Đâu chỉ mình anh - Chương 07
“Anh
muốn với em là chỗ này đẹp biết bao” – Harry liếc nhìn qua kính chắn gió
khi anh đỗ xe trước nhà – “nhưng tối quá, anh không nhìn thấy gì cả.”
“Vì đây là thôn quê mà anh,” Emily nói. “Alice ơi, dậy thôi, đến nơi rồi.”
Emily
dò dẫm trong bóng tối để tìm chìa khóa và cuối cùng cô cũng mở được cửa.
Cô nhanh chóng chạy đi bật đèn quanh nhà, và ngôi nhà ngập tràn ánh
sáng vàng dịu trong khi Alice và Harry đứng rùng mình vì lạnh ngoài vườn
trước để đợi hai con chó đi vệ sinh sau hành trình khá dài.
Khi Humphrey và Dharma đi tè xong, lửa trong lò sưởi đã kêu tí tách và ấm nước đang khe khẽ rít lên trên bếp.
Lâu
lắm rồi Alice chưa đến Brianden, cô đứng ngoài cửa một lúc và thực sự bị
ấn tượng trước những gì Emily đã làm, cô ấy đã biến ngôi nhà xấu xí và
tầm thường của thập niên tám mươi thành ngôi nhà mới ấm cúng làm sao.
Tấm
thảm màu hồng cá hồi được thay thế bằng thảm bằng len đan dày màu mật
ong thẫm. Một bộ sofa mềm mại màu nâu nhạt được đặt đối diện với lò
sưởi, và chiếc ghế bành bọc vải đỏ kẻ ca rô được nhét vào góc nhà. Chiếc
ghế dài có đệm da chất đầy một chồng sách và đồ lặt vặt, bên dưới cửa
sổ là chiếc bàn lớn làm bằng gỗ sồi mà Emily mua tại Stow.
Trên
bàn là mấy cái chân nến màu bạc, và lúc này Emily đang châm nến mà không
thèm quan tâm đến việc nến có thể rỏ xuống mặt bàn.
Trước
đây, phòng bếp có màu trắng, cao, đẹp lộng lẫy với núm cửa bóng loáng
bằng bạc và trần bếp làm bằng formica rất giông đá granite. Emily thuê
thợ mộc địa phương làm những cánh cửa tủ Shaker và cửa sơn màu vàng
nhạt, còn quầy bếp đã được thế chỗ bằng cái bàn thái thịt dày cộp.
Ở một
đầu phòng bếp là chiếc bàn dài làm bằng gỗ thông với một đống ghế được
Emily nhặt nhạnh từ nhiều nơi, và mặc dù không đồng bộ nhưng tất cả đều
còn tốt. Tường nhà được trang trí với rất nhiều khung ảnh gia đình và bè
bạn, hay những bức tranh mà cô mua tại các phòng tranh địa phương.
Phòng bếp ấm cúng, mời gọi và rõ ràng là trung tâm của ngôi nhà, như
chức năng vốn có của mọi phòng bếp.
Harry
mang các túi đồ vào bếp – trên đường đi họ có ghé vào siêu thị - và đặt
lên bàn. Rất thành thạo, Alice mở túi bỏ các thứ ra ngoài, còn Emily đặt
ba tách trà ngoại cỡ lên khay, túm lấy một túi bánh quy, lấy răng xé vỏ
túi và trút bánh vào đĩa.
“Thôi
nào, việc đó làm sau cũng được mà.” Cô mang khay nước vào phòng khách và
khẽ đặt lên bàn uống cà phê trước khi ngồi phịch xuống ghế sofa với
tách trà trong tay.
Alice lấy một tách trà và ngồi bên cạnh bạn, cô tháo phăng đôi giày cao cổ và khoanh chân lại, còn Harry thì ngồi trên ghế bành.
“Thật
là dễ thương làm sao!” Cô vui sướng nhìn khắp căn phòng. “Tớ không thể
tin những gì cậu đã làm được kể từ lần cuối cùng tớ ở đây đấy nhé. Thật
đáng kinh ngạc.”
“Anh
chưa từng đến đây, tất nhiên rồi.” Harry gật đầu nói, “nhưng anh cũng
đồng ý là ngôi nhà rất dễ thương. Anh nhớ em có nói đây là nhà cho dân
lao động thuê mà.”
“Đúng
thế mà anh,” Emily cười. “Anh đợi đến sang đi, rồi anh sẽ thấy bên ngoài
trông thế nào. Bên trong vẫn rất đẹp, và chúng ta có được tầm nhìn
tuyệt vời nhất ra thung lũng. Mỗi khi đến đây, em luôn tự hỏi tại sao em
không dành nhiều thời gian hơn ở đây.”
“Tớ
không biết làm sao cậu lại về Luân Đôn sau khi đã sống ở đây,” Alice thở
dài. “Nếu nhà này là của tớ, tớ sẽ không bao giờ đi đâu cả.”
“Nhưng em còn phải chăm lo cái bảo tàng mà,” Harry mỉm cười.
“Chúa ơi. Đừng nhắc em nhớ đến nó chứ.”
“Em
biết anh không tin đâu, nhưng ngôi nhà này hợp với phong cách của Alice
hơn nhiều,” Emily cười nói với Harry, khi điện thoại trong một cái túi
nào đó bắt đầu đổ chuông. “Chúa ơi, phải điện thoại của tớ không vậy?”
Emily nhảy lên lục lọi túi trong khi Alice chán nản đứng dậy và đi ngang
phòng về phía túi xách của cô.
“Không
phải đâu. Chắc là điện thoại của tớ. Chắc chắn là anh chồng của tớ đang
gọi để nói với tớ là anh ấy lỡ tàu hoặc không thể đến đây. Lại vậy nữa
rồi.” Cô lôi điện thoại ra và nhấn nút nghe.
“Em yêu, anh đây.”
“Vâng, Joe. Em biết rồi.”
“Em
ơi, buổi họp kết thúc rồi nhưng khách hàng muốn đi ăn tối, vậy nên anh
nghĩ là tối nay anh sẽ không đến đó được. Sẽ tiện hơn nếu anh đi thẳng
về nhà và sớm mai anh sẽ bắt chuyến tàu đầu tiên.”
“Được rồi.” Giọng Alice rất lạnh lùng.
“Alice à, em đừng như vậy chứ. Anh biết làm thế nào được, đó là công việc. Anh không thể làm khác được.”
“Okay, okay. Sáng mai gặp anh nhé. Chúc anh buổi tối vui vẻ.”
“Em cũng vậy nhé.”
“Chào anh.” Alice không đợi nghe câu “Anh yêu em”, cô chỉ thở dài và đặt điện thoại xuống.
Joe
búng tay tắt điện thoại, anh mỉm cười một mình và quay trở lại quán
rượu. Anh chắc chắn tối nay vận may của anh sẽ đến, chắc chắn anh sẽ
chinh phục được trái tim nữ hoàng băng giá, mặc dù anh hơi ngạc nhiên vì
sự việc xảy ra khá chóng vánh.
Họ
dành trọn hai tiếng cuối để trò chuyện với nhau. Joe rất thuộc bài, anh
nói rất ít về bản thân và cuộc hôn nhân của mình, thay vào đó anh khuyến
khích Josie thổ lộ tâm tình, hỏi cô nàng nhiều câu hỏi về nghề nghiệp,
quan điểm và hoài bão cá nhân. Có thể Josie không ngốc, nhưng cô nàng bị
mê hoặc trước sự quan tâm sâu sắc của Joe và thả lỏng hơn do lượng cồn
đã đổ vào người.
Khi
màn đêm buông xuống, Joe kéo ghế lại gần Josie hơn một chút, nhoài người
thêm một chút để nghe rõ hơn, và cô nàng khá bất ngờ khi thấy chính
mình cũng hưởng ứng hành động đó. Lâu lắm rồi cô không cho phép mình bị
cuốn hút bởi bất cứ ai, và mặc dù việc này sẽ không đi đến đâu – anh ta
đã kết hôn, và họ còn làm việc cùng nhau, đúng là công thức hoàn hảo cho
một thảm họa – nhưng ngồi bên cạnh một người đàn ông hấp dẫn vẫn thú vị
hơn là ở nhà một mình.
Thế thì hại gì cơ chứ?
Josie
MitchEmilyl không có ý định điều hành Risk Arb tại Goldmans nhờ vào tiệc
tùng và các mối quan hệ xã hội. Ngay từ hồi còn học đại học, cô đã tham
gia chương trình quản trị viên phân tích của Goldmans và nhanh chóng
nhận thấy rằng mình có thể vươn lên vị trí hàng đầu nếu không nghĩ đến
bạn bè, yêu đương hay đời sống xã hội, chỉ dốc toàn tâm toàn ý cho sự
nghiệp.
Cô
cũng có dăm ba mối quan hệ - nói cho cùng cô cũng chỉ là con người –
nhưng đám bạn trai không tài nào hiểu được sự tận tâm của cô đối với
công việc, khao khát hướng đến thành công của cô, và họ không thể chịu
đựng được lâu với vị trí thứ hai trong cuộc đời cô.
James
là người duy nhất hiểu cô. Giữ chức vị giám đốc quản lý tại Schroder
Salomon Smith Barney, anh làm việc chăm chỉ không khác gì cô, nhưng anh
cũng hiểu rõ tầm quan trọng của việc phải giữ cân bằng, và đã có thời
gian anh giúp cô quên rằng công việc là thứ duy nhất quan trọng trong
cuộc đời mình. Lúc đó, James là người duy nhất quan trọng đối với cô.
Josie
yêu James, để rồi khi James rời bỏ cô và nói rằng anh yêu cô nhưng chưa
sẵn sang bị ràng buộc với hôn nhân – “Không phải lỗi của em, là lỗi của
anh” – cô đã thề sẽ không bao giờ tái phạm phải sai lầm tương tự thêm
một lần nào nữa, thề sẽ không ai có thể làm cô tổn thương như vậy thêm
một lần nào nữa.
Cô
không còn quan tâm đến việc thiên hạ nghĩ gì về mình, cô cư xử lạnh lùng
hơn và quyết không bao giờ đặt đàn ông lên trên sự nghiệp thêm một lần
nào nữa. Tất nhiên Josie cũng có vài mối quan hệ qua loa, nhưng cô luôn
đảm bảo rằng mình ở thế chủ động, rằng không ai có thể đến đủ gần để
trái tim cô rung động chứ dừng nói gì đến việc làm nó tan vỡ.
“Xin lỗi cô nhé.” Joe ngồi xuống và kéo ghế gần hơn nữa, đầu gối anh chạm nhẹ vào đầu gối cô. “Tôi phải gọi điện gấp.”
“Để nói với vợ anh là anh bận họp hành à?” Josie tỏ ra thích thú.
“Không,
thật ra không phải vậy. Tôi nói với cô ấy là tôi đang ngồi cạnh một nữ
đồng nghiệp rất xinh đẹp và rất thông minh, và tôi đang vui đến mức
không thể bỏ đi được vì vậy có thể tối nay tôi sẽ về muộn.”
Josie
lắc đầu. Cô biết có lẽ anh đã nói vậy với hàng triệu cô gái khác. Cô
muốn nói với anh ta rằng anh ta chỉ là một tên đểu cáng, rằng anh ta bị
lộ bài rồi, rằng cô không phải hạng đàn bà lẳng lơ dễ dàng ngã vào tay
của những gã đàn ông có vợ, nhưng cô đã không nói vậy.
Cô
không nói ra vì mãi cho đến trước tối nay, cô đã thực sự quên mất cảm
giác rạo rực, cảm giác hồi hộp của sự hấp dẫn, của sự đề phòng. Cô cảm
nhận được đầu gối Joe đang nhè nhẹ ấn lên đầu gối cô, và cô sững sờ khi
thấy một làn sóng nóng bỏng đang trào lên trong dạ dày.
Cô
biết việc này quá lố bịch. Và nguy hiểm. Cô mới đến làm việc ở Godfrey
Hamilton Saltz, và không hề muốn dan díu với ai đó tại công ty. Cô phải
đi ngay, phải đi trước khi tự chui đầu vào tình thế mà có thể cô không
thoát ra được nữa. Sức cuốn hút ấy mạnh mẽ quá, nhưng bản năng sinh tồn
của cô mạnh hơn thế.
“Tôi phải về đây.” Josie lắc đầu và đưa tay với cái áo vest, phớt lờ vẻ mặt thất vọng của Joe.
“Cô sống ở đâu?”
“Chelsea.”
Mặt Joe sáng bừng lên. Như thế này thì đơn giản hơn anh nghĩ nhiều. “Tôi sống ở Belgravia. Chúng ta có thể đi cùng taxi.”
Alice
nấu bữa tối: món ketri gồm cơm, cá êfin hun khói với hành, rau trộn
thập cẩm và bánh mì giòn nướng trong lò vi sóng. Harry rửa bát đĩa,
Emily lau khô chúng và đến khi mọi thứ được xử lý gọn gàng thì họ đã
uống hết hai chai rượu.
Hai
con chó nằm dài trước lò sưởi khi Harry xung phong đưa chúng đi dạo
trước giờ đi ngủ. Anh mặc áo khoác, chụp mũ len lên mái tóc xoăn (“Đừng
có nói là anh không chuẩn bị gì hết nhé!”) và mở dây xích đưa chó đi
dạo.
Alice và Emily vẫy tay tạm biệt anh, mỉm cười nói với anh và sau khi đã đóng chặt cửa, Emily thở to.
“Nào cậu thầy thế nào?”
“Ngôi nhà rất tuyệt vời. Tớ nói rồi mà.”
Emily đấm mạnh vào Alice.
“Ối!”
“Xin lỗi nhé, nhưng cậu biết là tớ không hỏi về ngôi nhà mà. Cậu thấy Harry thế nào?”
“Harry cũng tuyệt vời nữa.”
“Thật à, có đúng vậy không đấy?” Emily sung sướng thở dài.
“Thât.” Alice gật đầu. “Thật quá ấy chứ.”
Hai giây im lặng, rồi Emily huých khuỷu tay vào Alice. “Vậy nói cho tớ nghe xem anh ấy tuyệt vời như thế nào.”
“Cậu biết anh ấy tuyệt vời như thế nào mà.”
“Nhưng tớ muốn nghe cậu nói về sự tuyệt vời của anh ấy cơ.”
Alice cười ồ. “Được rồi. anh ấy rất hài hước.”
“Anh ấy đúng là thế mà, phải không?” Emily ôm lấy đầu gối.
“Ừ. Và anh ấy có nụ cười rất đẹp.”
“Chẳng lẽ lại không à? Tớ đã nói với cậu là anh ấy cười rất đẹp rồi mà.”
“Tớ biết, và đúng là như vậy.” Lại im lặng.
“Còn gì nữa không?”
“Anh ấy rất quan tâm đến mọi người, và anh ấy rất thú vị.”
“Tớ biết mà! Tớ thích điểm này của anh ấy đấy.”
“Anh ấy biết nấu món ketri.”
“Tớ biết mà! Anh ấy biết nấu nướng.”
“Anh ấy yêu động vật.” Alice không nghĩ thêm được điều gì khác tuyệt vời về Harry nữa.
“Hoàn hảo đến mức nào?”
“Nói tóm lại,” Alice cười lớn. “Có vẻ như anh ấy rất hoàn hảo.”
“Anh ấy hoàn hảo, phải không?”
“Chắc
chắn phải có gì đó không ổn với anh ấy,” Alice đăm chiêu. “Không có ai
hoàn hảo đến vậy cả. có thể là anh ấy có đôi chân hôi xì xấu xí.”
“Ôi trời! Kinh quá đi mất!” Emily nhăn mặt bật cười.
“Tớ cá là thế đấy,” Alice nói tiếp, “Bàn chân hôi, xấu xí và móng chân dài vàng khè.”
“Ôi
Chúa ơi, cậu thật là kinh quá đi mất,” Emily rên rỉ trong tràng cười
sảng khoái. “Đó là điều kinh khủng nhất tớ từng nghe. Tớ không muốn ngủ
với anh ấy nữa đâu!”
Cửa trước mở ra và Dharma nhảy vào trong phòng, theo sau là Humphrey và Harry đang cầm dây xích, Emily tái xanh mặt mũi.
“Chết
tiệt,” cô thì thầm với Alice khi Alice nín cười còn Harry đi lên cầu
thang, vào nhà vệ sinh. “Cậu có nghĩ là anh ấy nghe thấy tớ nói rồi
không?”
“Không,
chắc chắn là không.” Alice cười khúc khích. “Ngay cả khi anh ấy nghe
thấy, anh ấy cũng không hoàn toàn ngây thơ đâu, anh ấy phải biết là
chuyện đó có trong thực đơn tối nay chứ.”
“Suỵt.”
Emily huých vào người Alice khi Harry đi xuống cầu thang, cô cố gắng
nói giọng thật tự nhiên. “Vậy anh ấy nói là sẽ đến đúng không?”
Alice ngạc nhiên nhìn cô bạn thân. “Ừ. Anh ấy nói sẽ đến.”
“Ái chà, hay lắm.” Giọng nói của Emily hồ hởi và nhanh nhảu thiếu tự nhiên. “Có ai thích chơi trò sắp chữ không?”
Cuối
cùng họ không tìm thấy bộ sắp chữ và quyết định rằng trò Trivial Pursuit
sẽ rất tẻ nhạt nếu không chơi theo nhóm, họ lại không muốn chơi trò
Monopoly, vậy là trò Boggle được chọn.
Bốn mươi lăm phút sau, Harry đề nghị đi pha trà và biến mất trong phòng bếp.
Emily nhoài người sang Alice.
“Alice à,” Emily chậm rãi ngân nga. “Tớ nghĩ đến giờ cậu đi ngủ rồi đấy.” Cô nhướng một chân mày lên khi Alice hiểu ý của bạn.
“Chết
tiệt, tớ chậm hiểu quá. Tớ vui quá nên quên béng mất tớ là kỳ đà cản
mũi. Ôi Chúa ơi, cậu định làm chuyện ấy trước lò sưởi, vậy mà tớ lại
ngồi đây như một con ngốc. tớ xin lỗi nhé, tớ đi ngay đây.”
Cô đứng vọt dậy và đi thật nhanh về phía cầu thang cho đến khi Emily chạy theo sau kéo cô, đưa cô trở lại ghế sofa.
“Cậu
không phải là kỳ đà cản mũi,” cô thì thầm. Chúng mình đang vui, và sẽ lộ
mất nếu Harry mang trà trở lại mà không thấy cậu đâu. Cậu chỉ cần uống
trà thật nhanh rồi đi ngủ.’
“Được rồi. Cậu đang mặc đồ lót gì vậy?”
Emily
lắng tai nghe để kiểm tra xem Harry có còn trong bếp không, sau đó cô
nhanh chóng kéo áo len chui cổ lên để lộ ra chiếc áo lót ren màu kem.
“Ôi chao, đẹp quá.” Alice huýt sáo tán thưởng.
“Tớ cũng nghĩ thế. Màu đen thì hơi lộ, cậu có nghĩ thế không? Cái này đủ quyến rũ chưa?”
“Rồi. Chắc chắn tớ sẽ mê cậu nếu tớ là con trai.”
“Chính thế nên tớ yêu cậu đấy.” Emily vòng tay quanh người Alice và ôm bạn. “Cậu luôn biết chọn nói từ ngữ chính xác.”
“Trà
cho ba người đây.” Harry quay trở lại phòng với một khay nước, Dharma
chạy quanh gót chân anh, và Humphrey cũng gia nhập ngay lập tức, rõ ràng
là cả hai con chó đều ngửi thấy mùi thơm của mấy cái bánh quy còn lại
trên khay. “Dharma, nằm xuống!” anh nói và Dharma nằm xuống sàn nhà.
“Thế mới ngoan!” Anh quay sang Humphrey đang vẫy đuôi giữa hai chân anh.
“Humphrey, nằm xuống!” Humphrey nhảy cẫng và đặt vuốt lên đùi Harry.
“Emily à,” anh nghiêm nghị nói, “anh tưởng em nói vẫn huấn luyện nó cơ
mà.”
“À, thì đúng là vậy mà,” Emily tỏ ra lúng túng. “Có vẻ như em còn phải tập thêm.”
Alice
rúc vào tấm chăn lông vịt, tay cầm sách và mỉm cười một mình. Lâu lắm
rồi cô chưa có thời gian vui vẻ như thế này, khi cô không phải lo lắng
về bất cứ việc gì, hay bất cứ ai.
Một
phần trong cô hơi sờ sợ vì ngày mai Joe sẽ đến. Brianden nhỏ xíu, nhưng
vừa đủ rộng cho ba người bọn họ - Emily, Hary và Alice. Cô lo rằng sự
xuất hiện của Joe sẽ khiến ngôi nhà co lại, sẽ lại khiến cô cảm thấy sợ
như kiểu bị giam giữ, một cảm giác mà dạo gần đây cô thường gặp phải.
Và cô
biết Joe sẽ không thấy thoải mái. Anh sẽ ca thán vì không có vòi tắm hoa
sen, phải dùng chung nhà tắm, nằm chung giường, ca thán về mọi thứ. Cô
biết anh sẽ muốn đi ngay, sẽ cố gắng thuyết phục cô nghĩ ra lý do nào đó
và đến khách sạn vào tối thứ Bảy, nhưng hiện tại, khi nằm đây, cô quyết
định sẽ không bị dao động. Lần này, cô sẽ làm những gì cô muốn.
Dưới nhà, Emily và Hary đang nằm trên ghế sofa, mỉm cười với nhau sau một nụ hôn dịu dàng.
“Anh
nghĩ sao về Alice?” Emily vuốt ve má anh trong nỗi ngạc nhiên vì tìm
được một người đàn ông dễ thương đến vậy ở một nơi khó có khả năng đến
thế.
Harry mỉm cười. “Cô ấy không như anh nghĩ,” anh nói. “Cô ấy nhiệt tình và ngọt ngào.”
“Đúng thế không anh?”
“Chồng cô ấy thế nào?”
Emily
cau mày. “Em mến anh ấy, nhưng anh ấy hơi khó chịu. Chắc là anh sẽ mến
anh ấy thôi, siêu quyến rũ, nhưng cực kỳ thích kiểm soát Alice, và em
chắc chắn là anh ấy không chung thủy.”
“Tại sao lại có người không chung thủy sau khi kết hôn với một người như Alice nhi?” Harry bối rối.
“Em
biết chứ. Alice thề là anh ấy chỉ ve vãn kiểu cũ rích thôi và anh ấy
không làm gì sai quấy cả, nhưng em không nghĩ thế. Nhưng Alice mà hôm
nay anh gặp là Alice rất thật đấy, rất đáng yêu, tự nhiên và vui vẻ, và
anh sẽ thấy ngay sự thay đổi của cô ấy khi có Joe bên cạnh.”
“Thay đổi theo cách nào?”
“Cô ấy sẽ ít nói hơn, cô ấy để Joe trở thành trung tâm của sự chú ý, và cô ấy sẽ thận trọng hơn.”
“Em có nghĩ là họ hạnh phúc không?”
“Ôi
Chúa ơi. Em không biết. Em sẽ không bao giờ nghĩ rằng cô ấy cưới được
một người như Joe, hoặc sống cuộc sống mà cô ấy đang sống với Joe, nhưng
ai mà biết được chuyện gì xảy ra trong nhà họ cơ chứ?”
Harry nhoài người ra trước hon Emily. “Nói về Alice thế là đủ rồi. Lúc này anh quan tâm đến em hơn nhiều.”
“Ồ, hay lắm.” Emily rùng mình khi Harry nâng tóc cô lên và nhẹ nhàng hôn lên cổ cô. “Em cứ mong anh sẽ nói vậy đấy.”
Đến một khúc quanh, chiếc taxi quặt vội sang phải, khiến Josie nghiêng mạnh vào người Joe.
Có một
khoảng lặng riêng tư trong xe. Josie tự hỏi liệu có phải cô nên ngừng
uống Cosmopolitan từ vài giờ trước hay không, còn Joe thì băn khoăn xem
họ nên đi về nhà cô hay nhà anh. Phải là nhà cô nàng thôi, anh quyết
định như vậy. Dù có thích đuổi hoa bắt bướm đến đâu chăng nữa thì anh
vẫn luôn thận trọng không đưa bất kỳ cô gái nào về nhà. Không ai có thể
biết bọn họ sẽ vô tình mà hữu ý để lại thứ gì trong nhà.
“Ngay
gần đây, bên trái.” Josie nhoài người ra trước, vơ lấy áo choàng và túi
xách khi Joe nhổm dậy. Josie quay sang anh và biết mình phải làm gì.
Không khí nhuốm màu hứa hẹn, cô thật cuốn hút với anh, và anh cũng thật
cuốn hút với cô, và cô có thể dễ dàng lên giường với anh ngay trong đêm
nay, nhưng như thế sẽ là một sai lầm.
Cô biết đó sẽ là một sai lầm.
“Anh đừng đứng lên,” cô nói cộc cằn. “Tôi ổn mà.”
“À.
Như vậy là tôi không được mời vào nhà uống cà phê, phải không?” Joe ngồi
xuống ghế, hơi thất vọng nhưng không nhụt chí. Không phải đêm nay thì
đêm khác. Anh biết kiểu gì rồi mình cũng sẽ vào được đó.
“Anh
không được mời vào nhà uống cà phê đâu,” Josie mỉm cười, vào khoảnh khắc
đó, Joe nhoài người ra trước, và trong bóng tối của chiếc xe, anh hôn
cô. Một lần, hai lần. Ba nụ hôn nhẹ trên đôi môi cô. Không dùng lưỡi,
không có gì quá gợi dục, nhưng đó là sự đảm bảo anh sẽ không chỉ đơn
thuần là bạn, rằng có thể việc đó không xảy ra tối nay, nhưng nó sẽ xảy
ra. Anh hoàn toàn chắc chắn về điều này.