Người tình kỳ ảo - Chương 08-P1
Julian và Grace giúp Selena đóng quầy lại và chất đồ
lên chiếc xe Jeep của cô rồi mới hòa vào dòng người tối thứ 6 để về nhà.
“Sao anh im lặng thế?” – Grace hỏi khi họ dừng lại
trước đèn đỏ.
Cô theo dõi cách anh nhìn theo những chiếc xe khác
đi trên đường. Trông anh thất thần, như kiểu một người đang bị kẹt giữa mơ và
thực.
“Tôi không biết phải nói gì.” – Anh ngập ngừng trả lời.
“Nói cho tôi biết anh cảm thấy thế nào.”
“Về cái gì?”
Grace cười. “Anh đúng là đàn ông.” – cô nói – “Anh
biết không, đàn ông là những người bệnh nhân mà tôi thấy khó điều trị nhất. Họ
bước vào và trả 125 đô một giờ mà chẳng nói gì cả. Tôi sẽ chẳng bao giờ phát hiện
được điều gì.”
Anh đưa mắt nhìn xuống đùi và cô thấy anh dùng ngón
tay cái cọ vào chiếc nhẫn tướng quân một cách vô thức. “Em nói em là một chuyên
gai trị liệu tâm lý tình dục. Thế nó chính xác là cái gì vậy?”
Cô dấn ga tiếp tục đi. “Tôi và anh đang gặp phải vấn
đề tương tự đấy. Tôi giúp những người gặp rắc rối trong các mối quan hệ tình cảm.
Những người phụ nữ sợ phải yêu đàn ông hay những người phụ nữ hơi quá bạo liệt
trong tình yêu.”
“Kiểu như chứng cuồng dâm?”
Cô gật đầu.
“Tôi cũng biết một số người mắc chứng này.” – Anh
nói và thở dài.
“Tôi tin chắc là anh có biết.”
“Thế còn đàn ông thì sao?” – anh hỏi.
“Họ thì không đơn giản như vậy. Như tôi đã nói, họ
không chịu nói nhiều lắm. Tôi gặp một số ca mà bệnh nhân là những người đàn ông
lo lắng khi làm chuyện đó.”
“Cụ thể là như thế nào?”
“Một điều mà tôi chắc rằng anh không bao giờ gặp phải.”
– Cô nói nhớ lại hình ảnh của anh lúc ở nhà cô.
Cô hắng giọng giải thích: “Họ là những người lo sợ bạn
tình của họ sẽ cười khi họ ở trên giường.”
“Ồ.”
“Tôi còn gặp một vài trường hợp dùng lời lẽ lăng mạ
vợ hay bạn gái. Một vài trường hợp khác thì muốn thay đổi giới tính…”
“Thế có thể thay đổi giới tính được không?” – Julian
hỏi lại giọng sửng sốt.
“Ồ, có chứ.” – Cô vừa nói vừa phẩy tay. “Anh không
thể tưởng tượng nổi các bác sĩ ngày nay có thể làm được những gì đâu.”
Cô rẽ vào đường về nhà.
Julian im lặng lâu đến nỗi cô chuẩn bị bật đài cho
anh nghe thì anh bất ngờ hỏi: “Vì sao em lại muốn giúp đỡ những người này?”
“Tôi không biết nữa.” – Cô trả lời thành thực. “Tôi
đoán là do hồi nhỏ tôi cảm thấy bất an quá. Cha mẹ tôi yêu tôi, nhưng tôi không
biết cách chơi với những đứa trẻ khác. Cha tôi là một giáo sư lịch sử, còn mẹ
tôi là một bà nội trợ…”
“Mẹ em, vợ của ngôi nhà á?” [17]
Grace cười lớn. “Không, bà chỉ ở nhà và làm các công
việc nội trợ thôi. Thật ra thì cha mẹ không bao giờ đối xử với tôi như một đứa
trẻ con, nên khi gặp những đứa trẻ con khác, tôi không biết phải làm thế nào.
Nói thế nào nhỉ. Tôi trở nên quá sợ hãi, tôi run rẩy. Cuối cùng thì bố tôi phải
đưa tôi đến gặp chuyên gia tâm lý và sau một thời gian, tôi thấy khá lên nhiều.”
“Trừ việc ở gần đàn ông.”
“Đó lại là cả một câu chuyện khác.” – Cô nói rồi thở
dài. “Tôi là một thiếu nữ nhút nhát và bọn con trai trong trường thường chỉ đến
gần tôi khi nào chúng muốn chế giễu tôi thôi.”
“Chế giễu em thế nào?”
Grace nhún vai một cách thờ ơ. Ít nhất thì bây giờ
những kỷ niệm đó cũng không còn khiến cô bận tâm nữa. Cô đã đi đến thỏa hiệp với
nó từ lâu rồi. “Bởi vì tôi không có ngực. Tai tôi thì vểnh quá còn khắp người
tôi thì đầy tàn nhang.”
“Ngực á?”
“Là ngực phụ nữ ấy.”
Cô thề là cô có thể cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của
anh chăm chú nhìn vào ngực cô.
Liếc ngang là cô có thể khẳng định được điều đó. Thật
ra, anh nhìn cô như thể cô không mặc áo và đang ở giữa…
“Ngực em rất đẹp.”
“Cảm ơn.” – Cô nói giọng rụt rè, dù sao thì lời nhận
xét không mấy tế nhị này cũng khiến cô cảnh giác. “Thế còn anh thế nào?”
“Tôi không có ngực.”
Anh nói giọng dửng dưng đến nỗi cô phá lên cười.
“Anh biết thừa đấy không phải là điều tôi muốn hỏi mà. Thế hồi thiếu niên anh
thế nào?”
“Tôi đã kể với em rồi.”
Cô liếc nhìn anh vẻ hăm dọa. “Anh nói nghiêm túc đấy
chứ.”
“Hoàn toàn nghiêm túc, tôi đánh nhau, ăn, uống, làm
tình và tắm. Nói chung là những việc sắp xếp theo trình tự đó.”
“Chúng ta còn cả vấn đề về tình cảm nữa đúng không?”
– Cô đặt một câu hỏi tu từ.
Rồi, rơi vào vai trò của một nhà tư vấn tâm lý, cô
chuyển sang một chuyện khác hy vọng là sẽ dễ nói hơn đối với anh. “Sao anh
không kể cho tôi nghe lần đầu tiên ra trận anh cảm thấy như thế nào.”
“Tôi chẳng cảm thấy gì cả.”
“Anh không thấy sợ à?”
“Sợ gì?”
“Sợ bị chết hay bị thương chẳng hạn?”
“Không.”
Sự chân thành trong câu trả lời ngắn ngủi khiến cô
giật mình. “Sao anh lại có thể không sợ?”
“Em không thể sợ chết khi em chẳng còn lý do gì để sống
cả.”
Hoàn toàn bị ám ảnh bởi những lời nói của anh, Grace
không nói gì tập trung vào việc lái xe.
Về đến nhà, biết rằng điều nên làm tốt nhất vào lúc
này là bỏ qua chủ đề quá nhạy cảm đó, cô lẳng lặng bước ra khỏi xe và mở cốp
sau, Julian cầm mấy chiếc túi đi theo cô vào trong nhà.
Họ lên gác và Grace với tay lên ngăn trên cùng của tủ
quần áo để lấy chiếc quần jean thoải mái của mình. Rồi sau đó dọn một ngăn tủ
cho số quần áo của anh.
Cô vơ mấy chiếc túi không và ném chúng vào thùng rác
để cạnh tủ rồi nói: “Bây giờ là tối thứ 6. Anh muốn làm gì? Anh muốn một buổi tối
yên tĩnh ở nhà hay muốn xuống phố chơi tiếp?”
Anh đưa mắt nhìn khắp chiều dài cơ thể cô, khiến cô
lập tức cảm thấy nóng bỏng. “Em biết câu trả lời rồi mà.”
“Thôi được, một phiếu bỏ cho việc xuống phố chơi,
còn một phiếu chống lại việc xuống phố chơi. Anh có ý kiến gì khác không?”
“Thế một buổi tối yên tĩnh ở nhà được không?”
“Được.” – Cô nói rồi tiến thẳng đến chiếc điện thoại
để trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường. “Để tôi kiểm tra lời nhắn trên điện thoại
đã, rồi chúng ta sẽ ăn tối.”
Trong khi cô gọi điện cho dịch vụ trả lời tin nhắn,
Julian cất quần áo vào trong tủ.
Anh vừa nhét chiếc cuối cùng vào ngăn tủ thì nghe giọng
Grace thảng thốt.
“Thế anh ta có nói anh ta cần gì không?”
Julian quay sang nhìn cô. Mắt cô mở to còn tay thì nắm
chặt chiếc ống nghe.
“Tại sao cô lại cho anh ta số điện thoại này?” – Cô
hỏi giọng giận dữ. “Bệnh nhân không bao giờ được phép biết số điện thoại nhà
riêng của tôi. Người quản lý của cô có ở đấy không, tôi muốn nói chuyện?”
Julian đứng cạnh cô hỏi: “Có chuyện gì à?”
Cô đưa tay ra hiệu anh giữ im lặng khi cô nói chuyện
với người kia.
“Thôi được.” – cô nói sau một hồi im lặng – “Tôi sẽ
lại phải số điện thoại lần nữa vậy. Cảm ơn cô.” Cô tắt điện thoại và đặt nó xuống.
Trông cô có vẻ lo lắng.
“Có chuyện gì xảy ra vậy?” – Anh hỏi.
Cô thở dài bực tức lấy tay xoa cổ. “Cô nhân viên mới
này của bên dịch vụ trả lời tin nhắn đã phạm phải một lỗi rất ngớ ngẩn, cô ta
cho một bệnh nhân gọi đến cho tôi hôm nay số điện thoại nhà riêng của tôi.”
Cô nói nhanh quá đến nỗi anh nghe không kịp.
“Mà thực ra thì anh ta đâu có phải bệnh nhân của tôi
.” – Cô vẫn tiếp tục nói. “Tôi không bao giờ nhận một bệnh nhân như thế cả,
nhưng Luanne, tức bác sĩ Jenkins, thì lại không chọn lựa bênh nhân như tôi. Tuần
trước cô ta phải đi có việc gấp gì đó. Cho nên tôi và Beth phải gánh những bệnh
nhân đã có hẹn gặp tư vấn của cô ta trong thời gian cô ấy đi vắng. Mặc dù vậy,
tôi vẫn không muốn gặp thằng cha ghê rợn này, nhưng Beth không làm việc ngày thứ
6, còn theo lịch tại ngoại của anh ta thì anh ta chỉ có thể đến vào thứ 4 hoặc
thứ 6 được thôi.”
Cô ngước mắt lên nhìn anh với đôi mắt màu tro xám đầy
sợ hãi. “Tôi vẫn không muốn gặp anh ta, nhưng người giám hộ của anh ta thì đảm
bảo với tôi rằng sẽ không có vấn đề gì. Anh ta nói người đàn ông này không làm
hại ai cả.”
Đầu Julian ong lên vì những thông tin mà cô cung cấp,
còn những từ ngữ cô dùng thì anh chẳng hiểu gì cả. “Thế có rắc rối à?”
“Chỉ là hơi sợ thôi.” – Cô nói, tay cô run lên. “Hắn
là một kẻ lạm dụng tình dục được thả ra khỏi trại tâm thần”.
“Kẻ lạm dụng tình dục được thả khỏi trại tâm thần?
Điều đó có nghĩa là gì?”
Anh há hộc miệng nghe cô giải thích. “Con người ngày
nay để những kẻ như vậy tự do trong xã hội sao?”
“Vâng, đúng vậy. Với mục đích là giúp đỡ họ.”
Julian lộ vẻ kinh ngạc. Thế giới kiểu gì mà những
người đàn ông lại không bảo vệ vợ và con họ khỏi những kẻ như vậy? “Trong xã hội
của chúng tôi, chúng tôi không bao giờ cho phép những kẻ như vậy lại gần gia
đình mình. Và chắc chắn chúng tôi cũng không để cho bọn chúng đi lại tự do trên
đường phố.”
“Chào mừng anh đến với thế kỷ 21!” – Cô nói giọng
cay đắng. “Ở đây chúng tôi hành động hơi khác một chút.”
Julian lắc đầu khi nghĩ về tất cả những điều anh thấy
ở thời đại này, chúng quá xa lạ đối với anh. Anh không thể hiểu nổi những con
người này và cách sống của họ. “Tôi thực sự không thuộc về nơi này.” – Anh nói
khẽ.
“Julian…”
Anh lùi lại khi cô đưa tay về phía anh. “Grace, em
biết đó là sự thật. Cứ cho là chúng ta có thể phá bỏ được lời nguyền, nhưng như
thế phỏng có ích gì đối với tôi? Liệu tôi sẽ làm gì ở đây? Tôi không biết đọc
chữ. Tôi không biết lái xe cũng không thể làm việc được. Có quá nhiều điều mà
tôi không hiểu. Tôi hoàn toàn lạc lõng ở đây.”
Grace cảm thấy nao núng trước sự đau khổ mà anh cố
không để lộ ra. “Anh chỉ bị mọi thứ làm cho choáng ngợp thôi. Nhưng chúng ta sẽ
học dần từng thứ một. Tôi sẽ dạy anh lái xe và đọc chữ. Còn về công việc… tôi
biết rằng có rất nhiều việc mà anh có thể làm ở đây.”
“Ví dụ?”
“Tôi cũng không biết. Ngoài là một chiến binh, hồi ở
Macedon anh còn làm gì nữa?”
“Tôi là một thống lĩnh, Grace. Tất cả những gì mà
tôi biết làm là cầm đầu một đạo quân cổ đại ra chiến trận. Thế thôi.”
Cô lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt anh và nhìn anh một
cách nghiêm khắc. “Anh dám đầu hàng việc này sao. Anh nói rằng khi ra trận anh
không sợ hãi gì, vậy thì vì sao anh lại sợ làm việc này?”
“Tôi sợ thật đấy.”
Grace nhận thấy rằng thật lạ lùng khi anh để cô đi
vào tâm hồn mình. Mặc dù chưa thể đi sâu, nhưng qua nét mặt anh cô hiểu rằng
anh đã bộ lộ sự yếu đuối của mình với cô khi thú nhận điều đó. Sâu trong tim
mình, cô biểt rằng anh không phải loại đàn ông dễ dàng thú nhận những điều như
vậy. “Tôi sẽ giúp anh.”
Đôi mắt xanh của anh ánh lên đầy nghi hoặc trước sự
can đảm của cô. “Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta là bạn.” – Cô nhẹ nhàng nói và lấy
ngón tay cái quệt lên má anh. “Chẳng phải anh nói với Cupid như vậy sao?”
“Nhưng em cũng đã nghe thấy câu trả lời của anh ấy.
Tôi không có bạn.”
“Bây giờ thì anh có rồi đấy.”
Anh cúi xuống hôn lên trán cô, rồi kéo cô vào lòng
ôm thật chặt. Mùi gỗ đàn hương ấm áp xâm chiếm tâm trí cô và cô nghe thấy nhịp
tim anh đập mạnh mẽ trong lồng ngực trong khi bắp tay anh áp bên má cô. Vòng
tay âu yếm của anh lay động tận tâm can cô, nó khiến cô xúc động một cách sâu sắc.
“Được rồi, Grace.” – Anh khẽ nói. “Chúng ta sẽ thử
xem sao. Nhưng phải hứa với tôi rằng em không được để tôi làm tổn thương đến
em.”
Cô nhíu mày nhìn lên mặt anh.
“Tôi nói nghiêm túc đấy. Một khi tôi đã bị cùm lại,
đừng thả tôi ra vì bất cứ lý do nào. Em thề đi.”
“Nhưng…”
“Em thề đi!” – Anh nhắc lại giọng kiên quyết.
“Thôi được. Nếu anh không thể kiểm soát được bản
thân, tôi sẽ không thả anh ra. Nhưng tôi cũng muốn anh hứa với tôi một việc.”
Anh ngả người ra và nhìn cô dò hỏi, nhưng vẫn để
vòng tay quàng quanh người cô. “Hứa điều gì?”
Grace đặt tay lên bắp tay rắn chắc của anh. Cô cảm
thấy tay anh nổi da gà lên ngay khi bàn tay cô chạm vào da thịt anh. Anh nhìn
xuống bàn tay cô với ánh mắt âu yếm nhất mà cô từng thấy.
“Hãy hứa với tôi anh sẽ không bao giờ từ bỏ nỗ lực
giành tự do.” – Cô nói. “Tôi muốn anh cố gắng phá bỏ lời nguyền này.”
Anh cười nửa miệng. “Được. Tôi sẽ cố gắng.”
“Và anh sẽ thành công.”
Anh cười lớn khi nghe cô nói vậy. “Em có sự lạc quan
của một đứa trẻ.”
“Giống như Peter Pan.” – Cô đáp lại.
“Peter gì cơ?”
Cô lưỡng lự rời vòng tay anh. Cô nắm tay anh đưa đến
phòng ngủ. “Vào đây, nô lệ tình yêu xứ Macedon của tôi, tôi sẽ kể cho anh nghe
về Peter Pan và những cậu bé bị mất tích của cậu ta.”
“Vậy là cậu bé này không bao giờ lớn lên?” – Julian
hỏi trong khi họ ăn tối.
Grace thực sự ngạc nhiên khi thấy anh không hề phản
đối khi cô nhờ anh làm món salad. Có vẻ như anh thích dùng dao làm thức ăn.
Không muốn đi sâu tìm hiểu đặc tính nhỏ đó, cô tập
trung vào món sốt mỳ spaghetti của mình. “Không. Cậu ấy quay trở lại hòn đảo với
Tinker Bell.”
“Thú vị thật.”
Grace cầm bát nước sốt lên, lấy chiếc thìa múc một
ít nước sốt bên trên đưa cho Julian. “Anh thử xem thế nào.”
Anh cúi xuống và há miệng ra.
Grace bón chiếc thìa vào miệng anh và theo dõi cách
anh thưởng thức món nước sốt. “Ngon tuyệt!”
“Không bị mặn quá chứ?”
“Hoàn hảo.”
Cô nở nụ cười rạng rỡ.
“Này.” – Julian nói, tay cầm một mẩu pho mát đưa cho
cô.
Grace há miệng chờ miếng pho mát, nhưng anh không hề
đưa miếng pho mát. Anh tranh thủ cơ hội cô đang há miệng mà hôn cô tối tăm mặt
mũi.
Trời ơi, phải có ai có thể chạm khắc ra một chiếc lưỡi
có thể di chuyển như lưỡi của anh hay ít nhất cũng làm gì đó để lưu giữ nó chứ.
Nó quả là một kho báu không bao giờ nên để mất đi.
Và đôi môi đó…
Hmm, cô không muốn nghĩ về đôi môi quyến rũ đó và những
gì chúng có thể làm nữa.
Anh xòe tay đỡ phần thắt lưng cô và ép chặt cô vào
hông anh trong khi anh bắt đầu cương lên trong chiếc quần jean. Quỷ thần ơi,
người đàn ông này đang phải kìm nén một cách mạnh mẽ và cô run lên khi nghĩ tới
toàn bộ năng lượng sinh lý của anh sẽ đổ ập lên cô.
Liệu cô có thể chịu đựng được không?
Cô cảm thấy cơ thể anh căng lên và nhịp thở của anh
thay đổi. Anh thực sự kiên quyết trong chuyện này đây và cô thì bắt đầu thực sự
lo rằng nếu cô không dừng việc này kịp thời, cả hai sẽ không thể dứt ra được.
Mặc dù không hề muốn rời vòng tay nóng bỏng của anh,
nhưng cô vẫn phải bước lùi lại.
“Julian, cư xử nghiêm túc một chút nào.”
Anh thở dốc, cô thấy anh đang phải đấu tranh với
chính bản thân khi đưa ánh mắt thèm khát nhìn khắp cơ thể cô. “Sẽ dễ dàng để cư
xử nghiêm túc hơn nhiều nếu em không đẹp dữ dội như vậy.”
Câu nói của anh khiến cô sửng sốt đến mức cô phá lên
cười.
“Tôi xin lỗi!” – Cô nói khi nhận thấy nét mặt tỏ vẻ
khó chịu của anh. “Anh phải nhớ là không giống như anh, tôi không quen nghe mọi
người nói vậy về mình. Lời nhận xét tâng bốc nhất mà tôi từng nhận được từ một
người đàn ông là nhận xét của Rick Glysdale khi cậu ấy đến đón tôi đi dự một buổi
hòa nhạc của trường.Cậu ấy đưa mắt nhìn tôi rồi nói: “Chết tiệt, trông cậu sạch
sẽ hơn tớ tưởng đấy.”
Julian nói giọng bực bội. “Tôi thấy lo cho những người
đàn ông của thời đại này, Grace ạ. Bọn họ đều có vẻ là những tên đại ngốc.”
Cô lại cười và hôn phớt lên má anh, rồi đi ra nhấc nồi
mỳ khỏi bếp trước khi nó bị chín quá.
Khi cô đổ mỳ ra rá, cô mới nhớ đến món bánh mỳ. “Anh
kiểm tra bánh mỳ nướng được không?”
Julian bước ra chỗ lò nướng bánh mỳ. “Bánh mỳ gần
cháy rồi.”
“Úi, chết! Anh lấy bánh ra được không?” – Cô hỏi, cố
không làm đổ nước sôi ra ngoài.
“Được chứ.” – Julian với chiếc khăn lau bát trên bàn
và bắt đầu lấy bánh ra. Bỗng dưng anh hét ầm lên khiến cô giật mình.
Cô quay lại thì thấy chiếc khăn đã bắt lửa.
“Mang lại đây!” – Cô nói và tránh đường cho anh đi.
“Thả nó vào bồn rửa.”
Anh thả xuống nhưng lửa trên chiếc khăn vẫn kịp chạm
vào tay cô.
Grace xuýt xoa.
“Tôi thả trúng vào em à?” – Anh hỏi.
“Chỉ hơi bị bỏng một tí thôi.”
Julian nhặt mặt khi cầm tay cô lên để kiểm tra vết bỏng.
“Tôi xin lỗi!” – Anh nói rồi đưa ngón tay cô vào miệng.
Cô sững sờ không thể cử động nổi khi anh đưa lưỡi liếm
quanh phần da nhạy cảm trên ngón tay cô. Thay vì cảm giác đau đớn do vết bỏng
gây ra, cô cảm thấy thật dễ chịu. Rất, rất dễ chịu!
“Anh làm thế không hết bỏng được đâu.” – Cô thì thầm.
Vẫn ngậm ngón tay cô trong miệng, anh mỉm cười tinh
quái, rồi với tay ra sau bật vòi nước lạnh ra. Anh liếm một vòng quanh ngón tay
cô lần cuối rồi mới há miệng ra để đưa tay cô xuống dưới vòi nước lạnh.
Trong khi một tay giữ ngón tay cô dưới vòi nước lạnh,
anh dùng tay kia với lên chậu cây cảnh đặt trên bậu cửa sổ và bẻ một nhánh cây
lô hội.
“Sao anh biết về cây lô hội?” – Cô hỏi.
“Người ta biết đến khả năng chữa bệnh của nó từ trước
khi tôi được sinh ra cơ.” – Anh trả lời.
Cái lạnh chạy dọc sống lưng rồi lan xuống bụng cô
khi anh xoa nhựa cây lên ngón tay cô. “Em thấy đỡ hơn không?”
Cô gật đầu.
Anh đưa ánh mắt ấm áp nhìn chằm chằm vào môi cô như
muốn nếm nó ngay lúc đó. “Tôi nghĩ từ nay về sau tôi sẽ để mình em sử dụng cái
lò nướng đó thôi.” – Anh nói.
“Có lẽ thế là hay hơn cả.”
Cô đi qua anh đến lấy bánh mỳ ra khỏi lò nướng trước
khi chúng cháy đến mức không thể ăn được.
Grace dọn đĩa cho hai người rồi dẫn Julian vào phòng
khách, vừa ngồi ăn trên sàn nhà cạnh chiếc ghế sô pha vừa xem phim Ma trận.
“Tôi rất thích bộ phim này.” – Cô nói khi bộ phim bắt
đầu.
Julian đặt đĩa của mình lên chiếc bàn uống cà phê rồi
ngồi xuống cạnh cô. “Em luôn luôn ăn trên sàn nhà à?” – Anh hỏi, trước khi bỏ một
miếng bánh mỳ vào miệng.
Bị mê hoặc trước sự uyển chuyển trong từng động tác
của anh, cô chăm chú nhìn hàm dưới của anh khi anh nhai.
Có bộ phận nào trên cơ thể anh không đẹp đến mức mê
hoặc thế kia không? Cô bắt đầu hiểu vì sao những người triệu gọi anh trước đây
lai đối xử với anh như vậy.
Ý nghĩ khóa chặt anh trong phòng ngủ trong một tháng
đang thực sự nhen nhóm trong cô.
Và họ lại còn có cả những chiếc còng khóa tay kia nữa…
“À,” – cô nói, cố xua khỏi đầu những tưởng tượng về
cảnh anh nằm khỏa thân trên chiếc giường của cô – “tôi có bàn ăn, nhưng bởi vì
chủ yếu chỉ có một mình tôi ăn nên tôi thích ăn một chén súp trên ghế tràng kỷ
hơn.”
Anh xoay tròn chiếc dĩa trong lòng chiếc thìa cho đến
khi mỳ quấn quanh dĩa. “Em cần phải được người nào đó chăm sóc.” – Anh nói trước
khi ăn miếng mỳ.
Grace nhún vai. “Tự bản thân tôi chăm sóc mình được
rồi.”
“Nó rất khác nhau.”
Cô chau mày nhìn anh. Sự nghiêm túc trong giọng nói
của anh khiến cô thấy rằng anh không nói về phương diễn cô là phụ nữ. Anh đang
nói những lời từ trái tim và kinh nghiệm của chính mình.
“Tôi đoán là tất cả chúng ta đều cần phải có ai đó
quan tâm đến mình phải không?” – Cô thì thầm.
Anh quay lại xem ti vi, nhưng cô vẫn kịp nhận ra ánh
mắt mong mỏi của anh.
Grace nhìn anh xem phim mấy phút. Mặc dù mất tập
trung, nhưng anh vẫn có phong thái đĩnh đạc hoàn hảo nhất mà cô từng thấy.
Cô làm cho nước sốt mỳ văng tung tóe trong khi anh
không để rớt lấy một giọt. “Nói cho tôi biết làm sao anh làm được như vậy?” –
Cô hỏi.
Anh tò mò nhìn cô. “Làm gì cơ?”
“Cách anh dùng thìa dĩa ấy. Nó khiến tôi phát thèm.
Tôi không bao giờ có thể làm cho các sợi mỳ quấn vào dĩa. Chúng cứ vương vãi ra
xung quanh và gây ra một đống lộn xộn khổng lồ.”
“À, chúng ta chắc chắn không thể có những sợi mỳ khổng
lồ để vãi ra xung quanh gây ra một đống lộn xộn được, bây giờ chúng ta làm được
không?”
Grace cười trước những lời nói của anh, biết rằng anh
không phải đang nói về món mỳ ống. “Dù sao thì cũng nói cho tôi biết anh làm thế
nào?”
Anh nhấp một ngụm rượu rồi đặt chiếc ly sang bên cạnh.
“Như thế này, tôi sẽ dễ hướng dẫn cho em hơn.”
Anh co người lại chen giữa cô và chiếc ghế tràng kỷ.
“Julian…” – Cô nhắc nhở.
“Tôi chỉ định chỉ cho em thấy điều em muốn biết thôi
mà.”
“Hừm.” – Cô hắng giọng đầy nghi ngờ.
Mặc dù vậy, cô vẫn không thể không cảm thấy anh từ tận
xương tủy và tâm hồn mình. Hơi ấm từ ngực anh truyền vào lưng cô khi anh choàng
tay ôm cô trong cánh tay tuyệt vời của mình.
Hai chân anh ôm lấy hai chân cô. Và khi anh cúi xuống,
cô cảm thấy người anh áp sát vào người cô. Đây là lần đầu tiên cô không cảm thấy
bị sốc vì điều này. Điều này thú vị ở chỗ cô đã dần trở nên quen với nó.
Khi thân hình uyển chuyển của anh cử động ngay sát cạnh
cô, cô có thể cảm thấy sức mạnh của anh. Nó khiến cô ngừng thở và bất ngờ.
Những cảm giác lạ lùng mà cô chưa từng biết đến xâm
chiếm lấy cô. Ở Julian có cái gì mà khiến cô cảm thấy hạnh phúc và an tâm đến vậy?
Nếu đó là lời nguyền thì có lẽ người ta phải đặt tên
lại cho nó bởi không hề thấy có sự hiểm ác nào trong những cảm giác đang đan
xem trong cô.
“Okay!” Hơi thở của anh phả vào tai cô khiến cô cảm
thấy như có dòng điện chạy dọc cơ thể. Anh nắm lấy bàn tay đang cầm dĩa bạc của
cô.
Julian nhắm mắt lại khi anh hít sâu vào lồng ngực
mùi hương hoa dễ chịu tỏa ra từ mái tóc của cô. Anh cố gắng tập trung toàn bộ sức
mạnh ý chí vào nhiệm vụ hướng dẫn cho cô chứ không phải mong muốn cháy bỏng được
làm tình với cô.
Những ngón tay cô trườn trong tay anh đầy khiêu
khích càng khiến anh cảm nhận rõ ràng hơn làn da mềm mại và ấm nóng của cô. Một
nỗi tuyệt vọng mới xuất hiện trong anh. Sự tuyệt vọng mà anh không thể xác định
được là gì. Anh biết rằng cái mà anh muốn ở cô không phải chỉ là thân thể cô.
Nhưng anh không dám nghĩ tiếp.
Không dám hy vọng.
Cô ở ngoài tầm với của anh. Anh nhận thức được điều
đó từ sâu thẳm trong trái tim và tâm hồn mình. Và tất cả những mong ước trên thế
giới này cũng không bao giờ có thể thay đổi được một sự thật cơ bản đó là anh
không xứng đáng với một người phụ nữ như cô.