Người tình trọn gói - Chương 14 [End]
Dane sải bước qua phòng chờ bệnh viện, tiếng đế giày
anh lẹp xẹp vọng trên sàn nhà, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào lỗ mũi anh.
Anh gần như không tải nổi cơn giận dữ của mình. Mariel không hề gọi lại cho anh
– tình huống báo trước chẳng mấy tốt đẹp cho cách giải quyết vấn đề anh vẫn đặt
nhiều hy vọng.
Anh đã dành hoàn toàn tâm trí cho cuộc gọi đó. Nhưng
rõ ràng chỉ như thế thôi thì chưa đủ. Chắc cô còn đợi anh quỳ gối trước cô nữa.
Ngay lúc này đây, anh đã tuyệt vọng đến độ có thể làm thế thật. Một lần trong đời
cần vận đến các loại thước đo để đạt được thành quả mong muốn. Anh đã hy vọng.
Vì Chúa, anh đã hy vọng như thế.
Vì thế trong khi đợi thang máy, anh đã đặt người
mang hoa đến. Anh còn gọi điện đặt chỗ ở một trong những nhà hàng Mariel thích
nhất khi thang máy đưa anh lên tầng bốn.
Ở phòng trực của y tá, một cô y tá xinh xinh má ửng
hồng khi anh mỉm cười với cô. Anh hỏi thăm về phòng bố anh đang nằm, rồi ngay lập
tức quên cô ta. Anh có thể rời khỏi đây trong vòng mười phút tới, một khi đã
nhìn thấy bố anh và đảm bảo ông vẫn hoàn toàn khỏe mạnh. Việc chăm sóc ông có
thể được thu xếp trong nay mai…
“Anh là con trai của cụ Daniel Huntington?” một giọng
nói vang lên sau lưng anh trước khi anh kịp bước thêm vài bước nữa. Hầu như
không nén nổi cơn bồn chồn trong mình, Dane quay đầu lại dù chân vẫn tiếp tục
bước. “Sao cơ?”
“Anh Dane?” Vẫn là cô y tá nhỏ xinh má ửng hồng,
cùng tập bệnh án có vẻ dày dặn trong tay, nhưng lần này trông cô có vẻ bối rối
hơn là hoa mắt vì anh. “Và cô Mariel Davenport là bạn của anh?”
Miệng anh khép lại chặt hơn. Anh đã gặp cô ta đâu đó
rồi sao? Có lẽ một buổi lễ nào đó? Anh chẳng thể nhớ ra. “Đúng cho cả hai câu hỏi,”
anh nói nhanh.
Cô gật đầu, giờ cô nàng đã trở thành Qúy cô Duyên
dáng và Chuyên nghiệp rồi. “Mời anh vui lòng đi theo tôi.”
“Mariel có ở đây không?” Anh ngừng lời, xoay người lại
hẳn để nhìn rõ cô y tá.
Cô ta không hề nhìn anh; đôi mắt cô ta chú tâm vào tập
tài liệu trên tay. “Nếu anh đi cùng tôi…”
“Chúng ta đang đi đâu thế này?” anh hỏi khi bước vào
thang máy cùng cô y tá.
“Xuống tầng một.” Cô chăm chú quan sát số chỉ tầng
trong thang máy sáng lên khi hai người đi xuống. Anh có cảm giác cô nhẹ nhõm
người hẳn đi khi cửa vèo mở ra. “Anh cứ vào trao đổi với các y tá trực ở đây
nhé, các chị ấy đang đợi anh,” cô vừa nói vừa chỉ tay vào phòng trực của y tá.
“Họ sẽ trả lời mọi câu hỏi của anh.” Anh bước ra khỏi thang máy, còn cô y tá đi
ngược trở lên. Anh có cảm giác thoáng qua cô ta cứ mê mải nhìn anh khi cánh cửa
thang máy đóng lại lần nữa.
“Ơ này…” Anh hướng mắt theo hướng cô chỉ và thấy hai
người trong phòng trực đang nhìn về phía anh, một cô nhón người nói thầm vào
tai cô còn lại.
Anh giơ tay lui sau cổ vỗ về cơn căng thẳng đột ngột
rồi tiến thẳng về phía họ. Anh muốn có được các câu trả lời, nhưng đồng thời
anh cũng có cảm giác khó chịu vì anh biết anh sẽ không thích những gì họ sắp
nói.
Một cô y tá trung tuổi có mái tóc màu len cừu và cặp
kính gọng tía gặp anh nửa chừng đường đi. “ Anh Huntington.”
Anh gật đầu cộc lốc. “ có chuyện gì vậy?”
“Cô Davenport vừa được nhập viện.” Bà bắt đầu bước
đi. “Cô ấy sẽ được điều trị tại đây.”
“Nhập viện ư? Tại sao lại thế?” anh hỏi dồn. “Có
chuyện gì xảy ra vậy? Cô ấy thế nào rồi?” Lạy Chúa lòng lành, sao chẳng ai ở
cái chốn này biết cách trả lời thẳng thừng hết vậy?
“Cô ấy sẽ khỏe lại thôi,” bà y tá trấn an anh khi
anh không thốt nên lời, phải ngừng lại bên cánh cửa một phòng dịch vụ. “Cô ấy vừa
tỉnh. Tôi sẽ cho cậu vào gặp cô ấy.”
Anh lờ đờ bước vào cạnh giường. Mariel vốn là một phụ
nữ mạnh mẽ. Giờ đây nhìn cô mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng sọc hồng, khuôn
mặt nhợt nhạt, mắt u uẩn trông như vừa tổn thương vừa bị mất mát, đầu gối Dane
tưởng chừng như muốn sụp xuống.
Anh lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế dành cho khách. Chiếc
ghế lạt xạt trên sàn khi anh kéo nó lại gần giường hơn. “Có chuyện gì xảy ra vậy
– sao chẳng có ai gọi anh cả thế này?”
“Bởi vì em yêu cầu họ đừng gọi.” Cô quay đi, nhìn bầu
trời u ám dày đặc những đám mây vần vũ. “Em không muốn gặp anh. Em đã muốn ở một
mình. Giờ em vẫn muốn được ở một mình.”
Ngực anh thắt lại. “Không, anh sẽ không để em lại một
mình đâu, vì em không thực lòng muốn thế.”
“Sao lại không?” Những ngón tay cô bấu chặt trên tấm
chăn. “Hẳn anh sẽ thấy nhẹ nhõm lắm khi biết tin em vửa sẩy thai.”
Không. Không thể như thế. Một hố đen sâu hoắm cuộn
xoáy trong anh. Tim anh chao đảo. Anh đã được trao một tặng vật quý báu… Trước
mắt anh mờ tịt hoàn toàn, giờ thì đã quá muộn rồi. Tệ hơn, tồi tệ hơn nhiều khi
mà chính anh làm tổn thương người phụ nữ anh yêu hơn hết thảy bởi lối xử sự ích
kỷ khôn cùng của mình. “Mariel. Em yêu… Anh xin lỗi.” Những lời này là không đủ
để diễn tả cảm xúc trùng điệp trong anh, nỗi đau của anh.
Nỗi đau của cô.
Anh nắm lấy tay cô, giữ lấy giữa đôi tay mình. Đôi
tay nhỏ bé và mong manh, giống hệt dáng vẻ cô trong lúc này đây. Trước đây cô
chưa từng có vẻ mong manh như thế. Nhưng ngay bây giờ thì có. Gương mặt cô quá
sức nhợt nhạt, đôi mắt cô quá sức sợ hãi. “Nếu anh có thể thay đổi bất cứ điều
gì trên đời này, anh sẽ quay ngược thời gian – chỉ cần một ngày thôi, nếu đó là
tất cả những gì anh có được, và bắt đầu làm lại từ đầu.”
Cô so vai. “Một câu chuyện mới cảm động làm sao.
Nhưng sao phải kể nó cho em nghe? Bởi vì anh nghĩ anh có thể thay đổi ý nghĩ của
mình về việc trở thành một người cha sao? Chắc chắn là không. Hay bởi anh nghĩ
như vậy sẽ giúp em cảm thấy khá hơn? Chẳng có tác dụng đâu.”
Anh nghiêng người gần cô hơn, hít mùi làn da cô.
“Lúc gọi điện cho em, anh đã rất muốn gặp em. Anh muốn nói với em về một quyết
định quan trọng.”
“Anh chẳng hề gọi cho em.”
“Anh đã để lại lời nhắn trong hộp thư thoại. Em
không nhận được sao?”
Cô lắc đầu, môi cô mím lại mỏng dính. “Anh có thể
cho điều này là biện bạch, nhưng em đã quá sức rối ren với ca cấp cứu, chẳng có
thời gian mà kiểm tra thư thoại. Có khi hôm nay bố anh đã chết vì kiệt sức
trong đơn độc rồi.”
“Ông vẫn ổn – nhờ có em.”
“Vậy… điều quan trọng mà anh muốn nói là gì?” Cô nhấn
mạnh hai chữ quan trọng và quay đi khi nói xong. Vẻ xua đuổi lạnh lùng của cô
như một cú táng vào ruột gan anh.
“Khổ quá Đi, Mariel.” Anh lôi túi xách cô ra từ chiếc
tủ con con cạnh giường, bật máy di động của cô lên. “Đây này.” Anh dúi chiếc
máy vào tay cô. “Em nghe nhé.”
Anh quan sát khuôn mặt cô. Không có biểu hiện gì
ngoài vẻ xa xăm lạnh lùng trong mắt cô. “Chuyện ‘thằng ngốc khốn nạn’ thì hình
như em đã biết rồi. Ngoài câu đó ra, thư thoại của anh chẳng cho em biết thêm
điều gì nữa cả.”
“Em đã chẳng buồn quan tâm đến cách anh chuyển bức
thông điệp này. Điều anh thực sự muốn nói, không thể nói qua điện thoại được. Em
cũng hiểu điều đó quá rõ còn gì.”
Cô gật đầu rất khẽ. “Được rồi. Vậy thì giờ anh nói
đi.”
“Anh muốn nói với em rằng anh muốn xây dựng cuộc sống
cùng em và con…” Anh cắn phải lưỡi mình quá mạnh, đến nỗi hình như anh nghe có
vị máu trong miệng mình.
Anh nhìn ngực cô – phập phồng chóng vánh, dường như
cô đang thở rất gấp – nhưng khuôn mặt cô vẫn giữ chiếc mặt nạ dửng dưng, mắt cô
lơ lửng đâu đó bên ngoài cửa sổ.
Kinh hoàng. Anh thấy sợ hãi vô cùng. “Anh xin lỗi.
Nhưng thực lòng anh muốn như thế. Từ tận đáy lòng, anh mong muốn đúng những gì
anh vừa nói.”
Một khoảng lặng dài phủ khắp căn phòng. “Giờ thì anh
quá ư dễ dàng mà nói vậy phải không?”
“Em nghĩ là dễ dàng sao?” Anh đứng bật dậy khỏi ghế,
đôi tay vò tung mái tóc, ngửa mặt nhìn trần nói, “Chẳng có chuyện gì liên quan
đến em mà lại dễ dàng cả.”
Cơn giận ngùn ngụt trong anh. Anh có thể hiểu được
cô vừa trải qua nỗi đau thế nào. Không giữ được con, những lời của anh bỗng trở
thành trống rỗng. Không cần thiết nữa. Người ta có thể coi anh đã hết vướng
víu.
Nhưng anh không hề muốn mất đứa bé. Anh muốn mọi thứ
trở lại như cũ, giống như sáng nay. Với người phụ nữ anh định chung sống trọn đời,
cùng nhau nuôi nấng đứa trẻ.
Dù thế nào ít ra anh cũng phải thực hiện được điều đầu
tiên, chung sống trọn đời với cô.
Anh xoay người trở lại phía giường, ngồi xuống bên
rìa, nắm lấy tay cô. Một cảm giác lạ lẫm cứ thôi thúc anh. Anh có được dự định,
một cơ hội cuối cùng, nhưng anh cần thêm chút thời gian nữa để thực hiện. “Em
yêu, em đã cứu bố. Cuộc sống là vô giá.”
“Đúng thế.” Đôi mắt cô sống động trở lại. “Vậy thì
hãy làm cho em một việc.”
“Bất cứ việc gì em muốn.”
“Anh vào gặp bố anh đi.”
Anh gật đầu, hôn nhẹ lên má cô. “Chốc anh sẽ quay lại.”
***
“Chào bố.” Dane ngồi xuống cạnh ông lão già cả. “Con
nghe kể bố vừa có một ngày đầy biến động.”
Mắt bố anh mở ra. “Chào Dane.” Đôi vai còm cõi xương
của ông xuôi xuống thoải mái, đôi môi mỏng như giấy của anh hơi cong lên.
“Bố con mình phải cảm ơn Mariel thôi.” Anh mím hàm
sau khi nói xong.
“Con bé đó đúng là bảo bối cả đời.”
Vậy ra… bố anh không biết Mariel vừa ngã quỵ ở đây?
“Con cũng biết thế. Nhưng bố làm cái quái quỷ gì vậy, tưới cây dưới tiết trời
hơn bốn mươi độ sao?”
“Bố bảo vệ tài sản của con. Nếu không chỉ một mồi lửa
bắt vào là tất cả ra tro.”
“Con chưa từng yêu cầu bố bảo vệ nó cho con,” Dane
càu nhàu, nhưng anh dịu lại ngay khi nhìn thấy nét mặt cha mình. “Chỉ là một
ngôi nhà thôi mà bố.” Con đang cân nhắc chuyện bán nó đi. Nơi đó lưu giữ quá
nhiều kỷ niệm buồn.”
Đôi mắt bố anh lần tìm mắt anh, rồi ông gật đầu, gần
như cam chịu.
Dane nhấc bình nước lên rót đầy vào cốc cho bố mình.
“Bố không nên ở đó một mình nữa. Hay bố dọn về phố đi. Chuyển đến Bắc Adelaide.
Có nhiều kỷ niệm hơn. Tiện nghi hơn. Mà xung quanh lại có vô khối công viên và
cửa hàng nữa.”
“Ờ, từ từ đã.” Ông cọ cọ cằm. “Nghe cũng được.”
Dane thơ thẩn bên cửa sổ, phóng tầm mắt nhìn ra khu
vườn thực vật đắm trong trận mưa đêm, thu mình vào bóng đêm. Bỗng anh nghe
chính anh vuột miệng nói, “Còn rất nhiều phòng trống ở nhà con.”
Một khoảng lặng thật dài. “Con quyết định thế thật
sao? Vì bố sao? Sau tất cả mọi chuyện đã diễn?
Niềm hy vọng và vui sướng chất chứa trong giọng bố
anh khiến anh những muốn tiến về phía ông. Anh chôn chặt tay mình vào hai túi
sau quần bò. “Có lẽ vậy.”
Bố anh là bước chuyển đầu tiên của anh trong đêm
nay. Có lẽ quan hệ giữa anh và cha mình đã tiến triển sau dịp chơi cờ cùng
nhau. “Nhưng bố cũng có điều kiện đi kèm.” Anh quay sang cha mình nhưng không
bước lại gần ông hơn. “Người thợ ủ rượu xây nên ngôi nhà từ những năm 1870 đã
nuôi lớn chín đứa con ở đó. Căn nhà đó có truyền thống gia đình tốt đẹp. Cùng với
những giá trị đáng trân trọng về gia đình xưa.” Anh gật đầu với cha mình rồi tiến
về phía cửa. “Con sẽ suy nghĩ kỹ về điều bố vừa nói.”
***
“Chào ngày mới, chị Mariel.” Một cô y tá trẻ với mái
tóc đỏ dày mượt cùng một hàng khuyên tai đặt chiếc khay trên chiếc bàn cạnh giường.
“Em là Tara, sáng nay em được giao chăm sóc chị.”
“Chào em.” Gạt bỏ mấy món tóc lòa xòa trước mắt,
Mariel nhìn lên đồng hồ. “Đã sáu giờ rồi cơ à. Liều thuốc an thần đêm qua làm
chị ngủ say quá.”
“Tối qua bác sĩ có kê đơn cho chị uống thuốc an thần
đâu.” Tara mỉm cười trong khi thực hiện phần dọn dẹp buổi sáng và hí hoáy viết
những dòng ghi chú lên tấm bảng theo dõi bệnh cặp ở cuối giường. “Nghĩ cũng tội
cho anh chàng tội nghiệp của chị. Trông như thể anh ấy không chợp mắt lấy một
giây nào.”
Mariel hình dung được vẻ ngoài hiện giờ của anh. Tóc
dài rối tung, mắt lờ đờ thiếu ngủ, đôi môi mềm, đến nỗi người ta chỉ muốn đẩy
anh xuống đệm mà đắm mình vào vòng tay ấm áp của anh, gần gũi anh đến độ…
“Dane đang ở đây sao?”
Tara hạ thấp giường. “Suốt cả đêm anh ấy ngồi trên
ghế, cô bạn trực đêm của em kể thế. Nhưng chị không gặp được anh ấy rồi. Anh
chàng vừa đi được hai mươi phút.”
Chắc hẳn anh đã tranh thủ về nhà, Mariel nhận thấy thế,
bởi vì cô thấy túi đồ trang điểm của mình và bộ quần áo cho cô thay ở trên giá
ngay trước gương.
Tara kéo phần chăn dưới ra, vỗ nhạ lên chân Mariel.
“Máu đã ngừng chảy rồi.”
“Như vậy chị có được có về nhà trong ngày hôm nay
không?” cô hỏi, mắt vẫn hướng về phía cửa sổ. Nhưng nhà cô ở đâu? Cô cũng không
biết nữa.
“Bác sĩ Martinez sẽ cho chị biết khi bà đi thăm khám
bệnh nhân sáng nay. Trước tiên cần làm xét nghiệm máu cho chị đã,” cô y tá vừa
nói vừa chuẩn bị ống tiêm.
Mariel ngả người lên gối. “Ôi chao.”
“sau đó bác sĩ muốn chị đi siêu nữa.”
Chỉ một lúc sau, Mariel nhìn chằm chằm hình ảnh khó
đoán trên màn hình.
“Thai nhi ư?” Mariel chăm chú quan sát rồi quay sang
nhìn bác sĩ siêu âm. “Tôi vẫn mang thai sao?”
“Đúng vậy. Giờ thì cô chưa thấy được bằng mắt thường.”
Bác sĩ siêu âm nói. “Nhưng cô có để ý chỗ này không?”
“Tôi vẫn mang thai sao?” Tim cô đập rộn ràng trước
niềm hy vọng mới mẻ. Cùng niềm phấn khích. “Nhưng tôi bị chảy máu…” Cô không
nhìn rõ được vệt mờ mờ kia, nhưng chẳng thể nào dứt mắt khỏi màn hình.
Dane. Giờ anh sẽ nói gì đây? Còn cô, chính cô phải
ăn nói làm sao?
Bác sĩ Martinez bỗng xuất hiện ngay cạnh cô. “Chào
cháu.” Bà quay sang phía Mariel. “Hôm nay cháu cảm thấy khỏe hơn chưa?”
“Đêm qua mọi người nói cháu bị sẩy thai.” Bỏ quên cả
nỗi ngượng ngùng, nước mắt cô trào dâng rồi cứ thế tuôn dài trên má, giọng cô
run rẩy khi nói, “Xin hãy làm ơn nói rõ cho cháu chuyện gì đang xảy ra đi!”
“Cháu mang song thai,” bác sĩ Martinez giải thích.
“Một thai bị sẩy nhưng thai còn lại thì vẫn an toàn.”
Mariel đặt tay lên ngực để thả lỏng những luồng xúc
cảm ào ạt xuyên qua người cô. “Cháu chưa từng nghe có trường hợp người sẩy thai
mà vẫn giữ được thai. Chuyện này có thường gặp không cô? Có gì nguy hiểm không ạ?”
“Đã có những trường hợp như cháu rồi. Bọn cô gọi đấy
là Hội chứng song thai chối bỏ,” bác sĩ Martinez trả lời. “Với công nghệ thụ
thai nhân tạo hiện đại, cùng những hình ảnh siêu âm ngay từ tháng đầu, y học đã
phát hiện ra nhiều trường hợp hơn mức mọi người vẫn tưởng.”
Vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, Mariel quay lại
nhìn màn hình. “Giờ bào thai này có phải chịu nguy cơ nào không ạ?”
Bà bác sĩ nắm lấy tay Mariel. “Chẳng có lý gì mà
không coi đây là trương hợp thai thường cả. Thêm một tin tốt lành nữa là sáng
nay cháu có thể xuất viện rồi.”
Chín rưỡi sáng, cô y tá mang các loại giấy tờ vào
phòng cho Mariel ký. Cô đã sẵn sàng về nhà, nhưng giờ “nhà” của cô là nơi nào
nhỉ? “Cảm ơn em, Tara.”
Tara mỉm cười đặt các thứ giấy tờ lên bàn. Mariel ngồi
bên cửa sổ, ngắm nhìn làn mưa trắng như sương. Đêm qua, thời tiết có những biến
chuyển thật lạ. Cô đặt lòng bàn tay ẩm ướt trên lớp vải bộ váy cũng chiếc áo
khoác cùng bộ rồi quay trở lại trường. Cô đang bồn chồn vô cùng. Tara bảo cô rằng
Dane đã dặn dò kỹ càng bên phòng y tá trực, nhất định không được để cô đi đâu
trước khi anh đến đón cô.
Cô phải kể cho anh về chuyện bào thai.
Cô sẽ phải trải qua những phút giây khốn khổ đó lần
nữa. “Em và chồng có dự định sinh con không?” cô hỏi Tara khi cô y tá trẻ này
bước ra đến cửa.
“Bọn em còn kế hoạch thêm vài năm nữa. Bọn em… Ơ…
Ôi… Thật là…” Tara nói ngắt quãng, mắt vẫn chăm chăm nhìn ra hành lang. “Ôi,
Chúa ơi.” Cô xoa xoa tay lên mặt. “Thật là một chàng trai tuyệt vời.”
“Có chuyện gì vậy.”
Chuyện đó chính là Dane, Mariel nhận ra điều này khi
anh xuất hiện ở ngưỡng cửa. Tràn ngập cả ngưỡng cửa.
Chính anh là chuyện đang diễn ra.
Ít ra thì cô nghĩ đó chính là Dane. Ngoại trừ một điều
người đàn ông này có mái tóc ngắn được chải gọn gàng, râu cạo sạch sẽ, và anh
đang mặc một bộ âu phục, tay cầm bó hoa hồng màu hồng lẫn màu trắng to nhất mà
cô từng thấy.
Phía ngoài cửa, cô nghĩ hình như cô nghe được những
lời trầm trồ của cánh phụ nữ, nhưng cô còn mải mê chiêm ngưỡng, trấn tĩnh con
tim đang đập loạn lên của mình và trở lại giường trước khi chân sụp xuống.