Điệp viên 007 ( Tử chiến với gã NO ) - Chương 15
Chương 15
CUỘC ĐỜI CỦA TÊN NO
Vừa hớp ngụm Martini, anh chàng vừa đắn đo suy tính. Chả thể
nào bịp bợm
nó. Nó nghiên cứu rất kỹ tài liệu về mình. Thôi kệ. Muốn ra
sao thì ra.
Chỉ lo cho Honey. Không biết cô nàng đối đáp như thế nào?
Đến nước này,
chả cần phải úp mở nữa.
Mỉm cười, anh chàng đáp lại:
- Tôi biết ông có mối quan hệ đặc biệt ở phủ Thống đốc. Ả
Taro là tay chân
của ông, đúng không? Nói thật nghe, dù ông có tài năng hơn
những người
khác, có vài ý nghĩ ngông cuồng nhưng ông vẫn là con người
bằng da bằng
thịt. Nên nhớ giùm cho một điều, tôi không phải là đám công
nhân đào phân.
Càng không phải là đám tạp chủng tay sai của ông.
- Rất thẳng thắn. Tôi thích cách nói chuyện của ông. Tôi sẽ
kể cho ông
nghe chuyện đời của một nhân vật lừng danh trên thế giới có
một không hai.
Tôi chưa từng làm điều này trước đó. Tôi biết chắc ông nghe
xong sẽ phục
lăn sát đất và giữ kín mọi chuyện về bên kia thế giới. Cô
gái này cũng
vậy.
Quái, sao những tên tội phạm đều có máu hoang tưởng. Có phải
máu hoang
tưởng làm nó trở thành tội phạm. Nó có biết thế nào là thánh
nhân? Tên No
là tên sát nhân. Điều này không còn nghi ngờ gì nửa. Nhưng
nó không phải
là tên giết người bình thường. Chính sự lệch lạc tâm thần
khiến nó nghĩ ra
nhiều điều quái dị. Thật nực cười. Không thể kéo cô nàng vào
cuộc.
- Cô gái này không có quan hệ gì với tôi. Tình cờ, chúng tôi
gặp nhau trên
bãi biển. cô ta là một người dân Jamaica ở cảng Morgan. Đám quân của
ông
bắn nát xuồng cô ấy. Không còn cách trở về, cô ta đành đi
theo tôi. Tốt
hơn hết, ông cho cô ta trở về. Tôi nghĩ cô ta không có gì để
nói.
Đột nhiên, Honey hét lên:
- Không, tôi sẽ nói. Tôi sẽ kể tất cả. Tôi không đi đâu hết.
Tôi ở lại với
ông.
Chúa ơi, cô nàng bị tưng thiệt rồi sao? Hay là cô nàng mê
mình quá rồi trở
nên lú lẫn.
Giọng tên No vẫn điềm tĩnh:
- Không cần bàn cãi. Ông thừa biết không một kẻ nào đến đảo
có thể còn
mạng trở về. Đó là quy luật.
Vẻ mặt tên No vẫn tỉnh bơ, không chút xúc động, giận dữ.
Nhún vai, anh chàng nhìn sang Honey.
- Thế thì chúng ta cùng chung số phận rồi. Đúng không? Đành
lắng nghe câu
chuyện điên khùng, dở hơi này vậy.
Cô nàng mỉm cười đáp trả. Chà, phụ nữ mà dính vào chuyện
tình cảm thì
phiền phức như thế đấy. Chán bỏ xừ! Mà cũng ngộ, nghe mấy câu
thế mà tên
No không chút phản ứng.
Ra chiều tâm đắc, nó lép nhép cái miệng:
- Đúng thế ông James à. Dở hơi, điên cuồng, lập dị. Từ ngữ
thật chính xác.
Những con người vĩ đại đều như vậy. Thiên tài luôn có một
mục đích tối
thượng. Bằng mọi giá họ phải đạt được nó. Ông có biết cứu
cánh của tôi là
gì không? Quyền lực. Tôi khao khát quyền lực. Tôi muốn sở
hữu nó.Tôi muốn
thống trị nó ...
Một kẻ tâm thần hoang tưởng đúng nghĩa. Chính sự điên loạn
khiến nó xây
dựng hòn đảo này như một lãnh địa. Một nhà tù cỡ lớn với vô
số những nô lệ
là giấc mơ chiếm hữu quyền lực. Không lẽ khuyết tật về thân
xác đã ức chế
nó tạo ra những hành vi quái dị?
Rồi cái giọng đều đều cứ thế phun tiếp những câu dở hơi:
- Vâng, tôi là đứa con trai duy nhất của một giáo sỉ người
Đức. Mẹ tôi
xuất thân từ một gia đình danh giá người Hoa. Thế nhưng gia
đình bên ngoại
tôi cấm đoán mối tình vụng trộm này. Đạo đức phong kiến đã
coi tôi như kết
qủa của tội lỗi. Thế là tôi trở thành gánh nặng. Dì tôi phải
cưu mang tôi.
Không có cha mẹ, thiếu sự chăm sóc của gia đình, tôi như một
giọt máu thừa
thải.
Tôi phải bôn ba khắp nơi tìm kế sinh nhai. Số phận đưa đẩy
tôi gia nhập
vào các băng hội hoạt động phi pháp. Tôi làm đủ mọi thứ từ
đâm thuê, chém.
mướn, giết người, phóng hoả đòi tiện chuộc. Tôi muốn làm tất
cả để phỉ nhổ
vào người cha đểu cáng, giả dối, dám làm nhưng không dám
nhận. Làm riết
đâm ra ghiền. Tôi chẳng sợ máu me, xác chết. Tôi yêu địa
ngục, sự tàn bạo,
huỷ diệt. Thời gian dần trôi qua, họ huấn luyện cho tôi kỹ
thuật giết
người. Đám bang hội đánh giá tôi rất cao. Họ cho là tôi có
năn khiếu bẩm
sinh trong thế giới tội phạm. Rồi tôi bắt đầu buôn lậu vào
Hoa Kỳ.
Đến New York với lá thư tiến cử của đám bang hội ở Đại Lục,
tôi liền được
một tay trùm hội Tam hoàng tại Mỹ, Hip Sings thu nhận và giao
cho tôi giữ
một số tiền lên đến hàng triệu đô la. Lúc ấy, tôi chỉ có ba
mươi tuổi.
Thấy tiền ai mà không ham, đúng không? Tôi thèm món tiền
này. Nói thật cho
ông biết nghe, tất cả những tay tỷ phú đều xuất thân là
những tên đạo tặc.
Không buôn lậu cũng giết người cướp của. Làm ăn chắc mót làm
gì mà mau
giàu.
Vào những năm cuối của thập kỷ hai mươi, giữa các đám bang
hội ở New York
xảy ra cuộc chiến đẫm máu. Lý do đơn giản tranh ăn, thế
thôi. Bang hội của
chúng tôi, Hip Sings và đám On Lee Ongs choảng nhau một trận
long trời lở
đất. Chỉ trong một tuần, cả hai bên thiệt mạng mấy trăm
người. Nhà cửa,
tài sản đều bị đốt thành tro bụi. Một thời kỳ đẫm máu của
đám xã hội đen
gốc Hoa tai Mỹ. Nhưng tôi lại lấy làm thích thú. Lâu lắm
không giết người,
phóng hoả, chân tay tôi cảm thấy ngứa ngáy.
Rồi đám cớm bắt đầu váo cuộc. Chính quyền huy động toàn bộ
cảnh sát ở New
York. Tổng hành dinh của cả hai băng nhóm bị dàn quét. Đám
đầu đảng bị bắt
bỏ tù. Nhờ một nguồn tin mật, tôi thoát được trận càn.
Vâng, chỉ vài tiếng trước đó, tôi chôm hết số vàng trị giá
hàng triệu đô
đem giấu ở khu Harlem. Nghe ngóng động tịnh xem chừng yên
ổn, tôi mới ra
mặt. Mà cũng ngu thật. Đáng lẽ tôi phải cao bay xa chạy khỏi
nước Mỹ mới
đúng chứ. Từ trong tù ở Sing Sing, tên đầu đảng ra lệnh cho
đám tay chân
truy lùng tôi.
Mấy tháng sau, chúng chộp được tôi. Rồi chúng đánh dập, tra
khảo tôi khai
ra cất giấu số vàng ở đâu. Tôi một mực cắn răng chịu đựng,
không thừa
nhận. Cả đêm ấy như rơi xuống địa ngục. Mình mẩy tôi mềm rục
như trái
chuối chín. Chừng không khai thác được, chúng chặt hai bàn
tay của tôi như
thầm báo tôi là tên trộm cắp. Mà vô lý thật. Lấy đi tài sản
của bọn trộm
cướp sao gọi là ăn cắp? Chưa hết, chúng bắn vào tim tôi mấy
phát rồi bỏ
đi. Nhưng chúng đã lầm. Cơ thể tôi khác hẳn người thường.
Trái tim không
nằm bên trái. Thiên tài là thế đấy. Hoàn toàn khác hẳn lẽ tự
nhiên. Đúng
không ông bạn. Có lẽ vậy tôi cảm thấy mình cao cả, vĩ đại
quá. chỉ vài
tháng sau trong bệnh viện làm phẩu thuật, tôi vẫn sống. Rồi
tôi lên kế
hoạch tẩu thoát với số vàng khổng lồ ấy. Dùng nó làm gì? Giữ
nó bằng cách
nào?
Tên No đột nhiên ngừng lại. Đôi mắt gã nhắm nghiền. Chừng
như ký ức xa xưa
đang chiếm trọn tâm hồn gã.
James nhủ thầm: Mình có nên thừa cơ hội này ra tay hay
không? Đập bể cái
ly làm vũ khí? Nhưng dù có giết chết nó, liệu mình và Honey
có thoát khỏi
hòn đảo ngục tù này?
- Cuối cũng, tôi cũng có được quyết định chính xác. Sau khi
rời bệnh viện,
tôi đến gặp Silberstein, một tay buôn tem ở New York, mua
của hắn một bao
thư đầy những con tem quý hiếm trên thế giới. Phải mất nhiều
tuần mới làm
xong chuyện này. Tôi chẳng màng chúng là những con tem gì. Ở
New York,
London, Paris hay Zurich cũng mặc. Tôi chỉ muốn số vàng di
chuyển. Thế là
toàn bộ số vàng được đầu tư hết vào những con tem. Hình như
tối ý thức
được chiến tranh thế giới sẽ nổ ra. Tất cả số tem này trở
nên rất hữu
dụng. Mọi người đều cần nó.
Trong lúc ấy tôi bắt đầu thay đổi hình dạng: tẩy sạch hết
chân tóc, làm
mỏng cánh mũi, cặp môi, làm miệng rộng ra. Không thể làm vóc
người nhỏ
lại, tôi đành phải tạo ra chiều cao ấn tượng. Chẳng hạn như
mang giày cao
lên. Sau đó tôi vào bệnh viện làm phẩu thuật kéo dài xương
sống. Vâng, lúc
ấy tôi hoàn toàn khác hẳn.
Rồi tôi đổi tên thành Julius No. Julius là tên của cha tôi,
còn No chính
là sự phản kháng của tôi chống lại giáo điều chủ nghĩa, lý
thuyết rỗng
tếch, thói đạo đức giả của cha tôi.
Vứt cặp mắt kính đi, tôi dùng kính sát tròng loại mới nhất.
Chẳng bao lâu
sau, tôi đến Milwaukee đăng ký vào phân khoa y khoa. Từ đấy,
tôi giam mình
trong thế giới chữ nghĩa, giảng đường, phòng thí nghiệm, thư
viện. Đột
nhiên tôi cảm thấy có hứng thú với việc nghiên cứu cơ thể và
tư duy của
con người. Tôi muốn khám phá ra khuyết điểm về thể chất từ
những nguy hiểm
và khó khăn trong cuộc sống đời thường. Nói khác đi, tôi
muốn làm chủ bản
thân mình và làm chủ bản thân người khác. Tôi khát khao
quyền lực, thứ
quyền lực thống trị thế giới, thay đổi con người, chinh phục
tự nhiên. Tôi
hất cổ mọi lý thuyết suông. Tôi ngưỡng mộ tư duy khoa học.
Nghe nhàm cả lỗ tai, James rót thêm ly rượu khác. Mặc cảm
thấp hèn đã làm
tên No điên loạn. Rồi chính điên loạn làm nó cảm thấy ưu
việt hơn những
người khác. Thiên tài xưa nay không nói nhiều vế mình. Còn
những kẻ phô
trương khoác lác bằng những lời hoa mỹ làm gì có chút tài
năng nào. Nếu có
chăng là một thế giới giả tạo điên loạn, hoang tưởng cứ ám
ảnh lấy tâm trí
chúng. Kết cuộc là gì? Một con số không to tướng. Một thành
rì xây trên
cát biển. Chỉ đợt sóng to là đủ sức nhào cả giấc mơ chinh
phục thế giới.
Tên No đang ngồi đây không là ngoại lệ.
Nhìn sang Honey, anh chàng thấy cô nàng có vẻ đăm chiêu. Anh
chàng đang
suy ngẫm về lời nói của tên No? Hay chỉ là những ước mơ đời
thường của một
phụ nữ?
Rồi miệng gã nhép tiếp:
- Sau khi hoàn tất chương trình học ở Milwaukee, tôi bắt đầu
đi khắp thế
giới. Tự giới thiệu mình là một bác sĩ tôi biết người ta sẽ
kính trọng.
Thế là tôi đi tìm nơi đặt sào huyệt cho riêng mình. Muốn
tránh xa được
cuộc chiến tranh đang diễn ra gần kề, nó phải là một hòn
đảo. Vâng, một
hồn đảo mang chủ quyền tư nhân. Quan trọng hơn nó phải có
tiềm năng phát
triển công nghiệp. Thế là tôi quyết định mua Crab Key. Tôi
đã tồn tại trên
hòn đảo này hơn mười bốn năm. Ôi, những năm tháng yên bình
và mặc sức làm
giàu. Không có một kẻ thù đeo bám. Phân chim biến thành
vàng. Ý tưởng vĩ
đại ấy trở thành hiện thực. Tôi ngụp lặn trong đống vàng
Trời ban tặng cho
riêng một mình tôi. Quá đã. Chả còn những tháng ngày đi làm
xã hội đen,
đâm thuê chém mướn. Giờ tôi trở thành một tên tài phiệt của
nền công
nghiệp sản xuất phân.
Nhu cầu càng lúc càng tăng lên. Nhiều lúc tôi không thể thoả
mãn nỗi thị
trường. Và nuôi lũ chim đâu có hao tốn gì. Cá có sẵn dưới
đại dương. Chúng
cần chỉ có chổ yên tĩnh là tha hồ phịt ra từng bãi “vàng”.
Rồi “vàng” chất
đống thành ngọn núi cao. Tha hồ mà hưởng thụ. Thế là cứ việc
đào, đào
mãi... còn giá công nhân ấy à, chả việc gì phải bân tâm. Mấy
cái thằng da
đen đi làm mía kiếm được 10 Shilling một tuần. Tôi tăng tiền
gấp đôi. Thế
là hốt được hàng trăm tên.
Bỏ lên đào rối chạy đâu cho thoát. Thu lại mấy khoản tiền dịch
vụ, kể như
bọn chúng cứ nai lưng làm ra công suốt đời. Nếu không biết
bóc lột sức lao
động của bọn công nhân làm thuê, có thằng tài phiệt nào mà
phất lên nỗi.
Ai cũng chửi bóc lột. Vâng, bóc lột là tệ hại, xấu xa. Nhưng
thử hỏi, có
tên nào bước ra kinh doanh mà không bóc lột kẻ khác? Nói
thật nghe, từ ngữ
hoa mĩ dùng để mị dân. Không bóc lột kiểu này cũng bóc lột
kiểu khác. Nếu
quả có một xã hội không bóc lột đúng nghĩa thế không còn là
thế gian.
Không có những kẻ phất lên thật nhanh. Không có người công
nhân làm thuê.
Điều quan trọng là phải có mấy thằng cai thật hung dữ. Nhã
cho chúng ít
quyền lợi, nhồi sọ chúng chút xíu là đám mặt rô này đám bán
đứng cả ông
bà, tổ tiên, cha mẹ. Đồng loại mà nghĩa lí gì? Mười bốn năm
qua, giấc mơ
làm giàu trở thành hiện thực. Nhưng sóng gió từ đâu nỗi lên.
Chỉ tại giống
chim cò chết tiệt của lũ Audubon. Chúng thừa tiền quá nên dự
định xây một
khách sạn ngay trên khu bảo tồn. Chúng còn tính mời cả thế
giới đến đây
chiêm ngưỡng nữa. Cả tương lai tôi sẽ ra sao?
Tính tới tính lui, tôi gửi thư trả lời với lời đề nghị mua
lại khu bảo
tồn. Nhưng mấy com mụ già từ chối thẳng thừng. Tôi đành ra
tay trước. Tiên
hạ thủ vị cường, tiên tổ nhà tôi có dạy thế. Thế là tôi bỏ
công sức ra
nghiên cứu thói quen của chúng. Thật không ngờ. Con người
chính là kẻ thù
nguy hiểm nhất của các loài chim. Mà đám cò hồng này rất
nhát. Có chút
động tịnh là chúng dông mất tiêu. Đắc chí, tôi đặt mua một
chiếc xe lội
bùn, thứ phương tiện thường được dùng cho các mỏ dầu, có thể
chạy trên bất
kỳ địa hình nào. Đem nó về, tôi cải tiến chút đỉnh. Thêm cái
màn khạc lửa
vừa xua đuổi lũ chim, dự tính đều thành công mỹ mãn.
Đám cò chết hàng ngàn con bên cạnh một cái xác của tên bảo
vệ. Còn một tên
trốn thoát tới Jamaica, người đầy thương tích. Một ngày sau
hắn cũng chầu
tiên tổ. Nhưng cái bọn Audubon đâu có chịu để yên. Chúng yêu
cầu lục soát.
Được, tôi có đủ cách đối phó.
Khi chiếc máy bay vừa đáp xuống cầu không vận, một chiếc xe
tải từ đâu
xuất hiện, lạc tay lái tông nát máy bay. Mọi dấu tích sau đó
được xoá
sạch. Tôi lịnh cho đám tay chân bỏ ba cái xác chết không kịp
ngáp vào quan
tài, tẩm liệm chu đáo. Rồi tôi đánh điện thông báo tin buồn.
Đúng như dự đoán, bọn Audubon yêu cầu khám xét lần nữa. Một
chiếc tàu tuần
dương xuất hiện. Với lời lẽ nhã nhặn, tôi đồng ý cho viện
thuyền trưởng
lên đảo. Thánh thần còn đoán không ra chứ nói gì tên thuyền
trưởng gà mờ
này. Chả còn một dấu tích. Chỉ còn lại một đống hoang tàn dổ
nát. Dẻo
miệng một chút, tôi thừa sức thuyết phục y. Có thể sống quá
lâu trên đảo,
thiếu gái, thiếu giải trí, đám bảo vệ hoá cuồng. Một tên
trong cơn hưng
phấn, đốt cả lán trại ra tro. Còn vụ chiếc máy bay ấy à? Quá
dễ. Nóng lòng
đáp xuống, mà địa hình lại gồ ghề, tay phi công trợt tay lái
đâm váo vách
đá. Nhìn mấy cái quan tài được tẩm liệm công phu, tên thuyền
trưởng đâm ra
mủi lòng, nghi ngờ sao được. Thế là họ dông mất. Đâu lại vào
đấy. Những gì
thuộc về Xeda, phải trở về với Xeda.
Tên No ngừng lại một chút rồi cố ý tằng hắng cho ra vẻ quan
trọng. Đảo cặp
mắt nhìn hai người, nó tiếp tục nổ văng nước miếng:
- Nói thật nghe, nhiều lúc tôi còn phục lăn trí tuệ của
chính mình. Trí
tuệ hay gian xảo chỉ là vấn đề từ ngữ. Quan trọng là kết
quả, đúng không
nào? Hòn đảo này cuối dùng vẫn là nơi bất khả xâm phạm. Tôi
có đủ trò chơi
đối phó với bất cứ ai cố tình tò mò, xâm nhập đảo. Rồi đám
Audubon phải
chấp nhận lờ đề nghị của tôi. Chúng chả thể làm khác được.
Mặt nó hể hả lắm, nước miếng văng thành bãi trước bàn.
- Thế còn Strangsway và Trueblood? Ông đã làm gì họ? - James
thừa cơ hội
khai thác.
- Hai cái thây ôm nhau dưới đáy hồ Mona. Ba tên tay chân của
tôi đủ sức hạ
gục họ. Tôi có cả một hệ thống đặc tình trên khắp Jamaica.
Tên Strangsway
đánh mùi được, tính xỏ mũi vào. Đời nào tôi lại để yên. Tôi
cho người
nghiên cứu quy luật đi lại của hắn. Thế là ba tên ra tay
thật gọn. Tôi
biết thế nào Cục Phản gián Anh cũng gởi người tới đây. Tôi
liền chuẩn bị
mọi thứ. Từ con rết độc, giỏ trái cây, vụ đụng xe. Ấy, số
của ông vẫn còn
may. Nhưng không ngờ, khi chiếc xuồng đến gần đảo, ra đa của
tôi đã phát
hiện ngay lập tức. Giờ các người như cá nằm trong rọ. Một
tên cháy thành
than. Hai kẻ còn lại sắp nếm mùi đau khổ. Hahahaaaa ...
James mỉm cười:
- Ông đã lầm. Chúng tôi đến đảo trên hai chiếc xuồng. Ra đa
chỉ phát hiện
thấy chiếc của cô gái này. Cô ta chẳng ăn nhập gì với tôi.
- Điều này không thành vấn đề. Tôi đang cần một cô gái da
trắng. Nào,
chuyện gì cần biết, ông đã rõ cả rồi. Đúng không? Nhớ lại
lời hứa ban nãy
chứ, ông điệp viên 007?
Đầu anh chàng đang căng ra. Tấn công nó bằng cách nào đây?
Hăm doạ nó ư?
Viễn vông. Một tên găng tơ thứ thiệt dễ gì biết run sợ.
Không tấc sắt
trong tay, làm thế nào hạ gục nó ngay trong hang ổ của nó?
Mình thử nắn
gân nó một chút xem sao?
- Thế là ông đã lầm rồi đấy, ngài bất khả chiến bại No à.
Tôi đã viết sẵn
một báo cáo có đầy đủ chi tiết về vụ con rết độc, giỏ trái
cây, tai nạn
xảy ra với chiếc xe Sunbeam, ả Chung, ả Taro. Nếu tôi không
trở về, ba
ngày sau người của tôi sẽ gởi báo cáo về London. Ông có chạy
trời cũng
không khỏi nắng.
James ngừng lại một tí, quan sát. Mặt tên No tối sầm. Cặp
môi run run. Đôi
mắt gian xảo ngó trân trân. Động mạch cổ nhảy lia lịa. Ồ,
một tên găng tơ
giết người không gớm tay cũng biết lo sợ?
Nghiêng người về phía trước, mặt James tỉnh bơ:
- Tôi có một đề nghị. Ông cứ suy tính lại cho thật kỹ. Nếu
ông để cho
chúng tôi trở về Jamaica, ông có thể thu xếp hành
lý, tài sản dông đi.
Chúng tôi sẽ không làm khó dễ.
Mặt nó trắng bệch. Môi mấp máy nhưng không nói nên lời.
Ngồi thẳng người lại, anh chàng nói tiếp:
Nghe có ổn không?