Les - Vòng Tay Không Đàn Ông - Chương 16-P2

- Chuyện là thế này. Gia đình tôi là một gia đình bất
hạnh – Nữ les lớn tuổi này thở dài và đưa tay dụi mắt – Trong gia đình tôi vốn
không chỉ có riêng tôi mới là les, mà còn một người chị gái của tôi. Năm 20 tuổi,
vì không chịu nổi cứ phải giấu giếm sự thật trong lòng nên một lần chị ấy đã
công khai tuyên bố với cả gia đình tôi, chị là một les. Thật khó nói hết sự
kinh hoàng, phẫn nộ của các anh chị em khác trong gia đình và sự đau khổ khôn
nguôi của ba má. Ba và các anh chị khác đã tẩy chay, đuổi chị ra khỏi nhà, chị
gái tôi đáng lẽ cũng bỏ đi nhưng vì thương má tôi, người chỉ biết cả đời sống
vì chồng con nên không nỡ. Dùng dằng như vậy, chị gái tôi đã đứng ở ngã ba đường,
không thể lựa chọn. Cuối cùng không chịu nổi sự dè bỉu của mọi người, một lần
quẩn trí, chị gái tôi đã treo cổ tự tử chết. Đấy là một vết thương lớn của gia
đình, cho đến bây giờ, dù ba má tôi đã khuất núi, anh chị em mỗi người đều
thành gia thất hết, kể cả tôi, thế nhưng câu chuyện đau lòng kia vẫn ám ảnh mọi
người mãi. Vì thế, khi biết mình cũng giống như chị gái mình tôi đã rất sợ, tôi
không đủ can đảm như chị ấy. Người nử les đưa tay che mặt, bật khóc. Kiều Thu đến
ngồi cạnh người bạn mình, vòng tay ôm, an ủi. Người nữ les ngẩng đầu nhìn mọi
người – Dường như tất cả ai trong chúng ta cũng đều đã nghe chị Hương Trang nói
đến chuyện coming-out là một sự giải thoát về sự thật bản thân để có thể sống
nhẹ nhõm hơn, nhưng… - Đưa mắt buồn rầu nhìn Hoài Hương Trang, nữ les này lắc đầu
nhè nhẹ - Không dễ chút nào đâu chị Hương Trang ơi. Đấy là cả một quá trình đấu
tranh! Một người phụ nữ bình thường mà còn chịu nhiều thiệt thòi trong cuộc sống
lắm, huống gì là những les như chúng ta…

Câu nói bỏ lửng của nữ les này đã làm cho bầu không
khí đang sôi nổi bổng trở nên im lặng hẳn đi. Bác sỹ thẩm mỹ Hoài Hương Trang
thoáng lúng túng, quả là nàng cũng nhận thấy để đi đến coming-out không dễ dàng
chút nào, những lời nói của nữ les vừa rồi là một thực tế không thể chối bỏ.
Công khai với mọi người xung quanh sự thật về mình và chấp nhận dư luận của xã
hội khi biết mình là ai, quả là một điều không dễ với những người đồng tính nói
chung. Với một gay đã là quá khó khăn nếu không muốn nói là có khi phải chai mặt
để chấp nhận thì đối với một đồng tính nữ les còn khó khăn hơn gấp bội. Có một
điều Hoài Hương Trang cũng nhận thấy rằng, đa phần những chị em les ở câu lạc bộ
Girls friend mà nàng còn kiêu hành gọi là Laydy friend bởi sự lựa chọn trước
khi kết nạp vào đây, đều là những người đã lớn tuổi, có vị trí trình độ trong
xã hội, nhiều người còn có gia đình chồng con đàng hoàng. Và té ra những thành
phần này lại càng chịu nhiều sự ràng buộc của cuộc sống hôn những les nhỏ khác
khi đi đến coming như mong muốn của nàng.

Thở nhẹ, Hoài Hương Trang nói.

- Chính vì thế tôi muốn nhấn mạnh với mọi người rằng,
coming-out là mộtquyết định tự chính bản thân bạn, các bạn phải lựa chọn thời
gian, địa điểm, nơi chốn và người mà bạn sẽ nói sự thật về mình với họ. Đây là
cả một quá trình kiên trì và có lựa chọn trước. Hãy suy nghĩ thật chính chắn, đừng
vì mặc cảm tội lỗi hoặc ai đó thúc đẩy mà đi đến coming trong khi bạn thật sự
chưa muốn. Phải hết sức thận trọng.

- Và … Kiều Mộng Thu tiếp lời – chúng ta cũng phải
chuẩn bị tinh thần để chấp nhận những dư luận xã hội lẫn những phản ứng có thể
gọi là quá khích, thậm chí sẽ làm tổn thương về mặt tinh thần đến với chúng ta
từ những người xung quang lẫn người thân, Hãy cho họ thời gian để bình tĩnh và
chấp nhận sự thật về chúng ta, đừng đòi hỏi họ ngay là không thể. Mọi phản ứng
cũng sẽ không tồn tại theo thời gian, hãy cố gắng khẳng định sự chân thành, gần
gũi, yêu thương với người thân để cho họ hiểu rằng sự chọn lựa của bạn là một sự
thật đúng đắn.

Thế còn những phản ứng của xã hội và người thân như
thế nào một khi biết bạn là một người đồng tính? Hoài Hương Trang cho biết,
theo một nghiên cứu mới nhất bên Mỹ thì các nhà tâm lý học đã đưa ra một số
thái độ ứng xử trong trường hợp người bình thường – straight nghe người thân, bạn
bè khi coming-out nói lên sự thật về bản thân mình.

Họ nói rằng:

Nếu không theo một tín đồ tôn giáo nào, không bị
ràng buộc bởi một sự chuẩn quy ước nào thì trước hết, bạn cần phải hết sức bình
tĩnh trước việc người bạn mình cho biết anh/chị ta thật ra là ai.

Hãy chân thành nói với họ rằng, bạn vẫn là bạn của họ
và chia sẽ với họ nỗi lo bị gia đình, bạn bè, xã hội hắt hủi chối bỏ.

Hãy tiếp tục đón nhận họ vào trong những sinh hoạt cộng
đồng bình thường. Phải hiểu rằng, việc họ chọn bạn để làm đối tượng coming tức
là họ hoàn toàn tuyệt đối tin tưởng ở bạn và lúc này là lúc họ đang cần bạn nhất,
bởi họ đang phải đối mặt với sự khủng hoảng từ phía gia đình, bạn bè… những người
cũng được họ cho biết.

Đáng chú ý sau khi coming thì một số người sẽ bị rơi
vào những trạng thái tâm lý bất thường, hoảng loạn, khóc lóc, giận dự… và hãy
hiểu, thông cảm cho họ, tiếp tục đón nhận họ, đừng để họ bị cô lập bởi lúc này
có người rất dễ đi đến những hành động cực đoan không đoán trứơc được.

Đừng bao giờ sợ hãi rằng người bạn nam/nữ đó sau khi
coming với bạn thì sẽ nảy sinh tình cảm với bạn trong khi bạn không phải là người
như vậy. Hãy hiểu việc họ coming với bạn và việc họ có thể nảy sinh tình cảm với
bạn là nằm ở hai khía cạnh khác nhau.

Nếu họ giành nhiều tình cảm hơn cho bạn thì cũng cần
khéo léo giải quyết một cách tế nhị. Hãy hiểu, trường hợp này cũng nên cư xử giống
như bạn từ chối tình cảm của một người khác phái. Hãy tôn trọng tình cảm đó, và
rồi từ từ giải quyết. Đừng để cho họ cảm thấy sự từ chối quyết liệt của bạn, họ
sẽ hiểu như sự sợ hãi, hắt hủi, né tránh … Bạn hãy luôn luôn là bạn!

- Chao ơi chúng ta đang nói chuyện nước Mỹ mà – Một
les kêu lên và những les khác đang ngồi quây xung quanh, cùng ồ lên tán đồng.

Đúng vậy, những điều mà Hoài Hương Trang vừa nói ra
là những nghiên cứu của những nhà tâm lý Mỹ, ngay cả xã hội Mỹ hiện nay họ cũng
chưa hẳn chấp nhận và thực hiện theo những điều này huống hồ gì là ở Việt Nam.

Và những điều ấy quả là một ước mơ trong xã hội hiện
đại ngàynay của những người đồng tính.

- Chúng ta đang sống thì phải luôn hy vọng chứ các bạn?

Ai đó kêu to và mọi người vỗ tay hoan hô. Đúng vậy,
sống thì phải hy vọng, tại sao không? Chợt có tiếng hát ngêu ngao, cả nhóm hưởng
ứng vỗ tay rào rào, cũng hát tiếp theo.

Ta mang cho em một đóa quỳnh

Quỳnh thơm hay môi em thơm

Em mang cho ta một chút tình

Miệng cười khúc khích trên lưng

Đêm này đêm

Buồn bã với những môi hôn

Trong vườn trăng

Vừa khép những đóa mong manh

Khói thuốc lẫn trong bầu không khí trầm mặc, lẫn
trong những giọng hát khẽ;

Ta mang cho em một chút buồn

Vì ta như sóng lênh đênh

Môi em cho ta một cánh hồng

Lụa là phút ấy chưa quên

Thôi chào em

Về giữa phố xá thênh thang

Không gì vui

Thì hãy cố nhớ đôi lần

Đêm này đêm

Buồn bã với những môi hôn

Trong vườn trăng

Vừa khép những đóa mong manh

Có một điều gì đó mang mác buồn, nghẹn ngào, lẫn tiếng
thổn thức nhè nhẹ của ai đó khi nghe những ca từ đẹp nhưng buồn của người nhạc
sỹ tài hoa mà mọi người ở đây ai cũng yêu mến.

Bài hát này đôi ba lần Dạ Yên Thảo được nghe Hoài
Hương Trang lẩn Kiều Mộng Thu hát. Mộtlần nàng tỏ vẻ ngạc nhiên, Kiều Thu giải
thích, không hiểu sao nàng và Hương Trang lại tâm đắc với bài hát này. Nó mang
một hơi hướng phản phất những nỗi lòng gì đó của giới đồng tính nữ, một nổi buồn,
một mối tình, một sự tuyệt vọng… của những les và tình yêu của họ. Chính vì thế,
khi thành lập nhóm, nàng và Hương Trang quyết định chọn bài Quỳnh Hương làm bài
hát “thiệu” của nhóm trong sinh hoạt. Khi nàng đưa ra ý tưởng ấy thì đa số chị
em les ở đây điều tán thành, tất nhiên cũng còn rất nhiều bài hát khác nhau
cũng có phần này phần kia nói về giới les, nhưng cuối cùng tất cả chị em les đều
thừa nhận mỗi khi hát bài Quỳnh Hương thì tự dưng ai nấy điều tìm thấy chút gì
tâm trạng khắc khoải của bản thân trong đó.

- Em không hiểu dưới chín suối, nhạc sỹ Trịnh Công
Sơn sẽ nghĩ gì khi biết bài hát của mình đã được một nhóm chị em les chọn làm
bài hát “thiệu’ của mình.

Dạ Yên Thảo vừa cười vừa hỏi

- Ông ấy sẽ hạnh phúc hơn - Kiều Mộng Thu nghiêm
trang trả lời- Còn gì hạnh phúc hơn khi trong cuộc đời làm nghệ thuật mà tìm thấy
được người tri âm hiểu mình.

- Nhưng ông ấy sáng tác bài nhạc này là cho tất cả mọi
người - Yên Thảo tinh quái chọc Kiều Thu – Chứ đâu phải viết để tặng riêng cho
giới les đâu.

Mỉm cười, siết nhẹ tay Yên Thảo , Kiều Mộng Thu thì
thầm.

- Đúng vậy, nhạc sỹ không phải là người đồng tính,
Quỳnh Hương viết ra cũng không phải dành cho người đồng tính. Nhưng chị tin rằng
ông ấy sẽ thấy hạnh phúc hơn nhiều khi biết rằng có những con người đã tìm được
sự đồng cảm cao trong từng lời nhạc của ông.

Ta mang cho em một chút buồn

Vì ta như sóng lênh đênh

Môi em cho ta một cánh hồng

Lụa là phút ấy chưa quên

Thôi chào em

Về giữa phố xá thênh thang

Không gì vui

Thì hãy gắng nhớ đôi lần

Dạ Yên Thảo mỉm cười nhìn mọi người, nàng cảm nhận
được một bầu không khí thân thiện giữa những chị em les này với nhau. Rõ ràng họ
rất cô đơn và họ cần có người hiểu mình để cảm thông chia sẻ, nhưng xem ra với
xã hội còn nhiều định kiến thì để đi đến làm được điều đó thì còn khá khó khăn.
Nhưng sống phải hy vọng chứ? Không hiểu sao càng ngày nàng càng cảm thấy gần
gũi, đồng cảm với những chị em les ở đây. Chỉ là một sự cảm thông trên tinh thần
nhân văn thôi ư, không hẳn là vậy mà với Yên Thảo giờ đâycòn là một sự đồng cảm
chia sẻ những gì đó rất gần gũi thân thương và nó xuất phát từ đáy sâu tâm hồn
nàng, điều này mãi sau này Dạ Yên Thảo mới nhận ra, nhất là sau khi đã quen với
Diệu Hiền.

Hôm nay tuy bận nhưng Yên Thảo không thấy phí thời
gian vô ích khi đến đây. Khi nghe nàng nói như vậy, Hoài Hương Trang vui ra mặt.
Kiều Mộng Thu liền rủ mấy chị em cùng lên xe chạy lòng vòng quanh phố rồi tìm một
quán ăn khuya, đói rồi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3