Quỷ cái vận đồ Prada - Chương 12-P1

Rốt cuộc, ngày tràn trề hạnh phúc mà tôi mãi mơ ước đã đến.
Miranda không chỉ rời khỏi văn phòng, mà còn ra khỏi biên giới. Gần một tiếng
trước đây bà nhảy lên chiếc Concorde đi gặp mấy nhà tạo mốt châu u và hiển
nhiên biến tôi thành cô gái hạnh phúc nhất trần gian. Emily vẫn cố thuyết phục
tôi là Miranda sẽ ra nhiều lệnh hơn khi bà ra nước ngoài, nhưng tôi không tin
cô. Giữa lúc hoạch định từng giây phút quý như vàng mà tôi sẽ sống trong hai tuần
tới thì có email của Alex.

Cưng có khỏe không? Hy vọng em có một ngày tốt lành. Chắc
còn tốt lành hơn khi bà ấy đi khỏi, đúng không? Hãy tận hưởng đi. Anh chỉ định
hỏi em có thể gọi cho anh lúc ba rưỡi được không. Anh có một giờ nghỉ trước tiết
tập đọc và muốn nói với em một chuyện. Không có gì trọng đại, nhưng anh muốn
nói chuyện với em. Yêu em, A

Tôi lập tức thấy lo và viết lại, hỏi có chuyện gì không,
nhưng chắc anh đã ra khỏi mạng ngay nên không thấy trả lời gì cả. Tôi ghi nhớ
trong đầu là đúng ba rưỡi sẽ gọi điện cho anh. Cảm giác tuyệt vời của tự do khi
biết bà ta không có mặt và phá ngang vào chuyện của tôi. Cẩn thận, tôi lấy mảnh
giấy của Runway và viết GỌI ĐIỆN CHO A,3.30 CHIỀU rồi dán vào cạnh màn hình. Vừa
định gọi điện cho một cô bạn học cách đây một tuần đã nói vào hộp thoại thì tôi
nghe có chuông điện thoại.

“Văn phòng Miranda Priestly,” thiếu chút nữa thì tôi thở
dài. Bây giờ là lúc tôi không muốn nói chuyện với bất cứ ai trên thế giới này cả.

“Emily, chị đấy à? Emily?” Giọng không lẫn được, nó nói qua
đường dây và dường như lan tỏa khắp văn phòng. Từ chỗ mình ở góc bên kia Emily
không thể nghe được gì, mặc dù vậy cô ngó qua phía tôi.

“A lô Miranda. Andrea đây. Tôi có thể giúp bà chuyện
gì ạ?” Quái quỷ, bà ta mò đâu ra điện thoại nhỉ? Tôi thoăn thoắt
điểm lại hành trình mà Emily đã in ra phân phát cho mọi người trong
thời gian Miranda vắng mặt. Bà cất cánh chưa đầy sáu phút mà đã gọi
từ ghế phi cơ.

“Tôi hy vọng chị có thể. Tôi vừa đọc bản kế hoạch.
Lịch hẹn làm tóc và trang điểm trước bữa ăn tối thứ Năm vẫn chưa
được khẳng định.”

“Vâng, Miranda, lý do là ông Renaud chưa khẳng định
chắc chắn được với những người làm hôm thứ Năm, nhưng ông ấy nói là
99 phần trăm sẽ ổn cả, và...”

“Aan-dree-aa, chị trả lời cho tôi: 99 phần trăm có
giống như 100 phần trăm không? Có giống như khẳng định chắc chắn
không?” Tôi chưa kịp trả lời thì đã nghe bà nói với ai đó, chắc là
nhân viên hàng không, rằng bà “không thể quan tâm đến các quy định và
hạn chế sử dụng đồ điện tử” và người ta hãy “đem nó đi quấy rầy
người khác”.

“Nhưng như vậy là vi phạm quy định, thưa quý bà, và
tôi xin đề nghị bà tắt điện thoại cho đến khi chúng ta ổn định độ
cao. Đơn giản vì rất nguy hiểm,” giọng người kia van nài.

“Aan-dree-aa, chị còn nghe tôi không? Chị...”

“Thưa quý bà, tôi buộc phải kiên quyết. Xin bà tắt
máy ngay cho!” Cơ miệng tôi sắp bị chuột rút vì cười – tôi hình dung
rõ là Miranda ghét bị gọi là “quý bà” ra sao, vì ai cũng biết là
người ta chỉ nói vậy với bà già.

“Aan-dree-aa, cô phục vụ này bắt tôi phải cúp máy.
Tôi gọi lại, khi cô phục vụ này cho phép. Cho đến lúc ấy chị lo
khẳng định lịch hẹn thợ làm tóc và trang điểm đi, và bắt đầu phỏng
vấn cô trông trẻ mới đi. Chấm hết.” Sau một lần cuối “quý bà” của
nhân viên hàng không nói với Miranda là điện thoại tắt.

“Sếp muốn gì?” Emily hỏi, trán dồn nếp nhăn lo lắng
thực sự.

“Sếp đã nói đúng tên tôi ba lần liền,” tôi hể hả
nói, thích thú kéo dài sự nóng ruột của Emily. “Ba lần liền, chị
có tin nổi không? Tôi cho rằng đó là khởi đầu một tình bạn tuyệt
vời, phải không? Ai dám nghĩ thế cơ chứ? Andrea Sachs và Miranda
Priestly – tình bạn bất diệt.”

“ Andrea, sếp nói gì?”

“ À, bà ấy muốn khẳng định chắc chắn lịch hẹn thợ làm tóc và
trang điểm hôm thứ Năm, vì chắn chắn 99% vẫn chưa đủ để yên tâm. Còn chuyện phỏng
vấn gì đó với cô trông trẻ mới thì phải, chắc là tôi hiểu nhầm chăng? Ba mươi
giây nữa sếp sẽ gọi lại.”

Emily hít một hơi thật sâu và cố lấy hết nghị lực để chịu đựng
sự ngu xuẩn của tôi. Quả không dễ dàng cho cô. “ Không, chị không hiểu nhầm
chút nào cả. Sau khi Cara không làm ở chỗ Miranda lâu nữa, tất nhiên là bà cần
một cô trông trẻ mới.”

“ Sao cơ? Không làm ở chỗ Miranda nữa nghĩa là gì? Không ở
chỗ Miranda nữa thì ở đâu cơ chứ?” Tôi khó tin là Cara không kể với tôi là cô đột
ngột cắt việc.

“ Miranda cho là Cara thích làm ở một nơi khác hơn,” Emily
nói – nhất định là một cách nói ngoại giao hơn từ miệng Miranda. Cứ như Miranda
có chút đồng cảm nào với số phận của người khác!

“ Emily, tôi xin chị, nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra.”

“ Tôi hiểu theo lời Caroline là mới đây Cara đã bắt bọn trẻ
lên phòng vì chúng cãi lại cô ấy. Miranda thấy Cara tự ra quyết định kiểu ấy là
không thích đáng. Tôi hoàn toàn đồng ý với bà trong chuyện này. Nói cho đúng
thì Cara không phải là mẹ bọn trẻ, phải không nào?”

Nghĩa là Cara bị sa thải vì cô bắt hai đứa trẻ ngồi phòng
sau khi chúng cãi cô? “Vâng, tôi hiểu ý chị. Rõ ràng nghĩ chuyện tương lai của
bọn trẻ không phải là nhiệm vụ của người trông trẻ, “tôi gật gù đầy vẻ nghiêm
trọng. Cara đã đi quá giới hạn của mình.”

Emily không bập vào ý mỉa mai rõ rệt của tôi đã đành, cô còn
có vẻ không hề nghi ngờ gì. “Chính xác. Thêm vào đó là Miranda luôn luôn bất
bình chuyện Cara không biết tiếng Pháp, làm thế nào bọn trẻ con học nói không bị
pha cách phát âm Mỹ được?”

Tôi cũng không biết làm thế nào đây. Bọn trẻ vẫn đi học ở
trường tư thục, học phí mỗi năm 18.000 dollar và cả ba giáo viên tiếng Pháp đều
nói tiếng Pháp là tiếng mẹ đẻ mà? Mẹ chúng cũng sống nhiều năm ở Pháp, mỗi năm
mấy lần qua đó, nói và viết tiếng Pháp hoàn hảo, phát âm cực du dương mà? “ Chị
nói đúng. Không biết tiếng Pháp không trông trẻ được. Tôi hiểu rồi.”

“ Ừ, thế nào thì thế, bây giờ chị chịu trách nhiệm tìm một
cô trông trẻ mới. Đây là số điện của dịch vụ

mối người vẫn cộng tác với mình,” cô nói và gửi qua email
sang chỗ tôi. “Họ biết Miranda kỹ tính sao rồi – hàon toàn có lý, tất nhiên –
và thường rất cố gắng trong tuyển chọn.

Tôi cảnh giác nhìn cô, không hiểu cuộc đời cô ra sao trước
khi biết Miranda Priestly? Tôi mở mắt ngủ một lát, cho đến khi lại có chuông điện
thoại. May thay, Emily bắt máy.

“ A lô Miranda. Vâng, vâng, tôi nghe rõ. Không. Tuyệt đối
không có vấn đề. Thợ làm tóc và trang điểm hôm thứ Năm đã chắc chắn. Và Andrea
đã lấy các thông tin đầu tiên về cô trông trẻ. Khi nào về, bà sẽ có ba ứng cử
viên tử tế đợi phỏng vấn tuyển chọn.” Cô nghiêng đầu, để bút trượt trên môi. “
À, vâng. Vâng, khẳng định chắc chắn. Không, không phải 99 phần trăm, 100. Nhất
định. Vâng, Miranda. Vâng, chính tay tôi làm việc đó mà, và tôi tin chắc. Mọi
người đều hồi hộp đợi . Okay. Chúc bà một chuyến bay tốt đẹp. Vâng, khẳng định
rồi. Tôi gửi fax ngay. Okay. Good-bye.” Cô đặt máy và toàn thân run lên vì giận
dữ.

“ Tại sao bà ấy không hiểu ra nhỉ? Tôi nói là lịch hẹn thứ
Năm đã được khẳng định. Nhắc lại lần nữa. Tại sao phải nhai đi nhai lại năm
mươi lần? Chị có biết bà ấy nói gì không?”

Tôi lắc đầu.

“ Chị biết bà ấy nói gì không? Trong khi bà ấy bù đầu vì
công việc thì tôi phải viết lại kế hoạch làm việc là lịch hẹn cho thợ làm tóc
và trang điểm đã được khẳng định và fax sang khách sạn Ritz để lúc đến nơi là
bà ấy có bản kế hoạch đã sửa đúng. Tôi làm tất cả cho bà ấy, hiến cả cuộc đời
cho bà ấy, vậy mà phải chịu những lời lẽ như thế?” Trông cô nước mắt lưng
tròng. Dù có hồi hộp theo dõi Emily trong cơn giận dữ hi hữu chống lại Miranda,
tôi vẫn phải tiếp tục cẩn trọng vì bất cứ lúc nào cũng có thể diễn ra cú thụt
vòi kiểu Runway. Bây giờ phải nói đúng giọng: thông cảm, nhưng không hùa vào
bè.

“ Emily, không phải lỗi chị, hoàn toàn không phải. Miranda
biết chị làm việc vất vả ra sao và chị là một trợ lý cừ. Nếu bà ấy không cho rằng
chị làm việc tốt thì đã tống chị đi từ lâu rồi. Bình thường ra bà ấy đâu có ngại
chuyện đó.”

Emily đã chặn xong nước mắt và chuyển sang giai đoạn thách
thức, nghĩa là trong thâm tâm cô nhận là tôi đúng, nhưng sẽ bảo vệ Miranda ngay
nếu tôi đi quá trớn. Trong môn tâm lý học tôi có nghe giảng về hội chứng
Stockholm, khi nạn nhân hòa đồng với thủ phạm, nhưng không bao giờ hiểu rõ thực
tế ra sao. Có lẽ khi nào có dịp tôi nên quay video một trong những tiểu cảnh với
Emily và tôi rồi gửi cho giáo sư làm tài liệu trực quan dạy sinh viên năm thứ
nhất. Tiếp tục cẩn trọng nữa thì quá mệt, tôi lấy hơi và liều bước tiếp.

“ Bà ấy điên mà, Emily,” tôi nói khẽ và chậm, đợi cô thuận ý
mình. “ Không phải lỗi chị, mà là lỗi bà ấy. Bà ấy là người rỗng tuếch, nông cạn
và cay đắng, có hàng núi quần áo lộng lẫy và cũng chỉ có thế mà thôi.”

Vẻ mặt Emily căng lên trông thấy, da má và cổ căng ra như sắp
rách và tay cô không còn run nữa. Tôi biết cô sắp nghiền nát tôi bất cứ lúc
nào, nhưng không dừng được nữa.

“ Chị đã bao giờ thấy bà ấy có bạn bè nào không? Tất nhiên,
suốt ngày những nhân vật trọng yếu nhất gọi điện đến, nhưng không phải để nói
chuyện với bà về con cái, gia đình hay bố mẹ. Họ gọi vì họ muốn gì đó ở bà.
Nhìn từ bên ngoài thì dĩ nhiên cực kì ấn tượng, nhưng chị tưởng tượng xem, mọi
người đều gọi điện cho chị vì họ …”

“ Chấm dứt!” Cô hét lên, và nước mắt lại tràn xuống mặt. “
Câm ngay mồm đi! Chị bước vào văn phòng này và tưởng mình hiểu hết mọi chuyện.
Nàng công chúa chuyên mỉa mai và đứng cao hơn tất cả! Nghe đây, chị không hiểu
gì cả, không hiểu tí gì cả!”

“ Emily!”

“ Không Emily gì cả, Andy, để tôi nói hết. Tôi biết Miranda
là người khó tính. Tôi biết đôi khi bà ấy như mất trí. Tôi biết tình trạng
không bao giờ được ngủ và luôn sợ bà ấy có thể gọi điện, và không ai trong đám
bạn bè mình thông cảm. Tôi biết hết! Nhưng nếu chị thấy thế là đáng ghét, nếu
chị không làm gì khác ngoài kêu ca suốt ngày về công việc, về Miranda, và về tất
cả mọi người, sao chị không biến đi? Vấn đề thực sự ở đây là quan điểm của chị.
Nếu chị bảo Miranda điên, được, còn tôi cho là nhiều người, rất nhiều người
nghĩ rằng Miranda có tài và năng khiếu, và bảo chính chị mới là điên vì không bỏ
hết sức phụng sự cho người đàn bà kiệt xuất này. Bởi vì bà ấy là người kiệt xuất,
Andy, thực sự kiệt xuất.”

Tôi cân nhắc một lát và phải công nhận cô nói đúng. Trong tầm
đánh giá của tôi, Miranda là một chủ bút thượng hạng. Mỗi bài đưa vào tạp chí đều
được bà biên tập từng chữ, và bà không ngần ngại đạp đổ tất cả để bắt đầu lại lần
nữa, kệ cho hậu quả ra sao đối với mọi người. Tuy từng biên tập viên thời trang
tự quyết định phục trang đem chụp ảnh, nhưng duy nhất Miranda chọn ra toàn bộ
quần áo và từng người mẫu. Cả những cộng tác viên phụ trách hình ảnh thật ra
cũng chỉ thi hành chính xác và cụ thể yêu cầu của Miranda. Bà nói lời cuối cùng
– thường cũng cả lời đầu tiên và lời quyết định – trong mỗi số báo, từ vòng
tay, túi xách, giày, phục trang và đầu tóc cho đến bài viết, phỏng vấn, ảnh,
người mẫu, cả đến địa điểm chụp hình và thợ nhiếp ảnh. Không nghi ngờ gì, bà đứng
ở vị trí tiên phong bảo đảm cho thành công đáng kinh ngạc của Runway, tháng này
qua tháng khác. Thiếu Miaranda thì Runway không còn là Runway, không là gì cả,
điều đó tôi cũng rõ như mọi người khác. Mặc dù vậy tôi vẫn chưa chấp nhận, tại
sao bà có quyền đối xử thô bạo với mọi người như vậy. Bà có đủ tài năng khiến một
cô người mẫu châu Á chân dài mắt gườm gườm mang áo dài Balmain trong một ngõ nhỏ
ở San Sebastian mà vẫn được kính cẩn tôn sùng, song tại sao năng khiếu ấy cho
phép bà không phải chịu trách nhiệm về cách hành xử của mình? Đó là chuyện tôi
chưa hiểu nổi, nhưng tôi biết rồi, tôi chỉ là một đứa ngu xuẩn, trái hẳn với
Emily.

“ Emily, tôi chỉ muốn nói rằng chị là một trợ lý xuất sắc của
Miranda, và bà ấy may mắn có được một người làm việc gian khổ và tận tụy như chị.
Chị chỉ nên hiểu rằng chị không có lỗi khi bà ấy có gì không hài lòng. Bản chất
bà ấy là không hài lòng. Chị đã làm tất cả những gì có thể.”

“ Tôi biết, tôi biết chứ. Nhưng chị không tôn trọng Miranda
đủ mức, Andy. Hãy suy nghĩ lại đi. Bà ấy đã được rất nhiều và đã phải hy sinh rất
nhiều, nhưng mọi nhân vật siêu thành công ở mỗi lĩnh vực đều thế cả. Hãy chỉ
cho tôi một giám đốc, một đối tác kinh doanh hay một đạo diễn phim nào mà đôi
khi không phải tỏ ra khắc nghiệt? Đó là một phần của công việc thôi.”

Về chuyện này, có thể nói là chúng tôi sẽ không dung hòa được
quan điểm. Rõ ràng là Emily đã hiến mình cho Miranda và Runway và mọi thứ trong
đó, còn tôi thì đơn giản không hiểu nổi lý do tại sao. Cô hòan toàn không khác
gì hàng trăm trợ lý riêng và trợ lý biên tập và trợ lý phó tổng biên tập và phó
tổng biên tập và tổng biên tập khác của tạp chí thời trang. Nhưng dù vậy tôi vẫn
chưa hiểu vì sao. Như tôi đã từng trải nghiệm, mỗi người trong số họ đều bị
lãnh đạo trực tiếp của mình hạ nhục, đàn áp và hành hạ đủ điều – để rồi lại áp
dụng chính những biện pháp đó với những người dưới quyền mình sau khi được
thăng chức. Để đến cuối bậc thang dài lê thê và gian khổ họ có thể nói là, ta
đã ngồi hàng đầu ở show thời trang của Yves Saint-Laurent và thỉng thoảng vớ được
chiếc túi Prada miễn phí?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3