Đại Đường Song Long Truyện - Chương 673

Khấu Trọng nằm trong chính lâu trong sơn trại ngủ một giấc đến khi
mặt trời lặn xuống non tây mới được Vương Huyền Thứ gọi dậy, thần sắc cổ
quái nói: “Có một tên trộm vặt cùng tuổi với Huyền Thứ cầu kiến Thiếu
soái.”
Khấu Trọng lơ mơ ngồi dậy mặc lại
quần áo, trầm ngâm nói: “Trộm vặt? Trộm già thì ta đã gặp rất nhiều, Tử
Lăng là một trong những tên đó, trộm vặt thì nửa tên cũng chẳng biết.
Hắn từ đâu đến? Tìm ta có việc gì?”
Vương
Huyền Thứ giúp gã mặc bộ y phục Sở Sở may cho, khoác thêm tấm ngoại bào
da dê đã trải qua bao kiếp nạn, đáp: “Hắn tự xưng là từ Tương Dương ngày
đêm không nghỉ chạy đến đây, có việc quan trọng liên quan đến sự tồn
vong của Thiếu soái cần bẩm báo, hắn bảo chỉ cần nói với Thiếu soái là
trộm vặt ở Tương Dương, Thiếu soái nhất định sẽ nhớ ra hắn là ai.”
Khấu Trọng lẩm bẩm hai lần “Trộm vặt ở Tương Dương”, lắc đầu: “Không có ấn tượng nào hết, hắn hiện giờ ở đâu?”
Vương
Huyền Thứ đáp: “Hiện đang ở tầng trên của sơn trại, tên trộm vặt này
rất cổ quái, nhất định không cho bọn tiểu đệ lục soát thân thể, Bạt đại
tướng quân thấy hắn my thanh mục tú, không có vẻ là người xấu nên cũng
nới tay, nhưng xin Thiếu soái cẩn thận.”
Khấu
Trọng bật cười: “Nếu lão trộm như ta còn bị mắc mưu trộm vặt thì thật
chẳng khác nào lão miêu bị chuột nhắt cắn đuôi, lật thuyền trong cống
rãnh.”
Vương Huyền Thứ trầm giọng: “Hắn từ cửa ra vào của bí hiệp ở Nam lộ đến.”
Khấu Trọng giật mình: “Cái gì?”
Vương Huyền Thứ nhắc lại lần nữa.
Khấu
Trọng sắc mặt thay đổi mấy lần, lắc đầu cười khổ tiến ra khỏi soái
phòng, thấy thủ hạ mệt mỏi đều đang say ngủ, tiếng ngáy như tiếng sấm
vang trời.
Gã và Vương Huyền Thứ theo cầu
thang lên lầu trên. Theo chỉ thị của Trần Lão Mưu, mấy chục công binh đã
dùng dây thừng chuyển gỗ lớn từ dưới đất lên xây dựng một vọng lâu cao
ba trượng, trở thành điểm cao nhất của sơn trại.
Bốn
cao thủ Phi Vân vệ đang bồi tiếp một thiếu niên khoảng mười sáu, mười
bảy tuổi, cung kính ngồi trong góc đợi gã, sơn trại đã bắt đầu đốt lửa,
sáng hơn cả ánh tịch dương bên ngoài.
Thiếu
niên thoáng thấy Khấu Trọng, cao hứng đứng bật dậy, vẫy vẫy tay nói:
“Thiếu soái, là tôi!” lập tức hắn bị hai Phi Vân vệ nắm lấy vai dằn
xuống, không để hắn quá hưng phấn chạy ào lên.
Khấu
Trọng định thần một lát, hồi ức tưởng như đã quên từ lâu, dần dần trở
lại, cười dài nói: “Thế mà ta cứ tưởng là ai, thì ra đúng là một lão
bằng hữu, thả hắn ra.”
Phi Vân vệ theo
lệnh thu tay lại, thiếu niên nọ chạy thẳng đến trước mặt Khấu Trọng nói
lớn: “Đã nói Thiếu soái nhất định sẽ nhớ ra tiểu nhân là ai mà, hôm đó ở
Tương Dương tiểu nhân có mắt mà không thấy Thái Sơn, định trộm hầu bao
của Thiếu soái, bị Thiếu soái bắt được, không ngờ Thiếu soái không những
không trừng phạt mà lại cho một đĩnh hoàng kim, Thiếu soái không chỉ là
anh hùng vô địch thiên hạ, mà còn là hảo hán đại nhân đại nghĩa, tiểu
nhân chưa ngày nào dám quên đại ân đại đức.”
Nói
đến đoạn hưng phấn, khuôn mặt thanh tú trắng như tuyết ửng lên hai đóa
mây hồng, vừa nói vừa thở, khiến người ta sinh ra cảm giác khác lạ.
Khấu
Trọng quay sang nới với Vương Huyền Thứ: “Mọi sự vị huynh đệ này nói
đều là sự thật. Năm đó ta cùng Thương Tú Tuần đến Cảnh Lăng, lúc đi qua
Tương Dương có gặp vị tiểu huynh đệ này, sau đó mới gặp lão Bạt và đồ đệ
của Khúc Ngạo.”
Vương Huyền Thứ thần sắc
ngưng trọng, hỏi: “Lập Trại? Vị tiểu huynh đệ này cao tính đại danh thế
nào, làm sao lại biết được bọn ta ở đây?”
Thiếu niên đáp: “Mọi người đều gọi tôi là Tiểu Hạc Nhi..úy… tôi”
Thấy mục quang của Khấu Trọng quan sát mình từ đầu tới chân, như có phát hiện gì đó, gò má lại ửng hồng lên đến tận mang tai.
Khấu Trọng đưa bàn tay to bè ra, cười: “Đi, chúng ta vừa đi vừa nói.”
Tiểu Hạc Nhi không hề do dự đưa cánh tay trắng muốt thon dài ra, để gã nắm lấy.
Khấu
Trọng đưa mắt nhìn Vương Huyền Thứ làm hiệu, rồi kéo Hạc Nhi dọc theo
bức tường dẫn đến vách đá đối diện, cười nhẹ hỏi: “Có phải tiểu đệ đến
để cảnh giới bọn ta, Lý Thế Dân đã phát hiện ra bí mật của Thiên Thành
Hiệp không?”
Tiểu Hạc Nhi chân thành tán
thưởng: “Thiếu soái quả là anh minh thần vũ, thông minh hơn người, toàn
bộ quân binh trấn thủ Tương Dương sắp đổ đến rồi, cộng với quân đội của
các thành trì lân cận tổng số lên đến hơn một vạn năm ngàn người, do
Khuất Đột Thông làm chủ soái, tiến về lối ra vào phía nam Thiên Thành
Hiệp.
Khấu Trọng thầm trách mình đã quá sơ
ý, nếu bí hiệp đã có người cải danh đề tự, tất nhiên những người ở phụ
cận phải biết về danh thắng này. Lý Thế Dân thấy gã chạy đến đây, tự
nhiên khám phá ra mục đích là Thiên Thành Hiệp, liền lập tức ra lệnh cho
Khuất Đột Thông theo đường thủy đến Tương Dương, triệu tập quân đội ở
đó cắt đi đường lùi của gã. Nếu như lối ra phía Nam cũng bị phong bế, gã
sẽ không có cách nào hội quân với viện binh của Bạt Phong Hàn, toàn
quân ở nơi đây chỉ có đường chết. Tin tức của Tiên Hạc Nhi mang đến
khiến gã từ trên mây rớt xuống mặt đất, trán ướt đầm mồ hôi lạnh.
Tiểu
Hạc Nhi lại nói: “Người Tương Dương ngày nào cũng mang chuyện Thiếu
soái trấn thủ Lạc Dương kháng cự quân Đường ra bàn luận, tiểu nhân vì lo
sợ cho an uy của Thiếu soái, không ngừng nghe ngóng tin tức, cuối cùng
nghe được tin Thiếu soái đột vây thành công, mới nhẹ lòng. Bốn ngày
trước Khuất Đột Thông đến Tương Dương, điều động quân đội, tiểu nhân
biết là có chuyện không ổn, đến khi biết được mục đích của Khuất Đột
Thông chính là Thiên Thành Hiệp, mới đoán là Thiếu soái đang ở đây. Thật
khiến người ta khó mà tin được, tiểu nhân đã bao nhiêu lần từ xa đến
Tương Dương qua Thiên Thành Hiệp, nhưng chưa từng nghĩ qua chỉ một thời
gian ngắn đã biến thành hình dạng như thế này.”
Khấu Trọng nhíu mày: “Khuất Đột Thông tịnh không phải kẻ mới dụng binh, tại sao lại có thể tiết lộ địa điểm hành quân?”
Tiểu
Hạc Nhi kể công: “Nói đến trinh thám, chỉ sợ Tương Dương không có mấy
người có bản sự, ở đó một tùy tướng Đường quân rất đáng ghét, đã không
dám tiêu tiền lại hay ba hoa, các cô nương ở Yêu Nguyệt Lâu rất ghét
hắn, đợi sau khi hắn say rượu moi hết tin tức, nói Thiếu soái hôm nay
nhất định gặp đại kiếp nạn khó tránh, tiểu nhân quyết không tin lời nói
khoác của hắn, Thiếu soái không thể nào chết, vì ngài là người tốt nhất
trên thế gian.”
Khấu Trọng thả tay gã ra,
cười lớn: “Thì là trong thanh lâu lại có tai mắt của tiểu huynh đệ,
trước khi đệ đến đây, Đường quân đã xuất phát chưa?”
Tiểu
Hạc Nhi nói: “Tiểu nhân đi trước bọn chúng một đêm, đi một mạch theo
đường tắt trên núi, mệt muốn chết, nhưng khi nhìn thấy Thiếu soái thì
mệt mỏi bay hết, tinh thần phấn chấn đến mức có thể đánh chết cả mãnh
hổ.”
Khấu Trọng trầm ngâm: “Theo như huynh đệ đoán, đại quân của Khuất Đột Thông đi suốt ngày đêm, lúc nào sẽ đến lối ra phía Nam?”
Tiểu
Hạc Nhi thấy Khấu Trọng cởi mở hỏi mình như vậy, thoáng lộ vẻ lo lắng,
dụng tâm suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp: “Có lẽ hoàng hôn ngày mai sẽ đến
nơi.”
Khấu Trọng cười ha hả: “Tiểu Hạc Nhi
nên biết bằng câu này của huynh đệ, có thể là yếu tố quan trọng quyết
định sự thành bại cuộc tranh giành thiên hạ giữa ta và Lý Thế Dân. Huynh
đệ nói không mệt, nhưng ta thấy huynh đệ đã mệt rũ ra rồi, hay là đến
soái phòng của ta ngủ một giấc cho say, huynh đệ chắc chắn là không muốn
xuống ngủ cùng với đám huynh đệ của ta ở đại trướng rồi.”
Khuôn mặt anh tuấn của Tiểu Hạc Nhi đỏ bừng, cúi đầu lý nhí: “Thiếu soái đã nhìn thấu Tiểu Hạc Nhi rồi.”
Khấu
Trọng đưa tay xoa đầu đầu “hắn” nói: “Cùng là người trong nghề mà, yếu
quyết móc túi đầu tiên là xem người, nếu đến cả nam hay nữ cũng không
nhìn ra nổi, thì còn dùng được làm gì nữa?”
Tiểu
Hạc Nhi lộ vẻ e thẹn của nữ nhân, dịu dàng nói: “Muội có thể gọi huynh
là Khấu đại ca được không? Muội từ trước tới nay vẫn hy vọng sẽ có được
một vị đại ca, hôm đó huynh ở Tương Dương đánh vụn thuẫn bài của Trường
Thúc Mưu, uy dũng bao nhiêu, Tiểu Hạc Nhi mới biết người trượng nghĩa
cho mình một đĩnh hoàng kim, chính là Khấu Trọng danh chấn thiên hạ.”
Khấu
Trọng vẫn còn đang miên man suy nghĩ làm sao để ứng phó với nguy cơ
đang đến, tùy miệng đáp: “Được, từ hôm nay trở đi, ta sẽ đại ca, muội sẽ
là tiểu muội, tiểu muội còn có người thân không?”
Tiểu Hạc Nhi thần sắc ảm đạm, hai mắt đỏ hoe, lý nhí: “Đều mất hết cả rồi!”
Khấu
Trọng sing lòng thương xót, xoa đầu nàng an ủi, đoạn triệu thủ hạ đến,
sắp xếp cho Tiểu Hạc Nhi đến soái phòng của gã nghỉ ngơi.
Vương
Huyền Thứ thần sắc ngưng trọng đến bên, Khấu Trọng trầm giọng: “Nguyên
Chân, Bạt Dã Cương cùng bọn ta phải khẩn cấp mở một hội nghị. “Lập tức
mời Mưu công đến.”
o0o
Từ Tử Lăng ngồi ở đuôi thuyền, hai
chân thả xuống mặt nước, ánh mắt chăm chú nhìn những gợn sóng lăn tăn do
thuyền buồm căng gió tạo ra, trong lòng lại nghĩ tới nơi ở kín đáo
trong núi của Thạch Thanh Tuyền, nếu mọi việc thuận lợi, sáng ngày mai
gã sẽ được gặp nàng.
Gã đang bị chi phối
bởi nhớ nhung cùng khát vọng ái tình chưa từng thấy, trong thời loạn ly
lãnh khốc vô tình, thắng làm vua, thua làm giặc, đầy rẫy dối trá, lừa
lọc và cừu hận này, chỉ có hương cư của nàng mới là đào nguyên mà gã có
thể lánh đời. Chỉ là thành bại của Khấu Trọng vẫn là rễ cây ăn sâu trong
tim gã, khiến gã hiểu rằng ước mơ về một hạnh phúc bình phàm vẫn còn
một khoảng cách chưa thể với tới. Gã làm sao có thể bỏ mặc huynh đệ đã
từng đồng sinh cộng tử từ thuở nhỏ? Hà huống cuộc đấu tranh giữa Khấu
Trọng và Lý Thế Dân, trên sự thật đã biến thành cuộc đấu tranh của bọn
gã với Ma môn và người Đột Quyết.
Tiếng
cười của Hầu Hi Bạch đang cầm lái con thuyền buồm dài hai trượng cất
lên: “Thật sảng khoái, con thuyền nhỏ này phải trả mất bốn đĩnh hoàng
kim, tuy đắt hơn bình thường gấp bốn lần, nhưng cũng đáng đồng tiền bát
gạo.”
Từ Tử Lăng vẫn không rời ánh mắt
khỏi mặt sông, chậm rãi nói: “Chiến tranh cũng phải trả giá, nó khiến
cho mọi thứ trở nên trân quý, khiến cho gánh nặng của mọi người tăng lên
gấp bội, khổ mà không nói ra được. Chiến tranh chỉ tạo ra cơ hội kiếm
chác cho một bộ phận nhỏ, nhưng trước khi thiên hạ thống nhất, sẽ không
có ai biết được ai là người thụ lợi và ai là người thụ hại.”
Hầu
Hi Bạch than: “Tiểu đệ biết Tử Lăng vẫn còn lo lắng cho Khấu Trọng,
nhưng vấn đề khẩn cấp bây giờ là phải tạm thời quên đi mọi thứ, chuyên
tâm liệu thương. Sau khi bình phục rồi Tử Lăng hoàn toàn có thể phá đất
chui lên, tung hoành ngang dọc như xưa.”
Từ
Tử Lăng cười khổ: “Phá đất chui lên? Tình huống dù sao cũng chưa đến
mức nghiêm trọng vậy, ít nhất Khấu Trọng cũng chưa bước theo vết chân
của Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ, đệ không chỉ lo cho mình gã, mà còn lo cho
mỗi người trong Thiếu Soái quân, khiến đệ cảm rất khỏ dứt mình ra khỏi
vòng xoáy tranh giành thiên hạ này. Nhưng Hi Bạch cũng không cần phải lo
lắng quá, vì đệ vẫn luôn cảm thấy lạc quan về Khấu Trọng.”
Hàu Hi Bạch kỳ quái hỏi: “Tử Lăng không phải là người thiên sinh lạc quan, tại sao với việc này lại có ngoại lệ như vậy?”
Từ
Tử Lăng đưa mắt nhìn những vì sao trên trời, nói: “Tống Khuyết sẽ không
để Khấu Trọng bị Lý Thế Dân giết chết. Hiện tại Hi Bạch đào đâu ra một
người có thể đánh bại cả Tống Khuyết và Khấu Trọng? Đó là điều không
thể. Nhưng cách nghĩ này khiến đệ thật thống khổ, vì Lý Thế Dân đúng là
một người đáng yêu đáng kính.”
Hầu Hi Bạch yên lặng hồi lâu, trầm giọng: “Đệ nghĩ Phi Huyên liệu có xuất sơn, giúp Lý Thế Dân đối phó với bọn ta không?”
Từ Tử Lăng buồn bã nói: “Đó là việc đệ không muốn gặp nhất.”
Hầu
Hi Bạch nói: “Nhưng Phi Huyên chắn chắn sẽ không ngồi đó mà nhìn Lý Thế
Dân bị giết đâu, vấn đề là nàng ta vốn không thể tại chiến trường đả
thương người khác, chỉ huy quân đội cũng không phải sở trường của nàng.”
Từ Tử Lăng cười khổ: “Tiên tâm khó đoán, phàm nhân như đệ tốt hơn hết là không nên lãng phí tâm tư.”
Hầu
Hi Bạch nói: “Đương nhiên là khó đoán nhưng không phải là không thể,
tiểu đệ đoán nếu nàng đặt chân xuống trần một lần nữa, thì người đầu
tiên nàng tìm sẽ là Tử Lăng.”
Từ Tử Lăng
lộ vẻ vô vọng: “Tống Khuyết xua quân lên phía Bắc, tình thế không do
Khấu Trọng thao túng, kể cả gã có chịu lui quân, cũng khó có thể giúp đỡ
Tống Khuyết hoàn thành nguyện vọng chấn hưng Hán thống, cũng giống như
trọng trách chấn hưng Thánh môn của Thạch sư phụ huynh, trong thiên hạ
không có ai có thể nghịch chuyển được tình thế này. Hơn nữa ở bất kỳ cấp
bậc nào, cuộc đấu tranh giữa Lý phiệt và Khấu Trọng, càng đẩy lùi ngày
Lý Thế Dân bị phụ huynh hãm hại, đây thực ra là việc tốt chứ không phải
việc xấu.”
Hầu Hi Bạch than: “Nghe Tử Lăng
nói khiến tiểu đệ thấy thật hồ đồ, tốt hơn là huynh ngủ một giấc thật
say, lúc tỉnh lại thuyền cũng cập bến.”
Tâm
thần Từ Tử Lăng lại nghĩ về Thạch Thanh Tuyền, một cảm giác ôn nhu vô
hạn bỗng trào lên, gã nằm thẳng người nhắm hai mắt lại.
o0o
Khấu Trọng, Hình Nguyên Chân, Ma
Thường, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương, Trần Lão Mưu sáu người, lấy mấy
súc gỗ làm ghế ngồi tụ tập quanh một chiếc bàn tre ở tầng dưới đại lâu,
tiến hành hội nghị quân sự đầu tiên sau khi sơn trại được xây dựng.
Lương thảo cùng gỗ đá chất đống bốn phía làm không khí càng thêm phần
khẩn cấp như trước cơn mưa lớn.
Khấu Trọng
đem tin tức Tiểu Hạc Nhi mang đến nói lại một lượt, tất cả mọi người
thảy đều biến sắc, ưu thế quan trọng nhất đã không còn nữa, thay vào đó
là cảm giác tự hãm thân vào tuyệt địa.
Khấu
Trọng thần thái vẫn thong dong nói: “Lý Thế Dân phái Khuất Đột Thông
đến Tương Dương từ bốn, năm ngày trước, lúc đó hắn vẫn còn bị cầm chân ở
ngoài Ẩn Đàm Sơn, không thể biết được mục đích của chúng ta là Thiên
Thành Hiệp, nhưng hắn lại như có khả năng tiên tri phái Khuất Đột Thông
đến Tương Dương triệu tập quân đội đón đầu chúng ta, việc này nói cho
chúng ta điều gì?”
Ai nấy đưa mắt nhìn nhau, tất cả đều chưa minh bạch “điều gì” của Khấu Trọng có ý tứ gì.
Khấu
Trọng than: “Biết người biết ta, bách chiến bách thắng. Sơ xuất của ta
chính là đã đánh giá thấp Lý Thế Dân, cơ trí cũng có lúc sơ sót, may mà
có Tiểu Hạc Nhi từ Tương Dạng đến cảnh báo, khiến ta tỉnh ngộ. Ôi! Quả
không hổ danh là Lý Thế Dân, hiểu sâu yếu quyết ‘địa thế’ của binh gia,
ta dám khẳng định trong tay hắn nhất định có bản đồ của những vùng phụ
cận Lạc Dương, có lẽ đấy là thành quả mà hắn đã chuẩn bị rất công phu
vài năm trước khi tấn công Lạc Dương. Bởi vậy đêm đó khi bọn ta theo lối
ra bí mật ở Y Lạc Sơn đột phá vòng vây, gặp ngay đại quân của hắn đón
đầu, tử thương hơn nửa quân binh! Không phải là do vận khí của hắn tốt,
mà hắn đã sớm đoán được bọn ta sẽ đột phá từ lối đó mà giăng lưới. Hôm
nay sự việc đã như vậy, hắn không những hiểu bọn ta không muốn tấn công
Tương Dương, càng không phải muốn trở về Trần Lưu, mà muốn lợi dụng địa
hình hiểm trở của Thiên Thành Hiệp để tử thủ.”
Chúng
nhân lập tức hiểu ra, đồng thời cũng khâm phục Khấu Trọng lâm nguy
không loạn, vào thời điểm lưỡng đầu thọ địch thế này, vẫn có thể bình
tĩnh phân tích tình hình của Lý Thế Dân một cách chính xác, hiểu rõ đạo
lý “biết mình biết ta”.
Hình Nguyên Chân
nói: “Nếu chúng ta lập tức rút quân theo phía Nam hiệp đạo, có thể đến
Hoài Thủy trước khi địch nhân kịp phong tỏa đường lui, như vậy sẽ có
đường sống.”
Khấu Trọng lại thở dài: “Nếu
chúng ta làm vậy, Lý Thế Dân mong còn không được nữa là. Thông hiểu binh
pháp như hắn sẽ không để ý đến thiệt hơn trong một trận đánh, mà nhìn
vào thắng phụ toàn cục. Hắn sẽ bỏ qua cơ hội truy kích chúng ta theo
hiệp khẩu, đổi hướng tấn công vào Trần Lưu, rồi như trẻ tre chiếm luôn
Bành Lương, phối hợp cùng Lý Tử Thông tiền hậu giáp kích Chung Ly và Cao
Bưu, khiến viện binh của Tống gia tiến thoái lưỡng nan. Không những thế
đám loạn quân của chúng ta sẽ bị năm vạn đại quân tinh nhuệ của Khuất
Đột Thông truy sát, kể cả có về đến được Chung Ly cũng sẽ chịu cảnh chờ
bị tiêu diệt. Bởi vậy bọn ta nhất định phải tử thủ Thiên Thành Hiệp,
buộc đại quân của Lý Thế Dân phải ở lại.”
Bạt
Dã Cương nói: “Binh lực của Lý Thế Dân hiện tại hơn bọn ta gấp mười
lần, hơn nữa đường lui đã bị phong tỏa, hắn chỉ cần lưu lại đây hai ba
vạn quân, cho các đại tướng dưới quyền chỉ huy, thì vẫn có thể thong
dong đi tấn công Trần Lưu, tình huống sẽ không có gì thay đổi.”
Khấu
Trọng cười nhẹ: “Lý Thế Dân làm sao có thể an tâm để thủ hạ ở lại đối
phó với Khấu Trọng ta, trời xanh vẫn còn chưa muốn ta chết, nên mới cho
Tiểu Hạc Nhi đến báo tin. Khuất Đột Thông hôm nay đến không phải là để
chặn đường mà là đi tìm chết. Nói không chừng ta còn có thể tương kế tựu
kế mà đoạt luôn Tương Dương, lúc đó sẽ tạo thành tình thế khác.”
Ma
Thường vừa nghe vừa đưa mắt nhìn mọi người, không hiểu sao Khấu Trọng
đang ở tình thế hiểm nghèo thế này mà vẫn có thể tự tin như vậy.
Bất
quá việc Tiểu Hạc Nhi đến cảnh báo, bên trong đích xác là có liên quan
đến nhân quả huyền diệu, tựa hồ như cao xanh đã có an bài.
Trần
Lão Mưu lấy cương vị là người cao tuổi nhất nhíu mày: “Binh lực của
chúng ta chưa đến năm ngàn người, không thể sánh với đối phương, nếu đối
đầu với đại quân Lý Thế Dân, sẽ không tài nào chia quân ra ứng phó
Khuất Đột Thông, chúng ta có xuất toàn quân, chỉ sợ cũng không đối phó
được với đại quân của họ Khuất nhiều gấp ba lần, Thiếu soái vì đâu lại
tự tin như vậy?”
Khấu Trọng trầm giọng: “Các vị nắm chắc cố thủ tại đây được bao lâu?”
Ma Thường chắc nịch đáp: “Trừ phi lương thảo của chúng ta cạn kiệt, còn không Lý Thế Dân đừng hòng công hãm sơn trại.”
Vương
Huyền Thứ cười khổ: “Như vậy là chỉ cần chúng ta chỉ có thể cố thủ ở
đây hai mươi đến ba mươi ngày, ắt phải giết ngựa làm lương.”
Khấu
Trọng cười ha hả: “Vậy là được rồi! Bọn ta sẽ không cần dùng một binh
một tốt của sơn trại này, trách nhiệm của Khuất Đột Thông chỉ là phong
bế Nam lộ, ta sẽ nhân lúc tối trời ngầm theo bí đạo ở phía Nam nhanh
chóng đi gặp viện quân của lão Bạt, sau đó dùng hỏa khí tập kích Khuất
Đột Thông từ phía sau. Bởi ta hiểu rõ lộ tuyến của lão Bạt, lại có thêm
Vô Danh quan sát từ trên cao, mọi việc rất thuận lợi.”
Ai
nấy nghe xong tinh thần đều chấn động, bọn họ không phải là không nghĩ
được như thế, mà không ai hiểu rõ về số lượng và uy lực của hỏa khí như
Khấu Trọng.
Trần Lão Mưu vui mừng: “Nếu có
thể làm hao tổn nặng nề đại quân của Khuất Đột Thông, không chừng thật
sự có cơ hội thừa thế công hãm Tương Dương thật.”
Khấu
Trọng vui vẻ: “Vậy mới nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Ta đã từng
nếm mùi đại bại đau đớn và thảm thương nhất, tuyệt đối sẽ không để lịch
sử tái diễn.”
Chuyển hướng sang Trần Lão
Mưu nói: “Trần công lập tức cho thêm người củng cố phòng ngự ở lối ra
phía Nam, bảo họ phải quan sát tình huống nơi đó thật mật thiết, nếu
phát giác ra Khuất Đột Thông bị tập kích, phải chớp lấy thời cơ, lập tức
cho quân ra tấn công, cố hết sức truy sát đám tàn quân của địch nhân.
Ta có thể nói lần này không phải là chiến tranh, mà là đồ sát tàn nhẫn.
Thắng làm vua, những việc này không có gì đáng nói hết, chiến tranh chỉ
là một cuộc chơi vô tình xem ai bị thương nặng hơn mà thôi.”
Trần Lão Mưu phấn chấn: ‘Thiếu soái cứ yên tâm, mọi việc để thuộc hạ lo.”
Khấu
Trọng hạ giọng: “Tiểu Hạc Nhi thân thế rất đáng thương, vốn là gái giả
trai, các vị không cần phải lột tẩy thân phận của cô ta làm gì, cần phải
đặc biệt che giấu.”
Vương Huyền Thứ tỉnh ngộ: “Thảo nào cô ta không chịu cho bọn tiểu đệ khám xét, thì ra là vậy.”
Trần Lão Mưu tinh quái cười: “Nếu không phải là nữ hài tử, thì làm sao có được thân hình thon thả như vậy.”
Ma Thường trêu trọc: “Huyền Thứ công tử cùng tuổi với cô ta, để công tử chiếu cố cho cô ta là thích hợp nhất.”
Vương Huyền Thứ mặt đỏ bừng, không biết ứng phó thế nào.
Khấu
Trọng cười ha hả: “Đây đúng là trời không nỡ đẩy ta vào đường cùng, từ
tuyệt địa mà tìm được sự sống, thắng bại chỉ cách nhau một đường tơ.
Việc ở đây xin giao lại cho các vị đại ca, khẩn yếu nhất là phải hư
trương thanh thế, để Lý Thế Dân nghĩ rằng ta vẫn còn ở trong sơn trại.”
Trần
Lão Mưu cười: “Trong vài ngàn người chẳng lẽ không tìm được người giả
thành Thiếu soái sao. Chỉ cần Thiếu soái giả, đứng trên lầu hoa chân múa
tay, nhất định sẽ lừa được Lý Thế Dân, mọi việc cứ để thuộc hạ.”
Khấu
Trọng vươn mình đứng dậy nói: “Kể cả ngày mai Lý Thế Dân đến đây, không
mất vài ngày chuẩn bị sao dám phát động tấn công, lúc đó đại quân của
Khuất Đột Thông đã không còn là quân nữa rồi. Hắc!”
Chúng nhân đồng thành reo lên hưởng ứng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3