, đáp: "Được rồi, đã nói đến đây rồi, vậy thì chúng ta hôm
nay cũng không cần phải che giấu và sẽ nói hết ngọn nguồn đầu đuôi câu chuyện".

 

3

_Đại Lạt ma buông tràng hạt xương người trên tay xuống, thở
dài, quay lại hỏi mọi người: "Trước khi tôi kể lại ngọn nguồn đầu đuôi
toàn bộ câu truyện, tôi muốn hỏi các anh trước đã, các anh có biết những người
chúng tôi là người gì không?"

"Người gì?" -Đường Phong giật mình nhìn Đại Lạt
ma, không hiểu ý của ông.

"Các ông là người dân tộc Tạng -Hàn Giang suy đoán.

Đại Lạt ma lắc lắc đầu.

"Người dân tộc Khương?" -Makarov cũng suy đoán.

Đại Lạt ma vẫn lắc lắc đầu.

"Dân tộc Mông Cổ..." -Hàn Giang càng đoán càng thiếu
tự tin.

Đại Lạt ma bật cười. Ông cười vang, sau đó chậm rãi nói:

" Thật ra, tiểu huynh đệ của các anh đã đoán gần đúng rồi"-nói
xong, Đại Lạt ma khẽ chỉ Đường Phong.

Đường Phong ngạc nhiên đến nỗi không khép được miệng, ấp úng
thốt ra: "Các ông là người Đảng Hạng?"

Đúng, người Đảng Hạng cuối cùng!" -Đại Lạt ma trả lời rất
nghiêm túc.

"Không! Thế này thì quá ly kỳ, dân tộc Đảng Hạng đã mất
từ lâu rồi mà, tuy tôi có nhận ra tập tục của các ông, nhưng bất luận thế nào
đi chăng nữa cũng không dám tin, các ông hóa ra... hóa ra là người Đảng Hạng?"
-Đường Phong không thể tin đây là sự thật.

 

"Chúng tôi chính là người Đảng Hạng di dân tới đây sau
khi Tây Hạ bị diệt vong tám trăm năm trước, người Đảng hạng cuối cùng. Là hậu
duệ của người Đảng Hạng, tôi nghĩ tôi có quyền mời các anh đưa kệ tranh ngọc ra
đây để tôi được tận mắt nhìn thấy diện mạo của nó" -lời nói của Đại Lạt ma
vô cùng khảng khái.

Đôi tay của Đường Phong giống như không còn thuộc về bản
thân anh vậy. Mất tự chủ, anh lôi kệ tranh ngọc từ trong ba lô ra, cung kính đặt
lên tấm phản trước mặt Đại Lạt ma. Hàn Giang nhìn ra, đôi tay Đại Lạt ma khi
bưng kệ tranh ngọc lên khẽ run rẩy, ông cẩn thận tỉ mẩn nhìn ngắm hồi lâu, rồi
lại rón rén đặt kệ tranh ngọc xuống phản. Thông qua nàng loạt động tác của Đại
Lạt ma, Hàn Giang chẳng mấy chốc đã phán đoán ra, chắc là Đại Lạt ma cũng chưa
từng nhìn thấy kệ tranh ngọc, ít nhất cũng chưa từng nhìn thấy kệ tranh ngọc
này.

Đại Lạt ma đặt kệ tranh ngọc xuống, thở dài một cái, tiếp tục
nói: "Tôi đã sớm đoán được, cái ngày này nhất định sẽ đến trong cuộc đời,
sau đây tôi sẽ nói về lịch sử của kệ tranh ngọc này. Tất cả những điều này đều
phải bắt đầu kể về lịch sử của dân tộc Đảng Hạng chúng tôi. Người Đảng hạng
chúng tôi đúng như những gì các anh đã biết, khởi nguồn từ khúc đầu sông Hoàng
Hà, trong rừng rậm thảo nguyên ven sông Bạch Hà. Sau đó, người Đảng Hạng đã
không chống lại được sự tấn công của người Thổ Phiên nên đã chọn lựa chọn con
đường di dân khó nhọc. Tổ tiên của chúng tôi đã vượt núi tuyết sơn A Ni Mã
Khanh thánh khiết, hướng về phía bắc, đi mãi cho tới tận bình nguyên Ninh Hạ mới
dừng chân, rồi dần dần định cứ tại đây. Sau đó, dưới sự lãnh đạo của thủ lĩnh
vĩ đại của dân tộc chúng tôi, thủ lĩnh Hạo Vương Suất, cũng chính là Nguyên Hạo
mà các anh vốn đã biết tới, trải qua mấy đời đổ máu và hy sinh, cuối cùng đã
xây dựng nên Bạch Cao Đại Hạ Quốc, uy chấn sa mạc phương bắc, cũng chính là Tây
Hạ mà các anh thường nói".

"Chúng tôi đều đã biết về những lịch sử này, ông hãy kể
thẳng về kệ tranh ngọc này đi" -Hàn Giang có vẻ sốt ruột.

Đại Lạt ma căn bản khỏng bận tâm tới lời Hàn Giang, vẫn kể lần
lượt theo trình tự: "Tổ tiên của chúng tôi sinh sống giữa rất nhiều những
bộ lạc dân tộc khác, tin thờ sói là phép tắc của những dân tộc sinh sống trên
thảo nguyên và sa mạc; kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, nếu anh không lớn mạnh thì sẽ bị
người khác nuốt chửng. Vậy là, trong cuộc tranh đấu với các bộ lạc và các dân tộc
khác, người Đảng Hạng đã hình thành nên tục tính anh dũng thiện chiến. Người Đảng
Hạng nếu kết thù với ai, thì bắt buộc phải giết kẻ địch trả thù, nếu không thì
sẽ không còn mặt mũi nào sống trên thế gian này nữa. Nhưng cũng chính vì người
Đảng Hạng anh dũng thiện chiến nên đã khiến cho người Đảng Hạng luôn ở trong
tình trạng rời rạc, không thống nhất, bị người ta lợi dụng, tự thảm sát lần
nhau. Là Hạo Vương! Là Hạo Vương Suất đã lãnh đạo dũng sĩ Đảng Hạng chinh chiến
tứ phương, không có đối thủ; dùng máu tươi để gắn kết người Đảng Hạng anh dũng
thiện chiến lại với nhau, khiến người Đảng Hạng trở thành một dân tộc, một quả
đấm đầy sức mạnh.

Người Đảng Hạng tác chiến, thường là toàn dân hòa cùng binh
lính, chính một đội quân như vậy đã khiến cho Hạo Vương đánh bại quân Tống tại
trận Hảo Thủy Xuyên và Tam Xuyên Khẩu, rồi lại đánh lui quân Khiết Đan tại Địạ
Cân Trạch. Uy danh đại chấn, khiến cho Tống – Liêu không dám coi thường Tây Hạ,
nhưng đồng thời, do nhiều năm chinh chiến nên sức lực của đất nước Tây Hạ cũng
hao tổn rất lớn. Vì vậy mà trong những năm cuối đời, Hạo Vương đã cải biến quốc
sách, chấm dứt chiến tranh, nghỉ ngơi an dưỡng, tôn sùng Phật giáo. Bên cạnh
đó, Hạo Vương đã lợi dụng việc nắm giữ sự lưu thông của con đường tơ lụa nên đã
áp dụng sưu cao thuế nặng với những thương gia qua lại trên con đường đó. Hàng
loạt những chính sách này, đã khiến cho Tây Hạ trong những năm cuối thời Vương
Hạo cai trị trở nên giàu có sung túc, ngọc ngà châu báu khắp nơi đều hội tụ về
đây. Người Đảng Hạng sau khi giàu có sung túc, đặc biệt là những công thần lập
công lớn trong chiến tr ận, đã dần dần bắt đầu ham thú hưởng lạc, sự anh dũng
thiện chiến ngày nào đã bị thay thế bằng thói ngạo mạn, xa xỉ, dâm loạn trác
táng".

"Đúngvậy! Tất cả những dân tộc dũng mãnh quật khởi từ
thảo nguyên, sa mạc, sau khi gây dựng giang sơn tại trung nguyên phía nam, đều
đã mất đi sói tính anh dũng thiện chiến trong con người họ. Đây cũng chính là
nguyên nhân tại sao các đế quốc đã từng huy hoàng lại đến và đi vội vàng như vậy."
-Đường Phong không khỏi xót xa.

4

_Đại Lạt ma mỉm cười gật đầu, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn
Đường Phong: "Không sai, đến cả con người của quân đội như Hạo Vương trong
những năm cuối đời cũng bắt đầu trở nên ngạo mạn xa xỉ, và chính sự ngạo mạn xa
xỉ của ông cũng là gốc rễ để ông bị chôn vùi trong trận bộc phát chính biến triều
đình, sự cố đã cướp đi sinh mạng của ông những năm cuối đời. Nhưng Hạo Vương
rút cuộc vẫn là Hạo Vương, theo như truyền thuyết mà đời đời tổ tiên của chúng
tôi truyền lại, thì trong vài năm cuối cùng của đời mình, Hạo Vương hình như có
dự cảm không lành, nhưng ông đã không còn sức để cải biến triệt để những quý tộc
Đảng Hạng ngạo mạn xa xỉ đó. Vì sự lâu dài và yên ổn của vương triều, ông đã âm
thầm sai đại cận thần Một Tạng Ngoa Bàng báo cáo rằng biên giới tây bắc có chiến
sự, sau đó, Hạo Vương liền phái một viên đại tướng dẫn theo hàng vạn hùng binh
được tuyển Thứ chọn kĩ lưỡng, khởi hành về phía tây bắc. Nhưng đội quân người
ngựa này, ngoài những võ sỹ dũng mãnh thiện chiến ra, còn có cả một đoàn thợ từ
tứ phương tập hợp lại cùng với rất nhiều gia quyến của tướng sỹ".

"Biên giới tây bắc có chiến tranh sao ? Theo như tôi biết
lúcHạo Vương còn trị vì, phía tây bắc của Tây Hạ tương đối ổn định, chưa từng
nghe thấy có chiến tranh gì mà! Lúc đó, kẻ địch chủ yếu của Tây Hạ là Khiết Đan
ở phía đông bắc, triều Tống ở phía đông nam, Thổ Phiên ở phía tây nam và Hồi Cốt
ở phía tây, có thể coi là tứ trận bủa vây, nhưng rõ ràng là phía tây bắc không
có kẻ địch nào cả" -Đường Phong nghi ngờ nói.

"Chàng thanh niên, đừng quên rằng tại sao Tây Hạ lại
vong quốc?" -Đại Lạt ma hỏi lại Đường Phong.

Đường Phong nghe thấy vậy, suy nghĩ một lúc, bỗng ngạc nhiên
tới nỗi mắt trố ra, mồm há hốc: "Ý ông là... ý ông là người Mông Cổ. Tây Hạ
cuối cùng là bị người Mông cổ đến từ tây bắc đánh bại! Nhưng... nhưng sao lại
như vậy được, thời Hạo Vương đó, trên thảo nguyên Mông Cổ vẫn chưa thống nhất,
liên kết về một mối, cơ bản không có lực lượng để tấn công Tây Hạ, sao Hạo
Vương lại có thể dự đoán việc của hơn một trăm năm sau được... Lẽ nào Hạo Vương
có thể tiên đoán được trước tương lai ?

Đại Lạt ma lắc lắc đầu: "Tình hình cụ thể tôi cũng
không biết hết, tóm lại, câu chuyện truyền thuyết mà đời đời tổ tiên của chúng
tôi truyền lại là như vậy. Lúc đó rất nhiều người đều cảm thấy kỳ lạ, vậy là có
đủ loại truyền thuyết. Nghe nói, lúc đội người ngựa ra đi đã bí mật mang theo rất
nhiều hòm lớn. Nhiều người cho rằng bên trong những chiếc hòm lớn đó đều đựng của
cải của Hạo Vương. Đội người ngựa và đó cũng không phải là đi đánh trận mà là
thay Hạo Vương bí mật xây dựng một thành phố mới tại một ốc đảo tít sâu trong
sa mạc, trong thành phố này cất giấu châu báu của Hạo Vương. Đội người và ngựa
đó sau này cũng không quay lại, họ đi đâu? Không ai biết, nhưng truyền thuyết
này thì được lưu truyền mãi về sau".

"Vậy kệ tranh ngọc thì sao?" -Hàn Giang sốt ruột hỏi

"Kệ tranh ngọc nghe nói là có bốn tấm. Năm đó, khi Hạo
Vương nảy ra ý nghĩ kỳ lạ đó, vừa vặn lãnh thổ phía tây tiến tặng ông một tảng
đá ngọc Hòa Điền to lớn, nguyên vẹn. Vậy là Hạo Vương hạ lệnh, mời thợ ngọc đệ
nhất thiên hạ tới chế tác bốn kệ tranh ngọc. Đằng sau kệ tranh ngọc khắc lên một
bản đồ hướng tới ốc đảo sa mạc -thành trì bí mật Hạn Hải, và chỉ khi nào bốn kệ
tranh ngọc ghép lại với nhau thì mới có thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của bản
đồ.

Sau đó, trên mặt chính của mỗi kệ tranh ngọc, Hạo Vương đều
ra lệnh khắc lên bốn mươi bốn chữ, cũng chính là phần chữ trên mặt chính của kệ
tranh ngọc mà các anh có trong tay. Bốn mươi bốn chữ này tiết lộ ra một tin tức
quan trọng, đó là: Hạo Vương đề phòng con cháu gặp nạn nên đã chuẩn bị trước một
lượng của cải đáng để kinh ngạc, cất giấu ở mật

thành trong sa mạc. Ngoài ra, còn có một đội quân dũng mãnh
thiện chiến canh giữ ở đó".

"Hạo Vương đã chôn giấu kho báu trong một thành trì bí
mật, cái này thì dễ hiểu, nhưng một đội quân canh giữ ở đó, câu này thì tôi
không sao có thể hiểu được!" -Đường phong hỏi.

"Cái này thì chỉ có ông trời mới biết được" -Đại Lạt
ma bó tay than thở, nhưng lập tức lại nói với Đường Phong: "Nhưng, có một
điều ta có thể khẳng định: văn tự Đảng hạng khắc trên mặt chính kệ tranh ngọc của
các anh chắc chắn không phải là do Hạo Vương khắc lên năm nào".

"Cái gì? Ý ông là... kệ tranh ngọc này là đồ giả?"
– Đường Phong ngạc nhiên đến nỗi trợn tròn mắt.

 

5

_Đại Lạt ma lắc lắc đầu, chậm rãi nói: "Ý ta không phải
vậỵ. Kệ tranh ngọc này là thật hay là giả, ta cũng không thể đoán định, bởi vì
ta cũng chưa từng nhìn thấy kệ tranh ngọc thật sự. Ta nói văn tự Đảng Hạng trên
kệ tranh ngọc này không phải là của Hạo Vương khắc ban đầu; là vì khi Hạo Vương
hạ lệnh khắc lên bốn kệ tranh ngọc, ông ta vốn không hề đem chúng đi cất giấu tại
bốn nơi khác nhau, mà luôn cất giữ chúng trong cung. Bởi vậy đương nhiên ông
cũng không thể khắc tên nơi cất giấu của từng kệ tranh ngọc lên bề mặt của
chúng. Còn một điều nữa, văn tự mà ban đầu Hạo Vương khắc cũng không phải là
văn tự Đảng Hạng, mà là Hán tự".

"Hán tự? Theo như ông thấy, phần chữ to hơn là văn tự Đảng
Hạng trên kệ tranh ngọc rút cuộc nói lên điều gì? Có giống với phán đoán của
chúng tôi, nói rõ nơi cất giấu của kệ tranh ngọc thứ hai ?" -Hàn Giang đứng
bên cạnh xen vào.

Đại Lạt ma bưng kệ tranh ngọc lên, ngắm nghía hồi lâu, gật đầu
nói: "Quan điểm của ta cũng giống như các cậu. Nếu như ta đoán không sai,
trên mỗi kệ tranh ngọc đều lần lượt khắc tên vị trí cất giấu của kệ tranh ngọc
tiếp theo. Kệ

tranh ngọc trong tay các cậu chắc là kệ đầu tiên trong số bốn
kệ tranh ngọc, phần văn tự trên mặt chính của nó tiết lộ vị trí cất giấu của kệ
tranh ngọc thứ hai. Từ đó suy đoán, kệ tranh ngọc thứ hai chắc chắn có khắc tên
vị trí cất giấu của kệ tranh ngọc thứ ba, chắc là như vậy".

"Vậy theo như ý ông nói thì văn tự trên kệ tranh ngọc
này được khắc vào thời nào và do ai khắc?" -Đường Phong tiếp tục hỏi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3