Đâu chỉ mình anh - Chương 20

Sau
đó hai cô bạn xuống cầu thang, bước qua những cánh cửa kiểu Pháp và
thăm thú vườn tược, rồi đi quanh ao, và ở đó họ ngòi sát nhau trên chiếc
ghế gỗ đặt ngay dưới gốc cây phong cổ thụ

“Nghe xem” Alice mỉm cười

“Gì cơ? Tớ chả nghe thấy gì hết”

“Chính xác là vậy! Chẳng phải đây là nơi yên bình nhất mà cậu từng đến sao?”

Emily mỉm cười. “Đúng là vậy. Ở đây tớ có thể rũ bỏ tất cả khỏi đầu và tớ thấy cậu rất yêu nơi này”

“Nhưng cậu có Brianden. Cũng là miền quê đấy thôi”

“Ừ.
Nhưng đấy là Costwolds. Hoàn toàn khác chứ. Và tớ chỉ về đó vào cuối
tuần, và lúc nào tớ cũng đụng phải du khách Mỹ săn tìm các món hời trong
cửa hàng đồ cổ. Ở đó lúc nào cũng náo nhiệt ồn ào, còn ở đây thì yên
tĩnh lạ kỳ”

“Tớ biết. Đây là nơi tớ yêu thích nhất trên thế giới”

“Tớ không thể tin là cậu đã làm được” Emily quay mặt lại, và lúc này trông cô rất nghiêm nghị

“Làm gì cơ?”

“Cậu
biến giấc mơ thành sự thật. Cậu luôn khao khát có một ngôi nhà như thế
này. Cậu luôn mong muốn được sống ở nông thôn và có một cuộc sống đơn
giản, và giờ thì nhìn cậu xem”

“Cậu
biết không, nhiều sáng tỉnh dậy, tớ phải tự cấu mình để biết là mình
không nằm mơ đấy” Alice cười. “Quả là kỳ cục khi mà tớ hạnh phúc đến thế
này”

“Ôi, Ali, thật dễ thương quá” Emily vòng tay ôm Alice thật chặt. “Tớ mừng cho cậu quá”

Họ ôm nhau rất chặt trong mấy giây, sau đó buông nhau ra và đứng lên. “Đi thôi”, Alice nói. “Đi xem hai người kia đang làm gì”

Quay trở lại nhà, họ thấy Harry đang nhóm lửa, còn Joe đang ngồi trước máy tính trong phòng làm việc

“Anh Joe” Alice rít lên khe khẽ từ ngoài cửa. “Nhà đang có khách. Anh có thể đừng mất hút và bất lịch sự như thế được không?”

“Bình tĩnh nào Alice. Anh kiểm tra thư điện tử thôi. Anh sẽ ra ngay đây”

Alice
thở dài và đóng cửa lại. Plus ca change, plus c’est la meme chose, cô
nghĩ. Càng thay đổi bao nhiêu thì mọi thứ càng giống như cũ bấy nhiêu.


“Giáng sinh vui vẻ!” Harry vừa đưa tay cào cái đầu rối bù vừa bước vào phòng bếp và thấy Alice phết bơ lên con gà tây to đùng.

“Anh hay dậy sớm nhỉ?” Alice nhoẻn miệng. “Em thấy hai người kia đang còn ngủ say lắm mà.”

“Emily
đang ngủ say tít, anh cũng không nghe thấy tiếng động gì trong phòng
em,” – Harry dòm qua vai Alice để nhìn một chú chim – “mặc dù anh phải
thú nhận là anh không đứng nghe lâu. Mấy giờ rồi nhỉ?”

Alice
ra dấu về chiếc đồng hồ cũ gắn trên tường bếp. “Bảy giờ mười. Trời gần
sáng bảnh ra rồi. Cứ như là thói quen vậy nhỉ, anh và em luôn là người
đầu tiên xuất hiện trong bếp.”

Harry
cười một mình và nhớ đến Brianden. Anh ngáp và duỗi hai chân trong
chiếc quần ống rộng. “Em có muốn anh đưa Snoop đi dạo không?”

Alice
lắc đầu cười, rồi cô rắc rất nhiều muối và tiêu lên gà tây, sau đó đến
chỗ tủ lạnh lấy mấy lát thịt muối đặt lên ức con gà.

“Snoop ra ngoài rồi anh ạ. Dù sao em cũng cám ơn.”

“Vậy mà em lại gọi anh là người dậy sớm à?” Harry cười. “Em dậy lúc mấy giờ vậy?”

“Khoảng sáu giờ.”

“Sáu giờ? Lúc ấy còn tờ mờ mà!”

“Hồi
ở Luân Đôn em cũng nghĩ thế đấy, nhưng ở đây em có rất nhiều việc để
làm. Em bận rộn hơn nhiều, đến nỗi em thấy hai tư tiếng mỗi ngày không
bao giờ là đủ. Nếu không dậy sớm thì em sẽ không làm xong việc gì hết.”

“Nhân tiện, anh có giúp gì được cho em không?”

Alice
dừng lại, cô định nói những điều mà cô vẫn thường nói, tức là không có
gì, em tự làm được rồi, nhưng có người giúp một tay thì tốt hơn, và cũng
chẳng hại gì nếu cô thừa nhận mình không phải là một Nữ siêu nhân.

“Thế này nhé,” cô nói. “Anh có thể tự lấy cà phê tươi trong bình, sau đó anh gọt khoai tây giúp em.”

“Được rồi. Chẳng có việc gì giống với việc của đàn ông để anh thấy mình hữu ích cả.”

Alice nhún vai. “Anh đề nghị em mà. Nếu muốn thì anh gọt củ cải vàng cho em cũng được. Không thì anh giúp em nhồi gà vậy.”

“À, nhồi gà.” Harry nhướng mày lên. “Giống việc dành cho đàn ông đấy.”

“Ôi, ha ha. Trong nhà này bọn em chẳng bao giờ nói chuyện kiểu này cả, cám ơn anh nhé.”

Harry
đi rót một cốc cà phê, nhân tiện lấy luôn cốc của Alice và rót đầy cho
cô. Vừa rót, anh vừa liếc nhìn bầu trời còn tối om qua cửa sổ. “Chán
quá. Không có tuyết. Anh còn không nhớ nổi lần cuối cùng đón Giáng sinh
có tuyết rơi là khi nào.”

“Em
biết chứ.” Alice cười. “Anh nên nghĩ là ít nhất ở Connecticut này anh
cũng có nhiều hơn một cơ hội. Chắc anh sẽ phải đi xa hơn nữa về phía
Bắc, có thể là Vermont, thì mới thấy tuyết được.”

Harry
cười. “Chắc là tỉnh giấc vào ngày Giáng sinh và nhìn thấy tuyết phủ
trắng xóa là một điều quá tuyệt diệu đến mức không thể biến thành sự
thật được. Giống như vừa thức dậy trong giấc mộng của ai đó khác vậy.”

Alice quay sang phía anh. “Nghĩa là sao ạ?”

Harry
bắt đầu gọt khoai tây. “Nghĩa là ngôi nhà này, ở chốn này của thế giới.
Đây là cuộc sống lãng mạn đến hoàn hảo, hoàn hảo đến mức kỳ cục.”

“Anh
Harry à, anh biết là em rất vui khi anh nói vậy không. Mỗi ngày, khi
tỉnh giấc trong ngôi nhà này, em vẫn cảm thấy như vậy, nhưng có vẻ như
chẳng ai hiểu được điều đó.”

“Nghe
này, anh là trai nông thôn đích thực. Và anh hiểu cảm giác của em.
Nhưng anh chỉ muốn nói vậy về tuyết thôi, ủy mị quá, buồn cười quá.”

Alice bật cười. “Vâng,” cô nói. “Em hiểu ý anh.”

“Alice? Anh phải làm gì với đống vỏ khoai tây?”

“Anh bỏ vào thùng rác đi.”

“Sao em không dùng để làm phân bón nhỉ?”

“Tiếc là em không có phân trộn.”

“Nếu em muốn anh có thể làm cho em.”

Alice
thôi không trải thịt muối lên mình gà nữa, cô mỉm cười nhìn anh với vẻ
mặt không tin tưởng lắm. “Ôi anh Harry, được như thế thì hay quá. Chúa
ơi, có việc gì mà anh không biết làm không?”

“Không.” Harry lấy thêm một củ khoai tây nữa. “Anh tuyệt đối hoàn hảo.”

Alice
không mỉm cười. Cô vội nhìn con gà tây, cơn nóng chạy rần rần lên hai
má. Cô vẫn nhớ có lần cô và Emily đùa nhau về việc kết hôn với người đàn
ông không thích hợp. Tại sao bỗng nhiên việc này không còn thú vị chút
nào nữa vậy?

Khi
Emily và Joe xuống bếp, cam chanh đều đã được gọt vỏ, và vỏ cam, vỏ
chanh, việt quất, đường và rượu vang đỏ đang được bỏ vào nước xốt việt
quất thơm lừng.

Những
mẩu bánh mì vụn được trộn với hành, lá xô thơm và hạt dẻ, một nửa được
cẩn thận nhồi vào giữa ức và da gà, nửa còn lại sẵn sàng cho vào chảo và
nướng trong lò.

Củ
cải vàng và khoai tây đã được gọt vỏ, xúp bí ngô với bơ đậu phộng đã
hoàn thành, và bánh pudding Giáng sinh – đồ ăn của Marks&Spencer
được Emily giấu vào va li – đang bốc khói nghi ngút.

Harry
đốt lò kêu lép bép, và anh với Alice – sau một hồi tranh luận về âm
nhạc (họ đều nhất trí cho rằng Nat King Cole quá ủy mị) – đang nghe nhạc
của Enya. Đúng là loại nhạc này không giống nhạc Giáng sinh lắm, nhưng
lại rất dễ nghe.

“Chúc
buổi sáng tốt lành,” Emily ngáp ngắn ngáp dài. “Có phải em vừa bước vào
phim Cuộc sống tươi đẹp không, hay là thật đây nhỉ?”

Alice cười. “Thật đấy. Cà phê trong bếp nhé. Cậu đói không?”

“Đừng có nói với tớ là có sẵn bánh nướng xốp hương việt quất nhé, không tớ nôn ra mất thôi,” Emily nhăn nhó.

“Vậy là cậu không muốn ăn chứ gì?”

“Đùa à. Tất nhiên là tớ muốn ăn rồi. Chỉ là tớ không tin cậu vẫn là Martha Stewart thôi.”

“Ôi.” Alice xị mặt xuống. “Tớ thì cứ mong là tớ sẽ giúp Nigella có một cách để tiêu tiền.”

“Em yêu, thật không may là em không có cả mái tóc đen quyến rũ lẫn những đường cong cần thiết.” Joe cười.

“Nhưng chắc chắn là vài miếng bánh xốp vị việt quất có thể giải quyết vấn đề đó.”

Emily
lắc đầu. “Không. Hoặc là có hai thứ đó, hoặc là cậu không thể là cô
nàng được. Trong khi đó, chắc chắn tớ có thể đi vừa giày của Nigella.
Quỷ thần ơi, tớ còn mặc vừa váy của cô nàng nữa.”

“Và
cám ơn Chúa vì điều đó.” Harry đứng lên choàng tay quanh người Emily và
cúi xuống hôn lên trán cô. “Không có gì nhàm chán hơn một người phụ nữ
ốm nhom ốm nhách.”

“Và băn khoăn tại sao tớ vẫn ở bên anh ấy.” Emily cười và quay sang hôn Harry trong khi Alice nhìn đi chỗ khác.

“Ôi, cám ơn em,” Harry nói với vẻ tổn thương giả tạo.

“Ối, anh đừng trẻ con vậy chứ,” Emily cười. “Nào, nói về bánh nướng xốp vị việt quất…”

“Thật
ra thì không có bánh nướng xốp vị việt quất đâu. Nhưng trong ngăn kéo
có bánh mì và bánh nho khô hương quế đấy. Nhưng Em à, bữa trưa thịnh
soạn lắm đấy. Cậu ăn vừa thôi nhé, không lại không có hứng ăn nữa đâu.”

“Từ khi nào cậu biết là tớ không thèm ăn nữa vậy?”

“Câu hỏi hay.” Alice cười. “Vậy cứ ăn chừng nào cậu muốn.”

“Tớ thấy ớn quá,” Emily rên rỉ khi cô ngồi sụp xuống ghế sofa, tay ôm lấy bụng.

“Ồ, cảm ơn nhiều nhé!” Alice cười. “Sau bao nhiêu mệt nhọc tớ phải gánh chịu, cậu chỉ nói được ‘tớ thấy ớn quá’ thôi à?”

“Cậu
biết là ý tớ không phải vậy mà,” Emily nói. “Đây là bữa ăn ngon nhất từ
trước đến nay của tớ, nhưng tớ ăn nhiều quá. Không tin nổi là tớ ăn
được nhiều đến vậy.”

“Anh
cũng không tin là em ăn được nhiều đến thế đâu.” Joe ngồi trên sofa với
cô và nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ. “Em phải giật giải vô địch ăn mới
đúng.”

“Ôi, không phải chứ. Anh cứ làm như em ăn khỏe như heo không bằng.”

“À, anh không định nói như vậy đâu, nhưng…”

“Heo à!” Emily túm lấy một cái gối và đập lên đầu Joe.

“Ối. Anh không có ý nói vậy mà!”

“Trẻ con hết chịu nổi,” Alice nói khi cô đứng ngoài ngưỡng cửa với một đống bát đĩa.

“Anh cho bát đĩa vào máy rửa bát giúp em nhé?” Harry gọi với ra từ phòng bếp.

“Vâng, thế thì tuyệt vời,” cô trả lời anh. “Anh chỉ cần bỏ các thứ này vào máy rửa bát là được.”

“Alice,
cứ để mọi thứ đấy,” Emily ra lệnh trong tư thế ngả ngốn trên ghế sofa.
“Để tớ dọn cho. Tớ sẽ làm sau khi nghỉ lấy hơi vài phút.”

“Em à, có gì đâu. Mọi thứ sẽ nằm trong máy rửa bát hết. Tớ làm được rồi.”

“Không
được.” Emily đứng lên. “Tớ không nghe gì nữa đâu đấy. Cậu vất vả nhiều
rồi, không đời nào tớ lại để cậu dọn dẹp nữa. Lại ghế sofa ngồi đi. Tớ
sẽ vào dọn với anh Harry.”

Alice định phản đối nhưng Emily bước đến đỡ lấy chồng đĩa trên tay cô, và cô đồng ý gia nhập với Joe trên ghế sofa.

“Thật
vui khi hai người bọn họ ở đây, phải không anh?” cô rúc đầu vào Joe, và
anh dành cho cô một nụ hôn lơ đễnh trước khi cầm chiếc điều khiển từ xa
và bật ti vi lên, chuyển hết kênh này đến kênh kia để tìm chương trình
nào có thể khiến anh dừng lại trên mười giây.

“Ừ.”

“Anh thích bữa trưa không?”

“Em yêu, ngon lắm.”

“Món xúp có ngon không? Không quá cay chứ?”

“Món
xúp hả em? Em yêu ơi, không quá cay đâu. Món nào cũng ngon. Em nấu giỏi
lắm.” Anh dừng lại khi thấy hình ảnh một cô gái tóc vàng, ngực bự mặc
bikini đang nghịch nước.

“Anh Joe!” Alice khiển trách và cười lớn.

“Gì cơ em?” Anh làm mặt ngây thơ vô tội.

“Anh
biết rồi còn hỏi. Không xem kênh này đâu. Thật ra thì tại sao mình phải
bật ti vi nhỉ? Hôm nay là Giáng sinh mà. Chúng ta không nên xem ti vi.
Chúng ta đi mở quà thôi.”

“Anh sẽ tắt ti vi khi hai người kia quay lại được chứ? Thỏa thuận xong nhé?”

“Vâng,” cô miễn cưỡng nói. “Xong.”

Emily
vui sướng hét lên. “Tớ yêu nó! Tớ yêu nó!” Cô đeo chiếc túi kết bằng
hạt đá trên tay và nhào đến ôm hôn Alice thắm thiết. “Ôi, Alice ơi, cám
ơn cậu nhiều lắm! Tớ yêu nó! Cám ơn, cám ơn, cám ơn cậu nhé!”

“Không có gì,” Alice rạng rỡ niềm vui. “Giờ đến lượt anh Harry nhé.”

“Không.” Harry lắc đầu. “Alice à, đến lượt em đi. Anh và Emily mua hai món quà cho em đấy. Hy vọng em sẽ thích.”

“Ừ,
đúng đấy. Chưa kết hôn nên bọn tớ quyết định không mua chung quà. Dù
sao thì bọn tớ cũng không thống nhất được là sẽ mua gì tặng cậu mà.”

“Ôi,
hai người kỳ cục quá,” Alice nói và cảm nhận được niềm vui thích rất
trẻ con khi có nhiều quà đến vậy để mở. “Quà của ai trước đây nhỉ?”

“Của
tớ trước, của tớ trước!” Emily nói và dúi hộp quà nho nhỏ vào tay
Alice. Alice cẩn thận bóc giấy gói, mở hộp quà, thấy trong đó có rất
nhiều giấy ăn, cuối cùng cô cũng lấy giấy ra và thấy một mảnh vải bọc
kín chiếc vòng cổ bạc rất đẹp với mặt dây chuyền là bông hồng pha lê.

Alice há hốc miệng kinh ngạc. “Đẹp quá!” và Emily tươi rói cười.

“Thật à? Tớ nhìn thấy cái dây và nghĩ là cậu sẽ thích, còn mặt dây chuyền hoa hồng sẽ mang tình yêu đến với cuộc sống của cậu.”

Joe nhướng mày lên.

“Anh
Joe, em xin lỗi mà. Em không có ý nói về một tình yêu mới đâu, em chỉ
muốn nói là mặt dây chuyền sẽ khiến mọi thứ trong cuộc sống của Alice
đáng yêu hơn thôi.” Emily lưỡng lự. “Tớ chỉ muốn là món quà sẽ làm cuộc
sống của cậu vui hơn. Okay?”

“Ôi,
Emily à, đừng có ngốc chứ. Dù món quà có ý nghĩa gì thì nó cũng rất
đẹp. Cậu đeo cho tớ nhé.” Alice cúi đầu để Emily đeo dây cho cô.

“Người
bán hàng nói là cậu phải xử lý nó trước,” Emily bổ sung. “Cậu phải rửa
sạch bằng cách cho dây vào nước pha giấm rồi phơi dưới ánh nắng trực
tiếp một ngày, sau đó cậu nhìn thẳng vào chiếc dây trong khi đầu óc
trống trơn, và cậu hình dung một ánh sáng trắng trong xuyên qua chiếc
dây. Sau đó cái dây là của cậu, rất trong sạch, nhưng cậu cũng không
được cho ai đụng vào dây đâu nhé, nếu không thì nó không còn tinh khiết
nữa.”

“Emily à?” Joe khẽ nói.

“Dạ?”

“Chính xác là em bị mất trí từ khi nào vậy?”

“Ôi, anh Joe kia, anh nói kỳ cục quá,” Emily đỏ mặt. “Rõ ràng là nó hiệu nghiệm mà.”

Alice
chạy ra khỏi phòng để ngắm mình trong gương. Cô bước hai bậc cầu thang
một và đi vào phòng tắm, các ngón tay cô lần lần trên mặt dây chuyền pha
lê. “Mang tình yêu thương đến cuộc sống,” cô thì thầm và nghĩ đến Joe
đang ngồi dưới lầu. Không phải vì anh lạnh lùng hay xa cách, và Chúa
chứng giám là anh không biến mất như hồi còn ở Luân Đôn, và anh vẫn
thường nói yêu cô, nhưng có lúc Alice cảm thấy vợ chồng cô không gần gũi
nhiều như trước nữa. Những mối quan tâm của họ càng ngày càng khác nhau
nhiều hơn, và Alice chỉ ước họ có thể tìm thấy điểm chung nào đó giúp
cả hai hạnh phúc.

Thời
gian khiến cô có cái nhìn khác hơn về cuộc hôn nhân của mình. Thời
gian, và khoảng không gian của riêng cô ở Connecticut mỗi khi Joe làm
việc trong thành phố. Giờ đây cô mới nhận thấy, khi còn ở Luân Đôn, cô
đã phải kìm nén biết bao khao khát và mong muốn, bởi ở đó, cô luôn phải
gắng ép mình vào khuôn mẫu của một người vợ mà Joe kỳ vọng.

Đôi
lúc cô vẫn vui vẻ đóng vai người vợ ấy, và cô biết mỗi khi vào thành
phố, cô phải thể hiện tốt vai diễn của mình, và cô sẵn lòng với thỏa
hiệp đó vì nói cho cùng, nếu không còn sự thỏa hiệp thì hôn nhân có là
gì đâu? Nhưng giờ đây, cô không sẵn sàng đặt nhu cầu của Joe lên trên
nhu cầu của cô nữa. Ít ra thì cũng không phải mọi lúc mọi nơi.


đổi lại, cô cũng chờ đợi Joe thực hiện thỏa hiệp. Đúng vậy, anh thường
trở về miền quê vào ngày cuối tuần, nhưng cô luôn cảm thấy căng thẳng
mỗi khi anh trở về, bởi cô biết anh không vui thú gì khi ở miền quê, như
thể ở đó anh chỉ là cá mắc cạn. Lúc này anh có vẻ vui hơn vì anh chơi
quần vợt đều đặn và bắt đầu tìm kiếm bạn bè mới, nhưng trong trường hợp
này, cô biết anh rất sẵn lòng bán quách nơi đây đi và không bao giờ bước
chân đến Đường số Mười chín nữa.

Nhưng cô cũng hiểu, nói cho cùng thì việc anh về miền quê là cách thỏa hiệp của anh. Cô chỉ hy vọng anh cũng vui với việc này.

“Hãy
giúp chúng tôi yêu nhau hơn,” cô thì thầm khi nhìn ngắm bông hồng pha
lê trong gương. “Hãy giúp chúng tôi tìm lại tình yêu dành cho nhau. Hãy
giúp chúng tôi hạnh phúc.” Và cô quay xuống lầu sau khi lau khô nước
mắt.

“Đến lượt anh,” Alice nói với Harry khi cô cầm chiếc hộp lớn nhất đưa cho anh.

“Ôi,
Đức Chúa ơi!” Harry nói. “Món quà này cho anh à? Thế mà cả ngày nay anh
cứ nhìn ngắm nó, cứ tưởng là quà của Joe chứ. Quà to quá. Gì vậy em?”

Joe mỉm cười. “Anh cứ mở ra mà xem.” Nhưng tất nhiên là anh cũng mù tịt như Harry, bởi Alice là người được giao đi mua quà.

Harry
mở tấm thiệp. “Dành tặng anh Harry, chúc mừng Giáng sinh, Joe và Alice,
hôn anh,” rồi anh xé giấy bọc và thấy một hộp dụng cụ. Anh bắt đầu
cười.

“A ha!” Anh cười vang. “Thế mà em nói là không có bữa ăn trưa miễn phí đấy.”

“Em nói vậy à?” Alice cũng cười. “Và anh tưởng là anh có thể tay không mà đi vì anh không mang theo dụng cụ à.”

“Nhưng
món quà này quá đỉnh!” Harry nói khi anh mở hộp dụng cụ ra và cẩn thận
xem xét từng thứ bên trong. “Đúng là bộ dụng cụ quá đỉnh. Xem nó mới
chưa kìa. Này, mọi người nhìn xem.” Anh lấy từng món đồ ra, từng chiếc
từng chiếc một, để cho hai người kia xem trong khi Alice mỉm cười thích
thú và vui mừng trước niềm vui sướng của Harry.

“Nhưng
anh tặng hai người món quà buồn cười lắm,” anh nói và có cảm giác xấu
hổ trước khoản tiền mà Alice và Joe dành mua quà cho anh. “Chưa nói gì
đến việc là món quà ấy rất rẻ tiền và xấu xí. Ôi Chúa ơi, anh không dám
tặng hai người đâu.”

“Anh
đừng ngớ ngẩn như thế chứ,” Alice nói. “Anh không phải ngại gì hết. Dù
sao thì” – cô giơ tay ra trong khi Harry cố gắng giấu món quà đi – “đưa
cho em.”

“Được rồi.” Harry miễn cưỡng đưa một chiếc hộp nhỏ cho Alice và tặng Joe món quà là một cuốn sách.

Joe xé giấy bọc. “Lịch sử Porsche,” anh vui sướng nói. “Cảm ơn Harry nhé. Một cuốn sách rất thú vị.”

“Hân hạnh,” Harry mỉm cười. “Nào, Alice. Mở quà của em đi.”

Alice mở giấy gói, rồi mở hộp quà, và cô thấy một chiếc đồng hồ báo thức hình một chú chó trông giống hệt Snoop.

Cô vui mừng cười lớn. “Em thích lắm!” cô nói.

“Đợi
đã,” Harry mỉm cười. “Em phải nghe tiếng chuông báo mới được.” Anh cầm
đồng hồ và quay kim cho đến khi tiếng chuông kêu lên, đó là tiếng một
người đang sủa bằng giọng Nhật Bản sền sệt gần như không thể nhận ra
được.

“Cái gì…?” Joe bắt đầu cười ồ lên.

“Gì vậy anh?” Emily khúc khích cười.

“Anh
biết chứ. Nó được làm ở Nhật Bản. Chẳng phải rất lỳ dị sao?” Harry
cười. “Tiếng chuông làm anh buồn cười lắm, và tất nhiên là anh không thể
nào không liên tưởng đến Snoop được.”

Alice
cười. “Chiếc đồng hồ này sẽ vinh dự được đặt trên bàn cạnh giường ngủ
của em. Cảm ơn anh nhiều nhé.” Và cô nghiêng người tặng Harry một nụ
hôn.

“Nào, hai người,” Emily nói. “Hai người mua quà gì tặng nhau nào? Đến lượt hai người đấy nhé.”

Alice
và Joe trao đổi quà và cùng mở quà. Joe rất vui mừng khi nhận được
chiếc đồng hồ đeo tay, còn Alice lại ngượng nghịu khi mở hộp quà Hermes
màu cam to đùng với quà là chiếc túi hiệu Kelly màu nâu nhạt rất đẹp.
Chiếc túi rất cổ điển, rất đẹp đẽ, nhưng ngay lúc này thì nó là thứ nằm
chót bảng trong danh sách những thứ Alice muốn có.

Vậy
cô muốn gì? Một chiếc máy trộn hiệu KitchenAid chắc hẳn rất tuyệt vời,
mà mức giá cũng chỉ bằng một phần nhỏ giá tiền của chiếc túi Kelly. Hoặc
đôi giày làm vườn và đôi găng mới. Hoặc một bộ quần áo lót giữ nhiệt
giúp cơ thể cô luôn ấm áp cũng được.

“Wow!” Emily nói, cô nhận thức rõ được vẻ đẹp và giá tiền của chiếc túi Kelly này.

“Túi đẹp đấy” Harry nói và không bình luận gì thêm.

“Em
có thích không?” Joe nói, bởi anh quá quen với niềm vui tràn trề của
Alice trước đây mỗi khi cô được tặng những món quà như thế này, nhưng
giờ thì anh hơi hoang mang trước sự im lặng của cô.

“Túi
đẹp lắm anh ạ,” Alice mỉm cười hôn anh và giả vờ ngưỡng mộ chiếc túi.
“Em thích lắm.” Khi cô ngồi trở lại ghế, cô đưa tay sờ lên bông hồng pha
lê. Hãy giúp anh ấy biết tôi là ai và yêu tôi vì tôi là chính tôi, cô
thầm nghĩ. Hãy giúp chúng tôi hiểu nhau. Xin hãy giúp chúng tôi.

Những
ngày cuối cùng của họ trôi đi rất nhanh. Bốn người kín mít trong găng
tay và mũ áo, rồi cùng nhau đi dạo dọc con đường mòn hoặc đưa Snoop ra
bãi biển – vào giữa mùa đông, nơi đây hun hút gió và rất vắng vẻ.

Họ
lái xe đến Mystic và tản bộ quanh cảng biển rồi dừng chân trước các cửa
hàng đầy nhóc khách du lịch, cười ngất trước sự cả tin của đám người
này nhưng chính họ cũng mua những món quà lưu niệm nho nhỏ.

Họ
đứng hàng giờ trước cửa hiệu New Canaan, cả bốn người đều khiếp sợ
trước mức giá vô lý của đồ nội thất được tái sản xuất, còn sản phẩm gốc
lại có mức giá chỉ bằng một phần nhỏ mức giá đó và được bày bán ở tất cả
các cửa hàng dọc đường Kings. “Họ có điên không vậy?” Joe nói đi nói
lại. “Ba ngàn đô một món đồ tái sản xuất đấy á?”

Họ
cũng có những chuyến tham quan nhà cửa của người dân thị trấn – có
những ngày một số người ở các thị trấn khác nhau mở cửa chào đón bất cứ
ai muốn vào thăm nhà họ – và mọi người cùng trầm trồ trước những ngôi
nhà hiện đại tráng lệ trên nước, trước những ngôi nhà thô sơ được trùng
tu đẹp đẽ nằm giữa những cánh đồng. “Chẳng phải như thế này rất lạ
thường sao?” Alice huých tay Emily. “Khi mọi người mở cửa chào đón người
lạ vào nhà?”

“Không,
không lạ thường đâu nhé. Tớ đang nghĩ đến việc làm thế này ở nhà đây.
Chắc là tớ sẽ gắn một tấm biển chỉ dẫn trên Đường cao tốc Camden và mở
cửa nhà tự do vào Chủ nhật. Cậu thấy có được không?”

Alice bật cười. “Chắc sẽ toàn bọn nghiện rượu vào thăm nhà cậu thôi.”

“Chắc
chắn là không đâu,” Emily nói với vẻ mặt nghiêm túc. “Cậu không nghĩ là
họ sẽ đi quanh nhà tớ, trầm trồ khen ngợi gối ôm được đặt trên bộ ghế
sofa cũ kỹ lếch thếch của tớ rồi đi đấy chứ hả?”

Họ
đến South Norwalk thời thượng – còn gọi là SoNo – và so sánh với
Convent Garden (1), Alice và Emily thậm chí còn mua hàng đống hạt đá,
hạt cườm – và họ dành cả buổi chiều để làm vòng đeo cổ với hoa tai và
nhất quyết đeo chúng trong hai ngày tiếp theo trước khi bỏ hết đi và
không bao giờ đeo lại lần nào nữa.

Một
buổi chiều, Alice và Emily bỏ hai chàng trai ở nhà để cùng lái xe đến
khu mua sắm Danbury, hai cô rất sửng sốt trước mức giá siêu khuyến mãi
mùa cuối năm. “Nhưng em phải mua nó,” Emily giải thích với anh chàng
Harry đang ngạc nhiên vì anh cứ tưởng là Emily không còn tiền. “Chỉ bằng
một nửa mức giá ban đầu thôi. Theo em biết thì mức giá này gần như là
cho không rồi đấy.”

Họ
thay phiên nhau nấu ăn tại nhà – mỗi người một lượt (Alice chắc chắn
làm các món hầm, Emily làm món mỳ ống được hai lần, Harry làm gà quay,
còn Joe mua đồ sẵn của Trung Quốc – bữa ăn này được bình chọn là bữa ăn
giàu cảm hứng nhất trong kỳ nghỉ) – và họ cũng đi ăn tại các nhà hàng ở
xa như Southport và Monroe.

Alice
lén lút và bí mật “lập trình” bông hồng pha lê vào ngày 26 tháng Mười
hai, và cô không bao giờ tháo ra kể cả lúc đi ngủ, có vẻ như giờ nó đang
phát huy khả năng thần bí. Công việc chồng chất của Joe dường như đang
vợi dần, anh dành nhiều thời gian bên ba người bọn họ hơn Alice nghĩ, và
anh có vẻ rất hồ hởi.

Thực
tế là anh mới biến mất có hai lần để đi đánh quần vợt phút chót, và anh
luôn tỏ ra đáng yêu và chu đáo như Alice thầm mong ước. Alice không
được hạnh phúc như vậy trong một thời gian dài, và việc Emily (đặc biệt
là Emily) cùng Harry ở đây càng khiến cô hạnh phúc hơn gấp bội. Cô có
một ngôi nhà trong mơ, một cuộc sống trong mơ, có chồng và có người bạn
thân thiết nhất ở đây. Cô còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?

(1) Khu mua sắm sầm uất của Anh.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3