Nàng công chúa gỗ đàn hương - Chương 16
Tháng
Mười một trôi qua trong gió buốt và tháng Mười hai cuồn cuộn bão tuyết
đã biến quang cảnh xù xì xám xịt thành màu trắng lóa.
Tuyết
mang lại cho Amanda cảm giác pha trộn giữa nhẹ nhõm và thất vọng. Cô và
anh Brentick đã đi dạo trên cánh đồng hoang gần như mỗi ngày trong suốt
tháng qua. Cô biết thể dục có lợi cho mình, vì khi trở về với trang bản
thảo, cô luôn cảm thấy khỏe khoắn và đầu óc sáng sủa.
Song
mặt khác, dành quá nhiều thời gian riêng tư với anh báo trước sự xáo
động chốn bình yên trong tâm hồn cô. Ra xa khỏi nhà, anh thoải mái và
những cuộc nói chuyện giữa họ giống như giữa bạn bè hơn là giữa cô chủ
và người hầu. Thường thường cô ưa thế hơn, cô luôn không thích các ranh
giới giai cấp được tạo dựng. Tuy nhiên trong trường hợp này, cô lại cầu
mong sự chắc chắn của những ranh giới kiểu đó. Cảm giác ấm áp hơn tình
bạn đơn thuần lại lần nữa dâng lên trên bề mặt. Ngày ngày trôi qua, cô
càng thấy khó mà giữ được sự tỉnh táo vô tư. Tuyết sẽ mang lại mấy ngày
trì hoãn, trong thời gian đó cô sẽ trấn an mình để trở lại bình thường.
Vậy
nên vào buổi chiều sau cơn bão, Amanda hoang mang bất ngờ khi thấy
người quản gia đi vào thư viện. Anh mặc chiếc áo khoác ngoài bằng len và
ôm trong tay một chồng quần áo. Ủng nữa, cô đoán. Ủng của cô.
“Tôi sẽ không đặt chân ra khỏi cửa đâu,” cô nói chắc nịch, “cho tới tháng Sáu.”
Nửa giờ sau, cô chậm chạp bước trên đường ra cánh đồng. Anh Brentick theo sau, kéo theo một cái xe trượt tuyết.
Khi
họ tới đỉnh, một cảm giác lo lắng rõ ràng đột nhiên che khuất những nỗi
lo khác của Amanda. Cô nhìn chiếc xe trượt, rồi xuống con dốc trước
mặt. Sườn đồi bên này dường như dốc hơn đáng kể so với lần đi dạo trước.
Cô ngước cái nhìn kinh khiếp lên anh, trong khi tim đập rộn lên vì sợ.
“Cô chưa bao giờ đi trượt tuyết sao?” anh hỏi.
Cô lắc đầu và bắn một cái nhìn nữa về phía con dốc vô tận, gần như vuông góc.
“Không có gì phải sợ cả, cô Cavencourt.”
“Tôi sẽ nhìn,” cô đề nghị.
“Cô sẽ lạnh cóng nếu đứng đây.”
Anh
Brentick đặt lại xe trượt, rồi rất chắc chắn đặt cô lên đó. Khi anh
ngồi vào phía sau cô, nỗi sợ hãi pha trộn cùng hàng loạt cảm xúc khác.
Hai người chỉ có thể chung một chiếc xe như thế này, hiển nhiên rồi, và
cô ngồi giữa hai chân anh, lưng cô dựa vào ngực anh. Tim cô đập điên
loạn trong lồng ngực và mọi bó cơ trong người cô đơ lại thành những bó
cứng.
Lúc
xe trượt bắt đầu di động, một tiếng hét dâng lên cổ họng cô nhưng bị
ngưng ở đó. Cô không còn hét hay thở được gì nữa. Rồi thế giới vụt qua
trong màu trắng đen lóe lên, trong lúc ấy gió táp qua mặt làm mắt cô cay
xè.
Hoảng
sợ, cô dựa lưng vào bộ ngực vững chãi của anh, hai bàn tay đeo găng
không ngón của cô cứng đờ hai bên xe. Thật khủng khiếp. Thật… tuyệt vời,
cô khám phá ra ngay giây sau đó.
Đúng
là sung sướng mê tơi – khi bay xuống sườn đồi, cái lạnh bập vào cô,
trong khi thân hình ấm áp, mạnh mẽ, vững chãi giữ cô bình yên và an
toàn. Tiếng hét của cô thoát ra, vỡ thành tiếng la vui sướng và tiếng
cười nín thở.
Cô
nghe tiếng anh cười hòa cùng tiếng mình, và cô thấy như anh đang vây
niềm hạnh phúc bao quanh cô. Anh dường như rung lên cùng với cô trong
niềm vui hoang dã của gió và tốc độ, khi họ lao vút xuống thung lũng.
Họ
tới đáy chỉ sau một khoảnh khắc hoặc một kiếp đời, và chiếc xe trượt
trượt từ từ rồi dừng lại. Amanda vẫn còn cười. Cơ thể cô vẫn rộn vang
tiếng cười vui vẻ và kích động của chuyến đi. Cô hân hoan trong sự ấm áp
của huyết quản chảy dồn và thích thú trong sự vui sướng còn đọng trên
má.
Khi
sự hớn hở của họ dịu bớt, cô cảm thấy cằm anh tì trên mái đầu đội mũ
của mình. Tay anh quàng chặt quanh cô. Không suy nghĩ gì, cô buông xe
trượt để dựa vào anh, lấy lại hơi thở.
Cô cảm thấy anh cứng lại. Quay đầu, cô nhìn nụ cười rút dần khỏi đôi mắt màu xanh cô ban và một cảm xúc tối tăm hơn trùm lên nó.
Một
khoảnh khắc nhận biết lóe lên trong Amanda, rồi một nỗi nhức nhối dâng
lên nhanh chóng với sức ép không thể chịu đựng nổi. Làn khói trắng của
hơi trở họ trộn vào nhau trong không gian chật hẹp giữa hai người. Đầu
anh cúi xuống gần hơn, mắt anh tối như đêm, đăm đăm và đầy mê hoặc.
Miệng anh chỉ cách một hơi thở… và một khoảng bất tận.
Cô quay nhanh người và rướn về phía trước.
Sau một chút lưỡng lự, anh đứng dậy và kéo cô lên.
Anh
lại trở về chính mình trong giây lát đó, lịch thiệp một cách mỉa mai
khi anh phủi bụi tuyết khỏi áo choàng và găng tay của cô. Amanda không
thể là chính mình nhanh đến thế. Mãi tới khi họ lên gần tới đỉnh đồi thì
đầu óc xao động của cô mới yên lặng trở lại, các mạch đập đều đặn hơn.
Khi
họ lên tới đỉnh đồi, hóa ra anh Brentick định tiếp tục đi về phía nhà.
Nhất định Amanda phải sốt sắng quay lại chốn an toàn trong thư viện.
Nhưng cái nhìn của cô quay lại nơi sườn dốc và cô nhớ đến sự hối hả mừng
vui và sự hồi hộp của tốc độ. Cô chưa từng trải qua thứ gì như vậy. Cô
nghe thấy mình la to lên như một đứa trẻ. “Ôi, anh Brentick, chúng ta
không làm lại nữa ư?”
Anh ở phía trước cô. Anh bất ngờ dừng lại và đợi cho tới khi cô bắt kịp. “Ngày hôm nay cô chưa chơi đủ sao?” anh hỏi.
Cô lắc đầu.
Anh nhe răng cười. “Tốt thôi, thưa cô.” Anh kéo chiếc xe trượt lại.
Họ
trèo lên và trượt xuống cái đồi tội nghiệp ấy ít nhất mười lăm lần
trước khi cô Cavencourt thú nhận rằng đủ rồi. Cám ơn Thượng đế vì chuyện
leo trèo, Philip nghĩ. Nếu có cách trèo lên nào khác, họ chắc sẽ muốn
trượt cho tới Ngày phán xét.
Anh
ném cho cô một cái nhìn bực bội khi họ so le bước qua vườn. Đã bốn lần
hai chân cô quỵ xuống, để cô đâm đầu thẳng hoặc sang bên hoặc lùi vào
trong tuyết. Bốn lần cô lộn nhào, và mỗi lần ấy cô chỉ nằm đó, cười. Anh
muốn siết cổ cô. Anh muốn khép hai tay quanh cái cổ đáng yêu của cô… và
hôn cô đến thẫn thờ.
Thằng
ngốc. Trượt tuyết, anh nghĩ đến trong sự tự mãn cực kỳ của mình, sẽ làm
cô vui vẻ mà vẫn giữ cô xa ngôi nhà. Bà Gales sẽ không thích điều đó.
Bà góa khó mà quá khích trong việc trông chừng họ, và mạo hiểm việc bị
giá cóng khi đứng và nhìn họ chơi. Không, bà không thích thế, và cuối
cùng sẽ báo động đủ để chia cắt hai người. Bà sẽ phải mang cô Cavencourt
rời xa khỏi Kirkby Glenham.
Một
kế hoạch dường như hoàn hảo, thậm chí tốt hơn đi dạo loanh quanh nhiều.
Anh tin tưởng thế cho đến khi hết lần xuống dốc đầu tiên ngày hôm nay.
Anh
biết cô sợ hãi, nhưng cô cũng tin tưởng anh sẽ giữ mình an toàn. Thế
nên anh không ngạc nhiên gì khi cô ngừng kháng cự ngay tức thì trước sự
hồi hộp hấp dẫn của tốc độ và nguy hiểm. Chính phần còn lại làm anh bị
tiêu hủy. Cô đổ sầm xuống với anh, la hét, cười, và âm thanh vui vẻ kích
động của cô làm anh mong ước họ không bao giờ xuống tới chân đồi. Những
giây phút đó anh chỉ muốn lao xuống táo bạo, không ngừng, mãi mãi cùng
cô. Song, có điểm dừng – phải có – và ở điểm dừng ấy là một người đàn bà
tin tưởng xích gần lại với anh: Amanda, hai má đỏ hồng và hổn hển trong
tay anh. Cô nhìn lên anh, mắt cô lấp lánh niềm vui sướng và biết ơn, sự
tín nhiệm bằng vàng và…
Anh
sẽ không nghĩ về điều đó, Philip tự bảo mình khi anh giữ cửa mở và tự
động trả lời bất cứ thứ gì cô hỏi. Anh quên mất bản thân, nhưng chỉ duy
nhất một lần, và chỉ trong một khoảnh khắc. Đó không phải một kế hoạch
quá tồi tệ, miễn là nó được chuẩn bị đầy đủ.
“Cô
ấy lại bỏ trà rồi,” bà Gales nói dữ tợn khi bước ra khỏi cửa sổ phòng
khách. “Vẫn không có dấu hiệu gì của họ, mà trời thì sắp tối tới nơi.”
Bella
búng một sợi vải khỏi ghế, rồi đặt phịch chiếc nệm lên. “Trà của bà sẽ
lạnh đấy, bà à, và lo lắng không mang cô ấy về nhà nhanh hơn đâu.”
Bà
Gales thở dài và ngồi xuống ghế. “Gần như mọi ngày trong suốt tháng rồi
họ đều ra ngoài. Hôm qua, cũng vậy, cô ấy về nhà ướt đẫm. Thật là một
kỳ tích khi cô ấy không bị cảm lạnh.”
“Phải đấy bà ạ, nhưng tôi đã nghe chính anh Brentick gắt với cô ấy. Và anh ấy đưa cô lên ngay lầu để lau khô và thay đồ.”
“Tại
sao cô ấy phải dành quá nhiều thời gian bên ngoài thế?” tiếng đáp lại
sắc sảo. “Trượt tuyệt, rõ rồi. Cái quái gì ám ảnh anh ta thế nhỉ?”
Bella
ngồi xuống ghế đối diện. Đây không phải là bữa tối đầu tiên trong những
tuần gần đây bà góa mời cô lên chia sẻ một tách trà hay mấy chiếc bánh
sanwich ngon lành của Padji. Bà Gales vốn dĩ điềm tĩnh đã trở nên bực
dọc khi ngày ngày trôi qua và cô Cavencourt càng thân mật với anh quản
gia hơn.
“Thật
không lành mạnh gì nếu cô ấy dành cả ngày cong lưng bên mấy trang giấy,
anh ta bảo thế,” cô hầu gái đáp. “Tôi nghĩ anh ta đúng, bà à. Sao chứ,
cô ấy trông rất tươi sáng và hồng hào. Thật khó lòng biết đó là cô
Cavencourt ngày xưa. Và dù cho lần nào về nhà cũng ướt sũng áo quần, cô
ấy lại cười nữa.”
Hai
môi bà Gales mím lại thành một đường khắc nghiệt khi bà rót một tách
trà và đưa cho cô hầu. “Cô ấy tặng anh ta một hộp xì gà bằng bạc nhân
dịp Giáng sinh,” bà lầm bầm
“Vâng,
bà ạ, nhưng bà biết cô ấy luôn hào phóng thế mà. Không đủ để nâng tôi
lên với váy áo và đồ lót, nhưng cô ấy tặng tôi một chiếc vòng tay bằng
vàng, như thể tôi là một quý cô dòng dõi có chỗ nào đó để đeo ấy.”
“Cũng xì gà nữa,” bà Gales tiếp tục như thể không nghe thấy gì. “Và được phép hút trong thư viện.”
“Cô
ấy thấy anh ta định ra ngoài lúc đêm, bà à, và nói không có lý gì bắt
anh ta rét cóng. Ba cô ấy luôn thích hút xì gà trong thư viện.”
“Brentick
không phải cha hay anh trai cô ấy, hay thậm chí được gọi là một quý
ông. Anh ta là người hầu của cô.” Bà góa đặt tách trà xuống. “Tôi không
muốn can thiệp. Cô ấy không còn non nớt gì, mà là một phụ nữ trẻ độc
lập,, và tôi không phải cô giáo cô ấy. Tôi đã cố gắng gợi ý nhưng cô ấy
không chịu hiểu.”
“Ôi,
bà ơi, Padji nói trắng ra ấy chứ mà cô còn không muốn hiểu. Đó chẳng
phải việc của anh ta để nói, không hơn gì tôi. Giờ thì cô ấy sẽ hiếm khi
nói với anh ta, và cái cách anh ta nhìn anh Brentick- tôi phải nói rằng
nó khiến tôi lạnh tóc gáy.”
Bà Gales cau mày nhìn chiếc bánh kẹp dùng với trà. “Không phải cách Padji nhìn anh ta khiến tôi lo lắng, Bella à.’
***
“Không phải ở đó,” Amanda nói, hoảng sợ. “Tôi sẽ không để cả nhà nhìn thấy tôi vấp và ngã lên cái- ’
“Ao cảnh,” anh nói hộ trong khi buộc chiếc khăn lên đầu cô. “Tốt thôi. Nhưng đó là một chuyến đi bộ tốt để tới cái gần nhất.”
“Mình không đi xe trượt thay được sao?” cô nài. “Tôi thà ngồi và để anh làm mọi thứ còn hơn.”
“Cô sẽ thích trượt băng,” anh hứa hẹn. “Giống như khiêu vũ ấy.”
“Trên băng. Giữ thăng bằng trên hai lưỡi dao. Tôi chưa bao giờ khiêu vũ giỏi cả.”
“Dĩ nhiên rồi, cô chưa bao giờ có bạn nhảy tốt.”
“Nhưng giả sử băng bị nứt ra? Trời đang ấm dần lên mà, có phải không? Giả sử nó nứt ra và nuốt chửng tôi và-”
“Cái ao rất nông mà cô. Hơn nữa nhiệt độ đã dâng gần lên điểm đông lạnh. Khó mà có một đợt khí nóng.”
Cô
bực bội và lo lắng như mọi khi, và như mọi khi. Anh Brentick tảng lờ cô
đi. Song, Amanda tự nhắc mình, lúc đầu cô cũng sợ xe trượt tuyết. Giờ
thì anh phải dùng toàn bộ năng lượng của mình để thuyết phục cô về lại
nhà, bởi cô chơi chưa đủ. Thể thao mùa đông chưa bao giờ có trong tuổi
thơ cô – chơi đùa cũng gần như không có – còn cô không có ý niệm gì về
những thứ đã bỏ lỡ. Cô cảm thấy như trước kia mình chưa bao giờ thực sự
sống, chưa bao giờ, chắc chắn là thế, náo nức, đầy sức sống như người
đàn ông này đã làm cô cảm nhận. Phải, anh ấy làm cô cảm thấy như lại là
đứa trẻ, nhưng không phải đứa trẻ cô cô đã từng. Thay vào cô bé cô đơn
luôn thèm muốn, anh làm hiện ra một con nhỏ hỗn xược, cười đùa huyên náo
luôn luôn đòi hỏi nữa, và nữa.
Song khi họ tới chiếc ao, Amanda không chắc chắn cô muốn bất cứ cái gi, huống hồ là nữa.
“Có lẽ bà Gales đúng,” cô nói. “Tôi thực sự không nên lôi anh khỏi công việc quá nhiều như thế. Có lẽ chúng ta nên trở lại.”
Anh
đang quỳ gối phía trước cô, buộc chiếc giày trượt băng cho cô. “Tôi
đoán là bà Gales phản đối chuyện tôi lười biếng,” anh nói mà không nhìn
lên.
“Chúa
ơi, không chút nào. Bà ấy bảo tôi mong đợi ở anh quá nhiều. Tôi nghĩ bà
ấy đúng. Lẽ ra anh không phải mua vui cho tôi, bên cạnh bao thứ khác.”
“Làm
ơn bảo lương tâm cô yên lặng giùm, thưa cô. Tôi thích chơi hơn làm việc
rất nhiều. Dù sao, tôi cũng không có đủ việc để làm.” Anh ngồi bên cạnh
cô để buộc giày trượt cho mình.
Amanda
gấp đôi găng tay lại và nhìn anh im lặng. Anh rất nhanh nhẹn và thành
thạo, luôn luôn, tay anh khéo léo và hiệu quả trong mọi việc. Chưa có
hành động nào thừa cả. Anh chắc chắn trượt băng rất cừ. Cô ước gì mình
có thể chỉ nhìn anh. Anh di chuyển rất đẹp, nghiêng rất thấp và uyển
chuyển, dễ dàng và chắc chắn, nhịp nhàng và duyên dáng như một con mèo.
Nhìn anh, nghe tiếng anh… Cô nén một tiếng thở dài. Cô đã bảo mình hàng
ngàn lần là hãy bằng lòng với những gì anh đem lại.
Anh đứng dậy và chìa tay ra.
“Có lẽ trước tiên tôi sẽ chỉ đứng nhìn,” cô nói. “Anh không thể biểu diễn cho tôi xem một chút à?”
Anh lắc đầu. “Trời quá lạnh để mà ngồi yên thế.”
“Làm ơn?”
Anh nhe răng cười, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của anh trêu chọc. “Nhát gan.”
“Ồ vâng, tôi thế đấy,” cô rầu rầu thú nhận. “Tôi thực sự ghét bị ngã.”
“Cô
thích bị ngã, cô Cavencourt à. Cô nghĩ đó là trải nghiệm vui nhộn nhất
trên đời.” Cô nhìn chiếc giày trượt không tin tưởng. “Đừng có đứng thế,
anh Brentick,” cô nghe tiếng anh rền rĩ trong một giọng nữ quen thuộc.
“Giúp tôi lên.”
Đầu
Amanda vụt ngẩng dậy. “Ôi, chúa ơi, thật là ngớ ngẩn,” anh tiếp tục
cùng giọng đó. Rồi người quản gia cao lớn, giỏi giang và đầy đàn ông của
cô bật tiếng cười thiếu nữ khúc khích.
Miệng cô há ra. Anh nhìn chằm chằm trở lại. “Đó là tôi,” cô kinh ngạc nói. “Quỷ quái thế nào mà anh làm được thế?”
Anh nhún vai. “Một kỹ năng hình như từ bẩm sinh. Tôi nghĩ nó có thể đánh lạc hướng cô khỏi nỗi sợ hãi vô lý kia.”
“Anh có thể giả giọng mọi người anh muốn không?”
“Gần như mọi người. Giọng phụ nữ khó hơn, nhưng giọng cô cũng đủ trầm.” Anh chìa tay ra. “Không trì hoãn nữa.”
Cô vờ bàn tay đi. “Anh thật là thông minh,” cô nói. “Giả người khác đi.”
“Cô Cavencourt, tôi không đến đây đễ diễn trò. Chúng ta còn bài trượt băng phía trước mặt.”
“Tôi
thích bài bắt chước hơn,” cô dỗ ngọt. “Nó sẽ không làm cho máu anh tuần
hoàn. Cũng không làm cho anh thấy thú vị như trượt băng.”
Anh túm lấy tay cô và kéo mạnh lên. Hai mắt cá chân của cô loạng choạng báo điềm xấu. Cô nhìn xuống chân, rồi lại nhìn lên anh.
“Thế đấy,” anh nghiêm trang nói. “Chúng ta có một buổi chiều rất là vui vẻ.”
***
“Bà
thấy không?” Amanda nói. “Anh ấy thích ở bên ngoài hơn. Anh ấy cứ khăng
khăng là không có nhiều việc hơn để làm. Anh ấy nói công việc trong nhà
trôi chảy nên anh có quá nhiều thời gian rảnh rỗi.”
Bà
Gales đặt bộ đồ đan sang bên và khoanh tay lại trên đùi. Họ lên gác
nghỉ trên căn phòng khách của Amanda sau bữa tối. Buổi chiều tháng Giêng
lạnh lẽo đã biến sang một buổi tối buốt lạnh. Trên gác ấm hơn, thoải
mái hơn, và bà Gales có thể ngầm thêm vào, cách xa anh quản gia chỗ nào
cũng thấy mặt.
“Thế
nào, cô có nghĩ, bạn thân yêu à, anh ta dành gần như toàn bộ thời gian
của mình cho cô không?” bà góa lặng lẽ hỏi. “Anh ta làm việc cho cô suốt
sáng, rồi anh ta lại dành suốt buổi chiều, cách xa ngôi nhà, một mình
với cô. Anh ta có vẻ như có định nghĩa lạ lùng nhất về công việc của
người quản gia đấy.”
Amanda đỏ mặt, “Bà đang có ý gì thế, Leticia?”
“Cô còn cần hỏi tôi sao, bạn thân yêu? Con tim cô không mách bảo chuyện gì làm tôi và những người quan tâm tới cô lo lắng sao?”
Amanda
quay đi, nhìn về phía lò sưởi. “Tôi hiểu rồi,” cô nói. “Padji đã nói
chuyện với bà. Điều ấy không làm tôi ngạc nhiên. Nhưng tôi ngạc nhiên là
bà lại tin những gì anh ta hàm ý. Bà biết anh ta không thích anh
Brentick ngay từ đầu.”
“Tôi
không nói chuyện của cô với Padji. Tôi quan sát bằng khả năng của chính
mình, Amanda à. Cô đang yêu người quản gia của cô đấy.” lời kết luận
cụt lủn.
Thế
giới đổi màu đen, nhưng chỉ trong một lát. Nỗi khát khao tí xíu nhói
lên trong lồng ngực Amanda cũng biến mất trong tích tắc. Ngay cả khi cô
nằm trên giường, không chống đỡ nổi bởi buổi đêm chẳng gây chút xao lãng
nào, nỗi khát khao cuối cùng cũng dịu đi. Ban ngày của cô thường bận
rộn và dày dặc công việc, và sự khát khao chỉ là một phần trong số
chúng, một giọt buồn giữa những niềm vui. Song khi đêm về, nỗi trống
vắng hiện ra lùm lùm, trống vắng và vô vọng bởi vì không có anh ở bên để
thắp sáng và lấp đầy cho cô, cho cô đầy sức sống như anh làm lúc ban
ngày.
Yêu…
nếu chỉ có thế, cô còn có cơ hội. Nhưng chắc hẳn cô đã yêu từ nhiều
kiếp trước. Giờ thì cô chỉ sống với nó lúc ban ngày, và chết dần chết
mòn với nó, mỗi đêm.
Cô
đưa đôi mắt ảm đạm sang người bầu bạn. “Ổn cả mà, Leticia,” cô nói,
điềm tĩnh. “Tôi hứa rằng bà sẽ không có lý do nào để lo lắng. Tôi tuyệt
đối an toàn với anh ta. Chúng tôi có sự riêng tư mà ai cũng muốn, và anh
ấy chưa bao giờ lợi dụng. Anh ấy không muốn tôi, bà thấy đấy. Nhưng anh
ấy quá tử tế để làm tôi đau.”
Cái nhìn choáng váng của bà Gales lặng đi vì cảm thông. “Amanda, thân yêu à -”
Amanda
đưa tay ra ngăn những lời nói tiếp. “Làm ơn, để mặc đó. Hãy để tôi hạnh
phúc thêm một chút nữa. Hãy để tôi sống với nó theo cách riêng của
mình, xin bà.”
Cô đứng dậy và rời khỏi phòng.