Bốn năm
sau.
Linh Nhi hớt hải chạy vào lớp học. Mồ hôi lấm tấm trên trán, đôi
gò má ửng đỏ, tiếng nói đứt quãng bởi tâm trạng hồi hộp và tiếng thở dốc:
- Lam! Lam! Duy Phong…hóa ra..hóa ra Phong..Âu Dương Duy Phong
ý..đang học trường mình. Đêm qua anh nói chuyện..à không phải..học ở đây từ năm
ngoái..nhưng anh..anh không nghe điện thoại nên..nên mãi đến bây giờ..mới
biết..
Câu nói của Linh Nhi lủng củng, chẳng mấy ăn nhập là thế mà Ngọc
Lam vẫn hiểu và cảm nhận được trọn vẹn. Cô bạn thân ngỡ ngàng và vui sướng hét
ầm:
- Aaaaaaaaa. Thật hả anh? Thật á?! Cuối cùng em cũng có cơ hội gặp
mặt cái tên chết tiệt khiến anh hết lải nhải kể lể lại đến ca ngợi từ ngày này
qua tháng nọ rồi!
- Ừ í ừ í. Đêm qua chat với Phong xong anh vui đến nỗi chẳng ngủ
được. Sáng ra đã chạy ngay đến báo tin với em đấy.
- Anh kể chi tiết em xem nào. Sao tự nhiên lại nói chuyện với nhau
thế?
- Nghe lời em, anh đã lấy hết can đảm để pm Phong. Ôi! Ngượng chết
đi được. Híc. Em không biết anh đã run thế nào đâu nha. Đánh mỗi dòng chữ “năm
nay có chuyển trường không thế” mà anh mất gần mười phút lận…
- Thôi. Bỏ qua những thứ rườm rà ngoài lề, ngoại cảnh và tâm trạng
run rẩy lẩy bẩy của anh đi. Nói vào chuyện chính xem nào _ Ngọc Lam sốt ruột
cắt ngang bài diễn thuyết bất tận của Linh Nhi.
- Xì. Phải cho anh kể khổ một chút chứ.
- Anh nói nhanh đi! Làm ơn đừng thử thách lòng kiên nhẫn của em
mà! _ Ngọc Lam bĩu môi trưng ra bộ mặt tội nghiệp.
- Đây. Em biết sau đó Phong trả lời thế nào không.
- Thế nào? _ Lam tò mò hỏi lại.
- “Ai đấy?” _ Linh Nhi bắt chước giọng nói trầm khàn cùng khuôn
mặt bất cần của Duy Phong _ Nghe xong mà tụt cảm xúc luôn.
- Really?? Ha ha ha ha. Đúng là không phụ lòng mong đợi của em. Ha
ha…
Linh Nhi tức tối nhìn con bạn đang nằm bò ra bàn mà cười ngặt
nghẽo. Buột miệng chửi:
- Sh*t! Cười cái con khỉ! Em không biết lúc đó anh sốc và mất hứng
thế nào đâu!
- Nó không biết nick yahoo của anh à? _ Ngọc Lam ra vẻ nghiêm túc
hỏi rồi lấy tay quệt vài giọt nước mắt chảy ra do hậu quả của việc cười quá đà.
- Không biết? Có thể không biết sao? Có suy nghĩ bằng ngón chân
anh cũng không tưởng tượng nổi mình lại nhận được câu trả lời phũ phàng đến
thế.
- Sau đó anh nói gì?
- Còn biết nói sao ngoài hai chữ “Linh Nhi” chứ _ cô trút tiếng
thở dài chán nản.
- Nhưng dù sao hoàng tử cũng sắp đến cứu rỗi nàng công chúa đang
chết dần chết mòn vì nhung nhớ rồi. He he _ Ngọc Lam tinh nghịch châm chọc.
- Anh không muốn làm công chúa ngủ trong rừng mười năm không đánh
răng đâu. Hôn xong công chúa thì tỉnh, hoàng tử lại lăn đùng sùi bọt mép cũng
nên _ Linh nhi le lưỡi.
- Được hôn một cái thì cũng đáng mà, nhỉ nhỉ _ con bạn huých tay
Linh Nhi.
Cô xấu hổ véo tay Lam một cái thật đau. Rồi lại nhanh chóng xịu
mặt tiu ngỉu:
- Chỉ sợ hiểu lầm giữa anh và Phong quá lớn…không cách nào hoá
giải nổi thôi.
- Để mai tắm. Nghĩ nhiều làm gì. Cho em gặp mặt duyệt trước rồi
tính sau. He he. Mà anh bảo nó học trường mình từ năm ngoái cơ mà. Chẳng lẽ hai
người chưa từng đi ngang nhau trong cái trường bé tẹo này?
- Một tuần chỉ đi học hai ngày thì em nghĩ xác suất gặp được nhau
là bao nhiêu? Đấy là còn chưa kể đến việc Phong với mình học khác buổi.
- Nó nghỉ nhiều thế mà không sợ đúp?
- Thì đó _ Linh Nhi khẽ nhún vai _ Tin xấu là Phong phải học lại.
Còn tin tốt là năm nay nếu tần số có mặt của Phong ở trường tăng lên thì…
- Cùng lắm thì em sẽ rình mò trước cửa lớp nó 24/7. Em quyết tâm
chiêm ngưỡng dung nhan nó bằng mọi giá rồi. He he _ Ngọc Lam nhanh nhảu ngắt
lời.
- Nhưng nếu anh không quá cố chấp thì đáng lẽ đã không lãng phí
mất nhiều thời gian như vậy.
Dòng kí ức của Linh Nhi trôi ngược về quãng thời gian một năm
trước.
Những mẩu tin nhắn rời rạc tái hiện trong trí óc cô một cách sống
động rõ ràng như thể chúng chưa từng bị phủ lên lớp bụi dày của hờn giận, ghen
tuông và nước mắt.
Tháng sáu.
Vừa bước chân khỏi phòng thi chuyển cấp Linh Nhi đã vội nhắn tin
cho Duy Phong: “Anh làm được bài không?”.
Chưa đầy hai phút sau tin nhắn trả lời đã đến. “Không J)..Chưa viết
xong thân bài..Anh học lệch tủ..”.
Linh Nhi: “Sao lại thế?? Anh học hành kiểu gì vậy?? Được khoảng
mấy điểm?? :-s”.
Duy Phong: “Đùa đấy..Anh làm cũng tạm..Gần hết một tờ..”.
Linh Nhi: “Híc. Thế mà làm em lo muốn chết! Chiều cố gắng thi toán
tốt nhé!
”
Duy Phong: “Ừ..Em cũng thế..”.
Giữa tháng bảy.
Điện thoại của Linh Nhi rung lên từng hồi. Cô lười biếng với tay
lấy chiếc x6 trên bàn mà không buồn rời mắt khỏi màn hình vô tuyến đang chiếu
tới đoạn nam nhân vật chính khóc lóc thảm thiết hét gọi tên người yêu đã chết.
Màn hình nhấp nháy dòng thông báo “Một tin nhắn mới từ Duy Phong”.
Lúc này, Linh Nhi mới tròn mắt, đưa tay ôm ngực để kìm nén sự hồi hộp.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động gửi tin nhắn cho cô kể từ khi
quen nhau.
Bàn tay dấp dính mồ hôi khẽ run run ấn nút mở tin nhắn. Những con
chữ từ từ lướt qua khoé mắt cô: “Em học trường Thanh Lâm à..?”.
Linh Nhi gấp gáp nhấn tay trên bàn phím ảo: “Vâng. Còn anh học
trường nào?”.
Duy Phong: “Kim Chung..Ông già bảo cứ học một kì rồi chuyển sang
trường em J)..”.
Linh Nhi: “Thật á? Chuyển được thật không anh?”.
Duy Phong: “Ừ thật..À anh hỏi cái này..”.
Linh Nhi: “Sao ạ?”.
Duy Phong: “Trường em có con nào xinh không..? Giới thiệu anh
đi..”.
Linh Nhi: “Không có. Anh nhắn tin chỉ để hỏi em câu đấy thôi?”.
Duy Phong: “Thế còn muốn gì nữa..?”.
Linh Nhi thở dài đau lòng khi dòng chữ vô tình ấy va đập vào mắt.
Cố gắng lựa chọn từ ngữ và giọng điệu nhẹ nhàng để che dấu sự ghen tuông đang
dấy lên trong lòng: “Không có. Em cũng không thích trò mai mối này. Lần sau anh
đừng hỏi nữa”.
Duy Phong buông một câu trả lời gọn lỏn: “Ừ..Thế thôi..”.
Đắn đo cân nhắc suốt cả buổi, suy đi tính lại không biết bao nhiêu
lần Linh Nhi mới quyết định soạn tin gửi cho Minh Minh: “Cưng ơi. Phong vừa
nhắn tin cho mình.”
Cô bạn háo hức trả lời Nhi gần như ngay lập tức: “Bảo gì??”.
Linh Nhi: “Nói là sang học kì II sẽ chuyển sang trường của mình.
Rồi kêu giới thiệu người yêu cho nữa. Chán lắm”.
Minh Minh: “Ha ha. Mình còn tưởng nó sẽ nói cưng hãy chờ nó hay gì
chứ :-j. Thế cưng nói sao?”.
Linh Nhi: “Cưng nghĩ mình nên nói gì?”.
Minh Minh: “Cứ giới thiệu đi. Biết đâu nó lại đang thử phản ứng
của cưng :>”.
Linh Nhi: “Thử xem mình có ghen không á?? Nhưng biết giới thiệu ai
bây giờ. Mới vào trường đã kịp quen biết gì đâu chứ. Hay là…giới thiệu cưng nhé
;;)”.
Minh Minh: “Cũng được thôi. Chỉ cần cưng đừng cho nó thông tin
thật của mình là ok. Mà cưng không sợ mình cướp nó à J)”.
Linh Nhi: “Mình biết Phong với cưng không hợp đâu :p”.
Sáng hôm sau Linh Nhi chần chừ gửi tin cho Duy Phong: “Anh! Em
giới thiệu bạn gái cho anh nhé. Số điện thoại 094xxxxxxx. Tên là Mỹ Ngọc”.
Vừa nhếch mép cười Duy Phong vừa soạn tin trả lời: “Đổi ý rồi..?
Mà con đấy ngoan hay chơi bời để anh còn biết..”.
Linh Nhi: “Nó ngoan, học giỏi. Anh đừng quá đáng. Không lại mang
tiếng em :-<”.
Duy Phong: “Em hâm à..Anh làm gì mà quá đáng J)..”.
Màn hình điện thoại Linh Nhi lấp loé sáng.
Một tin nhắn mới từ Duy Phong. “Con bạn em được phết J)..”.
Linh Nhi nén cái cau mày sau từng con chữ: “Ừm. Anh thấy hợp
không?”.
Duy Phong: “Nói chuyện cũng hay nhưng đang nhắn tin nó lại chạy
đâu mất..”.
Linh Nhi: “Nó kiêu lắm đấy. Không dễ cưa như lũ bạn gái ra đường
nhắm mắt cũng vớ được cả tá của anh đâu”.
Duy Phong: “Ha ha..Em không biết cái gì càng khó thì sẽ càng quyết
tâm làm bằng được à..Với lại em đã thấy anh không cưa nổi con nào chưa J)..”.
Linh Nhi: “Thế anh thấy nó có dấu hiệu lung lay sắp đổ không?”.
Duy Phong: “Nó bảo anh tán gái giống kiểu anh trai nó nên miễn
dịch rồi..Nhưng sớm muộn cũng phải đổ thôi..Con gái yêu bằng tai mà J)..”.
Linh Nhi: “Ai bảo Duy Phong lại có thâm niên nhai kẹo cao su luyện
hàm cơ chứ”.
Chiếc x6 của Linh Nhi liên tục rung lên. Một tin nhắn mới từ Minh
Minh. Tin nhắn còn lại của Duy Phong.
Cô không cần suy nghĩ lập tức mở xem tin nhắn của Phong trước.
Duy Phong: “Anh thích con bạn em rồi đấy J)..”.
Cô chớp mắt đọc lại lần nữa. Nghi ngờ bản thân có nhầm lẫn gì
chăng. Nhưng vẫn như cũ. Dòng tin nhắn gồm bảy chữ không hề suy chuyển. Lặng lẽ
bấm một chữ “Ừ” ngắn gọn.
Lát sau một tin nhắn tức giận không vừa ý của Duy Phong bay tới
máy cô: “Không thích thì thôi.. Lần sau không cần trả lời kiểu đấy..”.
Linh Nhi: “Thế anh muốn em trả lời như nào? Em buồn lắm? Hay em
rất vui vì anh đã thích bạn em?”.
Duy Phong: “Ờ thế thôi nhé..”.
Linh Nhi khóc nức nở. Những giọt nước mắt chất chứa tủi hờn bấy
lâu như làm nhoè đi dòng chữ: “Anh có từng nghĩ đến cảm giác của em không?? Anh
quá đáng lắm rồi đấy. Anh bắt em giới thiệu bạn gái chưa đủ hay sao mà còn suốt
ngày lải nhải chuyện anh cưa nó thế nào, tình cảm anh dành cho nó ra sao với
em??”.
Duy Phong: “Ừ rồi..Anh xin lỗi được chưa..”.
Linh Nhi: “Em không cần!! Nếu không thật lòng thì đừng nói ra câu
xin lỗi tuỳ tiện như thế. Mà anh nên xin lỗi em về chuyện khác cơ”.
Duy Phong: “Còn gì nữa..Em rắc rối thế..!”.
Linh Nhi: “Là em hay anh rắc rối? Anh biết em thích anh đúng
không? Em chưa bao giờ nói ra câu đó nhưng anh cũng thừa hiểu mà. Anh không
thích lại em. Không sao. Nhưng anh đừng đùa giỡn tình cảm của người khác! Nếu
không đáp lại được thì cũng đừng cho người ta hi vọng. Em đã định từ bỏ rất
nhiều rất nhiều lần rồi nhưng anh lại luôn khiến cho em mong chờ, ngu ngốc tin
rằng chuyện cổ tích sẽ xảy đến với mình :-j. Đôi khi từ chối thẳng thắn lại là
cách giải thoát tốt nhất đấy anh à”.
Duy Phong: “Em nói hết chưa..Còn gì bức xúc thì hôm nay nói cho
xong đi..Anh sai rồi..Anh cũng đã xin lỗi em..Vậy em còn muốn thế nào mới để
cho anh yên..?”.
Linh Nhi: “Anh muốn em để anh yên sao? Thế thì anh cũng tránh xa
cuộc đời em ra một chút. Đừng suốt ngày xuất hiện rồi gieo rắc hi vọng không
đáng có cho em nữa.”.
Duy Phong: “Được..”.
Dòng thông báo “Tin nhắn đã gửi” vừa hiện lên chiếc điện thoại lập
tức bị ném mạnh xuống sàn nhà. Duy Phong dốc ngược chai rượu Brandy lên miệng.
Từng giọt từng giọt rượu vàng óng chảy dọc theo cổ anh, ngấm sâu qua chiếc áo
sơmi đắt tiền.
Linh Nhi co gối ngồi thất thần trên ghế salon. Những giọt nước mắt
thi nhau vẽ lên hốc mắt lên má cô những đường nét nghuệch ngoạc. Nét này chưa
kịp ráo mực đã nhanh chóng bị nét khác đè lên. Nước mắt mặn đắng cứ rơi. Rơi
mãi như cơn mưa mùa đông buốt giá và dai dẳng.
Không rõ bao lâu sau. Chợt nhớ tới tin nhắn chưa kịp xem của Minh
Minh cô liền kéo nút mở khoá điện thoại, lướt nhanh qua những dòng tin.
“Nếu mình với Phong yêu nhau thật thì cưng nghĩ sao?”.
Linh Nhi giật mình cười nhạt. Cô bấm tin trả lời hoàn toàn theo
cảm giác bởi nước mắt đã sớm che mất tầm nhìn. “Tuỳ cưng thôi. Nếu hai người là
thật mình cũng sẽ vui vẻ chúc phúc”.
Minh Minh: “Mình vừa nói cho nó biết chúng ta là bff rồi. Mình
không thích nó đâu, đừng lo
. Cách nói chuyện
của nó chẳng khác anh Bi tẹo nào. Mình thuộc bài rồi. Mà cái trò đong đưa tà
lưa chán ngắt này cũng nên kết thúc sớm thôi”.
Tin nhắn của Duy Phong đến gần như cùng lúc với Minh Minh. Linh
Nhi cảm thấy dường như anh đang trút tất cả sự giận dữ vào từng con chữ vô tri.
“Em điên à..! Không muốn anh yêu bạn thân của em thì lần sau đừng giới
thiệu..Cần gì phải vứt cho anh cái số điện thoại rồi lại cấm nó không được làm
bạn gái anh..”.
Linh Nhi: “Người kêu em giới thiệu là anh. Em chỉ đơn giản làm
theo thôi. Và em cũng chưa bao giờ bắt nó không được thích anh hay gì hết. Tin
hay không thì tuỳ nhưng vừa rồi em còn nói với Minh Minh nếu anh và nó thực sự
yêu nhau thì em sẽ vui vẻ chúc hai người hạnh phúc”.
Cả đêm hôm ấy Linh Nhi đã thức trắng ôm chặt chiếc điện thoại
trong tay. Cô biết rõ hơn ai hết rằng sẽ không còn bất kì tin nhắn nào được gửi
đến từ Duy Phong nữa. Nhưng vẫn cố chấp chờ đợi. Cố chấp lao vào thứ tình yêu
không lối thoát như cũ.
Ngày tháng cứ thế lặng lẽ trôi qua. Có rất nhiều sự kiện xảy đến
với cuộc đời cô. Vui có mà buồn cũng không ít. Nhưng không có chuyện gì thực sự
tác động được đến cô. Hình như đối với Linh Nhi bây giờ thì nụ cười và nước mắt
cũng chẳng thể phân biệt rõ ràng.
Một ngày cuối đông. Khi mà đào, quất đã bắt đầu xốn xang bước chân
khỏi vườn. Đâu đó sắp sửa rục rịch nồi bánh chưng thâm tình. Mùi lịch mới thơm
tho đã len lỏi thật sâu vào mọi ngõ ngách. Mọi người ai nấy đều gấp gáp, khẩn
trương hoàn thành nốt những công việc dang dở của năm cũ chuẩn bị đón thời khắc
giao thừa thiêng liêng.
Lúc này không khí trong trường học lại khác hẳn. Những ngày tết
càng đến gần đám học sinh càng trở nên lười biếng, ì chệ.
Tiếng trống hết giờ vừa vang lên đã thấy đám con gái chạy xúm xít
lại quanh chiếc iphone để chiêm ngưỡng, bàn tán về MV mới của nhóm nhạc Hàn
Quốc nào đó đang nổi đình đám. Tụi con trai thì nhanh chân tụ họp sát phạt nhau
bên “chiếu bạc”. Chỉ riêng Linh Nhi là vẫn đang ngồi tại chỗ nói chuyện phiếm
cùng hai cô bạn Ngọc Lam và Bảo Anh.
Khi Ngọc Lam đang mải luyên thuyên say sưa thì điện thoại của Linh
Nhi khẽ rung lên một tiếng. Màn hình sáng lên thông báo “Một cuộc gọi nhỡ”. Một
dãy số lạ. Nếu là bình thường Linh Nhi sẽ không suy nghĩ mà tắt máy bỏ qua
nhưng hôm nay đột nhiên trong lòng lại dấy lên sự hối thúc tò mò. Trái tim cô
bỗng đập một tiếng “thịch” mạnh mẽ. Đắn đo một lúc, Nhi quyết định bấm hai từ
“Ai đấy” gửi cho số lạ kia.
Vài phút sau dãy số đó tiếp tục gọi lại. Linh Nhi hồi hộp bắt máy:
- Alô. Ai vậy?
Ống nghe lập tức vang lên giọng nói trầm khàn:
- Gọi lại đi. Máy sắp hết tiền rồi.
Linh Nhi chẳng hề khó khăn nhận ra chất giọng và ngữ điệu ra lệnh
này. Không hiểu sao cô bỗng gắt gỏng hét lên:
- Anh điên à! Tại sao tự nhiên lại…
Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã tùy tiện ngắt máy.
Bốn tiết học nặng nề nối tiếp nhau trôi qua. Linh Nhi chăm chú
nhìn vào chiếc bản đen trước mặt. Những dòng chữ liên tiếp được viết lên. Cô
thậm chí còn chưa phân biệt nổi đó là kí tự Ai Cập cổ hay mật mã Da Vanci thì
chúng đã nhanh chóng bị xoá đi. Ông thầy với cái đầu hói lơ thơ vài sợi tóc lại
nhầm tưởng Linh Nhi hứng thú với bài thuyết trình tẻ nhạt của mình nên càng
nhiệt tình giảng giải bằng thứ ngôn ngữ Sao Hoả, Sao Kim xa lạ đến nỗi nước
miếng bắn tung toé ra xung quanh.
6 giờ tối. Sau một trận đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Linh Nhi cắn
răng cầm điện thoại lên gọi cho cái kẻ rắc rối mà cô muốn tránh xa nhất. Những
tiếng “tút” dài tưởng như vô tận.
Đầu bên kia truyền đến tiếng “Alô” đúng lúc Linh Nhi đang định
buông máy. Cô hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng trả lời:
- Có chuyện gì?
- Để sau nhé. Đang đi chơi.
- Anh lằng nhằng vừa thôi! Có gì thì nói luôn đi! _ Linh Nhi lập
tức phát hoả.
Đáp lại sự giận dữ của cô là tiếng “tút tút” lãnh cảm.
8 giờ. Lại một trận quyết tử nữa và không có gì đáng ngạc nhiên
khi phần thắng vẫn thuộc về sự tò mò.
Lần này Duy Phong nhanh chóng bắt máy sau hai hồi chuông. Anh mệt
mỏi hỏi một tiếng: “Sao?”.
Linh Nhi nhận thấy những tạp âm xem lẫn giọng anh. Có tiếng chúc
rượu, tiếng đùa cợt của bọn con trai nhuốm hơi men và cả tiếng cười lả lơi của
vài cô gái ngực núng nính mông rung rinh nào đó. Cô khẽ hắng giọng, cố gắng lựa
chọn từ ngữ thích hợp.
- Bây giờ nói em biết có chuyện gì được chưa?
- Thôi nhé! Không có gì đâu.
- Anh ăn nhầm phải cái gì hả! Đầu tiên bắt người ta gọi lại rồi
kêu đang bận đi chơi, bây giờ thì bảo không có gì là sao? Anh coi tôi là cái gì
mà thích thì gọi đến, chán lại đá đi hả! Ai cho anh cái quyền tự tung tự tác
như thế! Sao lần nào lên cơn cũng tìm đến tôi hả? Hả?
Linh Nhi quát ầm trong điện thoại một lúc mới phát hiện hoá ra Duy
Phong đã ngắt máy từ lâu. Cô giận dỗi gọi lại. Nhưng anh không hề có ý định trả
lời. Có lẽ anh đang vui vẻ bên những cô gái lúng liếng kia rồi, đâu còn thời
gian nghe điện thoại để cô chửi mắng trút giận nữa. Linh Nhi nở nụ cười xót xa.
Duy Phong ngật ngưỡng đẩy cửa vào phòng. Chưa kịp bước đến chiếc
giường quá khổ đã ngã vật dưới sàn nhà. Sàn nhà rất lạnh. Nước mắt anh cũng
lạnh. Nó tàn nhẫn thấm qua da thịt, len lỏi sâu vào trái tim héo gầy đang đập
từng nhịp đau đớn.
Nụ cười nửa miệng chìm nghỉm trong bóng tối. Anh khẽ thì thầm:
- Nhi Nhi. Em ghét anh lắm sao? Muốn nói với em một câu “Anh đã
chuyển trường” cũng khó khăn đến vậy.