Hoàng tử yêu nói giỡn - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

 

Khổng Ất Nhân ủ rủ ôm con diều hình con bướm ngũ sắc trở về
Xuân Khánh cung.

Thiên Thiên lại không để ý tới hắn.

Chuyện sao lại biến thành như vậy chứ?

Rõ ràng đã nói muốn dỗ dành nàng vui vẻ, làm cho nàng mặt
mày hớn hở, nhưng sao hắn lại khiến nàng nổi trận lôi đình tức giận ngất trời?

“Chẳng lẽ
ta thật sự có vấn đề sao?” Hắn lẩm bẩm tự hỏi.

“Đúng vậy.”
Hai tên thái giám mang theo Hải công công vẫn đang sùi bọt mép đi theo sau hắn
tiến vào, Hải công công nằm trên cáng mặc dù khí hư thể nhược vẫn không nhịn được
lên tiếng.

“Ha? Ông
làm sao vậy?” Mặt hắn tràn đầy quan tâm.

“Bị người
tức chết.” Tay Hải công công run run, nói với bọn thái giản: “Để cho, để cho ta
xuống, trước mũi giày chủ tử làm gì có chỗ cho nô tài nằm chứ.”

Bọn thái giám bận rộn đỡ ông ta đứng dậy, Khổng Ất Nhân
không khỏi đỡ ông ta một chút.

“Là ai
khiến ông tức thành như vậy? Nói, ta giúp ông báo thù.”

Hiện giờ tâm tình hắn rất phức tạp khó chịu, lại nôn nóng rất
muốn tìm một ai đó để phát tiết.

“Chủ tử,
hạt dẻ ngọt ngào luôn ẩn trong lớp vỏ xù xì, phía sau mây đen chính là mặt trời
sáng lạn, hoang mang trong đời nhất thời khó tránh khỏi, nhưng cuối cùng phải rửa
mắt mà ngẩng đầu nhìn lên trời xanh!”

Khổng Ất Nhân im lặng một lúc lâu, ngay sau đó phân phó nói:
“Tiểu phương tử, tiểu viên tử, ta thấy các ngươi hay là cứ đem thẳng Hải công
công đến chỗ Gia cát ngự y đi, đầu óc ông ta bị người ta chọc tức đến hỏng rồi.”

“Dạ!”
Hai gã thái giám vội vàng tuân lệnh, ba chân bốn cẳng đạt Hải công công lên
cáng.

“Không
phải đâu! Chủ tử…” Hải công công được mang đi dọc đường còn kêu thảm thiết.

“Aiz.” Hắn
thở dài một tiếng, tiếp tục tâm tình không tốt kiêm nghi ngờ tại sao Thiên
Thiên còn chưa muốn để ý đến hắn.

*********

“Tiểu
Thiên Thiên!”

Một tiếng kêu thâm tình vang lên khiến cho Thiên Thiên đang
muốn ra ngoài cung mua chút đồ kỷ niệm mang về nước cứng người lại.

Trái tim nàng nóng lên, ngay sau đó khó thở quay đầu lại, “Lại
muốn làm gì?”

“Thật
xin lỗi.”

Hắn suy nghĩ suốt đêm, nghĩ đến mức mắt hồng như mắt thỏ vậy,
thê thảm tiều tụy lại cực kỳ đáng thương, sáng sớm đã chạy đến tẩm cung của
nàng canh giữ ở cửa.

Hắn cái gì cũng không hiểu, cũng không cần quản gì hết nữa.

Phân tích không ra tại sao nàng có thể tác động đến trái tim
hắn sâu sắc như vậy, vì sao mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười của nàng đều có thể
làm tâm trạng của hắn đảo điên, chi phối ái ố hỉ nộ của hắn.

Hắn nghĩ đến nát óc, cũng không thể hiểu nổi đây đến cùng là
xảy ra chuyện gì, dứt khoát không thèm nghĩ nữa.

Vô luận như thế nào, hắn thích nhìn nàng cười, cũng muốn
cùng nàng nói chuyện, trời nam biển bắc mè vừng kê thóc tùy tiện tán gẫu, cũng
thắng được cái lạnh lẽo cô tịch lúc đêm về.

Cho dù có cãi vã hay tranh chấp… hoặc là bị nàng đánh… cũng
có một cỗ chua ngọt trong lòng, còn hơn là bị nàng hờ hững chẳng quan tâm.

“Ta biết
ngươi đang giận ta, mặc dù ta không biết tại sao ngươi lại giận ta, nhưng ta
nghĩ nhất định là bởi vì ta nên mới khiến ngươi giận ta.” Hắn nhịu giọng đọc một
hơi, mắt chớp chớp nhìn nàng, “Nhưng mà ngươi đừng tức giận được không? Mấy
ngày nay ta giống như sống trong thiên lao bi thảm, nhức đầu ngực đau bụng cũng
đau, ta không muốn ngươi lại tức giận, ta muốn ngươi quan tâm đến ta, giống như
trước kia cười với ta, có được không?”

Thiên Thiên trong lòng đã chuẩn bị mấy trăm loại cương quyết,
tức giận, quyết đoán thoái thác, lại bị lời khẩn cầu khàn khàn cùng với vẻ mặt
đầy hy vọng của hắn hòa tan đến thất linh bát lạc quân lính tan rã.

Chóp mũi bỗng nóng lên, ngực ấm thành một hồ nước mùa xuân
nhộn nhạo, tất cả tức giận cùng ủy khuất giãy giụa đau đớn mấy ngày nay, phảng
phất đều biến mất trong ánh mắt đầy hy vọng của hắn.

“Đứa ngốc.”
Nàng cuối cùng cũng miễn cưỡng tìm lại được thanh âm, “Ta cũng muốn giống trước
kia, ngày ngày chạy tới cười với ngươi nha, nếu như… nếu như không phải là…”

Nếu như không phải là hại cho trái tim một ngàn lần, nhân
gian không có nơi an bài, sợ hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình, sợ…

“Ta biết
đều là do ta thích chọc giận ngươi…” Vừa thấy được lệ quang mơ hồ nơi đáy mắt
nàng, Khổng Ất Nhân cũng không có cách nào ức chế được sự đau lòng đang thiêu đốt
nóng rực trong ngực kia, vươn tay ôm nàng vào trong ngực, “Thật xin lỗi, sau
này ta sẽ không lỗ mãng xấu tính như vậy nữa, ta thừa nhận đều là lỗi của ta, ngươi
có thể đánh ta đập ta chỉnh ta, nhưng mà đừng không để ý đến ta… ngươi, ngươi đừng
khóc nữa…”

Bị ôm vào lồng ngực cường tráng ấm áp, Thiên Thiên hấp thu
hơi thở nam tử nồng đậm mê người của hắn, một cỗ ấm áp hòa lẫn với áy náy rung
động bao chặt lấy nàng, lời của hắn khiến cho ruột gan nàng càng thêm nhộn nhạo,
kích động đến bất lực.

Đầu vai nàng run lên, tiếng khóc bật ra khó có thể nén lại.

Hắn đau lòng tới cực điểm, yêu thương nâng lên gương mặt đầy
nước mắt của nàng, vong tình cúi đầu xuống hôn nàng, cũng thành công chặn lại
nước mắt mãnh liệt trên mặt nàng.

Bên tai Thiên Thiên oành một tiếng, trong phút chốc giống
như muôn hoa kiều diễm tưng bừng nở rộ, gió xuân ấm áp đến say lòng người từ
trên môi của nàng lướt qua, khi môi lưỡi mềm mại tinh xảo của hắn trêu trọc
quay cuồng, dệt nên một mảnh choáng váng si túy cực kỳ câu hồn đoạt phách….

Một cơn gió trong lành chầm chậm lướt qua, một bờ tường hồng
đầy hoa tường vi đón gió khẽ run lên chập chờn, mùi thơm say ngọt liên tục quấn
quanh hai người bọn họ.

Sau một nụ hôn triền miên thật dài, Thiên Thiên như tỉnh lại
từ trong mộng nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả lựu, trái tim cuồng
loạn kỳ dị lại bình yên như cũ, không hề bởi vì ngạc nhiên nghi ngờ mà rung động
nữa.

Khổng Ất Nhân si ngốc khẽ vuốt đường nét bên má nàng, khàn
khàn ôn nhu nói: “Đừng giận ta nữa, được không?”

“Được.”
Nàng an tâm khẽ tựa vào bên bờ vai rộng của hắn, cảm giác được sức mạnh cùng sự
ấm áp từ trên người hắn.

Một loại cảm giác tin tưởng, hạnh phúc.

Lồng ngực này, bờ vai này, giống như có thể vì nàng mà chống
đỡ hết tất cả…

“Chúng
ta… sau này phải làm sao đây?” Hắn thấp giọng than nhẹ, trong tiếng thở dài có
một tia mê mang.

Hắn vẫn cho rằng mình thích nam nhân, tương lai coi như
không thể bị sắp đặt, cũng phải trăm phương ngàn kế để tìm được một nam tử hiểu
mình, nhưng không nghĩ hết thảy tới quá nhanh, nhanh đến mức hắn không kịp ứng
phó.

Cho đến nháy mắt khi môi của hắn dừng trên môi nàng, hắn mới
sợ hãi tỉnh ngộ thì ra hắn căn bản không thể hôn ai khác được nữa, nhất là nam
nhân.

Bởi vì hơi thở của nàng, mùi hương của nàng, sự ngọt ngào của
nàng, đúng là thứ hắn đã tìm kiếm bấy lâu, hôm nay cuối cùng đã tìm thấy.

Nhưng lúc hắn còn chưa kịp kinh hỉ hết, không khỏi cảm giác
buồn bã yếu ớt hoang mang từng trận.

Cứ như vậy sao? Chính là nàng ư? Thì ra cho tới nay hắn cho
rằng mình thích nam nhân cùng tán thưởng thật sự chỉ là “Đơn thuần ngoài ý muốn”?

Cao hứng nhất chắc chắn là mẫu hậu và phụ hoàng đi… Nhưng
nghĩ đến đây, hắn hơi chấn động một cái, một loại cảm giác tù túng khó diễn tả
bằng lời lại trở lại.

“Sao vậy?”
Nàng không nghe rõ câu lẩm bẩm tự nói của hắn, cũng ở trong ngực hắn cảm thấy bất
an chấn động.

“Ta cảm
thấy… váng đầu.” Hắn có chút không thở nổi.

“Ngươi
có khỏe không? Mau ngồi xuống bên này.” Thiên Thiên lo lắng kéo hắn đi tới bên
cạnh lan can bằng ngọc ngồi xuống, “Có muốn ta cho người đi mời Gia Cát ngự y tới
không? Hay là ngươi muốn uống nước… không không, chắc là bị phong hàn, vậy ta
đi lấy bình sữa nóng đến đây.”

“Không cần.”
Tâm tình của hắn rối loạn, sắc mặt hơi trắng, kéo nàng ngồi xuống một bên,
nghiêng đầu khẽ tựa lên vai nàng, “Ngồi cùng ta là được.”

Trái tim nàng đập thình thịch, có chút mê hoặc nghiêng đầu
nhìn hắn…

Hắn sao lại có chút là lạ vậy?

Thật sự không cần gấp gáp sao?

Khổng Ất Nhân nôn nóng ở trong thư phòng “Bất tri sở vân
trai”* đảo bước, cầm chiếc bút lông dính đầy mực nước trong tay, khổ sở suy tư,
chính là không biết viêt thế nào.

*Bất tri sở vân = rỗng tuếch, sao lại đặt cái tên thư phòng
nghe “cực phẩm” được như vậy nhở =))

Trên tờ giấy trắng như tuyết đặt trên thư án chỉ viết mỗi
dòng đầu “Thực Thu thân thương yêu quí.”, không có câu tiếp theo.

Aiz, aiz, aiz, ….hắn đã cô phụ một mảnh thâm tình của Thực
Thu huynh rồi!

Nhưng là chuyện đến nước này, không có người để bàn bạc
không được, nếu như tìm bất cứ ai trong cung, từ thiên tử thánh minh cho đến
tên thái giám quét sân, cho dù là ai nhất định sẽ muốn hắn lập tức ngừng nhiều
lời mà cùng Thiên Thiên chu toàn chuyện tốt.

Nhưng bọn họ chẳng có ai là hiểu rõ trái tim của hắn cả…
trái tim của hắn….

“Đáng chết,
trái tim ta ngay cả bản thân ta còn không rõ, bọn họ làm sao mà hiểu được chứ?”
Hắn thở dài, bước về phía thư án lại chấm mực một lần nữa, giơ bút trên giấy thật
lâu, cũng không biết là nên viết từ đâu.

Nên viết là…

Thực Thu thân thương yêu quí, nếu thanh xuân chỉ như một giấc
mộng, ta nguyện là một con sông trong mộng của huynh, nước sông nhẹ nhàng chảy
qua, tổng sẽ mang theo hai phần tâm sự ba phần buồn bã, ta vốn có lòng nghênh
đón người tương tri, nề hà thuyền tới thuyền đi, tan vỡ trái tim bao người a?

“Không
được, quá buồn nôn.” Chính hắn còn muốn nổi da gà rớt đầy đất.

Vậy thì viết là…

Thực Thu thân thương yêu quí, đừng nhớ thương ta nữa, bởi vì
hai ta hữu duyên lại vô phận, đừng ghen tỵ với nàng, bởi vì nàng ở bên cạnh ta…

“Càng thối
nát!” Sắc mặt hắn xanh lè.

Hơn nữa, rốt cuộc hắn đang làm cái gì? Thực Thu huynh sớm đã
song túc song phi với San Nương muội, phong thư này của hắn là muốn tìm người
chỉ điểm cho thoát khỏi bến mê, chứ đâu phải là muốn tỏ tình triền miên?

Hắn thở dài một cái, tâm càng phiền ý càng loạn, dứt khoát
ném bút lông lên trên thư án, ảo não đi tới bên cửa sổ, nhìn ra xa ngẩn người.

Hắn rõ ràng là thích nam nhân, làm sao lại thích nàng chứ?

Hắn cũng nói đánh chết không kết thân với hoàng tộc, nhất định
phải cùng một người dân bình thường tiêu dao cuộc sống sung sướng tự tại, nhưng
mà Thiên Thiên lại là công chúa cao quý, cùng với tiêu chuẩn hắn đặt ra cách xa
mười vạn tám nghìn dặm, đây tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hết lần
này tới lần khác hắn đều không được như ý?

Hắn hoang mang gãi đầu, khổ não đầy mặt.

Trong cơn bạo phát lại không có người để bàn bạc, Xuân Phong
trại lại xa cuối chân trời, coi như Bí Đao có đem hết khí lực bú sữa mà bay, chỉ
sợ cũng không kịp, nước xa đâu cứu được lửa gần.

“Ai…” Hắn
bây giờ hễ không thấy nàng là đau lòng, thấy được nàng rồi lại nhức đầu.

Rốt cuộc phải làm gì đây?

********

Nhất định có chuyện gì không ổn!

Lần này đổi thành Thiên Thiên đứng bồi hồi ngoài Xuân Khánh
cung.

“Đáng
thương, hôm qua mặt mũi hắn trắng bệch, hôm nay không biết có khá hơn chút nào
không!”

Nàng rất muốn thoải mái trực tiếp đi vào hỏi thăm hắn có khỏe
hay không, tự nhiên giống như trước kia vậy, nhưng mà không biết tại sao, nàng
chỉ vừa mới nhớ đến nụ hôn ngày hôm qua, đã cảm thấy miệng khô lưỡi khô, choáng
váng đầu nóng hết cả mặt, rất khó mà tự nhiên được.

“Công
chúa, người lẩm bẩm cái gì vậy? Nô tỳ giúp người mang hạnh cao và bột sen tới rồi,
người tốt xấu gì cũng lấp đầy bụng một chút, đợi lát nữa nhớ phải trở về ăn điểm
tâm.” Tiểu Tiên xuất quỷ nhập thần, đột nhiên chòi ra, trong tay còn cầm một rổ
điểm tâm, hương thơm xông vào mũi.

Thiên Thiên bây giờ chẳng có chút thèm ăn nào, lơ đãng nói:
“Ta còn chưa đói bụng, ngươi cầm lấy mà ăn đi.”

“Không
đói bụng?” Tiểu Tiên giống như đã nghe được chuyện gì kinh thế hãi tục lắm vậy,
trợn mắt há mồm nhìn nàng, “Công chúa, người, người bị bệnh sao? Bệnh nặng lắm
phải không? Có muốn ta đi mời ngự y đến xem cho người một chút? Người mau trở về
nằm nghỉ đi.”

Thấy Tiểu Tiên đứng một bên náo loạn cả lên, nàng tức giận
gõ nhẹ vào trán tiểu nha đầu. “Ta không có bệnh không có ốm, chẳng qua là không
đói bụng mà thôi, được rồi, được rồi, ngươi đi về trước đi.”

“Nếu nhớ
ngài ấy thì đi vào đi.”

“Cái
gì?” Mặt nàng đột nhiên đỏ lên, cuống cuồng giải thích với Tiểu Tiên, “Ta ta
ta… Ta đâu có nhớ hắn, ta ta ta… Ta chẳng qua chỉ tản bộ đến chỗ này, nhàm chán
nhìn quanh một chút thôi.”

“Dạ dạ dạ.”
Tiểu Tiên ngừng cười, “Người nói sao thì là như vậy.”

“Cái gì
hả, rõ ràng là vậy.” Nàng lúng túng đỏ mặt, vẫn là mạnh miệng.

“Dạ dạ dạ,
đùng là như vậy.” Tiểu Tiên nói như vẹt, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa cười hi
hi, “Vậy nô tỳ đi về trước đây.”

Thiên Thiên gật đầu một cái, tiếp tục đứng tại chỗ len lén
nhìn quanh.

Bây giờ hắn đã đỡ hơn chút nào chưa?

Trong lòng… có nhớ tới nàng không?

*********

 

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3