Tiên Hôn Hậu Ái - Chương 075-P1

Chương 75:  Nhớ lại năm ấy
Tô Dịch Thừa nắm An Nhiên đi ra ngoài, nhìn đồng
hồ một chút, nói: “đi thôi, dẫn em đến chỗ này.”
An Nhiên còn hơi hoảng hốt, nghe vậy, gật đầu chậm
nửa nhịp: “được.”
Cuối cùng xe chậm rãi dừng lại trước một chung
cư cao cấp. An Nhiên có chút ngơ ngác quay đầu nhìn anh: “Sao lại đưa em đến
đây?”
Tô Dịch Thừa cười nhạt không nói, xuống xe, rôi
mở cửa xe cho cô, còn phong độ vươn tay, cười nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi lên
xem một chút.”
Mặc dù nghi hoặc khó hiểu, nhưng An Nhiên vẫn để
mặc anh nắm tay đi vào tòa nhà. Thật ra thì An Nhiên đã biết về chung cư này,
dù sao việc làm của mình cũng liên quan đến ngành này.
Hồi đó khi chung cư này còn chưa bắt đầu giao dịch
cũng đã bán ra hơn một nửa, khi bắt đầu giao dịch thì chỉ trong hai, ba ngày đã
bán hết sạch, khi đó kỷ lục này đã nhanh chóng làm bùng nổ ngành này. Khi đó cô
vừa đến thực tập ở ‘Chân Thành’ không lâu, cô còn nhớ rõ khi ấy công ty còn vì
thế mà đặc biệt tổ chức một hội nghị động viên, thậm chí còn phân tích triệt để
nguyên nhân thành công của bọn họ.
Khi vào thang máy, An Nhiên vẫn không nhịn được
hỏi: “Định đến gặp người nào sao?”
Tô Dịch Thừa cười lắc đầu, “Không phải.”
An Nhiên càng nghi hoặc, không phải là đến gặp
người, vậy thì đến làm gì? Ngắm cảnh ngắm trăng?
Nhìn bộ dáng cô nghi hoặc khó hiểu, Tô Dịch Thừa
không tiếng động mà bật cười, đưa tay nhấn thang máy, giống căn nhà bên kia, ở
đây, anh cũng chọn tầng mười, độ cao không cao không thấp, không phải lo lắng
khi bị cắt điện hoặc thang máy bị trục trặc, vì độ cao này không tính là quá
cao.
“Đinh —!” Thang máy dừng lại ở tầng mười.
An Nhiên vẫn nghi ngờ, khó hiểu, nhưng vẫn để
tùy ý anh nắm tay, sau đó nhìn anh lấy cái chìa khóa từ trong túi ra, rồi đưa
chìa khóa cho cô, chép miệng, ý bảo cô dùng chìa khóa mở cửa.
An Nhiên khó hiểu nhận lấy cái chìa khóa, vừa cầm
chìa khóa mở cửa vừa không ngừng ngoảnh lại nhìn anh, cô có phần không rõ tình
hình bây giờ là thế nào.
An Nhiên xoay cái chìa khóa, cửa nhà lên tiếng mở
ra, đẩy ra cái cửa còn chưa có khóa, cô thấy bên trong có chút ngổn ngang, như
là còn đang lắp đặt, giấy báo rơi rớt trên mặt đất.
An Nhiên sững sờ ngoảnh lại: “Nơi này là …?”
Tô Dịch Thừa đẩy cửa ra, rồi đẩy cô đi vào, gian
nhà đã lắp đặt đại khái, không có màu sắc lạnh như băng của căn nhà bên kia. Đi
từ cửa vào, trừ giá dép màu trắng thuần ra, thì cách trang trí màu sắc bên này
còn trang nhã hơn bên kia, màu sắc ở đây ấm cúng hơn rất nhiều. Giấy dán tường
màu vàng nhạt, bức tường phía trên chỗ treo chiếc vẽ một đóa hoa hồng thật lớn,
màu xanh biếc của lá cây tôn lên màu hồng của, hình ảnh như vậy trông thật đẹp
mắt.
Phòng bếp bắt chước phong cách căn nhà bên kia,
kiểu nửa mở, bàn ăn vẫn thế, chẳng qua bếp bên này lớn hơn rất nhiều, bên trong
trừ kệ bát, còn có nhiều tủ thủy tinh trong suốt cỡ lớn, đoán là tủ để rượu.
Bàn ăn ở đây cũng dài hơn nhiều, trước bàn ăn đặt ba cái ghế đệm màu đỏ, phía
trên có treo một chiếc đèn trần thủy tinh hình tròn, phong cách này có bảy phần
giống quán bar.
Trong phòng khách lớn như thế cũng chưa đặt ghế
sô pha và vật dụng trong nhà, khiến cả căn phòng có chút trống trải.
“Ở đây … là nhà của anh?” An Nhiên có chút khó
tin hỏi, theo cô biết, giá nhà ở đây khi bắt đầu giao dịch không hề thấp, thậm
chí còn rất cao, không phải người bình thường có thể gánh vác được.
Tô Dịch Thừa buồn cười nhéo nhéo cái mũi của cô,
sửa lại: “Không phải là nhà của anh, nơi đây sau này là nhà của chúng ta, không
chỉ là của anh, cũng là của em! Mấy ngày nữa chờ nơi này sửa sang xong, chúng
ta sẽ chuyển sang đây.”
An Nhiên mất một khoảng thời gian dài mới tiêu
hóa được những gì anh vừa nói. Thật là có chút không thật, ở đây tuy không tính
là biệt thự, nhưng tuyệt đối là khu nhà cao cấp.
Thật vất vả mới tiêu hóa xong toàn bộ nội dung,
vấn đề khác lại nảy ra: “Vì, vì sao đột nhiên muốn dọn đi?” Trước đây chưa từng
nghe anh nói gì, hơn nữa căn nhà bên kia cũng rất tốt, dù còn kém ở đây, nhưng
tất cả điều kiện cũng được xem như là hạng nhất. Hay là, anh đột nhiên muốn
chuyển đi, là vì Lăng Nhiễm?
Nghĩ trong lòng, không biết thế nào đã bất giác
hỏi ra lời: “vì Lăng Nhiễm sao?” Thanh âm nho nhỏ, có chút buồn bực, có chút
không vui.
“An Nhiên.” Tô Dịch Thừa gọi cô, xoay thân thể của
cô lại, đưa tay nâng cằm cô lên để cô nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh nhìn cô, hỏi:
“Nói cho anh biết, em muốn biết cái gì?”
An Nhiên nhìn chằm chằm đôi mắt thâm thúy kia, một
hồi lâu, mới hỏi: “Hai người, hồi đó vì sao hai người chia tay?”
Tô Dịch Thừa nhìn cô, tại sao chia tay? Mạch suy
nghĩ thoáng chốc quay lại mùa hè của bảy năm trước.
Mùa hè ở Giang Thành rất nóng bức, ánh mặt trời
gay gắt, nắng nóng liên tục, không hề có chút gió nào, như là thiêu cháy con
người.
Tô Dịch Thừa lái chiếc xe mà huyện ủy phân cho
anh chậm rãi đi về thành phố Giang Thành. Sau khi tốt nghiệp đại học anh liền
được phân bổ về cục quy hoạch xây dựng Lâm huyện, Tô Dịch Thừa mất thời gian ba
năm từ một nhân viên công vụ bình thường trở thành phó cục trưởng cục quy hoạch,
ba năm này là anh dùng chính năng lực của mình từng bước đi lên, tất nhiên anh
thăng chức thuận lợi như thế cũng không thể không liên quan đến trong nhà, dù
sao nhiều cán bộ trong huyện là đồng đội cũ, bạn bè cũ của ông nội và cha anh,
bọn họ không trợ giúp nhiều cho công việc của anh, nhưng trong con đường này
cũng chưa hề quấy nhiễu, cho nên còn đường làm quan của anh coi như là thuận buồm
xuôi gió.
Lâm huyện là một huyện trực thuộc Giang Thành,
cách thành phố Giang Thành hơn một trăm cây số, nhanh cũng phải gần nửa ngày lái
xe.
Gần đây vẫn luôn bận rộn chuyện điều phối cơ sở,
đã gần hai tuần lễ chưa trở về Giang Thành rồi, hôm nay công việc trên tay rốt
cục đã xong một phần, mai là cuối tuần, Tô Dịch Thừa thu dọn đồ đạc lái xe trở
về.
Trên đường về còn gọi điện cho Diệp Tử Ôn, dường
như có chuyện muốn mời anh ta làm cố vấn một chút.
Điện thoại kết nối được, vừa vang lên ba tiếng
liền được Diệp Tử Ôn nhận điện, không đợi Tô Dịch Thừa mở miệng, ở bên kia Diệp
Tử Ôn có chút uể oải, thờ ơ hỏi: “Tô phó cục trưởng, có gì muốn làm a, gần đây
mình không hề vi phạm điều khoản kiến trúc gì để cậu đến kiểm tra, cưỡng chế
phá bỏ nha.”
Tô Dịch Thừa cười nhẹ, “Cậu cũng đừng lấy mình
tiêu khiển, chiều có rảnh không, đi cùng mình đến chỗ này, mình muốn xin ý kiến
của cậu.”
“Chỗ nào?” Có rãnh hay không là chuyện quan trọng,
đi đến chỗ nào mới là chuyện quan trọng.
Tô Dịch Thừa không định giấu diếm, thẳng thắn
nói: “Mình chuẩn bị cầu hôn Lăng Nhiễm, chiều nay cậu đi cùng giúp mình chọn nhẫn
đi, cho chút ý kiến.”
“Kết hôn!” Diệp Tử Ôn bị lời nói của anh dọa đến:
“Cậu mới hai mươi lăm tuổi thôi, hiện tại kết hôn có phải là sớm quá không?”
“Thế sao?” Tô Dịch Thừa không cho là đúng: “Dù
sao sau này cũng ở chung một chỗ, cũng không định chia tay, kết hôn hay không kết
hôn có gì khác nhau.” Hai ngày trước mẹ anh đột nhiên gọi điện thoại đến nói với
anh, bác Lăng và bà đã đề cập đến chuyện cưới xin của bọn họ. Bọn họ đều cảm thấy,
Lăng Nhiễm là con gái, mà một cô gái hai lăm tuổi, thấy thế nào cũng không còn
trẻ nữa.
Thật ra thì đối với chuyện cưới xin, anh thế nào
cũng không sao cả, vì biết sau này mình sẽ sống cùng ai suốt đời, thì kết hôn sớm
hay muộn cũng chỉ là hình thức, chỉ là vấn đề thời gian. Lăng gia đã nói như vậy,
thì cứ hoàn thành chuyện kết hôn sớm một chút cũng không sao. Kỳ thật trước đó,
tính ra, hình như nửa tháng rồi anh chưa gặp Lăng Nhiễm, gần đây anh vẫn liên tục
bận rộn chuyện giấy tờ và ‘ý kiến’, mà Lăng Nhiễm thì đang chuẩn bị mở cửa hàng
thời trang, hai người đều bề bộn nhiều việc.
“Thật sự nghĩ kỹ chưa?” Diệp Tử Ôn xác nhận lại
lần nữa, anh cảm thấy hôn nhân là chuyện của người đàn ông sau ba mươi tuổi,
hai mươi mấy tuổi đã nói đếu chuyện hôn nhân, thật sự là quá sớm, quá sớm!
Không để ý tới lời của anh ta, Tô Dịch Thừa nói
thẳng: “Mình còn khoảng một tiếng nữa thì đến công ty cậu, cậu lên mạng tra
giúp mình xem có kiểu nhẫn kim cương nào đẹp không.” Nói xong, không đợi anh trả
lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Cầm điện thoại di động bấm số của Lăng Nhiễm, liền
gọi đến, điện thoại nhanh chóng được kết nối, nhưng thật lâu cũng không có ai
nhấc máy, vẫn tút tút liên tục rồi truyền đến giọng nói lạnh lẽo, báo rằng điện
thoại di động tạm thời không có người nhấc máy, nghe xong Tô Dịch Thừa mới cúp
điện thoại, anh không nghĩ nhiều, chỉ cho là cô bận rộn. Bản thân thì định là
đi cùng Diệp Tử Ôn mua chiếc nhẫn rồi đến thẳng cửa hàng còn chưa sửa sang xong
của cô.
Dưới dự tham mưu kém chất lượng của Diệp Tử Ôn,
cuối cùng Tô Dịch Thừa nghe theo đề nghị của nhân viên cửa hàng trang sức, chọn
một chiếc kiểu cổ điển, nhưng nhìn rất phong cách. Cất nhẫn vào trong túi áo
khoác, dưới sự chỉ thị của cố vấn kém cỏi Diệp Tử Ôn, sau cùng Tô Dịch Thừa còn
bị xúi bẩy đến cửa hàng bán hoa, mua một bó hoa hồng đỏ thắm, tốn không ít tiền
để nhân viên cửa hàng bó lại thành bó xinh xắn, rồi cầm đi định cầu hôn Lăng
Nhiễm trong cửa hàng của cô.
Vì đó là đường dành riêng cho người đi bộ, cho
nên phải dừng xe ngoài góc đường, vì vậy cuối cùng Tô Dịch Thừa cầm trên tay bó
hoa hồng to, chịu đựng ánh mắt khác nhau của mọi người đi thẳng về cửa hàng của
Lăng Nhiễm. Mà Diệp Tử Ôn đã sớm cười đến đau cả bụng, căn bản là không đếm xỉa
tới ánh mắt sắc bén đủ để giết người kia của anh. Trong lòng Tô Dịch Thừa thật
sự là hối hận trăm lần, sao anh có thể tin tưởng lời của tên tiểu tử này, cầm một
bó hoa hồng lớn như vậy, cậu ta căn bản là muốn để anh bị người ta chê cười.
Đường đi cũng không tính là ngắn, Tô Dịch Thừa
tăng nhanh bước chân, cuối cùng chỉ mất chưa đầy năm phút đồng hồ. Nhìn từ bên
ngoài tủ kính, ở trong trống không, giấy báo, hộp sơn rải đầy trên mặt đất. Tô
Dịch Thừa vừa định gõ cửa, nhưng tay vừa đụng vào cánh cửa, cửa liền mở ra.
Diệp Tử Ôn định đẩy cửa đi vào, lại bị Tô Dịch
Thừa dùng tay ngăn lại.
“Sao thế?” Diệp Tử Ôn khó hiểu nhìn anh.
Tô Dịch Thừa đưa tay sờ sờ lỗ mũi, vẻ mặt hơi mất
tự nhiên nói: “cậu, cậu về trước đi.” Nghĩ đến cảnh để cậu ta nhìn mình cầu hôn
Lăng Nhiễm, nghĩ thôi cũng đã thấy có phần ngại ngùng.
Diệp Tử Ôn ngẩn người, nhưng ngay sau đó kịp phản
ứng, buồn cười đẩy tay anh ra, nói: “cậu định qua cầu rút ván sao?”
“Cây cầu của cậu hình như cũng chẳng có tác dụng
gì, nhẫn là người bán hàng hỗ trợ chọn cho.” Tô Dịch Thừa nói.
Khóe miệng Diệp Tử Ôn co rúm lại, sau đó chỉ vào
hoa trên tay anh, chắc chắn nói, “Cậu cho là Lăng Nhiễm sẽ quan tâm chiếc nhẫn
của cậu ư, mình nghĩ cô ấy nhất định thích hoa hơn chiếc nhẫn này, không tin, cậu
cứ thử xem.”
Tô Dịch Thừa thưởng cho cậu ta một ánh mắt vô vị,
rồi đẩy cửa đi vào. Dường như người không ở tầng dưới, nhưng mà cửa mở, thì hẳn
là ở gần đây, có lẽ là vừa mới ra ngoài.
Tô Dịch Thừa lấy điện thoại di động ra gọi cho
cô, điện thoại vừa mới thông, thì tiếng chuông điện thoại của Lăng Nhiễm cũng đồng
thời vang lên, là một khúc piano tinh tế, bản mà cô hay nghe nhất.
Nghe tiếng, Tô Dịch Thừa tìm được di động của cô
ở sau một túi nhựa, anh hơi nhăn mày, di động ở đây, người đi đâu?
Vừa mới nghĩ, thì nghe thấy Diệp Tử Ôn nói: “Có
phải ở tầng trên không a?”
Đẩy cửa ra, bên trong có một cầu thang chật hẹp,
không gian vừa phải, nối lên trên tầng. Quay đầu nhìn về Diệp Tử Ôn nói: “Cậu
chờ mình ở đây.”
Diệp Tử Ôn không sao cả nhún vai một cái, không
nói nhiều.
Trước khi đi lên, anh đặc biệt sửa sang lại quần
áo của mình, một tay cầm bó hoa hồng kia, một tay cầm chiếc nhẫn kim cương mua
trước đó. Anh không nói rõ được tâm tình của mình lúc này, căng thẳng là khó
tránh khỏi.
Anh không phải là một người biết lãng mạn, cũng
không dễ nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng hôm nay anh muốn nói với cô, gả cho anh
đi, để bọn họ nắm tay nhau đi đến cuối đời, cùng nhau đồng cam cộng khổ, có lẽ
anh không cho cô được cuộc sống tốt nhất, nhưng anh sẽ cố gắng để cô sống tốt
hơn!
Trong lúc Tô Dịch Thừa còn đang chuẩn bị lời cầu
hôn, thì từ cửa tầng hai truyền đến âm thanh mơ hồ. Chẳng qua là thanh âm kia …
“Ưm … ưm … a! . . . . . .” Thanh âm kia, có tiếng
đàn bà khẽ thở, kèm theo tiếng đàn ông gầm nhẹ!
Tô Dịch Thừa nắm chặt bó hoa hồng, lời nói vốn
đang chuẩn bị thoáng cái tan biến, thanh âm kia anh nhận ra, buổi sáng anh và
Lăng Nhiễm vẫn còn nói chuyện điện thoại! Bước lên bậc thang trên cùng, cửa
phòng dường như vì vội vàng mà chưa kịp đóng lại, lúc này khép hờ, lộ ra cảnh
xuân kiều diễm.
Trong phòng, thậm chí không có giường, trên mặt
đất, đôi nam nữ lõa lồ dây dưa, trên người có các loại bụi bặm trên mặt đất
nhưng bọn họ đều không quan tâm, vì lúc này bọn họ đang đắm chìm trong vui sướng
lớn lao kia, thậm chí ngay cả cửa phòng bị đẩy ra, có người đến cũng không biết,
cũng không hề chú ý.
Bó hoa vốn được cầm trên tay lúc này bị bóp chặt,
tâm tình vốn có chút kích động lúc này đối mặt với sự phản bội này thì lại trở
nên nực cười.
“A Thừa, cậu và Lăng Nhiễm mau xuống đây, đừng
tưởng lén cầu hôn ở trên tầng, mình đã mang theo camera, chuẩn bị chụp lại khoảnh
khắc lịch sử này cho hai người!” Ở phía dưới, Diệp Tử Ôn cười đùa đi lên, nhìn
anh sững sờ cầm hoa hồng đứng ở cửa, không khỏi hỏi: “Lăng Nhiễm không có ở đây
sao?”
Tô Dịch Thừa không quay đầu lại, cũng không nói,
nhìn chằm chằm hai người bên trong phòng, mà hai người trong phòng đang chiến đấu
ác liệt vì lời nói của Diệp Tử Ôn vừa rồi mà lập tức dừng lại động tác, hai người
cùng quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Tô Dịch Thừa đứng ở cửa, sắc mặt Lăng Nhiễm
tái xanh, rõ ràng là người vì sợ mà run rẩy:  “a, a Thừa! …”
Đối lập với sự kinh hoàng và sợ hãi của Lăng Nhiễm,
Chu Hàn ở bên cạnh thì tỏ vẻ lạnh nhạt hơn rất nhiều, ung dung rút khỏi người
cô ta, túm lấy cái quần vừa cởi ra khi hoan ái, bình tĩnh mặc vào, sau đó túm lấy
cái cáo sơ mi trắng của mình trùm lên người Lăng Nhiễm.
Tô Dịch Thừa cười lạnh nhìn bọn họ, một người
là người phụ nữ mà hôm nay anh chuẩn bị cầu hôn, một người là anh em cùng nhau
lớn lên với anh, mà hôm nay, họ dùng phương thức như thế này, để cùng phản bội
anh!
Nhìn lại bó hoa hồng tươi đẹp trong tay, anh cảm
thấy nực cười tột cùng, lắc đầu tự giễu, thả bó hoa ra, bó hoa kia không tiếng
động rơi xuống, vì trọng lực rơi xuống sàn nhà lạnh như băng.
Cuối cùng Tô Dịch Thừa nhìn bọn họ một cái, rồi
không chút lưu luyến, xoay người rời đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3