Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên (Tập 1) - Chương 11
Ngày mùa
Bố và chú Henry đã thỏa thuận giúp nhau làm việc. Khi tới mùa
vụ, chú Henry tới làm việc với bố và cô Polly cùng đám trẻ anh chị em họ
tới nghỉ tại nhà. Sau đó, bố tới giúp chú Henry thu hoạch và mẹ đem
Laura, Mary cùng bé Carrie tới nghỉ ở nhà cô Polly.
Mẹ và cô Polly
cùng làm việc nhà còn lũ trẻ quây quần chơi ngoài sân cho tới giờ ăn.
Sân nhà cô Polly là chỗ chơi đùa rất tuyệt vì gốc cây dày đặc. Lũ trẻ
chơi trò nhảy từ gốc này qua gốc khác mà không khi nào phải đặt chân
xuống đất.
Ngay cả Laura nhỏ nhất đám cũng dễ dàng chơi ở những
chỗ các cây nhỏ nhất mọc khít nhau. Charley là đứa con trai lớn nhất sắp
được mười một tuổi có thể chuyền trên gốc cây đi khắp sân. Cậu có thể
vượt qua hai gốc cây nhỏ một lúc và có thể leo lên đầu hàng rào sắt mà
không sợ gì.
Bố và chú Henry cắt lúa mạch ngoài đồng bằng những
chiếc hái. Hái là một lưỡi sắt bén gắn vào một sườn làm bằng những thanh
gỗ mỏng để đỡ thân cây lúc chĩu hạt khỏi rơi khi cắt. Bố và chú Henry
mang những chiếc hái theo phần tay cầm dài uốn cong, vung chiếc lưỡi vào
những cuốn lúa đang đứng.khi cắt đủ nắm, họ trút những cuốn lúa đã cắt
thành những bó gọn gàng trên mặt đất.
Thật khó nhọc khi đi vòng trên đồng dưới ánh nắng gắt, hai tay vung những chiếc hái nặng nề để cắt lúa rồi trút thành bó.
Sau
khi cắt xong, họ còn phải đi khắp đồng. Đây là lúc họ phải khom người
trên từng nắm lúa đem gom lại thành bó. Rồi họ vòng tay nhấc bổng những
bó lên, buộc chặt lại bằng dây thắt nút với phần cuối dây nhét trong bó
lúa.
Làm xong bảy bó như thế thì các bó phải được gom tụ lại. Để
thành một tụ, năm bó được dựng đứng cho các đầu có hạt chụm sát vào
nhau. Sau đó, phủ thêm hai bó lên trên cho những cuống lúa làm thành một
mái nhỏ che cho năm bó kia khỏi bị rụng hạt do sương và mưa.
Mỗi cuống lúa đã cắt luôn phải được đứng an toàn trong tụ vì nếu nằm trên đất ẩm sương suốt đêm sẽ bị hư.
Bố
và chú Henry làm việc rất cực, vì thời tiết nóng và nặng nề đến độ họ
đoán là sẽ có mưa. Lúa mạch đã chính nên nếu không cắt để cho vào tụ kịp
trước khi mưa tới thì sẽ thất bát. Lúc đó, lũ ngựa của chú Henry sẽ bị
đói trong mùa đông.
Buổi trưa, bố và chú Henry vội vã trở về, nuốt thật nhanh cho xong bữa. Trưa hôm đó, chú Henry bảo Charley phải ra giúp họ.
Laura
nhìn bố khi chú Henry nói điều đó. Lúc ở nhà, bố đã nói với mẹ là chú
Henry và cô Polly làm hư Charley. Khi mười một tuổi, bố đã làm việc
thành thạo mỗi ngày ở ngoài đồng, dẫn dắt cả một toán. Nhưng Charley khó
làm nổi việc gì.
Bây giờ chú Henry bảo Charley phải ra đồng làm
việc. Cậu đã dành khá nhiều thời gian bên lũ nhỏ. Cậu có thể rs suối lấy
nước, có thể mang tới cả bình nước khi lũ nhỏ cần uống. Cậu có thể kiếm
đá mài khi cần mài bén các lưỡi dao.
Tất cả lũ trẻ đều nhìn
Charley. Charley không muốn ra đồng. Cậu muốn ở lại chơi đùa trong sân.
Nhưng dĩ nhiên, cậu không thể nói như thế.
Bố và chú Henry không nghỉ. Họ ăn vội vã rồi trở lại ngay với công việc và Charley đi cùng họ.
Bây
giờ Mary trở thành lớn nhất và cô muốn chơi một trò chơi có vẻ trầm
lặng, quý phái. Thế là vào buổi chiều, lũ trẻ dựng một căn nhà ở trong
sân. Bàn, ghế, lò là các gốc cây, còn lá cây là chén dĩa và trẻ nhỏ là
que củi.
Tối hôm đó, trên đường về nhà, Laura và Mary nghe bố kể với mẹ về những chuyện xảy ra ở ngoài đồng.
Thay
vì giúp bố và chú Henry thì Charley đã quậy tung mọi việc. Cậu sấn tới
họ khiến họ không thể vung được hái lên. Cậu dấu miếng đá mài khiến họ
phải đi tìm khi cần mài bén lưỡi hái. Cậu không chịu mang bình nước tới
cho tới khi chú Henry phải gọi ba bốn lần và mặt cậu sưng sỉa lên.
Sau
đó, cậu quấn quanh phía sau họ, nói chuyện và hỏi đủ thứ. Họ đang qua
mệt vì công việc nên không thể chú ý đến cậu và vì vậy đã bảo cậu đi chỗ
khác đừng quấy rầy họ.
Nhưng họ buộc phải bỏ hái xuống chạy băng
qua đồng khi nghe tiếng cậu la hét. Rừng cây bao kín quanh đồng nên
trong lúa mạch vẫn có nhiều rắn.
Khi họ chạy tới với Charley thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả và cậu cười với họ. Cậu nói:
- Con gạt mọi người mà.
Bố nói nếu bố là chú Henry thì bố đã nạo da thằng nhỏ ngay tại chỗ và ngay lập tức. Nhưng chú Henry đã không làm vậy.
Thế là hai người uống nước rồi quay lại làm việc.
Charley
kêu cứu tới ba lần khiến họ phải chạy cực nhanh tới và cậu bé cười với
họ. Cậu nghĩ đó là một trò đùa tốt. Và tới lúc đó, chú Henry vẫn không
đánh đòn cậu.
Rồi cậu kêu cứu lần thứ tư, dữ dội hơn hết. Bố và
chú Henry nhìn về phía cậu, thấy cậu đang nhảy tưng tưng và la hét. Họ
thấy không có vẻ gì thất thường và do đã bị gạt nhiều lần nên họ tiếp
tục làm việc.
Charley vẫn la hét, dữ dội và kinh hoàng hơn. Bố không nói gì nhưng chú Henry nói:
- Có lẽ có chuyện gì thực.
Họ đặt hái xuống, chạy qua đồng về phía cậu.
Và lần này Charley đang nhảy cuống quýt ngay trên một ổ ong đất.
Giống
ong màu vàng này luôn làm ổ dưới đất và Charley đạp lên mà không hay.
Thế là tất cả những con ong nhỏ với lớp vỏ ngoài màu vàng lấp lánh ùa ra
bọc kín cậu, chích những chiếc ngòi nóng đỏ vào cậu khiến Charley đau
tới lết không nổi.
Cậu cứ nhảy tưng tưng và hàng trăm con ong cứ
lăn vào chích khắp người. Chúng chích ở mặt, ở tay, ở cổ, ở môi, rồi
luồn vào trong ống quần, luồn từ gáy xuống lưng và tiếp tục chích. Cậu
càng nhảy kêu kinh hoàng thì lũ ong càng chích điên loạn hơn. Bố và chú
Henry nắm hai cánh tay cậu chạy, lôi cậu ra xa khỏi ổ ong. Họ lột hết đồ
của cậu và quần áo cậu bám đầy những con ong vàng trong khi người cậu
sưng phồng hết vì chỗ nào cũng có ngòi ong cắm. Họ giết những con ong
đang chích cậu, rũ sạch những con ong đang bám vào quần áo rồi mặc quần
áo lại cho cậu và chuyển về nhà.
Laura cùng Mary và lũ trẻ đang
chơi êm ả trong sân thì nghe tiếng khóc rống lên. Charley khóc chửi ầm ĩ
bước vào trong sân, mặt sưng vù đến nỗi nước mắt không thể lăn ra khỏi
mắt. Những ngón tay cậu cũng sưng cứng ngắt. Trên khuôn mặt và cần cổ
cậu nổi chằng chịt những vết cứng nhỏ màu trắng.
Laura và Mary và lũ trẻ đứng nhìn cậu trân trân.
Mẹ
và cô Polly từ trong nhà chạy ra hỏi cậu có chuyện gì. Charley tiếp tục
khóc nức và chửi bới. Mẹ bảo đó là đám ong đất vàng. Mẹ chạy ra vườn
vét đầy một xoong lớn đất trong lúc cô Polly dắt Charley vào nhà lột hết
quần áo cậu ra.
Hai người nhào đất thành bùn và trét lên khắp
người cậu. Họ quấn cậu trong tấm khăn trải giường cũ và đặt cậu lên
giường. Mắt cậu sưng húp nhắm nghiền và mũi cậu thật dị dạng. Mẹ và cô
Polly đắp bùn kín mặt cậu và ủ bùn lên quần áo. Chỉ lỗ mũi và miệng của
cậu là lộ ra.
Cô Polly ngâm một ít cỏ thuốc để giúp cho cậu khỏi lên cơn sốt.
Laura và Mary cùng lũ trẻ đứng xung quanh ngắm cậu thật lâu.
Mãi lúc mặt trời tối, bố và chú Henry mới ở đồng cỏ về. Tất cả lúa mạch đều đã tụ xong và lúc này dù có mưa cũng chẳng hại gì.
Bố
không thể ở lại ăn bữa tối, vì còn phải về nhà để kịp vắt sữa. ở nhà,
lũ bò cái hẳn đang chờ và nếu không vắt sữa đúng giờ thì sẽ không có
nhiều sữa. Bố hối hả đóng ngựa vào xe và cả nhà lên xe.
Bố rất
mệt, hai bàn tay đau buốt tới nỗi không thể lái xe chính xác nhưng lũ
ngựa đã thuộc đường về nhà. Mẹ bồng bé Carrie ngồi cạnh bố còn Laura và
Mary ngồi trên miếng ván phía sau. Tất cả đều nghe bố kể về những điều
Charley đã làm.
Laura và Mary đều kinh hoàng. Chính các cô vẫn
thường không được ngoan ngoãn nhưng các cô không bao giờ tưởng tượng nổi
lại có một cậu bé hư hỏng như Charley. Cậu đã không làm việc để giữ gìn
đám lúa mạch. Cậu đã không chịu làm theo lời cha dặn sau khi cha vừa
nói với cậu. Cậu còn quấy rầy bố và chú Henry trong lúc họ đang phải làm
việc cực nhọc.
Lúc đó, bố nói về những con ong đất màu vàng và bố nói:
- Nó đã xử đúng một thằng bé nói dối.
Khi
đã lên chiếc giường có bánh lăn vào đêm đó, Laura nằm lắng nghe tiếng
mưa rơi lộp bộp trên mái rồi xối chảy trước hiên và nghĩ về những gì bố
nói.
Cô nghĩ về việc những con ong vàng đã làm đối với Charley. Cô
thấy chúng xử Charley như thế là đúng. Chúng xử đúng vì Charley hư hỏng
một cách quái đản cùng cực. Nhưng con ong có quyền chích cậu ngay cả
khi cậu nhảy nhót ở nhà.
Nhưng cô không hiểu tại sao bố lại gọi
cậu là một thằng bé nói dối. Cô không hiểu bằng cách nào cậu có thể nói
dối khi cậu không hề nói một tiếng nào.