Hà Mộ Sanh Tiêu Bảo Bối- Chương 23-25
Part 23
Bạch Tuyết
sửng sốt, gần như là hô lên nói: “Không, không, tôi không muốn đi, ông chủ, anh
đã nói, tôi có ba cơ hội, chúng ta lúc trước đã nói, tôi có thể phạm sai lầm ba
lần......”
Tiêu Nại cười
lạnh lùng: “Ai có thể có ba cơ hội? Những năm gần đây, tôi cho cô bao nhiêu cái
ba rồi?” (Vô.....Ảnh..1...Các....https://qttp.wordpress.com/)
Vy Vy giơ ngón
tay: “Này, đầu tiên, là năm đầu cô mới vào công ty, cô dụ hoặc Tiểu Cường ban
thí nghiệm của chúng tôi, lợi dùng rồi thì ném cậu ta đi, chuyện này chúng tôi
có nghe thấy, nhưng niệm tình cô mới đến, có thể dụ được cũng là bản lĩnh của
cô, để lại cho cô một con đường; Thứ hai, không lâu sau, cô lại trộm một phần
văn kiện bí mật của công ty khác, khi cô dương dương tự đắc về kỹ xảo của mình,
công ty người ta tìm đến công ty này, Tiêu Nại giải quyết xong chuyện này,
chúng tôi nhờ thực lực như thế của cô, lợi ích về sau với công ty, chuyện này
không tính là lớn, cũng quên đi. Thứ ba, mỹ nhân sư huynh nói......”
Nhìn Bạch
Tuyết xanh mặt, Hách My lòng đầy căm phẫn: “Thứ ba, cô, ý đồ quyễn rũ KO, khi
đó cô đại khái còn không biết quan hệ của chúng tôi, còn thêm thuốc vào trà của
KO… làm tôi nhận hết tra tấn… Khi đó cô tưởng rằng tôi không biết? Cô bị tam
tẩu bắt gặp, tam tẩu không nói gì, nhưng ghê tởm hơn làn, lúc chúng tôi biểu
quyết có nên giữ cô lại không, K và tam tẩu vẫn đồng ý cho cô ở lại công ty..”
Nói xong, che mặt, không mặt mũi nào gặp ông trời.
Nói đang thoải
mái, Ngu Công tiếp lời: “Còn nữa còn nữa, cô trộm 5 acc, cái nào cũng liên quan
đến Đông Phương Sanh Li, cho nên cô mới có cơ hội nói chuyện làm ăn với cậu ta.
Nhưng, cô đang nghiên cứu thay đổi của NPC, cho nên chuyện này chậm đã.”
Nhiều người
đều nói như vậy, mọi người cùng nhau nhìn chăm chú vào KO, ý là -- nên đến
phiên cậu.
Đợi thật lâu
thật lâu, thật lâu thật lâu, KO đại nhân rốt cục mở miệng vàng: “Hừ, web đen,
nên T.” (chắc là delete)
Hách My sụp
đổ, nhìn mọi người mặt nghi ngờ, kiên nhẫn giải thích: “Ý K là, nửa năm nay cô
lập một trang web đen, là do em trai KO nghịch mà xây nên, cô trộm trong tay
anh ấy, ý chỉ đây là việc riêng của anh ấy, không nói cho lão tam, cũng không T
cô. Vân vân…”
Bạch Tuyết oán
giận nói: “Thì ra, các người đều biết, đã biết vì sao không nói cho tôi biết?”
Tiêu Nại mặt
không chút thay đổi: “Cho cô biết để làm gì, gặp kẻ ngốc, chưa từng thấy qua
người ngu như thế.”
Bạch Tuyết
nói: “Ông chủ, nếu tôi không làm chuyện này, anh có thể cho tôi cơ hội ở lại
không?”
Tiêu Nại
giương mắt: “Sẽ không, chúng tôi vốn ở đây để sa thải cô.”
Bạch Tuyết đột
nhiên cười rộ lên: “Ha ha, tôi làm nhiều như vậy, chỉ tự mình đa tình thôi, kết
quả là, còn không chiếm được cái gì? Vì sao tôi lại khổ như thế?”
Tiêu Nại chậc
một tiếng: “Đến bây giờ cô còn không hiểu được, cô để mất tự tôn của mình, mãi
mãi chỉ là cái dạng này, tướng mạo tuy đoan chính, nội tâm lại đáng ghê tởm vô
cùng.”
Bạch Tuyết hô
to: “Không, không đúng, không đúng, không đúng, tất cả, vốn nên là của tôi, Mộ
Sanh là của tôi.” Nói xong, liền xông ra ngoài.
Mọi người lắc
đầu, Bảo Bối đang chuẩn bị lao ra, bị Vy Vy giữ chặt: “Con gái, con đi làm gì?”
Bảo Bối khẩn
thiết nói: “Con đi xem cô ấy, tìm cô ấy nói chuyện Mộ Sanh một chút, sớm nói rõ
ra.” (Vô.....Ảnh.....C2ác....https://qttp.wordpress.com/)
Vy Vy nghe cô
nói như vậy, cũng thu tay về.
Bảo Bối đuổi
theo ra, để lại một dàn người lớn thổn thức không thôi.
Bảo Bối đuổi
tới bãi đỗ xe, Lưu Cảnh ở đó, thần kỳ, cô còn gặp Mộ Sanh, Bạch Tuyết lên
Ferrari trắng, Bảo Bối mở cửa xe, cũng ngồi vào ghế sau, gần như không suy
nghĩ, Mộ Sanh cũng ngồi lên, xe chạy như bay mà đi. Lưu Cảnh đông cứng ở bãi đỗ
xe, nói với Tiêu Nại và Vy Vy chạy đến, chỉ chỉ hướng xe chạy đi: “Xe, đi rồi.”
Nửa phút sau,
đại thần lên xe đen đuổi theo.
Bảo Bối ngồi
trên xe, nhìn Bạch Tuyết, Mộ Sanh lại nhìn Bảo Bối.
Bàn tay đi
qua, giữ lấy Bảo Bối, Bảo Bối sửng sốt một chút, đưa tay, cầm lấy, cười với Mộ
Sanh. Sau đó nói với Bạch Tuyết: “Bạch tiểu thư, tôi nghĩ, cô lầm một chuyện,
tỷ như, Mộ Sanh là của tôi mà không phải của cô. Không ai, trời sinh là của ai,
duyên phận đi đến, mỗi người đều gặp được người thuộc về mình, nhưng, không nên
cố ý áp đặt, như vậy sẽ chỉ làm người ta càng thêm ghét cô thôi.”
Bạch Tuyết như
là khóc, giọng có chút nghẹn ngào: “Cô thì biết cái gì, tôi thích anh ấy, từ
ngày đầu tiên Lưu Cảnh dẫn anh ấy về nhà, tôi đã thích anh rồi. Tôi rõ ràng, chênh
lệch tuổi, nhưng...... Thứ tôi đã muốn, không thể từ bỏ.”
Mộ Sanh thở
dài: “Bạch tiểu thư, cô quá tự tin, chắc không ai có thể chịu được cô.”
Bạch Tuyết
mắng: “Câm mồm, cậu có tư cách gì, các người có tư cách gì mà tốt hơn tôi, hạnh
phúc hơn tôi? Chỉ là một đám đại thiếu gia đại tiểu thư tay chân không chăm
chỉ, có tư cách gì mà nói tôi?”
(Vô.....Ảnh.....Các....https://q3ttp.wordpress.com/)
“Bạch tiểu
thư......” Bảo Bối đang muốn nói gì đó, bị Bạch Tuyết ngăn lại: “Đặc biệt là
cô, cô câm miệng cho tôi. Nếu không vì cô, kế hoạch của tôi đã thành công , kế
hoạch tôi đã thành công rồi ~~!!”
Nghe Bạch
Tuyết như mắc chứng tâm thần, Bảo Bối lạnh run. Mộ Sanh ôm Bảo Bối, nói với
Bạch Tuyết: “Bạch tiểu thư, cô điên rồi.”
Bạch Tuyết
càng thêm điên cuồng: “Không, không, tôi không điên, Mộ Sanh, anh là của em,
chúng ta cùng chết đi. Chết rồi, anh chỉ là của em......”
Mộ Sanh và Bảo
Bối nghe cô nói nói như vậy, cảm không tự chủ được, Mộ Sanh hắng giọng: “Bạch
tiểu thư, cô đừng kích động, chúng ta nói chuyện......”
Đáng tiếc Bạch
Tuyết đã không nghe vào nữa, nhấn mạnh ga, tay lái vừa chuyển, phóng đến chỗ xe
tải đối diện.
Mộ Sanh ôm
chặt Bảo Bối, ôm cô vào ngực, nhẹ thì thầm bên tai cô: “Bảo Bối, anh yêu
em......”
[ Bạn đang đọc truyện tại alobooks.vn ]
Part 24
Khi Bảo Bối
tỉnh lại, rất nhiều người đều ở bên cạnh cô, Vũ Tiếu, Duyệt Sam, Hách My,
KO...... Duy chỉ có người kia.
Ai cũng không
nhắc đến người ấy.
“Mẹ, Mộ......
Sanh......” Đây là câu nói đầu tiên sau khi cô tỉnh lại
Vũ Tiếu quay
mặt đi, không đành lòng nhìn Bảo Bối: “Mẹ với ba đi ngủ rồi, ở ngay vách bên
cạnh, em đa ngủ năm ngày, anh đổi ca cho họ.”
Bảo Bối nhìn
phản ứng của bọn họ, không khỏi nhíu mày.
Vũ Tiếu quay
đầu lại, nhìn người mệt mỏi và mất máu quá nhiều mà yếu ớt vô cùng trên giường,
không khỏi suy nghĩ, thở dài nói: “Bảo Bối, còn mệt sao, mệt thì đi ngủ một lát
đi.”
Người trên
giường như nghe thấy gì đó, mắt nước chảy ra một chất lỏng nồng đậm trăm ngàm
tình cảm, chảy khỏi hốc mắt.
Vũ Tiếu dùng
ánh mắt không chút thương hại, nói cho cô nghe câu nói cô sợ nhất kia….
“Hà Mộ Sanh đã
chết.” (Vô.....Ản4h.....Các....https://qttp.wordpress.com/)
Bảo Bối mở to
mắt nhìn về phía anh, giữ chặt lấy áo anh, giống như muốn khẳng định gì đó trên
người Vũ Tiếu.
Duyệt Nhi tiến
lên an ủi Bảo Bối: “Đúng vậy, Mộ Sanh đã chết, chiếc xe kia bị hủy, Bạch Tuyết
không chết, Mộ Sanh mất máu quá nhiều, đã chết, anh ấy che chở cho em, em bị
thương cũng không nhẹ......”
Bảo Bối mê
muội một trận, bi thương, giãy dụa muốn xuống giường, bị cánh tay Vũ Tiếu giữ
lại, thân thể suy yếu khiến cô không ngừng nôn khan, cuối cùng chỉ có thể chảy
lệ chua xót không ngừng…
Duyệt Nhi nhẹ
nhàng mà vỗ vai Bảo Bối, an ủi cô, cho đến khi Bảo Bối khóc mệt mỏi, ngủ thiếp
đi, Duyệt Nhi mở miệng nói: “Ngủ đi...... Nghỉ ngơi một chút, rất nhanh em sẽ
hiểu được, ngủ đi......”
Hách My nhìn
một màn này, khổ sở muốn rơi lệ, KO cầm tay anh, ngồi bên cạnh.
Vũ Tiếu nhìn
bọn họ, lo lắng nói: “Chú Hách, chú K, cháu đến phòng đối diện thăm Mộ Sanh,
phiền mọi người ở đây.” Tay xoay nắm cửa, lại bổ sung nói, “Coi trừng con bé,
không nên làm chuyện không đành lòng. Lần này cần để bọn họ hoàn toàn hiểu
được, không đủ khắc cốt ghi tâm sẽ không nhớ rõ, không dùng sự thật chứng minh,
xúc động hiểu lầm là không đúng .”
--
Phòng bệnh đối
diện có một người nằm, gầy hơn lúc trước, dáng vẻ anh tuấn khiến người ta biết
trước kia anh là người ra sao.
Nhưng ánh mắt
hoảng hốt kia khiến người ta không đành lòng nhìn, cũng không thể không rút về
định nghĩa lúc trước…
Duyệt Nhi và
Vũ Tiêu đều cảm thấy mồ hôi lạnh tuôn ào ào, đáng ăn mừng là cách âm được bệnh
viện thiết kế rất tốt…. Ngồi cạnh Mộ Sanh, lại nghe thấy vấn đề như thế….
Giọng đối
phương vì lâu không nói mà trở nên khàn khàn yếu ớt:
“Sao tôi không
chết.” (Vô.....Ả5nh.....Các....https://qttp.wordpress.com/)
“Bởi vì bảo vệ
của xe Bạch Tuyết rất tốt, cậu không thể chết.”
“Cô ấy có sao
không?”
Lại là vấn đề
này...... giọng điệu Vũ Tiếu bình tĩnh đến đáng sợ:
“Tôi đã nói
rồi...... em ấy đã chết.”
“Không đúng,
mọi người cũng cứu cô ấy, không phải, là tôi cứu cô ấy, tôi chưa chết, sao cô
ấy có thể chết?”
“Bệnh viện
cứu, nhưng mất máu quá nhiều, đưa tới thì đã quá muộn ......”
“Nói
dối......” Mộ Sanh tin chắc Bảo Bối vẫn sống….
Trong mắt ngập
nước của Mộ Sanh ảm đạm như thế, nhìn trần nhà màu trắng thầm mang theo vài
phần u buồn, vài phần yêu thương.
“Cô ấy thiện
lương đáng yêu như thế, ông trời không thể bạc đãi cô ấy như vậy, tôi đã che
cho cô ấy, sao cô ấy có thể chết? Cô ấy còn chưa tha thứ cho tôi, cô ấy làm sao
có thể chết?”
Miệng của anh
đang cười, nhưng mắt anh lại đang khóc.
Lệ, từng giọt
chảy xuống khuôn mặt gầy, liều mạng ra khỏi giường: “Không phải, cô ấy không
chết, đây không phải sự thật.” Nước mắt rơi xuống càng ngày càng mãnh liệt, đến
cuối cùng khóc không thành tiếng: “Cô ấy đã chết, sao tôi lại còn sống? Tôi,
lại không cứu được cô ấy?”
Một quyền, một
quyền lại một quyền, đánh lên giường sắt: “Tại sao có thể như vậy, thế
nào...... lại như vậy.” (Vô.....Ảnh.....Cá6c....https://qttp.wordpress.com/)
Vũ Tiếu muốn
giữ anh, Mộ Sanh lại càng ngày càng dùng sức, Tô Lưu Cảnh cầm thuốc an thần lại
gần, đâm xuống cánh tay Mộ Sanh.
Lưu Cảnh thở
phào một hơi, dày vò lòng họ như vậy, chỉ mong có thể khiến bọn họ hiểu được
tất cả......
..............................
Một ngày trôi
qua, Mộ Sanh như đã hết nước mắt, đứng ở trước cửa sổ phòng bệnh, ánh mắt nhìn
về bên ngoài, lại chỉ kinh ngạc nhìn, lòng đã sớm mất đi.
Bảo Bối trong
lòng anh, Bảo Bối bị ốm, Bảo Bối đang ngủ, Bảo Bối mắng anh, Bảo Bối lạnh như
băng...... Ngập tràn trong trái tim, tất cả đều là Bảo Bối.
Vũ Tiếu nhìn
Mộ Sanh, an ủi vỗ vỗ vai Duyệt Nhi, Duyệt Nhi cười nhạt, hỏi: “Anh Lưu Cảnh
đâu?”
Vũ Tiếu nhỏ
giọng bên tai cô nói:
“Anh ấy đi hỏi
tình hình của Bảo Bối rồi.”
“À......”
Duyệt Nhi nhẹ nhàng gật đầu, nhìn về phía chàng trai đứng lặng im như điêu khắc
trước cửa sổ, nhẹ giọng nói. “Hy vọng anh ấy có thể sớm khôi phục, em đã không
thể nhịn được muốn nói cho anh ấy, người kia đang ở đối diện…”
Đúng lúc này,
cửa phòng bị đẩy rộng ra, một chàng trai thoạt nhìn như điên cuồng khoái trá
báo tin mừng.
“Bác sĩ nói
vết thương cuar Bảo Bối đã khỏi hẳn! Chỉ cần dùng thuốc ổn định tinh thần vài
ngày là có thể xuất viện!.. Ha ha…” Khi Lưu Cảnh thấy rõ người trong phòng,
tiếng cười biến thành vô cùng không hợp: “Aha, Aha, Mộ Sanh, cậu tỉnh rồi hả.”
“Bốp......” Vũ
Tiếu “Hoàn toàn” tự đánh vào gáy mình.
Duyệt Nhi đồng
tình nhìn Lưu Cảnh gặp rắc rối và Mộ Sanh cứng ngắc: “Á......”
“Mộ
Sanh......” Vũ Tiếu nhìn hai mắt sưng đỏ mở to của Hà Mộ Sanh, nói không nên
lời là khiếp sợ, hay là khó nói, rốt cuộc chỉ vào nơi kia lớn tiếng hét: “Bảo
Bối ở đối diện --”
Mọi người hô
to tên Mộ Sanh, lại sợ tổn thương tới anh, đành phải mắt kinh ngạc nhìn anh
điên cuồng chạy ra ngoài cửa phòng!
Cửa bị Mộ Sanh
dùng hết sức đẩy ra, ngã thật mạnh lên thảm đỏ, đau nhức ở vết thương khiến cả
người anh đổ mồ hôi lạnh. Mắt lại nhìn Bảo Bối cũng đang giật mình, miệng gọi
tên người kia.
“Bảo
Bối......”
Bảo Bối không
rõ mình đã xông về phía người ngã trên mặt đất thế nào, cứ như thế không kìm
lòng nổi ôm lấy Mộ Sanh.
Nhìn chăm chú
đối phương.
Mộ Sanh khàn
khàn mà nghẹn ngào: “Cám ơn vì em còn sống......”
Bảo Bối rơi lệ
đầy mặt, thật tốt quá, chúng ta đều còn sống.....
Part 25
Xuất viện rồi,
không ai hỏi chuyện của Bạch Tuyết, không ai muốn nhắc đến cô ta.
Trải qua
chuyện này, Bảo Bối hiểu ra hai vấn đề, một là phụ nữ IQ cao không nhất định
thông minh, tình thương mới là mấu chốt. Hai là Mộ Sanh. Một người đàn ông có
thể chết vì cô.
Trước kia mình
rất chắc chắn, coi thứ gì cũng đơn giản, kết quả là tổn thương mình, và người
quan trọng nhất với mình.
Tình yêu sẽ
không đến mãi mãi, nó là mãi mãi nhiều sóng gió.
Tựa như Tô Lưu
Cảnh nói, vài năm này anh xem như đã sống uổng rồi, trọng tâm trong cuộc sống
của anh, chỉ có một Hà Mộ Sanh, đến giờ, mới phát hiện, thế giới bên ngoài là
tốt đẹp như vậy. (Vô.....Ảnh.....7Các....https://qttp.wordpress.com/)
Cô hỏi anh, đó
là chuyện tốt, vậy bây giờ anh không thích anh ấy nữa chứ? Không thể nhỉ.
Anh cười cười,
nói, làm sao có thể? Anh là người đầu tiên anh thích, mối tình đầu luôn đặc
biệt mà.
Anh còn nói,
nếu không phải em nửa đường giết anh, anh nhất định sẽ biến thành giống như chị
của anh, chỉ là, anh không có kiêu ngạo như chị ấy.
Vết thương của
Bảo Bối rất nhẹ, khỏi hẳn cũng mau, Mộ Sanh lại khác, vết thương rất nhiều,
quan trọng nhất là đầu cũng chịu va chạm mạnh, rất nghiêm trọng.
Tóm lại, khi
Bảo Bối bị lệnh cưỡng chế xuất viện, Mộ Sanh còn nằm, trời nóng như thế, đây là
đúng.
Ba mẹ Mộ Sanh,
Bảo Bối vẫn không dám gặp, có một lần, Bảo Bối xông vào, bất ngờ gặp được ba Mộ
Sanh, giống Mộ Sanh, cảm giác giống nhau.
Không khí lập
tức trở nên lúng túng.
Bảo Bối còn
không biết phải phản ứng thế nào, ba Hà đã nói trước: “Đến thăm Mộ Sanh?”
Gật gật đầu,
thật thận trọng trả lời: “Chào chú.”
Thừa dịp ba Hà
đi lấy khăn mặt, Bảo Bối nháy mắt với Mộ Sanh, vụng trộm nói: “Không phải nói
không có phụ huynh à? Sao ba anh lại ở đây?”
Mộ Sanh cười
vỗ vỗ đầu cô: “Dù sao sớm hay muộn cũng phải gặp, bây giờ gặp trước cũng được
mà.”
Bảo Bối ảo não
nói: “Nhưng, em chưa hề chuẩn bị tâm lý, sợ làm không tốt.” Đấy là, đại học còn
chưa vào đã nếm mùi gặp cha mẹ chồng, đây đây đây thật quá… ảo mà.
Mộ Sanh thoạt
nhìn rất vui vẻ: “Không có việc gì, may mà mẹ anh không ở đây, nếu không bà ấy 囧 giết em.”
“Vì sao?”
Mộ Sanh lắc
lắc đầu: “Bởi vì em không thể từ chối bà ấy.”
Bảo Bối không
hiểu : “Có ý gì?”
“Đến lúc đó em
sẽ biết. Nhưng, ba anh cũng dễ ở lắm.”
Bảo Bối còn
muốn hỏi gì đó, ba Hà đã đi ra.
Nháy mắt lại
đông cứng lại, không phải bởi vì cái gì, chỉ nhìn mặt lạnh của Hà Dĩ Thâm, có
chút sợ. (Vô.....Ảnh.....Các8....https://qttp.wordpress.com/)Lại bắt đầu sững
sờ, nghẹn nói mấy câu lại nuốt xuống, cũng may Mộ Sanh cứu cô, giới thiệu: “Ba,
đây là bạn gái con. Tiêu Bảo Bối.”
Ba Hà kiên
nhẫn nhìn Bảo Bối một cái, nói: “Ừ, chú là ba bạn trai cháu, rất vui được quen
cháu, Bảo Bối.”
Bảo Bối vốn
kinh hãi, lập tức buông xuống, ba Hà tốt hơn trong tưởng tượng nhiều, nhưng ý
thức vẫn đông lạnh, cô xốn không giỏi xử lý vấn đề quan hệ này, trước kia gặp
bạn ba mẹ, đều rất khẩn trương, vì thế cười nói: “Dạ, cháu cũng rất vui, cháu
là bạn gái con chú.”
Nói xong, ngay
cả Bảo Bối cũng tự thè lưỡi. Nhìn thoáng qua Mộ Sanh cười thực high, càng 囧 .
Ba Hà nhìn
nhìn Mộ Sanh, lại nhìn nhìn di động, nói với anh: “Ba đi tìm mẹ con trước, có
thể mẹ con không tìm ra đường về khách sạn.”
Gật gật đầu
với Bảo Bối: “Bảo Bối, cám ơn con chăm sóc Mộ Sanh, ba đi trước, đợi Lưu Cảnh
sẽ đến.”
Bảo Bối trả
lời: “Tạm biệt chú Hà.”
Ba Hà cùng con
dâu lần đầu tiên gặp mặt, ngoài xấu hổ chỉ có cứng ngắc.
-------- Ba Hà
phân cách --------
Tô Lưu Cảnh
thật ra đã đến, nhưng không muốn đứng trong phòng bệnh của Mộ Sanh, cảm giác
như vậy, trước kia từng có một lần, thật không tốt. Hơn nữa phòng bệnh này, còn
nhìn thấy Tiêu Bảo Bối.
Nhìn hai người
ở bên nhau, vừa vui mừng lại sầu não,[ đây là cảm giác gì thế....]
Chuyện của chị
họ, anh cũng bất ngờ, không thể ngờ cô lại làm chuyện như thế.
Ngại vào cửa, đối
mặt với Bảo Bối, đối mặt với Mộ Sanh.
Vừa vào cửa,
Bảo Bối tiếp đón trước : “Anh Lưu Cảnh, anh đã đến rồi à.”
Tô Lưu Cảnh
nhìn Mộ Sanh đang ngủ, vẫy tay với Bảo Bối, Bảo Bối hiểu rõ, chỉ chốc lát sau,
hai người đã đứng ngoài hành lang bệnh viện.
Bảo Bối nghi
ngờ: “Có chuyện gì không?”
Nhìn hết thảy
xung quanh, anh cười khổ: “Em biết không? Anh vài năm trước, cũng là ở hành
lang bệnh viện, ba Mộ Sanh nói với anh, ông ấy không phản đối chúng anh sống
chung.”
Bảo Bối ngẩng
đầu: “O...” (Vô.....Ảnh..9...Các....https://qttp.wordpress.com/)
Lưu Cảnh bỗng
nhiên nói: “Thực xin lỗi.”
Bảo Bối mỉm
cười: “Thực xin lỗi? Là anh chỉ chuyện này? Chuyện lần trước, thật ra em rất có
lỗi với anh.”
“Anh không
ngờ, chị họ của anh lại làm thế.” Tô Lưu Cảnh áy náy nói.
Bảo Bối nhìn
phía dưới: “Anh Lưu Cảnh, đó là chị họ anh làm , không liên quan đến anh, huống
chi, cô ấy bây giờ đã vào Ni Á .. em cũng không trách gì anh .”
Tô Lưu Cảnh
nhìn thẳng Bảo Bối, giống như nhìn thấu Bảo Bối.
Cho đến khi
một tiếng ho khan không hài hòa truyền đến, anh mới bị hấp dẫn lực chú ý -- là
Mộ Sanh.
Chàng trai mặc
áo trắng dựa vào tường, không vui nhìn Lưu Cảnh.
Tô Lưu Cảnh đỡ
lấy Mộ Sanh, cười ha ha: “Hà Mộ Sanh, sao cậu lại tìm được một cô vợ đáng yêu
như thế.”
Bảo Bối cúi
đầu, vội vàng nói câu: “Em đi hỏi bác sỹ xem.” Liền đào tẩu .
Mộ Sanh “Bình
tĩnh” ho khan vài tiếng, khoát tay với người đối diện: “Cô ấy ngại à......”
Lưu Cảnh giơ
ngón tay cái lên, nói: “Cực phẩm!”