Đâu chỉ mình anh - Chương 02

24 tháng mười hai, 2001

“Có cần anh xách túi giúp không, cưng?” Tay
tài xế taxi miễn cưỡng định mở cửa xe nhưng người phụ nữ ngăn anh ta lại.

“Không cần đâu.” Cô mỉm cười nồng nhiệt một cách khác thường
(Vì thề có Chúa, anh ta biết rõ hạng người này, nhận được một lời cảm ơn từ họ
là may mắn lằm rồi, nói gì đến một nụ cười.) “Tôi tự làm được. Chúc mừng Giáng
sinh!” Sau đó cô gom đống túi xách và bước về phía cửa nhà.

Tay tài xế
taxi ngồi trong quan sát cô một phút. Đôi chân thon dài. Nụ cười mê hồn. Mái
tóc tuyệt đẹp. Gíá như anh ta trẻ hơn cô vài tuổi. Nhưng có thấy viên đá to
đùng trên tay trái cô ấy không? Chẳng phải cái túi xách tay làm bằng da cá sấu
thể hiện rõ tiền bạc và đẳng cấp sao? Còn địa chỉ nhà nữa, chắc hẳn phải là nơi
cô ấy sống. Quận Belgravia cơ đấy. Anh ta lắc đầu khi lái xe đến Lansborough để
đón mấy du khách Mỹ giàu có (khoản tiền boa cũng đáng công chờ đợi). Những cô
gái như thế kia không bao giờ thuộc về anh ta.

Sau khi khua giày lọc cọc đến bậc thềm và mở cửa, Alice quẳng đống túi vào
trong nhà và đá văng đôi giày khỏi chân. “ Jimmy Choo chết tiệt,” cô vừa càu
nhàu vừa cúi xuống xoa bóp mu bàn chân, thầm biết ơn nền nhà đá vôi mát rượi dưới
hai bàn chân đau nhức. “ Beauchamp
Place chết tiệt. Ngày mua sắm chết tiệt.”

Cô lấy các hộp quà bọc đẹp đẽ ra khỏi đống túi và cúi xuống
xếp gọn chúng dưới cây thông khổng lồ, gạt phăng sang bên cạnh những quả cầu trắng
bằng pha lê lủng lẳng trên cành cây vướng vào mái tóc được ép thẳng tưng, nhuộm
từng lọn của cô.

Trong lễ Giáng sinh đầu tiên bên chồng, Alice lên kế hoạch cùng Joe trang hoàng cây
thông. Cô dành nhiều giờ đồng hồ tìm mua đồ trang trí: những chú lính gỗ tươi
tắn, chuỗi hạt sặc sỡ, đèn nhấp nháy nhiều màu sắc và dây kim tuyến lấp lánh.
Nhưng Joe gọi điện nói rằng anh bận họp, vì vậy Alice quyết định làm anh ngạc nhiên bằng cách
tự mình trang trí cây thông.

Cô say mê từng giây từng phút với việc này. Sau khi hoàn
thành, cô ngồi bệt trên sàn nhà, vừa ngắm nhìn cái cây vừa ăn bỏng ngô đựng
trong hộp bự chảng, và cô nhớ lại những lễ Giáng sinh thời thơ ấu, thầm mong
Joe nhanh nhanh trở về nhà để thấy cây thông, chà chà, trông nó thật dễ thương,
tràn ngập không khí lễ hội và giản dị làm sao!

Khi Joe bước vào nhà và nhìn thấy cây thông, anh đứng ngây
ra như trời trồng.

“Cái-Gì-Thế?”

“Cây Noel của chúng mình,” Alice cười giòn tan, đặt hộp bỏng ngô xuống
và chạy đến hôn anh.

“Nhưng những thứ trên cây là thế nào?”

“Là đồ trang trí của chúng mình.” Alice nói chậm rãi như thể đang nói với một đứa
trẻ.

“Không.” Joe lắc đầu khi Alice cố gắng hiểu sự việc. “Không.”

Bây giờ thì Alice
đã hiểu.

Joe gỡ tất cả đồ trang trí trên cây xuống và hôm sau anh trở
về nhà với đống đồ trang trí hoàn toàn mới. Anh nói tất cả đồ trang trí phải có
màu trắng, nếu không anh không cần có cây thông Noel làm gì hết. Những quả cầu
pha lê trắng muốt chỉ có thể mua với giá cao ngất ngưởng, những bóng đèn nhỏ
xíu trắng lóa, và những chiếc nơ nhung trắng ngần như một sự nhượng bộ đối với
truyền thống. Ngay cả cô tiên cũng bị gỡ xuống, giờ đây trên ngọn cây Giáng
sinh của họ ngất ngưỡng một kim tự tháp màu bạc bóng loáng.

Từ đó Alice không bao giờ có cảm giác như cũ về Giáng sinh nữa,
mặc dù lúc này khi nhìn chằm chằm vào cây vân sam Na Uy cao gần bốn mét đang lấp
lánh lạnh lẽo trong ánh sáng dịu nhẹ ở đại sảnh, cô phải thừa nhận rằng dù nó
không mang đến không khí lễ hội, cũng chẳng đẹp đẽ khác thường, nhưng quả thực
nó rất ấn tượng.

Xét về khía cạnh ấn thượng, toàn bộ ngôi nhà của họ rất ấn
tượng, mặc dù giờ Alice
thấy bình thường. Họ đã thuê một kiến trúc sư nổi tiếng với phong cách hiện đại
và tối giản để biến nơi từng là ga ra cũ kỹ chuyên tu sửa xe hơi cổ thành một
căn nhà được thiết kế cẩn thận đến từng chi tiết.

Sàn nhà được làm bằng đá vôi và trần nhà bằng kính. Đồ đạc cố
định được làm bằng sắt chống gỉ và nội thất hiện đại vuông vắn cứng cáp, rèm cửa
màu cà phê và màu kem thay vì chỉ có một màu đơn điệu. Tiếp đến là phòng giải
trí ấn tượng rộng bao la, cao tới hai tầng, đủ để đặt một cây thông Noel to hơn
tất cả những cây Alice
từng nhìn thấy ngoài quảng trường Trafalgar.

Alice đi lên
cầu thang, vào phòng bếp không vách ngăn và bật ấm nước ( của hãng Alessi cao cấp
) để pha trà. Tối nay là lễ kỷ niệm năm năm Joe và Alice bên nhau, hai vợ chồng sẽ cùng đi ăn tối
tại Nobu- nhà hàng ưa thích của Joe. Cô xem đồng hồ trên lò vi sóng-6:14. Họ đặt
bàn ăn lúc 8:30, nhưng cô học được cách phải đến muộn hai mươi phút trong mọi
cuộc hẹn, và ngay cả như vậy cô vẫn luôn đến trước Joe.

Alice đã
quen đi một mình đến nhà hàng, tiệc tùng và các sự kiện. Cô thuần thục nghệ thuật
trò chuyện xã giao, nghệ thuật luôn nở nụ cười mãn nguyện giả tạo để che giấu cảm
giác bực dọc và khó chịu của mình.

Lúc nào Joe cũng đến muộn, hoặc phải đi xa. Trước đây Alice thường hủy cuộc hẹn
nếu Joe bất ngờ thông báo rằng anh phải đi xa, nhưng bây giờ cô có bổn phận và
sự ràng buộc, và không phải lúc nào cũng dễ dàng nghĩ ra lời tạ lỗi mới. Nếu
Joe ở Luân Đôn, đơn thuần vì công việc, cô biết chắc chắn rằng anh sẽ xuất hiện
với chiếc cà vạt xiên xẹo và tâm trí rõ ràng là đang ở chốn naò đó, và Alice,
người từng bị thất kinh trước thái độ thô lỗ và thiếu tôn trọng của anh, nay đã
học được cách thích nghi, mặc dù cô cũng không vui vẻ gì về việc này.

Đây không phải là cuộc sống Alice từng hình dung. Đây cũng không phải là
cuộc hôn nhân Alice
từng mong ước. Và Joe cũng không phải là bạch mã hoàng tử mà cô từng mơ tới.

Cô ghét phải ngồi một mình trong nhà hàng và chịu đựng ánh mắt
tò mò của các thực khách khác( Tôi vẫn chưa đưng lên mà, cô muốn được tuyên bố
như thế, và một phút nữa chồng tôi sẽ đến đây ), nhưng cô cố gắng bởi một phần
nhỏ trong cô vẫn thích được nhìn thấy Joe bước vào trong nhà hàng, được bước ra
ngoài đường với tư cách là vợ anh, được vờ như mình chỉ là một thực khách khác,
được cảm nhận cảm giác run lên vì sung sướng khi biết rằng cô có sức hấp dẫn đối
với người đàn ông này.

Và tối nay, trong ngày kỷ niệm của họ, Joe sẽ đến muộn. Có
thể anh sẽ gọi điện hoặc không gọi điện xin lỗi trước, nhưng cô biết chắc chắn
anh sẽ bù đắp cho cô bằng những đóa hoa đẹp tuyệt vời và một món quà đẹp tuyệt
vời, có lẽ là trang sức và cô sẽ mở nó trong niềm vui sướng, mặc dù hiện cô đã
có một bộ trang sức rất lộng lẫy mà cô không cần mà cũng chẳng tha thiết muốn
có.

Alice rất hạnh
phúc được đổi các món đồ trang sức này để có nhiều thời gian hơn bên chồng. Cô
kết hôn với niềm mơ ước về một cuộc sống vui buồn có nhau,nhưng giờ đây cô nhận
thấy chưa bao giờ mình cô đơn đến thế. Ít nhất khi còn độc thân cô vẫn có việc
làm và có Emily, còn bây giờ, những bữa ăn hiếm hoi cô nấu chỉ để tiếp đãi
khách, thỉnh thoảng là bạn bè của Joe,còn Emily quá bận rộn với cuộc sống độc
thân, vì vậy Alice không gặp Emily nhiều nữa.

Alice mang
trà lên gác và chuẩn bị tắm, cô ngồi trên thành bồn để quán xét mình trong tấm
gương đối diện, vẫn cái cảm giác dạo gần đây cô hay cảm thấy: cô đang nhìn vào
một người xa lạ, gần như không thể nhận ra con người mình lúc này.

Trong năm năm qua, cũng có đôi lần cô tình cờ gặp khách hàng
cũ tại các bữa tiệc. Họ luôn là hiện thân của sự quyến rũ, và không ai trong số
họ nhận ra cô.

Có đôi lần cô nhắc đến chuyện cô từng mở một công ty tổ chức
tiệc và họ hỏi,” Thật sao chị? Nhà hàng tên là gì vậy?” vì đây là những người
thường xuyên thuê dịch vụ tổ chức tiệc, rồi khi cô nói tên nhà hàng của mình, họ
bảo,”Ồ!, vâng. Tôi nhớ đâu như là có thuê dịch vụ đó một lần cách đây lâu lắm rồi.”
Họ không nghĩ lần Alice
đã từng nghiên cứu kỹ phòng bếp của họ, nắm rõ tủ bếp, tủ lạnh của họ có gì, thậm
chí biết cả nhãn hiệu khăn dùng cho nhà bếp mà họ sử dụng.

Nhưng tại sao họ phải nhậ ra cô? Alice vừa nghĩ cừ nhấm nháo tách trà, và cô
nhớ đến chính cô ngày xưa. Không còn nữa mái tóc quăn màu nâu nhạt. Không còn nữa
khuôn mặt không trang điểm với nước da nhợt nhạt xanh xao. Cô bắt chéo chân và
nhìn xuống chiếc quần bó hiệu Gucci giúp cô khoe đôi chân dài thẳng tắp, cô
cũng xòe bàn tay để ngắm nghía mười móng tay ngắn và vuông vắn được sơn tỉa kiểu
Pháp thật hoàn hảo, rồi cô đứng lên dựa người vào thành bồn và gí sát mặt vào
gương để kiểm tra rõ hơn hình ảnh phản chiếu trong đó.

Bây giờ mái tóc cô được buông xõa với những lọn tóc nhuộm sọc,
toàn bộ màu nâu nhạt được che lấp bởi màu mật ong và caramen; nước da của cô
hơi rám nắng, khuôn mặt trang điểm hết sức khéo léo và quần áo cực kỳ sành điệu.
Giờ đây cô chỉ mặc loại quần áo tốt nhất của tốt nhất, mặc dù cô căm ghét giày
cao gót đến tận xương tủy và cảm thấy mình giống hệt con gà tây bị bó chặt
trong bộ vest nhỏ xíu vừa khít mà Joe thích.

Những chiếc quần Levi’s cũ mà cô ưa thích vẫn nằm trong tủ,
nhưng cô không thể mặc chúng nữa. Thỉnh thoảng cô vẫn thử mặc lại để tự nhắc bản
thân mình là ai, hay đã từng là ai, nhưng bây giờ những chiếc quần trở nên quá
rộng, đến nỗi cô có thể mặc vào và cở ra mà không cần mở khuy nữa.

Giờ đây, những chiếc quần jean cô mặc trong một vài dịp hiếm
hoi đều của Earl hoặc Diesel. Chúng được làm bằng vải bông chéo màu tối, cạp trễ
và phần gấu hơi loe ra một cách gợi cảm trên đôi giày ống gót nhọn. Cô mặc quần
jean với áo vải chiffon hiệu Alberta Ferretti thanh nhã bên ngoài là áo khoác
dài may từ lông cừu xén, cổ áo to đùng bằng lông cáo. Đó là những bộ cánh để vờ
thể hiện cô và Joe rất hợp thời trang, đcí thị dân Luân Đôn sành điệu, vờ như họ
trẻ hơn cả chục tuổi so với thực tế, chúng chỉ dành cho những buổi tối đến
Hush, Home House hoặc Câu lạc bộ K.

Alice có thể
cởi bỏ vẻ ngoài đó, bất chấp tuổi tác, bởi cô thực sự chẳng quan tâm. Quần áo
chưa bao giờ thu hút cô, đến giờ vẫn vậy, nhưng cô biết phải làm tốt vai trò của
mình, và cô rất giỏi thích nghi với nhiều vai trò khác nhau. Vậy nên thích nghi
với quần áo thì có đàng kể gỉ.

Có những buổi sáng, trước khi cô biến thành con người mới,
cô chạy xuống ăn sáng trong chiếc áo len cũ rộng thùng thình, nhưng Joe đã dạy
cô phải đẹp mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi chạy ù ra ngoài cửa lấy sữa, bởi vì,
xét cho cùng. cô không bao giờ biết mình sẽ tình cờ gặp ai. Alice không quan tâm nhiều đến việc cô sẽ
tình cờ gặp ai, hoặc trông cô như thế nào, nhưng cô muốn Joe vui, cô sẽ cố gắng
hết sức để có được vẻ đẹp hoàn hảo nhất trong suốt hai mươi bốn tiếng mỗi ngày.

Buổi tối, cô thường mặc quần áo lụa mềm mại, áo choàng đồng
màu và dép Loro Piana làm bằng chất liệu cashmere. Cô vẫn giữ hai bộ pyjama bằng
vải nỉ mỏng dành cho nam từ ngày xưa, và khi Joe vắng nhà, cô thường chui vào bộ
đồ đó mà trèo lên giường, một tay cầm điều khiển tivi, tay kia cầm bánh mì quết
đẫm bơ và mật ong. ( Joe không cho phép cô ăn sáng trên giường: các mẩu vụn thức
ăn có thể- lạy Chúa- rơi xuống giường.)

Tiếng chuông điện thoại réo vang khiến cô chạy vội chạy từ
phòng tắm ra, và tim cô chùng xuống khi thấy số điện thoại của Joe trên màn
hình.

“Anh sẽ đến muộn à?” Giọng cô đều đều.

“ Ôi, em yêu, anh thật lòng xin lỗi. Anh đang kẹt trong buổi
họp chết tiệt này, và “- Joe hạ giọng- “ anh đã nói với họ tối nay là lễ kỷ niệm
của chúng mình, nhưng công việc là công việc em ạ, mà buổi họp sẽ không kéo dài
quá muộn đâu em. Anh chỉ muốn em đặt chỗ lúc chín giờ thôi. Chắc chắn anh sẽ có
mặt lúc chín giờ.”

“Joe à, hôm nay là lễ kỷ niệm của chúng mình. Tại sao không
phải là tối nào mà lại là tối nay? Tại sao lúc nào anh cũng phải là việc vậy?” Alice không thể kiềm chế sự
tức giận trong giọng nói. Những cuộc cãi cọ của họ luôn luôn giống nhau: anh phải
làm việc, anh bận đi xa,anh vắng mặt. “Vậy em muốn anh làm gì?”. Joe thường
rít lên “Bỏe việc à? Chúng ta sẽ bán nhà, sẽ thay đổi cách sống. Em muốn như vậy,
phải không? Em muốn không có một xu dính túi? Được thôi. Chỉ cần em nói ra là
anh sẽ bỏ việc.”

Hoặc dỗ dành:”em yêu, em biết anh làm vậy vì em mà.”

“Em nghĩ anh thích đi suốt ngày như thế à?” thỉnh thoảng anh
cũng nói thế. “Em nghĩ là anh thích dậy lúc bốn giờ sáng để lao đế sân bay, bay
từ cuộc họp này đến cuộc họp khác trong khi anh nhớ em đến phát điên và chỉ muốn
được ở nhà với em sao? Em nghĩ anh vui sướng khi lúc nào cũng phải ở khách sạn,
không bạn bè, không gia đình và luôn phải ăn những bữa ăn tối nhạt nhẽo với đối
tác kinh doanh sao?”

Em đâu có ngu, Alice
thầm nghĩ. Em biết hết về những chuyến công tác của anh. Em biết chiếc xe
Mercedes màu đen sang tronđến sân bay Heathrow. Em biết những chuyến bay trên
ghế hạnh nhất và thẻ ưu đãi vàng của hãng Brirish Airways. Em biết những khách
sạn anh ở- chỉ cỡ từ Four Season trở lên thôi. Em biết những bữa tối xa xỉ giữa
anh và khách hàng, với sáu món, rượu quý hảo hạng, xì gà Cuba và vang Vintage Port.
Ôi quỷ tha ma bắt!

Cũng có lúc Alice
đánh bạo nói,” Đúng vậy. Em muốn như thế đấy. Em muốn bán quách cái bảo tàng
chết tiệt được gọi là ngôi nhà này, và em muốn thay đôi cách sống của vợ chồng
mình. Anh nghĩ là em quan tâm đến tất cả những thứ này à? Em không quan tâm, và
em muốn có một ngôi nhà nhỏ ở ngoại ô Luân Đôn. Anh làm thế đi. Anh bỏ việc đi.
Bỏ công việc chết tiệt của anh đi.”

“Được thôi!” anh bướng bỉnh đáp trả. “Ngày mai anh sẽ bỏ việc”.
Và thường thì đây là câu nói cuối cùng cô nghe được cho đến khi cuộc cãi vã kế
tiếp nổ ra.

Lúc này, trên điện thoại, Joe đang hít thật sâu và hạ giọng
thật thấp.”Alice
à, ngay lúc này anh không cần một cuộc cãi cọ. Anh đang họp, và cuộc họp kết
thúc hơi muộn hơn anh dự tính. Anh không ngờ lại rơi vào tình cảnh này đúng vào
buổi tối kỷ niệm của chúng mình.” Giọng anh rất cứng rắn và Alice không đủ sức để tranh cãi.

‘Anh đừng đến muộn hơn chín giờ nhé.” cuối cùng cô cũng nói.

“Vợ yêu ơi, anh xin lỗi.” Giọng anh lộ rõ sự nhẹ nhõm, anh
nhẹ nhõm trước sự chấp thuận và thái đô không tức giận của Alice. “Anh hứa sẽ có mặt lúc chín giờ và anh
sẽ đền cho em.”

Alice thở
dài. Cô còn có thể làm gì khác được? “Em sẽ gặp anh lúc chín giờ nhé. Em
yêu...” Cô dừng lại. Điện thoại cúp mất rồi.

Alice dựa
lưng vào gối nhìn những bức ảnh treo trên bức tường phái cuối giường. Ba bức ảnh
đen trắng được phóng to của Joe và Alice
như thể họ là cặp đôi hạnh phúc nhất thế giới vậy. Có thể dùng làm quảng cáo
cho nhãn hiệu thồi trang Calvin Klein cũng được, bởi họ trông rất hoàn hảo.
Nhưng Alice nhớ rất rõ ngày hôm đó. Nhiếp ảnh gia mỗi lúc một mất kiên nhẫn vì phải
đợi Joe đến, và Alice
vẫn nhớ cô đã phải cố làm anh ta bớt giận’ làm anh ta cười vui. Cuối cùng, khi
Joe đến, họ chỉ còn đúng năm phút trước khi thợ chụp ảnh phải đ61n chụp cho cuộc
hẹn khác ( anh ta không thể khiến họ thất vọng được-Vogue cơ mà). Alice và Joe rất sửng sốt
vì anh ta có thể chụp được những bức ảnh đẹp đến thế trong khoảng thời gian ngắn
như vậy.

Alice nhìn
thẳng vào ống kính, nỗi buồn trong đôi mắt cô hiện rõ, sâu sắc, trầm tư và đẹp
quá đỗi. Joe hôn lên trán Alice
như một lời xin lỗi vì sự chậm trễ, nét mặt nhìn nghiêng của anh chìm trong
bóng tối, còn nét mặt nhìn nghiêng của cô sáng bừng trong sự tương phản rõ nét.
Joe âu yếm Alice, đôi cánh tay chắc khỏe của anh nhẹ ôm cơ thể cô, vằm anh nép
vào vai cô, một nụ cười suồng sã trên mặt anh, trong khi đôi mắt cô nhắm lại với
nụ cười và niềm yêu thương.

Những bức ảnh này được chụp cách đây ba năm, nhưng lại xa
xôi như một đời người. Chuyện gì xảy ra với họ trong ba năm qua? Những nụ cười
và sự thân mật đã đi đâu về đâu?

Lúc 9:03 ( tất nhiên Nobu vẫn chấp nhận sự thay đổi vào phút
chót- nói cho cùng, Joe Chambers là một trong những khách hàng sộp của họ), Joe
lao ba bậc thang một. Anh chạy vội đến bàn ăn nơi Alice đang đợi và nhẹ nhàng vén mái tóc ở cổ
cô lên trước khi cúi xuống hôn má cô.

“Ba phút,” cô cảnh cáo, thầm cảm ơn vì tối nay anh không bắt
cô phải đơi.

“Anh đã nói là anh không đến muộn mà,” anh cười rạng rỡ.”
Trông em đẹp quá. Anh xin lỗi nhé. Chúc mừng lễ kỷ niệm của chúng mình.” Và anh
đặt chiếc hộp nhỏ màu ngọc lam lên bàn, trước mặt cô.

“Thêm một món quà chuộc tội à?” Alice nói đùa, trong khi Joe cứng đờ người.

“Ý em là sao?’

“Ý em là lần nào đến muộn anh cũng tặng quà cho em.”

“Em yêu, không phải lần nào cũng vậy.” Anh dịu lại. “Và đây
là món quà tặng em nhận dịp kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng mình.”

“Năm năm rồi. Anh có tin được không?”Alice nghịch chiếc ruy băng trắng trên hộp,
trong lòng cô tự hỏi liệu tối nay có phải là buổi tối dành cho một cuộ trò chuyện
khác hay không, liệu tối nay anh có lắng nghe khi cô nói rằng cô cần anh dành
nhiều thời gian hơn bên cô hay không. Nhưng cô biết sớm muộn gì cuộc trò chuyện
này cũng dẫn đến một vụ cãi cọ khác, mà tối nay là lễ kỷ niệm của họ. Có lẽ cô
nên cố gắng để dành đến ngày mai rồi nói.

“Những năm tháng hạnh phúc nhất cuộc đời anh,” Joe nói, lễ kỷ
niệm năm nào anh cũng nói thế, còn Alice
vẫn không biết liệu thực sự anh có nghĩ như vậy không.

“Thật hả anh?” tối nay cô đáp lại như thế, rồi cô đặt chiếc
hộp xuống và nhìn anh. “Có thật đó là những năm tháng hạnh phúc nhất trong cuộc
đời anh không?”

“Alice
à,” anh cảnh cáo bằng một tiếng thở dài. “Tối nay anh không sẵn dàng để cãi
nhau. Anh không định ngồi đây nói về việc em bất mãn như thề nào với thời giờ của
anh, bởi vì bây giờ anh không thể thay đổi được gì, và anh cũng không định cãi
cọ với em ngay trong ngày kỷ niệm. Em mở quà đi. Chúng ta hãy uống chút sâm
banh và tận hưởng buổi tối tuyệt vời này.”

Alice tháo
giấy bọc cái hộp Tiffany rồi mở hộp ra, để lộ một viên kim cương nhỏ hình trái
tim gắn trên sợi dây chuyền bạch kim.

“Đẹp quá,” cô nói.

“Đây. Để anh đeo nó cho em.”

Alice
nghiêng đầu ra trước để Joe đeo dây chuyền cho cô, rồi anh ngồi trở lại ghế
chiêm ngưỡng cả kiếu thẫm mỹ tinh tế lẫn người vợ xinh đẹp của mình. Anh nhận
thấy anh không phải là người duy nhất ngây ngất trước vẻ đẹp của cô, dạo gần
đây, Alice luôn
nhận được những ánh mắt đầy ngưỡng mộ. A nh đã lựa chọn chính xác. Cô là người
vợ tốt, và cô khiến anh hạnh phúc. Cô không thụ động hay dễ tha thứ như anh từng
nghĩ, và anh không cần những cuộc cãi lộn mỗi ngày một thường xuyên hơn, nhưng
anh nghĩ không mấy người phụ nữ có thể chịu đựng được con người anh, hơn nữa,
nhìn chung thì Alice ít đòi hỏi hơn rất nhiều so với bất kỳ người phụ nữ nào
khác.

Và nhìn xem cô trở nên xinh đẹp như thế nào, vịt con đã biến
thành nàng thiên nga lộng lẫy, sánh điệu và kiểu cách ra sao. Cô là tất cả những
gì anh vốn tìm kiếm, và anh nhướn người ra trước, đôi tay anh dịu dàng ôm lấy
khuôn mặt cô, và anh nói, “Anh yêu em.”

“Em biết mà,” cô mỉm cười.

“Không. Anh rất yêu em.”

“Em cũng rất yêu anh.”

“Anh yêu em nhất,” anh mỉm cười vì đây là trò vui của họ.

“Không. Em yêu anh nhất.”

“Được rồi,” anh nhún vai cười vui vẻ, rồi họ cùng cười và
hôn nhau, tất cả sự hờn ghét lùi vào quên lãng.

Họ có một buổi tối tuyệt diệu. Những món ăn đặc biệt của bếp
trưởng thật mê ly, như từ trước đến giờ vẫn thế, rượu sâm banh làm trái tim họ ấm
lên, và họ rất vui vẻ, dịu dàng bên nhau. Alice
đang cực kỳ vui sướng, vì đây chính là Joe mà cô đã đem lòng yêu thương, vì đây
chính là Joe mà dạo gần đây cô không hay thấy nữa.

Anh quyến rũ, hài hước và gợi tình. Có lẽ anh chọc ghẹo cô bồi
bàn hơi thái quá, khiến Alice
không thoải mái cho lắm, nhưng bây giờ cô đã quen với cách trêu đùa của anh, và
cô giả vờ như không thấy.

“Nó không khiến cậu khó chịu sao.” có lần Emily hỏi cô, “
cái cách mà anh ấy tán tỉnh bất cứ cái gì mặc váy ấy?”

“Hoàn toàn không.” Alice
nói dối. “Anh ấy chỉ giỏi nói thôi. Anh ấy nhìn nhưng không động chạm gì cả.”
Và mặc dù cô biết anh có động chạm, biết anh không bao giờ chung thủy, anh thực
chất vẫn chỉ là một cậu bé dễ bị dao động, luôn muốn khẳng định mình hấp dẫn
trong mắt phụ nữ, cô vẫn giận sôi lên khi anh giở trò tán tỉnh ngay trước mặt
cô hết lần này đến lần khác.

“Gì vậy em?” anh nhún vai nói. “Tại sao em nhìn anh như vậy?”

“ Anh biết rồi còn hỏi.”

“Anh không bỡn cợt. Chúa ơi, Alice à, lúc nào em cũng nghĩ anh tán tỉnh tất
cả phụ nữ.”

“Bởi vì hành động của anh thôi.”

“ Anh chỉ tỏ ra quyến rũ thôi.”

“Gio6ng1 nịnh bợ hơn.”

“Thế nào cũng được. Em là người anh đã chọn. Em cũng là người
anh lấy làm vợ.”

“Ừmmmm.” Alice
nhướng mày.” Em không chắc thế là tốt hay xấu.”

Hóa đơn được thanh toán, Alice và Joe cũng vừa uống hết cà phê. Dưới gầm
bàn, tay Joe đang mơn trớn đùi Alice,
và họ mỉm cười với nhau, biết rõ điều đó có nghĩa gì, biết rõ tối nay sẽ không
phải một buổi tối đi ngủ sớm.

“Alice!
Joe!” Một giọng Pháp lanh lảnh vang lên, Joe vội vụt tay ra khỏi đùi Alice khi hai người cùng
quay sang nhìn Valerie và Martyn.

Alice không
thích Valerie. Cô biết chị ta mới được vài tháng sau khi tình cờ gặp chị ta tại
mấy buổi hoạt động gây quỹ, và lần nào gặp nhau Valerie cũng nói rằng họ phải
ăn trưa với nhau, nhưng tất nhiên là không ai trong hai người gọi điện cho
nhau.

Thật lòng mà nói, Alice
khá sợ Valerie. Alice
biết rõ cô đang làm tốt vai trò của mình, nhưng cô cũng biết mình đang giả vờ,
giống như một bé gái chơi trò giả bộ. Trong khi đó, Valerie không bao giờ che
giấu bản chất của mình. Chị ta sinh ra ở Geneva
nhưng lại lớn lên tại New York, và bây giớ chị
ta thường xuyên bay đi bay lại giựa Luân Đôn, New York
và Paris. Trông
chị ta rất thanh nhã, nhưng bạn cũng sẽ bị tổn thương sâu sắc nếu sinh sự với
chị ta, chị ta rất hóm hỉnh, rất cay độc và hiện là tâm điểm của các trang xã hội.

Và lần nào gặp Joe chị ta cũng ve vãn anh dữ dội, và niềm
sung sướng nhỏ nhoi duy nhất là- hết sức lạ thường- Joe không bỡn cợt lại với
chị ta. “Ả chỉ là loại đàn bàn lẳng lơ, “ anh nói như vậy khi Alice nhắc đến chị ta lần đầu tiên.”Một người
phụ nữ đáng sợ. Em không nghĩ là em mến chị ta.” Alce nhẹ nhõm thở dài.

“ Chào Valerie.” Joe đứng lên hôn hai má chị ta và bắt tay
Martyn, bạn trai hiện tại của chị, một kẻ trông khá mờ nhạt, được mỗi cái lắm
tiền nhiều của.

“ Chào Alice!” Valerie cúi xuống hôn Alice và bao bọc cô trong mùi nước hoa hiệu
Caleche.”Trông hai người thật thắm thiết khi ngồi đây nhìn nhau say đắm. Thật
lãng mạn quá đi thôi!”

“Thật không chị?”Alice
hồ hởi nói và thầm nghĩ, Đúng đấy, chị có thấy chúng thôi hạnh phúc như thế nào
không? Thấy thế thì đừng có tán tỉnh chồng tôi nữa.” Hôm nay là kỷ niệm ngày cưới
của chúng thôi.”

“Ôi, bạn yêu quý, chúc mừng nhé. Thật là tuyệt vời. Bao lâu
rồi nhỉ?”

“Năm năm,” Alice
tiếp tục tuyên bố.

“Mon Dieu!(1) Đúng là cả đời người đấy! Cuộc hôn nhân đầu
tiên của tôi chỉ vỏn vẹn chín tháng, mà ơn Chúa, thế là dài lắm rồi. Hai người
không thấy chán à?” Valerie quay sang Joe và nhướng mày lên.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3