Đâu chỉ mình anh - Chương 19
Joe
vội vã đến nhà hàng Gramercy Tavern và anh được chào đón bởi nụ cười đon
đả của nữ nhân viên, cô ta đưa anh tới bàn của Alice, Emily và Harry
Anh
cúi xuống hôn Alice đầu tiên, kế đến là Emily và cuối cùng anh bắt tay
Harry một cách nồng nhiệt rồi kéo ghế ra và ngồi xuống.
“Anh Harry, rất vui được gặp lại anh”
“Rất vui khi được đến đây, Joe”
“Chuyến đi tốt đẹp chứ?”
“Thật sự tuyệt vời”
“Hai người bay hãng Ba à?”
“Không. United. Mức giá rẻ đến nỗi không thể bỏ qua được”
“Cuộc sống ở Luân Đôn cổ kính đầy mưa rơi thế nào em?
Emily đảo mắt. “Vẫn đang mưa. Còn cuộc sống ở New York thần tiên thì sao anh?”
“Thần tiên”, Joe mỉm cười nhắc lại
“Ôi, thật chứ.” Emily phản pháo. “Anh có yêu nới này nhiều như Alice không?”
“Anh
không nghĩ là có người lại yêu người này nhiều hơn cô vợ yêu quý của
anh” Anh mỉm cười trìu mến với Alice “Nhưng xét một cách tổng thể thì
đây là sự di dời rất tuyệt vời”. Anh quay ra vẫy người phục vụ, gọi
cocktail Bloody Mary gia vị rồi quay lại bàn
“Vậy anh nhớ điều gì nhất về London?” Emily hỏi thêm
Joe ngừng lại suy nghĩ. “Anh nhớ những khi được nhảy phốc lên máy bay và bay khắp châu u vào cuối tuần”
“Nhưng” Alice nói xen vào, “ở đây mình được đến Caribe, và chỗ đó hoàn toàn không tệ chút nào”
“Đúng là vậy, nhưng hai nơi này hoàn toàn khác nhau”
Emily
gật đầu. “Tớ e là tớ phải đồng ý với anh Joe về vấn đề này. Xin lỗi cậu
nhé, nhưng cậu không thể so sánh Caribe với châu u được đâu. Anh nói
tiếp đi”
“Thế
đấy châu u. Và hiển nhiên là anh nhớ bạn bè. Anh nhớ sự quen thuộc gần
gũi của mọi thứ ở Luân Đôn. Ở New York này anh rất thoải mái, nhưng anh
không hiểu về những con người ở trong các cửa hàng cửa hiệu như cái cách
anh hiểu con người ở Luân Đôn. Anh nhớ mấy chương trình truyền hình”
“Chắc
anh đang đùa rồi!” Emily thốt lên khi một người phục vụ lặng lẽ đặt thực
đơn vào tay cô. “Ở Mỹ có nhiều chương trình hay hơn nhiều. Chương trình
Fraiser thì sao? Hay West Wing? Các chương trình đỉnh nhất đầu có đây
mà”
Joe
lắc đầu. “Không đâu. Em nghĩ như vậy bởi vì người Anh chỉ xem những
chương trình đỉnh nhất của đỉnh nhất. Em sẽ không tin nổi là ở đây có
nhiều chương trình rất nhảm nhí”
“Anh
không dành hết giờ này đến giờ khác để xem cái thể loại bi kịch như
Bionic Woman đấy chứ?” Harry nhe răng cười, còn Alice thì bắt đầu ngặt
nghẽo
“Em
không ngờ là anh nói thế đấy! Tuần trước, có tới hai lần em lướt qua ti
vi thì cả hai lần em đều thấy phim có Lindsay Wanger thủ vai chính!”
Alice nói không ra hơi
“Và cô nàng mắc bệnh ung thư hoặc có ông chồng đang hấp hối phải không?”
“Em
chỉ xem chút xíu thôi nhưng rõ ràng là diễn biến tiếp theo luôn xuất
hiện bi kịch. Những cuộc điện thoại lúc nào cũng xì xoẹt khăn giấy và lo
lắng buồn đau. Thật ra thì em để ti vi ở chế độ câm khi em nghe điện
thoại, nhưng vấn đề là” – Alice chăm chú nhìn Harry – “làm sao anh biết
nhiều đến vậy về diễn viên chính của Bionic Woman?”
“Đó là bí mật rất ít người biết, nhưng anh đã sống ở San Diego hai năm, khi anh còn là thiếu niên”
“Thế mà em không biết đấy!” Emily sửng sốt
“Thế nào hả anh?” Alice tò mò
Harry
nhún vai. “Bố anh là người Mỹ, và họ muốn sinh sống ở đây, vì vậy bố mẹ
đưa anh đến đây khi anh mười ba tuổi, nhưng không được. Gia đình anh
quay trở lại Anh khi anh mười lăm tuổi, và” – anh lại nhún vai – “và ở
đó cho đến tận bây giờ”
“Em cũng định nói là giọng anh không pha chút Mỹ nào cả”
“Anh có ở đây đủ lâu đâu”
“Nhưng”, Alice thích thú nói, “điều đó lý giải được cho hàm răng hoàn hảo kia”
“À, cảm ơn em nhé”. Harry toét miệng khoe hàm răng. “Dám cá là em nói vậy với tất cả các chàng trai”
Lúc
mười giờ tối trông Emily y như một cái xác không hồn. Harry tỉnh táo hơn
đôi chút vì hồi chiều anh được ngủ một giấc, nhưng lúc này bên Anh đang
là ba giờ sáng, cộng thêm việc bọn họ đều đã hơn ba mươi tuổi, rõ ràng
không tốt chút nào, và Harry phải đưa Emily ra khỏi nhà hàng.
“Chúng mình phải dự tiệc mà em”, Joe khổ sở thì thầm với Alice trong lúc đi về phía góc đường đón taxi
“Ôi, tệ thật. Em quên béng mất. Nhưng bọn họ đang ở trong tình trạng không thể đi đến đâu khác ngoài cái giường”
“Em yêu, em đưa khóa nhà cho họ và họ có thể tự vào nhà được, còn em và anh đi dự tiệc”
“Nhưng làm thế thì bất lịch sự quá”
“Nhưng nhận lời mời rồi mà không tham dự thì còn bất lịch sự hơn”
“Ôi,
thôi mà, Joe. Anh biết rõ những bữa tiệc như vậy là thế nào rồi còn gì.
Có tới cả triệu người tham dự, họ không cách nào biết chúng ta có mặt ở
đó hay không”
“Vấn
đề không phải thế” Joe cáu kỉnh nói. “Alice, anh biết em quên rồi, nhưng
em đã nói là chúng mình sẽ đi, và anh muốn em đi với anh. Dạo gần đây
chúng ta hiếm khi gặp nhau, lúc nào em cũng ở lại cái miền quê chết dẫm
đó, và em ít có khả năng làm nhất là dành thời gian ở bên anh khi em thu
xếp được để tới Manhattan này.”
Alice
không vui. Cô hoàn toàn không thích thú gì việc đi tham dự một bữa tiệc
hời hợt với hàng trăm con người hời hợt, nhưng Joe nói đúng. Mặc dù khi ở
Luân Đôn, thời gian cô dành ra bên anh cũng không nhiều hơn bây giờ,
nhưng đó là do anh chọn: cô không gặp anh vì anh luôn bận việc hoặc đi
công tác, hoặc hủy hẹn với cô vào giờ chót
Còn
bây giờ, cô hầu như không gặp anh vì cô quá bận rộn, quá gắn bó với cuộc
sổng riêng bên ngoài thành phố, và sự thay đổi này trong mối quan hệ
giữa họ khiến cô không thoải mái và luôn có cảm giác có lỗi
Đây là lý do khiến tối nay cô đồng ý đi dự tiệc cùng Joe
Ngay
khi chiếc taxi đỗ xịch bên ngoài tòa nhà The Hudson, Alice biết ngay là
cô sắp có một khoảng thời gian không vui vẻ gì ở đây. Nơi này chật ních
những con người ăn mặc sành điệu, tiếng nhạc ầm ĩ, và cô đã quên mình
ghét tiệc tùng đến mức nào.
Joe đi
trước cô và nhanh chóng đến bên những người anh quen biết, cúi xuống
hôn bà quý cô và bắt tay quý ông trong khi Alice đứng sau anh với nụ
cười giả tạo, chờ được giới thiệu
“Ted, Kerry, đây là Alice, vợ tớ”
“Chào
chị, chị khỏe không?” họ bắt tay nhau, và Kerry nở nụ cười giả tạo giống
hệt nụ cười của Alice. Với dáng vẻ mảnh khảnh cao ráo và mái tóc đỏ, cô
ta nhìn Alice từ trên xuống dưới để đánh giá cô, và cô ta quyết định là
Alice đã qua vòng đầu tiên về diện mạo
“Chúng
tôi đợi mãi để được gặp chị”, cô ta hét vào tai Alice giữa tiếng nhạc
ồn ã. “Suốt một thời gian dài chúng tôi cứ nghĩ là Joe nói khoác”
“Chị nói vậy là sao?” Alice hét ngược trở lại vào tai cô ta
“Anh
ấy cứ nói là anh ấy kết hôn rồi nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp chị cả.
Thế nên chúng tôi cứ nghĩ là anh ấy bịa ra chuyện về chị thôi”
Alice
mỉm cười, “Ôi, không đâu”. Cô giơ một cánh tay ra. “Chị sờ mà xem. Tôi
bằng xương bằng thịt đấy nhé. Chị quen anh Joe thế nào”
“À,
cũng như mọi người thôi. Khi tham gia sàn diễn, chị sẽ gặp đi gặp lại
những con người ấy rất nhiều lần. Tôi cho rằng Joe cũng đã trở thành một
gương mặt quen thuộc”
“Sàn diễn?”
“À, là những bữa tiệc. Những buổi gây quỹ. Toàn trò nhảm nhí”
Alice
không hiểu. Và quan trọng hơn là cô không biết Joe lại tham gia “sàn
diễn” đủ nhiều để trở thành gương mặt quen thuộc. Làm sao anh có thể đi
được nhỉ? Mỗi khi Alice ở lại miền quê và nói chuyện điện thoại với Joe,
hầu như lần nào anh cũng chuẩn bị đi ngủ. Ít nhất là anh nói với cô như
vậy
Alice
thở dài khi cảm nhận được cơn quặn đau quen thuộc trong ngực, một cảm
giác quen thuộc không được vui vẻ lắm trong thế giới của cô. Cô ngước
mắt nhìn Joe, rõ ràng có vẻ như anh quen bết tất cả mọi người ở đây, và
tâm trí cô bắt đầu ong lên. Anh ấy vẫn nói dối mình sao? Tại sao anh
phải nói dối? Có phải anh ấy làm gì đó không hay không? Hay do mình quá
nhạy cảm?
Suy
nghĩ chiếm thế thượng phong là: Nếu anh ấy đi dự tiệc khi mình ở lại
thôn quê thì sao nào? Mình đâu thể mong anh ấy tối nào cũng đi ngủ lúc
chín giờ được? Vì Chúa, nếu anh ấy đi dự tiệc khi không có mình thì cũng
đâu có nghĩa là anh ấy dan díu với người khác. Chị Kerry kia nói rồi
đấy, anh ấy vẫn nói về vợ mà, vì vậy hiển nhiên là anh ấy không giả vờ
như thể còn độc thân rồi
Mình
quá nhạy cảm rồi, Alice tin như vậy khi cô khoác tay Joe và mỉm cười với
anh, và cô thề sẽ không để trí tưởng tượng làm tâm trí rối tung lên nữa
“Chúc
anh buổi sáng tốt lành. Anh dậy sớm đấy”. Alice dự lưng vào cửa buộc dây
giày đánh quần vợt, Snoop nhảy vọt đến và nằm dưới chân cô
Harry
chăm chú đọc trang đầu của tờ New York Times. “Anh dậy lúc năm giờ. Chắc
tại đi máy bay mệt phờ. Nhưng em cũng dậy sớm thế. Đêm qua mấy giờ hai
người về?”
“Không muộn lắm. Sau nửa đêm một chút thôi”
“Bữa tiệc thế nào?”
Alice
nhún vai. Bữa tiệc kết thúc cũng giống như hàng triệu bữa tiệc mà cô đã
tham dự kể từ khi cô đến đây, và cô ghét tất cả những bữa tiệc đó
Tiệc
tùng chật ních với những người gầy nhẳng trong quần là áo lượt của các
nhà thiết kế và nhai đi nhai lại những câu chuyện giống nhau: tán gẫu về
những người mà họ cũng quen biết (Alice không biết ai trong số đó),
hoặc cánh phụ nữ thì gắng làm thân với cô bằng cách hỏi cô làm tóc ở đâu
hoặc cô dùng loại son môi gì. Đàn ông thì đứng túm tụm lại với nhau,
trông họ rất giống đám thanh niên choai choai đi khiêu vũ hồi cô còn đi
học mà cô vẫn nhớ rõ, rồi họ thao thao bất tuyệt về tình hình thị
trường, đất đai và thể thao
“Bữa tiệc cũng hay. Vui. Nếu anh thích kiểu tiệc tùng như thế”
“Vậy em có thích kiểu tiệc tùng như thế không?”
“Thật lòng mà nói thì em sẽ vui hơn nhiều nếu lúc đó được ở trên giường”
“Chắc chắn là chúng ta ai cũng vui hơn khi được ở trên giường”
“Ôi. Quá nhiều thông tin rồi đấy, cám ơn anh nhé”
Harry
nhe răng cười. “Cám ơn em, nhưng anh không có ý đó đâu nhé. Vậy em định
đi đâu khi trời mới tờ mờ sáng? Em định đến sân thể dục để tiêu hết bữa
ăn khuya hôm qua, anh nói đúng không?”
“Anh
đùa à. Emily không nói với anh là em bị dị ứng với phòng tập thể dục à?
Em và Snooop đi dạo buổi sáng trong Công viên Trung tâm thôi. Anh có
muốn đi cùng không?”
“Có chứ. Đợi anh đi giày đã nhé”
“Anh mang theo cả áo khoác nữa nhé. Đài báo hôm nay trời lạnh đấy”
Harry liếc mắt ra cửa sổ. “Nhưng nhìn trời xem. Trời xanh trong và mặt trời đang tỏa sáng”
“Không nói lên điều gì hết. Ở đây lúc nào mặt trời cũng tỏa sáng mà, nhưng chỉ đánh lừa ta thôi. Anh cứ mang áo khoác theo đi”
“Ok, ok. Phụ nữ luôn biết điều gì tốt nhất mà”
“Tốt.
Em chỉ muốn nghe có thế thôi. Mang theo cả cái này nữa”. Alice túm lấy
hai chiếc mũ len trên ghế rồi ném một chiếc cho Harry và trùm chiếc còn
lại thật chặt qua hai tai
“Anh không nghĩ nó hợp với anh” Harry nhướng mày lên khi Alice nhăn mặt với anh
“Rồi anh sẽ phải cảm ơn em thôi. Đi nào. Snoop phải đi vệ sinh rồi”
“Chúa ơi.” Harry xuýt xoa khi họ bước ra khỏi cửa. “Trời lạnh cóng”
Alice mỉm cười. “Đừng nói là em chưa cảnh báo anh trước nhé”
“Lúc nào em cũng nói khó chịu vậy à?” Harry cau mày
“Lúc nào anh cũng yếu đuối vậy sao?”
“Đúng trọng tâm luôn. Công viên cách đây có xa không? Mình gần tới nơi chưa vậy?”
“Chúa ơi, anh đúng là yếu đuối thật đấy. Đi thôi anh, đi bộ nhanh nhé. Như thế sẽ giúp cơ thể ấm lên”
“Ấn tượng quá”. Họ đến công viên và Alice đi chậm lại để tháo khăn quàng cổ ra. “Trông anh sung sức hơn vẻ bề ngoài đấy”
“Còn
em thì sung sức như vẻ bề ngoài thôi. Mà ý em là sao khi nói rằng anh
sung sức hơn vẻ bề ngoài? Trong người anh đâu có tí mỡ béo nào”
“Em biết. Chắc chắn là công việc vườn tược và làm mộc giúp anh sung sức như vậy”
Harry nhướng mày “Em vẫn nhớ cơ à?”
“Tất nhiên rồi. Anh nghĩ là em mời anh đến vùng thôn quê chỉ vì em mến anh thôi à?” Alice cười vang
“Tệ thật. Anh biết đây là cái bẫy mà. Vậy là anh sẽ phải đóng giá sách à? Hay trồng củ hành?”
Alice
quay sang phía anh. “À há! Hóa ra là anh không giỏi như em nghĩ nhé, nếu
không thì anh phải biết thời điểm này mà trồng hành là quá muộn rồi”
“Tất
nhiên là anh biết vậy. Chỉ là anh muốn thử em thôi” Harry toét miệng và
đưa tay túm dây xích của Snoop. “Nào, giờ thì xem em huấn luyện chó thế
nào rồi. Em có mang theo thức ăn cho chó không?”
“Dĩ nhiên!” Alice thò bàn tay vẫn còn đeo găng vào túi lôi bịch thức ăn nho nhỏ ra đưa cho Harry. “Anh dạy em giỏi lắm mà”
“Và hy vọng em cũng dạy Snoop dễ thương giỏi như vậy. Snoop! Ngồi xuống!” Snoop ngoan ngoãn ngồi xuống và nhìn Harry chờ đợi
“Ngoan lắm!” Harry vứt một miếng thức ăn vào miệng chú chó và xoa đầu nó
“Nằm
xuống!” Snoop nằm dài dưới đất và vẫn ngước mắt nhìn Harry, trong khi
Harry thấy rất ấn tượng và cho cậu chàng thêm một miếng thức ăn nữa
“Nằm
im!” Harry quay lưng và đi ra xa vài mét, rồi anh quay lưng lại và thấy
Snoop vẫn nằm im bất động ở chỗ cũ. “Alice Chambeers, anh rất, rất ấn
tượng đấy”
“Anh
xem này”, Alice cười. “Snoop, bắt tay nào”. Cô cười giòn tan khi Snoop
ngoan ngoãn giơ chân lên và đặt vào tay cô. “Tay kia”. Snoop đặt chân
xuống và giơ chân khác lên, và Alice thề là cu cậu đã mỉm cười khi làm
vậy
Harry
đi lại và vô cùng thích thú nói với Snoop. “Cậu bé ngoan!” anh nói và
xoa lông chú chó/ “Cậu bé ngoan quá! Và cô bé cũng ngoan nữa!” Anh quay
sang Alice và vẫn giữ nguyên ngữ điệu, đưa mẩu thức ăn cho chó lên tận
miệng cô trong khi cô nhăn nhó ghê tởm, rồi cô cười và đẩy tay anh ra
“Alice,
cô bé ngoan!” Harry tiếp tục nói, vừa cười lớn vừa cố ấn mẩu thức ăn
tận miệng cô. “Ai là cô bé ngoan nào!” Snoop sủa ầm lên vì muốn được
tham gia trò chơi, còn Alice vừa cười vừa la hét khi chạy ra xa khỏi mùi
thức ăn khó chịu từ tay Harry
“Tránh xa em ra!” cô hét to và cười vui vẻ. “Để em yên nào. Eo. Mùi kinh quá”. Cuối cùng Harry cũng cho Snoop mẩu thức ăn đó
“Nhưng em dạy chú chó này tốt lắm. Nghiêm túc đấy. Anh rất ấn tượng”
“Tất nhiên. Anh nghĩ là em làm gì khi ở nông thôn cả ngày trời? Xem ti vi chắc?”
Harry nhún vai. “Anh đoán là em chỉ xem phim truyền hình thôi”
“Ha ha”
Suốt một lúc lâu, họ im lặng dạo bước về phía hồ nước và ngồi trên ghế đá ngắm đàn vịt trời.
“Chẳng phải vịt trời phải bay về phương Nam khi đông đến sao?” Harry nói sau vài phút im lặng
“Em cũng tưởng thế. Em nghĩ đây là những con vịt không muốn đi nghỉ”
“Hừmmm.” Harry gật đầu. “Bọn chúng không đi được máy bay EasyJet đâu nhỉ?”
“Em không chắc là hãng này bay khắp nước Mỹ đâu”
Harry mỉm cười và quay sang Alice. “Em biết không, em thay đổi rất nhiều”
“Thật sao? Nhưng anh có biết gì về em đâu. Sao anh nói thế được?”
“Alice,
em đang đỏ mặt kìa. Em nói đúng, anh không biết nhiều về em mặc dù anh
có cảm giác anh biết em rất rõ, bởi vì Emily luôn miệng kể về em, nhưng
khi gặp em anh lại rất ngạc nhiên, vì cho dù rất mến em nhưng dường như
em, ôi Chúa ơi, có lẽ anh không nên nói điều này, nhưng dường như em
không được hạnh phúc”
“Thật
sao? Kỳ cục quá nhỉ. Ngay cả khi em ở Brianden cũng vậy sao? Chúng ta có
quãng thời gian rất tuyệt vời mà. Chẳng lẽ lúc đó trông em không hạnh
phúc sao?”
“Không
phải là em phải ngồi khóc hay kiểu kiểu vậy, chỉ là em có vẻ buồn thôi,
và giờ thì vẻ buồn đó không còn nữa. Trông em hoàn toàn khác”
“Chỉ vì lúc này sáng sớm và em không trang điểm thôi”
“Không
phải, mặc dù anh phải thừa nhận là trông da em hơi xù xì… ối!” Alice
huých mạnh cùi chỏ vào anh và nhăn mặt lại “Được rồi, được rồi, anh đùa
thôi. Nhưng nghiêm túc đấy, việc này không liên quan gì đến phấn son hay
thời điểm trong ngày, toàn bộ, ối… “ Anh nhăn nhó và gục đầu vào hai
bàn tay
“Sao cơ? Anh định nói gì đó kinh tởm đúng không? Đó là lý do anh nhăn mặt đúng không? Nào. Nói em nghe”
“Cái này có vẻ lố lăng nhưng… thần thái của em thay đổi rồi”
“Anh nói đúng. Có vẻ lố lăng”
“Vậy thì anh nên ngậm miệng lại”
“Không. Anh cứ nói đi. Nói về em cũng vui mà”
Harry lắc đầu. ‘Không tin được là em lại nói thế”
“Nhưng đúng mà!” Alice nói dối. “Chủ đề yêu thích của em đấy”
“Em muốn anh bổ sung thêm điều gì về em?”
“Ôi
không phải thế. Chỉ là sẽ thú vị hơn khi nghe người khác nói ra suy nghĩ
của họ về em thôi. Nào. Ta đi bộ tiếp nhé” Alice đứng lên, bởi vì mặc
dù chỉ là đùa thôi nhưng cô không thoải mái lắm với cuộc trò chuyện này,
với sự thân mật mà cô tạo ra, mặc dù cô có thể che giấu sự khó chịu
bằng khiếu hài hước của mình, nhưng sẽ dễ chịu hơn nếu đứng lên, tiếp
tục đi bộ và thay đổi chủ đề
“Vậy”
Alice nhanh nhẹn nói. “Chúng ta đi mua cà phê và mang bánh về nhé. Hôm
nay chúng ta có ối việc phải làm, sau đó hai người có thể về nhà em ở
miền quê vào hôm nay hoặc ngày mai”
“Ừ, đúng rồi” Harry đứng lên. “Anh thì thế nào cũng được. Thế nào thì tiện cho em hơn?”
“Chà” – Alice nhìn lên trời, “chỉ cần trời không có tuyết thì thế nào cũng được”
“Vậy nhìn lên trời em có thể nói gì nào? Hôm nay có tuyết rơi không vậy?”
“Em nghĩ là hôm nay không có tuyết”
“Làm sao em biết được?”
“Em có biết đâu. Em chỉ muốn mang vẻ mặt như thể em biết rõ điều em đang nói đến thôi”
“Ừm”. Harry nghiêm nghị gật đầu. “Trong trường hợp này thì anh phải đồng ý với em. Chắc chắn là hôm nay không có tuyết rơi”
Họ về
tới nhà, căn phòng vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Tờ New York Times vẫn nằm
nguyên vị trí cũ, cánh cửa hai phòng ngủ vẫn đóng chặt
“Chúa
ơi, họ lười quá đi thôi” Alice vừa cười vừa đặt cà phê và bánh lên bàn.
“Đợi em lấy đồ ăn ra rồi chúng ta sẽ đi gọi hai người dậy”
“Anh giúp gì được không?”
“Anh lấy đĩa và dao nhé?”
“Được thôi”
“À, pho mát kem trong tủ lạnh”
“Anh nhớ rồi”
“Vâng” Alice bày đồ ăn ra bàn. “Giờ thì em và anh đi lôi bọn họ ra khỏi giường thôi”
“Anh yêu ơi”, Alice thì thầm với anh chồng Joe không mảnh vải che thân đang ngủ say sưa. “Bữa sáng được dọn sẵn trên bàn rồi”
Joe
quay người và mỉm cười ngái ngủ. Anh tỉnh giấc một lúc rồi, nhưng giường
ấm áp và êm ái quá nên anh vẫn còn lơ mơ. Kỳ cục thay, anh lại nghĩ
miên man về Josie. Anh không nghĩ về cô từ lâu rồi, anh cũng không nói
chuyện hay liên lạc với cô, ngoại trừ thi thoảng anh nhìn thấy tên cô
trong danh sách đầu tiên của thư điện tử được gửi theo nhóm đến địa chỉ
của anh, vậy mà sáng nay anh lại nhớ cảm giác về làn da, về mái tóc của
cô
Anh
rất phấn khích khi nghe thấy tiếng chân Alice bước vào phòng ngủ. Alice
dễ thương. Đúng là liều thuốc đặc trị. Anh lăn về phía cô và luồn tay
vào trong áo cô, rồi anh xoa phần dưới bầu ngực cô và mỉm cười
“Dậy thôi anh” Cô kéo anh dậy và lật chăn ra. “Bữa sáng sẵn sàng rồi”
Chết
tiệt. Alice đứng lên và biến mất khỏi phòng ngủ. Rõ rang là cô không có
hứng, và rõ rang là anh không có thời gian quan tâm đến dương vật đang
dựng đứng lên. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Joe chầm chậm chui ra
khỏi giường và vào phòng tắm qua loa bằng nước lạnh
“Ở đây mới tuyệt vời làm sao!” Emily thở dài khi cô quay lưng ngắm nhìn đường chân trời New York ở tít đằng xa
“Chẳng phải New York rất tuyệt vời sao? Em có thể ở đây mãi mãi”
Họ
dành cả buổi sáng hôm qua để mua sắm, sau đó ăn trưa trong một ngôi
làng, buổi chiều họ đi rạp hát, và ăn tối ở Tribeca. Emily mệt lả nhưng
rất phấn khích, và cô cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ vì họ phải trở về
“Ái
chà, chắc chắn là mọi người ở đây rất yêu quý em” Harry mỉm cười. “Emily
yêu dấu của anh đơn thương độc mã giúp nền kinh tế hồi phục”
Alice
cười nhưng mặt Emily lạnh tanh “Anh Harry, tại sao anh lại có thể nói
như vậy hả? Mọi thứ em mua đều là mua ở chợ trên đường Canal, không thì
cũng là các cửa hàng nho nhỏ re rẻ ở SoHo thôi mà”
“Em à,
anh không nói về chất lượng, mà anh nói về số lượng kia”, Harry nói.
“Anh không biết là mình sẽ mang đồ về nhà kiểu gì đây”
“Mình sẽ mua thêm một cái túi nữa” Emily càu nhàu
“Anh tưởng là em không còn đồng nào nữa mà?” Harry nói
“Ôi, Harry, vì Chúa. Tại sao anh không phấn chấn lên nhỉ?” cô cáu kỉnh nói. “Chúng ta đang đi nghỉ. Đi nghỉ thì phải vui vẻ chứ”
Alice
và Joe thấy thật khó xử. Alice muốn nói Emily nên thư giãn, vì cô bạn
quá nhạy cảm, nhưng cô đã học được cách không can thiệp vào chuyện riêng
của người khác, vì vậy cô chỉ ngồi im
Cuối
cùng thì Joe là người phá tan bầu không khí kỳ cục này. “Anh Harry này,
tôi hy vọng anh có mang theo thùng dụng cụ. Hình như Alice có việc muốn
nhờ anh thì phải”
“Chết tiệt, biết ngay là tôi đã để quên gì đó mà” Harry vỗ tay đen đét vào trán
“Ôi, chà” Joe mỉm cười. “Anh dùng đồ của tôi cũng được”
Alice phì cười. “Anh làm gì có hộp dụng cụ”
“Anh có vài cái tuốc nơ vít mà” Joe trả miếng
“Em mới là người có hộp dụng cụ, cảm ơn anh nhiều nhé” Alice nói và quay sang Harry, “và em rất sẵn sàng cho anh mượn”
“Có ai nói rằng như thế này là nghỉ hè miễn phí không nhỉ?” Harry tặc lưỡi nhìn ra ngoài cửa sổ
“Không
thể tin được là bọn mình lại đang ở đây” Emily hét lên khi ô tô rẽ vào
nhà Alice ở Highfield. “Ý tớ là tớ vẫn nghĩ Brianden là làng quê, nhưng
nó chẳng là gì so với ở đây cả. Ở đây cứ như trong phim vậy. Cậu cứ nhìn
những cánh rừng nhỏ, những hàng cây kia xem”
“Đẹp
quá đúng không?” Alice mỉm cười và thấy thư thái hơn nhiều vì được trở
về nhà. Họ lái xe dọc lối vào và dừng xe ngay trước cửa nhà
“Đây hả?”
“Ờ.. ừ”
“Đáng
yêu quá”, Emily nói, và đúng là ngôi nhà đẹp thật, nhưng cô lại chờ đợi
một ngôi nhà tráng lệ hơn. Cô biết Joe đang có kế hoạch xây dựng một
ngôi nhà lớn hơn gấp nhiều lần trên mảnh đất này, nhưng cô cũng biết
Alice rất hạnh phúc với ngôi nhà hiện tại, và nếu bạn thích phong cách
Mỹ ngày xưa thì ngôi nhà quả là hoàn hảo, nhưng hình dung của cô thì
không giống thế này chút nào.
“Cánh đàn ông con trai sẽ mang đồ đạc vào sau. Em mình đi thôi, tớ sẽ đưa cậu đi xem hết ngôi nhà”
Họ đi
quanh tầng một, và Alice chỉ cho Emily xem những đồ đạc được sơn quét
lại, đồ đạc được cải tạo mới, hay những việc cô sẽ làm, rồi sau dó họ
lên lầu xem ba phòng ngủ nhỏ, phòng dành cho khách sang trọng và như mời
gọi với ga trải giường màu xanh da trời kết hợp với rèm cửa đồng màu,
đống gối được đặt ngẫu nhiên trên giường.