Nàng công chúa gỗ đàn hương - Chương 14

 

Thư
viện yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của bút cô Cavencourt và tiếng
huýt gió của than trong vỉ lò sưởi. Philip đứng bên cửa sổ, hai tay đeo
găng trắng xóa chắp lại phía sau lưng, anh chăm chú nhìn lên con dốc phủ
đầy cây đang vươn lên từ phía rìa khu vườn. Bầu trời tối tăm ngày hôm
qua đã sáng bừng trong màu xám trai sáng nay. Đây đó những tia sáng yếu
ớt cố gắng rót những đốm lấp lánh xuống mặt ao. Cây cối và bụi rậm rung
mình trong gió và những chiếc lá khô khẽ lượn xuống nước và mặt đất.

Tiếng sột soạt ngừng lại, và một câu lầm bầm chửi thề làm tan sự im lặng.

“Đây
là câu ’chết tiệt’ thứ năm của cô trong sáng nay rồi,” Philip nói. “Tôi
không hề ngạc nhiên. Chắc cô sẽ dành 5 kiếp tiếp theo để giải thích các
nghi lễ thờ shakta.”


nhìn lên. “Nếu nói về Kali, tôi phải giải thích rằng bà chỉ là một
trong những hiện thân của vợ thần Shiva. Mọi người đều nghĩ tới sự tệ
hại nhất của Kali, nhưng bà ấy chỉ là một yếu tố - như một đặc điểm tính
cách giữa rất nhiều. Tính cách không phải lúc nào cũng trước sau như
một.”

“Cô muốn bào chữa cho bà ta vì cô thích những người đàn bà khát máu, cô ạ.”

“Bà
ấy là một trong các nữ thần quan trọng của Calcutta,” cô Cavencourt đáp
trả. “Anh biết rất rõ tên gốc của thành phố là Kalikata. Tôi khó có thể
bỏ qua bà ấy. Bên cạnh đó, nếu tôi chỉ nói về những vấn đề được đồng
thuận thôi thì cuốn sách sẽ chán ngắt.”

Anh bắn cho cô một nụ cười. “Chắc chắn thế - với những ai thích chuyện gay go và báo thù rùng rợn.”

Anh
đi về phía bàn làm việc, nơi chỉ trong chưa đầy một giờ đồng hồ, cô chủ
anh đã biến thành sự mất trật tự đến điên đầu. “Cô làm việc quá vất vả
mà không nghỉ ngơi gì. Tôi nhớ có lần cô đã gợi ý tôi tập thể dục, cô à.
Tôi nghĩ cô phải theo lời khuyên của chính mình thôi.” Anh trỏ ra ngoài
cửa sổ. “Gió hôm nay không mạnh lắm. Cô đi dạo sẽ tốt đó.”

Anh
kiên nhẫn lắng nghe khi cô nhặng xị lên là cô không thể thôi lúc này,
khi cô đã gần có thứ đó trong tay, và đó, hơn nữa, cô khá khỏe mạnh,
không cần tập thể dục – đấy là chưa kể ngoài kia trời buốt giá.

Philip
để cô tiếp tục eo sèo. Khi cô đã giải thích xong những sai lầm cần chấn
chỉnh của anh và lại cầm bút lên, anh rời khỏi phòng.

Một
phần tư giờ sau, anh quay lại, mang theo một cái khăn và áo choàng bằng
len, một chiếc mũ dày, găng tay và giầy sturdy. Anh đã khoác một chiếc
áo choàng màu đen bảnh bao.


Cavencourt nhìn chiếc áo choàng của anh và đống quần áo trên tay anh
rồi thở dài. “Tôi cho là anh muốn lôi tôi ra ngoài cửa, dù tôi có muốn
hay không. Lẽ ra tôi phải biết khi không có lấy một lời rỉ tai tranh cãi
nào. Anh rất là chuyên quyền.”

“Và
cô cáu kỉnh vì dành quá nhiều thời gian trong một căn phòng nóng nực,
với chiếc mũi dính vào một đống giấy tờ,” anh bất kính nói.

“Mũi tôi, cho anh biết -”

“Có một vết mực trên đó.” Anh đưa ra một chiếc khăn tay lớn, trắng tinh.

Người
quản gia của cô bày tỏ mong muốn đi dạo trên cánh đồng hoang, Amanda
dẫn anh theo một lối quen nhưng khó lòng nhận ra, qua cánh rừng tới đỉnh
các sườn dốc. Xa xa ngoài chiếc chòi trong thung lũng, gió thổi dữ dội
nhưng việc leo chậm chạp lên đồi đã làm dòng máu chậm chạp trong cô
khuấy trộn, cô cảm thấy cái lạnh thật vui vẻ.

Amanda
nuốt vào đầy biết ơn khi họ dừng lại trên đỉnh để quan sát cảnh vật
xung quanh. Lác đác có một vài cây to cằn cỗi điểm xuyết quang cảnh chủ
yếu là cây kim tước và đá lởm chởm. Mặt đất nhấp nhô xù xì bị chia cắt
bởi những bức tường đá thành các hình khối to lớn không đều nhau.

“Tất cả là của cô sao?” anh hỏi.

“Đã
như vậy. Nếu không nhờ Roderick thì chúng tôi đã mất mọi thứ. Nhưng
những cánh đồng chúng tôi xoay sở giữ lại cũng đủ hữu ích rồi,” cô nói.
“Tôi có thể sống bằng thu nhập, nhưng Roderick không muốn nghe. Nếu anh
ấy có thể, anh sẽ bắt tôi sống lâu dài ở London trong sự xa hoa nhàn
nhã.”

Anh
Brentick ném cho cô một cái nhìn tò mò, rồi lại nhìn ra xa. “Song rốt
cuộc cô sẽ muốn ở thành phố, ít nhất là sau khi cô hoàn thành cuốn sách.
Tôi nhận thấy xã hội thượng lưu sẽ làm xao nhãng.”

“Tôi sẽ không tới London.”

“Ngay cả trong kỳ lễ hội sao?”

“Không,” cô quả quyết nói. “Tôi không muốn lễ hội nào nữa.”

“Tiếc
quá,” anh nói. “Tôi thích thách thức của việc quản lý những ngôi nhà
toàn kẻ lười biếng không đáng tin cậy và gốc thành thị hơn. Những người
lao động Yorkshire ở đây rất là chu đáo,” anh phàn nàn.

“Đó
là lỗi của anh, anh Brentick. Tôi đã để mọi chuyện thuê mướn cho anh.
Không có ai ngăn cản anh thâu nạp một toán những kẻ trộm cắp và lười
biếng hơn nếu anh muốn. Nếu anh chán, hay cô đơn thiếu đồng hành…”

“Tôi không chán, thưa cô. Tôi đang học được rằng ẩn dật và cô đơn không giống nhau.”

Thật
là lúng túng khi phát hiện ra dường như anh nhớ được mọi từ cô đã từng
thốt ra với anh. Cũng lúng túng không kém là việc anh nhắc đến London.
Anh đã có mánh khóe nhử mọi người làm chính xác những gì anh muốn. Anh
thay đổi suy nghĩ người khác dễ dàng như đổi cốc rượu vang lúc bữa tối.
Nhưng không phải trong chuyện này, Amanda vội vã chấn chỉnh bản thân. Cô
sẽ không bao giờ, miễn là cô còn sống, dự một mùa lễ hội nào nữa ở
London.

“Thế
là anh hiểu tôi đã có được thú vui ẩn dật ở đâu và như thế nào,” cô
bình tĩnh đáp lại. Cô làm một cử động nhanh với tay mình.

“Vâng,
nơi này buồn chán và đói khát trước mắt chúng ta, tối tăm và câm lặng.
Nó không làm ta xao lãng bởi sự huyên thuyên tẻ nhạt. Nhưng theo cách
riêng khiêm tốn của mình, nó không thể tin cậy được.” Anh nhìn quanh và
mỉm cười với cô. Chẳng hạn nếu chúng ta cứ đứng ở đây lâu hơn, bị mê
hoặc bởi cảnh quan đồng hoang quyến rũ này, cô sẽ đông cứng thành khối.

Anh
nắm lấy tay cô giúp cô đi xuống con dốc gập ghềnh, chỉ buông ra ngay
khi đường đi dễ hơn. Một dặm đi bộ đã dẫn họ đến một góc khuất của thung
lũng chắn gió bởi những tảng đá và các khoanh rừng cây đầy sẹo.

Sau
khi khảo sát những tảng đá xù xì, anh Brentick chọn một nơi nghỉ thích
hợp Anh rút từ trong túi ra hai chiếc bình thon và hai gói bọc trong vải
lanh. Rồi anh bỏ áo ra và, hoàn toàn điếc đặc trước sự phản đối của
Amanda, trải nó ra cho cô ngồi lên. Cô thấy chiếc bình thon chứa rượu
táo. Trong cái bọc là những lát pho mát và khoanh bánh mỳ dày được nướng
vẫn còn mới.

“Anh nghĩ đến mọi thứ,” cô nói.

“Tôi
đã lo cô có thể đói lả trên đường về. Khi cô mảnh mai hợp thời trang
thế này, cô ạ, tôi không thể thấy bình thản trước viễn cảnh mang cô về
nhà suốt gần bốn dặm đường đi khúc khuỷu.”

Amanda vội ngoảnh nhìn đi chỗ khác, và hơi nóng bốc lên mặt cô rút dần.

Họ
dây dưa bữa ăn với sự thân thiết thoải mái họ đã từng vui vẻ trên tàu,
và chỉ gần đây mới hồi sinh trong những tuần làm việc cùng nhau trong
thư viện. Không phải đến khi ăn khoanh bánh mì và pho mát cuối cùng thì
Amanda mới nhận ra các câu hỏi của anh đã gợi chuyện đến thế nào. Cô
buồn bã nhìn lên khi anh hỏi nơi cô từng chơi hồi nhỏ.

“Không
phải ở đây,” cô nói nhanh. “Tôi hiếm khi đi xa khỏi nhà, trừ khi nào
Roderick ở nhà. Anh ấy và tôi thường xuyên đến đây. Nhưng khi anh ấy đi
học, tôi phải ở trong giới hạn khu vườn.”

“Thế
là thông minh đấy. Nếu cô ngã và làm đau mình, có thể sẽ không tìm ra
cô sau hàng giờ. Tôi chỉ không biết bạn chơi của ô là ai. Chắc hẳn cô
phải đi khá xa để gặp một ai đó.”

Cô bật nắp chiếc bình thon lại. “Roderick đã ở đây,” cô nói chắc chắn. “Mọi kỳ nghỉ anh ấy đều ở nhà.”

Đầu
cô căng ra để làm chệch hướng những câu hỏi không tránh nổi, nhưng
không có câu nào. Anh Brentick chỉ gật đầu, và gọn gàng thu lại đồ thừa
của chuyến picnic. Khi họ quay về hướng tòa nhà, cuộc nói chuyện cũng
chuyển hướng, cô thấy nhẹ nhõm. Họ nói về Kali.

Một
ngày cuối tháng Mười một, Philip theo cô chủ và bà Gales tới York. Cô
Cavencourt có công chuyện ở nhà băng, cô bảo. Anh thừa hiểu cô định đến
thăm bức tượng của mình dù chưa có lần nào cô hé một lời về Nàng công
chúa cười.

Trong
lúc dấy lên niềm hi vọng nhỏ nhoi là cô sẽ mang nó về nhà, Philip đã
chuẩn bị đến khi đó anh sẽ tước của cô. Như thường lệ, anh lập một kế
hoạch hết sức dễ dàng để thực hiện mà không gây nghi ngờ gì.

Kế hoạch tan theo tro bụi trong đầu anh khi sau nửa giờ đồng hồ, cô chủ rời khỏi nhà băng mà không cầm theo thứ gì.


sao cũng không có một chút ý niệm lờ mờ của thất bại làm hỏng thái độ
lịch thiệp của anh như, như là một người hầu hèn mọn, anh theo cô xuống
phố và lên các quầy sách. Ở đó anh đợi cô gọi mang các gói hàng. Cô
Cavencourt bỏ tiền vào sách vở cũng nhiều như các quý bà quý cô khác bỏ
vào mũ nón.

Philip
đứng bên cánh cửa, tay chắp sau lưng, nét mặt anh trống không và thờ ơ
khi anh nhìn cảnh vật diễn qua trước mắt. Người chạy việc vặt của cô
Cavencourt không mặt chế phục. Điều ấy chẳng nghi ngờ gì giải thích tại
sao có tới hơn một quý bà đi qua liếc nhanh xem anh chàng đứng nơi cửa
hiệu sách có phải chỉ là người hầu không. Vài người tiếp tục nhìn, thậm
chí còn lấy đó làm vui. Người quản gia, tuy nhiên vẫn giữ những cái gật
đầu nhìn nhận đúng mực với các phụ nữ tầng lớp thấp hơn, những người đền
cho anh cái đỏ mặt và tiếng cười rúc rích.

Anh
vui vẻ với bản thân mình trong điều kiện này suốt hai mươi phút cho tới
khi một quý ông dừng lại và nhìn vào cửa sổ quầy hàng. Ông ta cũng cao
như Philip, khổ người to lớn và khỏe mạnh. Mớ tóc dưới chiếc mũ thanh
lịch màu đen, nét mặt buồn rầu khắc khổ. Philip đoán tuổi người đàn ông
chừng bốn mươi dù đôi mắt và cái miệng phóng đãng có thể làm già thêm
mấy năm nữa.


Philip có vẻ để mắt hướng bất động ra phía phố, anh vẫn cảm nhận được
sự chuyển động chăm chú của người lạ mặt về phía mình. Lúc đó, một tín
hiệu lướt qua não Philip, gợi một phản ứng thông thường của các loài
thấp hơn khi một con đực đối địch vượt qua ranh giới lãnh thổ. Tim anh
đập nhanh hơn và các cơ cứng lại chờ trận đánh.

Người lạ mặt điềm tĩnh lướt qua anh và bước vào cửa hàng.

Những
ngón tay cứng rắn của Philip rút chiếc đồng hồ bỏ túi ra và nhìn mơ hồ
vào nó một lúc trước khi từ từ quay lại nhìn qua cửa sổ.

Người
lạ mặt, mũ cầm trong tay đang nói chuyện với cô Cavencourt. Ôm chặt
quyển sách vào ngực, cô nhìn ông ta chằm chằm. Cô có vẻ đáp lại, rồi
quay đi, để rơi cuốn sách xuống quầy thu ngân, và vội vã ra cửa.


lao qua cửa và đi xuống phố, hoàn toàn quên mất Philip đang vội vã theo
mình. Kẻ bắt chuyện bí ẩn của cô không hề cố gắng đuổi theo, Philip
thấy điều đó qua cái liếc lại phía sau, nhưng cô vẫn tiếp tục đi xuống
phố. Cô đang định qua đường – ngay chỗ một cỗ xe lao đến – thì Philip
chạy tới và chộp lấy tay cô. Anh kéo cô khỏi con đường và vào một ngõ
hẹp.

Ngực
cô nhô cao lên và gương mặt ửng đỏ, mắt cô long lanh những giọt nước
sắp rơi. Anh dìu cô vào sâu trong bóng mát, sợ những người qua đường tò
mò có thể chú ý đến sự giận dữ của cô.

“Tôi muốn về nhà bây giờ,” cô run run nói. “Tôi muốn về nhà, anh Br-” Tiếng còn lại biến thành nức nở.

Cô quay sang anh và ép gương mặt nóng bỏng vào ngực anh.

Ngay
tức thì, tay anh vòng quanh cô, để ôm cô khi sự kiềm chế trong cô vỡ
vụn và tiếng nức nở làm thân hình mảnh dẻ của cô rung lên.

Philip
nhìn chằm chằm qua vành mũ cô tới bức tường đầy bụi bẩn phía đối diện.
Anh cố gắng giữ cho đầu óc trống trải và cứng rắn bởi vì chuyện đó cũng
làm tim anh nặng nề theo. Anh thầm cầu nguyện cô sẽ sớm lấy lại bình
tĩnh, trước khi anh yếu đi.

Anh
không thể hôn cho nước mắt cô vơi đi, cũng như không được phép đặt tay
lên lưng cô vuốt ve. Cái kiểu cư xử không ra người hầu đó, khi cô trở
lại chính mình, sẽ gây khó khăn. Anh đã dành quá nhiều thời gian để
chiếm lòng tin của cô, khiến cô phụ thuộc vào mình, để có thể chuốc lấy
bất kỳ sự rắc rối nào lúc này Anh sẽ không để bản thân thua cuộc trước
sự thương hại… hay trước hơi ấm rủ rê từ thân hình mảnh khảnh ấy.

Cô là đồ chết tiệt. Nếu cô không sớm ngừng lại-

Trước sự nhẹ nhõm không nói lên lời của anh, cô bỗng nhiên lùi lại. Anh buông cô ra và đưa chiếc khăn tay.

“Anh nghĩ tôi bị điên,” cô nói đứt quãng vào mảnh vải lanh.

“Không có gì mới,” anh nói. “Tôi luôn luôn nghĩ thế.”

Cách cô cố gắng nhoẻn miệng cười ngay lập tức nhưng yếu đuối đã làm anh như buốt nhói.

“Gã đê tiện đó là ai thế?” anh hỏi.

“Không ai cả. Một trong những người bạn của m – cha mẹ tôi.”

“Một người bạn, tôi hiểu rồi, cô không thích lắm.”

Cô nhìn chiếc khăn tay đã bị vặn thành các nút một cách chăm chú. “Không tôi đã không – giờ không.”

“Tôi hi vọng ông ta không bất kính, thưa cô.”

“Ồ,
không, không có chút nào. Ông Fenthill là một người rất nhã nhặn,” cô
nói chắc chắn. “Nhưng tôi thì không. Thật khó khăn cho tôi khi phải đối
xử lịch sự với những người tôi – tôi không thích. Thực sự là không thể.
Và vì thế, và vì thế tôi đã tự biến mình thành ngớ ngẩn. Thực sự, tôi
xin lỗi. Giờ thì cả York sẽ thấy tiếc cho anh vì đã làm việc cho một
người rồ dại.” Cô nhét chiếc khăn nhàu nát vào trong túi.

“Không
nếu như họ biết cô đã trả tôi cao đến mức nào,” anh nói với vẻ nhẹ
nhàng vờ vịt. “Cô có đủ sức rời khỏi con đường dơ dáy này không cô?”

Cô gật đầu, từ chối đón cái nhìn của anh.

“Tốt
rồi. Để chúng ta tách bà Gales ra – bằng vũ lực, nếu cần – khỏi trận
chiến của bà với người bán vải nhé? Cô sẽ muốn cả dùng trà và ăn gì đó
trước khi chúng ta quay lại.”

Đêm
lạnh giá, nhưng anh đã quen dần với nó. Hay có lẽ Philip chỉ lờ nó đi,
cũng như anh lờ đi cái nóng kinh tởm của Calcutta. Anh uể oải bước trong
vườn, hút xì gà cheroot khi lật vấn đề nan giải trong đầu. Anh nhận
thấy một khó khăn, một trở ngại lớn, và anh chắc chắn chuyện hôm nay đã
gây nên một phần.

Không
có ai đến thăm cô Cavencourt ngoại trừ ông cha xứ, người được gọi tới
mỗi một lần. Những dân làng Philip giáp mặt đều thận trọng và kín tiếng.
Anh cảm thấy có bê bối hay bi kịch gì đó, nhưng không kỹ năng tình báo
nào của anh có thể khêu ra thông tin anh cần. Dân làng có thể nhỏ to với
nhau, nhưng với người lạ mặt thì họ kiên quyết tránh xa.

Thật
quá nản lòng. Cho đến khi anh có cơ sở, anh không thể nào xử lý được
vấn đề, và cho tới khi anh xử lý với nó, cô vẫn ở đây, ẩn kín, còn bức
tượng của cô vẫn bất khả xâm phạm trong một nhà băng ở York.

Philip
nhận ra ánh đèn trước khi anh thực sự trông thấy nó. Anh nhìn lại về
phía ngôi nhà, cuộc khảo sát nhanh của anh không cho thấy điều gì ngoại
trừ những cánh cửa sổ tối om cho đến khi… à, căn phòng học cũ.

***

“Ôi,
cô ơi,” Bella nhẹ nhàng nói khi đóng cửa phòng học lại sau lưng. “Tôi
biết cô đã không ngủ được. Lại thêm một cơn ác mộng nữa à?”

Amanda
ngồi co lại trên một chiếc ghế cỡ trẻ con. Cô kéo chiếc váy ngủ quấn
chặt hơn quanh người. “Không, ít nhất không phải tối nay. Đó là ngày hôm
nay, và tôi đã thức.”

“Cô?”
Gương mặt tròn nhăn lại thất vọng, Bella đi ngang qua phòng để đến bên
cô chủ. Người hầu gái kéo một chiếc ghế đẩu thấp, ngồi xuống, và cầm tay
Amanda. “Chúa ơi, cô lạnh toát như băng ấy,” cô nói khi xoa xoa những
ngón tay lạnh giá.

“Tôi đã gặp ông Fenthill.”

Đôi tay bận rộn của Bella dừng lại.

“Thực sự còn hơn cả gặp,” Amanda nói. “Ông ta đã nói với tôi.”

“Ôi,
cô à, sao ông ta có thể? Nhưng mà, chắc chỉ giống ông ta thôi chứ?” Cô
hầu căm phẫn nói thêm. “Không bao giờ đếm xỉa đến cảm nghĩ của người
khác ngoại trừ bản thân. Không ngạc nhiên gì khi thấy cô về nhà tái dại
như thế và không giống cô chút nào. Lại còn hầu như không chạm vào đồ ăn
tối nữa chứ, bà Gales bảo vậy. Bà ấy nghĩ đó là -” Bella tiếp nhanh.
“Ôi, cô đã làm việc quá vất vả, bà ấy nghĩ thế.”

Tay
Amanda nắm chặt tay cô hầu. “Bà ấy không biết chứ, phải không? Tôi biết
cô sẽ không bao giờ kể với bà ấy, nhưng bà có thể nghe được từ người
khác.”

“Bà
ấy không biết, cô ạ, và bà ấy rất mực đàng hoàng để mà tọc mạch, nên cô
đừng lo lắng. Dù sao thì cô cũng không nên. Bởi vì bà ấy cũng quá mức
đàng hoàng để có thể đánh giá cô vì những gì mà người mẹ tội nghiệp của
cô đã làm.”

“Nhưng
đó cũng không phải là lỗi của mẹ.” Amanda buông tay ra rồi đứng dậy, đi
đến bên cửa sổ. Sau một lát cô nói, “Đó không phải. Tôi không nghĩ đó
là lỗi của bất cứ ai.”

“Cũng
có thể thế,” tiếng đáp lại ngờ vực, “nhưng ông ta có thể để bà yên,
phải không nào? Bà là một người phụ nữ có chồng, một người mẹ, và già đủ
để làm mẹ ông ta.”

“Bà
không thể làm mẹ ở tuổi lên mười được, Bella à. Dù sao đi nữa, có lẽ
nếu chín chắn hơn, ông Fenthill có lẽ sẽ có được ý chí để rời xa.”
Amanda thở dài. “Nhưng tất cả đều là ‘nếu’ và mẹ là tất cả những cái
‘nếu’ và ‘lẽ ra thì.’ Giá như lúc bà ấy mang thai tôi dễ dàng hơn, giá
như bà ấy không bị tai nạn… Chúa ơi, đôi khi tôi nghĩ, giá như ba để cho
bà đi khi bà cầu xin ông. Bà đã rất đau khổ, và thuốc phiện làm tan đi
mọi thứ. Nếu ba để bà đi, và ông Fenthill mang bà đi xa, làm cho bà hạnh
phúc, bà có lẽ sẽ tìm thấy sức mạnh để dứt được thói quen tệ hại đó.
Ông Fenthill yêu bà. Có lẽ ông đã có thể giúp bà.”

“Ông
ta chỉ giúp bà ngấm độc nhiều hơn thôi, cô Amanda ạ, điều đó cô cũng
biết rõ như tôi. Cô đừng có bào chữa cho ông ta, tôi phải nói rằng, cô
đang tìm cách bào chữa cho chính Quỷ sứ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3