Làm Dâu Nhà Ma - Chương 33

Chương
33: Cuộc chạm trán bất ngờ
 

 

 

Du Hạo rũ người vì tưởng tượng ra tình huống khi cậu và Yến Phi chạm mặt
nhau. Chà khó xử thật! Nhưng Song Song nói có lý, vẫn chưa biết rõ được AJ có
thật lòng với Yến Phi hay không nên cô gái có thể đang nằm trong vòng nguy hiểm
vì vậy chỉ còn cách này mới mong Yến Phi sẽ rời xa AJ.

 

“Được rồi, đành
vậy thôi! Cần phải tính toán xem khi nào tớ giáp mặt với Phi Phi để còn…”

 

Song Song giơ
tay, ngăn lại:

 

“Không cần nữa,
chuyện đó tôi cũng đã lo luôn cho cậu. Tối nay bảy giờ sẽ có hội chợ hoa ở cuối
phố Hoa Đạo, Yến Phi với AJ hẹn đi chơi cùng nhau và lúc ấy chúng ta sẽ gặp mặt
họ

ngay tại đó!”

 

Một
lần nữa Du Hạo nghệch mặt vì “sự ra tay mau lẹ” của cô gái này. Du Hạo đưa tay
lên môi:

 

“Nếu thế thì tớ
sẽ gặp AJ luôn. Tớ khó lòng nói chuyện với Phi Phi!”

 

Song Song thở
dài:

 

“Cái này cậu
cũng chẳng cần lo. Tôi sẽ tìm cách tách AJ ra để cậu có cơ hội đi với Yến Phi.
Vả lại tôi cũng đang muốn nói chuyện với AJ, đã đến lúc cần làm rõ vấn đề này
rồi!”

 

“À!” – Du Hạo vừa nói vừa gật gù.

 

Trông cậu giống
như đứa trẻ đang được cô bảo mẫu chăm lo từ A đến Z.

 

Cuối cùng hai
người cũng đã thống nhất như vậy.

 

Chợt, Du Phương
ló đầu ra:

 

“Chà nãy giờ hai
đứa bàn chuyện gì sôi nổi vậy?”

 

“Chị Du Phương !”
– Du Hạo lẫn Song Song cùng gọi.

 

“Có chuyện gì
vui thì nói cho mọi người biết đi!”

 

“A dạ, chỉ là
chuyện tào lao thôi, không có gì đặc biệt cả.” –
Du Hạo gãi đầu.

 

Du Phương nhìn
em trai, cười cười. Đúng lúc, Du Thiện lao vào:

 

“Chị Song Song
mới đến hả? Em với chị Thanh có làm bánh bột ngon lắm chị ra vườn ngoài cùng ăn
đi!”

 

Song Song gật
đầu:

 

“Ừ, nhóc!”

 

Du Thiện xoay
qua kéo tay Du Hạo lôi đi:

 

“Anh Du Hạo cũng
cùng ăn nhé! Nào đi thôi!”

 

“Rồi, từ từ, em
đừng kéo anh đi nhanh thế!”

 

Thấy hai anh em,
kẻ trước người sau, lôi lôi kéo kéo, Song Song buồn cười.

 

“Nào đi thôi,
Song Song!”

 

Du Phương đi bên
cạnh, bất ngờ lên tiếng:

 

“Song Song thân
với Du Hạo lắm hả? Chị thấy hai đứa thường xuyên gặp nhau!”

 

“Dạ, cũng bình thường,
có lẽ vì nói chuyện hợp.”

 

Du Phương để hai
tay ra sau lưng, nhún vai:

 

“Vậy ư, thế cũng
tốt! Song Song hãy nói chuyện với Du Hạo nhiều nhiều nhé. Mấy ngày nay

chị thấy nó hình
như vui lên được một chút, chắc là vì có một người bạn ở bên cạnh.”

 

Song Song tròn
xoe mắt nhìn Du Phương. Cô chị cười, mắt nhìn lên cao:

 

“Du Hạo vốn
không có bạn, cả ngày cứ ở trong nhà, quanh quẩn với cỏ cây. Có lẽ nó cô đơn
lắm! Chị không cố tình xem lén nhưng vài lần nhìn em và Du Hạo trò chuyện chị
thấy nó cười nhiều hơn. Xem ra nó rất thoải mái khi ở bên cạnh Song Song!”

 

Song Song đưa mắt
nhìn Du Hạo đang cười đùa với Du Thiện. Ngày trước khi Yến Phi còn là vợ chưa
cưới của Du Hạo, Song Song có vài lần gặp anh chàng này. Khi đó trông gương mặt
cậu phảng phất nỗi buồn nào đấy! Có lẽ là vì…

 

Song Song mỉm
cười, đáp:

 

“Vâng, em sẽ là
bạn tốt của cậu ấy!”

 

Du Phương cười
tươi, nắm tay Song Song kéo đi nhanh.

 

 

***

 

 

Buổi tối hôm nay
phố Hoa Đạo vô cùng nhộn nhịp vì có hội chợ hoa được tổ chức. Không cần phải
nói cũng biết, ở đây chỉ trưng bày toàn hoa! Là nơi thích hợp cho những cặp yêu
nhau hẹn hò trong một khung cảnh lãng mạn.

 

AJ nắm tay Yến
Phi đi giữa con đường nhộn nhịp người, hai bên có rất nhiều chậu hoa đẹp trưng
bày, đúng là tuyệt thật!

 

“Woa, hoa đẹp
quá phải không AJ?” – Yến Phi trầm trồ khen.

 

“Ừ, đây là lần
đầu sau mười năm AJ dự một lễ hội đấy! Cũng không tệ!”

 

Yến Phi nhẹ
nhàng:

 

“Nếu muốn sau
này tớ sẽ đưa cậu đến nhiều lễ hội hơn!”

 

AJ nắm tay cô
gái, đưa lên:

 

“Đi đâu cũng
được, miễn có Yến Phi!”

 

Yến Phi cười
phì. Bất chợt, AJ thấy một người con trai tặng hoa cho một cô gái, hình như họ
là người yêu. AJ trông ngộ ngộ! Cậu đưa mắt sang Yến Phi, cô bạn đang nhìn mấy
chậu hoa rực rỡ. Nghĩ gì đó, AJ liền đảo nhìn mắt xung quanh, đúng lúc có cả
giàn hoa trưng bày rất đẹp. Và không chần chừ cu cậu đã với tay lấy ngay một
cành hoa mới nở.

 

Yến Phi ngạc
nhiên khi một cành hoa đưa ra trước mặt, quay qua thấy AJ cười tươi:

 

“AJ tặng Yến Phi!”

 

Yến Phi thật sự
bất ngờ trước hành động lãng mạn của anh chàng ngốc này. Nó đón lấy, cười e
thẹn:

 

“Cám ơn!”

 

AJ, lòng sướng
mê tơi. Hóa ra, việc tặng hoa cho cô gái mình thích lại vui như vậy.

 

Bỗng, có người
khều khều vai AJ. Cậu xoay lại, người đó giơ tay ra:

 

“Cậu vẫn chưa
trả tiền cho cành hoa đó!”

 

“Phải trả tiền
hử?” – AJ lúng túng thò tay vào túi quần.

 

Bên cạnh Yến Phi
cũng ngạc nhiên không kém. Và khi trông điệu bộ ngơ ngác của AJ, con bé mắc
cười quá!

 

“Chỉ một cành
hoa thôi cũng bắt trả tiền!” - AJ lầm bầm.

 

Yến Phi bảo:

 

“Thôi đừng bận
tâm làm gì. Chúng ta mau đến chỗ kia gặp Song Song đi, cậu ấy hẹn ở đó!”

 

“Sao? Có Lục Song
Song nữa ư?”

 

 

***

 

 

Lúc này, Song
Song và Du Hạo đang đứng ở chỗ hẹn chờ hai người nọ.

 

“Hừ, chẳng biết
cả hai đi đâu mà vẫn chưa đến!”

 

“Cậu đừng sốt
ruột! Có lẽ hội hoa đông quá!”

 

Du Hạo nói vậy
nhưng còn nóng ruột hơn cô bạn vì sắp gặp lại Yến Phi. Du Hạo thấy hồi hộp, tim
đập mạnh. Cậu không biết sẽ nói gì đầu tiên khi chạm mặt “người vợ cũ” nhất là
khi bên cạnh cô ấy lại có “người tình mới”!

 

“Này, lát nữa
cậu phải cố gắng hết sức để Yến Phi nhớ ra cậu! Mà khi nhìn mặt cậu chắc Yến
Phi sẽ nhớ ra thôi. Tôi trông cậy vào cậu đấy!”

 

“Ừ, ừ tớ sẽ cố!
Còn cậu cũng đừng nói gì không phải với AJ nhé!”

 

Song Song miễn
cưỡng gật đầu.

 

Cả hai còn đang
nghĩ ngợi thì một cành hoa đưa ra trước mặt Du Hạo. Du Hạo ngước lên, là một cô
bé với cái giỏ đầy hoa, miệng mỉm cười:

 

“Anh ơi, mua hoa
tặng người yêu đi!”

 

“À, anh không có
người yêu nên không mua hoa.”

 

Cô bé tròn xoe
mắt, chỉ tay sang Song Song:

 

“Vậy chị gái
xinh đẹp này không phải là bạn gái của anh hả?”

 

“Cái gì?” – Du Hạo với Song Song đồng loạt kêu lớn.

 

Giọng của chúng
khiến người đi đường dừng lại nhìn. Hai đứa nọ cười cười vì ngượng.

 

Du Hạo cúi xuống
nói với cô bé bán hoa:

 

“Không, anh chị
không phải đâu!”

 

“Đúng! Chị không
phải là bạn gái anh ta! Anh ta xấu òm!”

 

Du Hạo nhìn nhìn
cô gái, đâu cần phải phũ phàng như thế. Cô bé nọ sụ mặt:

 

“Vậy sao? Em xin
lỗi! Em chào anh chị!”

 

Du Hạo nhìn dáng
vẻ tội nghiệp của cô bé bán hoa. Chắc nó phải bán hết chỗ hoa đó trong đêm

nay.

 

Cô bé xoay lại
thấy Du Hạo vẫy tay gọi. Nó liền chạy đến, Du Hạo cười dịu dàng:

 

“Thôi em cho anh
mua ba cành hoa!”

 

“Vâng!” – Cô bé vui mừng lấy hoa cho khách và nhận tiền.

 

Du Hạo vỗ vỗ đầu
cô bé rồi dõi theo bóng dáng nhỏ nhắn mất dần trong đám đông. Cậu mỉm cười bình
yên.

 

Song Song nãy
giờ đưa mắt nhìn nụ cười của cậu bạn để rồi tự nhiên cảm nhận lòng mình hình
như xuất hiện cái gì đó không rõ. Nó liền khẽ xoay mặt sang bên.

 

Một cành hoa đưa
ra trước mặt Song Song. Cô gái họ Lục ngạc nhiên nhìn qua, Du Hạo tặng hoa
nhưng mặt lại hướng sang bên kia:

 

“Tặng cậu!”

 

Song Song buồn
cười, bảo:

 

“Nè, sao trên
đời lại có cái kiểu tặng hoa như thế nhỉ? Bộ nhìn mặt tôi mà tặng hoa thì cậu
thấy buồn nôn hả?”

 

“Cậu này, sao
lại nói thế!” – Du Hạo nhún nhường – “Rồi, tớ nhìn cậu thế này được chưa! Cậu không
muốn nhận hoa à?”

 

Song Song, mắt
lãng đãng đâu đó, từ từ đón lấy cành hoa:

 

“Cám ơn!”  

 

Du Hạo cười
nhạt. Song Song xoay xoay cành hoa, cất tiếng:

 

“Sao cậu mua đến
ba cành vậy?”

 

“Thì tại thấy cô
bé đó tội nghiệp nên tớ mua giúp thôi!”

 

“Vậy thì lát
nữa, một cành cậu tặng cho Yến Phi. Còn cành kia tặng… AJ!”

 

“Lúc này mà cậu
còn giỡn được…”

 

Bỗng, tiếng ai
đó gọi to:

 

“Song Song!”

 

Cả hai xoay qua.
Từ xa họ đã thấy Yến Phi cùng với AJ. Ngay lập tức Du Hạo quay mặt đi, bất ngờ
quá, chưa kịp chuẩn bị gì hết.

 

Yến Phi và AJ
chạy lại chỗ Song Song đang đứng. Yến Phi nghiêng đầu:

 

“Xin lỗi, chợ
hoa đông quá, chúng tớ khó khăn lắm mới đến được đây!”

 

“Có gì đâu, tớ
cũng vừa đến.” – Song Song nhìn qua AJ cười – “Chào cậu, AJ!”

 

AJ cười chào
lại. Yến Phi vỗ hai tay vào nhau:

 

“Tiếc là Diễm
Quỳnh bận chuyện nên không đến. Nào, bây giờ chúng ta dạo một vòng chợ hoa!”

 

“Ừ. À quên, hôm
nay tớ có đưa một người bạn mới đến cùng dự hội chợ hoa với chúng ta đấy.”

 

Câu nói của Song
Song như “ra hiệu” cho Du Hạo. Du Hạo nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố lấy
bình tĩnh. Khi đã bớt căng thẳng, Du Hạo từ từ xoay mặt lại. Cái nhìn của cậu
chạm vào ánh mắt to tròn của Yến Phi. Cô gái đang mỉm cười. Còn AJ, ngay lập
tức gương mặt biến sắc khi thấy người bạn mới mà Song Song giới thiệu là Du
Hạo!

 

Du Hạo nhìn Yến
Phi, vẫn là nụ cười rạng rỡ, đôi mắt linh động tròn xoe, mái tóc đen dài buông
xõa trên bờ vai. Lúc đó, tình cảm trước đây chợt nhiên ùa về, làm tim cậu thắt
lại. Du Hạo muốn đến gần giang tay ôm người con gái ấy vào lòng, rất muốn! Ôm
như để xoa dịu đi những ngày nhớ nhung vô vàn, để xoa dịu đi trái tim vẫn còn
rỉ máu!

 

“Giới thiệu với hai
cậu, đây là bạn mới của tớ, tên cậu ấy, DU HẠO!”

 

Song Song vừa
nhấn mạnh hai từ Du Hạo vừa đưa mắt sang Yến Phi để xem thử phản ứng của cô bạn
thân thế nào. Thế nhưng, chẳng có chút biểu hiện nào trên gương mặt vẫn cười
tươi của Yến Phi. Chẳng những vậy con bé còn giơ tay ra thân thiện:

 

“Chào cậu, Du
Hạo! Tớ là Yến Phi, đây là AJ!”

 

Lời chào hỏi xa
lạ ấy đã làm Du Hạo thoáng bất động. Cậu lặng người trong chốc lát, lòng

thấy nhói đau một
cách khó chịu.

 

“Ừm, chào cậu,
Phi… à Yến Phi!” – Du Hạo cố nở nụ cười làm
quen, rồi qua sang AJ đứng im lặng nãy giờ – “Cậu
là AJ? Chào cậu!”

 

AJ khẽ đưa mắt
qua Song Song, cô bạn cũng đang chăm chăm nhìn cậu.

 

AJ, như đã hiểu
ra ý đồ của cô gái thông minh này, cũng bắt tay với Du Hạo:

 

“Chào Du Hạo,
rất vui được quen cậu!”

 

Bàn tay AJ siết
chặt tay Du Hạo. Du Hạo nắm chặt hơn.

 

Yến Phi cất
giọng vui vẻ:

 

“Không ngờ Song
Song lại đưa một cậu con trai đến đây! Hai người… là người yêu hả?”

 

Song Song xua
tay:

 

“Không đâu, bạn
bình thường thôi.”

 

“Thế ư? Vậy còn
cành hoa trên tay cậu? Du Hạo còn cầm hai cành nữa kìa.”

 

Du Hạo lúng túng
gãi đầu. Song Song giải vây:

 

“Du Hạo muốn
tặng cho ba chúng ta, mỗi người một cành hoa, đúng không Du Hạo?”

 

“Ừ đúng, tặng
cậu và AJ, mỗi người một cành!” – Du Hạo trao
hoa cho hai người.

 

Yến Phi mỉm cười
nhận hoa. Còn AJ thì bảo:

 

“Chà, con trai
tặng hoa cho con trai hơi bị kỳ nhỉ nhưng tui sẽ nhận!”

 

“Được rồi, làm
quen đã xong, bây giờ bốn chúng ta đi kiếm trò gì chơi nhé! Hội vui thế này
nà!” – Song Song gợi ý.

 

“Ừ, được đấy, ý
hay! Vậy thì chúng ta lên cáp treo xem hội hoa!” –
Yến Phi lém lỉnh nhìn anh

bạn mới – “Du Hạo, cậu không sợ độ cao đó chứ?”

 

Du Hạo lắc đầu:

 

“Không, đi cáp
treo cũng vui lắm!”

 

“Thế thì quyết
định như vậy!” – Yến Phi quàng tay qua tay AJ – “Nào đi thôi!”

 

Yến Phi với AJ
đi phía trước. Cả hai nói chuyện vui vẻ. Du Hạo đi phía sau, đôi mắt buồn thăm

thẳm khi thấy hai
người nọ tay trong tay hạnh phúc!

 

Song Song nhìn
Du Hạo, rồi đổi hướng lên cô bạn thân đi trước mặt:

 

“Sao Yến Phi
không hề tỏ ra gì cả khi thấy Du Hạo? Trước đây cậu ấy rất thích Du Hạo. Lẽ ra
khi gặp mặt người con trai này cậu ấy phải nhận ra hoặc chí ít nên có biểu hiện
nào đó chứ! Lẽ nào, Yến Phi đối với Du Hạo…”

 

 

Cả bốn đi đến
nơi có cáp treo. Song Song thấy dòng người xếp hàng, thở ra:

 

“Phải mua vé đã.
Tớ sẽ đi mua cho!”

 

Dứt lời, Song
Song đến quầy mua vé. Còn lại ba người, Yến Phi đứng ở giữa hai chàng trai.

 

“Cậu và Song
Song quen nhau lâu chưa?” – Yến Phi đột ngột
hỏi.

 

“À, cũng khá
lâu.

 

“Chắc hai người
thân lắm! Song Song hiếm khi dẫn bạn mới đến, nhất là con trai. Xem ra cậu ấy
rất quý Du Hạo!”

 

Du Hạo cười đáp:

 

“Ừm, tớ cũng quý
Song Song!”

 

Yến Phi khẽ gật
đầu, không nói gì nữa. AJ thì thỉnh thoảng cứ đưa mắt qua Du Hạo, và lần nào cũng
bắt gặp cái nhìn của cậu bạn hướng về mình!

 

Vài giây sau,
Song Song chạy lại gần:

 

“Chen lấn khiếp,
nhưng may tớ mua vé được rồi. Đây mỗi người cầm vé đi!”

 

Cô gái họ Lục
trao vé cho từng người. Chẳng ai để ý rằng Song Song đã cố tình tráo vị trí số
vé!

 

Mãi khi đến
lượt, người soát vé nhìn Yến Phi với AJ:

 

“Hai người mua
vé không cùng số nên không ngồi cùng một toa được!”

 

Chúng còn ngạc
nhiên thì giọng Song Song vang lên ở phía sau:

 

“Ôi, đoảng thật!
Tớ đưa nhầm số vé rồi! Hình như Yến Phi và Du Hạo cùng số, còn tớ và AJ

cùng số khác.”

 

“Thế thì cô hãy
đi cùng cậu thanh niên phía sau.” – Người soát
vé chỉ Yến Phi với Du Hạo, xong đảo mắt lại AJ và Song Song – “Còn cậu, đi cùng cô này!”

 

Không còn cách
nào khác bốn người đành nghe theo. Trước khi lên cáp, Song Song nháy mắt ra dấu
cho Du Hạo.

 

Hai cáp treo
được đưa lên cao.

 

“Cô cố tình đúng
không?” – AJ ngồi đối diện với Song Song.

 

“Cậu nói gì tôi
không hiểu! Chỉ là tôi nhầm lẫn thôi! Sao? Chưa chi mà cậu đã ghen với Du Hạo

rồi hả?” – Song Song điềm nhiên hỏi.

 

AJ im lặng, đồng
thời nhìn sang cáp treo ở phía xa xa, nơi Yến Phi ngồi cùng Du Hạo. Cậu lo rằng
Du Hạo sẽ làm gì đó để Yến Phi lấy lại ký ức!

 

 

“Hội chợ hoa
nhìn từ trên cao đẹp quá phải không?” – Yến
Phi thích thú.

 

“Ừ, nhìn đâu cũng
thấy toàn là hoa.” – Du Hạo trả lời khẽ vì đang
đắn đo gì đấy.

 

“Cậu không khỏe
à? Hay bận tâm chuyện gì?”

 

Du Hạo nhìn trực
diện cô gái. Quyết định một điều, cậu buột miệng gọi:

 

“Tớ không có gì
đâu, cậu đừng lo… Phi Phi!!!”

 

Yến Phi cười,
nhíu mày:

 

“Cậu gọi tớ là Phi
Phi? Sao lại…”

 

“À, tớ thuận
miệng thôi. Vì tên cậu là Yến Phi nên tự dưng tớ nghĩ đến cái tên Phi Phi. Nếu
cậu không thích tớ sẽ không gọi nữa!”

 

“Ừ, cậu đừng gọi
tớ là Phi Phi, tớ không quen. Cậu cứ gọi tớ là Yến Phi!”

 

Du Hạo thấy hụt
hẫng nhưng vẫn cố tỏ ra bình thường. Cậu gãi đầu cười:

 

“Thế ư? Tớ hiểu
rồi!”

 

Nhìn Yến Phi mãi
đưa mắt quan sát bên dưới, Du Hạo thấy lòng nặng trĩu. Vậy là cái tên Phi Phi, chỉ
một mình cậu gọi cô gái trước đây, bây giờ đã không còn một chút ấn tượng với
Yến Phi! Chưa bao giờ, Du Hạo lại thấy khoảng cách giữa cậu và người con gái ấy
xa, rất xa như lúc này. Khoảng cách của con tim Yến Phi! Khoảng cách đó có lẽ
Du Hạo đã không còn có thể lấp đầy được nữa! Vì con tim ấy đã có chủ…?

 

 

… AJ đưa ra bốn
tờ vé vào “Con đường hoa” cho ba người bạn.

 

“Sao cậu không
để tôi mua vé?” – Song Song dò xét.

 

“Thôi, cô là con
gái để tui đi cho tiện. Với lại để không phải xảy ra chuyện không may lúc nãy.
Tui vốn rất cẩn thận!” – AJ cười ẩn ý với cô
gái họ Lục.

 

Song Song khoanh
tay, nghĩ thầm:

 

“Được lắm nhưng
đừng tưởng tôi sẽ chịu thua cậu!”

 

“Nào chúng ta
đi!” – Yến Phi bảo.

 

Chợt, tất cả
nghe tiếng Song Song kêu lên:

 

“Ối, chân tớ bị
trặc rồi!”

 

Yến Phi với Du Hạo
quay lại thấy Song Song ngã vào người AJ. Cu cậu chẳng biết chuyện gì nên đỡ
lấy cô gái.

 

“Song Song,cậu
trặc chân ư? Sao bất cẩn vậy?” – Du Hạo hình
như chưa hiểu.

 

“Song Song, có
sao không?” – Yến Phi lo lắng.

 

“Không sao, tại
tớ bất cẩn! Chuyện thế này thì ba cậu cứ vào trong, tớ ngồi ở ngoài đây chờ!”

 

“Không thể để
cậu ở ngoài một mình được. Vậy thì ba chúng tớ không đi nữa!”

 

“Đừng!” – Song Song ngăn – “Lỡ
mua vé rồi không đi thì uổng. Thôi thì AJ cũng đang đỡ tớ nên cậu chịu thiệt ở
lại với tớ để Yến Phi và Du Hạo yên tâm vào tham quan “Con đường hoa”!”

 

“Gì cơ? Nhưng…” – AJ chưng hửng.

 

“Sao, cậu không
thể ở lại giúp tớ hả? Thế thì thôi!” – Song
Song vờ thở ra.

 

“AJ này, đã vậy
thì cậu ở lại với Song Song đi. Tớ với Du Hạo sẽ đi nhanh rồi ra. Nếu không đi
thì cậu ấy lại không chịu!”

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3