Đại Đường Song Long Truyện - Chương 674
HỒI 674
Thiện Môn Thánh Giả
Hình Nguyên Chân cùng Bạt Dã Cương
đưa Khấu Trọng cùng Vô Danh đến lối ra phía Nam của Thiên Thành Hiệp.
Bạt Dã Cương than: “Thiếu soái cùng Vương Thế Sung quả là hai người khác
nhau hoàn toàn, trên chiến trường Thiếu soái một mình xung phong hãm
trận.”
đưa Khấu Trọng cùng Vô Danh đến lối ra phía Nam của Thiên Thành Hiệp.
Bạt Dã Cương than: “Thiếu soái cùng Vương Thế Sung quả là hai người khác
nhau hoàn toàn, trên chiến trường Thiếu soái một mình xung phong hãm
trận.”
Hình Nguyên Chân xen vào: “Thiếu
soái so với ai cũng khác biệt, kể cả từ khi Mật Công quật khởi mời gọi
hiền sĩ, cũng không thể sánh với cách Thiếu soái không nề sống chết, đem
gan ruột ra đối đãi với chúng ta.”
soái so với ai cũng khác biệt, kể cả từ khi Mật Công quật khởi mời gọi
hiền sĩ, cũng không thể sánh với cách Thiếu soái không nề sống chết, đem
gan ruột ra đối đãi với chúng ta.”
Khấu
Trọng giang hai tay khoác lên hai vai hai người, cười nói: “Một ngày là
huynh đệ, cả đời là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Chúng ta đều vì huynh đệ mà bán mạng, đấy mới là huynh đệ chân chính
thật lòng giúp nhau.”
Trọng giang hai tay khoác lên hai vai hai người, cười nói: “Một ngày là
huynh đệ, cả đời là huynh đệ, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.
Chúng ta đều vì huynh đệ mà bán mạng, đấy mới là huynh đệ chân chính
thật lòng giúp nhau.”
Hình Nguyên Chân
cùng Bạt Dã Cương đều lộ vẻ cảm động, Khấu Trọng không phải là người chỉ
mở miệng nói suông, nhiệm vụ nào nguy hiểm nhất gã cũng tự nhận lấy, để
thủ hạ hưởng thụ thành quả.
cùng Bạt Dã Cương đều lộ vẻ cảm động, Khấu Trọng không phải là người chỉ
mở miệng nói suông, nhiệm vụ nào nguy hiểm nhất gã cũng tự nhận lấy, để
thủ hạ hưởng thụ thành quả.
Bạt Dã Cương
chân thành nói: “Ngày ấy ở vùng núi tây bắc Y Khuyết bị quân Đường phục
kích, Thiếu soái không quản sinh tử quay lại đánh đuổi truy binh cứu Dã
Cương, từ lúc đó Dã Cương đã hạ quyết tâm, dù có gan óc lầy đất, cũng
quyết theo Thiếu soái đến cùng. Có thể gặp được minh chủ đại nhân đại
nghĩa như Thiếu soái là phúc khí của Dã Cương.”
chân thành nói: “Ngày ấy ở vùng núi tây bắc Y Khuyết bị quân Đường phục
kích, Thiếu soái không quản sinh tử quay lại đánh đuổi truy binh cứu Dã
Cương, từ lúc đó Dã Cương đã hạ quyết tâm, dù có gan óc lầy đất, cũng
quyết theo Thiếu soái đến cùng. Có thể gặp được minh chủ đại nhân đại
nghĩa như Thiếu soái là phúc khí của Dã Cương.”
Hình Nguyên Chân cũng quả quyết: “Thắng lợi cuối cùng sẽ thuộc về bọn ta.”
Lúc
này ba người đã đến hàng rào gỗ ở phía nam hiệp đạo, mười quân binh
Thiếu Soái quân trấn thủ, không ai bảo ai đều đồng thanh hô lớn: “Thắng
lợi cuối cùng sẽ thuộc về bọn ta.”
này ba người đã đến hàng rào gỗ ở phía nam hiệp đạo, mười quân binh
Thiếu Soái quân trấn thủ, không ai bảo ai đều đồng thanh hô lớn: “Thắng
lợi cuối cùng sẽ thuộc về bọn ta.”
Khấu
Trọng ngửa mặt lên trời cười dài, thu tay hỏi vai Hình, Bạt: “Tình huống
càng gian nan khổ cực càng làm vẻ vang uy phong của Thiếu Soái quân
chúng ta, mùi vị của thắng lợi rất ngọt ngào, hương sắc của sinh mệnh
phải phát huy, ta nguyện cùng mọi người chia sẻ.”
Trọng ngửa mặt lên trời cười dài, thu tay hỏi vai Hình, Bạt: “Tình huống
càng gian nan khổ cực càng làm vẻ vang uy phong của Thiếu Soái quân
chúng ta, mùi vị của thắng lợi rất ngọt ngào, hương sắc của sinh mệnh
phải phát huy, ta nguyện cùng mọi người chia sẻ.”
Chúng tướng sĩ đồng thanh reo hò hưởng ứng, thanh âm chấn động hiệp đạo.
Khấu
Trọng lại tiếp tục hỏi thăm ấm lạnh từng người, mỗi câu đều xuất phát
từ đáy lòng, khiến bọn họ cảm động vô cùng. Hỏi đến tình hình lối ra
vào, tiểu đội trưởng cung kính đáp: ‘”Thuộc hạ theo chỉ thị của Mưu
công, cho thám tử ra ngoài đến chỗ địa hình cao quan sát, nhưnng chưa
thấy động tĩnh gì.”
Trọng lại tiếp tục hỏi thăm ấm lạnh từng người, mỗi câu đều xuất phát
từ đáy lòng, khiến bọn họ cảm động vô cùng. Hỏi đến tình hình lối ra
vào, tiểu đội trưởng cung kính đáp: ‘”Thuộc hạ theo chỉ thị của Mưu
công, cho thám tử ra ngoài đến chỗ địa hình cao quan sát, nhưnng chưa
thấy động tĩnh gì.”
Khấu Trọng nói: “Tình
thế đã thay đổi, Mưu công sẽ tăng cường phòng thủ ở đây, ngươi lập tức
gọi các huynh đệ ở bên ngoài quay trở về, chỉ cần phòng thủ tốt chỗ này
là được.”
thế đã thay đổi, Mưu công sẽ tăng cường phòng thủ ở đây, ngươi lập tức
gọi các huynh đệ ở bên ngoài quay trở về, chỉ cần phòng thủ tốt chỗ này
là được.”
Tiểu đội trưởng nghe vậy liền ra lệnh một thủ hạ thổi kèn làm hiệu, triệu hồi các trinh sát ở bên ngoài quay về hiệp đạo.
Khấu
Trọng thả Vô Danh ra, từ trên không trung quan sát xa gần, gật đầu nói:
“Khuất Đột Thông không phái người đi trước do thám tình hình là vì
không muốn đả thảo kinh xà sợ bị chúng ta phát giác, nhưng có thể khẳng
định ở chỗ cách xa nơi đây mà ta bọn ta không nhìn thấy được, người của
hắn nghiêm mật giám sát tình hình, nếu bọn ta có động tĩnh nào từ phía
từ này chắn chắn sẽ gặp phải đạo quân phục kích của hắn.”
Trọng thả Vô Danh ra, từ trên không trung quan sát xa gần, gật đầu nói:
“Khuất Đột Thông không phái người đi trước do thám tình hình là vì
không muốn đả thảo kinh xà sợ bị chúng ta phát giác, nhưng có thể khẳng
định ở chỗ cách xa nơi đây mà ta bọn ta không nhìn thấy được, người của
hắn nghiêm mật giám sát tình hình, nếu bọn ta có động tĩnh nào từ phía
từ này chắn chắn sẽ gặp phải đạo quân phục kích của hắn.”
Hình
Nguyên Chân cùng Bạt Dã Cương gật đầu đồng ý, Khuất Đột Thông là danh
tướng từ Tùy triều, sau khi đầu nhập Đường thất đã lập nhiều đại công,
lần này thân mang trọng trách, chắn chắn không dám bất cẩn sơ ý.
Nguyên Chân cùng Bạt Dã Cương gật đầu đồng ý, Khuất Đột Thông là danh
tướng từ Tùy triều, sau khi đầu nhập Đường thất đã lập nhiều đại công,
lần này thân mang trọng trách, chắn chắn không dám bất cẩn sơ ý.
Khấu
Trọng chăm chú nhìn Vô Danh đã biến thành một điểm đen nhỏ xíu trên bầu
trời: “Cách đây năm mươi dặm về phía Tây có địch nhân, nhân số không
ít, có lẽ là đạo quân tiên phong của Khuất Đột Thông, chiếu theo lộ
trình của chúng có lẽ trưa ngày mai sẽ đến đây, các huynh đệ chớ khinh
địch.”
Trọng chăm chú nhìn Vô Danh đã biến thành một điểm đen nhỏ xíu trên bầu
trời: “Cách đây năm mươi dặm về phía Tây có địch nhân, nhân số không
ít, có lẽ là đạo quân tiên phong của Khuất Đột Thông, chiếu theo lộ
trình của chúng có lẽ trưa ngày mai sẽ đến đây, các huynh đệ chớ khinh
địch.”
Hình Nguyên Chân nghiêm nghị nói: “Thiếu soái yên tâm.”
Khấu
Trọng đi vòng quanh xem xét tình hình hiệp đạo, lối ra này nơi rộng
nhất chỉ khoảng ba trượng, nơi hẹp nhất chưa đến hai trượng, trầm giọng:
“Hiệp đạo này tuy không có lợi cho việc tấn công, nhưng địch nhân nếu
muốn công kích từ bên ngoài vào cũng không quá khó. Thời gian không cho
phép bọn ta xây dựng lũy trại tạo thành công sự phòng ngự, phải tính kế
khác phòng thủ ở trong hiệp đạo.”
Trọng đi vòng quanh xem xét tình hình hiệp đạo, lối ra này nơi rộng
nhất chỉ khoảng ba trượng, nơi hẹp nhất chưa đến hai trượng, trầm giọng:
“Hiệp đạo này tuy không có lợi cho việc tấn công, nhưng địch nhân nếu
muốn công kích từ bên ngoài vào cũng không quá khó. Thời gian không cho
phép bọn ta xây dựng lũy trại tạo thành công sự phòng ngự, phải tính kế
khác phòng thủ ở trong hiệp đạo.”
Hình
Nguyên Chân nói: “Chúng ta có rất nhiều gỗ, có thể tạo thành chướng ngại
ở đây, vấn đề là chướng ngại vật đó cũng sẽ khiến bọn ta cũng khó lòng
phối hợp cùng với Thiếu soái tiền hậu giáp kích địch nhân.”
Nguyên Chân nói: “Chúng ta có rất nhiều gỗ, có thể tạo thành chướng ngại
ở đây, vấn đề là chướng ngại vật đó cũng sẽ khiến bọn ta cũng khó lòng
phối hợp cùng với Thiếu soái tiền hậu giáp kích địch nhân.”
Bạt
Dã Cương nói: "Phương pháp này không thể dùng được, địch nhân có thể dễ
dàng tiếp cận hai bên lối ra, sau đó chỉ cần dùng hỏa công thiêu đốt
đám chướng ngại vật đó, sẽ gây cho bọn ta rất nhiều khó khăn, nếu lúc đó
có gió nam, toàn bộ hiệp đạo sẽ chìm trong đám khói dày đặc. May mắn là
bây giờ gió đang thổi theo hướng đông bắc chứ không phía tây bắc, nếu
không, khói dày đặc có thể buộc chúng ta rời khỏi hiệp đạo."
Dã Cương nói: "Phương pháp này không thể dùng được, địch nhân có thể dễ
dàng tiếp cận hai bên lối ra, sau đó chỉ cần dùng hỏa công thiêu đốt
đám chướng ngại vật đó, sẽ gây cho bọn ta rất nhiều khó khăn, nếu lúc đó
có gió nam, toàn bộ hiệp đạo sẽ chìm trong đám khói dày đặc. May mắn là
bây giờ gió đang thổi theo hướng đông bắc chứ không phía tây bắc, nếu
không, khói dày đặc có thể buộc chúng ta rời khỏi hiệp đạo."
Khấu
Trọng rúng động: "Thật may mắn có Dã Cương đề tỉnh, nếu địch nhân dùng
hỏa công thì thật hiểm độc phi thường, lại khó đối phó. Mấy ngày nay ta
vẫn không thể nghĩ ra tại sao Khuất Đột Thông đến Tương Dương còn dùng
dằng ba ngày mới bắt đầu khởi hành, lúc đó ta vốn cho rằng hắn cần thời
gian điều động quân binh, nhưng rõ ràng như vậy không có đạo lý, quân
binh ở Tương Dương vẫn luôn sẵn sàng đề phòng bọn ta tấn công xuống phía
nam, đúng ra phải sớm chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể hành quân
tác chiến. Bây giờ mới hiểu, thì ra hắn muốn đợi gió nam thổi khói mù
vào hiệp đạo, đây chính là cách công phá hiệp đạo hiệu quả nhất."
Trọng rúng động: "Thật may mắn có Dã Cương đề tỉnh, nếu địch nhân dùng
hỏa công thì thật hiểm độc phi thường, lại khó đối phó. Mấy ngày nay ta
vẫn không thể nghĩ ra tại sao Khuất Đột Thông đến Tương Dương còn dùng
dằng ba ngày mới bắt đầu khởi hành, lúc đó ta vốn cho rằng hắn cần thời
gian điều động quân binh, nhưng rõ ràng như vậy không có đạo lý, quân
binh ở Tương Dương vẫn luôn sẵn sàng đề phòng bọn ta tấn công xuống phía
nam, đúng ra phải sớm chuẩn bị xong rồi, lúc nào cũng có thể hành quân
tác chiến. Bây giờ mới hiểu, thì ra hắn muốn đợi gió nam thổi khói mù
vào hiệp đạo, đây chính là cách công phá hiệp đạo hiệu quả nhất."
Hình Nguyên Chân và Bạt Dã Cương đồng thời biến sắc.
Khấu
Trọng phục hồi vẻ bình tĩnh lạnh lùng cố hữu, thong dong cười: "Nếu đã
biết được sách lược của địch nhân, ắt sẽ có cách phá. Chúng ta sẽ nhờ
Mưu công xây thêm mấy lớp đất đá thật dày, cao được bao nhiêu hay bấy
nhiêu. Trên đó lại bố trí cung thủ, máy bắn đá đối phó với địch nhân,
thêm quạt gió đối phó với đám khói mù, tạm thời bỏ qua một đoạn đường
ngoài lối ra có gì mà không được chứ?"
Trọng phục hồi vẻ bình tĩnh lạnh lùng cố hữu, thong dong cười: "Nếu đã
biết được sách lược của địch nhân, ắt sẽ có cách phá. Chúng ta sẽ nhờ
Mưu công xây thêm mấy lớp đất đá thật dày, cao được bao nhiêu hay bấy
nhiêu. Trên đó lại bố trí cung thủ, máy bắn đá đối phó với địch nhân,
thêm quạt gió đối phó với đám khói mù, tạm thời bỏ qua một đoạn đường
ngoài lối ra có gì mà không được chứ?"
Hình
Nguyên Chân vui mừng: "Trong thiên hạ chỉ sợ không có vấn đề nào Thiếu
soái không giải quyết được, bọn thuộc hạ sẽ tạo một bức tường khói lửa
đầu tiên cách hiệp khẩu sáu trăm bộ, như vậy địch nhân tiến vào sẽ nằm
trong tầm xạ tiễn của chúng ta."
Nguyên Chân vui mừng: "Trong thiên hạ chỉ sợ không có vấn đề nào Thiếu
soái không giải quyết được, bọn thuộc hạ sẽ tạo một bức tường khói lửa
đầu tiên cách hiệp khẩu sáu trăm bộ, như vậy địch nhân tiến vào sẽ nằm
trong tầm xạ tiễn của chúng ta."
Bạt Dã
Cương hết sức tin tưởng vào kế hoạch: "Đến lúc thuận thế lại còn có thể
dùng hỏa công đối hỏa công, thiêu sống bọn chúng."
Cương hết sức tin tưởng vào kế hoạch: "Đến lúc thuận thế lại còn có thể
dùng hỏa công đối hỏa công, thiêu sống bọn chúng."
Khấu
Trọng cười ha hả: "Khẩn yếu nhất là biết ứng biến linh hoạt, ở đây cũng
cần phải có thêm một hồ nước giống như trong sơn trại, lúc nguy cấp có
thể lấy vải nhúng vào nước che lên miệng, sẽ không bị khói làm ngộp thở,
địch nhân không có phương tiện này, hà!”
Trọng cười ha hả: "Khẩn yếu nhất là biết ứng biến linh hoạt, ở đây cũng
cần phải có thêm một hồ nước giống như trong sơn trại, lúc nguy cấp có
thể lấy vải nhúng vào nước che lên miệng, sẽ không bị khói làm ngộp thở,
địch nhân không có phương tiện này, hà!”
Lúc này cửa tuyến phòng ngự mở ra, quân binh tuần phòng lục tục trở về.
Khấu Trọng nói: “Ở đây giao lại cho các vị, tiểu đệ đi trước.”
Gã cười dài một tràng, rồi lao vào hoang nguyên tối tăm.
o0o
“Tử Lăng! Tử Lăng!”
Từ
Tử Lăng đang chìm sâu trong trạng thái tĩnh tu từ từ tỉnh lại. Sự thật
gã đang cảm nhận trạng thái thần diệu dị thường, tinh thần giống như
thiên địa cùng trôi đi, hòa tan vào thành một thể. Dũng Tuyền huyệt dưới
bàn chân tuy vẫn chưa thể hấp thụ thiên địa tinh khí, nhưng gan bàn
chân trái bắt đầu phát sinh nhiệt khí, gan bàn chân phải phát sinh lãnh
khí, đây là sự việc chưa từng xảy ra kể từ sau khi gã thụ thương, nhưng
gã không hề sợ mà ngược lại còn vui mừng, vì cuối cùng cùng thương thế
cũng đã khởi sắc. Gã giống như từ một nơi sâu thẳm vô hạn trong tâm linh
bị tiếng hô hoán của Hầu Hi Bạch gọi về, lúc đó mới cảm giác thấy thân
thể đã thụ trọng thương, trở về nhân thế. Lúc gã mở mắt ra, thấy con
thuyền đã tiến vào một nhánh sông nhỏ sát với ven một bìa rừng rậm rạp,
kín đáo, dòng Hoài Thủy vẫn chầm chậm trôi sau lưng, bèn hỏi: “Việc gì
vậy?”
Tử Lăng đang chìm sâu trong trạng thái tĩnh tu từ từ tỉnh lại. Sự thật
gã đang cảm nhận trạng thái thần diệu dị thường, tinh thần giống như
thiên địa cùng trôi đi, hòa tan vào thành một thể. Dũng Tuyền huyệt dưới
bàn chân tuy vẫn chưa thể hấp thụ thiên địa tinh khí, nhưng gan bàn
chân trái bắt đầu phát sinh nhiệt khí, gan bàn chân phải phát sinh lãnh
khí, đây là sự việc chưa từng xảy ra kể từ sau khi gã thụ thương, nhưng
gã không hề sợ mà ngược lại còn vui mừng, vì cuối cùng cùng thương thế
cũng đã khởi sắc. Gã giống như từ một nơi sâu thẳm vô hạn trong tâm linh
bị tiếng hô hoán của Hầu Hi Bạch gọi về, lúc đó mới cảm giác thấy thân
thể đã thụ trọng thương, trở về nhân thế. Lúc gã mở mắt ra, thấy con
thuyền đã tiến vào một nhánh sông nhỏ sát với ven một bìa rừng rậm rạp,
kín đáo, dòng Hoài Thủy vẫn chầm chậm trôi sau lưng, bèn hỏi: “Việc gì
vậy?”
Hầu Hi Bạch hạ giọng: “Vùng thượng
du phía trước có một đội thuyền năm chiếc, treo cờ của Hải Sa Bang, đang
vận chuyển hàng hóa lên hai bên bờ, lại có thêm một đám người đang nhận
hàng. Tiểu đệ không muốn gặp phải rắc rối không cần thiết, nên mới rẽ
vào đây đợi bọn chúng đi hết rồi sẽ tiếp tục hành trình.”
du phía trước có một đội thuyền năm chiếc, treo cờ của Hải Sa Bang, đang
vận chuyển hàng hóa lên hai bên bờ, lại có thêm một đám người đang nhận
hàng. Tiểu đệ không muốn gặp phải rắc rối không cần thiết, nên mới rẽ
vào đây đợi bọn chúng đi hết rồi sẽ tiếp tục hành trình.”
Từ Tử Lăng nói: “Chúng ta lên bờ ngầm xem thử.”
Hầu
Hi Bạch nhíu mày: “Dưới tình huống thế này, bớt đi một việc không phải
là tốt hơn thêm một việc sao? Ôi, tiểu đệ nói câu này, Tử Lăng có trách
đệ nhiều chuyện không?”
Hi Bạch nhíu mày: “Dưới tình huống thế này, bớt đi một việc không phải
là tốt hơn thêm một việc sao? Ôi, tiểu đệ nói câu này, Tử Lăng có trách
đệ nhiều chuyện không?”
Từ Tử Lăng cười
nhẹ: “Đệ biết Hi Bạch huynh nghĩ muốn nghĩ tốt cho đệ. Nhưng đệ có dự
cảm bất tường, chỉ sợ đây là hành động để đối phó với Đỗ Phục Uy, hiện
tại Hải Sa bang chủ Thu Nhạn có quan hệ mật thiết với Ma môn, Phụ Công
Hựu lại là người xuất thân từ Ma môn, bọn ta đã tình cờ gặp được, thì
cũng nên xem thực hư thế nào, nói không chừng đám hàng hóa đó là một
loại hỏa khí hiểm độc với sát thương lực cực lớn.”
nhẹ: “Đệ biết Hi Bạch huynh nghĩ muốn nghĩ tốt cho đệ. Nhưng đệ có dự
cảm bất tường, chỉ sợ đây là hành động để đối phó với Đỗ Phục Uy, hiện
tại Hải Sa bang chủ Thu Nhạn có quan hệ mật thiết với Ma môn, Phụ Công
Hựu lại là người xuất thân từ Ma môn, bọn ta đã tình cờ gặp được, thì
cũng nên xem thực hư thế nào, nói không chừng đám hàng hóa đó là một
loại hỏa khí hiểm độc với sát thương lực cực lớn.”
Hầu Hi Bạch nghe gã phân tích rõ ràng, vui vẻ đáp ứng: “Nếu lý do chính đáng như vậy, bọn ta cũng nên đi xem thử.”
o0o
“Bong!”
Khấu
Trọng nghe thấy tiếng chuông, rợn tóc gáy đứng sững lại giữa hoang
nguyên, không dám tin vào tai mình, tiếng chuông này đối với người khác
mà nói phảng phất như mộ cổ thần chung được gõ lên đầy ắp thiện khí hiền
hòa. Nhưng đối với gã lại như một loại phù chú câu hồn nhiếp phách.
Trọng nghe thấy tiếng chuông, rợn tóc gáy đứng sững lại giữa hoang
nguyên, không dám tin vào tai mình, tiếng chuông này đối với người khác
mà nói phảng phất như mộ cổ thần chung được gõ lên đầy ắp thiện khí hiền
hòa. Nhưng đối với gã lại như một loại phù chú câu hồn nhiếp phách.
Đây
không phải là lần đầu tiên gã nghe thấy tiếng chuông này, tại Thiên Tân
Kiều ở Lạc Dương, gã đã từng nghe thấy một lần, nhưng ở nơi cách Thiên
Thành Hiệp hai mươi dặm, có thể biểu hiện cho thất bại hoàn toàn của gã,
diệu kế cũng thành không.
không phải là lần đầu tiên gã nghe thấy tiếng chuông này, tại Thiên Tân
Kiều ở Lạc Dương, gã đã từng nghe thấy một lần, nhưng ở nơi cách Thiên
Thành Hiệp hai mươi dặm, có thể biểu hiện cho thất bại hoàn toàn của gã,
diệu kế cũng thành không.
Quả nhiên có tiếng của Liễu Không từ phía sau cất lên: “Liễu Không tham kiến Thiếu soái.”
Khấu
Trọng ra lệnh cho Vô Danh rời khỏi vai, bay lên cao trinh sát, đoạn
chầm chậm quay lại, đối diện với vị thánh tăng chủ trì của Tịnh Niệm
Thiền Viện.
Trọng ra lệnh cho Vô Danh rời khỏi vai, bay lên cao trinh sát, đoạn
chầm chậm quay lại, đối diện với vị thánh tăng chủ trì của Tịnh Niệm
Thiền Viện.
Dưới ánh sao lấp lánh, Liễu
Không đại sư pháp tướng trang nghiêm, tay phải nâng một chiếc chuông nhỏ
kim quang sáng rực, song mục ánh lên vẻ thần thánh, đang chăm chú nhìn
gã.
Không đại sư pháp tướng trang nghiêm, tay phải nâng một chiếc chuông nhỏ
kim quang sáng rực, song mục ánh lên vẻ thần thánh, đang chăm chú nhìn
gã.
Khấu Trọng than: “Đại sư tại sao lại muốn chen vào cuộc đấu tranh giữa tiểu tử và Lý Thế Dân?”
Liễu
Không thoáng lộ nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Người xuất gia cũng phải lo
chuyện trần thế, Tần vương cho người đến báo cho lão nạp biết Thiếu soái
đã đến cảnh sơn cùng thủy tận, hy vọng lão nạp có thể thân chinh làm
thuyết khách, nếu Thiếu soái chịu giải tán Thiếu Soái quân, Tần vương sẽ
để Thiếu soái bình yên trở về Trần Lưu.”
Không thoáng lộ nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Người xuất gia cũng phải lo
chuyện trần thế, Tần vương cho người đến báo cho lão nạp biết Thiếu soái
đã đến cảnh sơn cùng thủy tận, hy vọng lão nạp có thể thân chinh làm
thuyết khách, nếu Thiếu soái chịu giải tán Thiếu Soái quân, Tần vương sẽ
để Thiếu soái bình yên trở về Trần Lưu.”
Khấu Trọng cười khổ: “Lý Thế Dân quả là biết tìm người, nhưng sao đại sư lại biết được tiểu tử sẽ từ lối phía Nam đi ra?”
Liễu
Không nói: “Tất cả đều do Tần vương chỉ điểm, ngài nói khi Thiếu soái
phát giác ra quân đội Tương Dạng đến gần, sẽ thân chinh đến Chung Ly,
dẫn quân giải nguy cho nam lộ của Thiên Thành Hiệp, bởi vậy lão nạp mới
cung hầu ở đây, lúc này đã chứng thực lời Tần vương không phải nói bừa,
mới biết mọi động tĩnh của Thiếu soái đều nằm trong tiên liệu của Tần
vương.”
Không nói: “Tất cả đều do Tần vương chỉ điểm, ngài nói khi Thiếu soái
phát giác ra quân đội Tương Dạng đến gần, sẽ thân chinh đến Chung Ly,
dẫn quân giải nguy cho nam lộ của Thiên Thành Hiệp, bởi vậy lão nạp mới
cung hầu ở đây, lúc này đã chứng thực lời Tần vương không phải nói bừa,
mới biết mọi động tĩnh của Thiếu soái đều nằm trong tiên liệu của Tần
vương.”
Khấu Trọng thở phào một hơi, Lý
Thế Dân thủy chung vẫn là phàm nhân không phải tiên nhân, hắn không nghĩ
ra rằng gã không hề có ý định đến Chung Ly cầu viện, lại càng không ngờ
đến lượng hỏa khí đang nằm trong tay gã.
Thế Dân thủy chung vẫn là phàm nhân không phải tiên nhân, hắn không nghĩ
ra rằng gã không hề có ý định đến Chung Ly cầu viện, lại càng không ngờ
đến lượng hỏa khí đang nằm trong tay gã.
Liễu
Không tiếp tục: “Tần vương còn nhắn lão nạp nói với Thiếu soái, quân
Chung Ly đang nằm dưới sự giám thị nghiêm mật từ một đạo thủy sư thuyền
đội của Đường quân, muốn động cũng không được, Thiếu soái có đi cũng chỉ
mất công thôi.”
Không tiếp tục: “Tần vương còn nhắn lão nạp nói với Thiếu soái, quân
Chung Ly đang nằm dưới sự giám thị nghiêm mật từ một đạo thủy sư thuyền
đội của Đường quân, muốn động cũng không được, Thiếu soái có đi cũng chỉ
mất công thôi.”
Khấu Trọng nghe xong
trong lòng bội phục, Lý Thế Dân quả là một nhà quân sự xuất sắc thông
hiểu binh pháp, trong mọi tính huống, lúc nào cũng nghĩ trước một bước,
luôn chiếm thế thượng phong, nếu không phải là có số hỏa khí bí mật, lúc
này gã chỉ có cách cúi đầu nhận thua.
trong lòng bội phục, Lý Thế Dân quả là một nhà quân sự xuất sắc thông
hiểu binh pháp, trong mọi tính huống, lúc nào cũng nghĩ trước một bước,
luôn chiếm thế thượng phong, nếu không phải là có số hỏa khí bí mật, lúc
này gã chỉ có cách cúi đầu nhận thua.
Gã
vội thu nhiếp tâm thần, hồi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng trong ánh
mắt, hít sâu một hơi nói: “Cho dù lần này đại sư có thiện ý khuyến cáo
hay không, tiểu tử vẫn chấp mê bất ngộ, xin đại sư niệm một câu ‘A di đà
phật’ rồi không quay đầu lại mà trở về thiền viện tiếp thục tham thiền,
còn tiểu tử sẽ tiếp tục lên đường.”
vội thu nhiếp tâm thần, hồi phục lại vẻ bình tĩnh lạnh lùng trong ánh
mắt, hít sâu một hơi nói: “Cho dù lần này đại sư có thiện ý khuyến cáo
hay không, tiểu tử vẫn chấp mê bất ngộ, xin đại sư niệm một câu ‘A di đà
phật’ rồi không quay đầu lại mà trở về thiền viện tiếp thục tham thiền,
còn tiểu tử sẽ tiếp tục lên đường.”
Đơn
chưởng của Liễu Không chậm rãi đưa lên ngực làm phật hiệu, ánh mắt bình
tĩnh nói: “Tội quá tội quá, người xuất gia đáng lý ra không nên tham gia
vào chuyện trần thế, nhưng việc này liên quan đến thiên hạ thương sinh,
lão nạp lại chịu sự ủy thác của Tần vương, đến khuyên bảo Thiếu soái
rút lui khỏi cuộc đấu tranh dai dẳng này, nên đã quyết định từ thời khắc
này sẽ không rời khỏi Thiếu soái nửa bước, hy vọng Thiếu soái có thể vì
cư dân Bành Lương, mà xem xét lại lời đề nghị của lão nạp.”
chưởng của Liễu Không chậm rãi đưa lên ngực làm phật hiệu, ánh mắt bình
tĩnh nói: “Tội quá tội quá, người xuất gia đáng lý ra không nên tham gia
vào chuyện trần thế, nhưng việc này liên quan đến thiên hạ thương sinh,
lão nạp lại chịu sự ủy thác của Tần vương, đến khuyên bảo Thiếu soái
rút lui khỏi cuộc đấu tranh dai dẳng này, nên đã quyết định từ thời khắc
này sẽ không rời khỏi Thiếu soái nửa bước, hy vọng Thiếu soái có thể vì
cư dân Bành Lương, mà xem xét lại lời đề nghị của lão nạp.”
Khấu
Trọng không ngờ ông ta lại có chiêu này, nghe xong mà trợn mắt há mồm.
Nếu để Liễu Không đại sư bám sát theo mình, thì toàn bộ kế hoạch phản
công sẽ biến thành trò cười.
Trọng không ngờ ông ta lại có chiêu này, nghe xong mà trợn mắt há mồm.
Nếu để Liễu Không đại sư bám sát theo mình, thì toàn bộ kế hoạch phản
công sẽ biến thành trò cười.
Ngẩng mặt lên
nhìn trời, cách phi hành của Vô Danh nói cho gã biết xung quanh không
còn địch nhân nào khác, gã cảm thấy yên tâm hơn chút ít, cười khổ: “Đại
sư có phải tưởng tiểu tử không muốn cùng đại sư động võ?”
nhìn trời, cách phi hành của Vô Danh nói cho gã biết xung quanh không
còn địch nhân nào khác, gã cảm thấy yên tâm hơn chút ít, cười khổ: “Đại
sư có phải tưởng tiểu tử không muốn cùng đại sư động võ?”
Liễu
Không cười nhẹ: “Thiếu soái quá lời rồi. Lão nạp chỉ muốn dùng hành
động nói cho rõ, Tần vương luôn dành cho Thiếu soái một đường lui. Giả
như đợi Thiếu soái ở đây không phải là lão nạp mà là Tần vương cùng các
tướng lĩnh và cả ngàn Huyền Giáp chiến sĩ thì sẽ biến thành cục diện thế
nào?”
Không cười nhẹ: “Thiếu soái quá lời rồi. Lão nạp chỉ muốn dùng hành
động nói cho rõ, Tần vương luôn dành cho Thiếu soái một đường lui. Giả
như đợi Thiếu soái ở đây không phải là lão nạp mà là Tần vương cùng các
tướng lĩnh và cả ngàn Huyền Giáp chiến sĩ thì sẽ biến thành cục diện thế
nào?”
Khấu Trọng bật cười: “Nếu vậy tiểu
tử sẽ vô cùng cao hứng, vì linh cầm sẽ phát hiện ra hành tung của bọn họ
trước một bước, lúc đó tiểu tử sẽ tùy cơ ứng biến, nói không chừng còn
có thể khiến cho Tần vương hao binh tổn tướng.”
tử sẽ vô cùng cao hứng, vì linh cầm sẽ phát hiện ra hành tung của bọn họ
trước một bước, lúc đó tiểu tử sẽ tùy cơ ứng biến, nói không chừng còn
có thể khiến cho Tần vương hao binh tổn tướng.”
Liễu Không than: “Nói như vậy, có nghĩa là Thiếu soái vẫn không chịu bãi binh?”
Khấu Trọng nhíu mày nói: “Tiểu tử có một việc nghĩ mãi không ra, muốn thỉnh giáo đại sư.”
Liễu Không trang nghiêm nói: “Xin Thiếu soái chỉ điểm.”
Khấu
Trọng từng từ từng từ chậm rãi nói: “Phật, Đạo lưỡng môn, không phải là
đại địch của Ma môn lưỡng phái lục đạo sao? Đại sư có biết nội bộ của
Lý phiệt đã sớm bị Ma môn xâm nhập hủ hóa, bên trong còn liên kết với
bọn người Đột Quyết luôn có dã tâm lang sói với Trung thổ bọn ta. Ở
nhiều cấp bậc, cuộc đấu tranh sinh tử tồn vong giữa tiểu tử và Lý Thế
Dân còn có liên hệ với nhau. Ngày mà Lý Thế Dân chiến thắng trở về, cũng
là ngày thỏ chết chó săn bị thịt. Nếu như tiểu tử theo lời đại sư giải
tán Thiếu Soái quân, có khác nào giúp cho Ma môn một việc lớn, người thụ
lợi cuối cùng không phải bất kỳ ai trong Trung thổ, mà là liên kết các
chư tộc ngoài đại thảo nguyên vùng Tái ngoại của Hiệt Lợi.”
Trọng từng từ từng từ chậm rãi nói: “Phật, Đạo lưỡng môn, không phải là
đại địch của Ma môn lưỡng phái lục đạo sao? Đại sư có biết nội bộ của
Lý phiệt đã sớm bị Ma môn xâm nhập hủ hóa, bên trong còn liên kết với
bọn người Đột Quyết luôn có dã tâm lang sói với Trung thổ bọn ta. Ở
nhiều cấp bậc, cuộc đấu tranh sinh tử tồn vong giữa tiểu tử và Lý Thế
Dân còn có liên hệ với nhau. Ngày mà Lý Thế Dân chiến thắng trở về, cũng
là ngày thỏ chết chó săn bị thịt. Nếu như tiểu tử theo lời đại sư giải
tán Thiếu Soái quân, có khác nào giúp cho Ma môn một việc lớn, người thụ
lợi cuối cùng không phải bất kỳ ai trong Trung thổ, mà là liên kết các
chư tộc ngoài đại thảo nguyên vùng Tái ngoại của Hiệt Lợi.”
Liễu
Không niệm một tiếng phật hiệu: “Hòa bình và thống nhất của thiên hạ,
nào phải là một việc dễ dàng đạt được, Tần vương đã sớm có chuẩn bị.
Những lời của Thiếu soái không phải không có đạo lý, chỉ là chưa tính
đến hậu quả, nếu Thiếu soái lập quốc thành công, thiên hạ biến thành thế
cục đối lập nam bắc, chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán, ngoại tộc
thừa thế xâm lược, Trung thổ tự nhiên sẽ biến thành cảnh chi năm xẻ bảy.
Thiếu soái đã có lòng cứu thế, tại sao không toàn lực trợ giúp Tần
vương dẹp loạn, để vạn dân có ngày hạnh phúc bình yên?”
Không niệm một tiếng phật hiệu: “Hòa bình và thống nhất của thiên hạ,
nào phải là một việc dễ dàng đạt được, Tần vương đã sớm có chuẩn bị.
Những lời của Thiếu soái không phải không có đạo lý, chỉ là chưa tính
đến hậu quả, nếu Thiếu soái lập quốc thành công, thiên hạ biến thành thế
cục đối lập nam bắc, chiến hỏa liên miên, sinh linh đồ thán, ngoại tộc
thừa thế xâm lược, Trung thổ tự nhiên sẽ biến thành cảnh chi năm xẻ bảy.
Thiếu soái đã có lòng cứu thế, tại sao không toàn lực trợ giúp Tần
vương dẹp loạn, để vạn dân có ngày hạnh phúc bình yên?”
Khấu
Trọng hỏi lại: “Những lời của đại sư càng khiến tiểu tử thêm khó hiểu,
tại sao lại muốn Khấu Trọng ta đầu hàng Lý Thế Dân, tại sao không phải
là Lý Thế Dân xưng thần với tiểu tử? Nói đến việc đại sư muốn nghĩ cho
thiên hạ bá tánh thì lại càng bất công. Đại sư có biết tiểu tử có bao
nhiêu chiến hữu đã thảm tử dưới đao kiếm của quân Đường, tiểu tử và Lý
Thế Dân đã rơi vào thế, không phải là hắn chết thì ta vong.”
Trọng hỏi lại: “Những lời của đại sư càng khiến tiểu tử thêm khó hiểu,
tại sao lại muốn Khấu Trọng ta đầu hàng Lý Thế Dân, tại sao không phải
là Lý Thế Dân xưng thần với tiểu tử? Nói đến việc đại sư muốn nghĩ cho
thiên hạ bá tánh thì lại càng bất công. Đại sư có biết tiểu tử có bao
nhiêu chiến hữu đã thảm tử dưới đao kiếm của quân Đường, tiểu tử và Lý
Thế Dân đã rơi vào thế, không phải là hắn chết thì ta vong.”
Liễu
Không chậm rãi đáp: “Không phải là ngươi chết thì ta vong, chính là lời
miêu tả chính xác nhất cho chiến tranh, Thiếu soái đã chọn con đường
tranh bá, tất nhiên đã sớm liệu được đây là tình huống ắt sẽ phát sinh,
huyết cừu càng tích sẽ càng sâu. Lão nạp vì Tần vương mà đến nói với
Thiếu soái một câu, nhưng tịnh không có ý thiên vị cho Tần vương, mà chỉ
nhìn vào tình hình đang trước mắt. Đến nói với Thiếu soái lời đề nghị
thích hợp nhất, hy vọng hai bên có thể buông đao, tránh họa cho bách
tính. A di đà phật!”
Không chậm rãi đáp: “Không phải là ngươi chết thì ta vong, chính là lời
miêu tả chính xác nhất cho chiến tranh, Thiếu soái đã chọn con đường
tranh bá, tất nhiên đã sớm liệu được đây là tình huống ắt sẽ phát sinh,
huyết cừu càng tích sẽ càng sâu. Lão nạp vì Tần vương mà đến nói với
Thiếu soái một câu, nhưng tịnh không có ý thiên vị cho Tần vương, mà chỉ
nhìn vào tình hình đang trước mắt. Đến nói với Thiếu soái lời đề nghị
thích hợp nhất, hy vọng hai bên có thể buông đao, tránh họa cho bách
tính. A di đà phật!”
Khấu Trọng ngửa mặt
nhìn trời đêm, trầm giọng: “Một ngày Khấu Trọng ta vẫn còn, ai là người
chiến thắng cuối cùng vẫn chưa biết được, tiểu tử có một đề nghị khác
còn tốt hơn, đại sư có chịu nghe không?”
nhìn trời đêm, trầm giọng: “Một ngày Khấu Trọng ta vẫn còn, ai là người
chiến thắng cuối cùng vẫn chưa biết được, tiểu tử có một đề nghị khác
còn tốt hơn, đại sư có chịu nghe không?”
Liễu Không cúi đầu, bảo tướng trang nghiêm như Phật Tổ nói: “Lão nạp xin cung kính nghe lời đề nghị của Thiếu soái.”
Khấu
Trọng cười dài: “Hảo! Đại sư đã đoán được tâm ý của tiểu tử. Chính như
Tất Huyền đã từng nói, chiến tranh không phải được giải quyết trên bàn
đàm phán mà luôn bằng võ công. Tiểu tử cùng đại sư hãy đánh cuộc một
phen, nếu đại sư thắng, tiểu tử lập tức sẽ giải tán Thiếu Soái quân, cúi
đầu nhận thua. Đại sư đương nhiên cũng có thể giết ta, lúc đó thì Thiếu
Soái quân cũng tự động giải tán. Nhưng nếu đại sư không làm gì được
tiểu tử, thì xin lập tức quay về Thiền Viện, từ rày không được quản đến
chuyện giữa tiểu tử và Lý Thế Dân nữa.”
Trọng cười dài: “Hảo! Đại sư đã đoán được tâm ý của tiểu tử. Chính như
Tất Huyền đã từng nói, chiến tranh không phải được giải quyết trên bàn
đàm phán mà luôn bằng võ công. Tiểu tử cùng đại sư hãy đánh cuộc một
phen, nếu đại sư thắng, tiểu tử lập tức sẽ giải tán Thiếu Soái quân, cúi
đầu nhận thua. Đại sư đương nhiên cũng có thể giết ta, lúc đó thì Thiếu
Soái quân cũng tự động giải tán. Nhưng nếu đại sư không làm gì được
tiểu tử, thì xin lập tức quay về Thiền Viện, từ rày không được quản đến
chuyện giữa tiểu tử và Lý Thế Dân nữa.”
Liễu
Không dường như không nghe thấy gã nói gì, một chút phản ứng cũng không
có, bỗng nhiên “Bong!” một tiếng, thiền chung vang lên, Liễu Không niệm
Phật hiệu, bao dung bình tĩnh nói: “Lão nạp gần ba mươi năm nay đã
không cùng ai động thủ, thật không muốn động đến can qua, lão nạp xin
được ra hạn mười chiêu, chỉ cần ai bị bức vào thế hạ phong, coi như thua
cuộc.”
Không dường như không nghe thấy gã nói gì, một chút phản ứng cũng không
có, bỗng nhiên “Bong!” một tiếng, thiền chung vang lên, Liễu Không niệm
Phật hiệu, bao dung bình tĩnh nói: “Lão nạp gần ba mươi năm nay đã
không cùng ai động thủ, thật không muốn động đến can qua, lão nạp xin
được ra hạn mười chiêu, chỉ cần ai bị bức vào thế hạ phong, coi như thua
cuộc.”
Khấu Trọng cười nhẹ: “Còn nếu hòa thì sao?”
Liễu
Không mở to mắt nhìn gã, nhãn thần biến thành thâm thúy mạc trắc, thánh
quang sáng rực, mỉm cười đáp: “Đương nhiên tính là lão nạp thua, lão
nạp sẽ theo lời ước mà trở về thiền viện diện bích sám hối, không dám có
vọng niệm gì nữa.”
Không mở to mắt nhìn gã, nhãn thần biến thành thâm thúy mạc trắc, thánh
quang sáng rực, mỉm cười đáp: “Đương nhiên tính là lão nạp thua, lão
nạp sẽ theo lời ước mà trở về thiền viện diện bích sám hối, không dám có
vọng niệm gì nữa.”
“Choang!”
Khấu Trọng tuốt Tỉnh Trung Nguyệt ra khỏi vỏ, chỉ về phía Liễu Không.
Ngay
trong lúc đó, cả người Liễu Không giống như tan vào bầu trời đêm rộng
lớn vô biên, huyền diệu vô cùng, không có sơ hở nào lộ ra.
trong lúc đó, cả người Liễu Không giống như tan vào bầu trời đêm rộng
lớn vô biên, huyền diệu vô cùng, không có sơ hở nào lộ ra.
Nhãn
thần chứa đựng trí năng siêu việt vô hạn, như nhìn thấu hết nhân tình
thế thái của ông ta, dường như có thể hiểu mọi ý đồ trong nội tâm Khấu
Trọng, không bỏ sót bất cứ chút gì.
thần chứa đựng trí năng siêu việt vô hạn, như nhìn thấu hết nhân tình
thế thái của ông ta, dường như có thể hiểu mọi ý đồ trong nội tâm Khấu
Trọng, không bỏ sót bất cứ chút gì.
Từ sâu
thẳm trong thâm tâm của Khấu Trọng bỗng trào lên nỗi sợ hãi xen lẫn
sùng kính không thể giải thích, đây là tình huống chưa hề xảy ra trước
khi gã giao thủ cùng địch nhân, giống như người leo núi đột nhiên phải
đối mặt với muôn ngàn vách đá hiểm trở nhọn hoắt, như người lái thuyền
giữa đêm đen phải đương đầu với nộ hải ngoài xa lục địa, phát sinh ra
một cảm giác vô lực không thể khắc phục.
thẳm trong thâm tâm của Khấu Trọng bỗng trào lên nỗi sợ hãi xen lẫn
sùng kính không thể giải thích, đây là tình huống chưa hề xảy ra trước
khi gã giao thủ cùng địch nhân, giống như người leo núi đột nhiên phải
đối mặt với muôn ngàn vách đá hiểm trở nhọn hoắt, như người lái thuyền
giữa đêm đen phải đương đầu với nộ hải ngoài xa lục địa, phát sinh ra
một cảm giác vô lực không thể khắc phục.
Đồng
chung bên tay phải Liễu Không dường như vừa nặng tựa vạn cân lại vừa
nhẹ tựa lông hồng, vừa lớn như núi lại vừa mờ ảo như không có gì.
chung bên tay phải Liễu Không dường như vừa nặng tựa vạn cân lại vừa
nhẹ tựa lông hồng, vừa lớn như núi lại vừa mờ ảo như không có gì.
Khấu Trọng trong ngực tắc nghẹn, suýt chút nữa đã thổ huyết.
Liễu
Không trầm giọng: “Tam giới duy tâm, vạn pháp duy thức, bất khán tha
cầu, toàn do tâm tạo; tâm ngoại vô pháp, mãn mục huyền hoàng, nhất thiết
cụ túc.” (Ba giới chỉ cần có tâm, vạn pháp phải có kiến thức, không
mong ước gì, tất cả là do tâm, tâm mà vô pháp, trước mắt là đất trời,
tất cả đều đầy đủ)
Không trầm giọng: “Tam giới duy tâm, vạn pháp duy thức, bất khán tha
cầu, toàn do tâm tạo; tâm ngoại vô pháp, mãn mục huyền hoàng, nhất thiết
cụ túc.” (Ba giới chỉ cần có tâm, vạn pháp phải có kiến thức, không
mong ước gì, tất cả là do tâm, tâm mà vô pháp, trước mắt là đất trời,
tất cả đều đầy đủ)
Khấu Trọng lùi một
bước, tinh thần tiến vào cảnh giới „tỉnh trung nguyệt”. Chân gã đặt lên
mặt đất, tức thì tâm trí vươn ra bốn phía, trực tiếp lan đến chân trời
góc bể, tâm thần hòa làm một với đất trời, như thể bản thân đã biến
thành trung tâm của vũ trụ.
bước, tinh thần tiến vào cảnh giới „tỉnh trung nguyệt”. Chân gã đặt lên
mặt đất, tức thì tâm trí vươn ra bốn phía, trực tiếp lan đến chân trời
góc bể, tâm thần hòa làm một với đất trời, như thể bản thân đã biến
thành trung tâm của vũ trụ.
Thiên, địa, nhân không còn phân cách.
Liễu
Không trong tâm não gã lập tức trở lại thành “vật thực”, mặc dù không
thể tìm được khe hở nào, nhưng không phải là không thể nắm bắt.
Không trong tâm não gã lập tức trở lại thành “vật thực”, mặc dù không
thể tìm được khe hở nào, nhưng không phải là không thể nắm bắt.
Tinh
thần của gã tập trung cao độ, chân khí trong nội thể luân lưu cực tĩnh,
âm tĩnh cực động, biến hóa theo tự nhiên, không nhớ không quên, không
thu không thả, không tăng không giảm, tự tự nhiên nhiên thần thông biến
hóa, chân khí ngưng tụ lại ở mũi đao, hình thành một luồng kình khí
trong tròn có vuông, trong vuông có tròn, tấn công về phía Liễu Không.
thần của gã tập trung cao độ, chân khí trong nội thể luân lưu cực tĩnh,
âm tĩnh cực động, biến hóa theo tự nhiên, không nhớ không quên, không
thu không thả, không tăng không giảm, tự tự nhiên nhiên thần thông biến
hóa, chân khí ngưng tụ lại ở mũi đao, hình thành một luồng kình khí
trong tròn có vuông, trong vuông có tròn, tấn công về phía Liễu Không.
Gã
vừa xuất thủ đã dùng chiêu huyền diệu nhất trong Tỉnh Trung Bát Pháp là
Phương Viên, có thể thấy sự lợi hại của Liễu Không. Ông ta có thể lấy
tĩnh công động, thể hiện kỳ chiêu “Bất Công” của Phật Môn, vừa khiến gã
lâm vào thế bị động, vừa chiếm lấy thượng phong.
vừa xuất thủ đã dùng chiêu huyền diệu nhất trong Tỉnh Trung Bát Pháp là
Phương Viên, có thể thấy sự lợi hại của Liễu Không. Ông ta có thể lấy
tĩnh công động, thể hiện kỳ chiêu “Bất Công” của Phật Môn, vừa khiến gã
lâm vào thế bị động, vừa chiếm lấy thượng phong.
Với
tu vi của ông ta, cũng không khỏi lộ vẻ nghi ngại, đồng chung đưa lên
trước ngực. Nhìn như chậm rãi mà thực ra lại thật nhanh, cảm giác huyền
diệu thần thông linh ứng, như vác trên vai cả đất trời, miệng ngâm
xướng: “Đơn đao của Thiếu soái chém vào, lấy ngay tính mệnh, nếu như có
thể lập tức đốn ngộ, chúng sinh đều là Phật.”
tu vi của ông ta, cũng không khỏi lộ vẻ nghi ngại, đồng chung đưa lên
trước ngực. Nhìn như chậm rãi mà thực ra lại thật nhanh, cảm giác huyền
diệu thần thông linh ứng, như vác trên vai cả đất trời, miệng ngâm
xướng: “Đơn đao của Thiếu soái chém vào, lấy ngay tính mệnh, nếu như có
thể lập tức đốn ngộ, chúng sinh đều là Phật.”
Trước
mắt Khấu Trọng có còn vật gì, duy chỉ thấy đồng chung trước mắt dần lớn
lên vô hạn. Càng hiểu bản thân không còn sự lựa chọn nào khác. Một đao
này bắt buộc phải xuất, không thể không đánh, chẳng qua nếu gã hành động
như vậy, chưa đến ba chiêu ắt gã sẽ phải buông đao nhận thua, vì tinh
thần của gã đã hai lần bị thiền lực của Liễu Không khống chế.
mắt Khấu Trọng có còn vật gì, duy chỉ thấy đồng chung trước mắt dần lớn
lên vô hạn. Càng hiểu bản thân không còn sự lựa chọn nào khác. Một đao
này bắt buộc phải xuất, không thể không đánh, chẳng qua nếu gã hành động
như vậy, chưa đến ba chiêu ắt gã sẽ phải buông đao nhận thua, vì tinh
thần của gã đã hai lần bị thiền lực của Liễu Không khống chế.
Gà
hừ một tiếng đùng đục, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành một đạo ánh sáng
vàng, kích thẳng vào thiền chung phật pháp vô biên của Liễu Không.
hừ một tiếng đùng đục, Tỉnh Trung Nguyệt hóa thành một đạo ánh sáng
vàng, kích thẳng vào thiền chung phật pháp vô biên của Liễu Không.
Võ
công thiền pháp của Liễu Không, tuyệt đối cao cường hơn bất kỳ ai trong
Tứ đại thánh tăng, khi động thủ Khấu Trọng không ngờ đến việc này, đây
là phán đoán vô cùng sai lầm của gã, chỉ hận là gã đã không còn đường
lui nữa.
công thiền pháp của Liễu Không, tuyệt đối cao cường hơn bất kỳ ai trong
Tứ đại thánh tăng, khi động thủ Khấu Trọng không ngờ đến việc này, đây
là phán đoán vô cùng sai lầm của gã, chỉ hận là gã đã không còn đường
lui nữa.