Tử thư tây hạ - Tập 1 - Chương 07 phần 3

9

_Màn đêm đáng sợ kéo đến, nhiệt độ trên núi cao nhanh chóng
tụt xuống xấp xỉ 0 độ C, hầu hết khách hàng đều mệt mỏi rã rời, họ ngồi quay
quanh đống lửa ngủ gà ngủ gật. Đường Phong nhìn Hàn Giang và Lương Viện bên cạnh,
hai người đang thở đều đều, hai cha con người Nga dường như cũng đã ngủ say. Đường
Phong vươn vai nhìn về Đường Nhân Vũ và Stephen, nhưng anh chỉ thấy một đống lửa
bập bùng, không thấy rõ Từ Nhân Vũ và Stephen. Anh muốn đi tới đó xem sao,
nhưng nghĩ lại, hà tất đi làm phiền người khác, vậy là anh lại dựa vào than cây
phía sau. Anh nhớ lại chuyện ban sang, thật không ngờ vừa xuất phát đã xảy ra
việc đáng sợ như thế này. Nghĩ mãi nghĩ mãi cuối cùng Đường Phong cũng nhắm mắt
lại…đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Đường Phong đột nhiên nghe thấy một tiếng động.
"Soạt…soạt…soạt!" – Anh cảnh giác ngồi dậy, mở to mắt nhìn xung
quanh, hóa ra là một con sóc không an phận đã làm kinh động không gian.

Cử động của anh làm Hàn Giang bên cạnh tỉnh giấc, ‘anh không
ngủ được a?" – Đường Phongduij dụi mắt nói.

"Suỵt!" – Hàn Giang lấy tay ra hiệu cho Đường
Phong im lặng, ra dấu bảo anh theo mình đến chỗ trũng trên ngọn núi nhỏ bên cạnh
để nói chuyện, tránh làm người khác bị thức giấc. Vậy là hai người đứng dậy,
rón rén đi tới chỗ trũng trên ngọn núi.

Đến chỗ trũng đó, Đường Phong mở miệng trước: " Anh thấy
tai nạn máy bay ban sang thế nào?’’

"Tai nạn? Cái này thì có gì để nói, động cơ máy bay xảy
ra sự cố, kết quả thì đã hạ cánh rồi mà!" -Hàn Giang ban ngày chỉ lo cứu
người, vốn chẳng có thời gian để nghĩ ngợi nhiều.

"Lẽ nào chỉ đơn giản như vậy sao?"

"Ý cậu là sao? Lẽ nào cậu nghi nghờ có người phá hoại?"
"Tôi không biết, nhưng tôi có một dự cảm khônp lành" -nói xong, Đường
Phong nhìn nhìn về phía Makarov và Yelena.

"Dự cảm không lành? Tôi thấy cậu bây giờ còn đa nghi
hơn cả tôi đấy." -Hàn Giang lắc đầu nói.

"Thì đành chịu, ai bảo tại tôi đi cùng anh mà! Anh xem
lại xem những hành khách trên chuyến bay này, ai ai lai lịch cũng khác thường!"
Đường Phong lại nhìn về phía Stephen và Từ Nhân Vũ, nhưng chỗ họ đứng vốn không
nhìn thấy Stephen và Từ Nhân Vũ.

"Ý cậu nói tới Makarov và Yelena?"

"Còn cả tên Stephen đó nữa, tôi ghét nhất người Trung
Quốc mà lại lấy tên tây".

"Người ta từ bé đã là người Mỹ rồi mà!"

"Ngoài ra, cái tên Từ Nhân Vũ đó, nhìn kiểu gì cũng thấy
giống tên buôn lậu vũ khí!"

"Được rồi, đừng nói về họ nữa, hay là chúng ta bàn bạc
bước tiếp theo nên làm thế nào đi?" -Hàn Giang ngắt lời Đường Phong.

Hàn Giang lấy bản đồ quân dụng tỉ lệ 1:50000 mang theo người
ra, dùng luồng ánh sáng từ đèn pin chỉ lên một khu vực nhỏ trên bản đổ, nói:
"Trước tiên, chúng ta phải xác định vị trí hiện tại cái đã, theo như kinh
độ và vĩ độ của GPS hiển thị, hiện giờ chúng ta đang ở trong vùng khu vực
này".

Đường Phong nhìn theo hướng ánh sáng đèn pin, tìm thấy vị
trí mà Hàn Giang đánh dấu -gần kể Tùng Phan thuộc phía tây bắc Tứ Xuyên, ở đây
toàn là núi cao ba bốn nghìn mét, rừng rậm bao phủ, vách núi ngang dọc, dân cư
thưa thớt. Đường Phong nhìn vào điện thoại của mình, kể từ sau khi hạ cánh cho
tới giờ đều không có tín hiệu, càng đáng sự hơn nữa là nhiệt độ trên núi vẫn
đang tiếp tục giảm, Đường Phong rùng mình một cái, nói: "Phía bắc Tứ
Xuyên,

Tùng Phan, ở đây là khu vực ngụ cư của người Khương cổ đại,
giới sử gia đều cho rằng, tổ tiên của người Đảng Hạng chính là từ đâầy di cư tới
phương bắc".

"ừm, đây đúng là khu vực mà chúng ta tìm kiếm, rút cuộc
máy bay lại hạ cánh xuống đây, đúng là số phận an bài" -Hàn Giang thở dài,
nói tiếp: "Hiện giờ, hai chúng ta đợi ở đây không phải là ý hay, phải ra
khỏi đây, rời khỏi chỗ này đã."

"Rời khỏi đây ? Sau khi máy bay xảy ra chuyện đã phát
đi tín hiệu kêu cứu rồi, tại sao không đợi người tới cứu viện?"

"Đợi người tới cứu viện? Không sai, máy bay đã phát tín
hiệu kêu cứu, nhưng ở đầy đều là núi non trùng điệp, 411 nhìn xem với thời tiết
này, tầng mây dày như vậy, một khi trời đổ mưa, chắc chắn mây trên núi sẽ tụ lại
dày đặc, thì nhân viên cứu viện khó có thế phát hiện ra chúng ta. Mười mấy người
trong sỗ hành khách bị thương cũng khá nặng, nhiệt độ trên núi lại thẫp như vậy,
thiểu thỗn thuốc men, bác sỹ, tôi không dám tưởng tượng, nếu như chờ thêm vài
ngày thì hậu quả sẽ đáng sợ như thế nào, bởi vậy hai chúng ta phải ra khỏi đây
trước, để báo cáo với thế giới bên ngoài tình hình ở đây. Ngoài ra, để hoàn
thành kế hoạch, chúng ta cũng cần phải nhanh chóng ra khỏi vùng núi này".

Đường Phong hoàn toàn đồng ý với phân tích của Hàn Giang,
nhưng anh vẫn phân vần: "Nhưng chúng ta phải đi theo hướng nào đây? Xung
quanh toàn là rừng rậm nguyên sơ mênh mông, ngộ nhỡ chúng ta lạc mất phương hướng
trong núi..."

Hàn Giang chau mày, im lặng ngẫm nghĩ, đáp: "Chúng ta
đi về hướng đông, chắc là có thể tìm thấy đường xe chạy. Không phải lo lắng
quá, chúng ta có bản đồ và GPS trong tay. nhất định sẽ tìm thấy đường".

Hàn Giang và Đường Phong quay lại bên đống lửa, thấy Makarov
và Yelena vẫn đang ngủ say nên không đánh động họ mà chỉ khẽ khàng đánh thức
Lương Viện, sau đó ba người tới cạnh xác máy bay tìm cơ trưởng. Hàn Giang thuật
lại cho cơ trưởng biết về kế hoạch của họ, rồi bàn giao lại cho cơ trưởng các
thủ tục. Hàn Giang yêu cầu cơ trưởng tạm thời bảo mật việc ba người họ bỏ đi, tổ
chức tốt hành khách trong khi chờ cứu viện, đợi ngày mai khi trời sáng mới
tuyên bố với tất cả hành khách tin tức họ đi khỏi đây để tìm kiếm cứu viện.

Giao phó mọi việc cho cơ trưởng xong, Hàn Giang nói với Đường
Phong: "Để tất cả những đồ không dùng đến trong túi lại, chỉ mang theo
GPS, bản đổ, đèn pin, la bàn và điện thoại".

Đường Phong chân chừ nói: "Lẽ nào không mang chút đồ ăn
gì sao?"

"Không mang, để tất cả thực phẩm và thuốc men lại cho
những hành khách khác".

" Vậy thì chắc cũng phải mang theo một chai nước

"Không, khát thì uống nước suối" -Hàn Giang nói
như đinh đóng cột.

Đường Phong vừa nghe thấy vậy, suýt nữa lăn ra ngất, Nhưng
muốn tồn tại ở nơi hoang vu thế này cũng phải có

Vũ khí chứ!"

Hàn Giang vẫn chưa trả lời thì cơ trưởng đã bước tới, đưa
cho Hàn Giang một "cậu chàng" bằng sắt đen sì sì, hóa ra là một khẩu
súng ngắn kiểu 84 cỡ đạn 7,62 ly, cơ trưởng giải thích: "Đây là súng của cảnh
sát hàng không, chuyên dùng để đói phó phần tử khủng bố trên máy bay, chưa chắc
đã hợp với các anh, nhưng tôi nghĩ có thể các anh sẽ cần dùng tới, trong băng đạn
chỉ có 6 viên, nên các anh hãy dùng tiết kiệm chút".

Hàn Giang vốn định nói với cơ trưởng giữ súng lại ứng phó
tình huống đột xuất phát sinh, nhưng lời vừa đến miệng, anh đã nuốt lại, bởi bản
thân anh hiểu rõ rằng, đoạn đường tiếp đây của anh và Đường Phong khả năng sẽ
nguy hiểm hơn nhiều lần.

 

10

_Sớm tinh mơ, trên núi có sương rơi, Đường Phong, Lương Viện
và Hàn Giang thu dọn xong xuôi, bắt đầu tiến vào màn sương mù, nương tựa vào
bóng đêm che chở, tiến về phía đông bắc. Họ phải vượt qua những dãy núi trùng
điệp phía trước, sau đó gắng hết sức nhanh chóng tìm ra bất cứ một điểm dân cư
nào, hoặc là tìm ra đường quốc lộ gần nhất.

Núi non hùng vĩ sâu thẳm tối đen; thêm cả sương mù dày đặc,
trong rừng cây lại không có lấy một tia ánh sáng, ba người chỉ có thế dựa vào
GPS và phương hướng của la bàn, Xuyên qua rừng rậm nguyên thủy không một bóng
người, không có đường đi quả vô cùng khó khăn. Gió lạnh, hơi ấm bao trùm lấy ba
người, và cả đói khát cùng sự khủng hoảng trong lòng... chỉ có tiếng chim hót
thỉnh thoảng lại văng vẳng khiến họ vẫn còn cảm nhận được chút hơi thở nhân
gian.

Không biết đi được bao lâu, phía trước đột nhiên vang lên những
tiếng động, Đường Phong và Hàn Giang lập tức kéo Lương Viện cúi người xuống, nấp
sát vào thân cây, "Đó là cái gì vậy?" -Lương Viện sợ hãi hỏi.

Đường Phong cũng không nhìn rõ phía trước: "Không biết,
có lẽ là động vật hoang dã". Ba người nấp sau gốc cây hối lâu thì chỉ thấy
một con gấu ngựa lực lưỡng xuyên qua sương mù, từ từ xuất hiện trước mặt họ. Cả
ba đều nín thở, không dám phát ra tiếng động, sợ sẽ kinh động đến gấu ngựa. Một
con, hai con, ba con, bốn con, ngay phía sau lại xuất hiện thêm ba con gấu ngựa
một to hai nhỏ nữa. Con gấu ngựa đầu đàn nhìn ngang ngó dọc, thận trọng quan
sát xung quanh, cuối cùng, nó chọn một lối nhỏ được tạo thành bởi những dấu
chân trước đó để đi xuống núi.

"Hóa ra là bốn con trong gia đình nhà gấu!" -Lương
Viện thở phào.

Gấu ngựa ư, đây là lần đầu tiên tôi được nhìn thấy con còn
đang sống thế này, nó là động vật cần được bảo hộ cấp hai của quốc gia đấy.
Vùng núi rộng lớn này chính là thiên đường của các loài động vật hoang dã, ở
đây có hàng chục động vật hoang dã quý hiếm sinh sống" -Đường Phon giới

thiệu.

‘Mọi người xem, ở đây có con đường mòn đi xuống núi. Hàn
Giang chỉ vào con đường gấu ngựa vừa đi ban nãy nói.

Đường Phong quan sát một lúc, nói: "Tôi thấy con đường
mòn này không giống lối đi do con người tạo ra, mà

Có vẻ như bị những động vật hoang dã này giẫm nhiều mà
thành. Con đường mòn này dẫn xuống núi, hai ngọn núi ở đây đối diện nhau, dưới
núi thường là khe núi và suối nước, khả năng mấy con gấu ngựa này xuống núi uống
nước. Hiện trời sắp sáng rồi, vừa vặn là lúc động vật hoang dã xuống núi uống
nước".

Hàn Giang nhìn lên bầu trời, tuy xung quanh vẫn còn sương mù
dày đặc, nhưng sắc trời đã sáng dần, họ đã đi được bốn năm tiếng đồng hổ mà
không hề hay biết.

"Gấu ngựa đã xuống núi uống nước, vậy thì chúng ta cũng
đi uống chút nước thôi!" -Lương Viện đề nghị.

Đường Phong xem xét phương hướng, gật đầu đồng ý vậy là ba người
đi theo con đường mòn trong núi, mà gấu ngựa đi qua, từ từ xuống núi. Khoảng 20
phút sau, Đường Phong nghe thấy tiếng nước chảy, dưới chân núi quả nhiên

có một dòng suổi chảy từ trên núi xuống, tiếng nước róc
rách, Đường Phong lúc này đã quá đói khát đến mức không chịu nổi, nhìn thấy nước
suối liền muốn lao ngay xuống, Hàn Giang kéo ngay anh lại: "Cậu quên mất
nguyên tắc dã ngoại sinh tồn rồi à?"

"Chưa quên, nước suối này chắc không có vấn đề đâu, anh
xem, mấy con gấu ngựa đó vừa uống ở đây xong, chúng chẳng sao cả nên chúng ta
cũng có thế uống được mà." – Đường Phong chỉ vào những vết dấu chân động vật
hỗn loạn bên bờ suối nói.

Hàn Giang nhìn mấy vết chân, quả thực là dấu chân của gấu ngựa,
anh bước lên phía trước, hứng nước suối lên, cẩn thận quan sát hồi lâu, lúc đó
mới cùng Đường Phong và Lương Viện phấn khởi uống lấy uống để.

Sau khi uống đã rồi, Đường Phong mới cảm thán: "Ấy! Nước
suối ngọt lịm thế này, nếu mà có thêm chút hương vị hoang dã nữa thì tuyệt."

"Cậu nghĩ hay thật đấy! Nghỉ ngơi một lúc, lập tức tiếp
tục lên đưòng". Nói xong, Hàn Giang cầm bản đổ vừa xem vừa than thở:
"Ở đây toàn là núi non hiểm trở, nhìn trên bản đổ thấy một đoạn đường chẳng
bao xa, nhưng khi đi thì lại phải vượt qua mấy ngọn núi to".

"Đúng vậy, thế nên chúng ta muốn thoát ra ngoài được,
chắc chắn không phải là chuyện dễ" -Đường Phong than thở.

" Sao lại thế được ? GPS nhận tín hiệu vệ tinh, vốn
không chịu ảnh hưởng của địa hình" -Đường Phong phản bác.

" Thật là kỳ lạ, nhưng quả thật là không nhận được tín
hiệu vệ tinh".

"Vậy chúng ta không phải toi rồi sao, lạc đường trong
ngọn núi to thế này, hậu quả thật khó mà tưởng tượng nổi"

Lương Viện nhìn núi non trùng điệp xung quanh và từng đám
sương mù bay lên trên núi, tuyệt vọng nói.

" Đừng nói linh tinh, phương hướng mà chúng ta đi chắc
là đúng đấy, GPS ban nãy vẫn còn tín hiệu" -Hàn Giang nói tới câu này,
nhưng bản thân cũng không tin tưởng chút ! nào cả. Tuy anh đã từng gặp rất nhiều
kẻ thù lớn manh, trải qua bao hoàn cảnh khó khăn phức tạp, nhưng trong hoàn cảnh
nguy hiểm như thế này, GPS không nhận được tín hiệu, quả là lấn đầu tiên anh gặp
phải.

"Nhưng mong là la bàn vẫn có tác dụng!" -Đường
Phong đặt hết mọi hy vọng vào chiéc la bàn.

Hàn Giang nhìn chiếc la bàn, nói: "Không sai, phương hướng
chúng ta đi không sai, theo như hiển thị của của bàn,Thượng lưu của dòng suối
là hướng tây nam, hạ lưu của dòng suối là hướng đông bắc, chúng ta chỉ cần đi
men theo con suối này là có thể ra ngoài được".

"Đành phải vậy thôi, ít nhất đi men theo suối còn có nước
uống" -Đường Phong đồng ý với ý kiến của Hàn Giang,

Vậy là, ba người tiếp tục đi về phía hạ lưu của dòng suối...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3