9 Tuyệt Chiêu Tóm Kẻ Phóng Đãng - chương 07 part 1

Chương 7

 

“Anne, bác phải giúp cháu.” Callie nài nỉ trong lúc
dõi theo người giúp việc đang tức tối tháo gỡ những bện tóc dài đã được bà dày
công chải chuốt trước buổi vũ hội đính hôn.

“Chắc chắn một trăm phần trăm là tôi sẽ không làm
chuyện đó.” Người đàn bà trung niên mỉa mai. “Cô phải biết nếu việc đó lộ ra
thì tôi sẽ mất việc ngay!”

“Bác biết là cháu sẽ không bao giờ cho phép điều đó
xảy ra mà”, Callie nói. “Nhưng cháu không thể làm việc này mà không có bác!”

Anne nhìn thẳng vào mắt Callie qua gương. “Cô sẽ có
một quãng thời gian khó khăn đấy, Callie của tôi ơi. Nếu bị phát hiện… hãy nghĩ
về thanh danh của cô!”

“Cháu sẽ không bị bắt gặp!” Callie xoay lại đối mặt
với Anne, mái tóc đang gỡ dang dở bay phất phơ sau lưng. “Trước tiên mọi người
quá chú tâm vào vũ hội nên sẽ không ai nhận ra cháu đã đi. Với sự giúp đỡ của
bác cho phần ngụy trang, khả năng cháu bị phát hiện gần như bằng không! Chỉ một
đêm thôi mà bác Anne. Cháu sẽ trở về ngay và không bị sứt mẻ gì.” Callie chắp
tay nói tiếp, “Làm ơn đi bác. Cháu không xứng đáng có một buổi tối thú vị sao?”

Người đàn bà lớn tuổi cân nhắc lời khẩn cầu lặng lẽ
của Callie, rồi thở dài chấp nhận. “Bản danh sách này sẽ gây ra cái chết cho cả
hai chúng ta.”

Callie cười toe toét, biết rằng mình đã thắng. “Tuyệt
vời! Ôi, bác Anne ơi, cảm ơn bác!”

“Cô sẽ phải làm nhiều hơn là nói cảm ơn khi ngài Bá
tước đến cắt đầu tôi.”

“Xong luôn.” Callie không thể nín cười khi giúp bà
tháo những chiếc khuy phía sau váy.

Khi bắt đầu nới lỏng khuy áo, bà lại lắc đầu, lầm bầm
với chính mình. “Một quán rượu. Vào lúc nửa đêm. Tôi đúng là điên mới đi giúp
cô.”

“Vớ vẩn”, Callie nói một cách dữ dội, “Bác là một
người bạn rất tốt. Một người bạn rất tốt nên được nghỉ ngơi ngày Chủ nhật, thứ
Hai và cả thứ Ba.”

Bà giúp việc thầm càu nhàu món quà hối lộ rành rành.
“Cô từng nhìn thấy bên trong một quán rượu chưa?”

“Tất nhiên là chưa”, Callie nói. “Cháu chưa bao giờ
có cơ hội làm việc đó.”

“Có lẽ cũng có lý do cả đấy.” Anne khô khan đáp.

“Bác từng ở trong một quán rượu chưa?”

Bà giúp việc cộc cằn gật đầu. “Tôi có lý do để tạt
qua quán rượu một hai lần. Tôi chỉ đơn thuần hy vọng Hầu tước Ralston đã giới
thiệu một quán rượu có những khách hàng đáng kính. Tôi không thích chuyện ngài ấy
cứ sẵn lòng giúp cô bôi nhọ danh tiếng của chính mình đâu Callie.”

“Đừng trách Ralston, bác Anne. Cháu tin chắc anh ta
sẽ không giới thiệu quán Chó và Bồ câu nếu nghĩ cháu là người lui tới nơi đó.”

Anne khịt mũi hoài nghi. “Ngài ấy chắc hẳn phải là đồ
đầu đất đấy Callie, vì bất cứ ai có não đều có thể nhìn thấu câu chuyện bịa đặt
của cô.”

Callie cương quyết phớt lờ. “Dù sao thì cháu cũng sẵn
sàng dấn thân phiêu lưu, bác không nghĩ vậy sao? Bác đã bao giờ tưởng tượng ở
đó có một gã phục vụ quầy bar má đỏ thiếu mất một hai cái răng không? Hay một
cô hầu rượu mệt mỏi đẹp hút hồn làm lụng vất vả để con cái có cái ăn cái mặc?
Hay một nhóm công nhân trai tráng háo hức cụng ly bia xua tan một ngày làm việc
nhọc nhằn?”

Anne khô khốc nói. “Điều duy nhất tôi nghĩ sẽ có ở
quán rượu đó là một tiểu thư lãng mạn quá mức sẽ bị thất vọng bởi hiện thực phũ
phàng.”

“Ôi, bác Anne ơi. Cảm hứng phiêu lưu mạo hiểm của
bác đi đâu rồi?”

“Tôi nghĩ cô có đủ thứ cảm hứng đó cho cả hai chúng
ta rồi đấy.” Khi thấy Callie phớt lờ, Anne kèo nhèo. “Hứa với tôi một chuyện
thôi?”

“Vâng?”

“Nếu vì lý do gì đó cô cảm thấy khó chịu thì cô sẽ rời
đi ngay lập tức. Có lẽ tôi nên bảo Michael đi với cô”, bà nhắc đến con trai
mình, một người đánh xe cho nhà Allendale. “Nó sẽ đảm bảo cô được an toàn.”

Ý tưởng đó khiến Callie thấp thỏm không yên. Nàng
xoay người đối mặt với bà, bắt lấy phần áo được nới lỏng vào ngực, sự khẩn thiết
lan tỏa trên khuôn mặt. “Bác Anne ơi, không ai ngoài bác được biết việc cháu
đang làm. Ngay cả Michael. Cháu không thể mạo hiểm với chuyến phiêu lưu của
mình. Bác chắc phải hiểu chứ.”

Anne im lặng cân nhắc bước đi kế tiếp rồi gật đầu
cương nghị và nói rành rọt, “Một chiếc áo len nâu giản dị. Và cô sẽ cần một chiếc
áo choàng để che giấu mặt mình nữa.”

Callie cười toe toét. “Cháu sẽ nghe theo sự am tường
về mặt hóa trang của bác.”

“Ừ thì tôi không biết gì về hóa trang, nhưng nghĩ
mình là chuyên gia giúp cô ăn mặc như một dân thường.” Anne chỉ vào tấm gương gần
đó trước khi nói tiếp. “Tôi sẽ đi tìm cho cô một chiếc áo dài và cả áo choàng nữa.
Cô thay váy trong lúc tôi đi ra nhé.”

“Cháu sẽ cần một cái mũ.”

Anne thở dài. “Vậy mà tôi nghĩ chúng ta đã từ bỏ những
cái mũ ren rồi cơ đấy.”

“Đúng vậy. Nhưng tối nay cháu phải ngụy trang càng kỹ
lưỡng càng tốt.”

Anne khịt mũi và bỏ đi, lầm bầm với chính mình, hình
như là về những thách thức lâu dài mà những người hầu gái phải cắn răng chịu đựng.

Ngay khi Anne đi khỏi, Callie thay chiếc váy đã mặc
trong buổi vũ hội trước đó. Khi đã thoát khỏi bộ váy satin xanh biển, nàng
duyên dáng chuyển mình theo tiếng nhạc văng vẳng từ dưới lầu, nơi những người
tham dự cuộc vui tiếp tục khiêu vũ và chúc mừng Mariana cùng Rivington.

Rõ ràng đây là vũ hội tuyệt vời nhất đời nàng. Không
chỉ là điệu valse với Ralston - mặc dù nó cũng là một trong các yếu tố - hay cuộc
đối thoại suy đồi và đáng hổ thẹn với ngài Hầu tước ngay giữa vũ hội ở một nơi
mà bất kỳ ai cũng có thể phát hiện ra họ. Mà nó là cảm giác lần đầu tiên xuất
hiện trong đời - sức mạnh không thể chối bỏ xâm chiếm nàng và Callie nghĩ bản
thân có thể làm mọi chuyện.

Cứ như chuyến phiêu lưu đã sẵn sàng trước mắt vậy.

Cảm giác mạnh mẽ gần như quá sức chịu đựng và Callie
đã trốn lên lầu ngay sau khi Ralston rời khỏi buổi vũ hội. Lần gặp gỡ bí mật,
cùng với sự hồi hộp đến từ quán rượu được Ralston khuyến nghị khiến nàng không
thể tiếp tục thong thả cười nói với giới quý tộc. Làm sao có thể thảo luận về
mùa lễ hội khi nàng có rượu scotch cần phải nếm thử? Hay một quán rượu cần nàng
đến tham quan? Hay một Callie cần được cổ vũ?

Hẳn nhiên nàng không thể.

Nhưng đây không phải vũ hội đầu tiên nàng lui về sớm,
Callie ngờ rằng chẳng ai để ý hay quan tâm việc nàng biến mất - một sự thật
giúp cho chuyến phiêu lưu trở nên dễ dàng hơn. Sau cùng thì làm một kẻ chầu rìa
bên lề vũ hội cũng mang lại lợi ích đấy chứ.

Nàng mỉm cười trong lúc nghĩ ngợi, một tiếng gõ cửa
sắc lẻm báo hiệu Anne đã quay lại. Bà giúp việc hối hả bước vào trong, tấm áo
len nâu nặng trĩu trên tay.

Đang trong tình trạng phấn khích, Callie vỗ tay lốp
bốp và thu về cái quắc mắt từ người bạn của mình.

“Tôi nghĩ cô là người đầu tiên mừng húm vì một cái
áo len nâu.”

“Có lẽ cháu là người đầu tiên nhận ra lợi ích thật sự
của một cái áo len nâu.”

“Đó là gì?”

“Sự tự do.”

 

Chó và Bồ Câu hiển nhiên là một chốn lai vãng nổi tiếng.

Callie liếc nhìn qua cửa sổ của chiếc xe ngựa thuê
đang đưa mình đến quán rượu, sự tò mò làm nàng nhấp nhổm trên ghế, mũi gần như
dán vào tấm kính trên cửa sổ. Nàng đã đi qua phố Jermyn vô số lần vậy mà không
bao giờ nhận ra nó hoàn toàn khác vào buổi tối. Sự biến đổi thật sự rất thú vị.

Có hàng tá người trên con phố trước quán rượu đang tắm
mình trong ánh sáng vàng vọt tỏa ra từ những cánh cửa sổ. Nàng ngạc nhiên trông
thấy các quý tộc cùng chiếc cà vạt hồ cứng giao du với các quý ông và giới
thương nhân, những “đối tượng” đã bị chỉ trích công khai trong các vũ hội khắp
London vì họ đã lao động chân tay để sinh tồn.

Đan xen giữa cánh đàn ông là một nhóm phụ nữ, vài
người rõ ràng là bạn đồng hàng của một số gã trai nào đó, số khác lại có vẻ chỉ
đến một mình. Điều cuối cùng khiến Callie e sợ là một phần nhỏ trong nàng đã
mong đợi được đến quán rượu này và phát hiện ra không có phụ nữ tự do nào ở
đây, để rồi bị buộc phải gọi xe ngựa thuê trở về nhà ngay lập tức.

Thẳng thắn mà nói, Callie không chắc liệu mình nên sầu
muộn hay thích thú với ý tưởng không còn cái cớ khả dĩ có thể ép mình quay về nữa.

Callie thở dài, hơi thở vần vũ bên cửa sổ, biến ánh
đèn phía trước thành một làn sương vàng mờ ảo. Nàng có thể về nhà và uống rượu
scotch trong phòng làm việc của Benedick. Với Benedick. Dù sao anh trai cũng đã
ngỏ ý từ trước. Ở Allendale House, nàng sẽ không phải mạo hiểm thanh danh của
mình.

Ở Allendale House sẽ không có phiêu lưu gì cả.
Callie chớp mắt, nắm chặt mảnh giấy da trong bàn tay đeo găng, cảm nhận được tờ
giấy dày và nặng đang nhăn nhúm trong lòng bàn tay lúc sự nghi ngờ tấn công dồn
dập.

Lẽ ra nàng nên để Anne theo cùng. Chuyến phiêu lưu
cô độc đang nhanh chóng vượt tầm kiểm soát.

Tuy vậy, lúc này đây nàng không thể về nhà. Không thể
sau khi đã vượt qua mớ rắc rối nảy sinh từ việc hỏi Ralston tên quán rượu và ra
sức ngụy trang cho thật thuyết phục. Nàng cựa quậy không yên bên dưới lớp áo
len thô vì nó làm da nàng ngứa ngáy bất chấp áo ngực bằng vải lanh đã mặc. Mũ
trùm của tấm áo choàng che qua đầu, không ai thèm ngoái nhìn cô gái trẻ quê mùa
vừa bước vào gọi một chai whisky và lặng lẽ ngồi ở một cái bàn phía sau quầy rượu.
Nàng cũng đã tới tấp tra hỏi Anne về những thông tin bên trong một quán rượu và
chuẩn bị rất chu đáo. Tất cả những gì nàng cần làm là bước xuống chiếc xe ngựa.

Xui xẻo thay, chân nàng dường như không sẵn lòng hợp
tác.

Vào hay không vào?

Cánh cửa mở ra. Và nàng không còn sự lựa chọn. Gã
nài ngựa nói với vẻ khó chịu. “Thưa cô? Cô đã bảo đến quán rượu Chó và Bồ Câu
phải không?”

Callie vò bản danh sách trong tay. “Đúng thế.”

“Vậy thì cô đến nơi rồi đấy.”

Callie gật đầu. “Đúng rồi.” Nàng giẫm lên bệ đỡ gã đặt
trên nền đất để bước xuống, rồi cảm ơn gã ta.

Nàng có thể thực hiện việc này. Vun đắp lòng can đảm,
Callie đặt bước chân cuối cùng xuống đường và gieo đôi giày da dê vào ngay vũng
nước đen ngòm. Với một tiếng nấc kêu cứu miễn cưỡng, nàng nhảy phốc qua vùng đất
khô ráo và ngoảnh lại nhìn gã đánh xe đang cười cợt. Gã mỉm cười phách lối. “Cô
nên nhìn đường chứ tiểu thư.”

Callie quắc mắt. “Cảm ơn lời khuyên của ông.”

Gã nghiêng đầu về phía nàng và nói thêm, “Cô có chắc
là muốn đến đây không vậy?”

Nàng so vai. “Rất chắc chắn, thưa ông.”

“Vậy được rồi.” Gã nhấc mũ chào, quay lại ghế ngồi,
cùng tiếng xe ngựa lọc cọc và bỏ đi tìm khách thuê mới.

Sửa lại áo trùm, nàng nhìn quán rượu. Vào thôi. Cẩn
thận kiểm tra những mối nguy trực chờ trên con đường sỏi trước mặt, nàng đi
xuyên qua đám đông thờ ơ bên ngoài và hướng đến cửa ra vào.

Anh trông thấy nàng ngay từ giây phút Callie đặt
chân vào quán rượu.

Việc nàng dựng lên câu chuyện anh trai muốn tìm quán
rượu mới trong thành phố đã rõ mười mươi chỉ là sự dối trá. Xác suất Bá trước
Allendale cần em gái nhúng tay vào chuyện tìm chỗ vui chơi của mình thật sự quá
thấp.

Thế thì câu hỏi đặt ra là, lý do quái quỷ nào xui
khiến tiểu thư Calpurnia Hartwell muốn tìm một quán rượu?

Và cô ta đang làm cái quái gì bên trong một quán rượu
vào lúc nửa đêm thế này? Cô ta không bận tâm đến danh tiếng của mình sao? Hay
danh tiếng của gia đình? Hay cho em gái anh, vì Chúa? Anh đã đặt danh tiếng của
Juliana vào tay cô ta và giờ cô ta ngênh ngang đi vào quán rượu. Cô ta đã tự
chuốc lấy rắc rối.

Ralston ngửa ra ghế, tay cầm ly whisky, tập trung
toàn bộ sự chú ý vào Callie, lúc này đang chết đứng ngay bên lối đi, nom có vẻ
vừa thích thú vừa sợ hãi. Căn phòng huyên náo đủ mọi hạng người, đa phần đang
trong tình trạng say xỉn ở nhiều mức độ khác nhau. Anh đã chọn một trong những
quán rượu đàng hoàng nhất St. James. Dù lẽ ra đã có thể ném nàng đến Haymarket
hoặc Cheapside và dạy nàng một bài học ở đó, anh đã phán đoán một cách chính
xác - nơi này đã đủ làm nàng thoái lui.

Nàng siết chặt áo choàng, hai mắt dáo dác khắp
phòng, phân vân không biết nên nhìn đâu để giữ thái độ bình thản mà nền giáo dục
thụ hưởng luôn đòi hỏi. Một tràng cười khoái trá từ một nhóm đông đàn ông bên một
chiếc bàn dài bên trái làm nàng giật bắn. Bọn họ đưa mắt nhìn cô nàng hầu rượu
vừa đặt một vại bia trên mặt bàn gỗ đầy vết xước vừa khoe mẽ bộ ngực đầy đặn
cho các vị khách biết thưởng thức. Callie trố mắt khi thấy một gã trong số đó
tiến lên tóm lấy cô hầu nảy nở và kéo cô gái lúc này đang kêu thét lên đùi mình
rồi thô lỗ sờ soạng. Callie rời mắt khỏi đó trước khi có thể chứng kiến một hoạt
cảnh chắc chắn còn đáng ngượng ngùng hơn nữa.

Xui xẻo thay, nàng lại chuyển ánh nhìn vào một cặp
đôi sỗ sàng khác. Ngay bên phải là một thiếu phụ phơi bày viền cổ áo khoét sâu
đến ngỡ ngàng đang lướt ngón tay thon dài dọc quai hàm một quý ông cũng đang
tìm sự đồng điệu. Hai người thủ thỉ với nhau, môi kề môi, hai cặp mắt biểu lộ sự
đam mê chỉ có thể dẫn đến một thứ… một thứ mà ngay cả tiểu thư Calpurnia
Hartwell trong trắng ngây thơ cũng có thể hiểu được. Bọn họ không chú ý đến hơi
thở dồn dập của Callie trước khi nàng lẻn vào bên trong, hướng ra phía sau quán
rượu, trực chỉ một chiếc bàn trống nằm trong góc khuất hơi tối và cũng là chỗ
ngồi của anh.

Nếu không phải đang nổi cơn thịnh nộ với cô gái lố
lăng này thì anh hẳn là đã cảm thấy rất thú vị.

Lúc len lỏi đi qua căn phòng chật chội, nàng đã cố gắng
hết sức tránh né mọi sự đụng chạm hay thậm chí là va quẹt của những khách hàng
khác - một nhiệm vụ bất khả thi trong dòng người chen chúc đứng chắn giữa nàng
và chiếc bàn trống riêng tư đã lọt vào mắt. Nàng ngồi xuống mà không thèm nhìn
sang những người gần đó trong một nỗ lực tỏ vẻ điềm tĩnh có phần rất tuyệt vọng.
Callie quay lưng về phía anh, nhưng phần mũ trùm đầu của chiếc áo choàng lại hất
ra sau, anh quan sát nàng trấn tĩnh lại và đợi cô hầu rượu bước đến. Tóc bới
cao, kẹp lại bên dưới một chiếc mũ xấu tệ, nhưng một vài lọn tóc xoăn nâu vàng
lạc lõng lòa xòa trên gáy thu hút sự chú ý của anh đến chiếc cổ thẳng yêu kiều ửng
hồng vì phấn khích.

Trong tích tắc, anh xem xét cảm giác của cái hôn
trên phần da đó. Sự việc ở vũ hội Allendale vào tối nay đã giúp anh khẳng định
tiểu thư Calpurnia Hartwell là một cô gái nồng nàn và đam mê. Phản ứng của cô
ta vô cùng phóng túng đến mức khó cưỡng - rất khác với những cô gái anh thường
qua lại - Hầu tước không thể ngăn bản thân suy diễn phản ứng của cô ta một khi
chạm đến những vị trí mật thiết hơn.

Cô ta đang làm gì ở đây vậy?

Cô ta có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào, bởi bất cứ
ai có liên hệ với giới thượng lưu London - cô ta ở St. James, vì Chúa! Và cô ta
còn bước vào quán rượu một mình, không có người bảo vệ, nếu bị loại người không
đứng đắn phát hiện, cô ta có thể rơi vào tình huống hết sức nghiêm trọng và khó
xử. Anh nhận ra hai tay cô đang cầm chặt một mảnh giấy vuông vức như một lá
bùa. Có lẽ nào đó là một bức thư tình? Có thể cô ta đang gặp gỡ một gã nào đó ở
đây chăng?

Trong số những hành động thiếu trách nhiệm và ngu xuẩn
nhất cô ta có thể thực hiện thì đây là việc thiếu suy nghĩ nhất. Cô ta nhét mảnh
giấy da vào túi áo choàng khi người hầu rượu tiến lại gần.

“Tôi muốn một ly whisky. Một ly whisky scotch.”

Anh có nghe đúng không nhỉ? Có phải cô gái đơn độc
bên chiếc bàn tối lờ mờ trong một quán rượu ở London vào một thời điểm quỷ tha
ma bắt vừa bình thản gọi rượu và coi đó là một điều hết sức bình thường trên đời
không vậy?

Phải chăng cô gái này bị mất trí rồi?

Một điều chắc chắn là anh đã hoàn toàn đánh giá sai
về Callie Hartwell bé bỏng. Cô ta rõ ràng không phải người đỡ đầu thích hợp cho
Juliana. Anh đang tìm một phụ nữ có nhân cách hoàn hảo, thế mà lại vớ phải
Callie, cô gái thản nhiên gọi whisky trong quán rượu ở London.

Trừ việc…

Trừ việc cô ta không bình thản chút nào. Mắt anh
nheo lại quan sát một cách tỉ mỉ. Callie cứng như khúc gỗ. Hơi thở theo nhịp độ
nhấp nhô của hai bên vai khá thất thường và không sâu. Cô ta đang căng thẳng.
Khó chịu. Anh biết nơi này đã gây ra những triệu chứng kia. Tại sao vậy? Anh sẽ
phải hỏi. Phải chất vấn. Và biết cô ta sẽ không thích mình làm thế.

 

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3