Đại Đường Song Long Truyện - Chương 773

Ngũ Đao Đổ Ước

Biệt thất dành riêng tiếp khách quý ở hậu viện Dịch Đình cung.
Từ
Tử Lăng ngồi xếp bằng tròn trên giường, Lý Thế Dân cùng các mưu thần
đại tướng tâm phúc ngồi xung quanh. Bởi không gian hạn chế, tuy đã bổ
sung một số trường kỷ nhưng vẫn rất nhiều người phải đứng.
Tham
dự gồm có Trưởng Tôn Vô Kỵ, Đỗ Như Hối, Phòng Huyền Linh, Uất Trì Kính
Đức, Lý Tịnh phu phụ, Bàng Ngọc, Đoàn Chí Huyền, Hầu Quân Tập, Trình
Giảo Kim, Tần Thúc Bảo, Cao Sĩ Liêm. Toàn võ tướng quen ăn to nói lớn mà
không khí lại hết sức lặng lẽ, người nào người ấy mặt mày đăm đăm,
chứng tỏ tình thế đã căng thẳng đến cực độ.
Tòa
phủ vốn là một Quý Tân các dùng để tiếp đãi các vị thượng khách, hiện
đã được Phi Vân vệ dưới tay Vương Huyền Thứ và Hắc Giáp tinh binh do
đích thân Lý Thế Dân đặc phái bố phòng chặt chẽ nhiều tầng. Đối tượng họ
muốn qua mắt là gian tế của Kiến Thành, Nguyên Cát đang trà trộn trong
Dịch Đình cung, để ai cũng nghĩ Từ Tử Lăng đúng là đang thọ thương
nghiêm trọng.
Từ Tử Lăng cẩn thận điểm lại
tình hình sau khi Lý Thế Dân và các gã từ Hồng Nghĩa cung trở về Trường
An, không dám bỏ sót dù một chi tiết nhỏ. Chúng tướng nghe mà lòng nặng
trĩu, trong khi Lý Thế Dân ngồi sát Từ Tử Lăng lại vẫn ung dung điềm
tĩnh, không ngừng hỏi thêm để biết cho rõ hơn.
Sau
cùng Từ Tử Lăng kết luận: “Tình thế hiện giờ càng lúc càng rõ ràng, Tất
Huyền rời đi chỉ là một chiêu bài, mục đích là ru ngủ bọn ta để bất
thần đại khai sát giới khi bọn ta không phòng bị. Hoàng thượng đã hoàn
toàn đứng về phía Thái tử và Tề vương, ngầm hậu thuẫn mọi hành động của
họ. Đại lễ kết minh sáng mai sẽ là thời khắc mấu chốt quyết định ai sống
ai chết!”
Lý Thế Dân không hề tỏ ý tán
đồng hay phản đối, chỉ khoát tay: “Các khanh có thể tuỳ ý phát biểu, nói
ra suy nghĩ của mình. Tử Lăng tuyệt đối sẽ không bận tâm, cả ta cũng
muốn nghe thêm các cách suy nghĩ khác nữa.”
Từ
Tử Lăng thầm gật đầu khen ngợi. Lý Thế Dân khi đối diện với chúng tướng
dưới quyền, so với lúc một mình tâm sự với gã như thể đã biến thành một
con người khác, ưu tư lo lắng không mảy may lộ ra ngoài mà tràn đầy vẻ
quyết đoán tự tin, trí dũng song toàn.
Một lời cho phép thủ hạ tự do phát biểu chính kiến càng cổ động sĩ khí, khiến chúng tướng thêm đoàn kết phấn chấn.
Phong
Huyền Linh gặng ho một tiếng, mở đầu: “Theo như lời Từ công tử, Thiếu
soái đấu với Tất Huyền đã ở vào thế hạ phong. Nếu như Hoàng thượng có ý
loại bỏ Thiếu soái, tại sao không để Tất Huyền có đủ thời gian ra tay,
kết thúc mọi chuyện?”
Từ Tử Lăng mỉm cười:
“Trước hết bọn ta phải khẳng định, dù Hoàng thượng có giá lâm thì Tất
Huyền vẫn còn đủ thời gian giết chết Khấu Trọng, thế nhưng thực tế hắn
lại lập tức dừng tay, từ đó suy ra hắn không dám chắc có thể giết chết
Khấu Trọng hay không. Khấu Trọng cũng nói với ta, trong khi quyết đấu
liên tục có thức ngộ mới, tuy rơi vào thế hạ phong nhưng cuối cùng ai
chết dưới tay ai vẫn chưa biết!”
Chúng nhân nhìn nhau, cùng gật đầu thán phục.
Phải
biết rằng Tất Huyền là một trong ba Đại tông sư võ học, tung hoành mấy
chục năm nay chưa từng có địch thủ. Khấu Trọng nếu như có thể khiến Tất
Huyền không dám chắc thắng, quả đúng là kỳ tích trong thiên hạ.
Lý Thế Dân bình tĩnh: “Nghe cách nói của Tử Lăng hình như ý còn chưa dứt, vì sao không tiếp tục để bọn ta tham khảo?”
Từ
Tử Lăng thầm khâm phục trí tuệ của Lý Thế Dân, gật đầu: “Hiểu được tâm ý
của Hoàng thượng là việc vô cùng quan trọng, mấu chốt thành bại của bọn
ta. Từ trước tới giờ Hoàng thượng luôn tỏ ra chần chừ bất định với
chuyện kết minh, tất nhiên là vì sự phản đối quyết liệt của bè phái Thái
tử, phi tần, cộng với uy hiếp trước mặt của người Đột Quyết. Thế nhưng
rốt cuộc Hoàng thượng vẫn là Phiệt chủ của Đại Đường, chuyện còn liên
quan trực tiếp đến Tần vương, thêm nữa là lòng dân và quân tại Trường
An, vì vậy không thể không thận trọng suy nghĩ hậu quả của việc chấp
nhận kết minh hay không kết minh. Bất kỳ một quyết định nào cũng đều sẽ
mang đến những cục diện hoàn toàn khác nhau!”
Nói đến đây Từ Từ lăng dừng lại.
Những
lời vừa rồi gần như không liên quan gì tới việc Lý Uyên chủ ý làm gián
đoạn cuộc quyết đấu của Tất Huyền và Khấu Trọng, nhưng lại có nội dung
trọng đại nên chúng nhân ai nấy đều chăm chú lắng nghe.

Thế Dân thở phào một hơi, tiếp lời: “Kết minh hay không kết minh, mỗi
lựa chọn cần một kế hoạch ứng phó hoàn toàn khác nhau. Nếu không kết
minh, Phụ hoàng tất sẽ phải giữ Thiếu soái và Tử Lăng ở lại Trường An,
làm suy yếu lực lượng liên kết giữa Thiếu soái, Tống phiệt và Giang
Hoài, lại càng phải tìm cách vỗ về lòng dân, để không trở thành tấm bia
cho thiên hạ phỉ báng, bọn ta cần phải nắm rõ điểm này.”
Từ
Tử Lăng tâm đắc: “Điều Tần vương nói đúng là trác kiến. Hoàng thượng
quyết sẽ không muốn tạo dư luận rằng mình tham gia vào hành động sát hại
Khấu Trọng, vì thế việc làm gián đoạn trận chiến rất có khả năng chỉ là
một nhầm lẫn về thời gian. Lúc đó Hoàng thượng hẳn là đến để lượm xác,
có điều không ngờ Khấu Trọng vẫn không chút tổn hại.”
Đỗ
Như Hối chau mày: “Việc Tất Huyền dứt áo bỏ đi liệu có phải là âm mưu
đã định sẵn từ trước? Bởi lẽ với thân phận địa vị của hắn, đâu cần phải
giở kế lừa người?”
Chúng tướng cùng gật
đầu tán đồng. Lý Tịnh trầm giọng: “Chỉ sau cuộc quyết đấu chừng một canh
giờ là Tất Huyền dẫn người bỏ đi, khoảng thời gian ấy đủ để hắn có thể
thương thảo với Thái tử, ung dung định kế rồi tương kế tựu kế, khiến bọn
ta không thể nghi ngờ Hoàng thượng.”
Phân
tích của Lý Tịnh chứng tỏ việc bỏ đi của Tất Huyến là một âm mưu đã
được thỏa thuận từ trước. Trình Giảo Kim gật đầu: “Nói hay lắm! Nếu
không phải là âm mưu, người Đột Quyết sao có thể chịu mất mặt như thế
chứ?”
Từ Tử Lăng chậm rãi: “Trong lòng
Hoàng thượng lúc đầu hẳn là rất mâu thuẫn, nhưng cái tin Tống Khuyết thụ
trọng thương lập tức quét sạch mọi do dự. Nếu có thể trừ bỏ Khấu Trọng,
Thiếu Soái quân sẽ không đánh mà vỡ, Tống Khuyết đã bị thương cũng
không còn đáng ngại, thiên hạ gần như đã là vật trong tầm tay của Hoàng
thượng rồi. Cho dù Hiệt Lợi có bội tín nam chinh, cùng lắm là dời đô
tránh về Lạc Dương. Mới đây Thái tử lại thành công hóa giải mối nguy cơ
Lưu Hắc Thát khiến Ngài không còn phải dựa vào Tần vương nữa. Tình thế
đó đã khiến Hoàng thượng sinh lòng, định một mẻ quét sạch cả Khấu Trọng
và Tần vương. Chỉ cần không đích thân tham dự, xong chuyện là có thể đẩy
trách nhiệm lên hết người Thái tử và Tề vương. Còn về phần xử trí họ
thế nào, tất nhiên phụ thuộc vào Thánh ý rồi!”

Thế Dân thở dài: “Sáng nay ta và Thiếu soái mật nghị, đã nghĩ đến việc
Phụ hoàng có một cách đồng thời loại bỏ cả ta và Thiếu soái, đó chính là
lợi dụng đại lễ kết minh sáng mai để ra tay. Do Phụ hoàng ban lệnh cho
ba Vương tử nhất thiết phải qua Huyền Vũ Môn vào cung nên Thái tử và Tề
vương có thể sắp đặt phục quân ở đó, chờ ta đi qua rồi bất ngờ đổ ra tập
kích. Trong hoàn cảnh trước sau đều không có đường rút như thế, bản
lĩnh đến như Thiếu soái và Tử Lăng cũng chỉ có nước chết mà thôi!”
Trưởng
Tôn Vô Kỵ ngồi sau Lý Thế Dân đứng phắt dậy: “Huyền Vũ Môn ngày mai sẽ
là nơi quyết định hưng vong của Đại Đường, vinh nhục của Trung thổ Hoa
Hạ chúng ta. Dù phải nhảy vào nước sôi lửa bỏng, có chết cũng không từ!”
Ngoài Lý Thế Dân và Từ Tử Lăng, tất thảy chúng nhân đều đứng dậy hô vang lời hứa quyết tử, không khí lập tức trở nên sôi sục.

Thế Dân nói liền mấy câu “Tốt! Tốt!” rồi ung dung gật đầu: “Không hổ là
lương thần, mãnh tướng Thiên Sách Phủ! Trường An đã không còn là nơi an
lành trường cửu nữa, mà đã trở thành chốn giao tranh ác liệt, quyết
định vong hưng của Trung thổ Hoa Hạ chúng ta. Đại nhân đại nghĩa của
Thiếu soái và Tử Lăng, sự gửi gắm của Tống phiệt chủ lão nhân gia, Lý
Thế Dân ta xin thề, nguyện cùng Thiếu soái và Tử Lăng đồng sinh cộng tử,
vì phúc hỷ của vạn dân Trung thổ!”
Từ Tử
Lăng trong lòng không khỏi có chút run lên. Lý Thế Dân tuy không nói rõ
vì đại nghĩa diệt thân, nhưng lời thề vừa rồi đã bày tỏ rõ lập trường
gạt bỏ thâm tình phụ tử huynh đệ, không còn xem đối phương là người thân
mà là kẻ địch trên chiến trường vô tình tàn khốc.

có thể tưởng tượng được những khổ tâm mà Lý Thế Dân phải chịu, may mà
trong thời khắc sinh tử trọng đại, Lý Thế Dân cuối cùng đã gạt bỏ được
tình thân!
Chúng tướng một lần nữa hô vang
lời hứa, sĩ khí ngút trời. Có thể nói lúc này ai cũng đã không còn bất
kỳ ảo tưởng nào đối với Lý Uyên nữa.
Từ Tử Lăng đợi không khí lắng lại mới nói: “Về chi tiết hành sự, đợi Khấu Trọng xử trí xong Cái Tô Văn về bọn ta sẽ bàn cụ thể.”
o0o
Cái Tô Văn dẫn theo Hàn Triều An,
Kim Chính Tông, Mã Cát, Thác Bạt Diệt Phu cùng đám thủ hạ từ biệt phủ
túa ra, đối mặt với một mình Khấu Trọng đang hiên ngang đứng giữa quảng
trường.
Cái Tô Văn ngửa mặt cười lớn:
“Thiếu soái đại giá quang lâm là vinh hạnh của Cái Tô Văn ta. Chỉ cần
thông báo một tiếng, đại môn nhất định sẽ mở ra nghênh tiếp, đâu cần
phải phá cửa vào như thế!”
Khấu Trọng mỉm
cười: “Ta nhìn không thuận mắt cánh cửa đó, tiện tay bổ ra một đao, Đại
soái đâu cần để bụng? Cũng như với Cái Đại soái vậy, ta có chút không
thuận mắt, nhất là khi nghĩ đến Đại soái từng bịt đầu bịt mặt lén lút
lấy đông hiếp ít đánh lén huynh đệ của ta. Ta đang muốn chém Cái Tô Văn
ngươi một đao cho hả giận, không biết năm thanh bảo đao của Đại soái
phải chăng vẫn còn để trong tàng chân khố ở quý phủ Cao Lệ?”
Mã Cát hai mắt rực hung quang, hừm lạnh: “Chết đến nơi rồi mà còn diễu võ dương oai, nực cười!”
Khấu
Trọng vẫn cười ha hả, chợt lạng người lướt tới, một chưởng nhằm thẳng
Mã Cát bổ xuống. Nhìn có vẻ như chiêu chưởng chỉ nhằm một mình hắn, song
kỳ thực đã bao trùm lên khắp hơn mười kẻ đứng xung quanh.
Phía
Cái Tô Văn không ngờ Khấu Trọng lại hung hăng đến vậy, không những
không coi cả mười mấy cao thủ bọn chúng ra gì, lại còn nói đánh là đánh
ngay. Mã Cát kinh hãi lùi lại né tránh, Cái Tô Văn đã xuất hiện trước
mặt Khấu Trọng, giơ tay toan đỡ.
Phía bên
kia, Kim Chính Tông và Hàn Triều An nhằm mạn trái Khấu Trọng đánh tới,
Kim Chính Tông tung một cước thẳng vào mạng sườn, trong khi Hàn Triều An
tay chụm thành đao chặt ngang cổ Khấu Trọng.
Các võ sĩ Cao Lệ phía sau lũ lượt rút binh khí, song nhất thời không tài nào tham gia được vào vòng chiến.
Khấu
Trọng không dứt tiếng cười, lập tức thử nghiệm Ảo Ma thân pháp của
Thạch Chi Hiên. Khi Cái Tô Văn đánh hụt vào khoảng không, gã đã lạng
người đến chỗ Mã Cát vừa lùi lại.
Người
tiếp trợ được cho Mã Cát lúc này chỉ có thủ hạ của hắn là Thác Bạt Diệt
Phu, tên này nhân lúc Cái Tô Văn ba người vây lấy Khấu Trọng đã vung
trường mâu chuẩn bị đánh lén, nào ngờ chưa kịp ra tay thì Khấu Trọng bất
thình lình hiện ra trước mặt.
Thác Bạt Diệt Phu bất đắc dĩ hét lớn một tiếng, giơ vội trường mâu lên tấn công.
Kỳ
thực Khấu Trọng không định giết Mã Cát, càng không cần giết hắn mà chỉ
muốn lập uy nên bỏ ngay Mã Cát lùi lại, vung chân đá một cước trúng giữa
mũi mâu của Thác Bạt Diệt Phu.
“Roạt!” một tiếng, mâu cước đối chiêu.
Khấu
Trọng đã thủ sẵn thế, trong khi Thác Bạt Diệt Phu phải vội vàng ứng
chiến, cộng với khoảng cách công lực giữa hai người, cao thấp tức thì
thấy rõ.
Thác Bạt Diệt Phu hét lên thảm
khốc, lảo đảo bắn về phía sau thiếu chút nữa thì ngồi bệt xuống đất, ộc
ra một miệng máu tươi, thọ thương ngay tại trận.
Khấu Trọng tức tốc bay lùi lại, bất giác hét lớn: “Dừng tay!”
Cái
Tô Văn tức thì giơ tay ngăn đám thủ hạ, thần thái vẫn thâm trầm lạnh
lùng đúng với phong thái đại cao thủ, cười gằn: “Ra tay là Thiếu soái,
hô dừng cũng là Thiếu soái, Khấu Thiếu soái đang đùa với bọn ta chắc?”
Khấu
Trọng cười ha hả, ánh mắt xoáy vào khuôn mặt béo núc tái nhợt của Mã
Cát: “Cứ cho là đùa đi, Khấu Trọng ta đã sợ quần chiến bao giờ? Kim Lang
quân của Hiệt Lợi ta còn chẳng xem ra gì nữa là các ngươi. Mẹ kiếp, nếu
các ngươi cùng lên, Khấu Trọng ta nhất định sẽ vui vẻ tiếp đón!”
Cái Tô Văn nhất thời cứng họng đứng ngây ra.
Đúng
là bằng này con người cũng không thể khống chế được Khấu Trọng. Nếu cứ
hạ lệnh tấn công để gã đả thương thêm một hai kẻ nữa rồi rút đi, Cái Tô
Văn còn mặt mũi nào ở lại Trường An nữa? Thậm chí thân pháp quỷ dị vừa
rồi của Khấu Trọng hắn vẫn còn chưa nhìn ra chân tướng, vậy thì vây công
liệu có ích gì?
Cái Tô Văn từ từ hạ tay xuống, hai mắt rực thần quang, chậm rãi: “Thiếu soái có đề nghị gì hay ho chăng?”
Khấu
Trọng dựng ngón tay cái lên, cười khà khà: “Cái Đại soái quả nhiên là
người hiểu chuyện! Hà hà, lần này ta đến là muốn cùng Đại soái đánh cược
một mẻ, không biết Đại soái có cái gan ấy không?”
Cái Tô Văn nghe cũng nổi nhã hứng, lập tức vẫy tay cho đám thủ hạ lui xuống, đoạn ra lệnh: “Châm đèn! Lấy đao ra đây!”
Đèn
lồng nhanh chóng được châm lên dưới bầu trời đầy mưa bụi. Cái Tô Văn đã
lấy lại bình tĩnh, ôn tồn: “Thiếu soái muốn cược gì?”
Khấu
Trọng chỉ vào Cái Tô Văn, rồi lại chỉ vào mình, thản nhiên: “Trận chiến
tối qua chưa thực hiện được thì hãy tiến hành luôn tại đây. Kẻ bại sẽ
lập tức phải cuốn xéo khỏi Trường An, ai không giữ lời thì là hạng tiện
chủng vô sỉ, Đại soái có dám không?”
Năm
võ sĩ Cao Lệ vác năm thanh bảo đao hình thù, kích thước lớn nhỏ khác
nhau lần lượt từ trong phủ lao ra, đến phía sau Cái Tô Văn.
Cái
Tô Văn bước lên trước hai bước, đến cách Khấu Trọng ba trượng dừng lại,
ngửa mặt cười: “Một cuộc cá cược thú vị như vậy, Cái Tô Văn ta sao có
thể từ chối! Chỉ sợ kẻ bại sẽ không thể về nổi đến nhà, lấy đâu ra
chuyện giữ lời hay không giữ lời?”
Khấu
Trọng sang sảng: “Nói thẳng, ta không những không có ác cảm, trái lại
còn cảm thấy Đại soái là một nhân vật anh hùng đáng để kết giao. Thế này
được không, ta để Đại soái thi triển từng loại đao một, liệu có thể hạ
được ta hay không trong lòng Đại soái hiểu rõ, khỏi cần lấy máu để thu
trận. Nếu thi triển liên tiếp năm đao mà vẫn không hạ được ta, Đại soái
chỉ còn nước trở về Cao Li tiếp tục tu hành, ý Đại soái thế nào?”
Cái
Tô Văn thoáng ngẩn người ngạc nhiên, sau một hồi đối thị với với Khấu
Trọng mới chậm rãi gật đầu: “Được, cứ theo lời Thiếu soái, dâng đao!”
Khấu Trọng vui vẻ gật đầu: “Con người Đại soái thật là sảng khoái!”
Đang
quan sát Cái Tô Văn nhận binh khí từ tay thủ hạ, bỗng trong đầu xuất
hiện điềm báo, Khấu Trọng vội thu người dịch phắt sang bên.
Một đạo kiếm khí lạnh toát từ phía sau lẳng lặng ập đến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3