Đại Đường Song Long Truyện - Chương 664

Hồi 664

Dương Công Quy Thiên

Mưa phùn lắc rắc bay đầy
trời. Từ giữa trưa, mây trên trời càng lúc càng dày, che khuất bầu trời,
đến lúc hoàng hôn thì mưa bụi bắt đầu nhỏ giọt.
Mưa
bụi mênh mang như sương như khói che phủ cả bình nguyên Y Lạc. Quân
Đường vừa giành thắng lợi liền tiến hành thanh lý chiến trường, dò tìm
hành động quân địch, mãi đến giờ mới ngưng rồi hợp thành từng nhóm tại
bình nguyên phía tây nam Y Khuyết thành.
Khấu Trọng hiểu hơn ai hết rằng Lý Thế Dân muốn giết mình đến thế nào, hắn nhất định không đời nào chịu buông tha.
Hành động dò tìm toàn diện đại quy mô đã mở ra rồi.

mang theo Vô Danh và một trái tim đang rỉ máu chạy đến một hòn núi nhỏ
cách xa phạm vi dò tìm của quân Đại Đường, một mình gặm nhấm tư vị cô
độc, đơn chiếc.
Thắng làm vua thua làm giặc, cuối cùng gã cùng sa vào cảnh thảm bại, mất mát.
Từng giọt mưa lành lạnh nhỏ lên khuôn mặt gã.
Một bóng người từ khu rừng phía tả lao nhanh ra, cười ha hả: “Hảo tiểu tử! Té ra người vẫn chưa chết.”
Khấu
Trọng kêu lên kinh dị, lao ra khỏi sườn núi, ôm chặt Bạt Phong Hàn, ánh
mắt hoan hỉ chứa chan những giọt nước mắt nóng bỏng.
Bạt Phong Hàn thở dài: “Tử Lăng, hắn...! À! Tử Lăng...”
Khấu Trọng như bị sét đánh, khuôn mặt đỏ bừng sa xuống, lùi liền ba bước, run rẩy kêu lên: “Tử Lăng...”
Bạt
Phong Hàn cười khổ: “Ngươi đừng hiểu lầm, Tử Lăng chưa chết. Chẳng qua
bị trọng thương bởi võ công tà độc do Dương Hư Ngạn kết hợp ma công của
Thạch Chi Hiên với Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh, may mà Hầu Hi
Bạch nhớ ra Thạch Thanh Tuyền, nàng ta là hy vọng phục nguyên duy nhất
của Tử Lăng, bọn ta đành nghe theo mệnh trời.”
Khấu Trọng ngẩn người: “Hầu Hi Bạch?”
Bạt
Phong Hàn kể lại những việc đã qua, ánh mắt hướng nhìn Đường quân ở xa
xa, lập tức sát cơ trong mắt bốc lên ngùn ngụt, lạnh lùng thốt: “Ta sẽ
buộc Lý Thế Dân trả lại gấp đôi những thống khổ, nhục nhã bọn ta phải
chịu.”
Khấu Trọng biết Từ Tử Lăng vẫn còn
sống, tức thì phấn chấn như long hổ, nói: “Lý tiểu tử hôm nay không giết
được Khấu Trọng ta, cái này gọi là người tính không bằng trời tính.
Thật ra trận đột vây này của bọn ta cũng không đến nỗi thất bại hoàn
toàn, ít ra thì còn ba người bọn ta sống nhăn đấy thôi, Tử Lăng tỉnh lại
thì càng tốt. Chúng ta đi tìm các huynh đệ Dương công, Ma Thường, Vương
Huyền Thứ cùng Trần Lão Mưu, bọn họ chắc cũng đột vây thành công, chạy
thoát rồi.” Nói đoạn gã hạ lệnh cho Vô Danh lại bay vút lên, thăm dò
xung quanh.
Hai gã ngẩng lên quan sát tư
thế phi hành của Vô Danh. Bạt Phong Hàn nói: “Nếu ta đoán không sai thì
hiện giờ Lý Thế Dân cố ý để cho bọn ta có thời gian thu thập tàn binh,
tiếp tục tiến về phía nam, hắn đã nắm được đường thủy, căn bản không sợ
bọn ta bay lọt khỏi lòng bàn tay.”
Khấu
Trọng gật đầu đồng ý, với lực lượng của Lý Thế Dân có thể mở rộng phạm
vi tìm kiếm đến vùng sơn dã phía nam Y Khuyết và Thọ An nhưng y không
làm vậy, hiển nhiên muốn Khấu Trọng hợp lại với đám tàn binh bại tướng
khiến gã không thể đào vong một mình rồi xua quân truy kích, lùa gã vào
tử địa.
Phía nam có tiếng vó ngựa dồn dập.
Khấu Trọng chấn động, thốt lên: “Là người của bọn ta, trông thấy Vô Danh nên đang đến đây tương hội, bọn ta đi xem.”
Hai
gã thi triển cước pháp, lướt qua một ngọn đồi thấp, thấy Ma Thường cùng
bảy, tám thủ hạ không quản mưa gió ngập trời, đang tiến đến chỗ hai gã.
Hai bên tương kiến, như vừa qua một đời một kiếp.
Từ xa, Ma Thường đã nước mắt dầm dề, khóc nức nở: “Thiếu soái mau theo mạt tướng, Dương công không được rồi.”
Câu nói như sấm động trời quang, khiến cả hai sởn gai ốc, ngẩn ngơ tại đương trường.
o0o
Từ
Tử Lăng chầm chậm mở mắt, thấy Hầu Hi Bạch toàn lực chống thuyền, bản
thân gã đang nằm ở đuôi thuyền, lục phủ ngũ tạng đau đớn như dao cắt,
chân khí trong nội thể lưu tán, toàn thân vô lực, hai chân mềm nhũn, đầu
óc như bị cả ngàn cây kim đâm vào, cơ hồ không chịu nổi, thiếu điều rên
rỉ thành tiếng.
Gã chỉ còn nhớ được vào
lúc cuối ma thủ đen nhánh tà ác quỷ dị của Dương Hư Ngạn phát sáng, đối
với tình cảnh hiện thời, gã không hiểu chuyện gì đang xảy ra, toan mở
miệng hỏi song chỉ phát ra mấy tiếng ư hử.
Hầu Hi Bạch đang quan sát phía sau, nghe tiếng liền quay lại, mừng rỡ hỏi: “Tử Lăng tỉnh lại rồi! Cảm thấy thế nào?”
Từ Tử Lăng mệt mỏi nhắm đôi mắt lại, hỏi: “Thật ra là chuyện gì vậy?”
Hầu
Hi Bạch giải thích ngắn gọn: “Hiện giờ ta phải lập tức đưa huynh đến
chỗ Thanh Tuyền, chỉ có nàng mới giúp huynh phục nguyên được. “
Từ
Tử Lăng lại mở bừng hổ mục, thần khí khá hơn nhiều rồi, gượng ngồi
thẳng lên, trầm ngâm: “Nếu địch nhân men theo sông truy đuổi chắc sẽ sớm
đuổi kịp, ta phải tranh thủ thời gian đả tọa tự liệu thương. Bằng không
đến sau cùng cũng không chạy thoát được, Dương Hư Ngạn là cao thủ truy
tung, tuyệt không chịu ngồi yên nhìn bọn ta trốn thoát.”
Hầu
Hi Bạch gật đầu: “Vậy bọn ta dìm thuyền rồi lên bờ, chỉ cần Tử Lăng có
thể hồi phục vài ba thành công lực, bọn ta tất có cơ hội chạy thoát.”
o0o
Khấu
Trọng và Bạt Phong Hàn gặp Dương Công Khanh trong một khu rừng gần đó,
ông nằm trên một thân cổ thụ, sắc mặt xám xịt như tro tàn, sau lưng bị
một mũi tên trí mệnh xuyên qua.
Trần Lão Mưu, Vương Huyền Thứ, Bạt Dã Cương, Hình Nguyên Chân vây quanh, song dẫu có thuật hồi thiên cũng vô dụng.
Khấu
Trọng liếc mắt cũng biết sinh cơ của Dương Công Khanh đã tuyệt, tính
mệnh sắp nguy. Gã cố nén nước mắt, quỳ xuống cạnh Dương Công Khanh, nắm
chặt hai tay ông, truyền Trường Sinh chân khí vào.
Trong
rừng có gần năm ngàn Dương gia quân, Phi Vân vệ cùng binh tướng Lạc
Dương phá vây chạy đến đây, người nào cũng thụ thương, hoặc nằm hoặc
ngồi. Dưới trời mưa gió tơi bời, cảnh tượng như thể lâm vào cùng đồ mạt
lộ.
Mi mắt Dương Công Khanh run run, rốt
cuộc cũng mở ra, vừa thấy Khấu Trọng liền rung động thân hình, khóe
miệng lộ ra nụ cười dìu dịu, lào thào: “Thiếu soái!”
Dòng lệ anh hùng của Khấu Trọng trào ra.
Bạt
Phong Hàn ngồi xổm xuống cạnh Dương Công Khanh, nắm lấy vai ông ta, xem
xét vết thương sau lưng, thần tình xìu đi, lắc đầu không nói.
Khấu Trọng cố nén bi thương, đáp: “Tất cả đều ổn.”
Không
biết có phải Dương Công Khanh được chân khí của gã truyền vào tác động
mà song mục tinh anh hẳn lên, vẻ mặt hồng hào, đưa tay nắm lấy song thủ
Khấu Trọng mà nói: “Ta đã sớm biết là Thiếu soái không sao. Thắng bại là
lẽ thường của nhà binh, chỉ cần Thiếu soái kiên trì, cũng sẽ có ngày
công thẳng vào Quan Trung.”
Khấu Trọng
biết ông đang trong giây phút ‘hồi quang phản chiếu’ nên lòng đau như
cắt, từ ngày đầu gặp gỡ vị danh tướng vừa là thầy vừa là bạn này đã
chiếu cố, quan tâm gã như một người cha hiền từ, bất chấp tất cả toàn
lực giúp cho gã, giờ chỉ vì sách lược của gã không đấu lại Lý Thế Dân mà
vong mạng. Niềm hối hận như độc xà gặm nhấm trái tim gã.
“Phịch!”
Ma
Thường quỳ xuống bên Dương Công Khanh, úp mặt vào song thủ, toàn thân
co lại, cố nén không khóc thành tiếng, các tướng sĩ không ai không đau
xót.
Dương Công Khanh dùng nốt chút khí
lực sắp cạn, nắm lấy tay Khấu Trọng, hé nụ cười tối hậu đoạn thì thào:
“Có sinh tất có tử... Thiếu soái...”
Khấu Trọng kinh hãi, vội áp tai vào sát bờ môi ông mới nghe thấy lời dặn: “Thay ta giết Lý Nguyên Cát.”
Cổ họng rung lên rồi đoạn khí.
o0o
Hầu
Hi Bạch và Từ Tử Lăng ẩn mình trong một khu rừng rậm bên bờ tây Lạc
Thủy, quan sát gần ba mươi thủy sư thuyền đầy đặc binh lính Đại Đường
dong buồm lướt qua.
Hầu Hi Bạch than: “Tình hình đáng lo thật.”
Từ
Tử Lăng lắc đầu: “Chúng ta phải vui mừng mới đúng, Lý Thế Dân điều đại
quân đường thủy về phương Nam chứng tỏ Khấu Trọng vẫn còn sống nên mới
cố tình cắt đứt đường lui về Chung Ly của Khấu Trọng. Bằng không Lý Thế
Dân đã tấn công Thiếu Soái quân ở Trần Lưu, hà cớ gì lãng phí thời gian
thế này.”
Hầu Hi Bạch cười khổ: “Đúng là
có đạo lý! Nhưng ta lại lo cho Khấu Trọng, hắn làm thế nào tránh thoát
được sự truy sát của Lý Thế Dân?”
Từ Tử
Lăng thốt: “Chiến tranh đều tàn khốc vô tình như thế, Khấu Trọng cần
phải chứng tỏ rằng cho dù trong tình huống ác liệt này vẫn buộc đại quân
của Lý Thế Dân phải xuôi ngược. Ta tin là hắn có năng lực cầm cự được
tới lúc đại quân của Tống Khuyết đến cứu viện.”
Hầu Hi Bạch gật đầu: “Nghe huynh nói thế, ta cũng an tâm. Giờ huynh cảm thấy thế nào?”
Từ
Tử Lăng đáp: “Dương Hư Ngạn không những học được Ngự Tận Vạn Pháp Căn
Nguyên Trí Kinh ma công mà đã luyện thành cả Bất Tử ấn pháp của lệnh
sư.”
Hầu Hi Bạch biến sắc: “Không thể nào.”
Từ
Tử Lăng thở dài: “Sự thật đúng là thế. Hy vọng Bạch huynh có thể nói
qua về Bất Tử ấn pháp, may ra ngày mai ta không cần lão huynh phải cõng
nữa.”
o0o
Đêm
đen mưa gió đầy trời. Bảy người Khấu Trọng, Trần Lão Mưu, Bạt Phong
Hàn, Ma Thường, Bạt Dã Cương, Hình Nguyên Chân, Vương Huyền Ứng đứng
trên một mỏm núi trong khu rừng bên bờ Y Thủy quan sát ba chiến hạm cự
đại của Đại Đường xuôi theo dòng sông. Nhìn về phương Nam xa xôi, ai ai
cũng thấy trong lòng trầm trọng, cảm giác được con đường phía trước gian
nan, tăm tối.
Chỉ duy song mục Khấu Trọng không ngừng rực lên, không biết gã đang tính toán điều gì.
Cái
chết của Dương Công Khanh tạo thành đả kích nghiêm trọng với gã! Nhưng
sau khi chôn cất Dương Công Khanh xong xuôi, gã lập tức hồi phục, cái
chết của ông lại kích thích đấu chí của gã.
Không
kể Từ Tử Lăng, bảy người bọn gã đều là thủ lĩnh của quân đột vây, các
tướng của Lạc Dương chỉ có Bạt Dã Cương, cùng hai người Hình Nguyên
Chân, Vương Huyền Ứng có thể theo gã đến được tới đây. Các đại tướng
khác như Đoàn Đạt, Thôi Hoằng Đan, Mạnh Hiếu Văn, Đơn Hùng Tín, Quách
Thiện Tài, Trương Đồng... mười người đều vong mệnh đương trường, đủ thấy
trận chiến khốc liệt thế nào, thương vong của đội quân đột vây nghiêm
trọng đến đâu.
Khấu Trọng đột ngột nói: “Giả như bọn ta lập trận trên đỉnh núi, có thể phòng thủ trong một thời gian dài.”
Mọi
người đều hiểu ý gã, địch nhân đã nắm được đường thủy, có thể nhanh
chóng điều động đại quân đến chi viện, vô luận chạy đến đâu, địch nhân
cũng chặn đánh được. Không nói đến Chung Ly làm gì, ngay cả Tương Dương e
rằng cũng không qua được.
Hay nói cách
khác, họ tuyệt không còn cơ may chạy thoát. Vậy nếu mạo hiểm đánh một
trận, tuy không thể thoát được số mệnh toàn quân bị diệt vong nhưng có
thể chết oanh oanh liệt liệt, không cần phải trốn chui trốn nhủi như chó
hoang, chết trong tủi nhục. Mọi người đều cho rằng Khấu Trọng có ý như
vậy.
Ma Thường lên tiếng: “Cung tên của bọn ta còn đủ dùng để chống chọi ba ngày đêm nữa. “
Trần
Lão Mưu hòa cùng: “Không có tên có thể đẽo tên gỗ, công sự binh của bọn
ta còn một trăm hai mươi lăm người nữa, dựa vào cây cối lập trại, bố
trí bẫy rập thì chuyện chống chọi mươi bữa nửa tháng không phải không
được.”
Bạt Dã Cương thở dài: “Lương thực
đúng là nan giải, cho dù chúng ta nén lòng giết ngựa ăn thịt có thể trụ
nổi một tháng thì sĩ khí mới là chuyện đau đầu, biết rằng nhất định phải
chết, ắt có người sẽ thay lòng.”
Khấu Trọng lắc đầu: “Chúng ta không nhất định phải chết, mà tất thắng. Tối qua là thất bại cuối cùng của Khấu Trọng ta.”
Mọi người ngạc nhiên.
Bạt Phong Hàn kinh ngạc vô cùng: “Thiếu soái ngươi dựa vào đâu mà nắm chắc phần thắng của trận này?”
Khấu
Trọng cười tự tin: “Mọi người thử nghĩ đến tình huống này xem: Chúng ta
kết trận trên đỉnh núi cao, vừa có nguồn cung ứng lương thực dồi dào
bất tận, lại có hỏa khí đủ uy lực hủy diệt hết quân đội của Lý Thế Dân,
vậy thì thế nào?”
Bạt Phong Hàn bừng tỉnh:
“Đúng! Ta suýt nữa quên mất, Thiếu soái ngươi muốn nói đến Thiên Thành
Hiệp ở phía nam Tương Thành, đó là nơi hiểm yếu bậc nhất, nhưng hỏa khí
lấy ở đâu ra?”
Bọn Ma Thường hiểu Khấu Trọng không phải đang hồ ngôn, đều nảy ra hy vọng, nhao nhao truy hỏi.
Khấu
Trọng giải thích: “Thiên Thành Hiệp là hiệp đạo do năm xưa bọn ta chạy
trốn sự truy sát của Lý Mật và Khúc Ngạo, đào tẩu đến vùng núi cao phía
nam Tương Thành mà phát hiện ra. Toàn trường rộng chừng nửa dặm, hai bên
là vách đá dựng đứng, nhọn hoắt như dao, con đường mặt bắc nhỏ hẹp
quanh co, chỉ đủ cho một xe một ngựa đi qua, phía ngoài hiệp khẩu toàn
là gò, đống hoang dã. Thiên Thành Hiệp cách Ẩn Đàm sơn mấy chục dặm, chỉ
cần bọn ta lập thế trận cố thủ tại mặt bắc, khiến cho địch nhân tưởng
rằng ta đã bị hãm vào tuyệt cảnh nhưng thật ra bọn ta vẫn có thông lộ,
có thể nhờ địa hình hiểm trở chống chọi với đại quân của Lý Thế Dân, đợi
quân cứu viện đến.”
Bọn Hình Nguyên Chân đều tỉnh ngộ, mừng ra mặt, như thể đang lúc bị biển động chìm thuyền thì phát hiện đất liền ngay trước mặt.
Tương
Thành cách phía đông nam Lạc Dương hơn trăm dặm, nếu bọn gã ngang qua Y
Thủy, hành quân về phía đông chừng năm mươi dặm là đến chân Thiên Thành
Hiệp, chuyện này nằm ngoài ý liệu của Lý Thế Dân, không chừng y còn cho
rằng họ phát điên, tự đâm đầu vào tuyệt địa.
Khấu
Trọng tiếp tục: “Còn về hỏa khí, là chiến lợi phẩm của ta và Tử Lăng
cướp được trong tay Âm Quý Phái. Đó là hỏa khí của Giang Nam, Âm Quý
Phái vốn định vận chuyển lên Trường An cho Dương Hư Ngạn và Dương Văn
Can chi dụng khi làm phản. Ta và Tử Lăng đoạt được liền giấu tại một nơi
bí mật cạnh bờ Trường Giang, sau khi bọn ta đến Thiên Thành Hiệp, lập
tức phái người đi lấy hỏa khí, cả đi cả về chỉ mất chừng nửa tháng.
Chúng ta sẽ giáng cho Lý Thế Dân một đòn kinh hãi.”
Mọi người nghe xong đều phấn chấn hẳn lên, rũ sạch cảm giác nhuệ khí kiệt quệ lúc trước.
Bạt Phong Hàn gật đầu: “Chúng ta bỏ qua Chung Ly mà đến Tương Thành, Lý Thế Dân sẽ nghĩ thế nào?”
Trần Lão Mưu hưng phấn: “Hắn đương nhiên là cho rằng bọn ta cùng đường, mạo hiểm tấn công Tương Thành.”
Bạt
Dã Cương xen vào: “Cũng có thể hắn lầm tưởng rằng bọn ta đang ‘giương
đông kích tây’, thật sự thì muốn phá vòng phong tỏa của hắn, chạy về
Trần Lưu.”
Khấu Trọng nói: “Mặc Lý tiểu tử
nghĩ gì, thành bại là có đến Thiên Thành Hiệp được không, bọn ta phải
tận dụng mọi cách che mắt địch mới có cơ hội thành công. Các vị có cao
kiến gì không?”
Vương Huyền Thứ lên tiếng:
“Huyền Thứ hiểu rất rõ tình hình quanh đây. Nếu bọn ta men theo bờ tây Y
Thủy xuôi nam, dọc đường đều là núi non, theo sự tinh minh của Lý Thế
Dân, y không đời nào mạo hiểm tấn công tại vùng sơn dã mà đợi bọn ta đến
vùng bình nguyên phía Nam mới ra tay. Chúng ta đi đến điểm cuối phía
nam Y Thủy, lập tức rẽ sang hướng đông, đến thẳng Tương Thành khiến đối
phương bị hớ. Chúng ta chỉ đi qua Tương Thành, giả đò như muốn đến Trần
Lưu khiến đối phương hoang mang, điều quân đến ngăn chặn, lúc đó bọn ta
mới xuyên qua Ẩn Đàm sơn, đến Thiên Thành Hiệp. Hành quân thật nhanh thì
mười ngày là đến nơi.”
Khấu Trọng vui
mừng: “Kế hay! Quyết định thế đi. Chúng ta lập tức tổ chức lại quân
binh, khích lệ sĩ khí. Chưa đầy một khắc mà ta hiện giờ có lòng tin cho
Lý Thế Dân nếm mùi đau thương hơn hẳn, đạo quân đang căm phẫn tất sẽ
thắng lợi.”
Mọi người đều lớn tiếng đáp ứng.
Trước lúc trời sáng, mây tan mưa tạnh.
o0o
Từ Tử Lăng tỉnh lại sau một hồi điều tức sâu, thở ra một hơi dài.
Hầu Hi Bạch làm hộ pháp bên cạnh vui mừng, hỏi: “Có tiến triển gì không?”
Từ
Tử Lăng gật đầu: “Hiện giờ ta khôi phục được một, hai thành công lực,
chân khí đã ngưng tụ được tại đan điền. Hắc thủ ma công tự sáng tạo của
Dương Hư Ngạn thật sự lợi hại, giờ thì ta tuyệt đối không thể động thủ,
bằng không vĩnh viễn không thể hồi phục.”
Hầu Hi Bạch hỏi: “Tử Lăng có thể bằng vào công lực bản thân mà hồi phục nguyên trạng sao?”
Từ
Tử Lăng trầm ngâm hồi lâu, cười khổ: “Tà độc của Dương Hư Ngạn xâm nhập
thực sâu vào kinh mạch cùng tạng phủ ta, ta có thể giữ mạng toàn nhờ
vào Trường Sinh Quyết là kháng lực thiên nhiên đối với tà công ma pháp
của y. Trừ phi hoàn toàn khu trừ được tà độc, nếu không thì ta không thể
nào thật sự vận công liệu thương.”
Hầu Hi
Bạch lấy làm kinh hãi: “Dương Hư Ngạn làm sao lại biến thành lợi hại
như vậy? Huynh hiện giờ hiểu rõ Bất Tử ấn pháp vẫn không thể tự liệu
thương ư?”
Từ Tử Lăng đáp: “Hồi phục được
hai thành công lực là thành tích hiểu biết Bất Tử ấn pháp kinh người
rồi. Nếu ta hiểu được Ngự Tận Vạn Pháp Căn Nguyên Trí Kinh, không chừng
có thể loại trừ tà độc, giờ thì vẫn chưa có cách nào.”
Hầu Hi Bạch nói: “Chuyện này không thể trù trừ được, bọn ta lập tức đến nơi ẩn cư của Thạch Thanh Tuyền.”
Từ
Tử Lăng nghĩ đến việc được gặp Thạch Thanh Tuyền, trong lòng nóng bừng
lên, định gật đầu đồng ý thì thấy một chiến hạm đang nhanh chóng men
theo dòng Lạc Thủy xuôi nam.
Hai gã đều thấy lòng chùng xuống, cảm giác bất an hiển hiện.
Hầu
Hi Bạch đỡ Từ Tử Lăng đứng dậy, hỏi: “Bọn chúng chắc đoán được là bọn
ta bỏ thuyền lên bờ, lại biết Tử Lăng trọng thương, không thể đi đứng,
có cần ta cõng không?”
Từ Tử Lăng hít sâu một hơi, lắc đầu đáp: “Ta còn đi được.”
Hầu Hi Bạch chộp lấy tay áo gã, tiến vào cánh rừng rậm bên bờ tây Lạc Thủy, tiến dần về hướng tây.
Chiến hạm phía sau từ từ cập bờ, hơn mười đạo nhân ảnh từ trên thuyền nhảy lên bờ, đuổi theo bọn gã.
Hầu Hi Bạch kinh hãi: “Sao lại thế được, lẽ nào bọn chúng nắm được vị trí chính xác của bọn ta?”
Từ
Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn trời, ba chấm đen đang bay lượn trên không,
gã than: “Chúng ta đã bỏ qua mất một điểm, quên rằng mùi vị của tinh
huyết không lừa nổi ba con ác thứu kia.”
Hầu Hi Bạch giục: “Đi nào!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3