Thiên thần hai mặt - Chương 13 - Phần 03
Phương Nhã chớp mắt, giọng nói của người đàn bà trước mặt vừa thể hiện sự lo lắng, lại vừa tò mò khó hiểu. Đôi mắt cô rưng rưng, giọng trở nên nghẹn ngào:
" Xin lỗi bác, trông bác thật giống người mẹ quá cố của con, vì xúc động quá nên mới ..." - Đưa tay quẹt nước mắt, cô hít thật sâu rồi nói tiếp - " Con là Jessica, là bạn của Phương Nhã con gái bác!"
" Sao? Con ... con là ... bạn của con bác?" - Đồng tử Mỹ Lệ như giãn ra, bóng tối u uất trong đôi mắt đã được tia sáng hy vọng nhỏ nhoi len lỏi, bà lập tức hỏi lại, vẻ mặt không tránh khỏi vui mừng, nhưng chỉ vài giây sau liền trở nên hoang mang - " Nhưng nó đâu, con gái bác ... Phương Nhã đâu?"
" Bác gái, cô ấy hiện giờ không được khỏe, không thể đến thăm bác được. Con thay mặt cô ấy đến thăm bác!" - Cô mỉm cười, cố đè nén nỗi đau vào trong lòng, nói thật nhanh như sợ rằng giọng nói nghẹn ngào của mình khiến bà nghi ngờ.
" Cái gì? Phương Nhã làm sao? Con bé thế nào rồi? Có sao không?"
Bà hốt hoảng xém chút nữa là nhảy dựng lên, vẻ mặt căng thẳng tột độ, dường như đã chịu sự đả kích dữ lắm.
" Không, Phương Nhã không sao. Bác gái hãy yên tâm!" - Cô lắc đầu cười đau khổ, người mẹ khi xưa bỏ mặc cô trốn nơ cũng chưa từng thể hiển tình mẫu tử như thế này, chỉ qua hai năm mà bà đã thay đổi như thế, cảm giác này khiến cổ họng cô nghèn nghẹn, cay đắng xen lẫn hạnh phúc khiến cô nghi ngờ rằng liệu có phải đang mơ.
" Không! Nếu nó không sao, tại sao không đến thăm bác. Hai năm rồi, con bé vẫn không tha thứ cho bác hay sao?"
Giọt nước mắt đau đớn rơi trên má Mỹ Lệ, bà vừa cười lại vừa khóc, vẻ mặt hối hận chìm đắm trong bà hai năm trời, có lẽ đã quá muộn. Ngay cả đứa con gái duy nhất cũng không muốn nhìn mặt bà!
Đột nhiên, một tia sáng lóe lên trong đôi mắt, bà nắm chặt điện thoại, hỏi cô bằng giọng vô cùng kích động:
" Jes .. Jessica, con có thể nói cho bác biết, con bé hiện giờ đang ở đâu không? Hai năm qua nó sống thế nào? Bác nhớ nó lắm, Quốc Thịnh cũng rất nhớ nó. Có phải ... có phải là Quốc Thịnh tìm được con bé đúng không? Có phải không?"
Cô gật đầu, rồi lại lắc đầu, đôi môi run rẩy ngăn bản thân không được khóc. Phải đóng nốt vở kịch còn lại, mẹ cô đã khổ lắm rồi. Đừng để bà phải lo lắng thêm nữa!!!
" Cô ấy vẫn tốt, sống rất tốt, mọi thứ đều rất ổn..."
Nói đến đây, cổ họng cô như nghẹn lại. Thật sự cô không biết phải nói như thế nào tiếp theo nữa, trước khi đến đây cô chỉ mong có thể được gặp mặt bà, trút hết những gánh nặng trong lòng, nói hết những điều muốn nói sau hai năm xa cách. Nhưng không ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy thiếu sức sống của mẹ mình, cô lại không đành lòng khiến mẹ phải đau buồn hơn nữa. Có lẽ, tái sinh bằng một khuôn mặt khác trước mặt bà cũng là điều tốt. Ít ra cô sẽ không đến mức mà không nhìn mặt bà, không bộc bạch hết những nỗi đau của mình. Khoảng thời gian dài đằng đẵng càng khiến cho quan hệ giữa hai mẹ con cô xa cách hơn. Nỗi đau vẫn còn âm ỉ trong tim, nếu như không nhờ có khuôn mặt mới này thì thật không biết phải đối mặt với bà như thế nào nữa!
" Là nó không muốn gặp bác, đúng không? Nó giận hai bác, vì đã bỏ nó mà đi! Là hai bác có lỗi, hai bác không đáng làm cha mẹ của nó!"
Phương Nhã đang trong cảm xúc bị đè nén như lấy lại tinh thần, sau đó mới giật mình nhìn thấy đôi mắt đầy thống khổ của bà, bất giác lòng cay đắng. Khi xưa bị bỏ rơi, cô đã từng mơ không biết bao nhiêu lần, thấy rằng cha mẹ cô trở về và xin cô tha thứ... hoàn cảnh đó cũng y hệt như lúc này. Ngỡ rằng bản thân sẽ thấy vô cùng hả dạ, hận không thấu hai người thân nhất của mình. Nhưng khi mọi thứ trở thành sự thật, cô lại không thấy vui vẻ, ngược lại còn rất đau, đến mức không thở nổi!
Có lẽ, khi một người luôn chìm trong cảm giác thỏa mãn ngần ấy thời gian, nay nhận thức được cảm giác hả lòng hả dạ đó đã quá đỗi quen thuộc rồi. Đến mức khi sự tưởng tượng của mình trở thành sự thật, cũng không còn cảm giác gì nữa!
Huống hồ gì, bà đã ở trong trại giam hai năm, cực khổ ngần ấy năm. Có lẽ, mọi phẫn uất trong lòng cô đã dần tiêu tan mất rồi!
" Bác gái, Phương Nhã rất thương bác. Chỉ có điều hai năm qua, cô ấy vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, chưa thể bình tĩnh lại để sáng suốt nhìn ra mọi việc. Nhưng cũng đã bao nhiêu năm rồi, giờ cô ấy đã thông suốt, cũng không còn hận hai bác nữa. Cô ấy rất muốn gặp bác, nhưng có một số chuyện vướng bận nên không đi được, đành nhờ con đến thăm bác!"
" Thật không?" - Bà rơi lệ, giọt nước mắt nóng hổi vương trên mi, mà nụ cười vui sướng càng ẩn hiện trong đôi mắt buồn đó, bối rối gật đầu - " Thế thì may quá. Nó không giận bác, vậy là mừng lắm rồi! Chỉ mong có thể gặp lại nó, bác rất mong gặp lại nó!"
Cô cười đau khổ, quả thật cô không còn giận mẹ cô nữa, nhưng vẫn không biết phải đối mặt với bà thế nào. Thì làm sao có thể gặp mặt bà, nói rằng Jessica chính là Phương Nhã, là đứa con gái đáng thương của bà được đây!?
" Phải rồi, con quen biết con bé từ khi nào? Rất cám ơn con, cám ơn con đã đến đây an ủi bác. Con đúng là người bạn tốt!" - Bà vén tay áo chùi nước mắt, sau đó như chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi - " Phải rồi, Quốc Thịnh có tìm được con bé không? Bấy lâu nay con bé sống ở đâu, Quốc Thịnh ngày nào cũng không ngừng tìm con bé, nhưng không tài nào tìm thấy được?"
Cô mở to mắt, tim bất giác ngưng một nhịp. Anh tìm cô suốt hai năm trời thật sao? Tại sao phải như thế? Không phải anh đã có Cẩm Tú, lại còn có đứa con, sao còn tìm cô làm gì? Hay là vì thương hại cô, áy náy, cắn rứt lương tâm nên mới phải tìm cô?
Mỹ Lệ vốn không để ý đến ánh mắt khác thường của Phương Nhã, chỉ cố nén tiếng thở dài, đôi mắt vẫn buồn man mác, không cách nào khống chế được:
" Con hãy về nói với nó, Quốc Thịnh là chàng trai tốt. Hai năm qua, cậu ta luôn đến thăm hai bác đều đặn, khiến cho bác cũng cảm thấy ấm lòng được một chút, ít ra trên đời vẫn còn người quan tâm đến hai bác!"
" Bác gái!" - Cô nhìn mẹ mình đầy xót xa, nếu như hai năm qua không phải cô bị mất trí nhớ, nếu như trong ngày đó cô không bị tai nạn thì ... Bà vẫn một mực cho rằng anh tốt như vậy sao? Bà vốn không thể hiểu được.
" Bác à, theo như con biết, anh ta đã có vợ rồi, còn có con nữa! Bác có thể tin một người có vợ con đi yêu con gái bác được hay sao?"
" Có chuyện đó sao? Không thể nào!"
Mỹ Lệ giật mình đến mức xém rơi cả điện thoại, trán nheo lại suy nghĩ, sau đó vẫn một mực lắc đầu phủ nhận:
" Chắc chắn là có hiểu lầm! Bác có thể nhìn ra được cậu ta rất yêu Phương Nhã. Thái độ đau khổ và đôi mắt buồn khi nhắc đến con bé không thể nào là đóng kịch được! Không thể nào đâu!"
Cô ngây người nhìn mẹ mình, cơn khó chịu xộc lên tới mũi, cô hít thật sâu, dằn nỗi bực tức của mình vào trong lòng:
" Con đã tận mắt nhìn thấy, lẽ nào là giả?"
Trông thấy đôi mắt khẳng định của cô, bà bỗng thấy rợn người. Đôi mắt đó dường như rất quen thuộc, không hiểu sao trong phút chốc bà thấy cô gái trước mặt rất giống Phương Nhã, con gái của bà?
" Jessica, có phải con nhìn lầm, hay là do có điều gì đó... phải rồi, khi xưa cậu ta đã từng có hôn ước với một cô gái, nhưng sau đó thì hủy. Cô ta cũng mất tích luôn từ đó, có phải là con đang nói đến cô gái đó không?"
Cô cười nhạt, gật đầu nói: " Phải!"
Không hiểu sao, Mỹ Lệ lúc này lại thở dài:
" Con còn trẻ, có thể có những điều không thể cảm nhận bằng mắt, mà hãy dùng trái tim để cảm nhận. Bác thật sự không rõ nguộn ngành mọi chuyện là như thế nào, nhưng bác có thể tin rằng Quốc Thịnh thật sự yêu con gái bác. Jessica, con cũng phải cảm nhận bằng trái tim của mình, rất có thể có điều gì đó mà con chưa biết. Con hãy ..."
" Hết giờ thăm rồi!"
m thanh khô khốc đanh thép của người canh vang lên, ngắt cả lời nói của Mỹ Lệ. Đến lúc này, Phương Nhã mới sực tỉnh,
quyến luyến nhìn mẹ mình không muốn rời, cố gắng nói thêm câu cuối cùng:
" Bác gái, bác nhất định phải giữ sức khỏe. Con sẽ quay lại thăm bác!"
" Jessica, con phải nói với con bé cho dù có chuyện gì cũng phải xem xét kỹ rồi mới phán quyết, Không phải điều gì nhìn thấy cũng là sự thật. Bác không nhìn lầm đầu, chuyện con nói rất có thể chỉ là hiểu lầm! Con nhất định phải giúp bác, đừng để mọi chuyện lỡ làng rồi mới hối hận như bác, con phải giúp nó. Bác xin con!"
Cô ngẩn ngơ nhìn mẹ mình khuất dần, ngay cả câu trả lời cũng chưa kịp nói, chỉ ngồi yên như tượng, trong đầu không ngừng suy nghĩ đến câu nói của mẹ. Liệu sự thật có như bà nói không? Hiểu lầm ư, cô thật sự mong tất cả chỉ là hiểu lầm!!!
Một luồng gió lạnh từ đâu thổi vào, thấm vào da thịt, khiến cô rùng mình ớn óc. Sau hai năm ngủ sâu trong tiềm thức, không ngờ rằng lại có quá nhiều chuyện xảy ra. Trong đầu cô rối như tơ vò, không biết rằng bản thân nên làm như thế nào nữa!
Đứng lên và thễu não bước ra khỏi cửa, cô vẫn không hề nhận ra cái bóng thân thuộc của một người đang đứng cách cô một khoảng khá xa, anh vẫn lặng lẽ nhìn cô, không dám đến gần dù chỉ một bước.
Đứng ngây một hồi, cô mới dần lấy lại được tâm trí, chợt nhận ra bản thân không có chỗ để đi bèn thở dài thườn thượt, đôi mắt như tỏa sương lặng lẽ đứng trên lề đường, đợi chờ chiếc xe taxi nào đó ngang qua, lên xe và đến một khách sạn gần nhất!
Trên đường đi, cô luôn nhớ mãi câu nói của Mỹ Lệ, tâm trí rối ren không biết nên làm thế nào mới phải. Hai năm rồi, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, đến mức cô không còn phân biệt được đúng sai nữa, những gì mà cô nhìn thấy nếu không phải là sự thật thì là gì? Nếu như thật sự mọi chuyện không phải như cô nghĩ, thì hai người sẽ quay lại với nhau được sao???
Có lẽ là không thể!?
Đưa tay sờ lên ngực trái, nơi trái tim đang đập, nhịp tim vốn dĩ rất bình thường, nhưng tâm trạng cô mỗi lúc càng nặng nề hơn. Hai năm rồi, tình yêu của cô vẫn còn, trong lòng của cô vẫn còn tồn tại bóng hình của anh, không cách nào phai nhạt được. Nhưng ...
Trong quãng thời gian qua ở bên Hàn, cô quả thật đã yêu một người khác. Ở bên anh ấy, cô luôn cảm thấy vô cùng ấm áp, vui vẻ, thân phận Jessica mà Kevin ban cho phải nói là một món quà tuyệt vời nhất ông trời đã ban tặng. Quả thật, anh chính là người đã xua tan đi nỗi đau của Phương Nhã, khiến cô yên bình trong giấc mộng ngần ấy năm. Đối với cô, như vậy là đủ!
Nghĩ đến Kevin, tim cô lại nhói đau.
Cô không phủ nhận bản thân đã động lòng với một Kevin lịch lãm và ân cần, nhưng tận sâu trong lòng ... tình yêu năm xưa của cô dành cho Quốc Thịnh vẫn còn đó, không cách nào xóa bỏ được!
Chiếc xe chầm chậm vút đi trên cái nắng hè gay gắt của tiết trời Sài Gòn, Phương Nhã khẽ nhíu mày nhìn bầu trời qua khung cửa kính, sâu trong lòng cũng rất muốn giải đáp thắc mắc của mình về anh, về Cẩm Tú ... và cậu bé bụ bẫm kia!?
Cô vốn không thể ngờ, trong khi bản thân đang cố lục lọi quá khứ, tìm hiểu trong suy tư những giải đáp thắc mắc về anh thì lúc này Quốc Thịnh cũng âm thầm lặng lẽ đi theo cô, đợi đến khi thấy cô đã bước chân vào khách sạn làm thủ tục đặt phòng, anh mới thở phào nhẹ nhõm rồi từ từ mất hút sau biển người dày đặc.
------------
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại vang lên át cả bầu không khí im lặng bao trùm xung quanh bàn ăn. Cẩm Tú nhìn vào màn hình, chần chừ một lát rồi mới cầm điện thoại vào trong phòng bắt máy.
Cô vừa đóng cửa vào phòng thì sắc mặt thay đổi hẳn, gằng giọng ngăn cho âm thanh không quá lớn để lọt ra bên ngoài:
" Tôi đã bảo rồi, không được gọi đến lúc tôi đang ăn mà!"
<< Không có thời gian, ông ta sắp chết rồi!>>
Chiếc điện thoại trên tay cô xém chút là rơi xuống đất. Cô vội vã đi tuốt ra ngoài ban công, nín thở hỏi lại:
" Chắc chứ?"
<< Tôi làm việc đã năm năm, tình trạng này tôi rất rõ. Ông ta đang có dấu hiệu bị sốc thuốc!>>
Cẩm Tú ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng tròn sáng giữa đêm tối, môi hé nụ cười đầy thỏa mãn, không nén được tiếng cười khe khẽ. Một tay vịn thành ban công, tay kia nắm chặt lấy điện thoại, cô đắc thắng nói:
" Tốt lắm! Cứ tiếp tục theo dõi, đừng để ai phát hiện. Nếu không con gái anh sẽ ..."
Dường như không muốn nói hết câu, cô kéo dài giọng ra đợi chờ phản ứng kịch liệt từ
ai đó. Bên đầu dây kia chợt nín bặt, không cần nhìn mặt Cẩm Tú cũng biết được là người đàn ông đó đang cố kìm cơn xúc động. Quả thật là một lúc lâu sau, ông ta mới cất lời, giọng run run nói:
<< Tôi sẽ làm tốt, nhưng khi mọi chuyện xong hết rồi. Cô nhất định phải gửi nốt số tiền còn lại cho tôi!>>
Môi cô khẽ nhếch lên, nụ cười trên môi càng lúc càng thâm hiểm khó lường, tay vén lấy tóc mái lòa xòa trước trán, trịnh trọng kêu lên:
" Yên tâm, anh xử lý tốt vụ này. Tôi sẽ không bạc đãi anh đâu. Con gái anh sẽ tai qua nạn khỏi!"
Cuộc gọi kết thúc!
Ngẩn người nhìn điện thoại một hồi lâu, Cẩm Tú mới từ từ nhắm chặt mắt lại, hít lấy mùi không khí dễ chịu hòa cùng với gió, lòng cảm thấy vui vẻ, tâm trạng vô cùng thoải mái, thỏa mãn ...
" Phương Nhã! Nếu cô thật sự còn sống trên đời này thì tốt nhất đừng bao giờ quay trở lại. Nếu không thì kết cuộc của cô rồi sẽ giống như ba của cô mà thôi!"
Đúng vậy! Cẩm Tú là người nham hiểm, tuyệt đối sẽ không từ bỏ thứ gì thuộc về mình. Vì vậy những thứ ngáng đường, có nguy cơ phá hoại đến tình yêu của cô, tất cả đều phải loại bỏ! Mai Phương Nhã, cô ta đã khiến cô có ba mà không được nhận, thì bây giờ cô sẽ làm cho cô ta biết cảm giác mất đi ba của mình là như thế nào!!!