Làm Dâu Nhà Ma - Chương 35
Chương
35: Trò lừa
“Ừ,
tốt nhất là cậu mau tống khứ nó đi đi! Nhưng
cậu phải giữ cẩn thận đấy, kẻo có ai tình cờ phát hiện ra thì mệt!” –
Song Song nhắc nhở.
“Cậu
đừng lo, không ai biết dưới sàn nhà gỗ lại có đường hầm!
Với lại, cái
vòng xoay kim loại dùng để mở cửa hầm lại nằm khuất ở mặt dưới kệ sách.
Chính thế nên suốt mười mấy năm tớ có
biết đâu!”
Vì không thể ngờ
rằng AJ đang núp sau lưng mình nên Du Hạo đã vô ý tiết lộ những chi tiết quan
trọng liên quan đến quyển sách và cả đường hầm bí mật! AJ bất động trong giây
lát rồi nở nụ cười thích thú!
Bỗng, giọng Yến
Phi vang lên:
“AJ,
sao cậu còn đứng đây?
Cậu đã nói chuyện với Song Song
chưa?”
AJ nhìn lên thấy
cô gái đứng ngay trước mặt.
Du Hạo và Song
Song cũng quay qua. Cô gái họ Lục ngạc nhiên:
“Yến
Phi, cậu chưa về sao?”
“À, ừm,
tớ định về và nhờ AJ đến nói cho hai cậu biết. Nhưng
thấy không yên tâm nên tớ vào xem thử thì thấy AJ đang đứng ở đây.”
“AJ?
Cậu đến từ lúc nào?
Cậu đã đứng đây nãy giờ ư?” –
Du Hạo kinh ngạc.
Song Song đưa
mắt sang Du Hạo.
Nếu đúng như vậy thì AJ đã nghe hết cuộc nói chuyện khi nãy!
Không thể để bị
phát hiện ra việc đứng nghe lén nên AJ liển bảo:
“Tui vào
đây, vừa định đến chỗ Du Hạo từ phía sau thì đúng lúc Yến Phi vào luôn.
Bộ có chuyện gì khiến hai người lo lắng
hả?”
“Chẳng
có gì!
Thế cậu định nói gì?” –
Song Song vẫn còn bực bội.
“Tui xin
lỗi vì lúc nãy đã nóng giận! Tui
thấy trong người không khỏe nên muốn về nhà với Yến
Phi.
Thế thôi, điểu tui muốn nói chỉ có vậy.”
Yến Phi thêm
lời:
“AJ
bảo mệt nên thôi chúng tớ về trước. Lần
sau nếu có dịp chúng ta lại đi chơi với nhau.”
“Ừ,
cậu muốn vậy thì đành chịu. Chúng
tớ chắc cũng sẽ về luôn.”
Yến Phi nhìn Du
Hạo mỉm cười:
“Rất
vui được gặp cậu, Du Hạo! Tạm biệt!”
Du Hạo cười
gượng vì tiếc nuối.
Cậu không muốn để cô gái về như thế.
Yến Phi với AJ
khuất dạng sau tấm cửa kính của nhà ăn. Song Song khẽ đảo mắt sang Du Hạo, anh
chàng còn nhìn theo hai người nọ.
À không, có lẽ
cậu nhìn theo Yến Phi, với gương mặt ẩn chứa
nỗi buồn!
***
Két! Cửa
mở AJ vừa vào phòng đã cất tiếng:
“Acc,
ta về rồi đây!”
Không nghe trả
lời, AJ quay qua thấy Access ngồi xoay lưng, mặt hướng ra cửa
sổ. Tên tiểu yêu còn giận chuyện hôm qua bị ném vào tường.
AJ thở dài, từ
từ tiến đến gần rồi đưa ra trước mặt Access một giỏ hoa nho nhỏ xinh xinh cùng
lời nói:
“Được
rồi, ta xin lỗi vì đã ném mi vào tường! Ta
mua hoa tặng mi nè!”
Thấy Access vẫn
bỏ mặc, AJ tiếp:
“Đừng
giận dai như thế.
Mi cũng biết từ trước đến giờ ta không
bao giờ xin lỗi ai cả.
Mi là người đầu tiên đó!”
Lặng thinh một
lúc, Access khẽ xoay người lại:
“Cậu
hãy hứa từ nay không làm thế với tui nữa! Cậu
đã ném tui thẳng tay!”
“Ừ, ta
hứa!
Vì ta giận quá nên làm thế với mi, sẽ
không có lần sau đâu!”
Access nhìn nhìn
cậu bạn, bảo:
“Còn
nữa, cậu đừng bao giờ nói cái câu “Ta chỉ cần Yến Phi thôi, không cần ai hết.”
vậy còn tôi? Tôi
là gì của cậu?”
AJ hơi bất ngờ
vì tên tiểu yêu này lại để bụng câu nói ấy.
“Rồi,
ta sẽ không nói thế nữa! Acc à, mi đã ở bên cạnh ta hơn tám năm,
chẳng lẽ mi nghĩ ta không cần mi ư? Dĩ
nhiên trong lòng ta luôn luôn có mi!”
“Thật
chứ?”
AJ gật đầu liên
tục. Access, trong lòng nỗi giận trôi đi hết, bắt đầu thấy sướng sướng. Hắn cầm
lấy giỏ hoa nhỏ, cười vui vẻ:
“Chà,
hoa cậu mua đẹp thấy sợ luôn! Cám ơn nhé!”
AJ cười phì. Cậu
thả người xuống ghế, gác chân lên bàn:
“Mi
thích là được rồi! Đêm nay có nhiều chuyện vui quá.”
Access đang ôm giỏ
hoa lăn qua lăn lại khi nghe câu nói đó của AJ liền
ngẩng đầu lên:
“Nhiều
chuyện vui? Là chuyện gì?”
Thấy AJ cứ cười
cười hình như là có cái gì rất tuyệt thì phải. Access đặt giỏ hoa xuống, bay
đến đáp lên vai chàng trai:
“Nè,
có gì kể tui nghe đi!”
“Từ
từ, đừng nóng.
Ta sẽ nói nhưng bây giờ mi hãy đến chỗ
đám thuộc hạ bảo chúng đến đây
ngay!
Ta có chuyện muốn giao cho chúng!”
***
Về đến nhà là
Song Song nằm lăn ra giường, mắt hướng lên trần nhà ngẫm nghĩ. Đến giờ con bé
vẫn không tài nào hiểu được vì sao Yến Phi lại không hề nhận ra Du Hạo. Dù có
bị lấy đi ký ức nhưng khi gặp mặt người con trai mình đã từng yêu sâu sắc thì
lập tức phải nhận ra ngay chứ! Lẽ nào tình cảm trước đây của Yến Phi và Du Hạo
chỉ là nhất thời? Không đúng, những lần thấy họ đi bên nhau,
Song Song thấy cả hai rất hạnh phúc. Hạnh
phúc về một tình yêu gắn bó. Chưa kể,
nếu không yêu Du Hạo thật sự thì Yến Phi sẽ không trở về khi biết Du Hạo là ma!
Vậy rốt cuộc là vì sao? Song Song bật dậy, nghĩ ngợi, có khi nào
Yến Phi đã không còn tình cảm
gì với Du Hạo?
Giờ đây cô gái chỉ còn biết AJ? AJ đã
hoàn toàn nắm giữ trái tim của Yến Phi? Ối trời, cái tên ấy đáng ghét thật! Song
Song vò đầu tức tối.
Ngồi lặng người
trong vài giây, Song Song nhìn qua bên cạnh thấy cành hoa Du Hạo tặng.
Cô gái họ Lục cắm cành hoa vào cái chậu hoa ở trên tủ trong phòng ngủ. Con bé
cúi người nhìn mấy cánh hoa với màu hồng phấn.
“Tặng
cậu!”
“Này,
sao trên đời lại có cái kiểu tặng hoa như thế nhỉ? Bộ nhìn mặt tôi mà tặng hoa thì cậu thấy buồn nôn hả?”
“Cậu
này, sao lại nói thế! Rồi, tớ
nhìn cậu thế này được chưa? Cậu
không muốn nhận hoa à?”
Song Song cười
cười, không hiểu sao lúc này thấy lòng có chút hạnh phúc, kỳ lạ.
Chợt, nó nhìn chiếc gương soi trên bàn. Chiếc
gương tròn to phản chiếu hình ảnh nó thật rõ! Song Song lại nhớ lời Du Hạo lần
trước.
“Hiểu
rồi, tớ sẽ không nhìn nữa nhưng này Lục Song Song…”
“Cậu cười trông xinh lắm nên hãy cười
nhiều vào!”
Song Song
nghiêng đầu, áp hai tay lên gương mặt, nói khẽ:
“Mình
cười trông rất xinh sao?”
Nghĩ gì đó, cô
gái họ Lục tự nhiên nhìn vào gương rồi mỉm cười! Nó chỉ muốn kiểm chứng xem lời
Du Hạo có thật không!
Gương mặt đang
cười tươi thì bất chợt sụ xuống, Song Song lắc đầu:
“Rồi,
mình điên thật rồi!
Khi không nghe lời cậu ta chứ!
Nhưng sao cứ nghĩ đến cái tên Du Hạo ấy nhỉ?
Đi tắm thôi, tắm xong sẽ tỉnh táo lại
ngay!”
Song Song rời
khỏi phòng. Cành hoa trên bàn vẫn nở rực rỡ như nụ cười của ai đó gửi đến trong
đêm đông.
***
Gió ngoài vườn
thổi mạnh, xào xạt những cành cây khẳng khiu. Du Hạo ngồi lặng lẽ trên bậc thềm
đá vì lại nhớ về buổi đi chơi hôm nay.
Yến Phi đã hoàn toàn không nhớ cậu là ai nữa rồi! Người con gái ấy đã có tình
yêu mới! Tự dưng lúc này đến lượt Du Hạo thấy ganh tị với AJ! Lúc AJ nắm tay
Yến Phi đưa đi, cậu không thể giữ Yến Phi lại được vì cậu đối với cô là gì chứ?
Phải, giờ đây Du Hạo không là gì trong lòng cô gái nữa và
cũng không có lý do cũng như tư cách gì để nắm tay giữ Yến Phi. Du Hạo đang hối
hận? Cậu sợ điều Song Song nói trước đây sẽ trở thành sự thật.
“Du Hạo, tôi hy vọng cậu sẽ không hối hận khi
đã lấy đi ký ức của Yến Phi!”
Du Hạo cúi đầu,
nhắm mắt vì lòng đau nhói…
Đột nhiên, có
vật gì đó bay vèo đến rớt ngay dưới chân Du Hạo. Du Hạo liền ngước mặt lên
nhìn, ngạc nhiên là chẳng có ai cả. Cậu đưa mắt xuống, là một tờ giấy cuộn nhỏ.
Với tay lấy lên và mở ra xem, mắt Du Hạo mở to khi dòng chữ hiện ra rõ ràng: Lục Song Song đang ở trong tay ta. Nếu muốn cứu cô
ta thì đến bãi đất trống ngay!
“Bãi
đất trống?
Là chỗ của bọn Dạ Ma!
Chúng bắt Song Song rồi ư?”
Du Hạo vò tờ
giấy trong tay. Bỗng, có cái bóng bay vút đi trên mái
nhà. Du Hạo đã trông thấy, ngay lập tức liền
đuổi theo.
Bóng anh chàng
họ Du vừa rời đi thì AJ xuất hiện. Cậu
cười nhạt:
“Hóa
ra, Lục Song Song cũng quan trọng với cậu
quá nhỉ, Du Hạo?”
AJ mở toang cánh
cửa ngôi nhà gỗ, đưa mắt nhìn một lượt. Căn
nhà tối om, vắng lặng. Cậu nhìn sang bên phải, ngay vách ngôi nhà là cái kệ
sách cao cùng lúc câu nói tiết lộ của Du Hạo vang lên “….vòng xoay kim loại dùng để mở cửa hầm
lại nằm khuất ở mặt dưới kệ sách…”. Không
chần chừ, AJ bước đến, cúi người xuống và đưa tay mò mẫm mặt dưới kệ sách gỗ. Kịch! Tay cậu
đụng trúng vật gì cứng cứng. Theo
cảm nhận thì đó là vòng kim loại, đúng như Du Hạo nói. AJ
từ từ xoay nhẹ một vòng. Lại thêm một tiếng Kịch! và lần này là cửa hầm bên dưới sàn nhà gỗ mở ra. AJ đến gần
nhìn, có bậc thang dài dẫn lối xuống tầng hầm đầy bóng tối.
“Du
Thượng, ông ghê gớm thật, giấu quyển sách đáng sợ ấy ngay bên trong
nhà của con trai. Đáng tiếc, tui
sẽ là người có nó chứ không phải Du Hạo!”
AJ cười nhạt,
đặt chân lên bậc thang rồi nhẹ nhàng tiến sâu xuống bên dưới.
***
Lúc này, Du Hạo
vẫn còn đuổi theo cái bóng đen bay phía trước. Cái
bóng lúc ẩn lúc hiện và tốc độ bay nhảy của hắn khá nhanh.
“Lũ Dạ
Ma bắt Song Song làm gì chứ? Chẳng lẽ chúng muốn biến cậu ấy thành bữa ăn tối?”
Du Hạo đuổi theo
cái bóng liêu xiêu kia vào bên trong rừng. Bịch!
Du Hạo đáp xuống đất, cẩn thận quan sát xung quanh xem có mai phục không! Dạ Ma
hay đi theo đàn, thường là thế. Chúng
hoạt động rất đoàn kết vậy nên lúc này Du Hạo nghĩ có thể Dạ Ma đang núp quanh
đây, chờ cơ hội là sẽ tấn công ngay.
Nhưng cái bóng đen khi nãy đột nhiên biến mất tiêu, Du Hạo hình như mất dấu tên
ma ấy rồi! Du Hạo đưa mắt nhìn xuyên qua những tán cây xum xuê, mấy chiếc lá ngả
màu tối khẽ rung rinh trong gió lạnh vào
nửa đêm. Dường như không có ai ngoài Du Hạo cả. Không
bóng dáng, không âm thanh nào phát ra dù rất khẽ.
“Sao
mình chẳng nghe thấy “mùi” gì hết! Vậy là
không có con Dạ Ma nào ư?”
***
Trở lại tầng hầm
dưới sàn nhà gỗ, giống như Du Hạo chiều nay, AJ cũng đang có mặt ở ngay phòng
có quyển sách ma thuật. Cậu chăm chú nhìn quyển sách cũ đang xoay chậm rãi
trong vòng tròn ma pháp.
Màng lưới phép bảo vệ tỏa ra từ ngôi sao
năm cánh, biểu tượng dưới mặt sàn, đầy
bụi bặm.
“Cuối
cùng ta cũng tìm thấy!
Ta tìm kiếm suốt mười năm trời, đã đến
lúc ta có nó trong tay rồi!”
AJ thận trọng
tiến đến gần màng lưới phép, khẽ khàng giơ tay lên. Cậu
đưa mắt nhìn xung quanh, xem có cạm bẫy gì không. Chẳng có gì.
AJ từ từ thò tay xuyên qua màng phép, một
cách dễ dàng rồi tiếp tục đưa tay tiến sâu vào vòng tròn phép màu
xanh lam.
Một chút nữa thôi, chỉ cần một chút nữa.
AJ hít sâu một hơi, mạnh dạn chạm tay vào quyển sách vẫn xoay
đều, xoay đều.
Trông nó thật hiền lành như thể dẫn dụ
người khác hãy lấy nó!
Nhanh chóng, AJ
lôi quyển sách ra ngoài.
Vòng phép xanh lam và màng
lưới bảo vệ bởi ngũ hành bất chợt biến mất, niêm phong đã bị gỡ bỏ!
AJ cầm quyển
sách, đôi mắt trong đêm ánh lên cái nhìn ranh mãnh:
“Ta có
quyển sách rồi Du Hạo!”
***
Đứng lặng nãy
giờ không hề có động tĩnh hoặc con Dạ Ma
nào ra tấn công, Du Hạo bắt đầu suy nghĩ:
“Chuyện
gì vậy, cái bóng biến mất và cũng chẳng có con ma nào!
Hay là ở chỗ
bãi đất trống, trong giấy viết như thế…”
Rồi Du Hạo khựng
lại trong thoáng chốc, lắc đầu:
“Không,
không đúng!
Sự việc này có gì đó không ổn!
Làm sao biết chắc chúng bắt Song Song?
Cái việc bảo mình đến bãi đất trống cũng không bình thường.
Chúng viết thế để làm gì?
Chúng muốn mình đến đó hay... muốn
mình rời khỏi nhà gỗ? Không hay rồi!”
Trước mặt Du Hạo
cửa hầm bí mật mở rộng. Còn chưa suy nghĩ được gì là Du Hạo lập tức chạy xuống
tầng hầm. Căn phòng cuối con đường hoàn toàn trống trải, quyển sách biến mất,
những màng lưới phép cũng bốc hơi theo.
Xung quanh vẫn bình thường, không hề xảy ra cuộc ẩu đả nào, chỉ có những dấu
giày in lại trên lớp bụi dày dưới sàn nhà. Du Hạo đã bị lừa!
***
“Ha ha
ha, cậu lấy được nó rồi à?”
Access cầm quyển
sách cười lớn. AJ nhìn sang đám thuộc hạ:
“Các
ngươi làm tốt lắm!
Không còn việc gì nữa, các ngươi có thể
về!”
“Dạ, chủ
nhân! Mà cái quyển sách đó là gì vậy?
Nó quan trọng lắm sao?”
Lông Xám muốn
đứng tim, dù hắn chẳng có trái tim nào, khi bắt gặp cái nhìn đáng sợ của AJ
chiếu về mình.
Cậu cất giọng lạnh băng:
“Từ
bao giờ mà ngươi lại có quyền bảo ta phải nói tất
cả những việc ta làm cho ngươi vậy? Các ngươi bắt đầu nhiều chuyện rồi hả?”
Xù Xì đẩy nhẹ
tên bạn ngốc, cười cười:
“Chủ
nhân đừng giận.
Cái tên này đần độn lắm, hắn rất hay tò
mò!
Chủ nhân là người rộng lượng đừng trách
hắn làm gì!”
Lần đầu tiên tên
ma mập ấy nói một câu nghe lọt tai như thế.
AJ xoay lưng,
gắt:
“Xéo
đi! Đừng làm ta nổi điên!”
Câu ra lệnh vừa
dứt thì đám ma đói nháo nhào lần lượt chui ra khỏi cửa sổ y như lũ vịt trời bị
lùa ra ngoài đồng. Chân Đen cúi người:
“Chủ
nhân nghỉ ngơi, chúng thuộc hạ xin cáo!”
Chân Đen trước
khi bay đi vẫn kịp quắt mắt nhìn qua quyển sách màu
xanh đen kỳ bí mà Access mân mê trên tay.
Lia ánh nhìn về
phía cửa sổ,
bóng mấy con ma mất dạng sau đám mây đen
dưới vầng trăng, AJ nghĩ thầm:
“Mình
quên hỏi về lũ Dạ Ma lần trước! Có gì
đó không ổn đang xảy ra!”
AJ lại nhớ đến
cái bóng biến mất trong con đường nhỏ chiều này và
cả cái xác chết có dấu răng của Dạ Ma trên cổ!
***
Hôm sau, Song
Song đứng bật dậy khi nghe Du Hạo báo tin sét đánh:
“Cái
gì? Cậu nói quyển sách ma thuật bị lấy rồi ư?
Ai lấy?”
“Tớ
không rõ!
Đêm qua, có
người đột nhập vào lấy mất quyển sách!”
“Trời
hỡi!
Chẳng phải tôi đã dặn là cậu hãy cẩn thận
còn gì! Nhưng cậu đã biến đi
đằng nào hay bất tỉnh ở đâu mà đề nó bị lấy đi dễ dàng như thế?”
“Tối
qua tớ bị lừa đuổi theo một con Dạ Ma.” –
Du Hạo gãi đầu.
“Gì
chứ? Sao cậu cứ khoái bắt Dạ Ma vậy?
Đuổi theo nó làm gì?”
Du Hạo thành
thật “khai báo”:
“Tại
chúng ném cho tớ tờ giấy ghi là chúng đã bắt cậu. Tớ
sợ cậu xảy ra chuyện nên liền đuổi theo. Tớ đã
bất cẩn để mắc mưu.”
Song Song tròn
xoe mắt, thật bất ngờ vì chuyện này. Hóa ra vì nghĩ nó bị Dạ Ma bắt nên Du Hạo
mới đuổi theo rồi hậu quả là để mất quyển sách!
“Cậu vì
lo cho tôi nên đuổi theo Dạ Ma à?”
Thấy Du Hạo gật
đầu, Song Song chợt im lặng. Không
giận dữ, không lớn giọng trách mắng nữa chỉ
là đang suy nghĩ!
“Xin
lỗi, tôi không nên trách cậu như vậy!” – Song Song phải mất mấy giây sau mới nói
được.
Du Hạo cười:
“Không,
thật sự là lỗi của tớ.
Lẽ ra tớ nên cẩn thận hơn!”
Nhìn nụ cười dịu
dàng của anh chàng, Song Song lại suy nghĩ. Nó thấy có lỗi với Du Hạo và
lúc này chợt khó
xử làm sao!
“Tớ
chỉ muốn báo cho cậu biết chuyện này. Bây
giờ tớ phải đến Hội Nhật Hoàng cầu cứu các bác mới được!”
“Này,
cho tôi theo với!
Tôi cũng muốn đi!”
***
Ít phút sau, tại
Hội Nhật Hoàng, trong phòng lớn, Kim Ban sững sờ:
“Con
nói sao? Con tìm thấy quyển sách ma thuật và đêm
qua nó đã bị lấy đi?”
Du Hạo gật đầu.
Vương Đại nhìn thằng bé:
“Con
có biết ai lấy nó không?”
Lần này,
Du Hạo lắc đầu.
“Tai
họa!
Tai họa rồi!” –
Phùng Đỉnh tru tréo – “Tìm
thấy quyển sách nhưng lại bị lấy mất và điều nguy hiểm là ai
đang giữ nó?”
“Bình
tĩnh đi lão Đỉnh!” – Kim Ban quay sang Du Hạo hỏi – “Du
Hạo, con vì sao tìm được nó? Khi
tìm thấy quyển sách trong tình trạng ra sao?”
Du Hạo kể lại
mọi chuyện cho ba ông già nghe. Cậu vừa dứt lời thì Phùng Đỉnh vỗ tay cái chát,
hắng giọng:
“Ồ,
thì ra thế!
A Thượng đã xây tầng hầm ấy cốt muốn giấu
quyển sách!
Rất có thể A Thượng đã luyện phép dưới đó
cũng nên.”
“Theo
như cháu kể thì, quyển sách bị bao bọc bởi vòng tròn phép niêm phong và màng
lưới bảo vệ bởi ngũ hành? Đó là cách bố con dùng để niêm phong “mùi
ma thuật” lại! Ra vậy, ra vậy!”
“Các
bác ơi, cháu không hiểu vì sao chú Thượng chỉ niêm phong mùi ma thuật không niêm phong cả quyển sách?
Và tại sao chú ấy không đưa cho Hội Nhật
Hoàng?” – Song Song thắc
mắc.
Ba ông lão kia
nhìn nhau. Vương Đại thở ra:
“Việc A
Thượng không trao lại cho Hội có lẽ vì không kịp thời gian.
Còn về việc vì sao A Thượng không niêm
phong cả quyển sách là vì anh ấy không đủ sức làm thế!”
Hai đứa trẻ ngạc
nhiên. Kim Ban đứng dậy:
“Sự
thật thì, để niêm phong quyển sách ấy phải có “phép
phong ấn” mới giam được nó!”